May thay, vài món đồ tôi nhặt được lúc trước phát huy tác dụng. Trong khi lục lọi balo, tôi lấy ra sợi dây thừng mà tên cung thủ đã sử dụng và quăng nó lên hòn đá phía trên.
Ping!!
Ngay khi tôi xoay xở với tới hòn đá nổi và chuyển gánh nặng qua sợi dây, một quả cầu lửa bay qua đầu và trúng hòn đá phía trước tôi.
Boom!
Một pháp sư với độ chính xác ma pháp dở tệ .
Nhưng thế là đủ để đe dọa tôi.
Bỏi vì, hòn đá trúng phải cầu lửa rơi xuống vách đá phía dưới.
Tôi nhìn xuống nơi cát bụi và tảng đá rơi xuống, nhưng sương mù che phủ đến nỗi tôi không thể nhìn thấy đáy. Nếu rơi xuống, cơ thể tôi sẽ tan thành từng mảnh.
[Tốc biến]
Từ lúc đó, cơ thể tôi di chuyển như trong cơn mê, để bản năng quyết định.
Trong khi đang treo dưới hòn đá nổi, tôi xoay người và giả vờ hướng sợi dây đến hòn đá khác. Rồi, dùng Tốc biến, bằng cách nào đó tôi né được đòn phép bay đến mồi nhử mà tôi đã dựng.
Những tia sét màu vàng nhảy múa xung quanh tảng đá, và xuyên qua tấm màn tuyết dày như những con rắn. Hỏa tiễn nóng rực rơi xuống từ bầu trời, chúng như trận mưa thiên thạch, phá hủy bất cứ thứ gì chúng xuyên qua.
Vì tôi không có phép phòng ngự nào cả, tôi di chuyển giữa những tảng đá nổi như đang diễn xiếc.
Hàng loạt tên lửa và tia sét lướt qua má tôi.
“Wow…”
Nhóm pháp sư trầm trồ khi chứng kiến cảnh tượng thú vị trước mắt họ. Họ nhận ra không có chút hoảng loạn nào trong chuyển động của tôi.
“Thật tuyệt… Lần đầu tiên tôi thấy có ai dùng phép đó đấy.”
“Kĩ năng di chuyển của cậu bé không phải trò đùa.”
"Cơ mà."
“… Sao cậu ta không dùng phép phòng ngự?”
Lẽ thường khi họ có những thắc mắc như thế. Một pháp sư với khả năng điều khiển như thế có thể dễ dàng chặn pháp thuật cấp thấp của tên pháp sư non kinh nghiệm.
Nhưng sao họ có thể hiểu?
Sự thực rằng tôi, một cậu bé chạy trốn vì mạng sống của mình,
đang nhảy qua từng tảng đá nổi không thể dùng bất kì phép nào ngoài Tốc biến.
‘Chết tiệt!’
Dần bị đẩy đến giới hạn, tôi nghiến răng. Một tia sét bắt đầu đuổi theo tôi.
Dù sát thương của nó không lớn, Phép ‘Tầm sét’ với khả năng trúng nhiều mục tiêu cùng lúc và độ chính xác tuyệt đối không thể né được.
‘Đụ má!'
Tốc biến còn một giây nữa mới hồi, tôi vội quăng sợi dây nhắm đến hòn đá kế tiếp, nhưng dù tôi có đẩy thân mình bay trên không, tia sét vẫn sẽ đuổi theo .
‘Tất cả nỗ lực của mình đều tan thành mây khói ư?’
Trong khi tôi cắn lưỡi trong tuyệt vọng và chờ đợi cái kết của bản thân, vị pháp sưu vận áo choàng xám, người đang quan sát tình hình từ hàng ghế đằng sau, nhảy ra khỏi xe và kích hoạt ma pháp.
“Hả? Cô định làm gì…”
“Tránh ra.”
Nhóm pháp sư bối rối.
Trong nhóm họ, cấp độ của các pháp sư chỉ là cấp 2 hoặc 3, nên họ không thể học ma pháp tầm xa để cứu cậu bé khỏi những tên pháp sư tà ác với khoảng cách hơn trăm mét.
Họ đoán rằng cô gái cũng là pháp sư cấp 3. Đạt đến tầm đó ở độ tuổi trẻ như vậy là một thành công lớn, nhưng nó vẫn quá khó tin.
“Khoảng cách quá lớn. Khả năng cao là mana sẽ tan biến hoặc quỹ đạo sẽ lệch đi và phép sẽ thất bại….”
Nhưng trưởng nhóm nhanh chóng im lặng. Mũi thương băng bọc trong sét dần hình thành nơi đầu ngón tay cô gái.
‘Hai... Hai hệ?!’
Paang!!
Sự ngạc nhiên nhanh chóng biến mất. Mũi thương xuyên qua không khí, đâm trúng tia sét của kẻ địch. Vụ va chạm tạo ra âm thanh xèo xèo trước khi cả hai tiêu diệt lẫn nhau, rồi tan biến.
“Cô còn lường trước cả quỹ đạo…”
Nhưng nó không là gì so với điều sắp xảy ra.
Cô gái cắn môi và vung gậy phép. Sử dụng dư chấn từ vụ nổ , cô tung băng thương với tốc độ đáng kinh ngạc.
Nó lướt qua mặt tôi với độ chính xác đến đáng sợ.
Peck!
Nó trúng phần ngực của một tên pháp sư phía bên kia vách núi, và đẩy hắn ta vào tảng đá gần đó
Một mũi thương băng với sức mạnh khủng khiếp!
“Uh, uh…!”
“Hả! Thật điên rồ….”
“Cô vừa bắn trúng với cái khoảng cách này à?"
“Không thể tin nổi….”
Tên pháp sư còn lại sau khi thấy đồng đội bị giết bởi mũi thương phóng từ khoảng cách hơn trăm mét, hắn ta run rẩy, và ý chí vỡ vụn với mỗi giây trôi qua . Hắn lập tức quay đầu bỏ chạy, hủy cả phép hắn đang chuẩn bị kích hoạt.
Nhận thấy cô gái ngồi xuống và thở dốc, nhóm pháp sư nhìn nhau với khuôn mặt trắng bệch.
Người đang vượt qua vách núi là một cậu bé, nhưng cô gái trông cũng rất trẻ, họ tài năng đến mức nào vậy?
“Ha, ha…”
Cuối cùng tôi cũng an toàn vượt qua vách núi và vào trong toa xe với sự giúp đỡ của một nhóm pháp sư
“Này, cậu làm tốt lắm. Lần đầu tiên tôi thấy một pháp sư với khả năng di chuyển tuyệt vời như cậu đấy.”
Người đội trưởng tiếp cận và định bắt tay tôi.
“Hmm, dù sao thì… Cậu đến từ đâu?”
“… Vâng?”
Vì chỉ là câu hỏi xã giao, tôi trả lời với giọng vu vơ .
“Cháu đến từ bên kia.”
“Không, ý tôi không phải…”
Câu trả lời ngớ ngẩn của tôi nhanh chóng xóa tan bầu không khí và vài người bật cười. Cô gái, người vẫn im lặng, ngạc nhiên đôi chút.
“Không phải vậy, tôi muốn hỏi về hội nhóm của cậu cơ.”
“Ah… cháu không thuộc về nhóm nào cả.”
“Oh, vậy cậu là pháp sư trung lập à?
Vậy cậu có muốn tham gia nhóm của chúng tôi không?”
“Không, cháu không thể… Vì cháu chỉ là một pháp sư tập sự."
“Hả?"
“Thật à?”
Những pháp sư lắng nghe câu chuyện của chúng tôi tỏ sự bất ngờ. Bởi vì những chuyển động
tôi thể hiện trước đó đã ở mức dân chuyên rồi. Chưa kể, tôi có đủ khả năng để vượt qua vách núi đó nữa.
“Heh, tôi tưởng cậu là một pháp sư lão luyện bởi vì cậu rất có tài. Thứ lỗi cho sự hiểu nhầm của tôi."
Sau khi nghe tôi đáp, những pháp sư khác bắt đầu xôn xao. Sao tôi vẫn là pháp sư tập sự với những kĩ thuật đó được? Họ thắc mắc.
Không biết họ sẽ thốt lên cái gì khi biết tôi chỉ có thể dùng Tốc biến.
Tôi quay đầu và tìm kiếm cô gái đã giúp đỡ tôi. Cô gồi trong góc khuất của xe.
“Cảm ơn vì đã cứu tôi. Tôi gần như đã chết rồi.”
Cô gái ngẩng đầu lên. Xương quai hàm thanh lộ rõ vẻ đẹp của phái nữ, cô nói
“…. Tôi làm vậy không vì lời cảm ơn của cậu, đừng khách sáo.”
Vì lí do nào đó, tông giọng cô khá cao .
‘Giọng nói của cô ấy là thứ đẹp nhất mình từng nghe trong đời…’
Ngay cả lời nói gay gắt của cô
cũng du dương như một bản tình ca vậy.
‘Mái tóc màu xanh nhạt?’
Vài sợi tóc lộ ra từ cái áo choàng xám.
Một pháp sư với mái tóc xanh nhạt, cùng với hai nguyên tố lôi và băng. Sự trùng hợp khiến tôi nhớ đến một gương mặt quen thuộc, nhưng tôi thôi không đào sâu vào vấn đề này nữa.
Cô ấy đang giấu đi khuôn mặt mình, nên sẽ là bất lịch sự nếu nhìn chằm chằm vào cô.
“Whoa…”
Theo chỉ dẫn của những pháp sư khác, tôi gục xuống góc của toa xe, bất lực nhìn vào khoảng không.
Sau khi kết thúc màn chơi trong ngày, đột nhiên một thông báo khác hiện lên
[Chương 2]
[Nhập học ở Học viện Stella!]
Điều kiện hoàn thành của chương 2 không quá khó khăn, nhưng tôi lo lắng về những gì sẽ xảy ra sau đó.
‘Mình sẽ làm gì ở trường ở độ tuổi này?’