Giữa tiếng cười khúc khích của cô gái ấy, những tiếng gào la của những các linh hồn hòa vào nhau, làm bầu không khí thêm phần ghê rợn.
“Này, cô hôn thê. Cô nghĩ sao hửm? Đây có phải ma pháp không đấy?”
Nhả ra làn khói lần cuối, Findenai ném điếu thuốc xuống sàn rồi dụi tắt nó bằng chân.
Chỉ mới lúc trước, Erica còn đang ngớ người vì bất ngờ, nhưng giờ thì cô bình tĩnh lại rồi.
“Dù có hơi giống kết giới đấy, nhưng nó lại chẳng nằm trong bốn nguyên tố khởi nguyên, mà cấp độ có vẻ cũng không cao lắm.”
Nuốt xuống cảm giác khó chịu đang dâng trào, Erica nói tiếp.
“Có lẽ là hắc ma pháp cũng nên.”
“Hắc ma pháp?”
Giọng Gideon trở nên nghiêm trọng, và anh quay qua nhìn chằm chằm vào cô gái kia.
Cô vẫn đang đứng ở lối vào, uốn éo cơ thể hết bên này đến bên kia, cứ như đang nhảy theo điệu nhạc nào đó.
“Tức là giờ tới cả linh hồn cũng biết dùng ma pháp cơ à?”
Đáp lại lời Gideon, cô gái nhẹ nhàng tiến lại Erica với nụ cười trên môi
[Có phải đó là tất cả không đấy? Tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng lắm đó. Cô có thể giải thích những nỗ lực ấy của tôi chi tiết hơn xíu nữa được không vậy?]
“Tôi không biết gì nhiều về hắc ma pháp cả.”
[Thế hả? Hiểu rồi.]
Cô gái ấy tỏ vẻ thất vọng khi những nỗ lực của cô chẳng được ai biết đến.
Nhưng mà, kể cả khi Erica có đi hỏi pháp sư khác câu ấy, thì ai cũng trả lời giống cô thôi.
Thì bởi ở Vương quốc Griffin có những quy định nghiêm ngặt tới vấn đề liên quan tới hắc ma pháp mà.
Thỉnh thoảng cũng có mấy người ngấm ngầm bán sách về chúng ở chợ đen, nhưng chỉ mấy người có kiến thức về hắc ma pháp mới mua thôi.
Hơn nữa, mấy ma pháp sư bình thường cực kỳ ghét hắc ma pháp, họ không muốn nghe tới hay học về lĩnh vực đấy.
[Ma pháp này đặc biệt lắm á. Một ma pháp phá vỡ ranh giới sinh tử đấy.]
“Phá vỡ…ranh giới?”
[Đúng rồi, từ lúc này trở đi, có vài chuyện khá thú vị sẽ xảy ra đó.]
Erica vội vàng cố tóm lấy cô gái ấy, nhưng cô đã biến mất.
Kìm lại nỗi thất vọng tràn trề, Erica khua tay quanh chỗ cô gái vừa biến mất.
“Có lẽ cô gái kia không phải vấn đề lúc này đâu.”
Findenai nhún vai, chỉ tay về phía lan can. Ở đó, những con côn trùng khổng lồ chẳng biết từ đâu chui ra bắt đầu lao về phía ba người họ.
[Kraaaaaah!]
“Hầyyyyy, mất vũ khí là cả vấn đề đây.”
Vì Findenai làm gãy mất cây rìu trong trận chiến với gã Bushi một tay rồi nên hiện tại, ngoài chiến đấu bằng tay không ra thì cô chẳng còn lựa chọn nào khác.
“Lũ phế vật.”
Gideon rút thanh kiếm rực lửa của mình ra. Anh ta tức giận cắn chặt môi đến bật máu.
“Phá vỡ ranh giới sinh tử là như này á hả?”
Khi nhận ra giờ cô đã có thể tác động trực tiếp đến những linh hồi, Erica bắt đầu giải phóng ma pháp hoàng kim của cô.
___________________________________________________________________________________
Dù ngoài học viện có loạn đến mấy thì những bài giảng vẫn diễn ra như thường. Đây có lẽ là lĩnh vực duy nhất mà các học viên thấy phía học viện làm tròn nhiệm vụ.
Nhưng bây giờ, ngay cả cái bình thường ấy cũng đã bị ác linh điên cuồng phá hủy.
Khi bầu trời tối dần, đèn trong các phòng học thì tắt ngúm, những học viên tham gia bài giảng bắt đầu hoảng loạn.
Các giáo sư cố gắng trấn tĩnh những học viên, nhưng nỗi sợ vẫn xâm chiếm lấy tâm trí những học viên. Những sự việc gần đây đã phóng đại cảm xúc ấy mất rồi.
“Bình tĩnh lại đi nào.”
Ngay giữa lúc tình hình rối ren, một nữ sinh tóc đen đứng dậy, cơ thể tỏa ra ánh sáng trắng.
Lượng mana hội tụ ở đó quá kinh khủng. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy thôi, những người có giác quan nhạy bén đã nhận ra cô gái ấy sở hữu tài năng ma thuật đáng gờm.
Đó là Aria Rias, học viên năm nhất.
Dù xuất thân là dân thường nhưng nhờ tài năng của mình, cô được nhận vào Học viện Loberne danh giá với tư cách là thủ khoa.
“Bình tĩnh lại. Nếu cứ hoảng loạn thì người thiệt là chúng ta đấy.”
Lời của cô nói có lý, nhiều học viên đã lấy lại bình tĩnh mà gật gù đồng ý với cô.
“Cô nói đúng đấy.”
Trong số đó, Eleanor, con gái út của quốc vương Vương quốc Griffin bình tĩnh tiếp lời Aria.
“Nếu chúng ta cứ ở đây mà hoảng loạn thì chẳng khác gì trò hề cho kẻ thù tận hưởng cả.”
Công chúa Eleanor dùng “kẻ thù” để nhấn mạnh tình thái cấp bách.
“Chúng ta cần phải nắm rõ tình hình đã. Ai đó phải ra ngoài trinh sát.”
Vì bên ngoài thì tối đen như mực, có áp mặt vào kính cũng chẳng thấy gì nên phải có ai đó ra ngoài để nắm rõ tình hình.
“Thế ngài nghĩ sao hả, thưa giáo sư?”
Eleanor khéo léo đẩy trách nhiệm sang cho vị giáo sư phụ trách bài giảng ở lớp học này.
Giáo sư gật đầu, vì ông biết rõ vị trí của bản thân chẳng thể nào mà từ chối.
“Được thôi, chuyện nên làm thôi mà. Ta đi kiểm tra một lúc rồi quay lại. Ở đây ngồi chờ đi.”
Ông không thể nói câu này mà không thấy run được. Tuy nhiên, vị giáo sư tội nghiệp lại chẳng thể chịu nổi áp lực từ công chúa Eleanor và các học viên.
Nghe được câu này, tất cả những học viên đều bình tĩnh lại, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trong lúc đó, Eleanor tiếp cận Aria. Cô ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng lên tiếng hỏi.
“Cậu khá bình tĩnh nhỉ…Cậu là Aria, thủ khoa trong kỳ tuyển sinh năm nay đúng không?”
“Vâng, đúng ạ, thưa Điện hạ.”
“Chúng ta là bạn cùng lớp rồi mà, không cần trang trọng làm gì đâu.”
“Nhưng…”
“Cứ gọi tớ là Eleanor.”
“Được rồi, Eleanor.”
Hả?
Chẳng biết là do thiếu hiểu biết hay do dũng cảm, nhưng Aria lại nói mà không có chút do dự. Nhưng chỉ điều này cũng đủ khơi dậy sự chú ý của Eleanor.
“Thế cậu nói tớ nghe đi, cậu nghĩ sao về chuyện này?”
Eleanor lên tiếng hỏi, ngón tay gõ nhẹ lên bàn như thể cô đang làm bài kiểm tra. Aria cau mày, suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Có lẽ chính những linh hồn đang phá hoại học viện. Ngoài ý này thì tớ chẳng nghĩ ra được gì khác.”
“Hmm, hiểu rồi. Đây là lần đầu tiên mà tớ nghe tới chuyện linh hồn cũng có thể sử dụng ma pháp theo kiểu này đấy.”
“Thì tớ cũng vậy….Nhưng mà–”
Arica đến gần cửa sổ, lấy tay xua đi làn sương đen, khẽ lẩm bẩm gì đó với chính mình. Đúng lúc ấy, những lời tiếp theo của Eleanor vang lên cạnh tai cô, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
“–Có lẽ đó là hắc ma pháp đấy. Nhìn thì có vẻ tiêu tốn khá nhiều mana đấy. Chẳng lẽ nó lấy mana từ những người mất tích à…”
“Cậu nói nghe chắc chắn quá nhỉ…?”
Aria ngẩng đầu lên rồi cất tiếng hỏi Eleanor, cô ấy chỉ lúng túng gãi đầu rồi khẽ cười.
“Haa, tớ tò mò không biết học viện giải quyết vụ náo loạn này thế nào thế nên đã đặc biệt để tâm tới nó đấy. Dù sao tớ cũng không thể ngồi yên mà chẳng làm gì cả.”
Eleanor dự định sẽ báo cáo sự việc này, và cả bản khảo sát của cô cho Hoàng gia, vạch trần sự kém cỏi và tình trạng thực sự của Học viện Loberne, từ đó sẽ cân nhắc có dỡ bỏ học viện hay không.
‘Yup, chẳng phải vì mình là công chúa hay gì đâu…
Hmm, mà người hộ tống mình ở đâu rồi vậy trời.’
Dù có lẽ họ cũng bị giam vào kết giới rồi, nhưng Eleanor vẫn tự tin rằng những người hộ tống có kỹ năng thượng thừa sẽ sớm đến cứu cô thôi.
“Cậu không thể ngồi yên mà không làm gì hả…?”
Aria hỏi Eleanor với giọng tiếc nuối, người đang lơ đãng xoay mái tóc vàng của mình.[note58539]
Họ nói chuyện với nhau chưa được bao lâu, nhưng vì thích thái độ của Aria, nên Eleanor buột miệng thốt ra những lời có vẻ là lời tiên tri về tương lai.
“Chẳng phải rồi học viện sẽ bị đóng cửa vĩnh viễn sao? Dù đây là học viện có tiếng đấy, nhưng sự cố này không nhỏ đâu.”
Nếu muốn, Eleanor có thể chuyển sang học viện khác, hoặc đơn giản hơn thì mời một gia sư từ hoàng cung, nên cô cũng chẳng mất gì nhiều.
‘Mà mình tự hỏi liệu có cần thiết phải đến đây để học từ đầu không.’
Không chỉ là thành viên của hoàng tộc, Eleanor còn là một thiên tài, thậm chí còn vượt qua nhiều pháp sư của hoàng cung nữa kìa.
Thế nên Aria, người đã đánh bại cô về thành tích học tập, khá hấp dẫn với cô.
‘Một cô gái thú vị.’
Vào khoảnh khắc cô vừa mỉm cười, thầm nghĩ rằng dù Học viện Loberne có đóng cửa thì họ cũng sẽ sớm gặp lại nhau–
“Không được.”
–Một áp lực khủng khiếp đè lên toàn bộ cơ thể của Eleanor.
Một sức mạnh mà trước đây cô chưa từng bao giờ trải qua, kể cả từ cha cô, người nắm giữ quyền lực tối cao của đất nước này, hay cả những cá nhân phi thường như Trưởng Hiệp sĩ Hoàng gia hay Đại pháp sư.
“Cái gì…?”
Với giọng khàn khàn, Eleanor ngơ ngác nhìn Aria.
Đôi đồng tử đen của Aria mờ đi, cô tỏa ra một áp lực dày đặc về phía Eleanor.
“Đừng có làm thế. Học viện này cuối cùng sẽ lấy lại uy tín như ban đầu thôi.”
“Gì cơ…?”
Rầm–
“Kyahhhh!”
“Chúng ở đây! Chúng mò vào đây rồi”
“Còn giáo sư? Chuyện gì xảy ra với giáo sư rồi!?”
“Chạy ngay đi!”
“Vớ vẩn! Chiến đấu đi! Có chạy thì chạy đâu mới được chứ!?”
Trước khi Eleanor kịp mở miệng, cánh cửa phòng học vỡ tan và những linh hồn thi nhau tràn vào.
Giữa cơn hoảng loạn và bối rối, những học sinh người thì bỏ chạy, người thì đánh nhau với những linh hồn kia.
Eleanor và Aria nhìn nhau, đều hiểu rằng chỉ duy nhất hai người họ là còn bình tĩnh trong tình huống này.
Bình tĩnh điều động mana của mình, Eleanor tập trung sức mạnh trong cơ thể rồi thốt ra một câu.
“Cậu nghĩ tình cảnh này thì còn cứu được không?”
Nghe thấy cậu ấy, Aria lại hướng ánh mắt ra cửa sổ.
“Tất nhiên là cứu được rồi.”
Nơi đây vẫn đắm chìm trong bóng tối vô tận. Tuy nhiên, giống như những vết nứt trên vỏ sò, những vết nứt mờ nhạt bắt đầu xuất hiện trên kết giới.
“Bởi vì…”
Bầu không khí nặng nề như dịu đi, cảm giác như nó đang tràn ra ngoài qua vết nứt ấy.
Tình hình nhanh chóng thay đổi.
Những ác linh theo bản năng quay đầu lại, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một số thì như đang gặp phải kẻ thù không đội trời chung, trong khi những linh hồn khác thì khẽ gầm gừ rồi quay đầu bỏ chạy, trong miệng thì liên tục nguyền rủa rằng những học viên sẽ chết bất cứ lúc nào.
Dù kết giới do những linh hồn dựng nên vẫn chưa biến mắt, lực lượng của chúng vẫn còn rất hùng hậu, bằng chứng là toàn bộ học viện Loberne đều chịu tầm kiểm soát của chúng, nhưng có một người đã bước vào qua vết nứt nhỏ, dẫm lên ánh sáng le lói ấy mà tiến vào.
Có lẽ là trên đường gặp tai nạn, mép áo khoác của anh có bị cháy xém, chỗ này chỗ kia cũng có nhiều vết cháy.
Tuy nhiên, anh vẫn giữ vẻ mặt vô cảm và lạnh lùng, những bước đi kiên định không chút do dự.
Đôi mắt của anh bình thản quan sát tình hình của Học viện Loberne.
Chỉ nhiêu đó thôi đã làm im lặng đi tiếng hét kỳ quái của những linh hồn, khiến những sinh vật chẳng biết sợ là gì phải chùn bước.
Gió chợt đổi hướng.
Làn gió xuân nhẹ nhàng xuyên qua khe nứt, ôm lấy khung cảnh xung quanh.
Anh là ngọn hải đăng duy nhất chiếu sáng Học viện Loberne, Necromancer vùng Norseweden, Deus Verid. Cuối cùng thì anh cũng đã tới nơi.
“Anh tới rồi.”
Với nụ cười dịu dàng, Aria nhẹ nhàng đưa tay ra ngoài cửa sổ, hướng về phía anh.
“Anh hùng của em."