Đoạn kết
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
“Oooh!”
“Woof”
“Buhi”
Ba tiếng đã trôi qua kể từ khi chúng tôi rời thành phố. Cuối cùng cả nhóm cũng đến được thủ đô hoàng gia. Chúng tôi đã di chuyển với tốc độ vừa phải mà không bị bất kì con quái vật nào tấn công dọc đường nhưng tôi đã được trải nghiệm sự khắc nghiệt của cỗ xe ngựa.
“M-Mình chưa từng nghĩ ngồi trên xe ngựa lại có thể khó chịu đến vậy …”
“Woof …”
“Fugo”
Akatsuki dường như không quá để ý nhưng Night và tôi đều mệt mỏi vì ngồi trên xe ngựa. Tất cả là do tôi đã nghĩ nó sẽ giống xe bus hay taxi trên Trái Đất hay thậm chí còn tưởng rằng đó sẽ là một chuyến đi thoải mái.
Nhưng thực tế, con đường duy nhất mà chúng tôi đi chỉ là những con đường lát đá và bánh xe thì không được làm từ cao su nên sự rung lắc đã tác động mạnh lên hông và mông của tôi.
May mắn nhờ vào cơ thể đã phát triển và thăng cấp của mình, cơn đau không phải là không chịu được nhưng thế đã đủ để tôi không muốn trải nghiệm thêm lần nữa. Thậm chí tôi còn nghĩ đến việc sử dụng ma pháp dịch chuyển cho lượt về.
Xét tới khoảng thời gian 3 tiếng di chuyển bằng xe ngựa, sẽ phải đến đêm nếu tôi đi bộ tới đây. Mà có lẽ sẽ nhanh hơn nếu tôi chạy nhưng không phải là không có người trên đường và tôi nên tránh bị nhìn thấy hết sức có thể. Có lẽ giờ đã quá muộn cho những suy nghĩ như vậy.
Dù gì cuối cùng chúng tôi cũng đến được đây. Thủ đô hoàng gia to lớn một cách khác thường, cổng chính nơi việc kiểm tra đang diễn ra phải to gấp đôi cái ở thành phố đầu tiên mà chúng tôi tới. Cả nhóm ngay lập tức có thể đi qua trạm kiểm soát và tiến vào khi đang ngồi trên xe ngựa mà không gặp bất cứ vấn đề gì khi tôi sử dụng thẻ nhân dạng có được từ Thương hội.
Và khi đến điểm dừng, tôi liền xuống xe và cảm ơn sự giúp đỡ của người đánh xe ngựa.
“Hmm! Đúng như dự đoán, nhịp sống của thủ đô hoàng gia thật khác biệt”
Thị trấn đầu tiên cũng gọi là đông đúc nhưng nơi này còn đông hơn cả thế. Phải diễn tả sao đây … Tôi thậm chí còn nhớ lại lần đầu tiên tới Tokyo và bất ngờ trước số lượng người ở đó.
Tuy nhiên sự khác biệt giữa nơi này và Tokyo là ngay cả khi nhìn quanh, bạn cũng không hề thấy một tòa nhà chọc trời nào, thay vào đó là rất nhiều các món đồ phơi khô kì lạ? Đường phố la liệt các cửa hàng mà bạn không thể thấy trên Trái Đất, chẳng hạn như một cửa hàng khá đáng ngờ với vô số các vật phẩm, một cửa hàng bán kiếm và các loại vũ khí khác được trưng bày một cách lộn xộn hay một cửa hàng trang trí bằng những bộ giáp lộng lẫy.
Và khi hướng ánh nhìn về phía cuối của con phố đông đúc này, tôi có thể thấy một tòa lâu đài trắng kiêu hãnh với sự bề thế của mình bất chấp khoảng cách. Tôi chết lặng trước tòa lâu đài tráng lệ đó.
Eh, có thể nào chúng tôi sẽ đi đến một lâu đài lộng lẫy như vậy? Tôi có đang ở đúng nơi không thế?
Dù đã quyết định đi đến lâu đài hoàng gia nhưng sự quyết tâm của tôi gần như đã dao động khi nhìn thấy lâu đài. Nó làm tôi nhớ đến một lâu đài nổi tiếng tại vùng đất mộng mơ nào đó. Tuy nhiên tôi không thể đần mặt ra mãi, tôi đã đi xa đến mức này và tôi cần phải tới lâu đài sớm nhất có thể hoặc tôi sẽ phát ốm với suy nghĩ rằng bản thân đang bắt hoàng tộc phải chờ đợi.
Sau khi hạ quyết tâm, tôi hướng tới lâu đài cùng Night và Akatsuki bám theo sau nhưng tôi lo lắng đến mức chẳng thể quan sát xung quanh như khi vừa mới đến.
Và rồi khi tôi an toàn đi tới cổng lâu đài, một người lính, rõ ràng là người gác cổng đã phát hiện ra tôi.
“Cậu. Cậu không được phép ở đây”
“U-um … tên tôi là Tenjou Yuuya, người được Owen-san mời tới …”
Người lính không hề có ý đe dọa nhưng tôi vẫn vô thức căng vai lên. Điều đó, giống như bạn tự nhiên cảm thấy căng thẳng khi đi qua cảnh sát trên Trái Đất mặc dù chưa hề làm gì xấu. Và tôi nghĩ điều này cũng tương tự.
“Yu-Yuuya-sama, phải không? Tôi đã nghe câu chuyện về ngài nhưng làm ơn đợi một chút …!”
Người lính dùng hết tốc lực rời vị trí và nhanh chóng quay trở lại với một người theo sau.
“L-lối này”
“Yuuya-dono!”
“Oh! Cũng đã lâu rồi, Owen-san!”
Trước sự ngạc nhiên của tôi, người mà người lính mang tới chính là Owen-san.
“Không ngờ là cậu đã ở đây đấy … Tôi nghĩ sẽ phải lâu hơn nữa cơ”
“Xin lỗi … tôi chỉ tình cờ có chút thời gian rảnh và tôi nghĩ tốt nhất mình nên đến càng sớm càng tốt … có phiền gì không?”
“Không đời nào! Chúng tôi rất biết ơn vì cậu đã nghĩ xa đến vậy. Giờ vào đây đi”
Và khi tôi được Owen-san đưa qua cánh cổng, những người lính gác liền đứng nghiêm và đưa tay chào. Tôi không khỏi cảm thấy sợ hãi khi họ làm như vậy. Không, có lẽ họ chỉ đang làm thế với Owen-san thôi.
Và khi tôi bước qua cánh cổng, như thể một thế giới khác đang trải đang dài ra sau nó. Những đài phun nước, thứ mà tôi chẳng thể hiểu nổi nguyên tắc hoạt động hay những khu vườn với vô số cây xanh cùng các đóa hoa đang nở rộ.
Và trong những khu vườn như vậy, có rất nhiều tinh cầu ánh sáng đang trôi nổi, hệt như thứ mà tôi đã thấy trong thành phố, nơi tôi đã dừng chân trước khi tới thủ đô hoàng gia và chúng đều rất tuyệt vời.
“Woof-”
“Buhi!”
Trong khi ngay cả Night cũng ấn tượng trước vẻ đep tuyệt vời của lâu đài thì chỉ duy nhất có Akatsuki, người đang theo sau Owen-san là bước đi với bộ ngực ưỡn ra đầy tự hào. Thật sự đáng ngạc nhiên khi Akatsuki không đánh mất chính mình ở một nơi đầy căng thẳng đến vậy.
Tôi hỏi Owen-san về điều mà mình đang bận tậm, dù đúng là các dây thần kinh của tôi đã được giãn ra đôi chút.
“Nhắc đến thì giờ chúng ta đang đi tới đâu vậy?”
“Mmm? Yeah, tôi chưa nói với cậu sao? Chúng ta đang trên đường tới phòng tiếp kiến”
“Huh?”
Tiếp kiến … một buổi yết kiến?
“Đ-Đừng nói với tôi là chúng ta sẽ gặp nhà vua luôn nhé? Xin lỗi vì đã nói điều này nhưng tôi chưa chuẩn bị bất kì bộ trang phục lịch sự nào cho nó!”
Với suy nghĩ mình phải đến lâu đài hoàng gia càng sớm càng tốt, tôi đã hoàn toàn quên mất tất cả những thứ khác. Nhưng lúc này tôi sẽ diện kiến người đứng đầu một quốc gia và tôi chỉ đang mặc bộ đồ bình thường mà hiền nhân-san để lại.
Owen-san bật cười trước sự hoảng loạn của tôi.
“Hahaha. Không cần phải lo lắng đến vậy. Mặc dù là một buổi yết kiến nhưng nó không phải là chính thức. Bệ hạ sẽ không để tâm nhiều đến trang phục của cậu đâu”
“T-Thật sao? Hơn nữa liệu có an toàn khi đưa Night và Akatsuki vào phòng tiếp kiến?”
“Đó không phải vấn đề gì. Dù sao Night-dono cũng là người đã cứu Lexia-sama mà. Chỉ là …”
“Fugo?”
Ngay khi nói điều đó, Owen-san nhìn xuống Akatsuki với một ánh mắt kì lạ.
“Um, Yuuya-dono. Chú heo con đây … lúc trước tôi đã gặp chưa nhỉ?”
“Oh, cậu nhóc này … tên nhóc ấy là Akatsuki và là một thành viên mới trong gia đình tôi”
“Buhi-”
Để đáp lại lời giới thiệu của tôi, Akatsuki hững hờ giơ chân lên. Nhóc ấy dễ thương đấy nhưng chẳng phải quá kiêu ngạo rồi sao? Mọi thứ có ổn không vậy? Owen-san không nói gì cụ thể về tác phong của Akatsuki nhưng gò má ông có hơi co giật.
“T-Tôi hiểu rồi. Gia đình Yuuya-dono lại có thêm một thành viên rất khác thường nhỉ …”
“V-Vậy sao?”
Mặc dù không hẳn là gia đình nhưng tôi cũng đã trở thành sự phụ và đồ đệ của Usagi-san. Quả thật có rất nhiều mối liên kết kì lạ nhưng tôi lại thấy vui vì điều đó.
“Chắc sẽ không có vấn đề gì khi để Akatsuki-dono đi cùng với cậu. Mặc dù tôi nghĩ sẽ không có gì phải lo lắng nhưng tôi chỉ yêu cầu hai người họ không tỏ ra thô lỗ trước mặt Bệ Hạ”
“Ah”
Vâng … đúng là như vậy! Tôi thậm chí còn không nhớ phải mặc gì cũng như không biết về quy tắc xã giao! Bạn biết đấy, tôi chưa từng gặp hoàng gia trên Trái Đất. Liệu tôi phải cúi đầu 90 độ? Hay tôi nên quỳ gối? Cái nào đây!
Vì lý do gì đó, tôi đã hoảng sợ trước sự tự tin khó có thể giải thích rằng mình sẽ làm được. Khi tôi đang định hỏi Owen-san về phép lịch sự, trước cả khi kịp nhận ra, tôi đã đứng trước cửa lớn. Trong suốt cả quãng đường tới đây, tôi hoàn toàn không để ý đến xung quanh vì bận suy nghĩ và nhắc nhở bản thân cho thời khắc này.
Trước một cánh cửa thủ công nặng nề và đẹp đẽ, những người trông như lính canh lại đứng đợi ở hai bên và họ chỉ lên tiếng khi chúng tôi tiến lại gần.
“Tenjou Yuuya-sama đã đến!”
“Huh?”
Trước sự bất ngờ của tôi, cánh cửa đã mở ra và tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài bám theo Owen-san, người vừa thoải mái bước vào. Không, đợi chút. Tôi thực sự nên làm gì đây? Dù đầu óc đang xoay mòng mòng hết công suất nhưng tôi vẫn kịp kích hoạt kỹ năng [Nâng cao tinh thần] để trấn an tâm trí.
Và rồi tầm nhìn của tôi dần mở rộng làm bản thân nhận thức được khung cảnh xung quanh, thứ mà trước đó tôi không hề để ý. Chậm rãi nhìn quanh, tôi thấy một vài cây cột nguy nga sừng sững đứng trong căn phòng cũng như nơi chúng tôi đang đi qua vào được trải bằng một tấm thảm đỏ.
Trên cao, phía cuối bậc tam cấp là một người đàn ông to lớn đang ngồi trên chiếc ghế được trang trí công phu. Ông mặc một chiếc áo choàng đỏ tươi cùng vương miện đội trên đầu. Ở mỗi bên nhà vua là một bóng người mặc áo choàng đen, có lẽ đó là cận vệ của ông ấy.
Quan sát thêm chút nữa, tôi nhận ra hình bóng của Lexia-san và Luna đang đứng ngay dưới chân bậc tam cấp. Cả hai người họ đều mỉm cười khi thấy tôi, thậm chí Lexia-san còn vẫy tay nữa. Đây là … liệu tôi có nên đưa tay chào lại …? Không, chúng tôi đang đứng trước mặt nhà vua …
Sau khi thấy Lexia-san và mọi người, tôi đã lấy lại sự bình tĩnh của mình. Và khi tôi vừa có một chút tiến triển thì Owen-san đã quỳ xuống nên tôi cũng vội vàng làm theo và quỳ gối. Bắt chước hành động đó, Night cũng cúi người, duy nhất chỉ có Akatsuki là đang bối rối nên tôi vội vàng bắt cậu nhóc cúi người giống như Night.
“Bệ Hạ, thần đã đưa Tenjou Yuuya-dono tới”
“Tốt”
Chỉ một từ duy nhất nhưng lời nói của ông chứa đầy sự uy nghiêm, đến mức làm tôi tự nhiên cảm thấy như mình đang thất lễ dù khuôn mặt cúi gằm. T-thật đáng sợ …
Và rồi với chất giọng uy nghiêm đó, cuối cùng ông cũng gọi đến tôi.
“Yuuya, phải không? Ngẩng đầu lên”
“V-Vâng …”
Và khi tôi nhìn lên, một cách cứng nhắc và đầy lo lắng, tôi tự động hướng ánh mắt về phía khuôn mặt nhà vua. Ông ấy là cha của Lexia-san và là một người đàn ông đẹp trai đáng kinh ngạc.
“Vậy ngươi là kẻ đã cứu Lexia?”
“V-Vâng”
“… Vậy ngươi cũng chính là kẻ đã được Lexia cầu hôn?”
“H-huh?”
H-Huh? Đó là gì? Đột nhiên ông ấy hỏi gì thế vậy? Hơn nữa ông ấy trông có vẻ khó chịu với tôi! Trong lúc tôi còn đang toát mồ hôi lạnh, nhà vua cuối cùng cũng đứng dậy, trừng mắt nhìn.
“Vậy … không, ngươi! Tên khốn đã quyến rũ con gái ta!”
“Eeeeeeeeehh?”
Q-Quyến rũ? Ông ấy đang nói gì vậy?
Tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, tôi chỉ đang quá kinh ngạc. Trong lúc đó Owen-san, người cũng đang quỳ gối liền đột ngột đứng dậy.
“Bệ Hạ, dù không phải là chính thức nhưng chúng ta đang trong một buổi yết kiến! Ngài không thể kiềm chế được sao?”
“Ta có thể!”
“Vậy xin hãy làm thế! Ngài vẫn là một vị vua mà”
Owen-san, người đang bốp chát lại với nhà vua bằng một tông giọng gay gắt, đã lên tiếng. Không, mấy người có thể vui lòng không làm tôi bối rối thêm được không? Tôi không chắc mình có thể theo kịp chuyện này. Sau khi kết thúc cuộc trao đổi vốn giống một câu chuyện lan man, nhà vua ủ rũ ngồi xuống ghế và lên tiếng một cách bất cần.
“Hmph. Ta là Arnorl, Vua của Vương quốc Arcella này”
“V-Vâng … Um, thần là Tenjou Yuuya. Còn đây lả Night và Akatsuki”
Tôi giới thiệu bản thân theo đúng quy cách cũng như giới thiệu về Night và Akatsuki nhưng có vẻ như nhà vua, Arnold-sama đang trong một tâm trạng không tốt.
… Hẳn sẽ rất khó chịu khi đến một độ tuổi nào đó, người cha nghĩ rằng đứa con gái đáng yêu của mình đang bị một con bọ khó chịu bám vào nhưng tôi không phải người đã yêu cầu Lexia-sama kết hôn với mình, có quá đáng quá không? Giờ tôi khóc được rồi chứ?
Tôi thực sự đã để sự lo lắng lấn áp nhưng khi tôi vừa giới thiệu xong về bản thân, Arnold-sama đã chìa tay ta.
“Đâu?”
“Huh?”
Arnold-sama nhíu mày trong lúc tôi nghiêng đầu thắc mắc, không chắc về ý nghĩa của bàn tay đó.
“Cái gì, ngươi không biết nó có nghĩa là gì sao? Ngươi đã đến tận đây mà không có nổi một món quà cho đứa con gái yêu dấu của ta?”
“Bệ hạ! Từ những gì thần vừa thấy thì ngài quá kiêu ngạo rồi đó! Dù sao Yuuya-sama cũng là ân nhân của Lexia-sama!”
“Đúng vậy đó, Cha! Chưa kể cái thái độ vừa xong của cha là sao?”
Trong lúc tôi choáng váng trước hành vi của Arnold-sama, Owen-san thậm chí là cả Lexia-san đã đáp lại để bảo vệ tôi.
Nhưng … mà, đúng là như vậy. Thật kì lạ khi tôi đột nhiên đến và quan trọng hơn là tôi chẳng chuẩn bị một món quà nào cho Lexia-san, người con gái yêu dấu của nhà vua … đúng chứ?
Tôi đã tự cao tới mức quên đi những thứ đó. Tôi nên cẩn thận hơn nữa.
Trong lúc suy ngẫm về trang phục và phép lịch sự của mình cũng như cả món quà lưu niệm, tôi thấy Owen-san và mọi người vẫn còn rất nhiều điều muốn nói với Arnold-sama. Nhưng đó là lỗi của tôi, tôi thực thực sự xin lỗi.
Tôi tuyệt vọng nhớ về những món đồ nằm trong hộp vật phẩm cũng như những thứ mà tôi đã có được trước khi tới lâu đài hoàng gia. Dọc đường đi tôi đã nhận được rất nhiều thứ đó và không có gì sai khi đưa chúng cho Lexia-san cả. Hơn nữa nếu tôi tặng Lexia-san thứ này, cô ấy sẽ không ghét nó đâu … đúng không?
“U-Um!”
“Hmm?”
Và khi tôi đánh tiếng gọi Arnold-sama cùng những người vẫn đang mải cãi cọ, Arnold-sama hướng về phía tôi với nét mặt ủ rũ.
“Um … thần thực sự không biết thứ gì sẽ hợp với Lexia-san … Vậy nếu ngài không phiền thì thứ này …?”
Nói rồi tôi lấy nó ra khỏi hộp vật phẩm – chiếc [Futon lạc thú]. Với tác dụng của chiếc futon này, mọi người ai cũng sẽ vui vẻ khi nhận nó. Sau cùng thứ này hứa hẹn sẽ mang đến một giấc ngủ thoải mái!
Chà, vì là một món quà hoàng gia nên có lẽ sẽ tốt hơn nếu chúng là vũ khí? Nhưng nếu tôi rút vũ khí ra tại đây, việc đó hẳn sẽ khiến những người lính hiểu nhầm, nhất là khi nó là một món quà cho Lexia-san. Hẳn sẽ rất phiền phức khi nhận được một món vũ khí những không có gì phải lo lắng nếu đó là một tấm futon.
Vì lý do gì đó, Arnold-sama mở to mắt khi thấy tôi lấy tấm futon ra.
“Oh, ngươi có hộp vật phẩm sao?”
Oops, việc này cũng gây ngạc nhiên khi ở đây sao? Tôi biết nó rất hiếm với Thương hội nhưng đây là tất cả những gì tôi cần phải làm vì tôi đã cất nó trong hộp vật phẩm. Nếu phải che giấu hộp vật phẩm, tôi nghĩ mình phải làm gì đó với nó.
Tôi lấy ra bộ futon và một người lính đã nhận lấy nó trước khi trao cho Lexia-san.
“Cái gì … không đời nào, một tấm futon? Một tấm futon?”
Arnold-sama thấy người người lính trao tấm futon cho Lexia-san và nhìn thẳng vào khuôn mặt Lexia-san với vẻ hoảng hốt. Và rồi vì một lý do nào đó, gò má Lexia-san ửng đỏ.
“Mồ, Yuuya-sama! Ngài thật táo bạo!”Trong lúc tôi nghiêng đầu thắc mắc, không hiểu ý nghĩa của việc này, Arnold-sama đỏ bừng khuôn mặt và thét lớn.
“Ngươiiiii! Ngươi dám quyến rũ Lexia một cách công khai ngay trước mặt taaaaa!”
“Ngài đang nói về chuyện gì vậy?”
Quyến rũ? Điều đó nghĩa là sao?
“Ngươi muốn giả ngu ư …? Đủ rồi, cút ngay ra khỏi đây!”
“Eeehh?”
Tôi đến đây vì được mời tới nhưng giờ ông ấy lại muốn đuổi tôi đi? Owen-san đặt tay lên trán rên rỉ trong khi tôi bối rối chẳng thể hiểu nổi lý do.
“Đúng rồi … Thần đã hoàn toàn quên mất chuyện này nhưng Yuuya-dono không phải người của quốc gia này nên không ngạc nhiên nếu cậu ấy không nắm rõ phong tục …”
“P-phong tục?”
Tôi tái mặt trước những từ ngữ đáng lo ngại ấy còn Owen-san lại nhìn tôi với ánh mắt đầy rắc rối.
“Yuuya-dono. Ở quốc gia này, tặng chăn gối cho người khác giới nghĩa là cậu muốn cưới người ấy hay muốn ngủ chung giường với họ”
“Eh”
“Nói cách khác, nếu cậu tặng bộ futon cho Lexia-sama như một món quà thì Yuuya-dono vừa thực hiện một lời mời gọi. Nếu đó là một món quà khác thì đã chẳng có việc gì xảy ra cả …”
“Đ-đó là lỗi của tôiiiiiiiii!”
Tôi thậm chí còn không biết về các phong tục, đó là điều chắc chắn! Eh, vậy là tôi đã hỏi con gái của Arnold-sama, Lexia-san, ngay trước mắt ông ấy về … về chuyện buổi đêm? Trong lúc tâm trí tôi còn đang trống rỗng bởi sức nặng của hành động mình vừa làm, tôi đã thấy Arnold-sama nhận lấy thanh kiếm từ một người mặc áo choàng đứng gần đó.
“Đủ rồi … Nếu không cút đi cho khuất mắt thì ngay tại đây người sẽ trở thành cát bụi dưới thanh [Slashing Sword Greale] …!”
“Bệ Hạ, làm ơn bình tĩnh lại! Yuuya-dono không biết về phong tục của đất nước này!”
“Không, không cần thảo luận thêm gì nữa!”
“Không, bình tĩnh tại đã! Tại sao các ngươi lại đưa kiếm cho ngài ấy?”
Ngay khi Owen-san cố gắng trong tuyệt vọng để ngăn Arnold-sama lao xuống chém tôi, đứa đang choáng váng vì tình hình hiện tại thì Night, người đang nằm trên sàn cho đến tận lúc này mà không quan tâm đến tình hình, đột ngột đứng dậy.
Và rồi Night nhìn chằm chằm lên trần nhà và bắt đầu sủa.
“Gurururu …”
“Eh, Night?”
Giật mình bởi tiếng sủa bất ngờ của Night, tôi cũng hướng ánh nhìn về nơi Night đang chăm chú quan sát …
“Huh? Bệ Hạ!”
“Cái-?”
Đột nhiên vô số các bóng đen xuất hiện từ trần nhà.
“B-bọn chúng là gì vậy?”
“Bệ Hạ, đứng sau lưng thần!”
“Lexia, ở đây với tôi”
Khi Owen-san và các pháp sư, những người đang bảo vệ Arnold-sama bước lên phía trước để che chắn cho nhà vua thì Luna cũng đứng cạnh để bảo vệ Lexia-san.
“Lũ các ngươi là ai!”
“Ngươi, một kẻ sắp chết thì không cần phải biết”
Một trong những kẻ mặc áo choàng đen đáp lại lời Arnold-sama với những ngôn từ lạnh lùng. Và rồi hắn lục lọi trong túi của mình trước khi lấy ra thứ gì đó trông như một viên tinh thể bí ẩn.
“Huh! Này, ngăn hắn lại!”
Ngay khi thấy viên tinh thể trên tay tên sát thủ, những người áo đen đứng bên nhà vua đã lập tức tạo ra các mũi tên lửa và đồng loạt phóng đi để ngăn cản chuyển động của hắn.
“[Kết giới phong ấn ma pháp]”
“Cái-”
Vào giây phút đó, các mũi tên lửa đang bay đến chỗ tên sát thủ liền biến mất.
“Tệ quá rồi. Không một ai có thể tiến vào nơi này, đồng thời tại đây không người nào có thể sử dụng được ma pháp”
“Những kẻ duy nhất trong đám lính gác mà bọn ta cần để tâm là Owen và lũ pháp sư nhưng một khi đã phong ấn ma pháp thế này thì chỉ cần phải lo về Owen thôi”
Đầu óc tôi trở nên quá tải bởi những kẻ vừa xuất hiện tại đây cũng như những điều mà tôi chẳng thể hiểu nổi, như thể bọn chúng mới thực sự là khách cho buổi yết kiến.
Làm ơn dừng lại đi.
“Thôi nào, Arnold. Và giờ Lexia, ngươi sẽ phải bỏ mạng tại đây …!”
Vừa dứt lời, lũ sát thủ mặc áo choàng đen liền đồng loạt tấn công Arnold-sama cũng như những người khác. Owen-san và Luna đang xoay sở để phòng thủ nhưng do chênh lệch về số lượng cùng hạn chế các kĩ năng có thể sử dụng, ngay cả Owen-san cũng gặp khó khăn khi đối phó với bọn chúng.
Những pháp sư mặc áo choàng cố gắng kích hoạt ma thuật nhưng rõ ràng tên sát thủ áo đen kia đã đúng, hiện giờ trong căn phòng này, bọn họ không thể sử dụng được ma pháp. Hơn thế nữa, bọn chúng đã nói không ai có thể xen ngang, ngay cả khi đợi cứu viện tới thì bọn họ cũng không thể tiến vào.
Để xem nào … Nãy giờ tôi đã bị bỏ qua nhưng dù có nhìn thế nào thì tình hình cũng không ổn, phải không…? Cảm nhận được điều này, tôi ngay lập tức đưa chỉ thị cho Night và Akatsuki.
“Night, cùng anh trấn áp lũ sát thủ áo đen này. Akatsuki … có vẻ nhóc cũng không thể sử dụng ma thuật tại nơi này nhưng [Thánh địa] của nhóc là một kỹ năng nên có lẽ nó sẽ ổn. Nếu có ai bị thương thì dùng nó để chữa trị cho họ nhé”
“Woof!”
“Buhi!”
Cả Night lẫn Akatsuki đều vui vẻ đáp lại khiến tôi cũng mỉm cười.
“Được rồi … lên thôi!”
Nói rồi tôi trực tiếp sử dụng sức mạnh đôi chân để tiếp cận một trong những tên mặc áo choàng đen đứng gần nhất.
“Eh?”
Tên sát thủ sững sờ thét lên kinh ngạc khi thấy tôi đột nhiên xuất hiện sau lưng. Bỏ qua điều đó, đồng thời nhớ lại những gì Usagi-san đã dạy, tôi tung một cước vào cơ thể hắn trong khi cố gắng kiềm chế nhất có thể.
“Guhaaaaaahhh!”
Tên sát thủ bị tôi đá văng, kéo theo cả những tên phía sau, va thẳng vào tường và khiến chúng mất đi ý thức. Đột nhiên một nhóm người bất tỉnh do đòn tấn công của tôi, điều này đã thu hút sự chú ý không chỉ của những tên sát thủ áo đen mà còn cả Owen-san và mọi người khác nữa.
Nếu không sử dụng được ma thuật thì tôi không nên dùng nó.
Hay đúng hơn, vì tôi không quen chiến đấu bằng ma thuật nên sẽ dễ dàng hơn nếu tôi giao chiến trong tình trạng hiện tại. Và để chắc chắn bản thân không thể sử dụng được ma thuật, tôi cố gắng tạo ra một ngọn lửa trong lòng bàn tay nhưng … nó vẫn xuất hiện một cách bình thường.
“Cái gì! Làm thế nào mà ngươi có thể sử dụng được ma pháp!”
Thủ lĩnh của lũ sát thủ gào lên trước sự xuất hiện của tôi nhưng tôi cũng chẳng thể hiểu nổi. Tôi chỉ kiểm tra thử và nó vẫn hoạt động. Có thể nào điều này là do mạch ma pháp siêu đặc biệt của hiền nhân-san? Sau cùng đó cũng là mạch ma pháp của người dường như đã bước chân vào Thần giới …
Tuy nhiên vì không một ai ngoài tôi có vẻ thực sự sử dụng được ma thuật nên dường như tôi là người duy nhất vào lúc này có thể dùng ma pháp. Do đang ở trong một căn phòng kín nên nếu có hỏa hoạn hay lụt lội sẽ rất khó để dọn dẹp.
Dù rằng bản thân có thể sử dụng tất cả các vũ khí không phải ma thuật nhưng cũng giống như ma pháp, tôi sợ việc kiểm soát vũ khí kém hiệu quả sẽ phá hủy căn phòng nên lần này tôi sẽ chỉ hạ chúng bằng cước lực. Tôi sẽ dùng những kỹ thuật được Usagi-san chỉ dạy để chống lại quái vật và có vẻ đây sẽ là một buổi luyện tập phù hợp.
Trong lúc lũ sát thủ áo đen đang đần người ra nhìn thì tôi đã lao thẳng đến cùng với Night và đá bay chúng, tước đi ý thức của từng tên một.
“Đúng như mong đợi từ Yuuya-sama! Em không thể tin nổi ngài có thể hạ chúng ngay lập tức như vậy!”
“… Yuuya, chẳng phải cậu còn mạnh hơn lúc trước sao? D-Dù sức mạnh ấy đã giúp đỡ tôi …”
Khi quan sát tôi chiến đấu với lũ sát thủ, Lexia-san và Luna có nói điều gì đó nhưng tôi chẳng thể nghe được vì quá tập trung vào cuộc chiến. Đúng hơn thật đáng ngạc nhiên khi Lexia-san, một công chúa, lại bình tĩnh đến vậy trong tình huống này.
“Cái … Ngươi là cái quái gì vậy!”
Chỉ duy nhất tên sử dụng viên tinh thể nhìn tôi và gào lên vậy nhưng bỏ qua những lời nói đó, tôi tung cước cuối cùng lên hắn. Và khi nhìn lại thì tên đó cũng đã văng thẳng vào tường rồi bất tỉnh.
Night cũng đã hạ gục một vài tên còn Akatsuki thì không làm gì đặc biệt cả nên tôi đoán không có ai bị thương. Thật đáng mừng. Cảm thấy nhẹ nhõm vào lúc này, tôi lên tiếng hỏi Arnold-sama và mọi người, những người vẫn còn đang choáng váng.
“Vậy … chúng ta nên làm gì với những tên này?”
“Huh? Owen! Mau trói chúng lại!”
“Ha!”
Dưới sự chỉ đạo của Arnold-sama, Owen-san cùng các vệ binh đã khống chế những tên sát thủ bất tỉnh. Và rồi trong lúc trói chúng lại, mũ chùm đầu của tên sát thủ áo đen đã được hạ xuống. Đổng thời khi mọi người cẩn thận kiểm tra trang bị của lũ sát thủ, Owen-san đã tìm thấy một vật và trở nên choáng váng.
“V-Vật này là …”
“Gì vậy, Owen. Ngươi tìm được thứ gì?”
“… Vâng. Trong người kẻ này … có huy hiệu của Đệ Nhất Hoàng tử Rhaegar …”
“Cái gì!?”
Trước những lời Owen-san vừa nói, đôi mắt Arnold-sama còn mở to hơn trước. Ông thất thểu ngồi lại ngai vàng và đưa ra chỉ thị.
“… Nhốt tất cả bọn chúng vào ngục và nâng cao cảnh giác. Xin lỗi … nhưng giờ ta sẽ quay về phòng của mình”
“… Ha”
Với từng bước loạng choạng, Arnold-sama rời đi cùng các cận vệ của mình. Thay cho vị trí của họ, một nhóm binh lính mới đã xuất hiện và bắt giữ những kẻ tấn công đang bị trói dưới sự chỉ đạo của Owen-san. Dù đã lao vào giúp đỡ mà không nắm rõ tình hình nhưng lúc này tôi chỉ đang đứng quan sát cùng Night khi Owen-san tiến lại gần với một vẻ mặt nghiêm túc.
“Xin lỗi, Yuuya-dono”
“Eh?”
“Thật ngại khi phải nói điều này dù cậu đã cất công đến thủ đô hoàng gia nhưng hiện giờ vương quốc đang rất bất ổn … Yuuya-dono, liệu cậu có thể giúp chúng tôi vì lợi ích của thủ đô hoàng gia … hay chính xác hơn là vương quốc?”
“Eeeehh!?”
Dù không thực sự nắm rõ chuyện gì đang diễn ra nhưng tôi đã bị cuốn vào những vấn đề liên quan đến vương quốc.