Cơn mưa lạnh buốt.
Có vẻ như chính cơn mưa mang theo cái rét đến tận xương tủy ấy. Giống như cả một cơn mưa băng đang trút ầm ầm xuống vậy… Cơn mưa này lạnh đến như vậy đó.
Trận mưa điên cuồng ấy cứ như nước mắt của thiên đàng, gần như đục thủng mái ngói. Chung quanh vang lên tiếng nước gầm, vốn đã to hơn cả tiếng mưa rơi – gọi là tiếng thác đổ thì chính xác hơn.
Mưa như vậy đã bao lâu rồi?
Cơn mưa phía chân trời xa đã phá sập mọi kỷ lục trước đó. Tuy nhiên không có vẻ gì mưa sẽ tạnh cả.
“Da”
Tiếng nước chảy vang vọng trong một đêm lạnh, quang mây.
“Chàng trai trẻ bị thế giới này khước từ, và cô gái trẻ ở trung tâm của thế giới ấy. Liệu hai người họ có thể trở về bên nhau lần nữa sau khi bị buộc phải chia cắt hai năm về trước?”
Dưới bầu trời đầy sao là hình ảnh một người phụ nữ đang chải suối tóc đen huyền.
Thiên kết cung , tầng hai trăm chín mươi mốt – tầng cao nhất.
Cô gái đang đứng giữa cơn cuồng phong và đang đứng trên chóp của ngọn tháp vốn chỉ nhỏ bằng đầu kim chỉ với đầu ngón chân mình – cô gái này đang đứng ở điểm cao nhất của Thiên kết cung .
“Cơn mưa như trút này cũng chẳng khác gì hai năm về trước. Chỉ là sự trùng hợp thôi ư?”
Đôi môi mọng của cô cong lên thành một nụ cười. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời đen kịt đang đổ mưa.
Một cảnh tượng bí ẩn.
Nước mưa nảy khỏi thân thể cô gái trong khi phát ra thứ ánh sáng rực rỡ trước khi kịp chạm vào người cô.
Cứ như có một kết giới vô hình ngăn không cho mưa chạm vào cô vậy.
“Còn nhớ không? Đêm mà ta và cậu gặp nhau trong cơn mưa nặng hạt ấy – cái đêm khởi đầu cho mọi sự ấy”.
Bên dưới cô là một bình nguyên trải dài với hàng ngàn chấm sáng từ khu dân cư, chớp sáng liên tục.
Không hề có lối nào dẫn lên đỉnh cao nhất của tòa tháp cả. Vậy làm sao cô xuống được chứ? Mà không, ban đầu làm sao cô lên đó được? Nhưng những câu hỏi đó với cô có vẻ chẳng quan trọng lắm, cô vẫn yên lặng đứng đó.
“Fufu… được, được lắm. Có vẻ như kỹ năng của ta đã sụt giảm đi đôi chút trong hai năm qua do phải bảo vệ cậu dưới lốt giám sát. Đồng ý không Sheltis?”
Cô gái vui vẻ nói.
Cô nhẹ nhàng đặt hai tay lên bụng mình, đồng thời ưỡn bộ ngực quyến rũ của mình ra.
“Tuy nhiên khi tính đến việc đó không đến nỗi nhàm chán, mà đúng ra rất thú vị thì ta cũng chẳng làm loạn lên vì điều đó đâu. Bởi có một sự thật không thể chối cãi rằng lục địa trôi dạt này đang đợi cậu trở về mà”.
Cái nhìn của cô hướng xa hơn về phía chân trời.
Cô dang rộng bàn tay trông như giao phó toàn bộ cơ thể mảnh mai của mình theo chiều gió.
“Cơn mưa này, vào đêm nay – mọi thứ chẳng khác gì hôm ấy cả. Thành ra Sheltis này. Đại diện cho toàn thể lục địa trôi dạt, một lần nữa ta chào đón cậu”.
Rồi Tsali nhìn về phía cuối chân trời.
“Chào mừng trở về, chàng trai trẻ, người đã rơi xuống Uế ca địa đàng chi viên rồi quay trở về lục địa trôi dạt. Cả ngàn năm nay thiên đường băng giá ấy vẫn chờ đợi cậu…”