Dậy sớm sửa soạn, ăn sáng, tới trường vào phút chót, học như bình thường đến hết giờ, về nhà, chơi game online hoặc xem vài thước phim “trong sáng” tới khi đi tắm, ăn tối, rồi đi ngủ đúng giờ. Đó là cuộc sống thường nhật của tôi, Yagami Ryoya.
Gương mặt tôi khá bình thường, nhưng chiều cao thì hơi thấp— mỗi 167 cm, điểm số ở trường của tôi dưới mức trung bình, và cũng không giỏi đá bóng, hay đúng hơn, tôi chẳng giỏi môn thể thao nào.
Trên tất thảy tôi còn là một kẻ cô độc không có lấy nổi một mống bạn, và cũng không tham gia vào hoạt động câu lạc bộ nào nên ở trường không có chỗ đứng. Tất nhiên, thế rồi thì có bạn gái bằng niềm tin chắc.
“....Đời mình liệu có vui hơn không nếu kết được bạn hay có bạn gái nhỉ?”
Tôi tự lẩm bẩm với bản thân trong khi đi tới tủ giày sau khi tan học, nhưng vấn đề là tôi méo biết cách kết bạn hay kiếm bạn gái.
Tôi từng kết được bạn hồi tiểu học, nhưng kể từ khi lên cao trung, tôi mất skill này. Tôi vẫn nói chuyện được với mọi người bình thường, nên kỹ năng giao tiếp của tôi không quá mức kém, chỉ là không kết được bạn thôi.
Mọi người xung quanh tôi vẫn kết bạn như không, mỗi tôi thì khác, biết là vì vấn đề này tôi sầu não tới mức nào không?
Đã không kết được bạn rồi, nên bảo tôi kiếm bạn gái chẳng khác gì bảo tôi lên trời hái đào tiên, mà dẫu có thích ai thì rồi cũng thành tôi đi đơn phương người ta.
Đôi lúc tôi cũng ảo tưởng mình đột nhiên trở nên nổi tiếng với hội con gái như trong anime manga, nhưng tôi biết đời nào có mùi vị ngọt ngào thế.
Vừa đi xuống hành lang vừa mải nghĩ về chủ đề này, thì bỗng dưng cô gái đằng trước đánh rơi vật gì đó quá vết rách trên cặp cô ấy. Vật đấy trông kiểu kiểu như hộp bút, nhưng hình như cô ấy không nhận ra mà cứ thế đi tiếp, nên tôi nhặt nó lên và mau chóng gọi cô ấy lại.
“Này, chờ chút. Cậu gì ơi? Cậu đánh rơi cái gì trong túi rồi này.”
“.....Tớ á?”
Cô gái dừng chân và chầm chậm quay lại nhìn tôi khi nhận ra rằng mình đang bị gọi. Nhìn thấy gương mặt cô ấy, tôi nhận ra người tôi vừa gọi hóa ra lại là một người rất nổi tiếng trong trường.
Cô ấy là Tsurugi Riona, một trong hai chị em song sinh nổi tiếng với vẻ đẹp lai Anh-Mỹ.
Chị em nhà Tsurugi-san là cặp chị em kiểu mẫu với gương mặt y hệt nhau. Người chị gái —Tsurugi Reona, học chung lớp với tôi, nhưng chúng tôi gần như chẳng nói chuyện với nhau bao giờ.
Nhân tiện, chị em nhà Tsurugi lại có kiểu tóc và tính cách trái ngược nhau, người chị gái có tính cách vui tươi, hòa đồng với mái tóc dài, còn cô em gái có tính cách lạnh lùng và để tóc ngắn.
“Đây này. Phải của Tsurugi-san không?”
“À vâng phải rồi. Cảm ơn đã nhặt lên giúp tớ.”
Tsurugi-san cảm ơn tôi với vẻ mặt tỉnh bơ rồi lấy cái hộp bút đút lại vào trong cặp mình.
Nếu theo mô-típ anime hoặc manga, thì đây là khởi đầu của một bộ romcom tuổi trẻ, nhưng mà suy vãi ò, đây là thực tế.
Ngay khi cất hộp bút vào cặp, Tsurugi-san cảm ơn tôi thêm lần nữa và bước đi.
“........Sự kiện hôm nay hiếm lắm mới xảy ra. Không trên đường về nhà còn gì hay nữa không đây.”
Linh cảm này có xảy ra thật,.... theo một chiều hướng xấu, nhưng lát nữa tôi mới biết.
◇◇◇◇◇◇◇
“A-Ai đó mau báo cảnh sát và gọi cứu thương đi.”
Trên đường về nhà, tôi thấy một khu vực náo động với chiếc xe mô tô chạy vượt đèn đỏ lao tới vạch sang đường và tông vào vài người đi bộ.
Chiếc xe máy dừng lại ở lề đường, và mọi người ở đó, bao gồm tôi, cho rằng đó là một vụ tai nạn thương tâm.
Cơ mà, bất ngờ thay, một gã đàn ông trung niên mặt mày mũm mĩm xuống khỏi chiếc xe mô tô, cởi mũ bảo hiểm và tấn công từng người quanh đó bằng một con dao làm bếp.
Từ cái cách hắn ta thích thú cười điên cuồng, tôi nhận ra mục đích của hắn ở đây là để thảm sát hàng loạt, nên tôi mau chóng tìm đường rời khỏi hiện trường.
“Kyaaaah!”
Nhưng khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc gần đó, tôi bất giác dừng chân lại, dù tính mạng của tôi đang nằm trên cán cân nguy hiểm.
Nhìn về hướng phát ra giọng nói, tôi nhận ra đó là chị em Tsurugi. Dường như hai người họ bị vướng vào chuyện này, nhưng khi đang bỏ chạy, người em gái đã không may bị ngã.
“Ri,Riona. Mau đứng dậy nào!”
“.......Em xin lỗi, em không nghĩ mình chạy được nữa. Ít nhất Onee-chan chạy trước đi.”
“Không đời nào chị sẽ bỏ Riona lại mà chạy.”
Có vẻ Riona đã bị trẹo mắt cá chân và không thể chạy nữa. Gã đàn ông, vẫn cười điên cuồng, dường như đã nhắm vào cả hai như mục tiêu kế tiếp.
Nếu hai người họ làm mục tiêu, tôi sẽ có thể thoát thân được. Trong tình cảnh hiện tại, dù có mặc kệ họ thì cũng chẳng ai trách tôi hết.
“Không, mình không thể bỏ mặc họ được.”
Nhưng tôi không làm vậy được. Tôi có thể chết nếu đi sai một nước, nhưng lòng kiêu hãnh của một thằng đàn ông không cho phép tôi bỏ mặc những cô gái đó.
Mà dẫu tôi có chết, thì chết để bảo vệ hai mỹ nhân sẽ là cái chết ngầu nhất trên đời. Do đó, tôi lao vào giữa gã đàn ông chuẩn bị vung dao vào chị em Tsurugi.