Chương 4 – Trước chuyến thực địa
Phần 1
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
“Phấn khích quá …”
Sáng hôm sau, tôi ngẫm nghĩ một chút trong lúc đi tới trường. Ngày hôm qua, tôi đã tiếp tục sử dụng ma thuật lâu nhất có thể cho đến khi cạn kiệt thời gian cũng như trí tưởng tượng. Và cuối cùng tôi đã gặp phải một hiện tượng gọi là cạn kiệt ma lực.
Từ những gì đọc được trong cuốn sách của hiền nhân-san, tôi biết việc cạn kiệt ma lực có thể được hồi phục qua thời gian nhưng đó không phải điều đáng để ca ngợi. Bởi vì ngay khi cạn kiệt ma lực, cơ thể tôi lập tức trở nên uể oải. Nó thực sự kì lạ. Tôi lười vận động đến mức gần như không thể đứng dậy và việc đó thật kinh khủng. Nếu việc này xảy ra trong một trận chiến, tôi sẽ ngay lập tức bỏ mạng.
Còn có một chuyện khác khiến tôi phải suy nghĩ, đó là những dòng được viết ở cuối cuốn sách …
- Cho đến lúc này, những gì ta chỉ cho ngươi đều là đúc kết từ những nghiên cứu của ta, ngươi không nên nghĩ chúng được biết đến rộng rãi. Vì vậy hãy suy nghĩ cận thận về nơi sử dụng những kiến thức mà mình nhận được.
Rõ ràng lý thuyết ma thuật này là nguyên bản từ hiền nhân-san. Từ cảm giác khi đọc những dòng chữ này, tôi đoán nội dung của cuốn sách mà hiền nhân-san để lại hẳn không được bình thường. Mình không có ý gì nhưng nghĩ đến thì đây đích thị là dị giáo! Sẽ gặp rắc rối nếu kể điều này với người khác nên phải thật cẩn thận.
Cho đến giờ, còn nhiều thứ nguy hiểm mà tôi cần phải cẩn trọng nhưng tất cả cũng không quá tệ. Hóa ra một trong những tác dụng của vật phẩm hiếm đã rơi ra, Bộ bồn tắm lộ thiên, là tạo ra suối nước nóng có hiệu quả hồi phục ma lực!
Yaaah, vật phẩm đó đúng là một cú hời lớn! Lúc này tôi không thể làm gì mà thiếu được nó! Chiếc bàn chải cũng có tác dụng, thật tuyệt vời khi miệng tôi luôn thơm mát và hàm răng trở nên trắng sáng. Cảm giác mà nó tạo ra khi đánh răng cũng rất thú vị.
Đó là những điều tôi suy nghĩ trong lúc đi tới trường và trước khi kịp nhận ra, tôi đã đến nơi. Có vẻ Kaori và Kaede cũng vừa tới và khi nhìn thấy tôi, cả 2 liền nở một nụ cười.
“Ah, Yuuya-kun! Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng, Yuuya-san”
“Chào buổi sáng 2 người”
Khi đáp lại lời chào, tôi đột nhiên nhận ra điều gì đó. Kaori và Kaede trông vui vẻ một cách kì lạ. Có chuyện gì sao?
“Dường như hai người đang rất vui nhỉ. Có chuyện gì vậy?”
“Eh?” Cả 2 đều ngạc nhiên và quay ra nhìn nhau khi nghe tôi nói.
▼▼▼
“Giờ để bắt đầu lịch trình sự kiện hàng năm, chúng ta sẽ có một chuyến thực địa vào tuần tới … Các em đã hoàn thành khâu chuẩn bị chưa?”
“Huh?”
“Rồi ạ!” Trái ngược với tôi, mọi người đều đồng thanh trả lời.
Sau buổi trao đổi ban sáng, giáo viên chủ nhiệm, Sawada-sensei đã nói trong phiên họp lớp.
Thực địa? Gì vậy? Mình chưa từng nghe về nó.
“Tốt đấy. Trong tương lai, các em sẽ ở vị trí mà xã hội gọi là những người ưu tú. Thức tế, toàn bộ học sinh tốt nghiệp tại ‘Ousei Gakuen” đều hoạt động năng nổ trong các lĩnh vực. Thầy cô muốn các em trải nghiệm sự khắc nghiệt của thiên nhiên để mọi người có thể sống sót qua những biến động xã hội. Thầy cô đang cố gắng giúp các em phát triển tinh thần để có thể chịu đựng được bất kì khó khăn nào”
Trong lúc tôi vẫn đang bối rối về cuộc trò chuyện đột ngột này, Yukine, người ngồi kế bên lên tiếng.
“… Chà, nói là thế nhưng chính xác là chúng ta chỉ đi cắm trại và làm quen với môi trường mới thôi. Thì đó sẽ là một trải nghiệm quý giá, giúp đỡ chúng ta phát triển. Chỉ có 2 ngày 1 đêm thôi và tớ đoán các thầy cô sẽ đưa cậu danh sách những thứ cần chuẩn bị để cậu có thể dùng nó như một tờ hướng dẫn. Chắc là thế”
“Tớ hiểu rồi …”
Nghĩ đến thì, tôi đã có sách vở và những thứ liên quan nhưng chưa hề có lịch trình sự kiện hàng năm. Thành thật mà nói, tôi không thấy phiền về điều này, hay … nên nói là, cho đến giờ, tôi rất ghét trường học và tôi không thực sự quan tâm đến các sự kiện. Nhưng … Oh, giờ thì rõ rồi. Kaori và những người khác biết rằng lời giải thích này sẽ được đưa ra vào hôm nay nên họ có vẻ hào hứng một cách kì lạ.
Trong lúc tôi nhớ lại 2 người ban sáng, Sawada-sensei nói tiếp:
“Tuy nhiên, chúng ta không thể bắt đầu chuẩn bị hay làm những việc khác nếu chưa chia thành các nhóm. Đó là lý do sensei sẽ làm việc này một cách hợp lý”
“Eeh-”
Khi Sawada-sensei nói vậy, rất nhiều học sinh đã lên tiếng không hài lòng.
“Sensei! Tại sao cô không để bọn em tự chia nhóm?”
“Đúng đó!”
“Thật chuyên quyền!”
“Rồi, rồi, im lặng nào. Dừng cằn nhằn đi. Các em muốn có thêm bài tập về nhà sao?”
Tất cả đều im lặng khi sensei nhắc đến bài tập về nhà như một cách để thỏa thuận. Nhìn vào lũ học trò, cô để lộ một tiếng thở dài.
“Như đã nói từ trước, mặc dù nội dung là cắm trại nhưng nó vẫn là trải nghiệm học tập ngoài trời. Mục đích của chuyến đi này là thắt chặt mối quan hệ giữa các học sinh. Nhưng nếu các em chỉ lập nhóm với bạn của mình, điều đó sẽ không giúp xây dựng các mối quan hệ mới. Đây là lúc để các em mở rộng vòng kết nối bạn bè. Hiểu cả chứ?”
“Vâng”
Nói cách khác, lần này việc giáo viên chia học sinh thành các nhóm rõ ràng là chủ ý từ phía trường. Tôi chưa từng nói chuyện với các học sinh khác trừ Ryo và Shingo-kun, vậy nên tôi rất mừng vì sự kiện này. Nhưng tôi cũng gặp rắc rối với nó.
… Mình nên làm gì với Night khi ở trong chuyến thực địa đây? Việc tốt nhất có thể là sử dụng ma thuật để quay trở lại nhà … nhưng như ngày hôm qua, mình vẫn chưa sử dụng được ma thuật nào như dịch chuyển tức thời hay những phép tương tự thế; thật khó để hình dung. Mình nên làm gì đây?
Trong lúc tôi đang ôm đầu vì vấn đề không thể sử dụng ma pháp dạng dịch chuyển trong những tình huống bất ngờ thì Sawada-sensei đã viết kết quả của việc phân chia nhóm lên bảng.
“Đây là các nhóm của lần này. Số được ấn định cho mỗi người là số nhóm của các em. Giờ di chuyển đến các nhóm tương ứng đi. Okay, bắt đầu”
Nhìn lên tấm bảng đen, tôi thuộc nhóm số 5. Di chuyển về nơi mà các thành viên khác của nhóm đang tụ tập và ở đó, tôi thấy 2 gương mặt quen thuộc.
“Ah, Kaede”
“Yuuya-kun! Chúng ta ở chung một nhóm rồi. Nhờ cậu giúp đỡ với!”
Đúng vậy; tôi ở chung một nhóm với Kaede. Và gương mặt thân thuộc còn lại là …
“Hey, Yuuya-kun! Chúng ta cùng nhóm này!”
“Uhm, Akira-kun. Chào cậu”
“Cảm giác thật xa cách khi cậu gọi tớ với kính ngữ như vậy! Cậu có thể gọi tớ là Akira! Hay có lẽ là quý tộc trẻ ---”
“Dài dòng quá đấy! Tránh đường cho tớ nào!”
“Thật tàn nhẫn!”
Tôi cũng ở cùng một nhóm với Akira, người đã mắc lỗi trong trận đá bóng lần trước. Tuy nhiên, người đẩy Akira sang một bên và tiến tới là một cô gái mà tôi chưa từng nói chuyện. Đó là một cô gái xinh đẹp, cao ráo, mảnh khảnh với mái tóc dài. Cô ấy khá cao so với những bạn nữ khác. Bằng cách nào đó khuôn mặt cô cũng thể hiện cá tính của mình.
“Tớ là Rin Kanzaki. Không phiền đâu nếu cậu gọi tớ bằng tên riêng. Từ giờ làm ơn đối xử tốt với nhau nhé, Yuuya”
“Vâng, như ý cậu, Rin”
Khi trước tôi không thực sự thích làm quen với những người mới nhưng lúc này tôi lại thấy vui vì nó thật thú vị. Đó là lý do tôi tự nhiên mỉm cười nhưng Rin lại quan sát tôi một cách chăm chú và gật đầu.
“Tớ hiểu rồi … đây là lý do có rất nhiều tin đồn đang diễn ra huh”
“Eh?”
“Không, tớ đang nói tới cậu ta. Nếu tên ngốc đó giữ mồm giữ miệng thì tớ có thể hiểu nếu cậu ta được gọi là [Quý tộc trẻ]”
“Eh, thật sao? Tớ rất vui nếu cậu gọi như thế” Akira nói.
“… Mặc dù với tình trạng này, tớ nghi ngờ cái cơ hội ấy đối với cậu sẽ là mãi mãi”
“Tại sao!”
Tôi thực sự rất vui với nhóm này. Và khi tôi đang suy nghĩ như vậy, Kaede lên tiếng.
“Có vẻ như nhóm chúng ta có 4 người nên lần này chúng ta sẽ hoạt động với những thành viên ở đây. Tớ mong chờ vào nó đấy”
“Tớ nữa. Tớ không có quá nhiều cơ hội để làm việc này”
Tôi còn không thể đi dã ngoại khi ở trường trung học vì không có tiền. Không, ngay cả khi có, liệu tôi có tận hưởng chuyến đi hay không lại là một vấn đề khác.
Sawada-sensei lên tiếng khi mỗi nhóm đã hoàn thành việc xác nhận các thành viên.
“Được rồi, cô nghĩ chúng ta đã xong việc chia nhóm. Giờ cô sẽ cung cấp cho các em một cái nhìn tổng quan về sự kiện này và sau đó là một tờ giấy tóm tắt những gì các em cần chuẩn bị cho ngày hôm đó”
Để đáp lại lời của Sawada-sensei, tất cả mọi người đều hướng sự chú ý về phía cô.
“Trước hết là địa điểm. Đó là một khu đất rộng của trường được bao quanh bởi thiên nhiên hoang dã vậy nên đừng có nghĩ đến cửa hàng tiện lợi hay bất kì thứ gì tiện ích như vậy! Về phần các hoạt động, chà … đó là thứ mà các em nên mong đợi khi tới nơi. Thôi thì chúc may mắn với việc ấy!”
Mình nghĩ Sawada-sensei nói cô ấy sẽ cung cấp một cái nhìn tổng quát nhưng đến phần quan trọng nhất lại được giữ bí mật? Không biết chúng ta sẽ phải làm gì đây … Yukine nói đây là cắm trại … Hơn thế nữa, mình đã hơi mất tập trung nhưng ngôi trường này sở hữu một mảnh đất rộng lớn? Thứ như vậy có tồn tại sao …? Ngôi trường này càng ngày càng vượt xa khỏi quy chuẩn đấy.
Có vẻ lời giải thích từ giáo viên thực sự chỉ có đến vậy và lần này, một tờ giấy ghi những thứ cần mang theo hay đại loại thế được phát ra.
Xem nào …
Bản thân mình.
Tất nhiên rồi đúng không? Nếu không phải bản thân thì ai sẽ là người đi đây?
Một cái túi. Tốt hơn hết là một cái ba lô hay thứ gì đó to hơn.
Đừng đột ngột trở lại bình thường thế. Mình không theo kịp những cảm xúc mất. Và đột nhiên là một thứ mà tôi không có. Ý tôi là, khi trước tôi thậm chí còn không có khả năng đi du lịch vậy nên chẳng có ba lô hay túi du lịch nào trong nhà tôi cả.
Ông mình thích đi du lịch nên nếu tìm kiếm cẩn thận thì có lẽ ông cũng có một cái, nhưng … huh? Nhớ lại thì, mình chưa từng thấy ông đi du lịch với một chiếc túi bao giờ cả …? Đúng là một bí ẩn.
Thôi giờ đã có chút tiền dư dả nên tôi sẽ mua một cái mới. Tôi không thực sự cần lắm vì đã có hộp vật phẩm nhưng nó sẽ gây náo động nếu sử dụng ở thế giới này. Và khi đọc tiếp, tôi thấy mình cần thứ gì đó để thay như quần áo hay đồng phục thể dục. Không có gì đặc biệt cần phải mua ngoại trừ một chiếc túi. Có chút nhẹ nhõm. Nhưng Kaede và những người khác dường như lại không nghĩ vậy.
“Này, này, các cậu định mang gì theo?”
“Đúng như dự đoán, chúng ta cần mang theo bài hay thứ gì đó như vậy, phải không?”
“Cậu nói đúng. Akira-kun thì sao?”
“Nếu các cậu phụ trách về game thì tớ nghĩ mình sẽ mang đồ ăn vặt!”
“Eh? Eh? Bài? Đồ ăn vặt? Các cậu được mang những thứ như thế sao?”
Tôi ngạc nhiên và vô tình lên tiếng nhưng Kaede và những người khác cũng ngạc nhiên không kém, họ quay lại nhìn tôi.
“Yeah? Vì là đi cắm trại nên chúng ta cần thứ gì đó để chơi mà”
“Đúng là thế. Nhưng ý tớ là những thứ như vậy cũng được trường cho phép sao?”
“Gì vậy Yuuya? Cậu là người mới bắt đầu cắm trại à? Vậy thì [Quý tộc trẻ về cắm trại] sẽ …”
“Cậu im lặng dùm”
“Tại sao lại không để tớ nói?”
Có vẻ như nhận thức của mình là sai lầm. Không, mình đã nghĩ đây là sự kiện của trường nên game và những thứ khác sẽ bị cấm … nhưng cắm trại là như thế sao …?
Sự khác biết trong nhận thức lại một lần nữa gây cho tôi rắc rối nhưng cuối cùng vì không có bất kì vật phẩm cụ thể nào cần mang nên tôi chỉ tham khảo theo tờ giấy được phát để chuẩn bị những thứ cần thiết cho bản thân.