Kiến trúc của Học viện Stella giống như một căn biệt thự lớn, nhưng sự hiện diện của 12 Tháp Chính và 24 Tháp Sao nằm rải rác khắp nơi hiến nó trông giống một tòa lâu đài hơn.
‘Nhất Tháp’ đóng vai trò là tòa nhà chính của học viện, là nơi ở của các Ma pháp Hiệp sĩ, hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, Ban điều hành, trong khi ‘Nhị tháp’ là nơi đặt phòng thí nghiệm của các khoa viện.
Việc Baek Yu-Seol đến Nhị tháp khiến Hong Bi-Yeon suy đoán ra rằng cậu đến đây để gặp một giáo sư nào đó.
'Có vấn đề gì cần thiết mà cậu ta phải gặp giáo sư ngay từ đầu học kỳ nhỉ? Mình đã nghĩ về điều này, nhưng chẳng có lời giải thích nào hợp lý.'
“Học sinh Hong Bi-Yeon. Hãy điền vào tờ phiếu ra vào tòa tháp này.”
“……”
Hong Bi-Yeon chuẩn bị bước vào tòa tháp, chợt suy ngẫm về hành động của bản thân.
‘Tại sao mình lại làm việc này?’
'Cả hai có thể gặp nhau ở khuôn viên học viện hoặc ở sân tập mà. Tự thân đến đây chẳng phải trông giống như mình, một công chúa hoàng gia, đang theo đuổi ai đó sao?'
‘Thật mất thể diện’.
“Không. Em không định vào bên trong.”
Hong Bi-Yeon bước ra khỏi lối vào rồi thở dài.
“Tên đó thật sự khiến mình khó chịu đủ mọi mặt….”
“Ồ, Công chúa. Có chuyện gì vậy?”
Khi cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc, Hong Bi-Yeon mỉm cười rạng rỡ và cất lời.
“Ah… Đã lâu không gặp, bà Hameryl.”
“Chao ôi, không lâu đến thế đâu. Nhân tiện, giờ ta là giáo sư ở đây.”
Giáo sư Hameryl là người đã từng dạy ma pháp cho Hong Bi-Yeon trong cung điện hoàng gia. Bà dễ mến và sử dụng ma pháp một cách tao nhã, vì vậy bà còn hơn cả một hình mẫu lý tưởng đối với Hong Bi-Yeon.
Ở một khía cạnh nào đó, bà còn dạy cho cô những bài học về cuộc sống. Hong Bi-Yeon rất buồn khi bà nói sẽ rời khỏi cung điện, nhưng thật tuyệt khi được gặp lại bà, lại còn tại Stella nữa.
“Điều gì đưa em đến nơi này thế?”
“Em định rời đi bây giờ.”
“Thật sao? Chà, các giáo sư ở đây đều đang phát rồ lên.”
“Có chuyện gì xảy ra ạ?”
“Không có gì đâu, mấy việc liên quan đến học sinh Baek Yu-Seol thôi. Rất nhiều pháp sư muốn gặp cậu ta, mọi thứ thật hỗn loạn.”
“……”
Lại nữa. Lại là người con trai đó. Hong Bi-Yeon bâng quơ hỏi, giả vờ như không quan tâm.
“Tên thường dân đó thì có gì đặc biệt thế?”
“Cô không muốn nói ra, nhưng em đã đối đầu với Baek rồi đúng không?”
“Học sinh đó không sử dụng bất kỳ ma pháp nào.”
“……Dạ.”
Vì lý do nào đó, cô cúi đầu xuống trong xấu hổ. Đối phương thậm chí còn không nghiêm túc chiến đấu với cô, nhưng cô vẫn không thể đánh bại cậu ta. Cô cảm thấy như thể mình đã khiến người giáo viên mà bản thân yêu quý trước mặt kia thất vọng.
“Em không cần phải làm vậy đâu. Cậu ấy thực sự nghiêm túc đấy.”
“Hả…? Nhưng cậu ta thậm chí còn không sử dụng ma pháp nào mà?”
“Đó là do ‘niềm tin’ của em ấy.”
“Niềm tin? Là cái gì ạ…?”
“Sau khi quan sát buổi huấn luyện, hiệu trưởng đã đích thân để lại lời nhắn cho Baek Yu-Seol.”
Hong Bi-Yeon nuốt nước bọt. Đại pháp sư, Eltman Eltwin, đã tới xem buổi huấn luyện. Ngoài ra, ông ấy còn nói mấy lời gây xôn xao…
“Có lẽ học sinh này đang nhắm tới việc phục hồi lại những ‘Hiệp sĩ’ đã biến mất trong quá khứ.”
“H, Hiệp sĩ…?”
Hiệp sĩ, những tồn tại đã biến mất từ xa xưa, nhưng con người trong thời đại này vẫn còn nhớ đến họ.
Bởi vì hầu hết anh hùng trong những câu truyện cổ tích, những người đương đầu với nghịch cảnh và chiến đấu với cái ác để bảo vệ thế giới, đều cầm kiếm.
Ngay cả trong thế giới nơi mọi thứ đều xoay quanh ma pháp này, ước mơ được trở thành một hiệp sĩ với bạn đồng hành là cây kiếm trong tay vẫn tồn tại trong trái tim mỗi người… nhưng sau cùng, giấc mơ vẫn mãi chỉ là giấc mơ mà thôi.
Mọi người đều bị mê hoặc bởi sự quyến rũ của nó, nhưng thực tế, một thanh kiếm chẳng có tác dụng gì cả.
Trong thời đại ma pháp thống trị, nơi pháp sư có thể dời non lấp biển, điều khiển sấm sét, bay trên bầu trời… ai lại tốn công sức để mài sắc một lưỡi kiếm chứ?
Nói cách khác, Hiệp sĩ chỉ như một trò đùa ngày nay thôi.
Tên đó chỉ đang giỡn chơi thôi. Hong Bi-Yeon rất muốn phản bác lại, nhưng...
‘… Cậu ta thực sự không sử dụng ma pháp khi chiến đấu với mình.’
Cậu coi Thanh điểm thưởng như một thanh kiếm và đánh bại cô chỉ với Tốc biến. Nghe cũng ngầu thật.
Baek Yu-Seol không hề đùa giỡn với cô mà chiến đấu bằng cả tâm trí và sức lực trong khi vẫn giữ vững niềm tin của mình.
Ngoài ra, cách đây không lâu, để đổi lấy một buổi học đặc biệt với cô, cậu đã yêu cầu biến cây đũa phép của học viện thành một thanh ma kiếm.
‘Liệu cậu ta yêu cầu sửa lại một cây đũa phép quý giá, cao cấp đó chỉ để cho vui hay không? Cậu muốn sử dụng kiếm ngay cả khi phải đánh đổi bằng tất cả các ma pháp khác.'
'Nhưng mình lại không hiểu để rồi giận dữ, trách mắng cậu ta ngưng đùa cợt với mình.'
“Cậu ta mất trí rồi ạ?”
“Đúng là… có một chút.”
Nếu ai đó nói rằng họ mơ ước được trở thành ‘Hiệp sĩ’, mọi người sẽ chế nhạo người đó. Hiệp sĩ ngày nay thì có tác dụng gì?
Tuy nhiên, được sinh ra là một thường dân, cậu đã cố gắng hết sức chỉ để được nhận vào Học viện Stella danh giá nhất thế giới này, thậm chí còn vào được Lớp S. Rồi cậu ta đánh bại cô, người xếp hạng 5 trong khối…
Baek Yu-Seol hoàn toàn nghiêm túc. Cậu muốn theo đuổi mục đích trở thành ‘Hiệp sĩ’.
“Nhưng sẽ có hình phạt rất lớn nếu không sử dụng ma pháp trong một học viện về ma pháp chứ ạ? Trong lúc huấn luyện, chắc chắn cậu ta sẽ bị trừ điểm, và rồi……”
“Đúng thế nhỉ. Cậu ấy biết điều đó nhưng vẫn quyết định đi theo con đường này. Chẳng phải rất tuyệt vời sao? Cậu có một giấc mơ mà những người khác quá sợ hãi khi nghĩ tới.”
Khi biểu cảm của Hong Bi-Yeon trở nên phức tạp, giáo sư Hameryl tiếp tục nói.
“Học sinh Baek Yu-Seol đã đạt được kỳ tích lớn trong việc làm chủ Cấm ma pháp, Tốc biến. Ngay cả khi cậu ấy bước đi trên con đường của một pháp sư theo cách này, tên tuổi của cậu chắc chắn sẽ được mọi người biết đến. Tuy nhiên, để cậu ấy đạt được những thành tựu vĩ đại… chúng ta chỉ có thể tin tưởng vào cậu mà thôi.”
Hong Bi-Yeon vẫn im lặng, và giáo sư Hameryl xin lỗi vì đã tốn nhiều thời gian của cô. Bà chào tạm biệt rồi rời đi.
Khi hoàng hôn dần buông, cô đứng chôn chân tại đó rất lâu, như thể thời gian đã ngừng lại.
“Cô làm gì ở đây thế?”
“Uh……..”
Baek Yu-Seol bước ra khỏi cổng Nhị tháp trong khi đang nhai một thứ gì đó trông giống như rễ cây thảo dược.
Dáng đi nhẹ nhàng của cậu không giống một Hiệp sĩ chút nào.
‘Hiệp sĩ…’
Hong Bi-Yeon lắc đầu để rũ bỏ những suy nghĩ trước đó.
“Ta ở đây không liên quan gì đến ngươi.”
“Ể?”
“…Thứ này là của ngươi.”
“Ồ, là Argento? Này. Tôi lấy cái hộp đựng được không? Nó bán được giá đấy.”
Hong Bi-Yeon phớt lờ bất cứ điều gì Baek Yu-Seol nói.
Cô tin rằng nếu nán lại đây thêm giây phút nào nữa, tâm trí cô sẽ lung lay trước những hành động của tên thường dân này.