I Become a Rogue Lord in a World Where Only I Level Up

chương 01

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

C1:Rogue Lords (1)

[Đạt được level 99!]

[Thành công thống nhất thế giới!]

Tin nhắn trong game tỏa sáng lấp lánh. Gần đây tôi đã hoàn toàn nghiện trò chơi này, bối cảnh của nó là vào Thời Chiến ở một thế giới khác. Tôi điên cuồng chơi nó kể từ ngày đầu ra mắt và kết quả là tôi đã thành công thống nhất thế giới.

[Bạn nhận được một tin nhắn từ quản trị viên.]

Thời điểm mà tôi phá đảo con game, thứ đầu tiên tôi thấy là một cửa sổ tin nhắn. Quản trị viên gửi tin nhắn trực tiếp cho tôi à?

Đây là game một người chơi nhưng bảng xếp hạng chiến thuật được tổng hợp theo thời gian thực để tạo ra bảng xếp hạng người chơi. Do đó tôi được kết nối mạng và nhận được tin nhắn, chắc chắn là thế rồi.

Liệu mình có nhận được quà tặng kèm không nhỉ? Một phiếu mua hàng chẳng hạn?

Tính tò mò của tôi nổi lên, tôi bấm vào bảng tin nhắn. Sau đó những dòng tin nhắn nối tiếp nhau nhanh chóng xuất hiện trên màn hình.

[Quản trị viên đánh giá cao những chiến lược của bạn.]

[Thách thức quang vinh. Đây là yêu cầu chỉ dành riêng cho bạn - người chơi đứng đầu bảng xếp hạng.]

[Đặc quyền.]

[Khi bạn đã sẵn sàng thách thức quang vinh, thì bước đầu tiên là kiếm điểm kinh nghiệm. Kinh nghiệm có thể được thu thập qua việc khám phá MAP khởi đầu.]

Vinh quang?

Không thể nào, đừng nói với tôi là có phần tiếp theo nhé? Tôi đã hoàn thành con game này rồi. Bắt đầu với tư cách là nhân vật chính trong một thị trấn nông thôn vào thời kỳ nội chiến tàn khốc, rồi trở thành vua của đất nước đấy và chinh phục được thế giới.

Tôi không định chơi con game một lần nào nữa trừ khi nó có phần kế tiếp vì tôi không có hứng để chơi lại lần hai, nhưng lại có chút bị hấp dẫn bởi cái “đặc quyền” đó. Có vẻ như nó là một cốt truyện ẩn.

MAP khởi đầu ở đâu ấy nhỉ?

Sự hiếu kỳ của tôi trỗi dậy. Sẽ không dễ để tìm ra được nó đâu. Thế là tôi đi kiếm điểm kinh nghiệm. Nhưng dù có tìm MAP trong game bao nhiêu lần chăng nữa, thì tôi vẫn không kiếm được bất kỳ điểm kinh nghiệm nào.

Đây có phải là trò đùa của quản trị viên không?

Tôi chỉ có thể nghĩ được vậy khi đã đi quá xa. Thế là tôi truy cập vào trang mạng từ máy tính của mình. Tìm ra một cách để liên lạc, tôi gửi một email để hỏi về ý nghĩa của lời nhắn kia.

Rồi nhìn vào đồng hồ trong khi nghĩ rằng nếu nó là một trò đùa, thì tôi sẽ chửi họ một trận. Tin nhắn từ quản trị viên đã lấy đi cảm nhận khi hoàn thành con game của tôi và khiến tôi kiệt sức. Giờ đã là 3:00 sáng rồi và tôi vẫn chưa thấy tin nhắn phản hồi nào.

“Fuhaaaa!”

Tự nhiên tôi ngáp một cái rồi đành phải tắt game. Tôi cố để tắt nó nhưng khi ấy, ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ. Xung quanh tôi trở nên tối đen và tôi bị dính một cơn chóng mặt khủng khiếp.

*******

Tôi thức dậy. Có nghĩa đó là khởi đầu của một ngày mới. Hôm nay bắt đầu như mọi ngày, tôi vươn vai và ngáp. Đó là thói quen của tôi, làm thế khiến tôi cảm thấy có một chút sảng khoái khi thức giấc.

“Cái gì đây?”

Tiện thể thì khung cảnh trước mặt tôi lại hoàn toàn lạ lẫm. Tôi tưởng rằng mình đang mơ nên tôi nhắm mắt lại. Sau đó dụi mắt và mở ra lần nữa. Nhưng thực tế vẫn là tôi đang ở một nơi xa lạ. Không phải đây là nhà của một người khác chứ?

Lần đầu tiên trong đời tôi thấy một cái phòng ngủ sang trọng mang phong cách Châu Âu trung cổ.

Ồ! Tôi nhớ lúc mình cố tắt game, thì mắt tôi đã tối sầm lại và bị choáng đến mức mất đi nhận thức!

Cái gì? Mất nhận thức và mình đang mơ ư? Tôi không thể thức dậy khỏi giấc mơ nên tôi vội cấu vào má của mình.

“Aah!”

Nó đau quá. Tôi đã cấu quá mạnh rồi. Nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn rằng đây không phải là một giấc mơ. Làm sao mà tôi cảm nhận được đau đớn trong mơ chứ? Chắc là sau khi ngất đi thì tôi đã bị mang tới đây. Tôi kinh hoàng nhìn ngó xung quanh lần nữa.

Có phải mình bị bắt cóc không? Mình đang ở chỗ quái nào vậy?

Tôi bước đến cửa sổ ở ngay trước giường mình, vén lên cái thứ trông như tấm màn rồi nhìn khung cảnh bên ngoài.

“Cái quái gì đây?”

Tôi không thể không thốt lên tiếng. Đây không phải là thành phố mà tôi biết. Không phải là thành phố có những tòa nhà cao tầng mọc lên như rừng cây, mà nó là tập hợp của những tòa nhà cao từ một tới hai tầng. Cả thành phố được bao quanh bởi một bức tường. Ánh nắng ban mai chiếu lên tường thành, và bản thân khung cảnh lạ thường này trông vô cùng đẹp đẽ.

Nhưng đây không phải lúc để ngắm cảnh. Những gì ở trước mắt tôi đều là thực chứ không phải trên màn ảnh. Đây là tình huống mà tôi không bao giờ có thể hiểu nổi.

Tôi từng nghe rằng vài thành phố ở Châu Âu vẫn giữ nguyên hiện trạng từ thời trung cổ, nhưng cảnh quan này không giống như thế. Không hề có bầu không khí hiện đại một chút nào cả. Trang phục của những đi đường đều giống nhau, những con ngựa và xe hàng thì chạy trên đường phố thay vì xe ô tô.

Hơn nữa, nơi tôi đang ở là một tòa lâu đài. Nó là tòa nhà cao nhất và tôi có thể thấy toàn bộ quang cảnh thành phố trong một ánh nhìn. Tôi đang ở trong phòng ngủ của tòa lâu đài với cánh cửa sổ mở tung.

“Ngài đã dậy rồi ạ?”

Vào lúc tâm trí đang chìm trong hỗn loạn, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa từ bên ngoài. Nghĩ rằng có thể người đó đã làm ra việc này, tôi chạy vội đến cánh cửa và mạnh mẽ mở nó ra. Đứng đó là một người đàn ông già với mái tóc bạc. Ông ta ăn mặc như một quản gia.

“Ông nghĩ mình đang làm gì thế hả? Mang một người bình thường đến cái chỗ này ư!”

Tôi hỏi ông ấy và ông ấy nhìn tôi.

“Chủ nhân?”

Bỗng nhiên ông ấy gọi tôi là chủ nhân.

“Chủ nhân? Tôi là thằng quái nào chứ? Và ông là ai vậy?”

Tôi hỏi ông ấy vì không thể hiểu được điều gì đang diễn ra. Người đàn ông và hai người phụ nữ trong bộ đồng phục hầu gái đứng phía sau ông nhìn nhau với ánh mắt vô cùng sợ hãi trước câu hỏi của tôi.

“Thần là Landers, chỉ huy đội cận vệ. Ngài không phải là Erhin - Lãnh Chúa của Aintorian sao ạ? Đây có phải là một trò đùa khác của ngài không?”

Mắt của chỉ huy đội cận vệ mở to. Ông ấy trông rất lo lắng. Nhưng tôi mới là người phải lo lắng đây. Không phải tôi đang chơi đùa đâu.

Không, đợi đã. Erhin Aintorian? Tôi khá chắc Aintorian là một cái tên từ trong trò chơi mà mình chơi trước khi chìm vào giấc ngủ. Không, không thể nào?

Aintorian là nơi có nhiều sự kiện vô cùng quan trọng diễn ra vào nửa sau của trò chơi. Nghĩ lại thì hình như tên Lãnh Chúa của Aintorian ở đầu game là Aintorian Erhin thì phải.

Tôi là tên Aintorian Erhin đó sao?

“Ông nói đây là Vương Quốc Lunan và chúng ta đang ở trong lãnh thổ Aintorian đó ư?”

“Tất nhiên là thế rồi. Đây là Aintorian, lãnh thổ của Vương Quốc Lunan.”

“Ông nói tôi là Lãnh Chúa của Aintorian?”

“Đúng vậy thưa chủ nhân… hôm nay. Ngài định làm gì ạ?”

Đội trưởng đội cận vệ hỏi tôi với gương mặt vô cùng sợ sệt. Tôi thật sự nghiêm túc đấy, mấy người đang nói cái quái gì thế? Không, tôi không quan tâm về điều đó. Vậy là đối với bọn họ, tôi là một nhân vật trong game, Aintorian Erhin sao?

Có nghĩa là tôi đang ở trong game à? Không đời nào như vậy được. Chắc chắn đây là điều bất khả thi, nhưng khung cảnh xung quanh tôi và diện mạo của người cận vệ cùng những hầu gái. Đúng là những điều này khiến cho tình cảnh hiện tại có vẻ như là thật.

“Gương… Có cái gương cỡ đại nào ở đây không?”

“Nó ở tầng dưới, thưa Chủ nhân!”

Một người hầu gái trả lời. Không có cái gương nào trong phòng này cả. Tôi thậm chí còn không biết liệu có gương vào thời đại này không nữa.

“Tầng dưới là ở đâu?”

“Chúng tôi sẽ mang lên cho ngài ngay đây!”

Có lẽ do họ hiểu sai ý của câu hỏi thành mệnh lệnh là mang nó lại đây ngay lập tức, mấy cô hầu gái liền chạy đi đâu đó. Tôi không cản họ lại vì tức thì tôi muốn thấy bản thân mình trông như thế nào. Làm sao mà tôi trông giống Aintorian Erhin được nhỉ?

“Một cái bản đồ nữa! Mấy người có bản đồ của vương quốc không?”

“Bản đồ ư? Tất nhiên là chúng ta có rồi. Xin ngài hãy chờ một chút ạ.”

Người cận vệ cũng ngay tức khắc trả lời và biến đi đâu đó. Chuyển động của ông ấy rất nhanh nhẹn. Chà, ông ấy gọi tôi là Chủ nhân, nên tôi đoán chuyện này có thể hiểu được.

Tôi trở lại phòng ngủ và ngồi lên giường mình. Tôi chết lặng nhưng rõ ràng là tôi đã xuyên vào thế giới trong game mà mình đang chơi. Thật sự là vậy, không nghi ngờ gì nữa.

Cuối cùng, mấy cô hầu gái cũng quay lại. Hai người họ đang mang cái gương cỡ đại

với vẻ mặt sợ sệt. Nhưng bây giờ không phải lúc để làm họ bớt sợ. Tôi nhìn vào cái gương. Cơ thể tôi cứng đờ ra vì bị sốc và không thốt được nên lời. Tôi không thể che giấu sự bối rối của mình.

Ảnh phản chiếu của tôi trong tấm gương rất giống với hình minh họa của Aintorian Erhin dưới đồ họa của game. Nó giống như là phiên bản người đóng của cái minh họa đó vậy. Tôi bây giờ chắc chắn là Aintorian Erhin, Lãnh Chúa Erhin trong tuổi đôi mươi. Bức minh họa ngầu lòi đã trở thành hiện thực và ở trong gương giờ đây là một người đàn ông đẹp trai.

“Đây là mình sao…?”

“Chủ nhân?”

“Tôi cần ở một mình.”

“Vâng thưa ngài. Vâng thưa ngài!”

Họ vâng lời tôi và vội vàng lui ra ngoài. Một lát sau, người cận vệ mang cho tôi một tấm bản đồ lớn ở trên tay ông ấy.

“Chủ nhân, bản đồ của ngài đây ạ….”

Tôi muốn ở một mình nên tôi ngắt lời chỉ huy đội cận vệ.

“Để nó ở đây và đừng để ai bước vào phòng cho đến khi tôi gọi ông.”

“Tuân lệnh.”

Đội trưởng đội cận vệ có biểu cảm giống hệt mấy cô hầu gái và vội vã rời đi. Cánh cửa lớn dẫn đến phòng ngủ tôi đóng lại và tôi lại ở một mình thêm lần nữa.

Tôi, 25 tuổi với sở thích chơi game. Có thể là tôi đã bị trừng phạt do lối sống của mình, nhưng điều tôi biết là mình đang ở trong một cảnh của game và trở thành một nhân vật trong đó. Tôi không thể tin và không muốn tin vào điều này, nhưng dù có nhìn lại bao nhiêu lần đi nữa, thì tôi vẫn đang ở trong game.

Đừng nói với tôi đây là toàn bộ cái cơ hội để chinh phục vinh quang đó đấy nhé? Có phải các nhà phát triển của trò chơi này là thần không? Nếu không thì việc này không thể xảy ra ngoài đời thực được trừ khi nhà phát triển của game là một vị thần toàn năng.

Hơn nữa những thứ trước mặt tôi không phải là đồ họa 2D hay 3D gì hết, mà là thế giới hiện thực nơi bối cảnh của game được thiết lập. Biểu cảm và hành động của người đội trưởng cận vệ, gương mặt sợ hãi của những hầu gái, mọi thứ đều là thực.

Bạn nghĩ nó rất vinh dự ư? Tình huống khi game trở thành hiện thực? Nếu nó là một trò chơi bình thường thì tôi đã có thể tận hưởng với tư cách là người yêu thích game rồi, vì tôi không mấy gắn bó với đời thật. Nhưng có một vấn đề. Tựa game này diễn ra trong chiến tranh. Nói cách khác, đây là một con game chết người. Việc một thế giới như vậy trở thành hiện thực có nghĩa là tôi phải sống trong thời chiến.

Đầu tôi bắt đầu đau. Không, nó đã đau từ nãy rồi nhưng cơn đau đã lên đỉnh điểm. Tôi gãi đầu và mở cái bản đồ ra. Tên địa điểm và quốc gia trên bản đồ vẫn như trong game.

“Chờ đã, có nghĩa là….”

Và rồi tôi nhận ra vấn đề lớn nhất. Một vấn đề vô cùng lớn sẽ phát sinh nếu đây là bối cảnh trong game và tôi là Aintorian Erhin.

Aintorian Erhin không phải là nhân vật chính. Cậu ta cũng không phải là nhân vật phụ; mà là người chết ngay ở phần đầu của game. Trong tất cả các nhân vật, tôi lại là AIntorian Erhin ư?

Game kể về Vương quốc Aintorian cổ đại - nơi một cuộc nội chiến diễn ra hàng trăm năm trước, dẫn đến việc vương quốc cổ bị chia cắt và bắt đầu Thời kỳ Chiến quốc.

Đó là vấn đề đấy. Vùng Aintorian là một trong những khu vực quan trọng trong game và là nơi bùng phát những cuộc tranh giành lãnh thổ nhiều nhất. Quan trọng nhất là, trong bối cảnh khi bắt đầu trò chơi, Aintorian Erhin, chính xác là tôi bây giờ, được thiết lập là người chết đầu tiên trong một cuộc đột kích của Vương Quốc Narja.

.

Truyện Chữ Hay