Thứ đang ở trong tầm mắt tôi là một sinh vật có hình người đầu bò.
Nó khiến tôi liên tưởng đến Minotaur - con quái vật đã xuất hiện trong thần thoại Hy Lạp. [note27215]
“Burururu~! Fushi yu~ u u oo o o!!!”
Đôi mắt của nó màu vàng kim.
Thân hình vạm vỡ.
Những đường mạch máu máu phát ra ánh sáng cam chạy dọc khắp cơ thể nó.
Làn da sẫm màu.
Một chiếc sừng lớn được phân nhánh, giống như của loài tuần lộc.
Cơ bản thì nó trông giống như một con Minotaur, ngoài việc có thêm một số điểm kì dị.
Điều đáng chú ý là thứ chất lỏng nó đang giải phóng.
Có một số vết lồi như núi phú sĩ được nhìn thấy trên cơ thể nó.
Trên những vết lồi là một cái lỗ to cỡ đồng xu 100 yên. Và từ những cái lỗ đó lại tiết ra một thứ chất lỏng ngắt quãng.
Chất lỏng rơi xuống đất.
*...lách...tách...*
*...xèo...*
Mặt đất đang dần bị ăn mòn.
Vậy ra âm thanh lúc trước không phải là tiếng nước dãi của nó, mà là của một thứ còn kinh tởm hơn.
Sợ quá.
.........
Chỉ trong nháy mắt nó đã áp sát được tôi.
Dù sở hữu thân hình cục mịch nhưng những bước di chuyển của nó nhẹ nhàng đến nỗi khi tiến lại gần khoảng 5m tôi mới nghe được loáng thoáng tiếng bước chân.
Tới đây là hết rồi sao?
Đó là một biến thể của Minotaur - con quái thú hung bạo đã gieo rắc bao kinh hoàng cho người dân xứ Crete, và chỉ bị khuất phục dưới lưỡi gươm của người anh hùng Theseus.
Liệu con mụ nữ thần kia có thể đánh bại được nó không nhỉ?
Còn cái kỹ năng độc nhất của tên Kitahara thì sao? Có thể chống lại cái thứ gớm ghiếc này được không?
Trong quá khứ rất nhiều anh hùng và chiến binh mạnh mẽ bị vứt vào khu tàn tích này.
Tất cả họ đã bị con quái vật này giết sao?
Không có cách nào để chống lại định mệnh đã an bài.
Nhất là với một thằng hạng E như tôi.
“Mẹ nó chứ...”
Vậy đây đã là những giây phút cuối đời của Mimori Touka rồi.
Ít nhất hãy cho tôi một chút thời gian để mặc niệm.
Tôi muốn dành những lời cảm ơn chân thành nhất
Gửi tới chú và gia đình của ông ấy.
Cảm ơn mọi người đã đối xử tốt với tôi.
Tôi vốn định tự mình nói với họ vào lễ tốt nghiệp cấp 3, nhưng có vẻ như không kịp nữa rồi.
Đáng lẽ ra tôi nên nói sớm hơn.
Xin lỗi...
Và tiếp theo là Sogou Ayaka.
Chắc có lẽ đó chỉ là lòng thương hại hay sự biết ơn từ một phía.
Nhưng chỉ một từ thôi...
Cảm ơn cậu...
Cảm ơn vì đã cố gắng bảo vệ tôi.
Hita… hita… hita…
Con Minotaur từ từ đến gần.
Cuộc săn đuổi đã đi đến hồi kết.
Đối với thứ to xác này, những kẻ bị dịch chuyển đến đây đều là con mồi.
*Crisp*
Móng tay tôi bấu chặt vào mặt đất.
Tôi bị cưỡng ép đưa đến đây trong tình trạng tay không tất sắt, thứ duy nhất làm bạn đồng hành chỉ là một cái túi chết tiệt.
Những chỉ số của tôi thì không khác gì rác rưởi, cả bộ kỹ năng cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Tôi muốn tiếp tục vùng chạy, nhưng rồi quyết định bỏ cuộc.
Ngay cả khi phóng thật nhanh, chỉ cần vẫn còn ở trong khu tàn tích này thì cuối cùng cũng sẽ bị nó bắt kịp thôi.
Mà hơn nữa sức lực tôi cũng đã cạn kiệt từ trước rồi.
Bế tắc.
Mọi thứ rồi sẽ tan biến thành hư vô.
Tôi bình tĩnh nhắm mắt lại, im lặng đón nhận cái chết sắp ập tới.
Lúc này nó lại xuất hiện trong tâm trí tôi.
Những kỷ niệm.
Những lời nói.
“Nếu cậu sắp biến mất thì sao không tranh thủ mà biến mất đi, hả đồ rác rưởi?” (Kirihara)
“Chà~ thật tệ là không được chứng kiến cái chết khó coi của Mimori. Đáng tiếc quá đi mà... “ (Oyamda)
“Hãy quên tất cả và yên nghỉ đi, Mimori Touka...” (Yasu)
“Hãy sống một cuộc sống chật vật cho đến khi vùi thây ở đó, Mimori Touka.”
(Vysis)
“...”
Tôi mở mắt ra, cảm thấy buồn nôn với những hồi ức đó.
Con quái vật trước mặt này đang tận hưởng sự tuyệt vọng của tôi sao?
Khốn kiếp.
Ai mà lại đi chấp nhận cái kiểu kết thúc này chứ.
Tôi nghiến chặt răng.
“Tao muốn có sức mạnhhh---”
Con Minotaur rống lên giận dữ.
[Buru ru ~ uououohh! GoarrrhhhhhhHhHHh ~ !!!]
Nó đang đe doạ hay muốn tuyên bố tôi chỉ là phận con mồi thấp kém?
Ngay sau đó con quái vật lao đến giơ tay chụp về phía đầu tôi.
Vào lúc đó,
Tôi lập tức có hành động.
“Bu ru~ u?”
Tôi cũng đáp trả lại, đưa hay tay chống đỡ trước cơ thể.
Trong khoảnh khắc bàn tay của con và người quái vật đã đi sượt qua nhau.
Bàn tay vạm vỡ của nó chỉ còn cách đầu tôi trong gang tấc.
"……………………"
Tôi không muốn chết khi chưa cố hết sức.
Dẫu biết rằng đó chỉ là một kỹ năng thất bại, nhưng tôi đã sử dụng nó thêm một lần nữa.
Những hối tiếc trong quá khứ đã thúc đẩy tôi?
Hay đó là lựa chọn của bản năng?
Bản năng đang mách bảo tôi .
Con Minotaur đã chụp được vào đầu tôi.
Kỹ năng độc nhất, Status Ailment Skill.
“”
Vậy là khoảnh khắc vùng vẫy cuối cùng đã kết thúc.
Tôi nhắm mắt lại.
“........”
Sau vài giây, tôi cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
“Hả?”
Sao im ắng vậy?
Đáng lẽ cái hộp sọ mỏng manh của tôi lúc này phải bị nghiền nát rồi chứ?
Tuy nhiên-
-Lại chẳng có gì xảy ra?
Có phải do căng thẳng tột độ hay quá đỗi sợ hãi không?
Mặt tôi lúc này lại nhễ nhại mồ hôi.
Một cách chậm rãi và từ tốn, tôi từ từ ngẩng đầu lên nhìn.
Con quái thú Minotaur...
“Hả?”
Nó đã bị tê liệt.