I Became A Ghost In A Horror Game.

chương 15: tận cùng thế giới.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Hôm nay chúng ta sẽ đi tới một ngôi chùa."

Tôi nói với lũ trẻ trong lúc chúng đang ăn kimbap hình tam giác cho bữa sáng.

Chúng dường như cũng rất quan tâm tới vệ sinh, vì bộ quần áo chúng mặc hôm qua đang được phơi bên cửa sổ và hiện đang dùng đồng phục thể dục để mặc thay.

Có lẽ vì tôi là quái vật nên tôi không bị bẩn. Và cũng vì thế nên tôi bắt đầu có hơi thờ ơ với nhu cầu cơ bản hằng ngày.

Sau này phải để ý tới chúng nhiều hơn mới được.

"Này, ở quanh đây có ngôi chùa nào không?"

Kyeong-min lắc đầu trước câu hỏi của Suho. Vì nơi đây có thể được coi là một thế giới song song, nên việc ta dùng thế giới thực để xác định vị trí cũng đúng thôi. Nhưng... đúng là cái ngôi đền u ám đó không đời nào có thể tồn tại ngoài đời thực được.

"Ở đây thì có đấy. Cứ đi theo hướng tớ chỉ thôi. À, phải rồi, cầm lấy cái này đi."

Tôi đưa cho Eun-jeong cái tạo tác tôi đã làm hôm qua, [Âm thanh thiêng liêng]. Eun-jeong, người nhận nó, bối rối nhìn xung quanh rồi nhìn chằm chằm vào tôi. Không sao, tôi cũng đang định giải thích mà.

"Cái đó là một chiếc chuông có tác dụng thanh lọc môi trường xung quanh và làm cho cơ thể nhẹ nhàng hơn. Cứ thử dùng nó đi rồi biết."

Sau khi nghe những lời đó, Eun-jeong lắc chuông qua lại một lần.

-Leng keng.

Luồng năng lượng tinh khiết lan tỏa ra xung quanh tựa như sóng âm. Khiến cho những ai nghe thấy nó cảm thấy bình yên tới lạ kỳ. Cứ như thể ta đang nằm dài trên sàn nhà và uống một ly nước mát lạnh giữa trời hè vậy.

Tuy nhiên, tôi lại rùng mình một chút khi nghe thấy nó.

“Có chuyện gì vậy, Ella?”

"Hơi nhột thôi, không sao."

Suýt nữa là tôi lỡ mồm phát ra vài thứ âm thanh kỳ lạ rồi. Nó không làm tôi đau hay khó chịu gì, chỉ nhột thôi, nhưng nếu bắt tôi nghe nhiều quá thì chắc tôi sẽ chạy đi thật ấy chứ.

"Nó có tác dụng thanh tẩy, nhưng không thể làm hại quái vật. Nó chỉ có thể hóa giải lời nguyền thôi. Cậu vừa lắc nó theo hướng lên xuống đúng chứ? Giờ lắc nó theo hướng trái phải đi."

Nghe lời tôi, Eun-jeong lắc chuông lần nữa.

-Leng keng.

Tiếng chuông lần này có hơi cao so với cái vừa nãy.

"Mình thấy cơ thể nhẹ đi thật này."

Suho nói trong khi vung tay xung quanh. Và có vẻ như hiệu ứng này cũng áp dụng với tôi.

Hiệu ứng này chỉ áp dụng cho những người mà người dùng coi là đồng minh. Vậy là tôi đã được Eun-jeong công nhận rồi à.

Mặc dù có khả năng thể chất kém nhưng Eun-jeong, người luôn quan tâm tới mọi người, lại có phẩm chất của một người hỗ trợ tốt. Trong game, chỉ có mỗi Ha-rim là nhận được buff khi sử dụng tạo tác thôi.

Có vẻ như món tạo tác này đã có thể phát huy hết khả năng của nó trong tay con bé rồi.

"Này, Ella."

Eun-jeong đến trước mặt tôi như thể muốn hỏi cái gì đó. Trước đây con bé còn chẳng thể nhìn thẳng vào mắt tôi, nhưng chắc là do những chuyện xảy ra gần đây nên con bé đã không còn ác cảm với tôi như trước.

"Cậu muốn nói gì đó?"

"Chúng ta đi ra ngoài và đánh nhau với quái vật để lấy những thứ này phải không?"

Ừ thì đúng là thế, để đối phó với mấy con Boss trong tương lai, tôi cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Tôi phải làm sao để lũ trẻ ít nhất là có thể tự vệ khi tôi không ở bên.

Và vì giờ ta đã có thể sử dụng nhiều tạo tác cùng lúc chứ không như trong game, nên tôi sẽ tận dụng tối đa việc này.

"Đúng thế, nếu muốn quay trở về thế giới thực, ta sẽ cần phải mạo hiểm rất nhiều thứ, và những tạo tác này là để chuẩn bị cho lúc đó."

"Tớ hiểu rồi..."

Tôi mừng là con bé đã hiểu.

"Ella. Cảm ơn cậu vì đã cho tớ cái này."

Khi tôi nghĩ Eun-jeong đã không còn gì để nói nữa, con bé đột nhiên lắc lư bàn tay đang cầm chuông và nói với tôi như thế.

"...Tốt nhất là cậu nên dùng nó sao cho tốt.”

"Ùm! Tớ sẽ cố gắng!"

Nhìn thì có vẻ như tôi đang hành xử chẳng khác gì tsundere, nhưng tôi không phải loại người như vậy đâu. Đ-đó là do việc đột nhiên trở nên thân thiện trông không tự nhiên mà thôi... Cứ cho là tôi đã giữ khoảng cách thành công rồi đi.

...Khó xử thật đấy. Mà thôi kệ, tôi bắt đầu giải thích chiến lược cho bọn trẻ như khi đối đầu với [Bà Già Siêu Tốc] hôm qua.

Sau khi giải thích xong, chúng tôi lại bước ra khỏi trường. Tuy bên ngoài hiện giờ đang tràn ngập ma quỷ và quái vật các loại, nhưng do tính chất của game nên những con quái vật mạnh sẽ chỉ xuất hiện sau một khoảng thời gian nhất định, và vì bọn tôi mới chỉ ở đây được vài ngày nên vẫn chưa có thứ gì đáng lo ngại lòi ra.

Tất nhiên là trừ mấy con quái đặc biệt chỉ xuất hiện ở những nơi nhất định rồi.

Tôi tiếp tục chỉ đường cho lũ trẻ qua chiếc gương do Suho cầm.

"Cứ đừng nhìn lên đỉnh tường như lần trước thôi. Và nếu có nhìn thấy cái gì kỳ quái hiện ra trước mặt thì hướng cái gương tôi đang ở vào nó."

Ngay sau khi tôi dứt lời, Eun-jeong hét lên.

"Kya!..."

Suho vội vàng chỉ gương vào Eun-jeong.

Và rồi, tôi nhìn thấy một cậu bé đang cười tinh nghịch sau một cái cột điện.

Chà, là nó. Con này thì dễ đối phó thôi.

"Thấy rồi nha~" Tôi thì thầm với cậu bé đó.

[Hehehe...]

Nó liền tan biến thành khói và được tôi hấp thụ. Tương tự như con quái vật ếch trước đó, nó là một loại quái được sản xuất hàng loạt và yếu nhớt.

Trong khi con quái vật ếch còn có thể gây phiền phức bằng cách làm biến dạng cơ thể ta, cậu bé kia lại chẳng làm gì khác ngoài chơi trốn tìm.

Nó là con quái xuất hiện ở mọi nơi nên cứ mỗi khi tôi thấy nó là y như rằng tôi bị nó làm cho giật nảy cả mình.

Có cái gì đó rơi xuống nơi cậu bé kia từng đứng. Là một miếng dán có hình một chiếc găng tay, tất nhiên nó là một vật phẩm rồi.

Tôi bắt đầu nghĩ rằng mình có hơi may mắn quá, tại lúc nào giết quái cũng rơi ra đồ. Không lẽ là do tạo tác của Ha-rim sao? Cái kỹ năng [May mắn] kia không thực sự có tác dụng gì trong game, nhưng vì đây là đời thực nên chắc là nó thực sự khiến cho ta may mắn hơn chăng?

Thôi thì cứ nhờ Ha-rim nhặt dùm cái vật phẩm vừa rơi ra đã. Lần này nó là một vật phẩm tên là [Xọa ẩn].

Khi dùng nó thì ta sẽ tạm thời trở nên khó bị phát hiện hơn bởi quái vật, rất tiện lợi. Nhưng vì nó chỉ có thể dùng được một lần và còn có thời gian sử dụng ngắn, nên phải dùng sao cho thật tiết kiệm.

Thứ vật phẩm mà tôi định đi lấy bây giờ rất là quan trọng, nhưng những vật phẩm nhặt được dọc đường này cũng sẽ giúp ích.

Sau khi có đủ các vật phẩm cần thiết, tôi sẽ tập trung đi cày mấy món hàng dùng một lần này. Ồ, có một cái cửa hàng ở góc đường kìa, ngon lành.

"Này, ghé qua cái cửa hàng ở góc phố đó một lát nhé.”

Sau khi tôi nói vậy, lũ trẻ liền đi vào trong cửa hàng.

"Urgh! Đây là..."

Bất ngờ cũng dễ hiểu thôi, vì ở đó có một cái xác trông như vừa bị ai đó chặt ra thành từng khúc mà. Chỉ nhìn thôi cũng đủ rùng mình rồi.

Để bảo đảm sức khỏe tâm thần cho lũ trẻ thì tôi đã cảnh báo chúng không nên nhìn vào nó.

Tất nhiên, tôi đã biết trước được rằng sẽ có một cái xác ở đây, và lý do tại sao tôi lại tới đây là vì cái xác đó là một con quái đặc biệt, và quái đặc biệt thì tất nhiên sẽ rơi ra đồ xịn.

"Ha-rim, lấy cái còng tay đằng kia đi."

Con bé có hơi bất ngờ khi tôi nói thế, nhưng rồi cũng nắm lấy cái còng tay nằm bên cạnh xác chết.

"Ai đó!"

Một người nào đó bước vào cửa hàng trong khi hét vào bọn tôi.

Đó là một người đàn ông trưởng thành ăn mặc như cảnh sát, hai tay cầm dùi cui và khiên có viết chữ "Cảnh sát" trên đó. Thấy thế, bọn trẻ giật mình và bắt đầu thì thầm.

"Cảnh sát...?"

"Vẫn còn có người khác ở đây ngoài chúng ta!"

Đối với bọn trẻ, việc nhìn thấy người khác chẳng khác nào gặp được một cơn mưa trong khi đang chết khát. Việc chúng phản ứng như thế là đương nhiên.

Tôi cảm thấy hơi tội lỗi một chút khi phải lờ đi cái bẫy ngay trước mặt này, nhưng mà tôi vẫn phải làm.

"Đi với tôi ngay! [Thủ phạm] đang ở gần! Hãy đi với tôi, tôi sẽ bảo vệ bạn. Tôi sẽ đưa bạn đến nơi an toàn."

Bọn trẻ vội vàng đi theo viên cảnh sát rời khỏi cửa hàng vì sợ rằng kẻ đã tạo nên cái xác khủng khiếp kia đang ở gần.

"Đi theo tôi!"

Bọn trẻ nghe theo lời của anh ta mà không chút nghi ngờ gì, cứ thế đi theo hắn vào một con hẻm sâu.

Thump... Thump... Thump... Thump...

Có tiếng bước chân, có người đang đuổi theo. Chắc chắn là gã [Thủ phạm] đó rồi, hắn định giết hết chúng ta.

"Cứu bọn cháu với, tên thủ phạm đang đuổi theo kìa!"

Bọn trẻ sợ hãi, nói với viên cảnh sát về thứ đang đuổi theo chúng.

"Chuyện lớn đấy! Đi theo tôi!"

Bước chân của người cảnh sát ngày càng nhanh hơn. Và bọn trẻ cũng vậy. Nhưng điều đáng sợ là tốc độ truy đuổi của tên sát nhân không hề giảm đi chút nào, mà lại ngày càng tăng lên.

Thump thump thump thump.

"Hắn đang tới! Hắn sắp đuổi kịp rồi!"

"Chỉ cần có tôi ở đây thì các cậu sẽ không sao đâu! Mau đi theo tôi!"

Viên cảnh sát lại chạy nhanh hơn nữa. Và bọn trẻ đã đã không thể bắt kịp.

"Hu... Ha! Xin hãy chạy chậm lại một chút!"

[Theo tôi! Nhanh lên và theo tôi!]

thumpthumpthumpthumpthumpthumpthumpthumpthumpthumpthump!!

Bọn trẻ cố hết sức để đuổi theo cảnh sát, nhưng con đường phía trước lại là ngõ cụt, không thấy cảnh sát đâu cả. Nhưng âm thanh truy đuổi đằng sau vẫn còn đó.

Bọn trẻ hoảng sợ tột độ. Sợ rằng người đang bảo vệ mình đã biến mất, sợ rằng tên sát nhân kia sẽ đuổi kịp.

Trông đáng sợ vậy thôi chứ thật ra thì đây là một con quái vật được tạo ra từ một câu chuyện về một cảnh sát bỏ chạy và bỏ rơi người mình đang bảo vệ.

Nó có thể được giải quyết bằng cách bắt được thủ phạm, thứ gây ra nỗi sợ hãi.

Một bóng người cao lớn, cầm một con dao xuất hiện từ trong góc. Anh ta chạy về phía chúng tôi, tay vung dao không chút thương tiếc.

"Ah!"

Mặc kệ bọn trẻ đang quấy khóc, tôi dùng dao chém anh ta khi vẫn đang ở trong gương.

Sau khi con quái bị tôi chém cho đứt lìa tay chân, tôi chỉ Ha-rim lấy cái còng tay vừa nãy để còng nó lại. Lần này con bé không ngần ngại nữa mà còng nó lại ngay lập tức.

Sau đó, con quái hóa thành khói và bị tôi hấp thụ. Cũng có một vật phẩm rơi ra.

Bộp! Tôi vỗ tay để đánh thức lũ trẻ đang ngơ ngác.

"Hả? Chúng ta vừa làm gì thế?"

Kyeong-min rên rỉ. À thì tôi cũng đang định giải thích đây.

"Cảm giác lần đầu bị tấn công tinh thần thế nào?"

Trong game, khi ta gặp phải con quái này, nó sẽ chỉ hiện lên mỗi dòng chữ [Tôi nghĩ mình phải làm theo lời cảnh sát] mà thôi, tôi tò mò rằng nó sẽ hoạt động thế nào trong thực tế nên đã cho lũ trẻ trải nghiệm trước cho đỡ bỡ ngỡ.

Tất nhiên là tôi cũng cần đồ xịn rồi!

Cái game này đúng là khốn nạn thật, nhưng may là nó không ác tới mức để cho vị trí các vật phẩm có thể tổng hợp cách nhau quá xa.

"Thật là xấu hổ..."

"Rút kinh nghiệm đi, nếu không đủ tỉnh táo thì sẽ chết lúc nào không hay đó."

Nếu không quen với việc bị tấn công tinh thần trước đó thì sẽ có lúc ta sẽ bị tấn công bất ngờ mà không thể phản ứng gì, lần này chắc là đủ để khiến chúng cảnh giác hơn rồi.

"Ha-rim, chắc là cậu đã nhận ra từ đầu rồi nhỉ?"

Ngay khi hiệu ứng tẩy não được áp dụng nên lũ trẻ, vòng cổ của Ha-rim đã phát sáng. Có lẽ kỹ năng [Sống sót] đã được kích hoạt.

Kỹ năng [Sống sót] có chức năng gia tăng khả năng chịu đựng, khả năng lén lút và thậm chí là giúp cho chủ sở hữu kháng được lời nguyền để thuận lợi hơn cho việc sinh tồn tùy theo tình huống.

Nhưng lần này nó còn có thể chống lại cả việc bị tấn công tinh thần, điều mà trong game nó không thể làm được. Có vẻ như việc được đưa vào thực tế đã khiến cho món tạo tác này mạnh hơn rất nhiều, dù nó chỉ là một món đồ ở giai đoạn đầu game.

Chắc là nó cũng đã giúp con bé thắng được [Bà Già Siêu Tốc].

"Tớ tin Ella vì trông cậu không có tí lo lắng nào khi bọn tớ bị tấn công cả..."

Biểu cảm của tôi dễ nhìn tới vậy à? Chẳng biết nữa, tại tôi có nhìn được bản thân mình đâu. Nhân tiện thì Ha-rim vừa tin tưởng tôi kìa, không biết có nên vui hay không nữa.

"Lần này tớ chỉ muốn cho mọi người trải nghiệm chút thôi. Lần sau mà gặp phải tình huống tương tự thì nhớ nói tớ ngay."

"Hiểu rồi."

"Bị tấn công tinh thần là thế này à..."

Tôi cho Suho nhặt thứ mà con quái để lại. Đó là chiếc khiên được giữ bởi con quái vật cảnh sát. Cầm nó trong lúc giữ gương của tôi thì hơi khó, nên tôi bảo Kyeong-min giữ gương thay.

Vì Kyung-min cũng là con trai nên cậu ta không thấy việc khiêng theo tôi quá nặng hay gì.

Suho, người đang cầm chiếc khiên cảnh sát, thốt lên rằng nó nhẹ đến mức đáng kinh ngạc. Ừ thì nó có phải là khiên bình thường đâu, nó có thể chặn được đòn tấn công từ quái vật đó.

Dù nó vẫn chưa đạt tới cấp độ tạo tác nên cũng chẳng đỡ được gì nhiều, nhưng có còn hơn không.

"Chúng ta đi tiếp nào. Rẽ phải ở chỗ này."

Bọn trẻ tiếp tục đi theo chỉ dẫn của tôi. Trên đường đi, bọn tôi gặp phải một con ếch và lấy được vài vật phẩm lặt vặt. Cảm ơn ếch nhé.

Và giờ thì ta sẽ quay qua phía này... Ồ, nó đây rồi.

"Tới rồi đấy."

"Wow... Thật là u ám..."

Kyeong-min nói với vẻ mệt mỏi. Tuy đây là một ngôi chùa nhỏ nhưng nó lại bị bảo phủ bởi đủ loại bùa đáng nghi, đầu tượng Phật thì bị gãy, và cứ mỗi khi gió thổi qua thì vài tiếng động đáng quan ngại lại vang lên.

Nhưng mấy đứa nhóc này thậm chí còn dám vào biệt thự cổ chỉ để viết báo cáo câu lạc bộ mà, có gì phải sợ cơ chứ.

“Chúng ta sẽ vào đó à?”

"Ừ. Nhưng đợi một chút."

Dứt lời, tôi chỉ Kyeong-min đi qua ngôi chùa và đi tới một cái trạm cứu hỏa cách đó không xa.

"Uh?"

Kyeong-min đột nhiên dừng lại như thể có một bức tường vô hình đang ở đó, và đúng là có thật.

Tôi thử gõ vào bức tường vô hình và đấm nó vài cái, nhưng nó thậm chí còn không nhúc nhích.

Đúng như tôi nghĩ, đây là tận cùng thế giới. Game nào mà lại không có giới hạn bản đồ cơ chứ.

"Đây là tận cùng thế giới. Dù nơi này là một thế giới song song so với thế giới thực, nhưng nó lại không lớn bằng."

"Thế thì thế giới thực của bọn tớ đang ở đằng sau bức tường này à?"

Tôi lắc đầu trước những lời đó.

Cái thứ phía sau bức tường, dù có thể nhìn thấy được nhưng lại chỉ là một cái nền không hơn không kém.

Thế giới này là một không gian hình tròn có bán kính là từ nơi ta đang ở tới cái nhà thờ cách khá xa nơi đây là trung tâm.

Một nơi nhỏ tới mức có thể đi bộ "khắp thế giới" mà không cần phương tiện di chuyển.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì nơi này vẫn như vậy. Vì nếu như nơi này thực sự to bằng thế giới thực, quy mô của game sẽ lớn đến mức vô lý.

Các yếu tố của trò chơi vẫn hiện diện ngay cả khi nó đã trở thành hiện thực.

Quái vật dù cho có đáng sợ đến đâu thì vẫn sẽ bị hệ thống hạn chế.

Cho nên... Nếu bọn trẻ nhìn thấy ending...

Chúng sẽ có thể về nhà.

Trong khi đang chìm trong suy nghĩ của mình, tôi vô thức nhìn chằm chằm vào Ha-rim.

“Có chuyện gì vậy Ella?”

Con bé hỏi.

"...Không có gì."

Tôi tránh mắt đi.

Truyện Chữ Hay