Sau khi được thầy giáo chủ nhiệm lớp tôi —Shinonome-sensei, thông báo về vài vấn đề trong phòng giám vụ, tôi từ từ quay về lớp học. Tôi đã vắng mặt một thời gian, nhưng ngôi trường chẳng có gì thay đổi cả.
“10 năm thì đừng nói làm gì, chứ mới một hai tháng gì đó có khác là bao.”
Nội dung chính của cuộc trò chuyện vừa rồi là về tín chỉ học phần. Shinonome-sensei bảo tôi rằng vì tôi đã vắng mặt quá lâu, nên thời gian xin nghỉ phép của tôi đã rất gần tới hạn chót, và sensei còn nói cụ thể cho tôi biết nghỉ thêm bao lâu nữa sẽ nhận được danh hiệu học sinh lưu ban.
“Nếu đang giả ốm, mình hiểu được chuyện này xử lý ra sao, nhưng đâu phải vậy….”
Tôi nghĩ nhập viện vì chấn thương là lý do chính đáng nên nhà trường sẽ thông cảm phần nào, nhưng có vẻ quý nhà trường said méo.
Vậy nên tôi khó có thể trốn học hôm nào ở năm hai này, nói cách khác từ giờ trở đi tôi phải tới trường dù có chuyện gì xảy ra.
“Nếu bị ốm hay gì mình bay màu chắc luôn. Chị Dậu ơi, chị ra đây coi, tiền đồ của chị đã là gì với em….”
Vừa đi vừa tự lẩm bẩm, chưa chi tôi đã tới cửa lớp và chầm chậm tiến vào. Và trong một khoảnh khắc, ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp đều hướng về phía tôi. Nhưng chẳng ai cố tới bắt chuyện cả.
“...Biết ngay mà.”
Tôi có linh cảm chuyện này sẽ xảy ra bởi tôi vốn dĩ là một kẻ cô độc không nổi một mống bạn, nhưng trải nghiệm trực tiếp vẫn khiến tôi rất buồn.
Và khi quay về chỗ, tôi nằm xuống bàn và bắt đầu giả vờ đi ngủ như thường lệ. Lý do tôi làm vậy rất đơn giản, tôi chẳng có gì làm trong lớp và tôi thời gian trôi đi thật mau.
Trước đây, tôi từng ngồi đọc sách hoặc chuẩn bị trước cho tiết sau, nhưng tôi bỏ ngang vì bị người khác thấy tôi ngồi làm gì một mình cảm giác nó đau lắm. Khi dần chìm vào giấc ngủ, tôi nghe được một giọng nói quen thuộc từ phía cửa.
“Thế rồi, Riona nói rằng em ấy muốn ở cạnh Onee-chan.”
“Vâng, vâng, tớ biết Reona thương em gái mình tới nhường nào mà.”
Gần như chắc chắn kia là giọng Reona. Còn một người khác có giọng nói y hệt trong trường này nên tôi không thể đảm bảo 100%, nhưng dựa trên nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi và ngữ âm cao, thì đó hẳn là Reona.
Ban đầu tôi thường dễ nhầm lẫn khi Reona và Riona nói cùng lúc, nhưng dạo gần đây tôi dần phân biệt được ai là ai trong hai người họ.
Giọng nói còn lại có lẽ là Suzumiya Fuka, bạn thân của Reona. Họ không ở đây khi tôi về lớp lúc trước, nên cô ấy hẳn đã đi vệ sinh hoặc đâu đó.
Nhân tiện, Reona thuộc một hội tên là “yokya”, bao gồm toàn trai xinh gái đẹp trong lớp.
Reona đã xinh đẹp lại còn cởi mở, hướng ngoại, cô ấy không đứng đầu đỉnh kim tự tháp của cái lớp này thì còn ai vào đây được nữa.
Do đó, Reona đáng ra chưa từng có bất cứ điều gì dính líu tới tôi, một kẻ cô độc, quê mùa, đứng đáy xã hội.
Tôi nghĩ vậy trong khi vẫn tiếp tục giả vờ ngủ, tiếng bước chân bỗng ngày một gần chỗ tôi hơn. Và rồi khi đã đứng trước bàn tôi, chủ nhân của tiếng bước chân bất ngờ thổi vào tay tôi thật mạnh để xem phản ứng của tôi.
“Ù ôi!”
Tôi giật mình nhảy dựng lên và nhận ra người đứng ở đó là Reona, trông như một cô bé vừa chơi khăm thành công mĩ mãn.
“Ah, Ryoya-kun, cuối cùng cậu cũng dậy rồi!”
“C-Cậu đang làm trò gì đấy hả?”
“Xin lỗi, xin lỗi mà, cứ thấy Ryoya-kun lại khiến tớ muốn trêu cậu mãi thôi.”
Reona nói mà không có vẻ gì là đang xúc phạm tôi cả. Tôi định phản bác lại, nhưng tôi ngăn bản thân lại khi nhận ra có vô số ánh nhìn đang hướng về chỗ tôi.
Ngó nghiêng xung quanh tôi thấy mọi người trong lớp đều hướng về hai chúng tôi, tâm điểm của sự chú ý. Có lẽ do tôi đã lớn tiếng ban nãy.
Một số học sinh cùng lớp nhìn tôi bằng đôi mắt hiếu kỳ. Số khác thì là ganh ghét, đố kỵ, còn tôi thì chắc chắn là đang thấy cực kỳ khó chịu rồi.
Cũng chẳng có lạ gì nếu vài người trong lớp tôi khó chịu việc Reona, idol của lớp, và tôi, một kẻ cô độc, trò chuyện thân thiết thế này.
“....Bị chú ý thế này xấu hổ lắm, nên chúng ta tạm dừng lại ở đây thôi được không?”
“Mouu, hết cách rồi. Tớ chỉ tha cậu lần này thôi đấy.”
Khi tôi nói thật nhỏ chỉ đủ để Reona nghe thấy, cô ấy cũng đáp lại bằng một giọng thì thầm tương tự, như thể cô ấy đã nắm được bầu không khí.
Rồi Reona quay về chỗ ngồi của mình như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Không lâu sau đó, các thành viên cùng nhóm hỏi Reona chuyện gì vừa xảy ra, nhưng có vẻ cô ấy lảng tránh nói về nó.
Về phần tôi, tôi vẫn cảm thấy cực kỳ không thoải mái và tôi cũng chẳng làm được gì khác ngoài nằm bò ra bàn và giả vờ ngủ tới khi vào giờ học.
Tôi đeo tai nghe lên để dập tắt tiếng bàn tán xôn xao quanh tôi, và chỉ giả vờ ngủ tới khi vào giờ học.