Ngày lễ hội trường kết thúc, ngày nghỉ bù hôm thứ hai cũng đã qua, từ giờ học sinh sẽ lên lớp như bình thường.
Buổi sáng sớm, tôi tỉnh dậy sau một giấc ngủ rất cạn, trước cả khi đồng hồ báo thức vang lên. Kiểm tra giờ giấc xong, tôi liền tắt đi chức năng báo thức. Vì hồi trước Saeki từng ngủ quên một lần nên mỗi ngày tôi đều quen tay lập chuông báo. Nhưng đến tận bây giờ, chiếc đồng hồ báo thức này vẫn chưa có cơ hội phát huy khả năng vốn có của nó.
[...]
Vậy ra, từ giờ trở đi, Saeki sẽ không còn ở trong căn nhà này nữa.
Vốn dĩ cô đã đi từ hôm qua rồi, nhưng tôi vẫn cứ đinh ninh rằng hôm nay cô sẽ trở lại.
Nên có thể nói, hôm nay là một “buổi sáng không có Saeki-san” đầu tiên.
[... Giờ nghĩ mãi cũng chẳng làm được trò trống gì cả…]
Tôi xuống giường, đứng dậy.
Còn khá nhiều việc cần phải làm. Nào là chuẩn bị bữa sáng và rửa bát, giặt quần áo xong rồi đi học. Bây giờ tôi mới thật sự tỏ lòng thán phục trước sự khéo tay của Saeki, khi mà trước khi đi học, thậm chí cô còn có thời gian quét tước nhà cửa.
Tôi thay sang quần áo ở nhà, chuẩn bị ra khỏi phòng của mình. Nhưng khi đang vươn tay định nắm lấy tay nắm cửa, tôi không khỏi ngừng lại.
Đằng sau cánh cửa truyền đến từng tiếng vang, cùng với sự hiện diện của ai đó.
Tôi lập tức đẩy cửa ra.
Người đang ở đó -- là Saeki.
Cô khoác lên mình đồng phục trường, làm bữa sáng, trông chẳng khác nào khung cảnh buổi sáng bình thường ở đây. Trong khoảnh khắc đó, tôi trở nên bấn loạn, thiết nghĩ mình đã hiểu lầm rằng cô đã rời đi.
[Cậu tỉnh rồi à…]
Nhìn thấy tôi lảo đảo bước ra khỏi phòng, cô nói.
Nhưng trong giọng nói của cô hiện ra vẻ lúng túng, có thể thấy được cô đang khá là bối rối.
[Cô trở về rồi ư!]
[Ư, ừm. Nhưng mình chỉ ghé qua để lấy vài thứ như sách giáo khoa và đồng phục mùa đông thôi...]
Nghe cô nói thế, tôi mới để ý tới cái túi thể thao to đùng đặt ở trước cửa phòng khách. Hẳn là cô đã đặt toàn bộ hành trang trong đó rồi.
Tóm lại là, cô tạm thời không định trở về sao?
Tiếp đó, như thể đang trốn tránh, cô đưa lưng về phía tôi, vừa làm tiếp bữa sáng vừa nói.
[Tuần sau bọn mình phải mặc đồng phục theo mùa rồi. Cậu đừng quên đó nhá, Yumizuki-kun. Đừng để đến lúc mặc nhầm đồng phục mùa hạ, mất mặt lắm đấy.]
Nụ cười của cô rất miễn cưỡng, tựa như đang dùng tiếng cười để che khuất điều gì đó vậy.
[Hôm qua cậu có quét dọn không?]
[Có, một chút.]
Hai câu thoại vô thưởng vô phạt, cảm giác rất trống rỗng.
[Còn bát đĩa thì sao? Mình đã cất đống ban đĩa hôm qua cậu rửa vẫn còn để trong rổ vào tủ rồi đó.]
[C-Cảm ơn.]
Tối qua tôi hoàn toàn chẳng muốn làm gì cả, nên cứ để đó mặc kệ.
Một lúc sau.
[Đây, xong rồi này.]
Sau khi làm xong món cuối cùng, Saeki đặt đĩa lên bàn, hơi chếch về phía phòng khách, cũng chính là chỗ tôi thường hay ngồi.
[Mình làm xong bữa sáng rồi, cậu ăn đi nhé… Giờ thì, mình đi trước đây.]
[Hả?]
Nghe xong lời nói của cô, tôi ngơ ngác kêu lên.
Saeki đi ngang qua tôi, tôi quay đầu lại, ánh nhìn liên tục theo dõi cô. Cô xách chiếc túi thể thao lên, quay đầu nhìn tôi.
Cô đang đứng tại lối vào phòng khách.
Đằng sau cánh cửa kia, là khu hành lang thông hướng cửa trước.
Tôi cố nặn ra một câu.
[Cô không ăn bữa sáng cùng tôi sao?]
[Không, mình đã ăn ở nhà rồi.]
Cô nở nụ cười yếu ớt cực độ, uyển chuyển cự tuyệt.
[Vậy để tôi bây giờ pha cà phê. Cô có thể uống xong rồi mới đi, được không?]
[Không. Không cần đâu.]
Giọng nói của cô vẫn luôn dịu dàng như vậy.
[Dù sao thì, tôi sẽ ăn xong sớm thôi, chúng ta cùng đi đến trường đi.]
Thế nhưng, cô chỉ im lặng lắc đầu.
Có vẻ như cô không muốn ở lại thêm nữa.
[... V-Vậy à.]
[… Tạm biệt, Yumizuki-kun.]
[Ừm.]
Cuối cùng, Saeki lại nở một nụ cười yếu ớt, rời đi phòng khách.
Tôi không tiễn cô đến cửa nhà như hồi trước nữa.
Chỉ ngây ngốc đứng tại chỗ, mãi cho đến dư vị thanh âm của tiếng mở cửa vọng ra từ cửa trước hoàn toàn tiêu tán, tôi mới động đậy.
Quay đầu nhìn bữa sáng mà cô đã chuẩn bị, tôi đột nhiên nhận ra một điều.
Omurice lòng trắng trứng, cùng với Ham salad. Tiếp đó chỉ cần một lát bánh mì nướng, pha thêm chút cà phê, là có thể ăn được ngay cả khi đã nguội lạnh. Có lẽ vì Saeki không muốn tôi phát hiện cô đã về, nên mới tính chuẩn bị xong liền ra ngoài. Do đó cô mới không gọi tôi dậy.
Vì sao…?
Vì sao cô lại muốn rời khỏi tôi, muốn né tránh tôi?
Và ngày đó nữa ---
Cô phá hỏng ước định của cả hai, đi cùng với senpai kia dạo quanh ngày lễ hội trường, sau khi về nhà còn lấp liếm không chịu nói.
Rốt cuộc tại sao cô lại làm vậy?
Tôi nghĩ mãi cũng không ra.
Nhất định là có ẩn tình nào đấy. Tôi từng nghĩ tốt hơn là nên đợi cô quay trở lại thổ lộ sự thật, nhưng chắc tôi nên hỏi cô thôi.
Một tiếng thở dài toát ra.
Tôi tạm thời dứt bỏ dòng suy nghĩ.
Ăn bữa sáng Saeki làm trước đã. Nghĩ vậy, tôi một lần nữa nhìn về chiếc máy pha cà phê, cảm xúc u sầu đến ngạt thở lại tràn vào trong khoang ngực.
Nhớ lại lần cuối tôi và Saeki uống ly cà phê kia.
[... Có lẽ mình nên tạm thời bỏ cà phê thôi.]
Tôi ngừng lại, không định bật cái máy đó nữa.