Tôi quay về lớp sau khi thay đồ xong thì đột nhiên rất nhiều cô gái trong lớp chặn tôi lại. Họ nhìn tôi giận dữ và khinh thường ra mặt.
“Yagami, cậu nghĩ mình làm trò quái gì trong phòng thay đồ nữ vậy hả?”
Tôi cuối cùng cũng hiểu những gì Kuramoto vừa nói.
Cậu ta hẳn đang cố buộc tội tôi. Tất nhiên, tôi chưa hiểu được đầu đuôi câu chuyện, nên trước tiên tôi bình tĩnh phủ nhận .
“Tôi không nghĩ mình làm vậy.”
“Có dấu hiệu bị đột nhập, và khi tôi chuẩn bị báo cáo giáo viên Kuramoto-kun đã nói rằng cậu ấy thấy Yagami trong phòng thay đồ nữ.”
Có vẻ, Kuramoto đã dựng lên một câu chuyện không có cơ sở với mọi người. Khi tôi chuẩn bị chứng minh mình vô tội, Kuramoto chợt hét lớn.
“Này mọi người. Tớ tìm thấy cái này trong ngăn bàn Yagami.”
Kuramoto đã đứng trước bàn của tôi lúc nào không hay, lấy ra một thứ bên trong và ném nó về phía tôi.
Vật đó suýt đập vào mặt tôi, nhưng tôi đã tóm được kịp thời, rồi cô gái phía trước giật mạnh thứ đó khỏi tay tôi.
“N-Này. Chẳng phải đây là một cái váy?!”
Có váy ai đó trong ngăn bàn tôi. Tôi đã hiểu Kuramoto đã đi đâu và làm gì sau khi giả vờ dẫn tôi lên phòng y tế.
Có lẽ cậu ta đột nhập vào phòng thay đồ nữ, trộm váy ai đó, và nhét vào ngăn bàn tôi để trông như tôi đã trộm nó.
“Nãy không thấy váy của Reona, ra là cậu ta đã trộm nó.”
“Thật sự đấy, Yagami, cậu đúng là tệ nhất.”
Cả lớp bắt đầu nhìn tôi khinh miệt và xì xào bàn tán, nói trắng ra thì tình hình đang rất tệ. Rất rất tệ. Đồng thời, giáo viên vào cuộc vì thấy tiếng ồn.
Kuramoto rồi
bắt đầu vu khống tôi là kẻ đột nhập vào phòng thay đồ nữ và trộm váy của Reona. Tất nhiên là tôi phủ nhận, nhưng dường như giáo viên không tin.
Kuramoto là kiểu học sinh ưa nhìn và hoạt bát, và đa số mọi người đều cho là tôi đã trộm cái váy, không đời nào giáo viên lại tin tôi. Tôi đang trong tình thế nguy hiểm, tôi bắt đầu nghĩ rằng mình xong rồi thì khi đó.
“Tớ không nghĩ Ryoya-kun là thủ phạm.”
“Ryoya-kun sẽ không bao giờ làm trò đó.”
Tôi nhìn về phía giọng nói, đó là Reona và Riona. Cả lớp đứng hình vài giây nhưng sớm bị phá vỡ bởi Kuramoto.
“Reona-san, Riona-san, tớ biết là hai cậu không muốn tin nhưng là do Yagami gây ra.”
“Nhân tiện, Kuramoto-kun, dựa vào đâu mà cậu cho là vậy?”
Reona hỏi, Kuramoto đáp lại với vẻ thản nhiên.
“Yagami bị chấn thương trong giờ thể dục và tới phòng y tế, nhưng cậu ta rất lâu không quay lại sân tập. Sau khi sơ cứu xong chẳng ai giám sát Yagami cả, nên thủ phạm còn ai ngoài cậu ta được nữa?”
“Đúng là Yagami không có bằng chứng ngoại phạm, nhưng bằng chứng của cậu chưa đủ thuyết phục.”
Khi Riona ngay lập tức phản cáo, Kuramoto tiếp lời với vẻ mặt thản nhiên hơn bao giờ hết.
“Tớ xin lỗi, nhưng chúng ta có bằng chứng thuyết phục ở ngay đây: chiếc váy bị trộm của Reona nằm trong ngăn bàn của Yagami, nên rõ ràng cậu ta là thủ phạm.”
“Nếu cậu khăng khăng là vậy, hãy tiến hành phân tích dấu vân tay để phân rõ trắng đen nào.”
Khi Reona đề nghị xét nghiệm dấu vân tay, tôi tưởng là Kuramoto sẽ thấy khó chịu, nhưng không.
“Tớ không phiền tẹo nào đâu.”
Tôi hiểu được tại sao Kuramoto vẫn có thể bày ra vẻ mặt như không. Là do khi chiếc váy bị ném vào tôi trước đó, tôi đã vô thức bắt lấy nó bằng tay mình.
Vì vậy vân tay của tôi gần như chắc chắn đã hằn trên chiếc váy, và rất có khả năng nó sẽ trở thành bằng chứng tôi đã trộm nó. Kuramoto hẳn rất tự tin vì đã không để lại bằng chứng nào.
“Phân tích dấu vân tay thậm chí còn cho biết thời gian chạm. Nên chúng ta sẽ xác minh được thực hư câu chuyện ra sao.”
Khoảnh khắc Riona nói những lời đó ra, vẻ bình thản trên gương mặt Kuramoto dần biến mất. Thực ra, trông cậu ta thậm chí còn hơi mất kiên nhẫn.
“Nè, Kuramoto-kun, cậu làm sao thế? Trông cậu có hơi bồn chồn.”
“...., Tớ khá chắc phân tích dấu vân tay không xác định được thời gian đâu.”
Kuramoto cố nén giọng nói với gương mặt méo xệch. Trông như thể cậu ta không muốn tin vào chuyện đó chút nào.
“Ấy là xưa rồi. Với công nghệ ngày nay, cái gì mà chả biết.”
“Để chắc chắn, hãy thu thập các mẫu tóc trong phòng thay đồ nữ nữa. Rồi chúng ta sẽ biết kẻ trộm thật sự là ai.”
Nghe được những lời đó, gương mặt của Kuramoto chợt trở nên tái nhợt. Chẳng còn chỗ cho sự tự mãn nữa.
Mọi người trong lớp gồm cả giáo viên sau khi chứng kiến cuối cùng cũng nhận ra ai là thủ phạm và bắt đầu ném cho Kuramoto những ánh nhìn trách móc và những lời chửi rủa.
Kết thúc sự việc, Kuramoto không chịu được cái bầu không khí đó nữa và thú nhận tất cả. Dù đã khóc lóc và xin lỗi, nhưng tất nhiên cậu ta vẫn ngang nhiên bị dẫn lên phòng giám vụ không chút nhân nhượng.
Xét các tội lỗi bao gồm đột nhập vào phòng thay đồ nữ, trộm váy của Riona, và cố buộc tội tôi, dường như Kuramoto không thể tránh khỏi số phận bị đuổi học. Hơn nữa, vì Riona không chấp nhận dàn xếp vụ trộm trong ổn thỏa, học bạ của Kuramoto đã ghi nhận một tiền án.