Trans:
Cảm ơn thằng bạn đã dịch hộ chương này :)
Thật ra pj này thằng bạn hồi cấp hai dịch nhưng sau khi giới thiệu cho nó 1 bé loli thì đã hốt được và đăng lên đây :)
(Lúc đầu là lấy chưa xin giờ thì xin thật rồi :)
)
Thế thôi, mọi người đọc vui vẻ :)
-------------
Đêm hôm sau.
Hôm nay, tôi vẫn làm việc thật chăm chỉ. Trong lúc tâm trạng còn tốt, tôi bước xuống phố, mua vài lon bia đắt tiền hơn mọi ngày tại cửa hàng tiện lợi như để tự thưởng cho bản thân.
Chẳng có cái bẫy ngu ngốc nào từ sáng đến giờ, cũng chẳng thấy bóng dáng cô nàng ảo tưởng kia nữa. Hôm nay đúng là một ngày tuyệt vời!
Hơn nữa, mai lại là ngày lễ. Tôi có thể tha hồ uống cho đến khi say mềm vào nửa đêm mà không sợ phải dậy sớm để đi làm .
Trở về căn hộ trong khi chắc rằng mình không mất cảnh giác trong khi đang vui.
Nhưng để chắc chắn hơn, tôi kiểm tra cái bẫy dưới chân và trên cao khi đi lên cầu thang. Và tôi đã không tìm thấy cái gì cả.
Tôi cũng kiểm tra hành lang tầng hai xem có ai ở đó không, và tôi cũng không tìm thấy ai luôn. Hoàn hảo.
「Fuufufufufu ♪ ♪ Hôm nay ~, Ebisu-sama ~ ♪」
Không kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, tôi bước đi trên hành lang trong khi ngân nga một điệu nhạc.
Mỗi ngày sống mà không có gì ngoài những điều bình thường, tôi thấy ổn với ngày đó! Yên bình banzai! Yên bình vạn tuế!
Tôi đến trước phòng mình với một cảm giác thoải mái. Nhưng, khi lấy chìa khóa ra, tôi nhận thấy một thứ gì đó sai sai.
——— Eh? Có ánh sáng phát từ cửa sổ?
Có lẽ, tôi quên tắt nó trước khi đi làm. Tôi cố nghĩ tích cực và đút chìa vào ổ khóa, nhưng cái cánh cửa đã không khóa. Nói cách khác, cánh cửa đã… mở từ trước.
——— Không đời nào, không đời nào ……
Có lẽ tôi chỉ quên khóa cửa trước khi đi làm thôi. Vừa thầm ước rằng đó chỉ là do mình đãng trí, tôi mở cửa…. và cạn lời trước cảnh tượng đang diễn ra.
「Ah, Tanaka-san, chào mừng anh về nhà.」
「Ah, Chào mừng về nhà …….」
Trước mặt tôi, có hai cô gái ngồi trên chiếc bàn thấp.
——— Bình tĩnh nào, tôi ơi!
Với điều không thể giải thích trước mặt mình, tôi đã cố nghĩ xem nó có thể xảy ra bằng cách nào được chứ.
Trước hết, một trong những cô gái ở kia là Amaletta, cô nàng cosplay đáng xấu hổ tự nhận đến từ thiên đường.
Người này đến đây vì muốn đầu thai tôi nhưng tại sao thì tôi bó tay.
Vấn đề là cô gái còn lại có thể đã cho cô ta vào phòng tôi.
Với mái tóc đuôi ngựa ngắn và mặc chiếc áo khoác màu nâu, bộ đồng phục của một trường trung học ưu tú ở gần đây, em ấy có gương mặt vô cùng phù hợp với ngoại hình của mình.
Tên em ấy là Katsuragi Sunaho, cháu gái của người quản lý của 『Tsunoura Manor』 này. Ngoài việc sống ở đây trong khi cha mẹ đang đi công tác xa, em ấy cũng giúp với công việc hành chính, thay cho bà ngoại của mình, người thường xuyên đau lưng do tuổi già. (Note: Kamiya: vậy là không phải đồng nghiệp của con nữ thần à :< bùn quá!)
Là người chịu trách nhiệm quản lý căn hộ này, không có lý do gì để em ấy vào phòng của một người chỉ thuê nhà cả. Tôi có một cảm giác rất xấu về điều này.
「Đó là ... Điều này có nghĩa là gì nhỉ?」
Thốt ra câu hỏi ở ngoài cửa, tôi cảm thấy như một con chim bồ câu và rơi xuống đất với đôi cánh vẫn còn đang dang rộng. Amaletta hơi khép mình lại khi nghe thấy điều đó, trong khi Sunaho thốt lên sự giận dữ trong mình với cả hai mắt trông giống như một tam giác ngược.
"Không có gì. Nhưng theo ý kiến của em, dù Tanaka-san có hoàn cảnh đặc biệt, thì cũng không nên phủ nhận cuộc gặp gỡ kỳ diệu này. 」
「... Hể?」
——— Cô nàng phiền phức kia có nói gì kì lạ với em ấy không nhỉ?
Trong khi đang bối rối bởi thái độ đe dọa bất thường của Sunaho, tôi liếc nhìn Amaletta. Cô nàng liền đảo mắt qua chỗ khác. Đúng như tôi nghĩ, cô ta chắc hẳn đã nói điều gì rất lạ với em ấy.
「Thật ngạc nhiên khi Tanaka-san có một đứa con gái đã lớn như vậy. Nhưng ném đứa con gái đã cất công đến đây chỉ để gặp Tanaka-san, thì em không thể bỏ qua chuyện này được. 」
「Vâng?」
———CCCCC-Con gái? EHHHHHHH?
Khi tôi liếc nhìn Amaletta một lần nữa, người đã nói ra những lời nói ngớ ngẩn này, cô ta giờ, không chỉ liếc mắt mà còn quay cả đầu đi chỗ khác. Cô định làm gì hả?
Trong khi tôi đang hạn hán ngôn từ, Sunaho đứng dậy và tiến về phía này. Sau đó em ấy mang đôi giày của mình vào, cô thì thầm,
「Em tìm thấy cô ấy sáng nay, đói và đang khóc, vì vậy em đã đưa cô ấy đến chỗ mình. Từ bây giờ, em hy vọng Tanaka-san sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt. Ban đầu, chỗ này không cho phép một hoặc nhiều người chuyển đến, nhưng do hoàn cảnh, với tư cách là người quản lý của nơi này, em sẽ đặt cách cho anh. 」
Đặt cách như vậy là không cần thiết.
「Vậy thì, hãy hòa thuận với con gái mình nhé?」
Sau khi nói thế, em ấy bước qua tôi, cố gắng rời đi. Không ổn chút nào. Trong trường hợp này, khi chủ nhà đã chấp thuận, điều này có nghĩa là cô gái kia sẽ ở trong nhà tôi.
「Wai- Chờ chút đã ……」
「Nếu anh mà từ chối và quyết định ném cô ấy ra một lần nữa, nó có nghĩa là em đã đánh giá sai nhân cách của anh, và em sẽ chỉ thẳng vào mặt anh trong sự khinh miệt. Hiểu chứ?"
Ngay khi tôi cố gắng ngăn lại, em ấy đe dọa và rời đi mà không cho tôi một cơ hội để giải thích.
Quay đầu lại như một cái máy thiếu nhớt, tôi thấy Amaletta nở một nụ cười cay đắng.
「Um …… Tôi xin lỗi… Sáng nay, cô ấy yêu cầu danh tính của tôi, và tôi đã trả lời điều đó, và moij chuyện thành ra như thế này ……」
Tôi bóp đầu mình sau khi nghe lý do mà không biết liệu nó là điều duy nhất cô ta nói thật không, tài năng, vụng về, hay chỉ là một kẻ ngốc. Đây phải là một giấc mơ, đúng vậy. Tôi đã quyết định như vậy.
「Ohh, Tanaka-san, đây là một chiếc futon thừa và quần áo cũ của em cho cô ấy. Anh có thể thoải mái sử dụng chúng nha. 」
Sunaho đột nhiên trở lại mà không báo trước, mang theo một túi đầy quần áo và futon rồi đưa nó cho tôi.
「Cảm ơn...」
——— Thực tế sao tàn nhẫn thế này.