Chương 5 – Ousei Gakuen
Phần 5
◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈
Ngày hôm qua, sau khi có những trải nghiệm tại “Ousei Gakuen”, tôi đã đi chơi cùng Kaori. Tuy nhiên, tôi chưa thể đi học luôn trong hôm nay vì vẫn còn những thủ tục cần thiết để nhập trường. Nói cách khác, tôi có một ngày nghỉ vì thủ tục chuyển trường ở ngôi trường hiện tại đã hoàn tất.
Gần đây tôi không thể đi tới thế giới khác vì vậy tôi quyết sẽ quay lại đó sau một khoảng thời gian dài.
“Trông cũng chẳng có gì khác biệt …”
Mặc dù đã khá lâu nhưng không có thay đổi cụ thể nào trong ngôi nhà hay khu vườn ở thế giới khác. Nhân tiện, để hoạt động ở thế giới khác này, tôi mặc bộ giáp huyết chiến quỷ ra ngoài chiếc áo sơmi và quần âu được làm từ lụa hoàng gia. Kế hoạch hôm nay của tôi là tìm hiểu khu vực nằm sâu bên trong rừng, nơi mà tôi chưa khám phá nhiều. Vì vậy tôi cần phải chuẩn bị thuốc phục hồi cho tốt.
“Giờ mình đã học được kỹ năng [Bản đồ] nên không sợ bị lạc rồi”
Tôi thận trọng đi đến hàng rào của ngôi nhà và bắt đầu khám phá khu rừng. Cho đến giờ, tôi chỉ tìm hiểu khu vực thẳng hướng với hàng rào, vậy nên hôm này tôi định sẽ khám phá những hướng khác. Nghĩ lại thì, có vẻ con đường mà tôi đã đi cho đến giờ là lối dẫn ra ngoài khu rừng vì từ hướng đó tôi đã gặp cô gái và những người lính.
Yeah, có vẻ là vậy vì khu rừng trở nên rậm rạp hơn theo hướng mình đang đi.
Không chỉ bằng kỹ năng [Cảm nhận khí tức], tôi còn cảnh giác với mọi thứ trong khi di chuyển. Và rồi tôi nhận thấy phản ứng của một sinh vật sống. Kích hoạt [Đồng hóa], tôi nín thở trong khi tiếp cận vị trí đó. Một con gấu khổng lồ đang giết chết con mồi và ăn nó ngay trước mắt tôi.
Con gấu có bộ lông đỏ thẫm cùng 3 chiếc sừng gớm ghiếc mọc ra từ trên trán. Ngoài ra bộ hàm và nanh của nó có thể dễ dàng nghiền nát thịt và xương của sinh vật bị giết kia. Về kích thước thì con quái vật phải to gấp đôi tôi.
Kích hoạt kỹ năng [Thẩm định], tôi nhìn vào chỉ số của nó.
[Ác Hùng]
Level: 450
Pháp thuật: 4500
Công kích: 10500
Phòng thủ: 6000
Nhanh nhẹn: 2000
Trí lực: 3500
May mắn: 500
Cuối cùng mình cũng gặp một sinh vật có chỉ số cao hơn 10,000. Nếu so sánh chỉ số giữa 2 bên thì của mình cân bằng hơn nhưng sức tấn công của nó vẫn rất khó nhằn.
… Mình có thể giết được con quái vật này không?
Tôi không thể suy nghĩ về điều đó nếu còn ở Nhật Bản yên bình nhưng kể từ khi tới thế giới khác, tôi đã có những ý định nguy hiểm trong đầu. Tuy nhiên, tôi không nghĩ những ý định này là đáng sợ vì chúng là thứ cần thiết để sống sót tại nơi đây. Dù sao khi dành thời gian ở trái đất, tôi cũng không có kiểu suy nghĩ như vậy nên tôi đoán đó là cảm giác chỉ giới hạn trong thế giới khác.
Cuối cùng, tôi quyết định tấn công Ác Hùng.
Thế nào thì tôi cũng sẽ chiến đấu với nó. Vì không biết những con quái vật ở khu vực sâu trong rừng mạnh thế nào hay đẳng cấp của con Ác Hùng là ở đâu, vậy nên tôi muốn đo lường về sức mạnh tiêu chuẩn của lũ quái vật tại nơi này.
Tôi ngay lập tức lấy [Vô hình Cung] ra khỏi [Hộp vật phẩm]. [Vô hình Cung] là một cây cung không có hình dáng. Nói cách khác, nó là vô hình. Tuy nhiên, tôi có thể nhận biết được vì cảm giác rắn chắc khi cầm vào cây cung. Hơn thế nữa, tôi cũng có thể tạo ra một mũi tên vô hình, tùy thuộc vào ý định của mình.
Gắn mũi tên tên vô hình vào cây cung, tôi lặng lẽ nhắm vào Ác Hùng trong khi nín thở.
Và rồi ---
“Gaaaaaaahhhhhhhh!?”
Vô cùng chuẩn xác mũi tên vô hình ghim thẳng vào mắt trái của con Ác Hùng. Nó gào lên trong đau đớn vì đòn tấn công bất ngờ. Tuy nhiên, đúng như mong đợi từ một con quái vật sinh sống ở vùng đất phía sâu trong rừng, nó ngay lập tức phát hiện và nhìn chằm chằm về phía tôi với ánh mắt tức giận, người đáng lẽ ra đã ẩn mình khỏi hướng tên bay.
“Dường như cây cung chỉ có thể làm đến thế này … Chà, vậy thì món tiếp theo sẽ là đây!”
Lấy [Tuyệt đối Thương], thứ mà mình sử dụng nhiều nhất ra, tôi ngay lập tức tiếp cận con Ác Hùng và giáng cho nó một đòn mạnh.
“Haahh!”
“Guoooooo!”
Tuy nhiên, ngay tức khắc con Ác Hùng sử dụng bộ vuốt sắc bén để chặn [Tuyệt đối Thương] lại.Kết quả là tôi bị thổi bay dưới sức tấn công của nó.
“Kuh!”
Xoay xở để lấy lại tư thế trong không trung, tôi kéo dãn khoảng cách ngay khi tiếp đất. Khá chắc là con Ác Hùng định đuổi theo nhưng hóa ra nó lại tỏ ra thận trọng vì khoảng cách giữa 2 bên.
Cả 2 vẫn cảnh giác lẫn nhau nhưng có vẻ con Ác Hùng đã mất hết kiên nhẫn và nó bắt đầu di chuyển trước.
“Gurururu … Gaaaaaaaaahh!”
“Cái gì!?”
Một ngọn lửa thiêu đốt được phun ra từ miệng con quái vật. Từ vị trí đứng, tôi nhanh chóng lăn sang một bên và cố gắng né tránh.
… Dù có nghĩ thế nào thì đó là ma thuật, phải không?
Những con quái vật mà tôi tìm thấy cho đến giờ chưa từng có con nào sử dụng ma thuật nên tôi càng kinh ngạc hơn khi thấy ngọn lửa của Ác Hùng.
Mình cũng muốn sử ma thuật như con Ác Hùng và những người lính. Vậy là xong nhỉ? Liệu mình có cần chờ đến khi 30 tuổi? Mình nghĩ mình có những phẩm chất để trở thành một phù thủy vĩ đại … Ôi trời ơi? Mình khóc mất … [note23694]
Dừng suy nghĩ về những điều vô nghĩa, tôi tập trung vào cách thức để đối phó với ngọn lửa của Ác Hùng. Nếu tiếp cận một cách thiếu thận trọng, tôi cảm thấy mình sẽ chỉ là mồi cho ma thuật. Khi tôi đang lên kế hoạch trong đầu, con Ác Hùng lại phun thêm một ngon lửa khác, nhưng lần này nó bắn ra một ngọn lửa hình cầu.
Tôi vặn mình và tiếp tục né tránh nhưng nếu cứ thế này thất bại sẽ dần dần tiến đến dù là ma thuật của con Ác Hùng hay sức bền của tôi cạn kiệt trước. Thành thật mà nói, con quái vật này là một đối thủ vượt trội vì vậy tôi cảm thấy nó sẽ là kẻ trụ lại lâu hơn.
Đã thế thì không còn lựa chọn nào khác ngoài nhử con Ác Hùng một cách cẩn thận và hạ gục nó ngay lập tức nhỉ? Vì không giỏi trong khoản chiến thuật nên mình chỉ có thể nghĩ ra một thứ đơn giản như vậy.
… Eeii, chẳng có ích gì khi nghĩ về nó nữa! Dù sao thì cứ thử thôi!
Tôi quyết định và chạy thẳng về phía Ác Hùng.
“Gaaahhh!”
Ngay lập tức, con quái vật phun lửa ra từ miệng như thể nói rằng nó sẽ không để tôi lại gần. Này, có hỏa hoạn thì sao, huh? May mắn thay, lửa từ Ác Hùng dường như không đốt cháy cây cối nên có vẻ đó là một ngọn lửa đặc biệt. Không phải lo lắng về chuyện cháy rừng nữa, tôi cũng hiểu ra rằng mình càng không thể lại gần ngọn lửa. Vì vậy tôi nhảy lùi lại vừa đủ để đứng ngoài tầm ma thuật.
“Guuaaaahhh!”
Trước chuyển động đột ngột của tôi, con Ác Hùng gầm lên một tiếng hoảng hốt. Mặc kệ việc đó, tôi bước lùi lại cùng lúc phi [Tuyệt đối thương] về phía nó.
“Gaaaaaahhhhhh!”
Ban đầu, con quái vật có vẻ sẽ bắn hạ [Tuyệt đối thương] với ngọn lửa của mình nhưng sau khi quyết định điều đó là không thể vì đặc tính của ngọn thương, nó cố gắng chống lại bằng bộ vuốt hung tợn.
“Và giờ!”
Vì con quái vật đã quyết định cản ngọn thương lại bằng bộ vuốt vậy nên nó sẽ không thể sử dụng ngọn lửa nhỉ? Không để lỡ cơ hội đó, tôi liền thu hẹp khoảng cách.
“Gaaaaahh!”
Con Ác Hùng gầm lên kinh ngạc khi thấy tôi tiếp cận với một tốc độ phi thường nhưng nó nhanh chóng sử dụng bộ vuốt sắc nhọn để chém vào tôi.
“Haaaaahh!”
Nghĩ mình sẽ không thể tiếp cận gần hơn nữa nếu dừng lại ở đây, tôi tung một cước với toàn bộ sức mạnh ngắm đến cánh tay của con quái vật.
“Oryaaaaa!”
“Guuooooooooo!”
Dậm lên mặt đất với toàn bộ sức, tôi sử dụng cả cơ thể để tung cước trong khi nhớ lại nội dung cuốn sách mà tôi đã mua ở hiệu sách second-hand.
Và kết quả là cánh tay của con Ác Hùng bị đánh bật ra dưới một cước của tôi cùng với việc nó bị mất đi tư thế đứng. Tôi nhanh chóng trượt xuống dưới ngực của con quái vật, kẻ đã không thể phòng ngự vì mất thế. Và rồi tôi trang bị [Găng vô cực] lên tay.
“Uuoooooooooo!”
Sử dụng động lực của cú đá, tôi dồn một đòn tấn công với toàn bộ sức mạnh của mình vào bụng con Ác Hùng. (TL: chứ không phải là búng tay à :v )
“Gaaaaaaaahhhhhh!”
Chỉ duy nhất 1 đòn. Tuy nhiên nó lại được kết hợp với hiệu ứng của [Găng vô cực]. Hiệu ứng của chiếc găng này là khi bạn đấm một thứ gì đó, đòn tấn công với sức mạnh tương tự sẽ liên tục lặp lại ở cùng một vị trí.
Cách duy nhất để ngăn [Găng vô cực] là phòng thủ trước đòn tấn công hoặc đẩy lui nó. Nhưng con Ác Hùng chẳng có cách nào để chặn đòn của tôi.
Vô số đòn tấn công đến áp đảo được lặp đi lặp lại vô hạn lần trên bụng con quái vật. Cuối cùng nó bị thổi bay đi, máu phun ra từ miệng, đổ sập xuống và mất mạng phía sau lưng tôi. Bằng cách nào đó tôi đã chiến thắng với một tư thế như một nhà vô địch boxing cùng với nắm đấm giơ thẳng lên trời.◈◇◈◇◈
“Để xem những vật phẩm rơi ra nào …”
Có một vài nguyên liệu rơi ra khi hạ con Ác Hùng.
[Hồng mao Ác Hùng] :: Lông của Ác Hùng. Kháng lửa và rất ấm áp nhưng có kết cấu mềm mại.
[Thịt Ác Hùng] :: Thịt của Ác Hùng. Thứ thịt này có thể sẽ cứng khi nướng nhưng rất mềm khi nấu chín.
[Huyết Ác Hùng] :: Máu của Ác Hùng. Đôi khi được sử dụng như một vật phẩm cho các công cụ ma thuật nhưng cũng phù hợp để bạn có thể uống. Nó có vị tươi mát và không hề có mùi kim loại. Loại máu này cũng có thể sử dụng cho súp dashi. Bạn có thể nhận được kháng hỏa khi uống nó.
“Hey, loại máu này …”
Vật phẩm mà tôi nhận được là một bộ lông lớn màu đỏ, hàng đống thịt được bọc trong những đám cỏ bí ẩn cùng một cái chai to đựng máu.
“Mình không chắc về cái kháng hỏa này nhưng … Nếu có thể ăn được thì lần sau mình sẽ dùng nó để nấu”
Bình thường tôi không thích sử dụng máu trong nấu nướng nhưng nếu biết nó có thể ăn được thì tôi cũng vui vẻ mà ăn thôi. Chẳng có gì sai khi tiết kiệm.
Sau khi kiểm tra tác dụng, tôi quẳng chúng vào hộp vật phẩm và hướng mắt về phần còn lại.
[Ma thạch: Hạng A] :: Một loại quặng đặc biệt có thể lấy được từ quái vật ma thuật.
[Hỏa Guitar] :: Một vật phẩm hiếm có thể nhận được từ Ác Hùng. Chơi chiếc guitar này sẽ giúp bạn cảm thấy phấn chấn và đam mê. Nếu thành thạo nó, bạn có thể điều khiển được ngọn lửa.
“Eh, bỏ viên ma thạch ra một bên, cây đàn này là cái quái gì vậy …”
Không, tôi có chút ngạc nhiên khi viên ma thạch có hạng A. Level của con Ác Hùng khá cao và nó còn có thể sử dụng ma thuật nữa nên tôi nghĩ nó hẳn phải là quái vật hạng S. Tuy nhiên, Ác Hùng chỉ là quái vật hạng A, một thứ hạng tương tự như con Goblin General.
“Mình đoán thế này cũng được. Giờ không biết cây đàn guitar có tốt hơn viên ma thạch không …”
Dường như cây đàn này cũng là một vật phẩm hiếm nhưng tại sao lại là một chiếc guitar? Sẽ tốt hơn nếu nhận được phụ kiện kiểu như [Dây chuyền Hắc nguyệt], vật phẩm mình có khi đánh bại Slime địa ngục, tuy nhiên …
Ngoài ra về nhạc cụ, tôi … tôi chỉ sử dụng máy ghi âm và harmonica bàn phím. Sau cùng thì tôi cũng không thể mua được những loại nhạc cụ khác để giải trí hay dành cho sở thích. V-Và nó còn ghi nếu làm chủ cây đàn, tôi có thể điều khiển được ngọn lửa …
Dường như đây là thứ gì đó khác với việc sử dụng ma thuật, thực chất cây đàn này là cái gì thế vậy?
“… Thì giờ mình đã có thêm một căn phòng nữa … Liệu mình có nên ra hiệu sách và mua một cuốn hướng dẫn guitar cho người mới để luyện tập không nhỉ?”
Trước giờ tôi chưa từng có sở thích gì nhưng nhân dịp này có lẽ là một ý tưởng hay để bắt đầu thứ gì đó. Khi đang suy nghĩ, một thông báo quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi.
Thăng cấp.
“Oh, level mình đã tăng lên”
Yep, level có thể tăng lên một cách dễ dàng nếu bạn đánh bại các đối thủ có chỉ số cao hơn. Ngay lập tức tôi kiểm tra chỉ số của mình.
[Tenjou Yuuya]
Nghề nghiệp: Không
Level: 235
Pháp thuật: 5900
Công kích: 7900
Phòng thủ: 7900
Nhanh nhẹn: 7900
Trí lực: 5400
May mắn: 8400
BP: 200
Kỹ năng: [Thẩm định] [Sức bền] [Hộp vật phẩm] [Thông hiểu ngôn ngữ] [Võ thuật chân chính:7] [Cảm nhận khí tức] [Đọc nhanh] [Nấu nướng: 5] [Bản đồ] [Né tránh] [Phát hiện điểm yếu] [Đồng hóa]
Danh hiệu: [Chủ nhân của cánh cửa] [Chủ nhân của ngôi nhà] [Kẻ ngoại giới] [Người lần đầu tiên đến thế giới khác]
“Mình đã tăng 2 level”
Không chỉ có level của tôi mà level của [Võ thuật chân chính] cũng đã tăng lên. Đây là một dấu hiệu tốt. Cũng không có nhiều BP nên tôi vung tất cả vào chỉ số may mắn và giờ nó đã thành 8600.
“Yosh, rồi, giờ mình có nên đi xa thêm chút nữa không nhỉ?”
Sau khi kiểm tra một số thứ, tôi bước trở lại vào khu rừng.
◈◇◈◇◈
Vào thời điểm Yuuya đang khám phá khu rừng, một sự kiện quan trọng đã xảy ra trong giới giải trí trên trái đất.
“Này, cậu đã xem bức hình đó chưa?”
“Tớ xem rồi! Là người trong bức ảnh với Miwa-chan, phải không?”
“Anh chàng đó là ai nhỉ? Không biết anh ấy đến từ công ty nào?”
“Tớ thực sự cũng chịu về điều ấy”
Thời điểm Miwa thực hiện buổi chụp hình cùng Yuuya trong trung tâm thương mại đã trở thành một chủ đề nóng trong công ty nơi cô đầu quân. Dù sao thì mạng lưới thông tin của giới giải trí cũng không thể bị xem thường vậy nên chàng trai thực hiện buổi chụp hình với Miwa không chỉ trở thành chủ đề nóng trong công ty nơi Miwa đầu quân, mà nó còn xuất hiện ở những công ty khác … Nói cách khác, hiện giờ có rất nhiều cuộc trò chuyện với chủ đề là Yuuya, mặc dù mới chỉ một khoảng thời gian ngắn trôi qua kể từ buổi chụp hình.
Và với vấn đề đó, không chỉ người mẫu Miwa trong bức ảnh trở nên nổi tiếng hơn mà cả nhiếp ảnh gia Hikari, người đã chụp những bức hình, đều trở thành những siêu sao trong giới giải trí.
“Này, điều tra mọi thứ về chàng trai đó!”
“Tên của cậu ta là gì!?”
“Giờ mấy tên trinh thám đang làm cái quái gì vậy?”
“Chúng ta chắc chắn sẽ tìm ra cậu ấy!”
Các công ty liên quan đến thời trang đều bắt đầu có động thái để tìm kiếm thông tin về Yuuya. Ngay cả công ty nơi Miwa đầu quân cũng hỏi cô về tên của Yuuya. Tuy nhiên vì đấy là thông tin cá nhân nên Miwa quyết định từ chối nói với họ. Nhiếp ảnh gia Hikari cũng là một trong số hiếm hoi những người không quan tâm đến ý định của công ty và với lý do tương tự Miwa, anh ấy cũng không tiết lộ.
Vì thế công ty này không bao giờ biết đến tên của Yuuya.
Miwa và Hikari hay chính bản thân Yuuya cũng không biết quyết định này là xấu hay tốt. Nhưng cả Miwa lẫn Hikari đều làm việc đó vì lợi ích của Yuuya và nó cũng không quá quan trọng vì bản thân Yuuya thậm chí còn không mơ đến việc mình trở thành một chủ đề nóng.
Ngoài ra, Yuuya của hiện tai là một hikikomori. Cậu ta chỉ đi ra ngoài khi hết nhu yếu phẩm hay khi đi tới trường và những nhu cầu hàng ngày của Yuuya đã được bổ sung vào mấy hôm trước vậy nên việc gặp được cậu ấy lại càng trở nên khó khăn hơn. Với Yuuya của hiện tai, việc dành thời gian ở thế giới khác thú vị hơn nhiều. Và trừ khi có gì đó xảy ra không thì cậu ấy sẽ không bao giờ dừng việc khám phá ở thế giới khác.
--- Tuy nhiên, chỉ là vấn đề thời gian trước khi Yuuya được xã hội biết đến.