*Zannn*! Nối tiếp âm thanh nhát chém sắc lẹm đến rợn người là cái đầu con Goblin rơi xuống đất. Sau đó cơ thể của nó cũng chịu chung số phận mà ngã lăn ra đất trong khi máu phụt ra như mưa. Chibi làm khán giả giờ đang trưng ra vẻ mặt đầy ngưỡng mộ khi thấy tôi kết liễu đối thủ. Tôi cũng muốn xoa đầu khen em nó nhưng chiều cao của tôi không cho phép.
「Ah, mồ~, em có thể ngồi xuống một lúc được không? Sau đó em muốn ta khen cỡ nào cũng được hết.」
「Ể, nhưng mà Chủ Nhân khen em thì em mới cố gắng hết mình được. Bộ Ngài ghét xoa đầu Chibi… lắm ạ? Nếu vậy thì em sẽ cố kìm nén lại……」
Tai và đuôi Chibi cụp xuống hết rồi. Như thường lệ, tuy khuôn mặt vẫn nét vô cảm ấy nhưng em không thể giấu cảm xúc bộc lộ qua cái đuôi và đôi tai thế kia được đâu. Mình nên nói là em ấy quá dễ đoán hay khó đoán đây ta.
「Iya, không phải ta ghét Chibi hay gì đâu, chỉ là em không ngồi hay ít nhất là hạ người xuống thì làm sao mà ta với tới đầu của em để xoa được, hay là em thấy phiền?」
「Nn~~? Tất nhiên là không!」
「V-vậy à. Mà thôi, em làm tốt lắm. Quả là Chibi, em có thể xử lý Nguyệt Lang Vuốt mượt đến vậy.」
「Yaay! Ehehe, vậy là em cũng đã có thể giúp ích cho Ngài được rồi.」
Chibi cười tít mắt cong môi khi được tôi xoa đầu. Em ấy trông bề ngoài thì giống như một người chị lớn tuổi với vẻ mặt vô cảm, nhưng lúc này lại không khác gì một đứa con nít. Phải chăng đây là cái cảm giác làm cha làm mẹ mà có đứa con muốn được khen ngợi vì đã cố gắng hay sao? Nhưng đối với Chibi, người đã bị xa lánh và ruồng bỏ từ khi còn rất bé, em ấy luôn khát khao cái thứ gọi là tình thương thân sinh.
Không biết em có từng cảm nhận được thứ tình cảm đó chưa, dù gì việc ta làm cũng đã dẫn tới sự chia ly của một gia đình. Nhưng bất kể là gì thì ít nhất tôi muốn dành tình thương cho em ấy nhiều nhất có thể. Mặc kệ cho đó có là đạo đức giả hay là tôi chỉ đang tự thoả mãn cái tôi đi chăng nữa.
Thực tế mà nói, Chibi cũng đang làm rất tốt đấy chứ đùa.
Với giác quan nhạy bén của một con sói, Chibi có thể báo cho tôi ngay lập tức nếu phát hiện kẻ địch trước mặt chẳng hạn như con Goblin này. Sau đó, em ấy sẽ đánh phủ đầu nó với vài đòn cắt bay của Nguyệt Lang Vuốt từ xa. Tấn công phủ đầu địch từ xa là điều căn bản trong binh lược, có thể nói nó rất cốt yếu. Nhờ áp dụng cái này mà tụi tôi đã gặt hái thành quả với hơn 10 con Goblin bị tiêu diệt mà không tốn sức là bao.
Mặt khác, có vẻ lượng EXP bị bẻ đôi nếu chúng tôi cùng đánh quái và chỉ có thêm được một lượng nhỏ EXP đối với cho người ra đòn kết liễu. Tôi đã lên cấp 6 và Chibi thì 7. Hiệu suất tăng trưởng cũng đã vượt xa so với hồi còn là Hạ Vampire rồi.
Bảng trạng thái của tụi tôi giờ trông như này.
_____________________________________
Tên: - Không rõ -
Chủng tộc: Hấp Huyết Tiểu Công Chúa (D)
Trạng thái: Bình thường
LV: 6/25
HP: 42/73
MP: 81/94
STR: 64
VIT: 52
AGI: 62
MAG: 92
LUK: 65
EXP tích lũy được: 103
_____________________________________
Tên: Chibi
Chủng tộc: Fenrir #Trẻ (D)
Trạng thái: Bình thường
LV: 7/25
HP: 50/50
MP: 32/44
STR: 51
VIT: 42
AGI: 90
MAG: 45
LUK: 31
EXP tích lũy được: 128
_____________________________________
MAG của tôi và AGI của Chibi sắp lên hàng trăm rồi. Tôi cũng đã dự liệu trước là cấp độ sẽ không còn lên nhanh như trước nữa nhưng với tình trạng hiện tại, tụi tôi sẽ không gặp quá nhiều khó khăn trừ khi đụng phải cường địch.
「Nhưng mà…… chẳng phải quá nhiều Goblin rồi sao…… Naa~ Chibi, khu rừng này ngoài Goblin ra còn kẻ nào khác nữa không?」
「Ummm, thì, trước khi em được sinh ra, em cũng chả biết liệu tộc trưởng có liên lạc với ai khác hay không nữa. Khu vực này cũng không nằm quá sâu trong khu rừng nên cũng không có ma vật mạnh nào lui tới đây cả, ngoài ra nơi đây cũng gần chỗ con người sinh sống nữa. Mức độ nguy hiểm nó thấp đến nỗi một đứa trẻ nhân loại có thể đến đây và quay trở về mà không phải lo sợ gì cả.」
「Vì cho đến khi em bị đuổi khỏi làng đưa đi làm thức ăn cho Goblin thì hiểu biết của em cũng không được nhiều, em xin lỗi ạ.」
Có lẽ vì không thể đáp ứng kỳ vọng của tôi mà đuôi và tai em nó lại cụp xuống lần nữa.
「Aaa, không sao đâu mà! Nhiêu đó thông tin đối với ta là đủ rồi mà, vì vậy phấn chấn lên đi nào! Được chứ?」
「Thật chứ!?」
「Ừ, thật mà.」
「Waaai~, em mừng quá!」
Đôi tai và đuôi của em ấy dựng đứng lên và ẻm ôm chầm lấy tôi. Cặp ngực này!? Ngực em ấy…… nghẹt thở quá!
Haaa…… haaah…… cảm giác như vừa trên thiên đàng vừa dưới âm phủ vậy. Biết thân thiện và cởi mở là tốt, nhưng Chibi lại quá thiếu bản năng tự vệ đi, có vẻ tôi phải dạy cho em nó biết chỗ nào là điểm dừng rồi. Tuy tôi vẫn cảm thấy hơi tiếc vì điều đó.
Nhưng mà, nói đến Goblin thì ắt chúng phải có Vua. Nếu tính đến chuyện nó cũng sở hữu kỹ năng Ma Vương, cũng sẽ không lạ gì khi nó có được mấy kỹ năng phụ trợ kiểu như trau dồi hay huấn luyện nhỉ. Mấy con Goblin thông thường rơi vào tầm bậc F và khá là yếu, nhưng nếu nhận được sự hiệu chỉnh từ kỹ năng Ma Vương thì tôi cũng chả biết nó sẽ ra sao đâu nhé. Một vấn đề tuy không to lớn nhưng đáng lưu ý.
――――Và, khi tôi vừa nghĩ vậy.
*Gakin*! Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy âm thanh kim loại va chạm như này kể từ khi tôi đến với khu rừng này. Awawa, tôi còn nghe được cả tiếng hét của con người và cả tiếng nổ nữa. Cái gì thế!? Chuyện gì đang diễn ra vậy!?
「Chibi!」
「Hướng đó! Ở đó có rất nhiều Goblin. Ngoài ra, em còn đánh hơi được nhiều mùi khác nữa!」
Rất nhiều Goblin và nhiều mùi khác nữa cơ à…… Có lẽ là một cuộc đụng độ giữa đàn Goblin và một nhóm nào đó. Mà tôi cũng đã đại khái đoán được rồi……
――Đó là một nhóm con người.
Vì ngoài Goblin ra thì chả còn ai khác ngoài con người sử dụng vũ khí kim loại trong khu vực này. Trừ đi khả năng đó là một cuộc nội chiến giữa mấy con Goblin mà khi đó cuộc chiến chỉ có xoay quanh kim loại. Vì vậy chỉ còn mỗi…… Nhân Loại là khả dĩ nhất thôi.
Như củng cố cho suy đoán của tôi, những tiếng hét thất thanh「Uwaaaa!!」「Iyaaaaa!!」vang vọng lên. Vậy là lũ Goblin là kẻ thắng và đám người kia đang bỏ chạy.
Tim tôi đang đập nhanh hơn, không biết là do tôi đang lo lắng hay kỳ vọng nữa, hoặc là cả 2 chăng.
Tôi nên làm gì đây, có nên lao đến cứu họ không?
Tôi không hề quên đi sự thật rằng tôi là một【Ma Vương】và cũng là một【Cá thể cấp Thảm Hoạ】……! Đến cả một con Hắc Lang cũng đã là mục tiêu chinh phạt khi chạm trán, huống chi là gặp thêm một kẻ khác có khi còn nguy hiểm hơn. Liệu tôi có bị nhắm đến không nhỉ?
「……Chủ Nhân?」
Chibi nhìn tôi với vẻ âu lo, chắc là đang đợi quyết định từ mình đây mà.
Aa, phải rồi. Tôi nên lo cho bản thân mình cũng như Chibi trước cái đã. Chỉ nên giúp người lạ sau khi đã đảm bảo an nguy cho cả 2.
「Có chuyện gì vậy Ngài? Không phải chúng ta nên đi cứu họ hay sao ạ?」
「Ể………?」
Trong phút chốc, tôi không hiểu vì sao Chibi lại hỏi tôi như vậy.
「Ngài sẽ đến cứu họ chứ, Chủ Nhân?」
「………! Về chuyện đó……」
「Chibi cũng biết chứ! Rằng Chủ Nhân không phải là người mà sẽ bỏ mặc ai đó đang cần sự giúp đỡ trước mặt mình. Lúc bị con Goblin ấy truy đuổi, Chibi sợ lắm, sợ rằng sẽ không còn ai đến cứu mình nữa. Nhưng rồi lúc đó, chính Ngài đã dang tay ra với em. Dù không biết em là ai nhưng Ngài vẫn cưu mang em. Vì vậy, khi lớn lên, em cũng muốn mình trở thành người có thể giúp người khác khi họ cần.」
「Vì thế, Chibi cũng sẽ chiến đấu nữa mà.」
Chibi nói vậy với ánh mắt trong veo không hề có chút do dự gì trong đó.
Haaa…… Ta không phải dạng người mà Chibi vẫn nghĩ đó đâu.
Cũng không phải là ta đặc biệt muốn cứu giúp em lúc ấy đâu.
――――Nhưng dù gì đi nữa.
Chibi đã đặt trọn niềm tin nơi tôi.
Ít nhất tôi không muốn em ấy cảm thấy thất vọng về bản thân tôi.
「Đi thôi Chibi! Khi ta ra hiệu, hãy khai hoả Nguyệt Lang Vuốt từ xa trước khi chúng kịp nhận ra!」
「Nn~!!」
Để Chibi lại đó đứng chờ lệnh, tôi xông thẳng về phía lũ Goblin. Làn khói đen bủa vây khắp nơi, thanh âm kim loại tả xung hữu đột dần giảm đi.
「Gagigyaaa!!」
Chắc là chúng đang liếm môi và nghĩ rằng lại có con mồi khác đến nộp vì tôi có thể nghe thấy tiếng cười méo mó của đám chúng nó. Đừng có mà tưởng bở.
Tự tin quá cũng là một sai lầm chí mạng đấy. Kiêu căng đúng là bãi cát lún cùa lý trí mà.
「Là lúc này đây, Chibi!!」
Khi đã tìm ra mấy con Goblin đang cười nhạo tôi, Chibi và tôi đồng loạt phóng Nguyệt Lang Vuốt về phía chúng.