I, a Lonely Otaku Was Surrounded by Some of the Most Beautiful Girls on Campus and Was Called Riajuu Before I Knew It

chap 29: người giáo viên vụng về mà tôi luôn tránh mặt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Haizzzzz~..."

"...Onii-chan. em biết anh đang lo lắng, nhưng mà anh đã thở dài thườn thượt cũng được một lúc rồi…"

Khi tôi thở dài, Sakura-chan nở một nụ cười khó xử trên khuôn mặt.

Ahh~...em gái tôi đúng là đáng yêu mà…

…Tôi đang nói cái gì vậy trời?

… Tôi đang hơi bị mất tập trung khỏi thực tại rồi…

– À mà đấy.

Gần 8 giờ tối rồi mà…em ấy đang làm cái quái gì vào giờ này vậy…?

Đúng rồi đấy, gần 8 giờ rồi, nhưng Momoi vẫn chưa đi học về.

Cho dù có có cuộc họp của hội học sinh đi nữa thì muộn nhất nó cũng phải kết thúc lúc 6 rưỡi rồi, thế nên con bé giờ này thường đã về tới nhà rồi.

Tôi đã gọi con bé không biết bao nhiêu lần, nhưng chưa lần nào nhận được hồi âm cả.

À, nhân tiện, Sakura-chan mới là người gọi điện cho Momoi chứ không phải tôi.

…Tôi không biết thông tin liên lạc của Momoi…

Tôi tin là cậu ấy sẽ cho nếu tôi hỏi…nhưng nó cứ kiểu ngượng ngượng ấy.

Tại tôi không biết cách xin số điện thoại của mấy bạn nữ mà.

Về phần Sakura-chan thì em ấy tự nói cho tôi đấy chứ.

À mà tôi cũng đã biết số điện thoại của Saijo đâu…

Cô ấy đã bảo tôi trao đổi thông tin liên lạc với nhau khối lần rồi, nhưng tôi chối từ hết mới ấy chứ.

Đấy là vì nếu tôi nói cho cô ấy biết thì khéo chắc cả ngày tôi cũng thoát được đống tin nhắn từ cô mất.

Ừm thì, cũng được một thời gian rồi nhưng cô ấy vẫn sẽ tự vấn về những gì bản thân đã làm, thế nên tôi thấy hơi thương cảm cho cô ấy.

Nhưng lại một lần nữa, nghĩ về mấy cái thông báo suốt cả ngày đấy lại gợi nhớ lại nỗi ám ảnh của tôi ngày trước.

Ờm, một ngày nào đó tôi sẽ nói cho Saijo-san vậy.

Ngày nào đó ấy nhá!

…Giờ thì tạm thời bỏ Saijo qua một bên đã.

Quan trọng hơn là—

"Liệu có chuyện gì xảy ra không?"

"Hmmm…"

Tôi đang vắt óc ra để nghĩ xem Momoi lại đang làm gì và phản hồi lại mấy lời lầm bầm của Sakura-chan.

"Anh đi đến trường đây!"

"Ể? Này…đợi đã, Onii-chan!"

Tôi chạy một mạch thẳng đến trường, bỏ lại Sakura-chan đang kinh ngạc ở phía sau.

—Tôi đúng là thằng ngu mà!

Không phải là Momoi đáng yêu đến vô lý luôn sao?

Nếu mà bạn đi giữa đường vào ban đêm như thế này, bạn có thể bị tấn công đấy!

Tại sao tôi lại không phản ứng sớm hơn chứ?

Dù gì thì giờ cứ đến chỗ Momoi sớm nhất có thể đã!

Tôi lo rằng Momoi có thể bị cuốn vào mấy chuyện kỳ lạ gì đó một lần nữa, thế nên tôi phóng hết tốc lực đến trường.

"Tôi chắc rằng bạn sẽ hiểu được sao tôi lại ở đây…. Haa–... Haa–... Có ánh sáng từ phòng hội học sinh."

Khi đến trường, tôi thấy có ánh sáng hắt ra từ phòng hội học sinh.

Nói cách khác, Momoi vẫn còn trong hội học sinh.

Trời ạ… Hội học sinh giờ này còn đang làm cái quái gì vậy hả?

Với suy nghĩ ấy trong lòng, tôi liếc nhìn trộm qua khung cửa sổ phòng hội học sinh.

Sau đó…

"Eh…?"

– Từ đây, tôi thấy Momoi đang một mình nhìn vào màn hình máy tính.

Sao chỉ còn lại mình em…?

Mấy Người khác đâu rồi…?

"Này."

Tôi mở của phòng hội học sinh rồi đi vào gọi Momoi.

"–!! Cái…?! Sao Kanzaki-kun lại ở đây?"

Khi tôi gọi tên em ấy, Momoi mới sững sờ nhìn tôi.

Em ấy có vẻ đang tập trung tới nỗi còn chẳng nghe thấy tiếng mở cửa luôn kìa.

"Em biết giờ là mấy giờ rồi không?"

Tôi hỏi, lờ đi câu hỏi của Momoi, và rồi em ấy đánh mắt đi đầy khó xử.

Em ấy có vẻ như đã nhận ra rằng đã quá giờ tan họp từ lâu rồi.

Cơ mà…chỉ là…bên ngoài trời đã tối thui như mực rồi kia mà.

Em ấy không nhận ra mới là lạ ấy chứ.

"Thế, em làm gì mà muộn tới tận giờ này hả?"

"Đó là… Công việc đang chất đống lại…"

Momoi yếu ớt đáp lại với giọng căng cứng cả lên.

Em ấy chắc chắn đã nhận ra là tôi đang giận rồi.

"'Công việc đang chất đống?' Vậy thì, sau không ai ở đây hết vậy hả? Có lẽ mấy người kia thậm chí nằm ườm ở nhà lúc này trong khi em cố làm cho nó xong và mang nó về nhà ư?"

Tôi híp mắt lại hỏi Momoi.

Momoi quay đi để tránh ánh mắt của tôi.

Không phải là tôi muốn ép Momoi đến giới hạn hay gì.

Và thật ra mà nói ấy, tôi không thấy thoải mái khi nói mấy lời này với Momoi đâu, tim tôi đau lắm chứ bộ.

Nhưng nếu tôi không nói thế này, em ấy sẽ lại bao che cho những người khác và nói dối tôi.

"Đó là vì… Mọi người, ai nấy cũng điều đánh máy chậm. Đó là tại sao em làm sẽ hiệu quả hơn… Em không thể giao việc này cho bất kỳ ai hoàn thành nó cả…"

Nghiêm túc đấy à…

Ừ thì, kể cả trên không gian mạng thì vẫn có những người không dùng được máy tính mà…

"Well, còn cố vấn của hội học sinh thì sao? Sao em không giải thích cho cô và nhờ cô ấy giúp đỡ?"

Tôi hỏi, rồi Momoi lắc đầu.

"Cô ấy… không biết đánh máy… Hiện tại, cổ đang ở phòng giáo vụ chời em xong việc."

"..."

"Bộ hội học sinh chỉ có những người giỏi về mặt học tập thôi sao trời?"

Tôi tự lẩm bẩm với bản thân mình.

"Thật là kinh khủng…? Không ai có thể đánh máy mà không cần nhìn bàn phím như anh đâu, Kanzaki-kun…"

"Không, anh biết, ôi thôi nào… Dù muốn hay không, có tận năm người trong hội học sinh cơ mà… Làm thế nào mà họ lại đánh máy chậm, và ngay cả giáo viên cố vấn còn chả biết đánh máy nữa chứ? Bên cạnh đó, ngày nay ai cũng sài cảm ứng được cơ mà."

—Gõ chạm, hay chạm mù, là cách gõ mà khi soạn không cần nhìn bàn tay mình. [note46185]

Có rất nhiều người có thể ghi nhớ vị trí của các phím ở trong đầu, nhưng về cơ bản là do các ngón tay đã ghi nhớ vị trí mới phải.

Và khi cơ thể bạn đã nhớ, bạn có thể gõ nhanh hơn bởi vì lúc đó bạn không phải nghĩ gì trong đầu cả. [note46186]7

Ngoài ra, bạn có thể nhận ra những lỗi sai khi nhìn lên màn hình, và bạn cũng có thể gõ khi đang nhìn vào tài liệu, giúp cho tốc độ gõ của bạn được nhanh hơn.

Với cả cũng đúng là có khá nhiều người đánh máy mà không cần nhìn vào bàn phím. [note46187]

"Và tại sao em không nói với anh là em sẽ về muộn? Sakura-chan đã nhắn tin cho em vài lần rồi đó, đúng chứ?"

Khi tôi nói vậy, Momoi tự nhiên giơ màn hình lên cho tôi.

…Đen thui vậy?...

…Có nghĩa là em ấy…

"Em quên sạc điện thoại à?"

Khi tôi hỏi, Momoi cúi gằm xuống.

Này…Con người đứng top đầu trong kì thi thử Quốc Gia đâu rồi?

Hội học sinh, kể cả con bé, toàn mấy đứa vụng thế à…

"K-k-không phải mà…!!"

Tôi chết lặng, còn Momoi bắt đầu bối rối.

"Thế là cái gì…?"

"Đó… Đấy là… Đó là vì gần đây em cảm thấy có chút khó chịu, không phải vì em đã thay đổi."

"..."

Tôi không phản ứng gì trước lời Momoi nói, chúng tôi cứ thế im lặng đứng nhìn nhau.

"Rồi, rồi, rồi…Được rồi."

"Á, anh tệ quá!"

Nghe mấy lời biện hộ của Momoi làm tôi cứ như thằng ngốc vậy nên tôi đã cho qua.

Đằng sau tôi, Momoi phàn nàn các thứ trong nước mắt, nhưng tôi chọn lờ đi vì khá là kỳ cục khi cứ mãi dây dưa với em ấy như vậy.

– Vì em ấy đang cảm thấy chán nản, đấy có nghĩa là ẻm đã gánh hết tất cả…

… Eh?

Em gần đây đã thay đổi?

Điều này, có lẽ nào…

"–Heiya!"

– Ding!

"Cái quái gì thế!?"

Momoi đột nhiên bổ cho tôi một cái thật mạnh kèm theo tiếng hét kỳ lạ.

"Em đang làm cái trò gì thế hả?"

"Đó là lỗi của Kanzaki-kun vì dám ngó lơ em!"

Khi tôi nhìn Momoi trong khi ôm đầu mình bằng tay phải, tôi thấy mắt em ấy đang ngấn lệ và phồng má.

Này… Không phải em ấy dễ thương quá sao?

Hay đúng hơn, tâm hồn của em ấy là một đứa trẻ à?

Ít nhất, ẻm nhìn còn trẻ con hơn Sakura.

"Haizz~~... Làm việc này chỉ tổ phí thời gian thôi. Còn giờ, chúng ta còn bao nhiêu việc phải làm nữa?"

"Ừm… Chừng này…"

Những gì Momoi đưa cho tôi xem là một xấp giấy A4 độ khoảng 30 tờ.

Hở…?

Tôi chưa vào hội học sinh bao giờ, nên cũng không chắc lắm, nhưng có nhiều việc đến thế cơ á?

Tôi không rõ là do trường có nhiều học sinh hay là có nhiều trang thiết bị và vật chất nhỉ?

Well, trường có 10 lớp cho mỗi khối, thế nên việc này là không thể tránh khỏi rồi…

"Em thật sự nên nhờ người khác giúp em việc này thì hơn…"

Tôi không thể không nói với Momoi rằng có quá nhiều việc cần làm. Thậm chí, tôi không chắc mình sẽ mất bao lâu để làm hết cái đống đó ấy chứ.

Đặc biệt là nếu Momoi mà không biết đánh máy cảm ứng [Note: như chạm mù ở trên có giải thích], thì tôi không thể không tự hỏi mất bao lâu để em ấy hoàn thành mớ này.

"Em đã kêu mọi người làm việc khác rồi…"

"Đó là những gì anh đã nói, nếu em vẫn cố làm vào giờ này, điều này đồng nghĩa với việc em không phân chia công việc cho người khác một cách hợp lý, đúng chứ?"

"N-n-nhưng mà…"

Momoi sẽ không chịu cúi đầu trước lời phàn nàn của tôi đâu.

Haizz~... Đúng là một cô em gái cứng đầu mà.

"Đâu là cái cần làm trước?"

"Hở…?"

"Những gì anh đang cố nói, cái nào cần hoàn thành cho ngày mai."

"Oh… Những cái đấy thì xong rồi. Những việc còn lại là dành cho những ngày sau đó, nhưng nếu anh mà không giải quyết nó bây giờ, nó sẽ chất chồng lên mất…"

Theo tôi thấy…

Ẻm vẫn có thể ưu tiên cho thứ tự công việc.

Well, vậy là phần này của ẻm đúng là học sinh danh dự rồi.

"Nếu là vậy, ở nhà, hãy dùng —... Không, đợi đã, em không thể…"

Tôi đã định kêu em ấy đã có thể dùng máy tính của mình ở nhà, nhưng rồi tôi chợt nhớ ra em ấy không thể dùng được vì tôi đang độc chiếm nó dạo gần đây.

Thực tế, em ấy không tỏ ra ích kỷ ở đây khiến tôi nghĩ ẻm là một cô gái tốt.

Tôi không còn lựa chọn nào khác.

Tôi sẽ mua cho Momoi một con máy tính bằng tiền tiêu vặt của mình. [Lesor: chuẩn đấy simp chúa-sama]

"Anh sẽ mua máy tính cho – không có gì, quên nó đi."

"...?"

Momoi nghiêng đầu thắc khi tôi nói lại lời của mình.

…Anh xin lỗi, Momoi…

Rốt cục thì anh cũng không muốn mua máy tính cho em.

Vì—...Thế có nghĩa là em ấy sẽ không đến phòng tôi chơi erogame nữa…

…Gì cơ?

Im đi…Tôi biết vậy là không công bằng chứ…

Hơn nữa, khá là rắc rối khi Momoi cứ thế lao ra khỏi bồn tắm thôi…

Thế nhưng, tôi cũng không muốn Momoi sẽ không đến thăm tôi nữa…

…Haa, thật đấy, tôi bị sao vậy tôi ơi…[note46188]

Tất cả là tại Momoi dễ thương quá mà…[note46189]

Tôi chẳng thể nào làm được gì khác ngoài đặt tay lên mặt và nhìn lên bầu trời. [note46190]

"Umm…Sao vậy ạ?"

Momoi nghe có vẻ đang hơi bối rối trước những hành động của tôi.

"Không có gì đâu…À mà, anh có thể xem qua mấy thứ em đang làm được không?"

"Uhh, vâng…"

Tôi cầm lấy mớ giấy từ Momoi rồi nhìn qua chúng.

Hưmm…

"Vẫn là cùng một đoạn văn bản ở đây và đây đúng chứ? Có gì khác nhau sao?"

"Ể? Vâng, đúng thế nhưng…"

"Thế sao em lại không làm một bản copy trong excel rồi lật lại sửa mấy chỗ khác nhau thôi?"

"À, nhưng trong tài liệu này có mỗi một thứ phải nhập cho thiết bị này thôi, nhưng cái kia có đến ba cái đúng chứ? Nếu vậy thì em sẽ chỉ nhập một tên cho cả ba thứ. Em sẽ đặt ba cái cùng với nhau rồi em có thể xem được những gì liên quan đến nó luôn, thế nên em nghĩ sẽ nhanh hơn nếu làm nó từ đầu thay vì vừa làm vừa sửa."

Anh hiểu ý của em rồi…

"Và đây lại còn cả hoạt động phòng ban với chi tiêu ngân sách của hội học sinh nữa, và cách thức - à không, ý anh là định dạng ấy, đấy chỉ là mấy cái biểu mẫu khác nhau cho những tài liệu khác nhau thôi, chứ em xem, mấy cái này có khác gì nhau không?"

Tôi hỏi, Momoi gật đầu.

"Thôi anh hiểu rồi. Bây giờ đi về nhà thôi."

"Ể? Nhưng nếu em không làm bây giờ thì sau mệt lắm…"

"Anh không quan tâm. đã muộn rồi, tạm dừng bây giờ đi."

Khi tôi nói thế, Momoi miễn cưỡng gật đầu.

"Momoi, em có thể tắt cái máy tính đi và nhờ họ lau dọn với khóa cửa hộ được không?

"Ể, ư, vâng…"

Momoi bối rối trước mấy lời của tôi trong một khắc, rồi ngay lập tức làm theo những gì tôi bảo.

Tôi thấy hơi tệ vì mình không giúp gì được cho Momoi, thế nên tôi chụp lại một số tài liệu có định dạng khác nhau bằng điện thoại mà không cho em ấy nhận ra.

_____________________

"Em xin lỗi vì đã ích kỷ như vậy. Và em cũng cảm ơn cô vì đã ở lại muộn đến vậy vì em."

Momoi cúi đầu trước Kisaragi-sensei, một cô giáo vụng về mới vào làm được hai năm.

Tôi đang trốn ở góc hành lang quan sát tình hình.

Như dự đoán, tôi đã ở muộn đến vậy với Momoi, và sẽ khá là phiền toái nếu bị nói gì đó, thế nên tôi quyết định chỉ trốn đi và chờ đợi.

…Ờm, bạn thấy đấy.

Bất kể ngoại hình chúng tôi có lệch pha đến đâu đi chăng nữa, nếu mà tôi ở một mình cùng với em ấy vào giờ này thì kiểu gì cô ấy cũng sẽ nghi ngờ chúng tôi, bạn có nghĩ vậy không?

Thế nên đừng nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương thế chứ…

Hơn nữa – cố vẫn của hội học sinh,Kisaragi-sensei.

Nhìn qua là biết cô ấy có ngoại hình rất dễ thương rồi, chỉ mỗi cái là cô ấy hơi vụng về…

Azusa Kisaragi là giáo viên bộ môn kinh tế gia đình, người thường hay xem nhẹ mọi việc, hành động thiếu cẩn trọng và cũng mắc rất nhiều lỗi.

Hơn nữa, cô ấy sẽ khóc trước học sinh mình nếu gặp rắc rối.

…Cơ bản là tôi nghĩ về cô ấy như thế đấy…

Cô ấy biết tôi không khéo từ chối vì chứng rối loạn giao tiếp, thế nên cô sẽ lấy nước mắt để nhờ tôi giúp.

Ban đầu, tôi còn chẳng thể nói chuyện ra hồn với cô ấy luôn cơ, nhưng rồi đến cuối năm nhất, tôi cuối cùng cũng đã có thể đối phó với cô ấy.

Thế nhưng, đến năm Hai tôi không còn liên lạc với cô ấy nữa.

Đây là lúc tôi ngừng liên quan tới cô ấy – sau giờ học một ngày cuối năm nhất, khi cô ấy khóc lóc với tôi, "Cô đánh rơi chìa khóa vào phòng kinh tế gia đình mất rồi, cứu cô với~."Chúng tôi đã đi tìm khoảng hai tiếng nhưng không tài nào có thể tìm ra được.

Và rồi, bạn biết chúng tôi thấy nó ở đâu không…?

–Trong túi quần của cô ấy chứ còn đâu nữa!

Đây là cuộc trò chuyện của chúng tôi khi ấy.

"Dù em có tìm ở đâu thì em cũng không thấy mà…"

"Ôi không, cô phải làm gì giờ…! Hiệu trưởng sẽ lại nổi trận lôi đình với cô mất…"

"Có ai đi mất chìa khóa mãi như cô đâu…"

"Không, em không nhớ là cô đã để nó vào trong túi rồi sao? Thế mà bây giờ nó tự nhiên biến mất khỏi túi rồi này!"

"Hể…Nhân tiện thì cô đã tìm tử tế trong túi quần chưa vậy…?"

"Ở, mắt em bị làm sao ý? Lại đây này, chỉ—A…"

"Để em đoán, A vậy có nghĩa là…?"

"Awawa~, nó vẫn ở suốt trong túi quần cô này…"

"Em đi đây."

"A, đợi cô, đừng bỏ cô lại mà~!"

–Khi ấy tôi không trách cô ấy.---Dù gì thì trình độ giao tiếp của tôi chắc ngang với cái đầm lầy, thế nên cô ấy có vụng về đến đâu đi nữa thì tôi cũng không trách cô ấy được.

Tôi chỉ đờ người ra mà chả thể nói được gì khác cả.

Không, đấy không phải là lí do duy nhất khiến tôi đoạn tuyệt với cô ấy đâu, được chứ?

Cô ấy phiền vãi đạn luôn ấy.

Cô ấy toàn lôi em gái mình ra để thể hiện sự siscon của mình thôi.

Hóa ra là em gái cô ấy cũng cùng tuổi với chúng tôi nhưng mà ở trường cao trung khác có tên là Kirisawa Gakuen, nhưng có vẻ cậu ấy là một cô em gái rất dễ thương và lanh lợi đấy chứ.

Trước cả khi tôi nhận ra, tôi đã được nghe một tràng câu chuyện dài bất tận về cậu ấy.

Đương nhiên, tôi chả tin lời nào mà cô giáo viên vụng về này nói cả, bỏ ngoài tai khoảng phân nửa những gi cô ấy nói nhưng nếu cứ nghe đi nghe lại một câu chuyện thì tôi chịu sao cho nổi chứ.

Thế nên đấy là lí do tôi không muốn can hệ gì với cô ấy nữa, và nếu tôi thấy cô ấy thì tôi sẽ ngay lập túc chạy đi trước khi cô ấy nhận ra tôi.

"À, không sao, không sao đâu mà, cô mới phải xin lỗi vì không giúp gì được cho em mới phải."

"Dạ không, em cảm ơn vì cô vẫn ở đây ạ."

—Dù vậy, cũng đã lâu rồi tôi mới được chứng kiến chế độ cool ngầu này của Momoi.

Khi tôi nhìn thấy em ấy như thế này, tôi chỉ có thể xem em ấy như một người khác thôi.

"Vậy giờ cho em xin phép ạ."

Với đó, Momoi bước về phía tôi.

"Em xin lỗi vì đã bắt anh phải chờ. Đi về nhà cùng nhau nhé."

Sau khi nói vậy, Momoi nở một nụ cười dễ chịu trên môi.

"...!"

Tôi bụm miệng lại bằng tay phải rồi nhanh chóng ngoảnh mặt đi khỏi Momoi.

Ôi không!

Sao con bé lại dễ thương đến vậy chứ!

Tôi thật vui khi biết chỉ độc tôi là được biết đến mặt này của Momoi.

Momoi nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ khó hiểu, nhưng tôi không thể nhìn vào mắt em ấy nữa rồi.

Truyện Chữ Hay