Solo: Kamiya
Nhờ sự hi sinh cao cả của Amaletta, mà tôi may mắn thoát khỏi việc bị cảnh sát lên án. Cũng vì việc đó mà tôi đã gỡ đống băng dính cho cô dù biết rằng đó là hành động chẳng khác nào thả hổ về rừng cả. Nhưng dù sao thì cứ trói buộc cô ta vậy thì lòng tôi cảm thấy dằn vặt lắm.
Tuy nhiên, từ nữ thần mà tự dưng bị coi như một đứa con gái khổ dâm, khiến cho Amaletta dù có được tự do như khao khát nhưng giờ lại nằm co rúm lại trong góc phòng. Tôi tự cảm thấy có chút áy náy
“... Xin lỗi, tôi đoán vậy.”
“... Fufufu, ổn thôi. Miễn mọi việc đã suôn sẻ.”
Mặc dù tôi đã chân thành xin lỗi, nhưng ánh mắt của Amaletta vẫn vô hồn nhìn vào không gian trống rỗng phía trước. Có phải việc đó quá sức chịu đựng với cô gái này sao?
Tôi nhìn với ánh mắt lo lắng, ngay lúc đó cô ra chợt thở dốc. Hình như ý thức của cô đang dần quay lại và đối diện trực tiếp với tôi.
“ Tanaka-san này, ở thế giới này có câu: ‘có vay có trả', đúng chứ?”
Dùng chủ đề này đề bắt chuyện là có ý gì... Có một chút lo lắng, khi tôi nhìn vào đôi mắt của cô gái trước mặt mình lúc bản thân gật đầu xác nhận đồng ý với câu hỏi đó.
“Hou? Vậy là anh sẽ không thể từ chối nhỉ?”
Amaletta lắc đầu. Cô ấy chắp tay lại trước bộ ngực thiếu triển vọng trước khi đề nghị một vấn đề gì đó.
“Anh nghĩ vậy đủ à? Sau khi tôi bị coi là một đứa con gái hư hỏng, đòi cha mình trói lại như con khổ dâm sao? Tôi cần một sự bù đắp xứng đáng.”
“Hiểu rồi, điều đó chắc chắn là KHÔNG BAO GIỜ!”
Đồng tử của Amaletta bỗng co lại nhỏ như một dấu chấm cỏn con khi nghe được lời của tôi.
“Kể cả tôi chưa nói yêu cầu của mình sao?”
Dù cho chẳng cần cô ta nói tôi cũng đoán được phần nào khi nhìn lại những việc đã xảy ra trước kia. Ý tôi là, cái người luôn muốn tôi chết nhanh lên thì có thể có yêu cầu nào hay hơn đâu.
“ Yêu cầu của cô chắc là muốn tôi chết phải không? Rất tiếc phải xin lỗi, nhưng nếu đó là điều cô muốn thì tôi đành phải nói là: KHÔNG.”
Trước lời từ chối thẳng thừng đó mà Amaletta có chút bối rối, nhưng cô ta vẫn cố tiếp.
“ N-Nó không giống vậy thì sao? Có thể nếu yêu cầu của tôi chỉ là ngủ chung thôi chẳng hạn?”
“Được, tôi đoán là KHÔNG!”
“Ehhhh!? Sao anh có thể thẳng thừng từ chối vậy chứ?”
Do tôi từ chối quá phũ phàng mà Amaletta như đang khó đến nơi rồi đó.
“ Nhớ chứ, lần cuối cô ngủ ở đây? Tôi làm sao có thể ngủ chung với một người đã định ám sát mình ngay lúc đang say giấc không?”
“Vậy anh có thể chấp nhận yêu cầu nào chứ?”
Rõ ràng, cô nàng chỉ muốn tôi bù đắp cho những gì đã phải chịu đựng. À thì, nếu không chấp nhân bất kì một yêu cầu nào từ người đã cứu mình thì không thể chấp nhận được.
Tôi căng não suy nghĩ ra cách giải quyết thì một ý tưởng chợt lóe lên.
“... Thôi được. Cuối cùng thì, tôi không biết cô là ai hay theo dõi tôi vì điều gì, nhưng tôi sẽ chấp nhận việc này trong một thời gian.”
Xét cho cùng cô ấy không muốn gặp cảnh sát, nên có lẽ cô chỉ đang bỏ nhà ra đi. Tôi thì chắc cũng chỉ bảo vệ được cô ta lúc này thôi. Dù biết nó không khác nào sống chung với lũ- vô cùng nguy hiểm, nhưng chỉ cần cẩn thận hơn một chút là ổn thôi.
Mặt khác, nếu không làm thế thì Sunaho không biết sẽ xử tôi ra sao nữa. Chốt lại, Amaletta sẽ tạm là con gái tôi lúc này thôi.
“Ra ngoài, ý anh là bắt tôi ở ngoài sao?”
Thở dài trước khả năng thông hiểu tệ hại của cô ta, tôi đành nói lại thật đơn giản ý mình.
“Tóm lại là tôi sẽ cho cô ở lại đây một thời gian.”
Nở một nụ cười thánh thiện, chắp hai tay lại như cầu nguyện rồi,
“Không cần. Tôi không muốn sống ở nơi này. Hoàn toàn không muốn. Làm ơn nói cho tôi biết làm sao tôi có thể trao thân mình ở gần cái người tồi tệ như anh được chứ, làm ơn nói xem.”
Cô ta kiêu ngạo từ chối đề nghị của tôi. Gân xanh nổi đầy trên trán tôi, có lẽ tôi cần cho Ama-chan biết vị thế của mình.
“Ổn thôi. Nhưng nếu không nhầm thì cô làm sao có thể về Thiên Đường nếu chưa chuyển sinh tôi. Mà tôi không thích bị chuyển sinh đâu. Nói đơn giản hơn, người nào đó không chuyển sinh được thằng này chắc chắn chỉ có nước sống đầu đường xó chợ thôi.”
“Uu... Thì...”
Cảm thấy được việc gì sẽ xảy ra khi tôi khăng khăng không chịu chuyển sinh, Amaletta mím chặt môi trong câm nín. Nhìn cô ta lúc này, tôi cười đểu một cái như đòn chí mạng.
“Nhưng nếu một cô gái, bị coi như con khổ dâm, cứ khăng khăng từ chối sự giúp đỡ người tự nguyện cho cô nơi ăn chốn ở thì ổn thôi, tôi không ép, tuy nhiên... Nếu cô không ở đây thì sẽ phải sống lang bạt ngoài đường chịu đói, chịu rét, có khi phải dành dật miếng ăn với mấy con mèo hoang cũng nên ấy chứ.”
“Không, chuyện đó....”
“Hmm? Có gì sai sao?”
Amaletta trông rất chán nản phải cuộn người lại cố tránh ánh nhìn từ tôi. Tôi có hơi quá khi làm vậy không. Nhưng có lẽ tôi chỉ lo hão rồi.
“...Tôi không muốn sống lang thang đâu... Nhưng Tanaka-san thì lại không muốn chết...Không, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài ở với anh nhỉ? Mặt khác, tôi được cho ăn và cả nơi ở nữa. Chẳng thể nào khác ngoài cách chọn sống ở đây cả...”
--Này- tôi thấy được hết mấy ý đồ đen tối đó đấy.
Tôi thấy cô ta kể từ khi đặt bẫy mình, nhưng có lẽ cô ta thuộc dạng thích làm phức tạp hóa vấn đề. Nghe những lời của cô ta, tôi nhăn nhó khó chịu. Còn cô bắt đầu cầu xin,
“Mm, anh sẽ cho tôi sống ở đây chứ?”
“Cô tự nói với mình rằng, tôi là một kẻ tệ hại phải không? Cô còn muốn sống ở đây chứ?”
Khi hỏi câu hỏi đó tôi nở một nụ cười đầu ‘trìu mến', mặt cô ta bỗng méo xệch đi khi nghe thấy điều đó.
“T-tôi muốn... Tôi muốn mà.”
“Tốt thôi. Tuy nhiên, vì là một kẻ tệ hại, nên khi tôi ngủ, sẽ cuộn cô trong một cái chiếu trúc.”
“Eh?”
“Hơn nữa, khi tôi đi làm, cô sẽ phải đảm nhận công việc nội chợ trong căn phòng này mỗi ngày.”
Amaletta trưng ra khuôn mặt thất thần. Tôi đã nói là cô được ở miễn phí sao.
“Th-Thật là...tàn nhẫn mà.”
“Tôi là một tên tệ hại phải không?”
Tôi biết động cơ thực sự của cô ta, nên đã nở một nụ cười chế giễu, còn cô nàng thì thủ phục gục đầu xuống trong thất bại.
Và, câu chuyện cuộc sống kì lạ cùng với nhau của chúng tôi bắt đầu từ đây.
______________