◇
*Chíp*, *chíp*, *chíp*...... sáng sớm không khí đã ngập tràn tiếng chim ríu rít.
Sáng mở mắt dậy ra, như thường lệ Chibi vẫn đang ôm chằm tôi vào ngực. Cử động nhẹ của tôi cũng khiến âm thanh mềm mại và đàn hồi vang lên. Không phải tôi không cảm thấy tội lỗi nhưng cứ coi như đây là phước lành đi.
「Nn? Aa, chào buổi sáng Chủ Nhân ạ.」
Chibi kéo tôi vào vòng tay và ôm lấy tôi với vẻ mặt vô cảm, mặc dù tông giọng như dấy lên sự phấn khích.
「Nn, chào buổi sáng Chibi.」
Tôi đáp lại và đưa tay lên xoa nhẹ đầu Chibi, em ấy ngọ nguậy trên giường như con đuông dừa và ve vẫy cái đuôi.
Chúng tôi cùng xuống giường, cởi bỏ bộ đồ ngủ dễ thương mà Adlas đưa hôm qua và mặc lên mình thường phục.
Tình cờ tôi cũng biết được là bộ đồ Chibi đang mặc được tạo ra từ Nhân hình hoá. Điều này có nghĩa là khi chiến đấu em ấy sẽ không phải lo chuyện không một miếng vải trên người mỗi khi đổi dạng giữa người với sói.
Nó tiện ích vô cùng, nhưng nếu muốn chuẩn bị áo giáp cho em ấy thì mình phải tính tới cả dạng sói của em ấy nữa. Dùng tiền Ruka cho mới đây cũng không phải là ý tồi, nhưng rốt cuộc cũng chẳng biết nên mua gì.
Maa, hỏi Adlas hay Youmu sau cũng được.
Tôi cố chải cho suôn mượt cái mái tóc rối bời và nhàu như đống rơm này với cái lược bằng tay. Sau đó tôi lông nhông đi xuống cầu thang và hướng tới nơi căn tin với vẻ phấn khởi vô cùng.
「Oh, chào buổi sáng. Hai em là Leticia-chan và Chibi-chan đúng không?」
Một người phụ nữ gọi tụi tôi từ trong bếp trong khi cô đang cắt rau củ. Cô ấy có mái tóc màu hạt dẻ buộc thành búi ngang vai, khuôn mặt thon gọn và xinh đẹp với mí mắt mỏng như sợi chỉ, và nhất là cặp bồng đào còn đồ sộ hơn cả của Chibi, thế nhưng lại không đến nỗi quá khổ. Chiếc tạp dề cô đang mặc tỏa ra vẻ quyến rũ dễ mến.[note39447]
Tuổi tác của cư dân thế giới này rất khó để đoán dựa trên quan điểm của một người Nhật như tôi, nhưng…… chắc là đâu đó tầm kém hơn 20 tuổi một chút.
Cô ấy là nhân viên ở đây à?
「Aa umm phải, thế còn onee-san đây là ai vậy?」
「Nn! Chibi là Chibi đó~!」
Tôi có hơi ấn tượng với khả năng luôn đáp lại người khác một cách vui vẻ của em ấy, có lẽ tôi nên học theo em ấy về khoản này.
「Fufufu, tinh thần tốt đấy! Câu trả lời không tồi, bữa sáng nay là món pudding cho Chibi-chan và Leticia-chan đó!」
「Pudding!? Chủ Nhân ơi, pudding!」
Em ấy có lẽ còn chả biết pudding là gì, cơ mà qua cách nói thì em ấy dường như cảm nhận được đó là món ngon. Đuôi chibi quẩy tưng bừng trong hứng thú.
「Wa- này Chibi! Em vẫy đuôi mạnh thế thì sẽ gây cản trở việc nấu nướng mất.」
「Aa ra vậy…… em xin lỗi.」
Chibi cụp tai và rũ đuôi xuống, bà chị nhẹ nhàng nhắc nhở「Không sao, nhưng lần sau nhớ cẩn thận. Chị không phải kiểu người hay càu nhàu, chứ gặp mấy người khác là họ phàn nàn đấy.」. Không biết sao nhưng bầu không khí toát ra từ cô ấy…… khác hẳn Ruka hay Youmu. Cảm giác giống như một người mẹ ấy.
「Ồ quên nói, chị là Aino……」
「Vợ của ta đó. Thấy sao? Đẹp chứ?」
Adlas trong bộ dạng hối hả nói, có lẽ là mới chạy đi mua đồ về. Khá chắc là ông cũng sẽ thấy vui khi biết không chỉ mỗi tôi là fan của nhân viên của ông…… Khoan, có gì đó sai sai, cái ông chú khỉ đột lông rậm này…… vừa nói gì ấy?
「Hể…… có phải cô ta sống sâu trong rừng, được dâng lên làm tế lễ để tránh bị các thế lực tà ác tấn công phải không?」
「Nào ta cùng ra ngoài trò chuyện tý nhỉ.」
Adlas nói trong khi giật giật người và tỏ ra giận dữ.
「Khoan khoan khoan, ý tôi là ông không đùa đấy chứ!?...... Chuyện ông đã kết hôn ấy……」
Giờ nghĩ lại mới thấy, hôm qua lúc ở Công Hội Adlas đã cư xử rất lịch lãm với Chibi, thậm chí tôi cũng có chút ngạc nhiên…… về vài khía cạnh thì nó có lý của nó. Mà chắc một ai đó khác đặt họ vào vị trí của tôi ắt sẽ hiểu vì sao thôi.
「Maa nhiều chuyện đã xảy ra. Cơ mà bàn gì thì để sau đi, đến giờ đánh chén rồi. Muốn xử lý vấn đề tụi Goblin ra sao, chúng ta cũng cần phải ăn trước cái đã, có thực mới vực được đạo, phải chứ?」
Chắc Adlas vẫn chưa bỏ bụng gì sáng nay, ông ấy ngồi xuống cùng bàn với tôi và Chibi. Một khoảng ngắn sau đó, Aino-san đã dọn đồ ăn sáng ra bàn.
Bữa ăn sáng nay gồm món salad đơn giản, trứng chiên, một miếng bánh mì nướng dày, bơ…… và cả pudding như món thêm. Một buổi sáng tuyệt vời khởi đầu với những món ngon như thế này và không thể đem so nó với mấy trái Alp trong rừng được (Cho tới khi cơn đói cồn cào và mệt mỏi ập đến). Đồ ăn ngon thật, nhưng nếu nói về 3 bữa ăn hàng ngày thì đó sẽ lại là một chuyện khác nữa.
「Ngon quá……」
Những món ăn hồi hôm qua Adlas nấu có vị ngon và dữ dội, nhưng vị của cái này nó thanh nhẹ hơn, hoặc đó có thể chỉ là suy tưởng của tôi thôi.
「Thế ma pháp của em ra sao rồi? Hôm qua thấy luyện tập hăng say lắm đúng không?」
「Không biết là tôi đã đủ thạo tay hay chưa, nhưng chắc là tôi có thể vận dụng nó ở một mức nào đó được rồi. Dù gì học từ những cái cơ bản và đi lên dần từ đó sẽ tốt hơn.」
Tôi có thể sử dụng ở mức độ toàn lực hoặc tối thiểu được. Ngay cả khi có thể điều chỉnh sức lực của mình trong khoảng từ 1 đến 100, thì nó vẫn rất bất ổn định giữa quá trình tinh chỉnh. Ngoài ra, đương nhiên tôi sẽ cần một thời gian để thành thạo việc đó. Mặc dù tiến bộ nhanh là một điều tốt, nhưng lo củng cố nền tảng cơ bản trước cũng không phải là chuyện gì xấu.
「Hể, không phải điều đó đáng khâm phục sao. Ngoài kia có nhiều người tài năng nhưng lại mang tâm thế vội vã và hấp tấp. Maa, sống như vậy cũng không có gì xấu cả, nhưng mà…… không cẩn thận với từng bước đi của mình sẽ khiến mình vô tình bị tụt lại đằng sau đấy?」
「Ahaha…… tôi chưa hề nghĩ tới điều sâu xa đó thật.」
「À tiện đây tôi cũng muốn hỏi ý kiến của Adlas. Để chuẩn bị cho thật tốt thì tôi dự tính sẽ dùng đến số tiền Ruka cho nhưng lại không biết phải mua gì, không biết liệu Adlas có thể giúp tôi được không.」
「Hmmm…… để coi, thứ lỗi nếu nó có làm em lộ diện nhưng có thể cho ta biết cụ thể em có khả năng làm gì và thông thạo cái gì. Rồi ta sẽ xem xét liệu có cửa hàng nào phù hợp với túi tiền và tương xứng với năng lực của em và giới thiệu nó cho. Mấy chuyện này ta cũng tương đối sành sỏi nên biết kha khá chỗ. Mà trường hợp cùa mấy em có hơi đặc biệt, nhưng…… chắc vẫn lo được.」
Ồ! Đáng tin cậy đấy……! Học hỏi từ những người đi trước là điều vô cùng tốt.
Và thế là tôi bắt đầu nói về thực lực của tôi với Adlas, tất nhiên là trừ phần kỹ năng Ma Vương ra.
「Hmmm hiểu rồi, Huyết Khí Giới và Nguyệt Lang Vuốt à. Biết được cái mình thạo là tốt rồi, dĩ nhiên ta biết một nơi có thể đáp ứng nhu cầu của em.」
Adlas đặt tay lên cằm và nghĩ ngợi.
「Trước tiên là về áo giáp cho cả hai, nhưng có vẻ không cần mấy rồi. Trong trường hợp của tiểu thư Leticia thì nên là một thứ gì đó không gây trở ngại cho việc kích hoạt Huyết Khí Giới. Tốt hơn là tôi cứng máu trong thời gian ngắn còn hơn là mặc mấy cái giáp không đâu vào đâu.」
Adlas bảo tôi thử liệu có thể tôi cứng phần máu trong cơ thể tạm thời hay không. Giả sử lớp da bị sát thương bởi kiếm, gia cường độ cứng huyết quản sẽ hình thành mạng lưới bảo vệ cơ thể như một bộ giáp xích, và không một ai có thể dễ dàng xuyên thủng được lớp phòng ngự này.
Tất nhiên là vừa mặc giáp bên ngoài vừa gia cố bên trong thì lớp phòng thủ càng vững chắc nữa…… Nhưng không cần thiết lắm, tôi đưa ra quyết định rằng tốt hơn hết là tập trung vào độ cơ động và tránh bị trúng đòn, còn hơn là tự hạn chế chuyển động của mình và trở thành cái bị thịt.
「Còn đối với trường hợp của tiểu thư Chibi, vì có 2 dạng nên chiến đấu theo phong cách tận dụng cả 2 dạng. Mặc giáp vào chỉ tổ cản trở.」
Khi Chibi chuyển sang dạng không phải người, em ấy biến thành một con sói có kích cỡ của một con Ngân Lang. Trong dạng sói, tốc độ của em ấy tăng mạnh và sức mạnh gia tăng tức thời, còn khi ở dạng người, em ấy vượt trội về khả năng ứng dụng và ứng biến với nhiều tình huống khác nhau. Cho đến bây giờ Chibi không dùng dạng sói vì chúng tôi có thể dễ dàng tiêu diệt kẻ thù với Nguyệt Lang Vuốt vốn dễ dùng. Mà trong tương lai cũng sẽ có lúc em ấy cần tốc độ và độ chính xác.
「Xử xong phần giáp rồi thì tiếp theo là về phần vũ khí…… mà ta khá chắc chúng chả quan trọng gì mấy với hai quý tiểu thư đây.」
Bất kể là Nguyệt Lang Vuốt, Nanh hay Huyết Khí Giới, chúng đều là những kĩ năng mạnh mẽ vô cùng. Không thể vì mặc lên ba cái giáp không ra gì mà vô hiệu đi mấy cái đó. Nếu trữ ít nhất một cái phòng hờ hết ma pháp cũng không hẳn là một ý tưởng tồi, nhưng chúng tôi không đặt trọng tâm vô điều đó cho lắm. Hơn nữa nghĩa vụ của các mạo hiểm giả không phải là chuẩn bị bảo hiểm cho bản thân bọn họ trong tình huống cấp bách mà là tìm ra cách đối phó để không còn sự cấp bách đó nữa. Tất nhiên không phải lúc nào nó cũng như vậy nhưng có sự chuẩn bị kỹ càng vẫn quan trọng vô cùng.
「Thế, vì tụi tôi không cần phải chuẩn bị giáp hay vũ khí gì cả…… há chẳng phải không có gì để tụi tôi chuẩn bị nữa sao?」
Thực sự tôi vẫn chưa nghĩ ra mình cần cái gì thêm. Tôi cũng chưa chắc sẽ có thuốc bổ hay potion nào đó mua ngoài tiệm có ích. Tương tự vậy, tôi không biết nên gọi ý tưởng đó tốt hay không nhưng hiện giờ trong đầu tôi chỉ nảy ra được nhiêu đó thôi.
「Không hẳn. Với mấy em thì có lẽ【Trang bị Ma pháp】và【Ma pháp cụ】là phù hợp nhất đấy.」