“Thật là một kẻ trơ trẽn. Arshuang đang bận chuẩn bị cho cuộc đi săn vào buổi tối. Hết rồi đúng không? Thế tôi đi đây."
Đi săn? Nghĩ lại thì, [chương] đó sắp diễn ra rồi nhỉ.
"Khoan đã, cô có cãi nhau hay thứ gì tương tự với Arshuang không?"
"Hả? Cớ gì tôi lại xung đột với người của mình? Nếu có hiểu lầm, bọn tôi có thể giải quyết bằng lời nói."
"À, đúng thế!"
"Gì chứ, ý cậu là gì?"
"Dạo này Arshuang có vẻ lo lắng rất nhiều. Cô nên lắng nghe cô ấy."
Hong Bi-Yeon nhíu mày như thể ngờ vực hoặc khó chịu với tôi.
"Tại sao tôi phải quan tâm tới một đứa con gái khác chứ?"
'Cổ đang nói gì thế nhỉ? Chả nhẽ cô đã quên những gì bản thân vừa nói 3 giây trước à?'
"Bởi vì cô ấy là người của cô."
“…”
Khi tôi lặp lại những gì Hong Bi-Yeon vừa nói, cô trừng mắt nhìn tôi qua đôi mắt đỏ rực, rồi quay người bỏ đi.
Trước khi kịp nói thêm điều gì, tôi vô thức nắm lấy cánh tay của cô ấy.
“…Tay cậu? Tên thường dân này thật xấc xược.”
"Tôi nói thế không chỉ để cho vui đâu. Tôi lo lắng cho cô đấy."
Cảnh báo của hệ thống không hiện ra, nghĩa là tiết lộ điều này sẽ không ảnh hưởng đến cốt truyện.
Hong Bi-Yeon trừng mắt nhìn với vẻ đáng sợ, sau đó gạt tay tôi ra và nhanh chóng bỏ đi.
"Cô sẽ làm như tôi nói chứ? Trông cậy vào cô đấy!"
Dù không trả lời, nhưng việc cô ấy cũng không từ chối đã là thành công lớn rồi.
Nếu nói về viễn cảnh tương lai khi Hong Bi-Yeon trở thành một 'kẻ phản diện', bản thân cô ấy có thể không biết nhưng tôi nhớ rằng trong quá khứ, tính cách của cô không đến nỗi tệ.
'Nhân tiện, đã đến mùa đi săn rồi.'
Học viện Stella không ngăn cấm học viên tham gia vào những hoạt động thực tế như đi săn. Không giống như các học viện ma pháp khác, đây là nơi tập trung của những pháp sư đầy tham vọng, họ đủ giỏi để có thể đưa ra thực chiến ngay lập tức…
Chỉ cần bận trên mình đồng phục của Stella và thực hiện các hoạt động ngoại khóa đã đủ chứng minh địa vị của học viện rồi, vì thế các hoạt động như vậy luôn được khuyến khích.
Tất nhiên, điều này chỉ áp dụng cho các học viên năm 2 trở lên. Học viên năm nhất vẫn có thể ra ngoài, nhưng điều kiện thường hơi nghiêm ngặt, hơn nữa ngay từ đầu số người muốn ra ngoài đi săn đã là rất ít.
Giống như Hong Bi-Yeon, chỉ một số học viên với năng lực xuất sắc mới có thể thành lập nhóm và đi săn để tích lũy kinh nghiệm.
'Nghĩ lại thì, lúc trước Edna nói rằng cô ấy cũng sẽ đi săn.'
Không cần phải hỏi, đích đến của họ đã quá rõ ràng.
'Nghĩa trang Marthevis'.
Đây là nơi diễn ra [chương 4]. Trong game, chương này chỉ để người chơi kiếm EXP, nên tôi đã không để ý nhiều tới cốt truyện, nhưng tôi nhớ rằng cả Eisel, Edna và Hong Bi-Yeon đều tham gia.
Và sự kiện sẽ xảy ra trong nghĩa trang là ‘Chiêu hồn sư tập kích’. Một chiêu hồn sư[note60703] cấp 5 bất ngờ xuất hiện, hắn dễ dàng triệu hồi rất nhiều khô cốt binh[note60704], giúp người chơi có được một lượng EXP khá lớn và nhiều phần thưởng khác.
Tôi cũng đang nghĩ đến chuyện tham gia. Dù không có ý định dính dáng gì đến trận chiến với tên chiêu hồn sư đó, nhưng nếu tôi có thể nhận được ‘phần thưởng ẩn’ trong sự kiện này, nó sẽ hữu ích trong ‘Nghi thức giao ước linh thú’[note60705] sau này.
Vì nghi thức đó hoàn toàn phụ thuộc vào tài năng của mỗi người, nên phần thưởng đó rất cần thiết đối với tôi, kẻ không có năng lực gì đặc biệt.
Tôi đến gặp huấn luyện viên Lee Han-wol tại Nhị tháp để xin giấy phép ra ngoài.
"Ra ngoài luyện tập sao. Em định đi đâu?"
"Em đang nghĩ đến việc có một chuyến đi hít thở không khí trong lành ở núi Madar, nơi con người được hòa mình với thiên nhiên."
"Quả thực.... Em không được học kiếm thuật hay Hiệp sĩ đạo từ Stella nhỉ."
"Dạ?"
"Không, không có gì đâu."
Bắt đầu từ năm hai, học viên có thể đi săn một mình, và chỉ áp dụng cho lớp S.
Tuy nhiên, học viên năm nhất không bao giờ được phép tự mình đi săn, và những khu vực có mức nguy hiểm cấp 3 hoặc cao hơn sẽ bị cấm trừ khi họ có được sự chấp nhận cho một hoạt động ngoài trường ‘đặc biệt’.
Hàng năm đều có thương vong ở những nơi nguy hiểm như vậy.
Vậy nếu bị bắt thì sao?
Nhẹ thì đình chỉ, nặng thì đuổi học.
Nhưng miễn là không bị phát hiện, tôi vẫn lén lút đi đến những chỗ đó.
Thầy Lee Hanwol đọc lá đơn xin phép ra ngoài trường của tôi.
Không cần lo lắng sẽ bị phát hiện rằng bản thân đang nói dối, vì tôi đã từng đi săn một mình như thế này vài lần trước đây. Các giáo sư quá lười để kiểm tra kỹ càng, nên họ thường nhắm mắt làm ngơ cho phép tôi.
Trong lúc thong thả chờ đợi, một lá đơn xin ra ngoài khác trên bàn của thầy ấy lọt vào mắt tôi.
'Đây chẳng phải là của Mayuseong sao?'
Tôi lân la bắt chuyện.
"Dạo này có nhiều người muốn đi săn nhỉ."
"Ừ. Mọi người đều đến Nghĩa trang Marthevis cho hoạt động của câu lạc bộ. Em ấy hẳn đang cố gắng tích lũy thêm điểm."
"Quả nhiên, dù Mayuseong và Haewonryang có điểm số cao, họ vẫn rất chăm chỉ."
Đây chỉ như một câu hỏi của tôi để xác nhận các sự kiện sẽ xảy ra trong tương lai theo cốt truyện.
Nhưng.
"Ừm. Có vẻ như Mayuseong đã không đến Nghĩa trang Marthevis."
"Dạ? Không phải cậu ấy có ghi đích đến trên tờ đơn sao?"
"Ừ. Em ấy đã hủy giấy xin phép để về nhà vào cuối tuần rồi. Còn Haewonryang, ừm… Đúng rồi, trò ấy đang đi cùng với Edna."
Khoan đã, có gì đó khá kỳ lạ.
'Họ không thể nào vượt qua sự kiện ‘Chiêu hồn sư tập kích’ nếu không có Mayuseong mà...?'
Biến số nào đã khiến cậu ta đột ngột quay về nhà cơ chứ? Chỉ có hai lý do để Mayuseong trở về quê nhà.
Cậu được cha mình triệu tập vì một sự kiện nào đó, hoặc để tự mình luyện tập.
Vẫn chưa có bất kỳ sự kiện đặc biệt nào sắp diễn ra, và cũng không có lý do gì để tự mình luyện tập ngay lúc này cả...
Sau này, có một phân đoạn Mayuseong luyện tập sau khi bị Haewonryang - người đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng đánh bại, nhưng bây giờ vẫn còn quá sớm.
‘Điên mất thôi.’
Tôi cắn môi, suy nghĩ. Không có cách nào để liên lạc với Mayuseong, người đã trở về 'nhà'.
Tôi liếc nhìn thầy Lee Hanwol.
Nếu ai đó thông báo rằng những học viên hoạt động ngoài trường đang gặp nguy hiểm, chắc chắn học viện sẽ gửi cứu viện tới. Nhưng, người đó cần phải cung cấp bằng chứng rõ ràng. Bởi lẽ, những pháp sư ưu tú của Stella không rảnh rỗi tới vậy.
'Nếu bị hỏi ‘làm sao em biết’, tôi sẽ gặp rất nhiều rắc rối.'
Trong game, đã có lần nhân vật chính Edna đưa ra quyết định sai lầm trong chương truyện, để rồi bị dồn vào chân tường bởi Hắc pháp sư và bị sát hại, dẫn đến [bad ending].
Cô đã thông báo cho các pháp sư về những sự kiện sắp diễn ra. Nhưng thay vì nghe theo, họ lại hỏi "Làm sao cô biết về chúng?" rồi đẩy Edna vào cái bẫy của Hắc pháp sư.
Hơn nữa, ngay từ đầu tôi đã không thể cung cấp thông tin chi tiết vì những cảnh báo tới ‘cốt truyện’.
Chỉ còn một cách duy nhất.
'...Tự mình giải quyết chuyện này vậy.'