“Hôm nay nhiều chuyện quá, mệt vãi linh hồn…..”
Tôi tự nhủ với bản thân trong khi đắm mình trong bồn tắm, đồng thời nhớ lại những sự kiện xảy ra hôm nay.
Có thể nói là rất nhiều chuyện xảy ra, trước tiên là Reona và Riona tới nhà đón tôi vào buổi sáng, vụ việc với cha nội Kuramoto, rồi lần nữa Reona và Riona nhưng tới nhà tôi nhưng để ngủ qua đêm.
Nhân tiện, còn một số chuyện nữa xảy ra trước khi tôi đi tắm. Sau khi đặt pizza để ăn tối, tôi dẫn Reona và Riona về phòng và cả ba tiếp tục học.
“Mình tưởng đã giấu kỹ lắm rồi… Ai dè vẫn bị tìm thấy.”
Sau khi nhận được pizza được giao tới, tôi quay về phòng, trên bàn học của tôi, ở đó là công cụ giải tỏa, dầu ăn, và bóng bay mà tôi đã giấu dưới gầm giường. (T/N: Đôi lúc tôi tự hỏi mình đang dịch cái gì thế này. Tôi cũng đã nói giảm hết mức có thể.)
Không cần phải nói, khoảnh khắc nhìn thấy chúng, tôi cảm thấy máu của mình rút nhanh ra khỏi cơ thể. Reona và Riona tới gần tôi với một biểu cảm khó coi trên mặt.
Và vì hai người họ cứ thúc ép bắt tôi khai ra chi tiết tại sao và tôi dùng mấy thứ đó để làm gì, tôi buộc phải thú nhận hết bằng chính miệng mình.
Họ đặc biệt chú ý tới chi tiết tại sao tôi lại có bóng bay, và liên tục hỏi tôi nếu tôi có thật sự sử dụng nó cho mục đích gì khác ngoài giải tỏa.
“Khi tôi bảo họ rằng mình là một thằng trai tân và không có ai để cùng chơi bóng bay cả, họ cuối cùng cũng chịu tin tôi, nhưng bị bạn học nữ cùng lớp tra hỏi về vấn đề sinh lý còn gì nhục hơn nữa chứ........?”
Có lẽ đó là khoảnh khắc xấu hổ nhất tôi từng trải nghiệm từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ.
Như một lẽ thường tình, tiếp tục buổi học trong tình hình này không ổn lắm, nên cả ba quyết định ăn pizza và bình tĩnh lại, nhưng từ chuyện vừa xảy ra bầu không khí trở nên vô cùng gượng gạo.
Tôi mong chóng ăn hết phần của mình và chạy đi tắm như một cách thoát thân.
Tôi cảm giác như kiểu rất nhiều thứ ngoài sức tưởng tượng của tôi đang diễn ra kể từ vụ việc khiến tôi phải nhập viện. Như kiểu tôi là main light novel rom-com.
“......Nếu có một bộ novel mà mình là main, tiêu đề sẽ là gì nhỉ?”
Ban đầu là suy nghĩ vẩn vơ, nhưng tôi bắt đầu tập trung vào nó. Nếu là một bộ novel, tôi cảm giác câu chuyện sẽ bắt đầu từ việc giải cứu Reona và Riona, nên có lẽ nên đưa chi tiết này vào tiêu đề.
“Kẻ tầm thường giải cứu cặp song sinh mỹ nhân, nhưng lại khiến hai nàng yandere ngầm rơi vào lưới tính với mình….?” (Tiêu đề.)
Tôi cố nghĩ ra một cái tiêu đề khá dài, kiểu tiêu đề này khá phổ biến với web novel dạo gần đây, na ná thế. Nhưng tôi vẫn thấy không đúng lắm.
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi có cảm giác gì đó sai sai. Tôi bắt đầu ngẫm xem ở chỗ nào, nhưng chợt tôi nghe thấy tiếng nói phát ra từ phòng thay đồ, khiến dòng suy nghĩ của tôi bị ngắt quãng.
“Lẽ nào có người vừa vào phòng thay đồ?.........?”
Đó hoặc là Reona hoặc là Riona, nhưng họ làm cái quái gì trong phòng thay đồ được chứ? Cánh cửa phòng tắm bị mở toang và bước vào là hai nàng mỹ nhân mặc trên mình bộ bikini một đỏ một xanh dương.
Nhất thời, tôi không hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng rồi tôi nhận ra rằng tình huống này không ổn, nên tôi vội nhắm mắt và che mặt mình lại.
“N-Này. Hai cậu nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy?”
“Tớ xin lỗi vì những chuyện mình vừa làm ban nãy, nên tớ nghĩ để xin lỗi tớ sẽ chà lưng cho Ryoya-kun.”
“Cứ giao cho chị em tớ.”
Dường như Reona và Riona thấy có lỗi vì đã tự ý lục tung phòng tôi. Nhưng hiện tại tôi không thể đứng lên được, bởi vì thằng đệ của tôi đang biểu tình dữ dội, nói thật ông nào mà nhịn được trong tình huống này xin hãy nhận 3 vái của đệ tử.
“Không, không cần đâu, tớ tự xử lý được.”
“Ryoya-kun, cậu cần không phải ngại đâu.”
“Để tớ rửa người cho cậu.”
Mời gọi như thế cũng là vô ích thôi, những gì không thể là không thể! Sau một hồi giao tranh, bên tấn bên thủ giữa ba bọn tôi, cuối cùng Reona và Riona đã kiệt sức và họ quyết định đổi cách tiếp cận.
Hai người họ nắm lấy tay tôi và kéo về phía họ. Tôi đang nhắm mắt thì cảm thấy tay mình bị nắm nên đã bất giác đứng dậy tại chỗ.
“.....Ể?”
“dối trá……”
Ngay khi tôi nghĩ mọi chuyện đã qua thì đã quá muộn, và nghe được giọng nói ngạc nhiên của Reona và Riona, tôi biết pha này mình liệm thật rồi.
Do vô thức đứng phắt dậy nên họ đã thấy thằng em đang bật super saiyan của tôi (T/N: chế tí.). Hai người họ hẳn đã nhận ra chính bản thân họ là chất xúc tác tạo nên ham muốn tình dục trong tôi, vì ở độ tuổi này Reona và Riona chắc chắn phải biết tại sao con trai có phản ứng này.
Chắc chắn họ sẽ kinh tởm mình. Tôi nghĩ vậy, nhưng Reona và Riona dường như không bận tâm lắm. Trên thực tế, thậm chí trông họ còn có vẻ gì đó hạnh phúc.
“Cuối cùng cậu cũng chịu đứng dậy rồi. Lại đây tớ còn chà lưng nào.”
“Ngồi đây đi.”
“......vâng.”
Tôi bắt đầu nghĩ tất cả chỉ là một giấc mơ, và tôi quyết định nghe theo hai người họ, mặc kệ bản thân có thể bị làm sao nữa.
Nhân tiện, một lúc sau tôi mới nhận ra đây không phải là một giấc mơ, mà là thực tế không thể phủ nhận.