Chương 6 – Chuyến thực địa
Phần 2
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
“Cuối cùng cũng đến được con sông, nhưng …”
“Chúng ta nên làm gì đây?”
Kaede và tôi đã tới được con sông nhưng cả 2 đều lúng túng không biết phải làm gì. Vì nơi này là vùng đất thuộc sở hữu của trường và con đường dẫn đến đây được đánh dấu 1 cách chính xác trên bản đồ nên nó tạo cho ta cảm giác như nơi đây là một khu vực cắm trại khổng lồ.
Tôi nhìn vào chiếc cần câu trên tay mình và quan sát xung quanh để tìm vị trí có thể câu cá nhưng …
“… Thật đông đúc”
“… Yeah, đúng vậy”
Vì mọi người đều tới sông nên có thể sẽ hơi khó khăn. Tôi không biết nhiều về câu cá nhưng có thể dây câu sẽ bị rối hay đại loại vậy.
Trong lúc tôi đang nhìn quanh, Kaede lên tiếng hỏi.
“Chúng ta nên làm gì đây? Với tình hình này sẽ rất khó để câu được cá, liệu chúng ta có nên đi giúp Rin-chan và Akira-kun?”
“Ừm thì …”
Tôi tình cờ … hay đúng hơn gần như vô thức kích hoạt kỹ năng [Cảm nhận khí tức] và tìm kiếm một nơi ít người.
“Hmm?”
Tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của con người nhưng ngoài điều đó, tôi còn có thể cảm nhận được sự hiện diện của loài cá. Tất nhiên có cá ở nơi mà mọi người đang câu nhưng còn có những khu vực khác mà ta có thể tìm thấy được khá nhiều cá.
Tôi ngay lập tức hướng ánh nhìn về phía ấy và nhận ra đó là vùng nước nông, không thích hợp để câu cá. Hmm … có nhiều cá đấy nhưng lại khó để bắt được chúng … Không, đợi đã, mình có thể mình tóm chúng bằng tay không nhỉ? Yeah, mình nghĩ là được.
Đột nhiên có suy nghĩ như vậy và đột nhiên muốn thử nghiệm, do đó tôi nói trước đôi lời với Keade.
“Có vài thứ tớ muốn thử nên liệu chúng ta có thể gặp Rin và Akira sau được không?”
“Eh? Tớ không phiền đâu nhưng cậu định làm gì?”
“Nhìn nhé”
Tôi xắn ống quần lên và lội vào dòng sông.
“Y-Yuuya-kun! Cậu định làm gì vậy?”
Kaede đột nhiên la lớn trước hành động của tôi. Như để phản ứng lại với giọng của cô ấy, tất cả các học sinh xung quanh cũng hướng ánh nhìn về phía chúng tôi.
… Ooh, mình không mong chờ nhận được nhiều sự quan sát đến vậy nhưng … th-thôi cũng được, mình sẽ chỉ tập trung vào lũ cá. Tôi hướng sự chú ý quay trở lại lũ cá trước mặt, hay đúng hơn là xung quanh mình.
… Yeah, đúng như mình nghĩ, mình có thể tóm chúng với tay không.
Ngay cả khi cân nhắc tới lực cản của nước, nếu tôi nghĩ tới chuyển động của lũ quái vật cấp S và những thứ tương tự như vậy thì sẽ ổn cả thôi. Nếu hiểu điều đó thì thật dễ dàng thực hiện.
Mặc dù vào khoảnh khắc tôi bước chân vào con sông cùng lời nói của Kaede đã thu hút sự chú ý của mọi người khiến lũ cá trở nên cảnh giác, chính vì vậy tôi kích hoạt kỹ năng [Đồng hóa]. Thông thường kỹ năng này sẽ không có hiệu quả khi đối phương đã phát hiện ra tôi nhưng đây không phải thế giới khác mà là Trái Đất.
Do lũ quái vật ở thế giới khác nhạy cảm với sự hiện diện của sinh vật vậy nên một khi chúng đã nhìn thấy tôi, kỹ năng này sẽ không còn tác dụng nữa, tuy nhiên động vật ở Trái Đất lại ít cảnh giác hơn rất nhiều so với lũ quái vật kia. Không, không chỉ là cảnh giác mà phải là … giác quan thứ 6? Có lẽ lũ quái vật ở thế giới khác có thứ đó.
Dù sao vào giây phút tôi kích hoạt kỹ năng [Đồng hóa], Kaede và những người khác, những người đã quan sát tôi từ nãy đến giờ đột nhiên hét lên trong kinh ngạc.
“H-huh? Yuuya-kun đâu rồi?”
“Kh-không phải cậu ấy vừa đứng đó sao?”
“Cậu ta đi đâu rồi?”
Không chỉ Kaede và mọi người kinh ngạc, ngay cả lũ cá cũng bất ngờ, chúng hoảng loạn trong giây lát khi sự hiện diện của tôi đột ngột biến mất nhưng sau cùng chúng lại trở nên bình tĩnh khi không thấy sự hiện diện của tôi nữa.
Không bỏ lỡ cơ hội, tôi tận dụng sự bình tĩnh đó và đặt tầm ngắm lên một con cá.
“----Fuuh!”
Tôi đâm tay phải của mình xuống nước và tóm lấy con cá đang bơi gần mình với một chuyển động linh hoạt. Mặt nước vẫn yên lặng vào giây phút tôi cho cánh tay xuống và rút cánh tay lên, tất cả diễn ra chỉ trong một khoảnh khắc.
Tôi nhìn vào con cá trên tay và gật đầu hài lòng.
“Yep, mình biết là sẽ được mà”
“Whooaaaa!”
“Eeehh!?”
Tôi ngạc nhiên trước những tiếng hò reo bất ngờ vang lên. Và khi hướng sự chú ý về phía phát ra tiếng động, tất cả học sinh, những người đã quan sát tôi lúc trước giờ đang tạo ra sự huyên náo ấy.
“Có thấy không? Cậu ấy bắt cá với tay không đấy!”
“Không, tớ biết là cậu ấy bắt nó nhưng lại không thể thấy tay cậu ấy vì nó quá tốc độ!”
“Đúng hơn thì, trước đó cậu ấy vừa biến mất sao …?”
“Giống như là cậu ấy thực sự xuất hiện với một con cá trên tay vào giây phút tớ nhận ra …”
“Nó không còn là hành động của con người nữa … chuyện gì xảy ra vậy …?”
Tôi toát mồ hôi lạnh trước những phản ứng bất ngờ.
… Đấy là một hành động không giống người sao? Mình đoán mình đã bắt được con cá một cách nhanh chóng nhưng … à, có vẻ như việc mình biến mất trước đó gây bất ngờ hơn là chuyện động khi bắt được cá.
Trong lúc bản thân còn bận suy nghĩ về điều ấy, Kaede đã chạy đến chỗ tôi một cách hào hứng.
“Th-Thật tuyệt vời, Yuuya-kun! Tớ không ngờ cậu bắt được cá với tay không đấy …”
“Ah-ahahaha! Tớ chỉ thắc mắc liệu có cách nào mà mình có làm được không và tớ đã làm được”
“… Y như lần trong lớp thể chất nhỉ, Yuuya-kun có năng lực cao thật đấy”
“Ch-chắc vậy ha?”
Chà, nếu nhớ lại những gì tôi đã làm trong lớp thể chất, khá chắc họ sẽ biết khả năng thể chất cao đến bất thường của tôi.
“Có vẻ như bây giờ tớ sẽ đảm bảo được về lũ cá, vậy nên tớ sẽ bắt luôn chúng một lượt. Xin lỗi nhưng tớ sẽ cho lũ cá bắt được vào một cái xô nên phiền Kaede trông chừng chúng được chứ?”
“Yeah, tớ hiểu rồi!”
Ngay khi được Kaede đồng thuận, tôi lại đi ra sông để bắt thêm cá. Nhân tiện tôi đã xác nhận lũ cá có thể ăn được hay không bằng kỹ năng [Thẩm định] nên chắc không có vấn đề gì.
… Ah, khi chúng tôi gặp lại Rin và Akira-kun, tôi đoán mình cũng sẽ kiểm tra mọi thứ với [Thẩm định] trước khi đưa chúng cho giáo viên. Bằng cách đó chúng tôi có thể chắc chắn rằng mọi thứ cả nhóm ăn đều an toàn.
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ về điều này điều kia, rất nhiều học sinh đã đi tới vùng nước nông và cố gắng bắt cá bằng tay giống tôi nhưng bọn họ đều gặp vất vả. Và rồi khi mọi người còn đang vật lộn để bắt cá, tôi lại bắt được nhiều và nhiều hơn nữa. Cuối cùng tôi đã thành công khi bắt được 8 con.
▼▼▼
“Chào mừng quay trở lại! Mọi chuyện bên đó thế nào?”
Khi quay lại vị trí đặt lều, chúng tôi thấy Rin chào đón 2 đứa một cách vui vẻ còn Akira thì đang sấp mắt xuống đất với cái mông chĩa lên trời. Nhưng … có chuyện gì với Akira vậy?
“Bằng cách nào đó tớ đã xoay xở để bắt được cá”
“Nghe này, Rin-chan! Yuuya-kun đáng kinh ngạc lắm, cậu biết không? Cậu ấy bắt tất cả lũ cá này bằng tay không đấy!”
“Bằng tay không? Haiz- … giống như trong lớp Thể chất hôm trước, cậu năng động hơn vẻ bề ngoài đấy …”
“Hmm?”
Ừm thì ngay cả khi còn béo, tôi đã thích tập thể dục! Tuy nhiên dù có cố gắng thế nào trông tôi cũng không giống một người yêu thích thể thao. Nhưng giờ đây tôi không còn chắc về điều ấy nữa.
“Mà dù sao thì, có chuyện gì với Akira vậy?”
“Huh? Aah … cậu có thể mặc kệ tên đó”
“Thật tàn nhẫn! Cậu bắt tớ lao động vất vả đến vậy mà!”
“Ah, vẫn sống sao?”
Akira đứng dậy một cách mạnh mẽ và bắt đầu nói về tình hình trong lúc như thể đang cảm thấy chóng mặt.
“… Ban đầu cũng ổn. Chúng tớ cùng nhau hái nấm, những loại cây dại và những thứ tương tự mặc dù chẳng ai quen với việc đó. Nhưng cậu biết không? Chẳng bao lâu sau, tớ thấy mình phải đối mặt với những cây dại mọc trên vách đá dựng đứng hoặc nếm thử những loại nấm mà mình không quen thuộc. Tớ còn có thể trở thành mồi nhử gấu nữa …!”
“Ăn thử sao? Thầy cô đã nói chúng ta không được phép ăn trước khi trình cho họ mà! Và có gấu ở đây? Nơi này nguy hiểm thật!”
Cậu đã sinh tồn còn hơn cả tớ mong đợi đấy, anh bạn! Tôi đã rất ngạc nhiên còn Akira thì giơ ngón tay cái lên với nụ cười bất lực.
“Đ-đừng lo về việc đó. Nếu nó khiến cậu ta mỉm cười … thì đó không là vấn đề”
“Đó là vấn đề lớn đấy, cậu biết chứ!”
Đặc biệt là về lũ gấu! Chúng ta sẽ phải làm gì với chúng? Tôi kiểm tra nhanh tình trạng cơ thể của Akira với [Thẩm định] nhưng không hề có chất độc nào được phát hiện vậy nên có vẻ ổn. Nghiêm túc mà nói, thật nhẹ nhõm …
“Vậy cậu có thể cho tớ xem những gì mà 2 người thu thập được không?”
“Yeah, tất nhiên rồi, không phiền đâu”
Với sự đồng ý từ Rin, tôi sử dụng [Thẩm định] lên những thứ mà Akira và Rin đã liều mạng hái về.
Nấm Đen Truffle
Truffle? Họ thu thập được cả nấm Truffle? Ngọn núi này! Ngôi trường này nằm ngoài giới hạn bao xa vậy?
Rất nhiều nguyên liệu không tưởng cứ từ đâu mà xuất hiện.
Khoai lang Nhật
Khoai lang Nhật! Tuyệt vời, hàng thật đây rồi! Tôi từng nghe chúng còn mọc ở đâu đó nhưng hóa ra lại ngay trong ngọn này này!
Nấm Tonbi Maitake
Đây là lần đâu tiên tôi thấy loại nấm này. Đúng như tên gọi, nó trông giống nấm maitake nhưng kích thước mũ nấm hoàn toàn khác biệt. Và vì không có độc nên không vấn đề gì.
Đây là cách mà tôi xác nhận các loại nguyên liệu tuy nhiên cũng lẫn một vài thứ có độc ở trong đó.
… Tạ ơn chúa. Nếu Akira nếm thử thứ này, mọi việc sẽ không thể lường trước được. Ý tôi là, nó thực sự nguy hiểm! Mà tôi đoán giáo viêc sẽ xác nhận điều ấy. Quan trọng hơn, có nấm và vài loại khoai ở đây nhưng thành thật mà nói, tôi chưa từng dùng chúng để nấu nướng.
“Này, ở đây có bao nhiều người có thể nấu ăn ?”
“……”
“Là đùa thôi, đúng không?”
Cả 3 người bọn họ đều quay mặt đi khi tôi hỏi. Rõ ràng tôi là đứa duy nhất có thể nấu nướng. Thật đấy? Tôi có vài điều muốn nói nhưng lúc này cả nhóm nên đi tới chỗ giáo viên và cho họ biết những gì chúng tôi đã thu thập được.
Và khi tới nơi các thầy cô đang đợi, ở phía trước đã có một vài học sinh khác và Kaori cũng nằm trong số đó.
“Kaori!”
“Eh? Ah, Yuuya-san! Nhóm cậu thế nào rồi?”
“Hmm … tớ nghĩ là ổn? … Nếu không phải sinh tồn thì tớ nghĩ mình sẽ tận hưởng chuyến đi nhiều hơn nữa …”
Và khi tôi bộc lộ cảm xúc thật của mình, Kaori nở nụ cười khổ.
“Tớ chắc là cậu sẽ ổn thôi. Nhưng nó cũng vui mà, phải không?”
“… Thì, đúng vậy”
Chắc chắn việc này có nguy hiểm nhưng nói chung là không tồi. Đó là sự thật không thể nhầm lẫn của vấn đề. Và dường như nhóm Kaori đã hoàn thành xong việc phân loại, một thành viên trong nhóm cô ấy lên tiếng gọi.
“Kaori, chúng ta xong rồi … Eh, Tenjou-kun?”
“Ah, tớ biết rồi … Vậy nhé Yuuya-san, hẹn gặp lại sau …”
Kaori đi đến chỗ các thành viên trong nhóm, những người theo một cách nào đó đã rất ngạc nhiên khi thấy tôi và cuối cùng họ rời đi với vẻ mặt sôi nổi.
“Yu-Yuuya-kun. Cậu là người quen của Kaori-sama sao?” Akira lên tiếng hỏi.
“Heh? K-Kaori-sama? Ừ-ừm thì … lý do tớ tới ngôi trường này cũng là do Kaori …”
Ah, Akira không có mặt vào hôm chúng tôi đi chơi vậy nên cậu ấy không hề biết. Cũng chẳng phải giấu diếm làm gì do đó tôi đã nói sự thật như nó vốn có và cuối cùng Akira tiến lại gần tôi trong lúc cắn chặt chiếc khăn tay của mình.
“Tớ cảm thấy ghen tị! Tớ ghen tị với cậu! Không thể tin được cậu lại quen với ‘Công chúa’ Kaori …!”
“C-Công chúa?”
Và khi tôi không thể theo kịp cuộc trò chuyện, Rin lên tiếng giải thích trong lúc tôi ngớ người.
“Bỏ qua tên ngốc đó đi. Kaori-san là con gái hiệu trưởng ngôi trường này, họ gọi cô ấy là ‘Công chúa’ là do ngoại hình thanh lịch cùng sự tốt bụng của cô ấy”
“Hee-…”
Tôi chắc chắn có một cảm giác rất thanh lịch tới từ Kaori và cô ấy còn thân thiện nữa … Vậy nên khi nghĩ lại về Kaori, cô ấy thực sự là một người tuyệt vời. Trong lúc còn bận suy nghĩ như vậy, chúng tôi đã nhờ giáo viên phân loại những cây dại cùng những thứ khác mà cả nhóm thu thập được.