I Got A Cheat Ability In A Different World, And Become Extraordinary Even In The Real World

chương 04: cuộc sống thay đổi (phần 1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương 4 – Cuộc sống thay đổi

Phần 1

◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈◇◈

Hôm nay là ngày tổ chức lễ nhập học. Cuối cùng, trong suốt kỳ nghỉ, tôi chỉ đi thu thập những vật phẩm rơi ra ở thế giới khác cho nên là, yeah, tôi không hề tham dự bất kỳ buổi phỏng vấn cho công việc part-time nào. Trái lại, vì đã có thể tự cung tự cấp trong ngôi nhà ở thế giới khác nên gần như tôi chẳng bao giờ rời khỏi ngôi nhà ở Nhật Bản.

Chà, may mắn nhờ vào việc tiếp tục chuyển những vật phẩm rơi ra thành tiền mặt nên hiện giờ tôi đã có một số tiền đáng kinh ngạc, nhưng … nó cũng thật sự đáng sợ do đó tôi không thể lấy chúng ra khỏi [Hộp vật phẩm] một cách bất cẩn. Và đây là chỉ số hiện tại của tôi;

[Tenjou Yuuya]

Nghề nghiệp: Không

Level: 233

Pháp thuật: 5880

Công kích: 7880

Phòng thủ: 7880

Nhanh nhẹn: 7880

Trí lực: 5380

May mắn: 8380

BP: 0

Kỹ năng: [Thẩm định] [Sức bền] [Hộp vật phẩm] [Thông hiểu ngôn ngữ] [Võ thuật chân chính: 6] [Cảm nhận khí tức] [Đọc nhanh] [Nấu nướng: 5] [Bản đồ] [Né tránh] [Phát hiện điểm yếu] [Đồng hóa]

Danh hiệu: [Chủ nhân của cánh cửa] [Chủ nhân của ngôi nhà] [Kẻ ngoại giới] [Người lần đầu tiên đến thế giới khác]

Level của tôi đã tăng lên, bao gồm cả level của kỹ năng và nếu chúng ta nói về kỹ năng [Võ thuật chân chính] thì nó đôi khi còn làm tôi buồn cười vì giờ đây tôi có thể dễ dàng thực hiện những chuyển động như trong manga. Nội dung của cuốn sách tôi mua cho [Võ thuật chân chính] cũng có thể được sử dụng trong thực chiến.

Nhưng mình vẫn không thể dùng ma pháp.

Bên cạnh đó, vật phẩm rơi ra từ con Goblin General là một viên [Ma thạch] hạng A nhờ vào việc này mà tôi mới phát hiện ra nó là một quái vật hạng A. Ngoài ra, tôi không hề nhận được bất kỳ vật phẩm đặc biệt hay khác thường nào. Nhưng nghĩ đến việc một viên ma thạch hạng A đáng giá 5 triệu yên, tôi không thể không đứng lên vì bất ngờ. Dù có nghĩ về quá khứ thì tôi cũng không thể quay lại thời điểm đó, mà trái lại, lễ khai giảng sắp sửa được diễn ra.

“Haizz … Nó làm mình cảm thấy chán nản …”

Tuy nhiên, tôi không hề có ý định trốn học. Hơn nữa, đó còn là lễ khai giảng. Mặc có bị quấy rầy đến thế nào trong lớp thì tôi vẫn phải đóng tiền và trên hết, tôi không thể thấy được tương lai của mình nếu không học hành cẩn thận.

“… Yup, đi thôi”

Dù đã cố gắng truyền cảm hứng cho bản thân nhưng cuối cùng sự phiền muộn của tôi vẫn không hề thay đổi. Tôi rời nhà trong bộ đồng phục mới mua với một tâm trạng nặng nề.

◈◇◈◇◈◇◈

… Yeah, gì nữa đây.

“Này, này, cậu trai đó …”

“Cậu ta là học sinh chuyển trường sao?”

“Whoa … đôi chân dài miên man của cậu ấy kia …”

“H-Hơn nữa, không phải thực sự đẹp trai sao?”

“Cậu ta là người mẫu à?”

“Không biết nhưng tớ chưa từng nhìn thấy một anh chàng nào đẹp trai đáng kinh ngạc đến vậy …”

Khi rời nhà và đi tới trường với tâm trạng nặng nề, tôi có cảm giác như mình đang bị theo dõi mặc dù không phải là do tôi quá tự ti. Không biết tại sao nhưng tôi không thấy vui chút nào khi bị theo dõi thế này, nó rất không thoải mái. Không đợi chút, tôi đã từng bị coi thường trong quá khứ và những gì tôi cảm thấy từ bản thân mình hiện giờ là vẫn vậy, nhưng … tôi không chắc tại sao, bằng cách nào đó, tôi cảm thấy ánh nhìn lúc này có gì đấy khác biệt. Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Có những lúc tôi thường xuyên bị gây chuyện trên đường tới trường và vào những ngày tồi tệ, tôi còn bị đánh đập và lấy hết tiền, nhưng hôm nay, những rắc rối như vậy không xảy ra. Cuối cùng tôi cũng tới được trường mà vẫn không biết tại sao mọi người đều quan sát mình.

Một tờ giấy phân chia lớp học được dán tại lối vào và có một đám đông lớn ở đó nên tôi không thể tiến lại gần nhưng bất ngờ là sau khi một vài người phát hiện ra tôi, họ trông rất ngạc nhiên. Không biết sự ngạc nhiên có dễ lây lan hay không tuy nhiên lúc này không còn một ai ở trước mặt tôi nữa. Geez, tôi không phải là Moses đâu, mấy người biết mà. (TL: Moses là cái ông rẽ nước biển ra làm đôi ý)

Nếu có quá nhiều người đang sử dụng tờ giấy thì tôi sẽ không được phép dùng nên là, yeah, nếu họ nhường đường để tôi xem thì điều đó là tốt cho tôi thôi. Kiểm tra tờ giấy, cái tên Araki cũng ở trong lớp của tôi, hắn là kẻ thường xuyên bắt nạt tôi. Mặc dù lớp học gần như tương tự thời trung học cơ sở nhưng tôi nghĩ vẫn sẽ có sự thay đổi nhỉ. Haizz … Mình không thích điều này …

Không thể gạt bỏ sự chán nản của mình, tôi rời khỏi lối vào vào đi tới phòng thể chất. Lễ khai giảng sẽ được tổ chức ở phòng thể chất và sau đó chúng tôi phải di chuyển đến phòng học mới. Khi đến phòng thể chất, nơi tổ chức lễ khai giảng, tôi vẫn nhận được những ánh nhìn kì quái từ mọi người xung quanh nhưng lạ thay là không ai đến gây sự và tôi đã có thể trải qua một lễ khai giảng an toàn.

Không, không thể nào chỉ bình thường thế này.

Dù sao thì sau khi kết thúc lễ khai giảng, chúng tôi được giải thích những thứ có liên qua đến trường trung học phổ thông bởi giáo viên chủ nhiệm đến tận giờ nghỉ trưa và thời khóa biểu sau đó sẽ kết thúc sau đó. Khi nghĩ về thời khóa biểu của ngày hôm nay, tôi đã đến gần lớp học mới và càng lúc càng cảm thấy chán nản hơn.

Haizz … Mình thực sự không thích nó.

Tiến vào lớp, tôi nhận được những ánh nhìn ngờ vực của mọi người xung quanh. Ngồi xuống một ghế còn trống, tôi cố gắng không lo lắng nhiều nhất có thế. Và rồi Araki đột nhiên lên tiếng ngay khi tôi vừa đặt mông xuống trong cái lớp học mới này.

“Hey!”

“Eh! Ch-Chuyện gì thế?”

Tôi cố gắng nhìn lên với vẻ rụt rè sau khi hắn ta gọi tôi một cách đáng ngờ.

“Mày là thằng nào? Tao chưa từng thấy khuôn mặt này trước đây. Mày là học sinh chuyển trường à?”

“Ehh? Umm .. Nhưng tôi là Tenjou Yuuya mà …”

“… Cá-?”

Araki thể hiện một bộ mặt đần độn mà trước giờ tôi chưa từng thấy. Tuy nhiên, không chỉ có Araki mà bằng cách nào đó, tất cả mọi người trong lớp đều có biểu cảm tương tự.

“Đừng có đùa. Dù có nhìn thế nào thì mày cũng không giống thằng lợn khốn khiếp đó. Mày là học sinh chuyển trường phải không?”

“K-không, như đã nói, tôi chính là người đó mà …”

“… Không, không, không, không, chẳng có nghĩa gì cả!?”

Araki kêu lên.

Mặc dù tôi ngạc nhiên bởi giọng của cậu ta nhưng tôi cảm thấy không chỉ Araki mà tất cả mọi người trong lớp đều có suy nghĩ tương tự và ai cũng mở to mắt kinh ngạc.

“Huh? Thế là? Thằng khốn nhà mày … Mày muốn nói là mày đã đi phẫu thuật thẩm mỹ, huh?”

“T-tôi không có tiền để làm việc đó, cậu biết mà. Tôi chỉ cố hết sức để giảm cân trong kì nghỉ lễ thôi”

Không, thực ra tôi chỉ cải thiện level của mình nhưng nếu nghĩ về việc chiến đấu với lũ quái vật thì tôi đoán cũng ổn khi nói là tôi đã làm việc chăm chỉ nhỉ? Mặc dù tôi đã nói với cậu ta sự thật nhưng Araki vẫn thể hiện một biểu cảm choáng váng. Khi vô tình liếc nhìn xung quanh, ai cũng có vẻ mặt giống như vậy. Thế rồi, tâm trí Araki cuối cùng cũng quay trở lại, cậu ta định nói gì đó nhưng đúng vào lúc ấy, giáo viên đi vào lớp và cậu ta quay lại chỗ ngồi của mình trong khi chậc lưỡi.

◈◇◈◇◈◇◈

“… Eh?”

Vào giờ nghỉ trưa, tôi đã luôn bị bắt nạt nên tôi hay đi tới nhà vệ sinh, một nơi yên tĩnh. Tôi muốn chậm rãi nghỉ ngơi ở đó nhưng tôi sững người khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Thật hiếm khi tôi không vướng vào Araki và băng nhóm của cậu ta, nó thực sự là khoảng thời gian yên bình. Chà, tôi có chút lo sợ vì không biết khoảng thời gian yên bình này sẽ kéo dài được bao lâu.

Không đợi đã, hơn cả thế, đó là việc khuôn mặt phản chiếu trong gương.

”Đây thực sự … là mình sao …?”

Trong gương là một khuôn mặt đang thể hiện biểu cảm kinh ngạc, trông không hề giống với tôi lúc trước. Khuôn mặt đầy mụn trước đây giờ đã mịn màng, sạch sẽ. Mái tóc mỏng trên đầu khi trước cũng trở nên dày và mượt mà. Bộ hàm vuông bè đã nhỏ lại và sắc sảo hơn, đôi môi mỏng lúc trước cũng trở nên đầy đặn. Cái mũi trông như lợn giờ đây thẳng tắp. Chạm vào khuôn mặt hoàn toàn khác biệt so với hồi trước, tôi chạm vào để xác nhận. Đúng, đây là khuôn mặt hiện giờ của mình.

Không nói nên lời.

“Ueeeeeeeeeeee!?”

Tôi vô tình hét lên.

Không đợi đã, thực sự thì đây là ai!? Mình sao!? Có thật là mình không!?

Sự lo lắng dày vò tôi cho đến giờ đã hoàn toàn biến mất. Tôi chạm vào khuôn mặt một lần nữa trong kinh ngạc. Và đồng thời tôi đã bị thuyết phục.

“… Nếu thay đổi đến mức độ này thì hiển nhiên là mọi người sẽ ngạc nhiên thôi”

Việc này có lẽ là lợi ích từ thăng cấp. Khuôn mặt tôi đã trở nên tuyệt vời đến nỗi không thể so sánh được với trước đây.

“Đến mức này, không biết mọi người có ngừng nhìn mình với ánh mắt ghê tởm không?”

Rốt cuộc, thật khó để đánh giá khuôn mặt của tôi. Trên tất cả, tôi từng chán ghét khuôn mặt và ngoại hình của mình nhưng giờ đây tôi đã ở mức độ có thể tự tin cho mọi người thấy, thành thật mà nói, tôi đang rất hạnh phúc. Tuy nhiên, với những người đã biết tôi từ trước thì sự khó chịu của họ có thể sẽ không thay đổi dù cho ngoại hình của tôi có thay đổi thế nào.

“… Mình không còn phải nhìn xuống trong khi đi như lúc trước nữa, phải không?”

Giờ đây khuôn mặt của tôi trông thật khác biệt so với khi trước. Tôi nhìn chằm chằm vào gương với một cảm giác không hề thực tế, nhưng không lâu sau, tôi nhớ ra giờ đang là lúc nghỉ trưa nên nhanh chóng trở lại lớp. Những bước chân của tôi lúc này cảm thấy thật nhẹ nhàng so với trước đây.

◈◇◈◇◈◇◈

“ … Ý mình là, nó thật nhanh …”

Tuần này, không có một ai đến gây sự với tôi, bao gồm cả Araki. Bọn họ chỉ quan sát tôi từ xa và thậm chí còn không nói với tôi một lời. Ngay cả Araki và băng nhóm của hắn cũng thế nên tôi nghĩ sự thay đổi của mình thực sự là phi thường. Phải nói thêm là khoảng thời gian thanh bình hiếm hoi này là thứ gì đó rất tuyệt. Đúng như tôi nghĩ, kỹ năng [Thông hiểu ngôn ngữ] thật sự hoạt động, nó làm lớp tiếng Anh trở nên dễ dàng, sau cùng trước giờ tôi không hề giỏi tiếng Anh.

Và hôm nay là ngày nghỉ đã được chờ đợi từ lâu nhưng tôi cảm thấy như nó đến quá nhanh. Tôi cần phải tận hưởng nó. Chà, cũng vì phải giặt giũ nên việc đó đã tốn của tôi tương đối thời gian.

“Nhưng, suốt ngày chỉ mặc một bộ quần áo thì …”

Bộ đồ tôi đang mặc lúc này là thứ tôi nhận được từ thế giới khác và tôi không có bộ quần áo nào khác vừa với cơ thể hiện tại ngoại trừ đồng phục và đồ học thể chất. Dù sao thì tôi cũng không có hứng thú với thời trang và trên hết là tôi không giỏi trong khoản đó nhưng suốt ngày mặc đi mặc lại một bộ đồ cũng không phải là tốt. Tuy tôi đã giặt bộ đồng phục cũ nhưng việc này vẫn không thay đổi vẻ ngoài của bộ đồ, từ góc nhìn của mọi người thì trông nó vẫn thật bẩn thỉu.

Tôi chưa từng thích đi ra phố vì mỗi lần tới đó, tôi luôn phải đối mặt với sự khinh bỉ và nếu xui xẻo, tôi sẽ bị vướng vào những kẻ bắt nạt và bị hành hạ bởi chúng. Tuy nhiên vì không có PC để mua sắm online nên tôi cần phải ra ngoài để mua nhu yếu phẩm.

“Bên cạnh những nguyên liệu thực phẩm, mình cũng đang hết dần nhu yếu phẩm”

Tôi miễn cưỡng bước ra khỏi ngôi nhà với tiếng thở dài, nếu không phải vì nhu yếu phẩm thì tôi sẽ không đi đâu.

“Chắc chắn là phải mua nhu yếu phẩm rồi, bên cạnh đó, liệu mình có nên mua quần áo luôn?”

Trên đường tới thành phố, tôi suy nghĩ về loại quần áo mà mình nên mua và lấy ra trước 50,000 yên từ [Hộp vật phẩm] để vào ví. Tôi nghĩ thế chắc là đủ rồi.

“Hồi đó khi không có nhiều loại quần áo để mặc thì rất dễ lựa chọn nhưng bây giờ, thật kì lạ khi suốt ngày mặc một bộ đồ giống nhau …”

Cuối cùng, tôi lại không biết nơi để mua quần áo nên tôi quyết định bỏ nó sang một bên và đi mua những nhu yếu phẩm cần thiết trước.

Truyện Chữ Hay