I Became A Ghost In A Horror Game.

chương 03: đồng minh tạm thời.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thầm cầu nguyện cho những đứa nhóc vừa chạy ra ngoài, tôi từ từ đóng cánh cổng lại.

Thế giới này tàn nhẫn lắm, có những thứ đáng sợ hơn Ella ngoài kia nhiều.

Tôi không muốn câu chuyện gốc bị bóp méo nên tôi sẽ chỉ xem thôi.

Với lại, theo nguyên tác, tất cả mọi người trừ nhân vật chính đều sẽ chết.

Liệu cái mong muốn không làm cho số phận bị bóp méo kia của tôi có trở thành mong muốn khiến cho những đứa trẻ đó chết đi không?

Có lẽ... tôi đang cảm thấy tội lỗi nhỉ?

Xấu hổ thật đó, tôi đã là người trưởng thành rồi mà còn đi dọa một đám nhóc, dù tôi cũng đang ở trong một cơ thể nhỏ bé.

Tôi đúng là một tên hèn nhát mà.

Suy nghĩ một hồi, tôi vươn vai. Con đường sẽ không mở ra dù cho tôi có chán nản đến mức nào. Cứ tiến về phía trước thôi, và một con đường sẽ hình thành, con đường của riêng tôi.

Dù sao thì, tôi phải tìm cách thoát khỏi cái biệt thự này đã.

Còn nữa, nếu tôi giúp họ với cái cơ thể bị mắc kẹt trong gương này, chưa chắc gì họ sẽ sống sót... Tôi viện cớ đó.

Sự tĩnh lặng của biệt thự có vẻ đau đớn hơn bình thường nhỉ...?

Gạt những ý nghĩ đó qua một bên, tôi nhặt một chiếc gương cầm tay lên và bọc nó vào trong cái chăn trong phòng ngủ, hm... nó có thể sẽ tuột ra khi tôi ném nó, nên tôi thử dùng đống kim chỉ mình tìm được để khâu nó lại, mất khá nhiều thời gian nhưng mãi rồi cũng xong. Với nó thì cái gương sẽ không bị vỡ... còn về lý do tôi không ném thẳng nó ra ngoài luôn và chui vào trong mảnh kính ấy... đó là do mảnh gương quá nhỏ, chui vào được thì được đấy, nhưng tôi sẽ chẳng thể cựa quậy gì trong đó cả, nên tôi cần giữ nó càng nguyên vẹn càng tốt.

Và khi đã ném nó ra ngoài rồi thì tôi sẽ dùng dao để cắt tấm chăn ra, và vì số lượng chăn và gương cầm tay có hạn, tôi cần phải cẩn thận.

Di chuyển đến cái gương gần cửa sổ, tôi mở nó ra, chọn một nơi nào đó ít cây cối và ném bằng tất cả sức lực.

Không có tiếng kính vỡ, ổn rồi. Giờ mình chỉ cần đợi nó lăn xuống chân núi thôi.

Nhắc tới chân núi thì, chắc lũ nhóc đã tới đó rồi nhỉ? Tôi hy vọng chúng đã đí xuống đó an toàn-

Két...

Suy nghĩ ngây thơ đó của tôi đã tan tành. Tiếng bước chân và tiếng cánh cửa mở đã cho tôi biết hết rồi.

Tại sao bọn nó lại quay lại? Không lẽ chúng đã yêu cái cơ thể dễ thương này rồi sao? Không, nhìn chúng có vẻ thận trọng khi bước vào.

Đi đến chiếc gương trong phòng nơi lũ nhóc đang ở, tôi định sẽ chửi bọn nó một trận nếu chúng quay lại với một lý do củ chuối.

POV Switch - Góc nhìn thứ 3 (Một lúc trước)

[Câu lạc bộ khám nghiệm thần bí] đã thành công trốn thoát khỏi Ella. Chúng chạy, chạy mãi cho tới khi chúng không thể thở nổi nữa mới tỉnh lại khỏi cơn sợ hãi.

"Ha... Hah... Mọi người... Hừ... Bình tĩnh. Cứ chạy thế này mà ngã thì chết mất."

Kyeong-min vừa nói vừa lau cặp kính ướt đẫm mồ hôi. Mọi người dừng lại như thể họ đồng ý, mặc dù không ai có thể trả lời vì cả đám đã hết hơi, ngoại trừ Suho.

"Đúng đó, whoa... Eun-jeong hình như kiệt sức rồi kìa. Với lại, ai mà ngờ chúng ta gặp ma thật chứ?"

Khi Suho nói vậy, Ha-rim liền cúi đầu xin lỗi.

"Tớ xin lỗi. Tớ không biết đó là một nơi nguy hiểm như vậy. Chỉ vì tớ mà..."

Kyeong-min lắc đầu.

"Chúng ta đều quyết định đi mà, không thể chỉ trách một người được."

Sau khi hít một hơi, Eun-jeong vỗ nhẹ vào lưng Ha-rim.

"Đúng đó. Nhờ có Kyeong-min mà mọi người mới sống sót mà đứng đây nói chuyện như bây giờ. Cảm ơn, Kyeong-min."

"Xấu hổ lắm, thôi đi."

Cảnh tượng mọi người quan tâm tới nhau ngay cả khi đang gặp khó khăn khiến Ha-rim quên đi nỗi sợ hãi. Tình bạn của bọn họ thật đáng quý.

"Khoan đã, ở đây luôn có sương mù như này sao?"

Khi Suho nói vậy, Ha-rim nhìn quanh. Sương mù không ở đây khi bọn họ đến, không lẽ là do Ella làm? Giờ mọi chuyện có trở nên vô lý tới mức nào đi chăng nữa thì họ cũng phải tin thôi, vì họ vừa gặp một con ma hàng thật xong.

"Có lẽ chúng ta vẫn chưa hoàn toàn an toàn. Thay vì lao xuống, chúng ta nên tìm một nơi có ít cây cối và tắt đèn pin."

Các thành viên nuốt nước bọt trước lời nói của Ha-rim, nhưng mắt họ thì liền quay đi tìm kiếm. Kyeong-min, người có thị lực tốt, đã nhanh chóng tìm được chỗ.

"Nơi này ít cây cối, có dốc, nhưng ít đá, có ngã cũng không bị thương nặng."

Họ đi xuống từ từ, trong khi cảnh giác xung quanh. Nhưng thật kỳ lạ. Không khí ngày càng lạnh và Ha-rim không thể lờ đi cảm giác khó chịu đang trào lên trong cổ họng. Cô là người duy nhất cảm thấy nó sao?

"Chờ một chút nào mọi người. Nhìn xung quanh cẩn thận vào."

Nghe theo lời Ha-rim, bọn họ bắt đầu nhìn xung quanh. Và rồi Suho phát hiện ra cái gì đó. Từ rất xa, một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng yên. Một con người sao?

Suho vỗ vai Kyeong-min. Vì cậu ta vừa mới mua kính mới nên cậu ta có thể nhìn rõ hơn Suho nhiều.

Kyeong-min nhìn vào người đàn ông, và mặt cậu ta liền chuyển sang màu xanh, thấy có gì đó bất thường, Suho thì thầm.

"Cậu thấy gì?"

"Đó là một người đàn ông cao gầy, mặc âu phục, nhưng làn da lại tái nhợt. Không chỉ tái nhợt, mà nó trắng đến nỗi có thể nhìn thấy ngay trong đêm...!"

Sau khi ngập ngừng, Kyeong-min nói thêm vài từ.

"Và nếu tớ nhìn không nhằm, hắn ta không có mặt."

Như vậy có nghĩa là... Ella không phải là con quái vật duy nhất. Nhưng vì nó đang ở khá xa và sự hiện diện của nó cũng rất mờ nhạt, họ có thể thoát được...

"Này... chẳng phải nó đang tìm chúng ta à?"

Eun-jeong cất tiếng, và Ha-rim có ý nghĩ y hệt vậy. Thoạt nhìn, trông nó như đang tìm kiếm thứ gì đó. Xung quanh đây có ít cây nên họ đã phát hiện ra nó trước, nhưng điều đó cũng có nghĩa rằng họ không có nhiều chỗ ẩn nấp.

"Chết tiệt, nó tìm chúng ta để làm gì?"

"Yên lặng, hạ thấp người xuống và từ từ tránh xa hắn ta ra."

Khi Ha-rim nói vậy, bọn họ hạ thấp mình xuống và từ từ tạo khoảng cách. Nhưng một tiếng động ken két đã cất lên. Đó là tiếng chuột hoang.

Người đàn ông kia chỉ đứng yên đó và nhìn về phía hướng phát ra âm thanh, không lẽ hắn không nhạy cảm với âm thanh cho lắm?

Ngay khi Ha-rim nghĩ vậy. Con quái vật đã biến mất khỏi tầm nhìn. Cô bất giác hít một hơi. Và nó xuất hiện ngay lập tức theo hướng phát ra âm thanh.

Người đàn ông vung tay, và khúc gỗ dày bị bổ làm đôi. Những con chuột sống bên trong khúc gỗ đã trở thành những miếng thịt bầy nhầy.

Nguy hiểm. Có lẽ còn nhiều hơn cả Ella.

Sau một hồi cố suy nghĩ tìm cách sống sót, Cuối cùng, cô đưa ra một quyết định.

"Chúng ta... quay về... biệt thự." Ha-rim thì thầm với âm lượng nhỏ nhất có thể.

"...!"

Nếu như phải đối mặt với một con quái vật có thể dịch chuyển tới ngay khi nghe thấy tiếng động, bốn người bọn họ gần như không có cơ hội sống sót. Nhưng nếu như họ trốn ở trong một góc không có gương nào đó trong biệt thự và đợi đến sáng thì cơ hội sống sẽ cao hơn. Có lẽ thế...

"Nhưng-"

-Quay về đó nguy hiểm lắm, Kyeong-min cố nói. Và rồi con quái vật không mặt tiến về phía họ.

Không còn lựa chọn nào khác, Kyeong-min cũng sợ đến tái xanh mặt mũi nên cậu đành quay lại biệt thự.

Bọn họ rón rén, từ từ quay lại biệt thự. Nhưng con quái vật không mặt kia nhanh hơn.

Nếu họ chạy, nó sẽ dịch chuyển, và nếu họ cứ rón rén thế này, nó sẽ bắt kịp. Phải làm sao bây giờ?

Tiếng bước chân của hắn đang ngày càng gần hơn, và khi Kyeong-min nghĩ rằng nó đã phát hiện ra bọn họ, một thứ gì đó rơi xuống. Hình như đó là một quả bóng làm từ chăn. Nó đang từ từ lăn xuống núi. Và sự chú ý của con quái vật đã chuyển hướng sang nó.

Cả nhóm liền tăng tốc và thành công khi đến được phía trước dinh thự mà không bị phát hiện.

"Đi vào cẩn thận."

Các thành viên im lặng gật đầu. Kyeong-min cẩn thận mở cửa trước. Rất nhiều tấm gương đã hiện ra, nhưng không thấy bóng dáng của Ella đâu cả.

Nghĩ rằng đây là một cơ hội, cậu ta liền vội vã chạy vào một căn phòng gần đó. Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

"Chưa xong đâu, hắn đã đuổi theo quả bóng chăn, nhưng hắn sẽ tiến tới đây sớm thôi, vì đây là nơi duy nhất quả bóng có thể được ném đi."

Ai là người đã ném nó? Ella sao? Không, không đời nào cô ấy lại làm vậy để cứu họ. Hoặc có thể ai đó khác đang ẩn náu?

"Dù sao đi nữa, chúng ta phải tránh xa tầm mắt của Ella và đợi cho đến khi trời sáng. Tớ không nghĩ có bất kỳ tấm gương nào ở đây ngoài cái đó."

Ella đã không thể tấn công họ khi Kyeong-min phủ rượu lên gương. Nên cậu ta che tấm gương lại bằng tấm vải cậu ta tìm thấy trên sàn nhà. Hy vọng nó sẽ có tác dụng.

Một bên là quái vật cao gầy không mặt, một bên là hồn ma thiếu nữ điên loạn. Đúng là ác mộng mà.

Bọn họ im lặng đợi ngày đến... Nhưng sự im lặng đó không kéo dài lâu, tấm vải trên gương đã bị cắt ra.

Thật ngây thơ, bọn họ đã thật sự nghĩ rằng nó sẽ có tác dụng.

Sự tuyệt vọng hiện rõ trong mắt các thành viên.

Ella đã tới.

POV Switch - Ella

Tôi cắt tấm vải che mất tầm nhìn của mình. Và những đứa nhóc hiện ra. Khuôn mặt của chúng thất thần, khiến cho tâm trí tôi trở nên phức tạp.

Bọn nó thật sự nghĩ rằng chúng sẽ không bị phát hiện à?

Tôi... đã đuổi bọn nó ra ngoài và thậm chí còn đe dọa là sẽ giết hết nếu chúng quay lại... thế mà...

Tức thì tức thật, nhưng tôi phải hỏi chuyện trước đã.

"Oh! Các cậu... quay lại đây để chơi với Ella nữa à? Nhưng tớ... chỉ muốn giết hết các cậu bây giờ thôi~."

Tôi mân mê con dao của mình với nụ cười trên môi. Tất nhiên, Ha-rim liền rùng mình, Kyeong-min hoàn toàn cứng đờ người, Suho ôm bọn họ vào lòng và Eun-jeong bật khóc. Phản ứng tuyệt đấy...

Sau vài giây, Kyeong-min cố hét lên như thể đang kiếm cớ.

"Có một con quái vật đang dịch chuyển khắp nơi ngoài kia, nên bọn tôi chẳng còn nơi nào để trốn cả!"

Tôi hơi bất ngờ và sững người trong giây lát bởi tiếng hét. Nhưng tôi cần phải trả lời ngay.

"Ahaha! Cậu nghĩ tớ sẽ cứu cậu nếu cậu nói thế à? Thật buồn cười!"

Nói vậy thôi, chứ tôi cũng đang bối rối vãi nồi ra đây. Một con quái vật khác? Trong chương một làm gì có đoạn này?

Đáng lý ra, nhân vật chính sẽ quay trở lại trường học và nhận ra những điều kỳ lạ xảy ra xung quanh mình chứ?

Là do tôi để Kyeong-min sống sao?

Cơ mà... dịch chuyển tức thời sao... đúng là có vài con như thế thật. Tôi cũng biết cách đối phó với một vài trong số chúng.

Nếu tôi biết nó là loại quái gì thì tôi có thể giúp...

Không, không, đợi đã. Nếu tôi giúp, cốt truyện sẽ đi tới đâu đây? Nó đã bị bóp méo rồi, liệu nó còn có thể lệch hơn được nữa không?

Trong khi tôi đang đấu tranh tư tưởng thì có thứ gì đó mở cửa trước của biệt thự và bước vào.

Sải chân rộng, cao tới mức phải cúi đầu để đi vào, tiếng bước chân cũng nhẹ nên có lẽ nó cao và gầy... còn có thể dịch chuyển...

Ah. Con quái vật này là... Slenderman!

Slenderman, một trong những truyền thuyết đô thị nổi tiếng ở nước ngoài. Hắn khá nổi tiếng với vai quái vật bắt cóc trẻ em. Nhưng hắn làm gì có xuất hiện ngay đầu game?

Nếu so về năng lực thì hắn mạnh ngang Ella, nhưng sức mạnh thực sự của nó nằm ở việc nó không có bất kỳ "điểm yếu" nào. Nếu điểm yếu của Ella là đốt dinh thự và làm vỡ gương thì Slenderman không có những thứ đó.

Nhân vật trong game này chỉ là trẻ nhỏ thôi, nên nếu quái vật không có điểm yếu hay cách đánh bại, lựa chọn duy nhất chính là chạy trốn.

Vì nó là một con quái vật có khả năng dịch chuyển tức thời, nên độ khó tăng mạnh khi ta chạm trán với nó! Cách tốt nhất để trốn khỏi nó là save và load game liên tục cho tới khi chạy thoát, nhưng làm gì có chuyện áp dụng được nó ở ngoài đời.

Bên cạnh đó, kể từ khi Slenderman bước vào biệt thự, ta không thể thoát khỏi tầm nghe của hắn. Và vì có tận bốn người, nên ít nhất một người chắc chắn sẽ chết.

Tiếng bước chân của Slenderman ngày càng gần. Nó hướng chính xác về phía này. Dường như hắn ta có thể ngửi thấy mùi trẻ em.

Bọn trẻ rùng mình khi nghe thấy tiếng động. Chúng thật sự nghĩ rằng chúng sẽ chết. Tôi... phải làm gì bây giờ? Bảo vệ hay làm ngơ? Không còn thời gian nữa... nhưng cốt truyện... và cả lương tâm... không quyết định nổi...

Tôi nghe thấy giọng nói của Eun-jeong khi tôi vẫn còn đang đắn đo.

"Làm ơn cứu với..."

"..."

Tôi quyết định rồi.

Không biết chuyện một con quái vật giúp đỡ con người có buồn cười không nhỉ?

"Trốn đằng sau tấm gương của tớ."

"!!!!"

Giọng điệu của Ella, vốn đang ngạo nghễ và chế giễu, đã dịu xuống. Khi bọn họ do dự, Ella cau mày.

"Đừng bắt người ta phải nói hai lần."

May mắn thay, tấm gương đủ lớn để che chở cho tất cả khi bốn đứa trẻ vội vàng chạy ra sau tấm gương.

Rắc...

Một người đàn ông gầy guộc, không có khuôn mặt bước vào, thò hai cánh tay dài vào trong phòng hệt như một con nhện. Hắn nhìn xung quanh một lúc, rồi lại gần chiếc gương...

Bang!

Đột nhiên, tiếng thủy tinh vỡ phát ra ở một nơi khác, khiến cho người đàn ông kia biến mất ngay sau đó. Tôi quay trở lại tấm gương trong phòng và đóng cửa lại bằng năng lực ngoại cảm.

"Bây giờ đi ra."

Từng người một ngập ngừng bước ra từ sau tấm gương. Bọn họ chắc là đang tự hỏi tại sao tôi lại giúp họ.

Chúng nhìn tôi như những con thỏ đang sợ hãi vậy, thật đáng thương làm sao... nhưng chuyện quan trong bây giờ là... Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi đã can thiệp vào mất rồi, nên không còn đường quay lại nữa.

Nhưng tôi không hối hận. Dù kết quả có ngoài dự kiến, nhưng ít nhất không ai chết bởi tôi hay bởi Slenderman.

"Haiz..."

Bốn người họ bất ngờ trước tiếng thở dài của tôi. Sao tôi làm cái gì mấy người cũng run như cầy sấy vậy?

"Muốn sống không?"

Sau khi nhìn nhau trước lời nói của tôi, Ha-rim nói đồng ý với tư cách là người đại diện.

Tôi có một ý tưởng về cách đánh bại Slenderman, dù hắn ta không có điểm yếu. Nhưng tôi sẽ cần giúp nếu muốn toàn mạng thực hiện nó.

"Nếu vậy thì hãy hứa với tớ... à không, hứa với Ella. Rằng các cậu sẽ không làm bất kỳ thứ gì ngu xuẩn. Và các cậu sẽ phải chơi với tớ. Nếu các cậu làm được... Ella sẽ không giết ai cả? Tớ thật lòng đấy."

Tôi nghĩ họ sẽ tin tôi nếu tôi nói theo cách này.

Ý tôi là... Ella sẽ muốn thứ gì đó để trao đổi đúng chứ? Và khả năng cao lũ nhóc sẽ thất hứa và bỏ chạy sau khi Slenderman bị đánh bại.

Tôi đã thất hứa với chúng một lần rồi. Và tôi hy vọng chúng sẽ làm điều tương tự với tôi.

"Được. Tôi hứa. Xin cô hãy cứu lấy bọn tôi."

"Ừ! Tớ hứa~"

Tôi cười nhẹ... cơ mà... đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó... Mặt Ella cũng xinh mà...

Mà, sao cũng được. Cứ vui lên đi, cảnh hai con ma đánh nhau hiếm lắm đó.

Truyện Chữ Hay