Hay ngày đã trôi qua kể từ khi Reona và Riona ngủ qua đêm ở nhà tôi, và hôm nay đã là Thứ Hai cuối cùng trước kỳ thi.
Nói cách khác, kỳ thi cuối năm sẽ diễn ra tuần sau. Tuyệt đối tránh ăn con dấu đỏ hay phải thi chuyển tuyển, thi bổ túc.
Vì đã được Riona kèm dạy tôi gần như suốt Thứ bảy và Chủ nhật, tôi đã có thể bắt kịp với bài trên lớp trong thời gian nhập viện. Nên là nếu tiếp tục cố gắng theo đà này, có lẽ tôi sẽ có thể giải quyết được bài thi lần này.
“Nếu không nhờ Riona, có lẽ tớ bị đuổi học mất, thật sự cảm ơn cậu.”
“Tớ cũng mừng là mình đã có ích với Ryoya-kun.”
“Cảm ơn cậu rất nhiều, cậu đã cứu tớ một phen.”
Khi tôi nói vậy với Riona—người đang ăn trưa cạnh tôi, cô ấy đáp lại với vẻ mặt mừng rỡ. Tuy mọi người thường nghĩ Riona vô cảm, nhưng thực ra không phải vậy, chỉ là cô ấy không giỏi thể hiện cảm xúc như mọi người.
Gần đây, tôi đã đọc được biểu cảm của Riona từng chút một. Không cần phải nói, vì là một cặp song sinh, Reona có thể phân biệt được biểu cảm của em gái mình dễ như trở bàn tay.
“À, phải rồi. Sau khi thi xong, sao cả ba chúng ta không mở tiệc riêng nhỉ?”
“Chẳng phải giờ nói tới chuyện đó có hơi sớm?”
Reona phấn khích dường như muốn tổ chức tiệc dù vẫn chưa thi xong. Rồi cô ấy lại tiếp lời với vẻ rạng rỡ.
“Thì, nếu có phần thường sau khi thi xong, chẳng phải cậu sẽ có động lực hơn sao?”
“Ra vậy……, cậu nói chí phải.”
Đúng là có phần thường thì có động lực thật.
“Được rồi thống nhất vậy nhé. Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, nên trên đường tụi mình nói tiếp.”
“Ok, hiểu rồi.”
“Thế cũng được.”
Sau khi nhận được câu trả lời từ tôi và Riona, Reona gật đầu hài lòng. Rồi cả bọn đứng dậy khỏi chỗ và di chuyển về lớp.
“Tớ sẽ giải quyết nỗi buồn chút rồi về lớp sau.”
“Ok, tớ về trước đây nhé.”
“Ryoya-kun, gặp cậu sau.”
Thực ra tôi không buồn đi vệ sinh cho lắm, chỉ là nếu tôi quay về lớp của Reona, bọn bạn cùng lớp có lẽ sẽ lại xì xào bàn tán mất.
“....Chà, đằng nào sáng nay mọi người cũng thấy mình tới trường với họ rồi, có giãy nảy nữa cũng là vô ích.”
Giống như hôm trước, tôi lại phải cùng Reona và Riona tới trường vì bị phục kích ở cửa.
Hôm nay tôi đã thử đi sớm hơi tí bởi đi học cùng họ sẽ rất nổi bật, nhưng không hiểu sao hai người họ vẫn tới nhà tôi đúng lúc.
Thời điểm chính xác tới nỗi tôi phải hoài nghi liệu mình có bị gắn gps trên người. Chà, điều này chắc chắn là không thể xảy ra vì Reona và Riona theo dõi tôi thì thu được lợi gì cơ chứ?
Nghĩ rồi, tôi lại ngồi một mình giết thời gian trong phòng vệ sinh, rồi quay về lớp.
◇◇◇◇◇◇◇
“Này Yagami. Mày đang cố làm trò quái gì vậy hả?”
“......Cậu nói thế bố tôi hiểu bằng niềm tin.”
Khi tôi chuẩn bị đánh bài tự kỷ trong phòng vệ sinh trong giờ ra chơi trước tiết 6, tôi bị cha nội Kuramoto này chặn ngoài hành lang, cơn tức hằn rõ trên mặt Kuramoto và dường như cậu ta cũng hơi kích động.
“Tao đã bảo mày tránh xa Reona-san và Riona-san thứ Sáu tuần trước, nhớ chứ? Thế tại sao mày vẫn bám theo họ mà chẳng mảy may đoái hoài gì thế hả?”
Nghe được những lời đó, tôi đã hiểu tại sao Kuramoto lại chặn tôi lại. Dường như sáng nay cậu ta lại thấy tôi cùng Reona và Riona tới trường.
Cơ mà, nếu Kuramoto thực sự đã chứng kiến, đáng lẽ cậu ta hiểu ngay là tôi không hề bám theo họ, tôi tự hỏi trong mắt cậu ta cốt truyện đi theo chiều hướng nào.
Nghĩ rồi, tôi bình tĩnh đáp lại.
“Tôi không bám theo họ. Tôi chỉ tới trường cùng họ thôi….”
“Đời nào Reona-san và Riona-san lại để mắt tới loại mày. Nếu mày định bịa chuyện, nghĩ cái nào hợp lý hơn đi.”
“Không, không, tôi đang nói thật đó.”
Kuramoto bỏ ngoài tai lời tôi nói. Tôi giải thích một câu, cậu ta cãi lại một câu, phiền vãi đái.
Tôi chán phải đối phó với cha nội này rồi, nên tôi phớt lờ Kuramoto và đi tới nhà vệ sinh rồi cậu ta dùng hết sức nắm lấy cổ tay tôi lại.
“Đợi chút. Tao chưa xong việc với mày đâu.”
“Nếu cậu không tin những gì tôi nói, thì có tranh luận hàng giờ cũng là vô ích. Tôi xin lỗi, nhưng tôi không muốn dây dưa với cậu thêm nữa.”
Tôi hất mạnh cánh tay đang bị Kuramoto giữ ra. Không ngờ được rằng tôi sẽ phản kháng, Kuramoto nao núng trong giây lát, nhưng sớm lấy lại vẻ tự kiêu.
“Mới có tí gan đừng có vội lên mặt, tao sẽ khiến mày phải hối hận, nên cứ chuẩn bị đi là vừa.”
Kuramoto chốt lại bằng câu nói điển hình của lũ phản diện hạng 3 siêu mờ nhạt rồi rời đi. Khi quay lại lớp, tôi sớm hiểu được ý của cậu ta.