"Này... Ella. Tớ chỉ cần thu thập một lá bùa nữa thôi, nên cậu đợi một chút được không?"
Ha-rim cố nói chuyện nhỏ nhẹ để không làm tôi tức giận. Tôi nghĩ là cô ấy hiểu nhầm cái gì đó rồi.
Sau khi lau xong con dao dính máu thỏ, tôi phủ nhận lời nói của Ha-rim:
"Không cần đâu, tôi lấy được cái cuối rồi."
Tôi đưa lá bùa còn lại cho Ha-rim. Và khi cả bốn số chúng tập hợp lại. Chúng phát sáng và bay lên trời, rồi tỏa ra bốn hướng xung quanh trường.
Và thế là một kết giới trong suốt đã được tạo ra. Phạm vi của nó bao phủ toàn trường lẫn cái cửa hàng tiện lợi gần đây. Chức năng của nó là ngăn chặn "tác động vật lý" của quái vật. Tuy nó không có tác dụng mấy trong game khi ta có thể load lại chơi tiếp một cách dễ dàng, nhưng vì game đã trở thành đời thực nên nó đã trở thành một thứ cần thiết cho sinh tồn.
Tóm lại là ở trong này an toàn hơn bên ngoài một chút.
Những đứa nhóc ngây người nhìn vào cái kết giới, rồi lại quay sang nhìn tôi. Chúng dường như không biết tôi vừa làm cái gì.
"Cái đó sẽ ngăn chặn quái vật tiến vào, nên giờ an toàn rồi."
Biểu cảm của Ha-rim nhẹ đi trong thấy khi nghe câu đó. Và vì sợi dây căng thẳng trong lòng đã dứt, cô gục xuống. Thấy vậy, những người khác liền tới giúp cô.
"Cảm ơn vì đã giúp đỡ, Ella..."
"...Ừ."
Tôi gật đầu trả lời. Ha-rim và những người khác kiệt sức cả rồi. Tôi nên để bọn họ nghỉ ngơi. Dù sao thì bọn họ cũng đã trải qua rất nhiều thứ chỉ trong một quảng thời gian ngắn.
Tôi giả vờ mệt mỏi và ngáp dài.
"Ah~ Mệt quá rồi~ Tớ quay trở lại cái gương trong lớp đây, tạm biệt."
Tôi quay lại cái gương soi toàn thân trong lớp. Vì cái gương này lớn nên nó cũng rất là thoải mái để nghĩ ngơi, và tôi cũng nên tách ra khỏi bọn họ cho bầu không khi bớt căng thẳng.
POV Switch - Ha-rim
"Haa... sống rồi." Kyeong-min nói.
Thấy mọi người cũng đã khá mệt, tôi kêu họ ngồi xuống sàn nhà ăn cùng với tôi. Chắc là bọn họ muốn hỏi tôi nhiều thứ lắm đây.
"Ella đồng ý giúp chúng ta với điều kiện phải trở thành bạn với cô ấy ư?"
"Ừ... Bằng một cách thần kỳ nào đó nó lại xảy ra."
Suho dường như không hề tin chuyện đó. Rõ ràng là Ella đã giúp chúng tôi, nhưng khả năng cao nó chỉ là một ý thích bất chợt. Chẳng có gì lạ nếu như Ella đột nhiên thấy chán và liền rút dao ra giết hết tất cả.
"Tớ không muốn đặt tính mạng của mọi người ra để "chơi" cùng với Ella như lúc trước đâu."
Kyeong-min lộ ra vẻ mặt lo lắng. Cậu ấy có lẽ đã bị chấn thương tâm lý không hề nhẹ khi chơi "trốn tìm" với Ella.
"Sao chúng ta không thử kết bạn với Ella đi?" Tôi đề nghị.
Trước khi bị bọn họ hét vào mặt, tôi lấy ra cuốn nhật ký mang theo từ trong dinh thự và giải thích cho mọi người lý do.
Ella bây giờ có thể là một hồn ma xấu xa, nhưng cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ vô tội bị bạo hành. Quá khứ đau buồn đó đã làm biến dạng nhân cách của cô ấy. Nếu chúng ta sửa đổi nó thì cô ấy sẽ không còn là mối nguy hiểm nữa.
"Nếu Ella chỉ muốn có một người bạn và coi việc giết chóc như trò chơi... Vậy thì chúng ta có thể sống sót nếu dạy cho cô ấy những trò chơi thông thường?"
"Quả nhiên, Kyeong-min nói có lý."
"Nghe xong tớ lại cảm thấy tội nghiệp cho Ella".
Vì có một trái tim nhân hậu nên Eun-jeong đã quên đi nỗi sợ hãi trước kia mà đồng cảm với Ella. Thấy vậy, những còn lại trong nhóm cũng dần đồng ý với đề nghị của tôi.
"...Nếu không có cái kết giới trong suốt đó, có lẽ chúng ta vẫn còn đang chạy trốn khỏi lũ quái vật... Và cô ấy cũng đã cứu chúng ta khỏi lũ thỏ... Được rồi, thử xem nào!"
Kyung-min nắm chặt tay và hạ quyết tâm.
Ọt ọt... Một âm thanh không mấy đẹp đẽ đột nhiên vang lên từ bụng cậu ta.
"Cơ mà... kiếm cái gì ăn đã rồi tính..."
Haha.
Cho dù có bị lạc vào thế giới của ma quỷ, mối quan hệ của bọn tôi vẫn không thay đổi. Chỉ cần ở bên nhau thôi, là bọn tôi có thể mỉm cười vui vẻ. Liệu sẽ có ngày Ella cũng cùng nhau cười với mọi người như thế này không?
Tôi thử tưởng tượng một Ella đang mỉm cười... và thứ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi là một Ella đang nở một nụ cười khinh bỉ cùng với con dao đẫm máu trên tay. Không biết bọn tôi có thành công kết bạn với cô ấy không nữa... thôi thì cứ ăn rồi nghĩ về chuyện đó sau.
"Có vẻ như kết giới kéo dài đến tận cửa hàng tiện lợi. Đi kiếm gì ăn đi!"
Vì Eun-jeong là một đứa trẻ gương mẫu, thường giơ tay qua đường khi có đèn xanh, nên cô ấy có thể cảm thấy tội lỗi khi băng qua đường mà không làm gì cả. Nhưng vì đây là thế giới khác nên tôi đã thuyết phục cô ấy rằng giờ không phải lúc để quan tâm tới luật lệ.
Sau khi đi lại một hồi, bọn tôi đã xong việc đem đồ ăn về trường. Vì có vài món cần nước nóng để nấu nên bọn tôi đi vào phòng thực hành nấu ăn để đun nước.
May là điện và gas không bị cắt mà vẫn còn hoạt động. Bọn tôi liền hoàn thành việc chuẩn bị đồ ăn và bắt đầu vạch ra chiến lược để đối phó với Ella, người mà chúng tôi sẽ gặp vào buổi tối trong khi dùng bữa.
POV Switch - Ella
Trong khi nghỉ ngơi, tôi bắt đầu công cuộc sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
Cái kết giới mình vừa tạo ra đúng là có thể ngăn chặn quái vật, nhưng nó không hoàn toàn an toàn.
Những gì nó có thể ngăn được chỉ là những tác động vật lý mà thôi. Ví dụ, nếu một con quái vật dạng thú hoang xông vào trường, nó sẽ bị chặn lại. Nhưng những con quái vật có khả năng đặc biệt như tôi thì có thể đi vào bằng cách dùng gương làm cầu nối.
Những con quái có thể dịch chuyển như Slenderman cũng có thể đi vào... Tuy có thể tuần tra hằng ngày để đề phòng chuyện tương tự xảy ra, nhưng cũng sẽ có lúc nó không có hiệu quả.
Đó chính là khi kết giới bị phá vỡ bởi boss.
Tổng cộng có bốn Boss tất cả. Trừ tôi ra thì còn ba. Tôi nhớ là hồi chơi game tôi đã thử dụ con boss vào trong trường xem sẽ có chuyện gì xảy ra, ai ngờ đâu cái thứ tôi nghĩ là khu vực an toàn tuyệt đối lại bị phá vỡ như vỏ trứng.
'Tsk, cái lũ lập trình viên chết tiệt, làm con game khó thế ai mà thèm chơi cơ chứ!'
Nhưng nếu vậy thì tôi cũng có thể phá kết giới sao? Tôi cũng muốn thế lắm, nhưng vì Ella là boss hướng dẫn, nên là tôi yếu vãi cả nồi ra! Chỉ có mỗi phương thức tấn công là đáng chú ý, còn lại thì chẳng có gì. Độ khó của tôi trong game cũng chẳng cao là mấy.
Thành thật mà nói, một trong những lý do khiến tôi cố gắng giao phó mọi thứ cho nhân vật chính ngay từ đầu là do mấy con boss. Cứ nhìn tôi đi! Một con boss hướng dẫn đánh nhau sứt đầu mẻ trán mới thắng được một con Slenderman rách thì làm sao mà đấu lại với mấy con boss khủng cơ chứ!
Rất may là tôi đã có được khả năng vật chất hóa sau khi đánh bại Slenderman... Nếu tôi không có được nó thì mọi chuyện thực sự vô vọng.
Không biết mấy cái bug và mẹo trong game có dùng được không nhỉ... hy vọng chúng sẽ có ích khi tôi đối phó với boss...
Đột nhiên, cánh cửa lớp học mở ra.
Ha-rim và đồng bọn? Tự mình tìm tới luôn à, với lại cái biểu cảm cứng nhắc kia là sao? Ha-rim thường không hề run sợ kể cả khi đối đầu với quái vật, vậy mà giờ lại căng thẳng tới mức này... không lẽ tới đây để trừ tà tôi à?
"...Ồ? Mấy cậu cần gì mà tới đây tìm tớ thế?"
Diễn xuất của Ella, tôi đã quen rồi. Một nụ cười nhếch mép và cách nói chuyện thoải mái là thứ Ella sẽ có khi gặp phải trường hợp như thế này, chắc chắn không có điểm bất hợp lý nào.
Khi tôi hỏi câu đó, Ha-rim trả lời một cách nghiêm túc:
"Dĩ nhiên là tới chơi với Ella rồi!"
'chơi?'
'Nhắc mới nhớ, đúng là tôi có đưa ra thỏa thuận đó...'
Tôi chấp nhận chơi vì sẽ rất là lạ nếu như từ chối, trước hết thì cứ giả vờ coi như chuyện này thú vị đi vậy.
"Mấy cậu sẽ chơi trò gì với tớ đây?"
Chắc là bọn tôi sẽ chơi mấy trò chơi đơn giản mà lũ nhóc hay chơi ngày nay thôi... Tôi không già tới mức không biết mấy trò đó đâu.
Nhưng mọi suy đoán của tôi đều trật lất.
"Chúng ta sẽ chơi trò gia đình... Mọi người sẽ chọn một vai trò trong nhà và chơi với nhau!"
Gia đình?! Trò này là của học sinh mẫu giáo chứ có phải của học sinh tiểu học đâu! Tôi hiểu nhầm gì đó rồi à? Tôi già quá rồi sao?
Chơi trò gia đình ở cái tuổi này...Không, suy nghĩ tích cực hơn nào. Vì tôi không có bất kỳ một người bạn nào từ mẫu giáo tới cấp hai, cho nên cứ coi như tôi đang trải nghiệm chuyện mình vẫn chưa được làm đi.
"...Vậy, vai của Ella là gì?"
"Mẹ." Ha-rim nói mà không do dự.
Tôi thấy hơi chóng mặt rồi đó.
Và rồi bọn họ bắt đầu di chuyển xung quanh. Như thể kịch bản đã được dựng sẵn từ trước.
Sao bọn họ nghiêm túc thế nhỉ?
Và rồi, Kyeong-min bắt đầu trò chơi bằng câu:
"Uh... Mẹ! Con về rồi!!"
Cái gì thế này... Trong mắt tôi, bọn chúng là trẻ con nên không có gì bất hợp lý, nhưng hình như bọn nó đang làm quá lên thì phải. Kyeong-min toát hết cả mồ hôi lạnh rồi kìa... tôi không biết tại sao cậu ta lại tuyệt vọng tới thế, trông như thể cậu ta đã viết xong di chúc rồi ấy.
"Mừng về nhà..."
Vì diễn xuất nặng nề của Kyeong-min, tôi từ từ chuyển ánh mắt sang phía bên kia. Và thấy Ha-rim đang đi bằng bốn chân. Không lẽ...
"Gâu."
...Não của bọn nó bị hư do bị quái vật dí theo quá lâu rồi sao? Trong game không có vật phẩm phục hồi tinh thần...
"Mẹ! Con đói!"
Kyeong-min... Cái con người dũng cảm đã bảo vệ những người bạn của mình khỏi tôi bay đi đâu mất rồi? Tôi rút con dao ra, tự hỏi liệu mình có nên giả vờ nấu ăn không.
"Uh... Hức!"
"Chờ một chút! Vì đứa nhỏ đói bụng, ta nên đi làm đồ ăn cho nó!"
Ha-rim nhảy lên và nói. Vai trò của cô không phải là một con chó sao?
Tôi đặt con dao trở lại. Chỉ khi đó Ha-rim mới thở phào nhẹ nhõm mà quay lại làm chó. Và rồi Suho, người nãy giờ đứng nhìn, đến bên tôi.
"Ha ha ha, cục cưng của chúng ta hôm nay có vẻ mệt mỏi, hôm nay papa sẽ nấu cho mọi người ăn."
Suho giả vờ nấu ăn, rồi mở một cái túi bánh quy. Cậu ta dùng chiếc túi làm đĩa và đặt đồ ăn xuống sàn. Sau đó, Ha-rim và Suho ngồi xuống xung quanh tôi và đưa cho tôi một chiếc bánh.
Nó là một cái bánh quy sô cô la. Nó vừa giòn vừa mềm, và trông như vừa được bóc ra khỏi vỏ. Trông thấy tôi lặng lẽ nhận lấy phần bánh. Suho nói:
“Ha ha, nhìn cả nhà như thế này thật tốt nhỉ?”
Cái cách cậu nói chuyện làm tôi khúm núm quá.
"...Ùm, em hiểu mà." Tôi vô cảm diễn theo cậu ta.
"Không có gì hạnh phúc hơn việc ở bên cạnh người mình yêu!"
Thôi đi được rồi đó, cậu nhây quá đấy.
"Cướp đây!"
Eun-jeong mở cửa và bước vào. Cô ấy đeo lên mặt một chiếc túi nhựa và tự nhận mình là một tên cướp. Lấy hai ngón tay làm súng, cô chĩa nó về phía bọn tôi.
Cái quái gì thế này.
Hmm... tôi có nên... lấy dao ra...
"Đứng yên! Không ai được động đậy."
Tôi chối bỏ quyền được tự do suy nghĩ của bản thân mà nói một cách vô tri:
"...Dừng lại đi... tên kia."
"Ahh! Mình không làm nổi đâu!"
Dứt lời, Eun-jeong, trong khi vẫn đeo trên đầu một cái túi nhựa, bỏ chạy. Tôi chẳng biết phải phản ứng với chuyện này như thế nào nên chỉ ngạc nhiên nhìn theo hướng cô ấy vừa chạy đi. Thấy thế, Kyeong-min ngoảnh mặt đi và hét lên.
"Quả nhiên! Mẹ, rõ ràng là mẹ yêu chúng con!"
Nhìn vào mắt tôi mà nói lại cái câu đó coi tên kia.
"Quả nhiên là em yêu. Em đã bảo vệ được gia đình mà anh yêu thương, từ giờ chúng ta sẽ sống mãi trong hạnh phúc!"
"Gâu!"
Ngay sau đó, bọn họ cười như thể đây là một kết thúc có hậu.
"""Ha ha ha ha ha"""
Ha ha ha ha ha ha...
"..."
Ha ha... Ha...
"..."
Bọn họ bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng vì tôi không hề thể hiện bất kỳ một cử động cơ mặt nào. Họ toát mồ hôi lạnh và nói chuyện như thể vừa có một ca phẫu thuật thất bại hay gì đó.
Tôi có cảm giác như họ muốn truyền đạt cho tôi cái gì đó qua vở kịch này, nhưng tôi không biết đó là gì.
...Cơ mà...cũng vui đó chứ.
Dù cái trò chơi này thật ngu ngốc và lố bịch, nhưng nó cũng thật buồn cười và đầy bất ngờ.
Nếu tôi kể lại chuyện này cho ai đó, liệu họ có cười hay không nhỉ.
"Pft..."
Một tiếng cười phát ra.
Đúng là trẻ con mà...
POV Switch - Ha-rim
Ella cười rồi. Có vẻ như kế hoạch đã thành công. Bọn tôi đã nỗ lực hết mình để khiến cô ấy coi trọng cuộc sống của con người.
Dù có hơi gượng gạo, nhưng vào đoạn kết, cô ấy đã trở thành người bảo vệ cả gia đình... chắc như thế là đủ để dạy cho cô ấy về tình cảm gia đình.
"Vui lắm. Lần sau chúng ta chơi tiếp nhé? Các cậu về đi."
Chúng tôi quay trở lại căn phòng câu lạc bộ của mình sau khi nghe câu đó. Thật mừng là đã không có ai bị thương khi chơi cùng với Ella.
Khoảng cách giữa Ella và chúng tôi đã trở nên gần hơn. Chẳng mấy chốc nữa thôi là bọn tôi có thể trở thành bạn thân với Ella và không phải sợ việc bị cô ấy chém nữa rồi.