I am a Witch Requested by My Crush to Make Love Potion

chapter 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Translator: Ám Nguyệt Vô Ảnh, Yukina-chan

Editor: Yukina-chan

Lời editor: Được gộp từ chap 2 part 1 và chap 2 part 2 bản eng

----------------------------------------------

Kararoon~ Thứ âm thanh chói tai từ chiếc chuông vang lên, báo hiệu rằng có người ghé tới.

“Chào, anh có đem nó đến không?”

Sau lưng Harij, bầu trời đã nhuộm sắc tối. Về đêm, khu rừng này cực kỳ ghê rợn. Tới cả những bông hồng đã có mặt từ ngày đầu tiên cô đến nơi này trông cũng chẳng kém phần quái dị.

“Anh vào đi. Nhớ cầm theo cả thứ đó đấy nhé.”

Roze không bỏ lỡ ánh nhìn cau có của Harij khi y cầm lấy chiếc đèn dầu từ tay cô.

Âu cũng là lẽ thường tình. Rốt cuộc, lơ là cảnh giác là việc chẳng ai nên làm cả, nhất là khi có sự hiện diện của một phù thủy ở ngay cạnh họ.

Tuy vậy, Roze vẫn giữ được sự bình tĩnh. Là một phù thủy, cô luôn cố tỏ ra trung lập và nó cũng là điều mà cô thường hướng tới.

Harij cởi áo choàng và thắt lưng ra, sau đó gỡ thanh kiếm của y xuống.

Sau khi được trao cho gói hàng, Roze lén liếc nhìn khuôn mặt của Harij.

Đấy là gương mặt mà cô chẳng xa lạ gì, nhưng vẫn khiến cho cô như chết lặng người đi.

Dưới hàng lông mày tuy căng thẳng nhưng lại toát lên vẻ tao nhã kia, đôi mắt hạt dẻ của y sáng lên. Chúng ánh lên vẻ kiên định và màu sắc của chúng khiến người ta liên tưởng đến mặt hồ ngày tuyết rơi. Đôi tai chuẩn dáng của y hơi ửng đỏ lên vì cái lạnh, và những lọn tóc màu bạch kim che phủ lấy đôi tai ấy như thể đang bảo vệ chúng.

Khuôn mặt y, đẹp tựa như bức tượng được chạm khắc bởi người nghệ nhân lành nghề nhất vương quốc, khiến cho cô như muốn khụy chân xuống đất.

Tuy vậy, sự cau có lúc này của y đã phá nát đi vẻ nam thanh ấy.

Áo choàng và thanh gươm của y được treo lên giá móc. Còn chiếc đèn dầu thì đặt kế cái lò sưởi đang cháy. Cô đóng chặt cánh cửa lại sau khi cả hai người cùng nhau bước vào căn chòi của phù thủy.

Cô phù thủy chẳng mấy khi có người ghé thăm nơi ẩn dật ở chốn khỉ ho cò gáy nằm ngay trên một hòn đảo nhỏ ngay giữa hồ này của mình. Roze, ‘Phù Thủy Thiện Lành Bên Hồ’, sống ở đây.

Cô sống ẩn mình sâu trong khu rừng, tránh xa chốn thủ đô. Không khí nơi cô sống vô cùng thanh tịnh vì nó được xây nên để thoát khỏi ánh nhìn thị phi của con người.

Con sông ven rừng thực chất chỉ là một hồ nước lớn.

Vào mùa xuân, những đóa hoa rực rỡ thi nhau đua sắc. Tới mùa hạ, xung quanh khu này ngợp một sắc xanh thanh bình. Rồi mùa thu, cảnh sắc được nhuộm màu đỏ từ những chiếc lá rơi. Và cuối cùng là mùa đông, vạn vật xung quanh đều bị bao phủ bởi một màu trắng tuyết, đến cả mặt nước cũng chẳng thoát được. Nơi đây, người chẳng được nhiêu mạng mà toàn là quái vật, nhưng chúng hiếm khi dám bén mảng lại cái hồ.

Thứ duy nhất kết nối hòn đảo bé tẹo của cô với khu rừng là một chiếc thuyền nhỏ. Nó cũ như là được truyền lại từ thời bà ngoại cô vậy. Ở bến tàu, con thuyền được cột vào cây cọc bằng một sợi dây bền chắc.

Cũng chẳng có người lái đò ở đây, vậy nên ai muốn tới chỗ phù thủy đều phải tự mình tìm phương tiện đi lại.

Những bụi cây be bé mọc um xùm trên cả hòn đảo nhỏ và nơi này cũng có một cánh đồng nữa—thảy những việc đó đều do một tay cô đơn độc chăm sóc cả.

Roze là một phù thủy.

Mẹ cô là một phù thủy, hiển nhiên cô cũng vậy.

Cô sống chung với bà ngoại mình vì mẹ cô mất khi cô còn quá nhỏ.

Dù chỉ có hai người sinh sống, nhưng căn chòi vẫn quá chật chội. Ấy là vì cái vạc, một dụng cụ thường thấy của các phù thủy để tinh chế pháp liệu, chiếm quá khổ diện tích của căn chòi.

Tứ phía của căn chòi được đặt kín mít những tủ chứa. Trên cái kệ chật ních kia xếp lộn xộn những cuốn sách xen kẽ giữa các loại thảo mộc và nhiều nguyên liệu khác nhau, thậm chí còn vương vãi trên sàn nhà một ít. Ngoài các dụng cụ lau dọn như chổi và cây lau nhà ra, còn có các cuộn giấy nhét đầy cả một chiếc bình lớn cạnh kệ sách nữa.

Sàn nhà thì bừa bộn, khiến cho việc bước đi chẳng dễ dàng gì. Thảo dược, lông thú, và ngay cả cá khô đều được treo cả lên trần nhà khiến cho không khí xung quanh thêm phần quái dị. Sự hòa quyện giữa mùi nồng nặc từ gia vị và dầu động vật tạo nên thứ hương vị khác lạ hoàn toàn, và vô cùng độc đáo.

Vì vậy, khoảng trống duy nhất còn lại dành cho việc tiếp khách chỉ vỏn vẹn một cái bàn nhỏ và một cái ghế đơn giản đặt ngay tại lối ra vào. Tất nhiên là cái bàn được trải lớp khăn ở trên rồi. Trông nơi này hệt như một cái nhà kho, không hơn không kém.

“Giờ thì để tôi xem nào.” Roze nói trong khi đưa hai tay ra nhận nó. Harij gỡ chiếc túi da ra khỏi hông y, còn cặp mặt không ngừng dán chặt vào nữ phù thủy dù chỉ một chốc.

“Lông cổ của dơi và gan của một con chuột lửa có độc—Tôi mang nó tới như cô yêu cầu đây.”

Roze nhận lấy chiếc túi da dơ bẩn từ y. Trong khi cô đang dọn dẹp cái bàn để có chỗ đặt cái túi, Harij bỗng nhăn mày lại. Có vẻ như y cảm thấy khó chịu vì lý do nào đó…

Để phần nào làm cho không khí nơi này thêm phần lịch sự, cô đốt đèn bàn lên. Thứ ánh sáng màu cam lan tỏa ra xung quanh từ chính giữa cái bàn, thắp sáng lên những khu vực gần cạnh. Trên bàn, cô đặt túi da xuống.

“Tốt rồi, không có vấn đề gì cả, đúng hệt như những gì tôi yêu cầu! Chưa kể còn cực kỳ hoàn hảo nữa. Ôi trời, đã lâu lắm rồi tôi chưa được thấy những thứ hảo hạng tuyệt đẹp này.”

Roze vô cùng kinh ngạc, như thể cô được ban cho đặc ân nhìn thấy sự hiện diện của một sinh vật kỳ diệu vậy. Trái lại, Harij chỉ gật đầu một cách bình thản, như thể che giấu đi những ý định thực sự của y khỏi thế giới này vậy.

“Vậy thì, cô phù thủy, giờ cô có thể bắt tay vào làm— “

“—Tất nhiên rồi! Cuối cùng tôi cũng có thể nhờ anh tìm tiếp nguyên liệu rồi.”

“—VẪN CÒN NỮA Ư!?”

Giật mình vì tiếng hét của y, cơ thể bé nhỏ của Roze nhảy bắn mình lên trên không trung khoảng 3 inch. Quần áo cô như là đang tung tăng nhảy múa vì những đường gợn sóng từ bộ áo choàng lông khẽ dao động. Ngoài ra, điều đấy cũng khiến cho các hạt bụi bay tứ tung ra ngoài không khí nữa.

“Còn phải tìm bao nhiêu lần nữa đây hả—!? ‘Phấn từ một bông hoa chỉ nở trên vách đá khi trời mưa’—! ‘Giọt mưa đầu tiên rơi xuống’—! ‘Rễ cây Mandrake’—! Và cả đống nữa mà tôi còn chả thể kể hết nổi. Nếu đây là từ một vị dược sĩ thực thụ, thì bản án tử đang chờ đợi ông ta đấy—!”

Tới nước này rồi, Harij hoàn toàn mất kiên nhẫn về việc thu thập nguyên liệu. Vì là lòng kiên nhẫn cũng có giới hạn của nó, xem ra Harij đã chịu không nổi nữa rồi.

Harij nổi trận lôi đình và bước rầm rầm tới chỗ Roze. Đáp lại, cô chỉ biết kéo mũ trùm xuống và che cả khuôn mặt mình đi.

Cơ thể Roze xưa giờ đã nhỏ nhắn, nay co rún người lại trông còn tội nghiệp hơn. Thấy vậy, Harij có chút chột dạ. Và ngay lập tức, Harij quỳ xuống trước Roze, người đang run rẩy trong tà áo choàng của mình kia.

“…Xin lỗi vì đã lỡ lớn tiếng với cô, tôi quả là thô lỗ. Xin hãy tha thứ cho tôi.”

“Không, không sao đâu ạ. Trông anh lúc này… bảnh trai quá.”

“…Huh?”

“Không sao đâu mà, vì Ngài Khách Hàng trông đẹp trai quá.”

Khuôn mặt Harij—sát gần lại—nhìn quá là lãng tử để Roze có thể hướng mắt chằm chằm vào y, khiến cho cô phải nheo mắt mình lại. Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của y toát lên vẻ dụ hoặc đến kinh người. Chiếc đèn dầu chiếu ánh lên những hạt bụi trôi nổi trong không khí, làm cho khung cảnh này mỹ miều đến trác tuyệt.

“…Cô nói cái gì vậy?” Sự tức giận ban nãy của y giờ đã không còn nữa, thay vào đó là đôi nét bối rối hiện rõ trên khuôn mặt y.

Ah, anh ấy phô ra cái biểu cảm này trông cũng đẹp quá, Roze thầm nghĩ trong khi đang lén nhìn ra từ cái mù trùm đầu của mình.

Mình tự hỏi, anh ấy cần tình dược làm gì nhỉ?

Phải chăng anh ấy không tự tin vào bản thân mình? Hay là do tiêu chuẩn của đối phương quá cao sao? Hay là… có lẽ nào, anh ấy tính cưa một người đã có chồng ư?

Dù là hoàn cảnh nào đi chăng nữa, giờ đã quá trễ rồi—

—cho người mà y thầm thương nhớ trộm.

—và cho cả bản thân cô.

Người cô thầm yêu đã tự thúc ép bản thân mình đến đây để mua một lọ tình dược.

Harij lần đầu gặp Roze vào ngày mà y tới vì lọ tình dược, rõ ràng là vậy, nhưng cô cũng có nhiều nỗi niềm chẳng thể nói ra.

Cô thầm yêu y. Ngay từ ngày đầu tiên cô đặt chân đến thành phố, và hoàn toàn do trùng hợp, cô bắt gặp hình ảnh y từ đằng xa, và rồi phải lòng y.

Và giờ, điều duy nhất mà người phù thủy suốt ngày cô lập mình trong căn chòi giữa hồ này như cô có thể làm là trì hoãn quãng thời gian làm ra lọ tình dược càng lâu càng tốt.

Em chưa từng mong anh phải đáp lại tình cảm của em—

—nhưng chí ít, em cũng muốn trong tâm trí anh có chỗ nào đó lưu lại hình bóng em.

Chỉ vậy thôi là đủ rồi.

Đấy là một kế hoạch xảo quyệt, và cô cũng biết rằng nó hoàn toàn bất công. Thường thì, cô đáng lẽ đã bị truất tư cách làm phù thủy rồi. Tuy vậy, trước mặt cô đây là người đàn ông phải nhờ cậy cả vào lọ tình dược chỉ để mang lại ích lợi riêng cho y trong chuyện tình lãng mạn của mình—liệu điều đấy có khiến cho những gì tôi làm thêm chút chính đáng không?

“Nguyên liệu tiếp theo sẽ là một con sóc—nhưng hãy nhớ rằng phải bắt được nó trước khi cầu vồng xuất hiện đấy nhé. Rồi khi nào đến đêm trăng tròn thì đưa cho tôi.”

Đêm trăng tròn đã xảy ra từ hồi tuần trước rồi, vậy nên còn chán mới tới lần sau, cộng thêm cả đống thời gian từ việc đi tìm nguyên liệu nữa chứ.

“Vậy thì tôi cứ phải ngước mắt lên nhìn bầu trời à? Chết tiệt, tôi chẳng còn nhiều thời gian nữa…” Thái dương của Harij nổi lên một ven máu xanh.

Trông cuốn hút quá đi! Nếu không có chiếc mũ trùm này thì có lẽ mình đã bất tỉnh mất rồi!

Ngay cả cô phù thủy ngây thơ cũng biết y chẳng còn mấy thời gian.

Nói luôn, Harij Azm là một Hiệp Sĩ Hoàng Gia. Nơi y làm việc là một cung điện xa hoa lộng lẫy, đến mức đứng từ tít vùng ngoại ô thủ đô cũng có thể chiêm ngưỡng được sự hùng vĩ ấy. Y là một Hiệp Sĩ Ưu Tú hạng S. Ngoài ra, Roze còn nghe nói rằng cha y là một quý tộc.

Xét về điều đó, y chẳng phải loại người sẽ phải ghé tới những nơi như này. Đấy là lý do vì sao Roze ngạc nhiên khi lần đầu tiên thấy y tìm đến nơi đây.

“Ah, không còn mấy thời gian sao? Quả là tệ quá, thật nhục nhã biết bao.”

Roze cúi gắm mặt xuống, tỏ ra vẻ thất vọng.

Nếu thiếu nguyên liệu thì sẽ không thể tinh chế ra được lọ tình dược. Cô phù thủy cũng đã nói trước rằng cô không thể tự mình đi thu thập nguyên liệu được. Biết rõ việc này, Harij chỉ có thể thở dài một tiếng.

Tiếng thở dài như là minh chứng cho việc y cần lọ tình dược đến dường nào—bất kể là nó có tốn bao nhiêu công sức, của cải, hay thời gian đi chăng nữa.

Chắc chắn, chẳng ai có thể giúp gì được cho y sau khi biết chuyện này, ngoài việc chia sẻ nỗi niễm cùng y—

Nhưng mà Roze, "…Chắc là tôi chẳng còn lựa chọn nào nữa—" thay vì bị dao động bởi lòng thương cảm, "—ngoài việc thêm ‘Sự Thở Dài Của Nam Thanh’ vào trong danh sách rồi—!! Lần tới khi nào anh chuẩn bị thở dài thì nhớ nói trước giúp tôi một tiếng nhé—!!"

“Không đời nào!!!”

Truyện Chữ Hay