“Này Chen Yuxuan. Nói xem... Nếu anh có thể cho chú một cơ hội để bắt đầu một cuộc đời mới, chú sẽ chọn gì?"
Cái lạnh của màn đêm lan tỏa trong không khí, khiến nó lạnh tựa như nước.
Ngay cả sự hào nhoáng và quyến rũ phía xa cũng cũng tan chảy theo ánh trăng.
Trên sân thượng của một tòa nhà, một người đàn ông đang ngồi trên mép lan can, nói chuyện qua điện thoại trong khi cảm nhận từng cơn gió thoảng qua.
Một giọng nói thu hút của một người đàn ông vang lên ở đầu bên kia của cái điện thoại.
“Sao đột nhiên lại hỏi vậy ?”
Tôi cúi đầu xuống. Vực thẳm trải dài đến vô tận ngay bên dưới đôi chân lủng lẳng của tôi. Vì một vài lí do khó giải thích nào đó mà lúc này đây, chúng lại trông cuốn hút đến lạ.
“Chơi một trò chơi, chỉ vậy thôi. Nào, trả lời anh đi.”
Giọng nói trong cuộc gọi có vẻ hơi thiếu kiên nhẫn. Tôi khó chịu đảo mắt trước khi nâng chai Jägermeister [note60481] lên và làm một vài ngụm lớn.
“Nói gì bây giờ ? Hỏi đột ngột như vậy... Dù chỉ đơn giản là việc chọn nút đỏ hay nút xanh, anh không nghĩ nên cho em xem hết các lựa chọn trước à ?”
“mHm... Đúng thật. Để anh nghĩ xem nào... Những cuốn tiểu thuyết chuyển sinh thường được viết như thế nào ấy nhỉ... Xianxia? Urban? Hay Fantasy? Anh thực sự không đọc nhiều, đó là tất cả những gì anh biết. Chú sẽ chọn gì ?
“Em sẽ chọn một thế giới chỉ toàn loli.”
“...Làm sao một thế giới như thế tồn tại được chứ ?”
“Haiz, vậy thì mục đích của chuyển sinh là gì kia chứ--”
Tôi thở dài.
“Này, anh đang nghiêm túc đấy. Chú có thể dừng việc trả lời anh đây một cách qua loa như vậy được không ?”
“Rồi. Rồi. Thế thì Fantasy vậy... Đằng nào chúng cũng đều vô vị và tẻ nhạt cả thôi.”
“Fantasy à, hiểu rồi... Những thế giới như vậy thường sẽ có quỷ vương và anh hùng phải không ? Nếu vậy thì, chú sẽ phải chọn một trong hai vai trò ấy. Chú mày muốn trở thành một quỷ vương, hay một anh hùng ?”
“Tất nhiên là quỷ vương rồi.” Tôi hờ hững trả lời.
Gió mỗi lúc một mạnh, làm cho cái áo choàng tôi đang mặc bay dữ dội hơn.
“Tại sao ?”
“Bởi vì chỉ có kẻ ngu mới lựa chọn trở thành anh hùng. Suy cho cùng, họ là những tồn tại bị trói buộc với một mớ nhiệm vụ rắc rối, như tiêu diệt quỷ vương và cứu lấy thế giới. Trên thực tế, họ chẳng là gì ngoài những con tốt thí bị tiêu khiển bởi đám cầm quyền cả. Bọn chúng tẩy não họ với những lí tưởng về lẽ phải và khiến họ liều cả mạng sống của mình cho một lợi ích cao cả hơn. Nếu họ thành công, chúng sẽ chia sẽ phần thưởng cho họ. Còn nếu họ chết, chúng sẽ chỉ chọn ra một kẻ ngu ngốc không mảy may nghi ngờ khác thế vào vị trí ấy mà thôi. Dù sao đi nữa, bất cứ ai thích thú với cái trò đó thì đều được đảm nhận nó mà. Về phần em, em ổn.”
“...Vậy thì chỉ khi là một quỷ vương thì chú mới có chút tự do.” Giọng nói ở bên kia điện thoại trở nên cảm xúc hơn. “Được rồi, vậy thì là quỷ vương. Câu hỏi cuối cùng, chú muốn tiếp tục là một thằng đàn ông, hay muốn thử đổi mới và sống như một người phụ nữ một lần ?”
“Tất nhiên là một thằng đàn ông rồ-... Đợi đã.”
Tôi nhíu mày khi nhận ra rằng mọi thứ không đơn giản như vậy.
Nếu tôi trở thành một quỷ vương... nói cách khác, là một tồn tại mà con người phải liên minh để tiêu diệt. Bất kể sức mạnh của tôi có to lớn đến đâu, sẽ không thể tránh khỏi việc xuất hiện những tên ngu ngốc đáng gờm hơn. Lao về phía tôi, cầm một thanh kiếm thánh, hắn ta sẽ hét lên ‘Whoosh! Whoosh! Whoosh!’ trước khi lấy đi cái mạng quèn này của tôi.
Giờ nghĩ lại, quỷ vương mà không có hào quang nhân vật chính thường là những tồn tại thảm hại đến đáng thương trong nhiều bộ tiểu thuyết và anime. Sự xuất hiện của chúng luôn đóng vai trò như một sự báo trước cho độc giả về thất bại không thể tránh khỏi của chính chúng vậy.
Nếu vậy thì, loại quỷ vương nào có thể phát triển theo thời gian ?
Tất nhiên, đó là loại có thể hành xử một cách bẽn lẽn, quyến rũ và dễ thương.
Nó có hiệu quả tốt nhất nếu quỷ vương được đề cập tới là một loli; Cũng chẳng quan trọng nếu chúng sở hữu một bộ ngực khủng, đặc điểm của elf hoặc tai thú hay không.
Nếu chúng có mái tóc bạc, đôi mắt đỏ tươi, và kết thúc mỗi câu với một tiếng ‘nya’, thì chúng có thể tự tin bước đi mà chẳng màng đếm xỉa gì đến thế giới xung quanh, kể cả khi chúng có thâu tóm được một vài quốc gia đi chăng nữa.
Trên thực tế, tôi sẵn sàng dâng cho bạn cái đầu bị chặt đứt lìa của tôi nếu bạn nói với tôi rằng cuối cùng rồi cô ta cũng sẽ đón nhận cái chết.
Dù sao, kể cả trong trường hợp có gặp phải đối thủ mà bản thân không thể đánh bại, cô ta vẫn có thể tỏ ra dễ thương và rồi cầu xin sự thương xót mà.
“Làm ơn hãy để em trở thành một người phụ nữ!!!”
“Hở... Không ngờ chú lại là một người như vậy đấy.”
“Sau cùng thì, việc trở thành một quỷ vương là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.”
“Chú có kiên định với quyết định của mình không, kể cả khi điều đó có nghĩa là phải đổ rất nhiều máu mỗi tháng ?”
“Eh...”
Câu hỏi đó thực sự khiến tôi không biết phải nói gì.
Sau một khoảng thời gian ngắn suy ngẫm, tôi thở dài lần nữa.
“Chúng ta thực sự đang nói về chuyện gì thế...”
“Chỉ tán gẫu thôi.”
“Nếu vậy thì, để em hỏi anh một câu.” Tôi dịch mông về phía trước và ngồi vào đó với tư thế thoải mái hơn.
Sau khi lắc cái chai đã gần cạn, tôi nhanh chóng đổ chỗ rượu còn lại vào một cốc duy nhất.
Cái hơi ấm yếu ớt trong dạ dày hoàn toàn không đủ để sưởi ấm cái cơ thể đã lạnh như băng của tôi.
“Nghiêm túc này, anh cảm thấy thế nào khi không còn cô em gái bé nhỏ của mình bên cạnh ?”
Sau khi thốt ra những lời đó, đầu bên kia điện thoại nhất thời im lặng.
“...Chú ngứa đòn lắm à mà lại hỏi câu ấy? Chú cảm thấy thế nào nếu vợ sắp cưới của chú không còn ở bên chú nữa ?”
Đúng vậy, vị hôn thê của tôi và cũng là em gái của anh ta. Cô ấy vừa qua đời một tuần trước vì bạo bệnh.
Đó là lý do tại sao chúng tôi lại bị vướng vào cuộc trò chuyện qua điện thoại như thế này, trong một đêm mà không ai trong chúng tôi háo hức muốn gặp người còn lại cả.
“Em dường như không cảm thấy gì cả.” Tôi trả lời.
“Cái gì ?”
Giọng nói của đối phương có chút kinh ngạc.
“Anh đừng hiểu lầm. Ý em là… em không biết thực sự nên cảm thấy thế nào vào lúc này. Sâu thẳm trong trái tim em, em vẫn không thể tin rằng chuyện này đã xảy ra. Bởi trong lòng em vẫn nuôi hy vọng rằng khoảnh khắc tiếp theo cô ấy có thể bất ngờ xuất hiện trước mặt em và khiến em sợ hãi như trước đây”.
“…Đừng suy nghĩ nhiều. Trong công ty có rất nhiều người nhờ chú dọn đồ ăn lên bàn cho họ mà. Sao chúng ta không nói về những vấn đề chúng ta cần giải quyết vào ngày mai nhỉ?”
Mặc dù những gì anh ấy nói là sự thật, tôi vẫn không đáp lại lời nào của anh ấy.
Ba năm trước, tôi đã chọn con đường khởi nghiệp, dại dột cố gắng thay đổi số phận. Biết rằng mình không thể so sánh được với những đứa trẻ giàu có ở thế hệ sau với sự hỗ trợ của cha mẹ chúng, tôi đã dành nhiều thời gian hơn, dựa vào tinh thần vốn đã tuyệt vọng của chính mình và cố gắng giữ cho công ty tồn tại trong ba năm, nhưng vẫn không có được thành quả gì.
Tôi thực sự hối hận khi chọn đi trên con đường này.
Tôi hối hận vì đã không đối xử tốt hơn với vợ sắp cưới của mình khi cô ấy còn sống vì tôi quá bận rộn với công việc trước đây.
Trong suốt chặng đường, có vẻ như tôi luôn mắc sai lầm và chưa bao giờ làm điều gì đúng đắn.
Tôi thực sự mệt mỏi rồi.
“Anh nghĩ thế giới sau khi chết đi sẽ trông như thế nào ?”
Cô gái tên Xiaoxi, người đã từng hỏi tôi câu tương tự một lần, đã đến với thế giới còn vượt qua cả cái chết.
“Làm sao mà anh trả lời được chứ... Mặc dù Xiaoxi đã mất, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống tốt. Sau cùng thì, em vẫn còn gia đình mà... Em đã nói với họ về chuyện này chưa ?”
“Em chưa.”
Về phần tại sao chưa...
Một số người lớn tuổi đơn giản là không thể hiểu được cảm xúc của bạn. Đôi khi bọn họ còn thiếu hiểu biết về cuộc sống hơn cả những đứa trẻ tuy chưa hiểu gì nhưng vẫn tràn đầy hy vọng.
"Trong hầu hết các trường hợp, cuộc sống là một cuộc chiến dai dẳng và đầy mệt mỏi. Đó là câu nói yêu thích của tôi."
"Này, Yuxuan..."
"Cảm ơn anh, chúc ngủ ngon."
Tôi gác điện thoại.
Tôi ném chiếc điện thoại đi và bước lên lan can, nhảy xuống.
Gió gào thét bên tai tôi.
Tôi nhớ lại những lời buộc tội mà bố mẹ đã dành cho tôi trong bữa tối ấy, tất cả những từ ngữ đó cuối cùng rút gọn lại thành một câu.
"Tại sao mày không chết quách đi!"
Nhưng nếu tôi không thể chết.
Vậy xin hãy để tôi được bay đi.
…