Ngày đầu tiên đi học ⑥ –Tiết học đầu tiên
* Elisha’s POV *
Trong khoảng thời gian đi về lớp học, tôi đang hối hận về sự yếu đuối của chính bản thân mình.
Không phải về khả năng chiến đấu.
Điều mà tôi đang hối hận ngay lúc này đây chính là sự yếu đuối từ trái tim của tôi.
(Tại sao.....tại sao mình lại nói về nó chứ........)
Tất cả mọi người trong học viện này đều là đối thủ của nhau.
Mọi người đều là đối thủ cạnh tranh lẫn nhau.
Mặc dù tôi nghĩ rằng chuyện của tôi có thể bị phát hiện vào một ngày nào đó, nhưng hành động tự tiết lộ điểm yếu của tôi cho người khác không khác gì một hành động tự sát.
(Nếu là Mars, liệu cậu ấy có muốn trở thành một phần sức mạnh của mình không.....?)
Theo những gì mà tôi được chứng kiến từ trận chiến của cậu ấy, Mars sở hữu một sức mạnh áp đảo.
Thay vì cảm thấy bất mãn sau khi thua trận, thì tôi lại cảm thấy mong muốn chiến thắng sâu thẳm trong trái tim.
Đấy chính là sức mạnh áp đảo của Mars.
Nếu là Mars, có thể cậu ấy biết cách để bản thân trở nên mạnh hơn mà không cần phải sử dụng phép thuật?
Đó là những gì tôi nghĩ.
Nhưng,tôi đã không nhận ra.
(Cậu sẽ không thể tồn tại được nếu cậu không trở nên mạnh hơn.....Cậu ấy đã nói thế...)
Nếu thực sự là vậy, thế thì mình tự hỏi bản thân đã phải may mắn đến thế nào khi có thể ở trong môi trường mà một người yếu ớt như mình vẫn có thể tồn tại được?
Và rốt cuộc Mars đã sống trong môi trường khắc nghiệt như nào để có được sức mạnh như vậy?
(Mình muốn nghe truyện về Mars. Dù cho nó không chi tiết cũng được. Chắc chắn, trong câu truyện đó, sẽ có nhiều thứ mà mình của hiện tại không hề có.....!)
Chắc chắn rằng, với những điều đó bản thân tôi sẽ mạnh hơn.
Đó là những gì tôi nghĩ.
Tự sâu trong thâm tâm mình, tôi cảm thấy sự quan tâm của mình đối với Mars đang dần trở nên mạnh hơn.
* Mars’s POV *
Ngay khi tiết học vừa mới chuẩn bị bắt đầu thì cũng là lúc chúng tôi quay trở lại lớp,
“Xin lỗi, bọn em tới trễ.”
“Tôi đã được nghe kể về tình hình của các trò rồi. Nếu các em muốn vào tiết, thế thì về chỗ ngồi của mình đi.”
Sau khi Elisha xin lỗi xong, một giảng viên người Elf mảnh mai trả lời chúng tôi một cách thờ ơ.
Chúng tôi trở lại ghế ngồi như được bảo.
“Còn giờ, chúng ta tiếp tục tiết học ”
Có vẻ như giảng viên người elf này sẽ phụ trách dạy bọn tôi về môn học “Ứng dụng phép thuật”
Tôi tự hỏi, không biết mình sẽ được dạy về cái gì đây.
Tôi lấy quyển sách Ứng dụng phép thuật ra khỏi cặp.
Tôi mở sách ra. Và rồi,
(....Mình hiểu rồi)
Tôi thử nhìn qua tài liệu giảng dạy phép thuật một chút, theo tôi thấy thì quyển sách
này xem ra đã được liệt kê theo thứ tự từ những điều cơ bản nhất đến những điều mà bạn cần biết để có thể sống sót khi làm một nhà thám hiểm .
Đương nhiên là phép thuật chỉ có thể sử dụng khi đã đọc sách phép một khoảng thời gian dài kết hợp cùng với việc luyện tập.
Thế nên là dù cho bạn có thể đọc được một cuốn sách phép cấp cao ngay từ ban đầu đi nữa, thì cũng không có cách nào bạn có thể dùng phép đấy ngay được.
Sở hữu một lượng kiến thức nhất định chính là nền tảng của phép thuật.
Bằng cách học những phép thuật cơ bản, đưa nó vào sử dụng thực tế và tự mình phát triển nó, thì bạn còn có thể tự tạo cho bản thân một loại phép thuật mới nữa nhưng về cơ bản, còn tùy thuộc vào khả năng của từng cá nhân nữa, thế nên điều này khá khó khăn.
Trừ khi đó là một người đã được huấn luyện đặc biệt, còn không bạn sẽ không hề quan tâm mấy về những phép thuật cơ bản mà mình được học.
Không nghi ngờ gì, nếu những người đều đang nhắm tới trở thành nhà thám hiểm, thì sẽ có một số người có kiến thức về phép thuật, nhưng nếu mỗi người đều quyết định học phép thuật, thì hiệu suất của nó là thậm tệ.
Sau cùng thì, tổng số lượng sách phép thuật trên toàn thế giới này là không thể đo đếm được.
Cũng có rất nhiều sách phép bị nguyền rủa và hiện đang bị phong ấn.
Do đó, để đạt được hiệu quả trong việc giảng dạy những nhà thám hiểm tương lai trong học viện này, họ đã chuẩn bị những phép thuật cơ bản tối thiểu cần thiết để giảng dạy trong tài liệu giảng dạy.
(Mình hiểu rồi)
Đây đúng là một việc làm kì công. Đó là những gì tôi nghĩ .......
(Mình cảm thấy buồn ngủ quá......)
Không giống như những tiết học giảng dạy về phong cách chiến đấu cùng với hướng dẫn cách di chuyển, tiết học của lớp này chán một cách quá thể.
Mắt tôi dần dần nhắm lại, và đúng lúc ý thức của tôi chuẩn bị chìm vào giấc ngủ
――tsun!
Rồi thì, tôi bị người ngồi kế bên nhéo cho cái.
Khi tôi quay sang nhìn bên cạnh, Elisha đang thể hiện một vẻ mặt khá bối rối, nhìn cậu ấy như thể đang nói”Đừng có ngủ”
(Ah….)
Xem ra tôi không thể trốn tiết này bằng cách ngủ được rồi.
Cố gắng chống lại cơn buồn ngủ tấn công, cuối cùng tôi cũng xoay sở thoát khỏi môn “Ứng dụng Phép thuật”.
“Mình không thể tin là cậu lại ngủ ngay khi vừa vào tiết đấy.”
Sau khi tiết học kết thúc, giọng nói trách móc của Elisha vang lên.
“Xin lỗi.....Mình cảm thấy buồn ngủ đến mức mà mình còn tưởng giảng viên niệm phép Sleep nữa cơ.”
“Tùy thuộc vào giảng viên, viễn cảnh mà cậu bị cho ăn một đòn phép là hoàn toàn có thể xảy ra, thế nên hãy cẩn thận vào, được chứ?”
(...Nếu là Lania, thì bả dám lắm chứ)
Khi tôi nghĩ về cái sự thật tàn khốc đấy,
“Mars-sa~n”
Và giờ tôi phải đối mặt trước chủ nhân của giọng nói ấy.
“Oh, Raphie. Có chuyện gì vậy?”
“Tiết tiếp theo là thực hành ma thuật đấy, thế nên cậu nghĩ sao nếu bọn mình đi cùng nhau?”
“Bọn mình lại phải tới căn phòng ấy lần nữa á?”
“Uhm. Bởi vì bọn mình làm sao có thể dùng phép ở trong lớp được chứ.”
(Mà,cũng đúng.......)
Nếu sử dụng Hỏa ma pháp ở nơi này, thì sẽ biến căn phòng này thành biển lửa theo đúng nghĩa đen mất.
“Đi, đi thôi nào, cùng đi với Raphie nào!”
Raphie khoác lấy cánh tay, và kéo tôi cùng đi.
“Không cần phải vội vàng thế đâu. Đi thôi nào, Elisha”
“U, un”
Tôi tự hỏi Elisha với Raphie có quen biết nhau không.
Trên đường đi đến phòng thực chiến, cả hai người họ không hề nói chuyện một lời nào với đối phương.
Raphie đi bộ trong khi khoác tay tôi còn Elisha thì lùi lại một bước, đi ngay đằng sau chúng tôi.
Mặc dù nó có vẻ không nghiêm trọng lắm,
“Này, cả hai cậu thực ra có quen nhau, đúng không?”
Không thể chịu được nữa,tôi liền hỏi.
“Bọn mình.”
“Uhm! Năm đầu, bọn mình có học chung lớp cùng lớp mà.”
Và rồi, cuộc trò chuyện kết thúc chỉ với từng ấy.
Xem ra họ có vẻ không thân thiết cho lắm.
“Xin cứ yên tâm, Mars-san! Raphie không hề để ý tới người đàn ông nào khác, ngoại trừ Mars đâu.”
(Không,cái mình lo lắng không phải cái đấy.)
“Tuy nhiên không phải là mình lo lắng về chuyện này cho lắm nhưng…”
“Eh?”
“Giờ mình nhận ra, tại sao hai người lại có vẻ thân thiết đến vậy?”
Raphie nghiêng đầu trong khi hỏi.
Ah, kể từ khi mình tới trường này, thì người bạn đầu tiên của mình chính là Elisha”
“Người bạn đầu tiên?”
“Ah, mình là bạn cùng phòng với Mars ở trong kí túc xá.”
Đối với Raphie còn chưa hiểu gì, Elisha liền trả lời.
“C, Cái!? Hai cậu ở chung phòng?”
Như thể nghe thấy điều mình không thể tin được, Raphie tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tại sao nhìn cậu có vẻ sốc vậy?”
“K, Không....Mình chỉ hơi ngạc nhiên chút thôi....Mình hiểu rồi, bạn cùng phòng à”
Kể từ khi đấy cho đến khi tới phòng thực chiến, Raphie liên tục rên rỉ, với một biểu hiện khó khăn, như thể đang gặp rắc rối với gì đó.