“Chà, họ hào phóng thật đấy.”
Trở về ký túc xá, tôi kiểm tra tấm séc đính kèm trên giấy chứng nhận và há hốc mồm vì ngạc nhiên. Tôi không nghĩ rằng họ lại tặng 5 triệu đồng làm tiền thưởng.
"Lần cuối mà mình ăn thịt bò là từ bao giờ nhỉ?"
Phần thưởng này có thể không đáng là bao với những người giàu như Hong Bi-Yeon hay Haewon-ryang, nhưng đó là số tiền lớn với những người nghèo như Eisel và tôi.
‘Hoặc là mua được bao nhiêu con gà đây?’
Mặc dù tôi kiếm được chút tiền nhờ việc đi săn vào cuối tuần, nhưng nhiêu đó thôi là chưa đủ. Thật vui khi đột nhiên có một khoản tiền lớn chảy vào túi.
Ngoài ra, phần thưởng cho sự kiện này chưa dừng lại ở đây.
‘‘Bình mana’ của Chiêu hồn sư.’
Tất cả Chiêu hồn sư đều tạo ra ít nhất một ‘Bình mana’, hay còn được biết đến là trái tim thứ hai của chúng.
Đây là một nguyên liệu khá khó kiếm khi chỉ những pháp sư thấu hiểu linh thể mới có thể chế tạo được nó, hơn nữa trên thế giới số lượng Chiêu hồn sư cũng rất ít. Và tôi đã nhận được một ‘Bình mana’ hoàn toàn trống rỗng.
Thực ra, tôi đã định nổi cơn thịnh nộ và làm ầm lên nếu họ nói không với yêu cầu của tôi, nhưng mười hai người còn lại tham gia trận chiến cảm thấy tôi nên nhận được phần lớn chiến lợi phẩm.
Tất nhiên, việc này là không cần thiết, nên tôi bảo họ cùng chia sẻ những trang bị khác được tên chiêu hồn sư sử dụng.
‘Mình chỉ cần thứ này thôi.'
Điều quan trọng nhất khi sống ở thế giới này là làm sao để mang vác đồ đạc trên người. Tôi dự định mang theo rất nhiều trang bị và vật phẩm trong tương lai, nhưng tôi không thể để cơ thể nặng nề vì tốc độ được ưu tiên hơn cả.
Nên, tôi đã có kế hoạch tạo ra một 'không gian thứ cấp' từ ‘Bình mana’ này. Mặc dù vẫn còn thiếu công nghệ và nguyên liệu cần thiết... Trong tương lai gần, chỉ cần năng lực của Alterisha là đủ. Tất nhiên, để làm được điều này, cô ấy phải giải quyết được ‘bài toán’ đó.
'Mà chuyện sẽ sớm xảy ra thôi, nên cứ tạm gác lại đã.’
Tiếp theo là phần thưởng từ Hệ thống.
[Chương 4:‘Chiêu hồn sư tập kích’đã kết thúc.]
[Nhận được một lượng lớn điểm kinh nghiệm!]
[Do cốt truyện phát triển theo hướng đặc biệt, nhận được phần thưởng thêm từ những ‘Tinh tú’.]
Trong trò chơi, Mayuseong đã tự mình đánh bại toàn bộ cốt binh của tên Chiêu hồn sư, thậm chí còn hạ gục cơ thể của hắn ta bằng chính sức mạnh của cậu.
Tôi không thể làm được như thế. Thay vào đó, tôi hợp sức với những học viên khác có mặt ở đó và thành công kết liễu trùm cuối mà không có thương vong nào cả.
Theo tôi đây cũng là một thành tựu khá đáng kể. Sẽ không ngạc nhiên chút nào nếu những ‘Tinh tú’ hoặc ‘Salad ngô’[note61225] hay cái gì đó trao cho tôi phần thưởng thêm.
[Lựa chọn phần thưởng]
[1. Phiên bản hạ cấp của một vật phẩm dùng trong game]
[2. Phiên bản hạ cấp của một kĩ năng trong game]
[3. EXP]
“Lại giống như hồi trước à?”
Tất nhiên là tôi vẫn nhận rồi. Dần dần, tôi nhận ra rằng sức mạnh của mình là không đủ, nên tôi rất cần những phần thưởng thêm này.
'Mình nên chọn cái gì?'
Dù tôi có nhận được phiên bản hạ cấp của một vật phẩm hoặc kỹ năng trong game, nếu tôi vượt qua các [chương] trong tương lai, sau cùng chúng cũng sẽ được phục hồi về sức mạnh nguyên bản. Tuy nhiên, việc này tốn quá nhiều thời gian.
Hơn bất cứ điều gì, tôi cảm thấy rằng bây giờ bản thân yếu đuối như thế nào khi chiến đấu với tên Chiêu hồn sư.
Đối mặt với một Chiêu hồn sư đã kiệt sức vì buộc phải triệu hồi 6 cốt binh tinh nhuệ, nếu đó là Hong Bi-Yeon hay Eisel, họ sẽ không kéo dài trận chiến lâu đến như vậy.
Còn Mayuseong thì sao? Cậu ta có lẽ sẽ hạ gục tên đó chỉ trong một đòn.
Nhưng tôi thì hoàn toàn trái ngược. Tôi đã phải vật lộn cả ngày với kẻ thù dù đã bị suy yếu đến vậy.
‘Thật vô ích khi cố gắng trở nên giống như người khác. Tôi phải vượt xa họ nhiều nhất có thể với những kiến thức mình có.’
Vẫn còn quá sớm để chọn các vật phẩm làm phần thưởng. Ngay lúc này, thứ cần ưu tiên hàng đầu là ‘Tốc biến’ và ‘Rối loạn hấp thụ mana’.
Nếu cường hóa nội tại ‘Rối loạn hấp thụ mana’, chỉ số và sức mạnh tấn công của tôi sẽ tăng, đồng thời kéo dài tuổi thọ mà hiện tại chỉ giới hạn đến lúc tốt nghiệp của tôi.
Tuy nhiên, có vài cách để cường hóa nội tại này, vì vậy tôi tạm bỏ qua nó.
Vậy, còn lại là...
“Dùng điểm kinh nghiệm để nâng cấp kỹ năng ‘Tốc biến’.”
[Tiến hành xử lý phần thưởng.]
[‘Tốc biến’ đã đạt mức kinh nghiệm cần thiết. Tăng cấp độ của kỹ năng.]
[Tốc biến]
[Cấp: 2]
[Khoảng cách tối đa: 12m]
[Tích trữ tối đa: 3]
[Thời gian hồi: 3 giây]
Cuối cùng, số lần tích trữ tối đa của ‘Tốc biến’ đã tăng lên 3. Dù khoảng cách tốc biến không tăng, nhưng tôi vẫn thấy hài lòng.
‘Mình có thể sử dụng Tốc biến thoải mái hơn rồi...’
Cũng giống như có sự khác biệt rất lớn giữa việc sử dụng Tốc biến 1 hoặc 2 lần liên tiếp, với 3 lần Tốc biến trong tay cho phép tôi mở ra nhiều cách đối phó với kẻ địch.
Tôi đã lo rằng lượng kinh nghiệm nhận được không đủ để nâng cấp kỹ năng, nhưng may mắn là điểm kinh nghiệm của ‘Tốc biến’ đã gần đầy.
'Tạm thế đã.’
Vì có chút thời gian rảnh, tôi lập tức suy nghĩ về vấn đề tiếp theo.
‘Tình trạng của Eisel không ổn chút nào.’
Eisel lớn lên trong khi vượt qua mọi khó khăn và nghịch cảnh, nhưng có vẻ như cô ấy đã khá sốc trong sự kiện Chiêu hồn sư gần đây.
Do không đọc cuốn tiểu thuyết gốc một cách cẩn thận, nên tôi chẳng biết Eisel đã vượt qua chuyện này như thế nào....... Không, theo như tôi nhớ, ở bản gốc còn tệ hơn bây giờ rất nhiều.
Nhưng tôi không có ý định bỏ mặc Eisel một mình.
'Với sức mạnh mới trong tay, mình có thể hiện thực hóa những kế hoạch trong đầu.'
Cách để nâng cao lòng tự trọng của Eisel khá đơn giản.
Giúp đỡ cô ấy một chút để tài năng tuyệt vời và lộng lẫy mà cô không hề biết đang tồn tại trong mình có thể nở rộ.
Và thời điểm đó đến sớm hơn tôi dự kiến…
* * *
Sáng sớm.
Eisel thả mình vào trong thế giới mộng mơ.
Cô cảm thấy như đang lơ lửng trên không trung.
Cảm giác này không quá tệ. Một cơn gió mát lạnh nhẹ lướt qua má cô. Eisel cố giương tay đón lấy ngọn gió, nó xuyên qua những ngón tay cô như những sợi chỉ.
'Thật ngột ngạt.'
Cảm giác như có thứ gì đó mắc kẹt bên trong cổ họng. Eisel cố gắng nhổ nó ra trong vô thức. Mà ra đâu cơ? Cô mặc kệ. Cô chỉ muốn tống khứ cái thứ khó chịu này khỏi cơ thể.
‘...Hah!’
Thật sảng khoái. Cảm giác ngột ngạt như được giải tỏa.
Ezel dồn hết sức lực đến phút cuối cùng.
‘Học viên Eisel!’
Cô đột nhiên mở mắt trước giọng nói vang lên trong đầu.
“…!”
Cô vội vàng quan sát xung quanh và thấy các học viên đang ngồi xếp bằng và thiền giống như cô.
Và ở giữa lớp, Giáo sư bộ môn ‘Thiền định’ - Farhel, đang nhìn chằm chằm vào cô.
'Ơ... Mình đã ngủ quên sao?’
Vì lớp thiền bắt đầu vào buổi sáng, nên thỉnh thoảng cô sẽ ngủ gật như vậy. Tuy nhiên, giáo sư luôn nói rằng thiền không đồng nghĩa với việc ngủ.
Một con bướm trong suốt bay qua tai Eisel, mang theo giọng nói của Giáo sư Farhel.
‘Học viên Eisel. Sao em lại sử dụng ma pháp trong lúc thiền?’
‘...... Uh?'
Cô ngước mắt lên.
Quả thực, có một băng trụ đang lơ lửng trên không, cách cô không xa.
Cô đã thi triển ma pháp mà bản thân không hề biết.
'Uh, từ khi nào...?'
Đây là lần đầu tiên chuyện như thế này xảy ra. Kỳ lạ hơn, các học viên xung quanh cũng không nhận ra điều này.
‘Cái gì thế này.......'
Giáo sư Farhel thúc giục Eisel thông qua Linh thú của cô ấy.
‘Nếu cô không mở mắt và phát hiện ra sự việc, chúng tađã gặp rắc rối lớn rồi đấy. Nhanh chóng hủy bỏ ma pháp của em đi.’
Nghe thấy những lời đó, Eisel vội vàng hủy bỏ ma pháp. Sau đó, cô thấy khó hiểu sau khi ngẫm lại lời nói của giáo sư.
'Ngay cả giáo sư từ lúc đầu cũng không nhận ra mình đang thi triển ma pháp sao...?'
Các pháp sư thường nhạy cảm với những thay đổi dù là nhỏ nhất của mana. Hơn nữa, sẽ có một tiếng động lớn trong quá trình hình thành ma trận.
Cô rùng mình.
Chưa có pháp sư nào từng trải qua thứ gì như vậy trước đây.
'Có lẽ nào... là côngdụng của thiền?'
Thiền. Baek Yu-Seol là người đề xuất môn học này, nên cô đã đăng ký vì tò mò. Trước đó, cô còn nghi ngờ, nhưng ngạc nhiên thay, hiệu quả mà nó mang lại rất tuyệt vời, nếu không muốn nói là phi thường.
Những học viên khác trong lớp dường như không để ý vì bị phân tâm bởi những suy nghĩ khác hoặc đang ngủ gật, nhưng bất cứ khi nào cô gạt bỏ mọi lo nghĩ khỏi tâm trí và trái tim mình rồi bắt đầu thiền, khả năng tập trung của cô tăng lên rất nhiều, và khi sử dụng ma pháp trong trạng thái đó, tốc độ thi triển nhanh một cách đáng kinh ngạc.
Và thành quả của buổi học hôm nay thì sao? Cô chỉ tưởng tượng ra ma pháp muốn dùng, thậm chí còn chưa tính toán các công thức cần thiết, nhưng kết quả là một ma pháp hoàn chỉnh đã xuất hiện.
Tất nhiên, điều này là khả thi bởi cô đã hiểu tường tận về ma pháp đó và nó cũng chỉ là ma pháp cấp 1, nhưng…
‘Thật tuyệt vời.’
Không, đây không đơn giản chỉ là tuyệt vời, đây là một phát hiện mang tính đột phá. Ma pháp tiến triển với tốc độ nhanh hơn nhiều nếu ta không ngồi vào bàn cả ngày và chỉ lẩm nhẩm các công thức.
Nếu cứ học một cách bình thường, liệu cô có thể đạt được kết quả như vậy không? Không, hoàn toàn không thể. Việc học chỉ giúp ta phát triển tới một mức nhất định.
Đột nhiên, cô nghĩ đến Baek Yu-Seol, người đã đề xuất môn học.
Chẳng lẽ cậu ta đã biết sự thật này và giới thiệu cho cô? Nhưng chẳng phải cậu có niềm tin về những ‘Hiệp sĩ’ và không sử dụng ma pháp sao?
'... Mình chẳng biết nữa.’
Tâm trí cô thật hỗn loạn, và cô không thể tập trung thiền được.
Ding! Dong!
Khi lớp học kết thúc, các học viên nhanh chóng rời đi theo từng nhóm.
Chỉ còn lại Eisel một mình.
“Bữa trưa ăn gì ta? Nghe nói hôm nay có thực đơn mới đúng không?”
“À, bánh phô mai và mì ống kèm sốt.”
“Nghe được đấy.”
"Đi nào!"
Giờ ăn trưa.
Eisel không đi đến căng tin như mọi người. Cô thấy rằng thực đơn ở đó không mang lại giá trị xứng đáng với số tiền bỏ ra… Chắc chắn không phải vì cô không có tiền!
Để so sánh, đồ ở cửa hàng tiện lợi rẻ và phải chăng hơn nhiều. Món yêu thích của cô là mì ly, chỉ có giá 990 đồng.
Đôi lúc, khi buồn hay vui, cô tự thưởng cho mình những chiếc bánh đậu đỏ có giá 1.200 đồng.
Hôm nay tâm trạng cô tốt hơn bình thường rất nhiều. Nhẹ vuốt ve chiếc ví dày của mình, hai má cô đỏ bừng.
5,000,000 đồng. Đối với một số học viên tại Stella, đây có thể chỉ là số tiền chi cho một bữa ăn, nhưng đối với cô, nó là một khoản tiền vô cùng quý giá.
Eisel không thể tin được mình đang cầm 5 triệu trong tay. Nhớ đến những lần bản thân phải nhịn đói mấy ngày, hái ngô để có thể đóng phí nhập học, ít nhất bây giờ cô không phải lo lắng về tiền ăn nữa.
Vì vậy, hôm nay thực đơn của cô sẽ sang hơn một chút.
“......”
Khi lảng vảng một lúc trong khu vực đông lạnh của cửa hàng, Eisel đã tìm thấy thứ cô rất muốn ăn.
Bánh kem đậu đỏ. Món ăn đắt tiền có giá 1.500 đồng mỗi cái.
Rumble!
Cô định cầm nó và đặt lên khay thì tay cô bắt đầu run rẩy. Cô nắm lấy bàn tay đang run bằng tay còn lại, thanh toán hóa đơn, rồi nhanh chóng đi đến một chiếc bàn ngoài trời và xé giấy gói ra.
‘Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối mình được tận hưởng sự xa hoa như thế này?’
Eisel nuốt nước bọt và chuẩn bị há miệng thật to, nhưng hình bóng ai đó chợt xuất hiện trong đầu cô.
Từ việc tiến bộ trong ma pháp nhờ thiền, sống sót khỏi nanh vuốt tà ác của chiêu hồn sư, được khen thưởng do thành tích tham gia chiến đấu chống lại hắc pháp sư khi còn là học viên năm nhất, và còn nhận được 5 triệu đồng làm tiền thưởng.
Tất cả là nhờ có Baek Yu-Seol.
Suy nghĩ đến đó, cô cắn một miếng bánh thật lớn vào miệng.
Trong chốc lát, mọi lo lắng đều tan biến.
'Ngon quá...!'
Cảm giác hạnh phúc được nhân lên gấp bội khi nhân đậu đỏ ngọt dịu được trộn với lớp kem béo ngậy.
'Hãy cố gắng hết sức vào buổi chiều nào!'
Thưởng thức xong bữa trưa sang trọng, cô mạnh mẽ đứng dậy rồi vươn vai.
Đột nhiên, một giọng nói phát ra từ bên cạnh.
“Cô khỏe không, Eisel?”
"Ahh! H-hả, có chuyện gì thế?!"
Jeremy Skalben quan sát Eisel, người đang ngáp ngắn ngáp dài rồi đột nhiên nhảy bật ra sau vì ngạc nhiên.
Cậu cười nhẹ như thể thấy cảnh tượng đó thật thú vị. Nụ cười rạng rỡ của cậu không hề nam tính mà lại có chút thuần khiết, dễ thương khiến trái tim bất kỳ cô gái nào cũng phải rung động.
'Ơ, Thái tử Jeremy......?'
Cậu tiến lại gần hơn một bước.
“Eisel. Cô có tham gia câu lạc bộ nào không?”
“....... Không. Tạm thời thì chưa.”
"Thật sao? Thế thì tốt quá.”
‘Hả? Ý ngài ấy là sao?’
Đầu cô không thể suy nghĩ được gì, và trong lúc Eisel vẫn bất động tại chỗ vì hoảng loạn, Jeremy nói với nụ cười rạng rỡ.
“Vậy, cô nghĩ sao về việc tham gia câu lạc bộ của tôi?”
Đó là một lời đề nghị khá là… không, cực kỳ hấp dẫn đối với Eisel.