Hyouketsu Kyoukai no Eden

chương 4: giao chiến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mùi cỏ và mùi đất. Tiếng côn trùng rả rích, tiếng chim hót và tiếng lá rơi xào xạc vang vọng khắp quần đảo trôi dạt .

“Chả khác gì đi tuần ở khu Sinh quyển cả”.

Đứng dưới một tán cây to, Horn nhìn vào bản đồ điện tử hiển thị trên đồng hồ.

… “Ba mươi phút rồi, vẫn chưa có báo cáo nào từ đội tiên phong.”

Lầm bầm bằng một giọng đều đều khi đang đứng giữa đám cây bụi quanh những cây cao to. Cô chỉnh lại khẩu súng trường trên vai và cắn môi.

Có vẻ như đã có chuyện xảy ra rồi.

Cô nhận được báo cáo từ Leon ba mươi phút trước là họ đang đột nhập vào căn cứ, sau đó báo cáo dừng lại hẳn, mà dù có gọi những dòng ngắn ngủi đó là báo cáo đi nữa thì thực chất họ cũng chỉ là ấn nút báo cho nhau “vẫn còn sống.”

Và không có thêm bất kỳ thông tin nào nữa.

Không chỉ mỗi Leon, chẳng có tín hiệu nào đến từ Sheltis hay số Chín bên Bộ chính trị. Nhưng ngay cả trong những giả thiết điên rồ nhất thì chẳng thể nào một đội hình đầy rẫy tinh hoa như Sennenshi hay nhân vật cấp cao Bộ chính trị lại bị quét sạch nhanh đến vậy.

Nên kết luận logic nhất là họ đang bị tấn công.

“Có lẽ tất cả đều đã tản mác, hoặc bị bao vây…”

Dù thế nào đi nữa thì chuyện đang xảy ra hẳn chẳng tốt lành gì.

Một nguồn cơn khác của sự lo lắng là cô chẳng nhận được thêm bất kỳ chỉ thị nào từ phía các nữ tư tế. Người đang quan sát mọi người thông qua thấu thị là Syun-rei, nên nếu có chuyện gì xảy ra cho Leon thì chắc chắn cô đã được thông báo ngay và luôn.

… Chuyện này cũng không xảy ra. Như thế tình hình vẫn không đến nỗi?

Hai khả năng đối lập hoàn toàn với nhau. Vậy cái nào đúng? Mình nên tin và hành động theo cái nào?

“… Thật khó tránh.”

Cô tiếp tục di chuyển sau một thoáng ngừng lại.

Horn đi đến kết luận là sẽ phải gặp đội tiên phong. Nếu tình thế thuận lợi thì coi như cô tốn công vô ích. Tuy nhiên nếu tình thế bất lợi thì việc không thể hỗ trợ kịp thời là một sai lầm khó thứ tha.

Sự bất an vẫn ngập tràn, nhưng cô tin vào lựa chọn của bản thân và hướng về phía căn cứ mà Leon đã báo cáo…

“…”

Ngay lập tức, một hiện tượng khác thường xảy ra khiến cô không tin vào mắt mình.

“… Máu?”

Phần da thịt trong bộ đồ ngụy trang dưới đùi của cô rõ ràng đang chảy máu. Đó hoàn toàn không phải vết thương do cành cây hay do vấp phải đá, mà đó là một vết cắt như từ một con dao rất sắc.

… Mình bị thương từ bao giờ?

… Chỉ mới nãy, hay đã từ lúc mình đi quanh quần đảo trôi dạt ?

Không, đây không phải vết thương do môi trường ở , mà rõ ràng do con người tạo ra. Mà một khi mình đã bị một vết thương như vậy thì làm thế nào mình không nhận ra được cơ chứ?

Thế tức là vết thương này chỉ mới đây thôi.

“…”

Vẫn không bỏ khăn bịt mắt, cô xem kỹ tương lai do “Bản đồ thiên thể” tạo ra. Với việc biết trước vài khoảnh khắc trong tương lai, nếu cô có thể biết được một điều gì đó bất thường thì có thể hạn chế được tác động của nó đến mức tối thiểu.

Không có gì bất thường trên Bản đồ thiên thể cả. Cô vẫn được bảo vệ bởi những cành cây lớn và bản thân đang ở trong bụi rậm. Quần đảo trôi dạt này hoàn toàn không có những dạng thức sống nguy hiểm nên có thể cho rằng chẳng có gì cần phải quá đề phòng. Chung quanh chẳng có gì bất thường…

Cạch…

Rùng mình…

Một âm thanh máy móc vang lên khiến Horn giật mình nhảy ngay sang bên cạnh. Dù cô chẳng thấy có gì đặc biệt, nhưng cô tin vào trực giác của mình và bay người sang bên.

!!!

Cô nhận ra có “một cái gì đó” vừa mới sượt qua vai mình. Cùng lúc ấy bộ đồ ngụy trang của cô bị rách, và máu chảy ra từ chỗ đó. Mà dù là cái gì bắn ra đi nữa thì nó vẫn tiếp tục bay và đâm vào thân cây ngay sau lưng, tạo thành một lỗ nhỏ như kim đâm.

“Một tên bắn tỉa ở khoảng cách cực gần!”

Cô ném khẩu súng trường của mình sang bên và rút ra khẩu súng máy bên tay phải, sau đó cô trườn sâu hơn vào bụi rậm.

Không thể xác định loại đạn hay vị trí tên bắn tỉa, nhưng không nghi ngờ gì nữa.

Đó là một kẻ bắn tỉa biết rất rõ vị trí của mình.

Giấu mình vào bụi cây lần nữa, cô không ở đó quá lâu mà ngay lập tức bay vào giữa biển cây rừng. Ngay khoảnh khắc ấy, bụi cây cô ẩn nấp bị tấn công.

… Muốn đấu súng với ta ư?

Cô bỏ qua chi tiết tại sao không thể thấy được đường đạn bằng Bản đồ thiên thể. Vì dù sao đi nữa việc tìm ra vị trí của tên bắn tỉa là ưu tiên hàng đầu. Nếu không trò mèo vờn chuột này còn lâu mới hết.

Bất thần…

Loạt bắn tỉa dừng hẳn lại.

“Ta hơi bị bất ngờ đấy, ngươi lộ diện quá dễ dàng.”

Một thân hình gầy gò đứng giữa biển cây rừng, xung quanh toàn hoa là hoa.

“…”

Một cây khô.

Đó là ấn tượng đầu tiên của Horn khi thấy người đàn ông trước mặt mình.

Có chiều cao bình thường của một người đàn ông trưởng thành, nhưng hắn gầy gò một cách đáng kinh ngạc. Các cơ thể và mỡ của hắn dường như teo tóp lại đến cực hạn – đâu, nó còn vượt qua bất kỳ giới hạn nào, nếu có. Đứng thẳng trong bộ đồ ngụy trang, trông hắn chẳng khác gì đám cây rừng chung quanh.

“Hay ngươi đầu hàng rồi?”

“…”

Người đàn ông không trả lời. Trong bộ đồ ngụy trang cao quá đầu, chẳng thể thấy được nét mặt cũng như đường nét gương mặt hắn ta.

… Khẩu súng trông cứ như có ma thuật bổ trợ ấy nhỉ.

Trên tay phải người đàn ông là một khẩu súng trường, còn tay trái là một khẩu súng tự động cỡ nhỏ. Cả hai đều phủ một màu xám trắng ở khắp mọi nơi, từ băng đạn tới nòng súng. Trông cứ như xương động vật vậy.

… Khẩu súng được trang bị một lớp sơn ma thuật.

“Ra ngươi là thành viên của Tổ chức. Nghe danh đã lâu, nhưng thật hay ho làm sao khi tấn công một người phụ nữ từ phía sau. Hay ngươi chẳng tự tin mấy vào chính mình vậy?”

“… Chỉ… có… thế… thôi… sao?”

“Ngươi nói gì cơ?”

“Không… thể… tìm… ra… chỗ ta… nấp… và bị… bắn… trúng… bởi viên… đạn… chậm… như thế… Sennenshi… chỉ… có… thế… thôi… sao?”

Giọng của hắn trầm trầm, cứ y như cố gắng ép cổ họng phun ra từng từ một. Tuy nhiên sự chỉ trích nhắm đến Horn là rất rõ ràng.

“Ngươi là bảo vệ của căn cứ này à?”

“… Việc tư thôi… chỉ là… ta… tìm ra… tri kỷ…?”

Hắn ta đưa bàn tay đang cầm khẩu súng lên không trung và tuyên bố bằng một giọng nói như sẵn sàng tan đi trong gió bất kỳ lúc nào.

“Đại diện cho ‘Màu xám tối đen’. Người thứ tư Chúa tể của những thư tịch cũ, Beltoma… ‘xám đen’...”

Thật buồn cười khi chỉ mỗi ngươi cho rằng hai ta là tri kỷ, ta còn nhiều thứ để làm lắm.

Horn đặt tay lên băng bịt mắt và giật mạnh.

“Ta đang vội lắm, nên ta chỉ cần ngươi thanh toán tiền quần áo thôi là được.”

***

Điện thờ.

Lửa – hiện tượng xuất hiện khi vật chất cháy tỏa ra thứ ánh sáng chói mắt và nóng kinh người. Trong số những vật chất cháy thì khí cháy, đặc biệt là oxy, vô cùng nguy hiểm.

“… Hồi bé ta cũng có biết chút ít về khoa học.”

Không hề bận tâm đến việc gạt mồ hôi lăn trên má, Huick nhìn đăm đăm vào hiện tượng ngay trước mắt mình.

Đó không phải là mồ hôi lạnh, mà được gây nên bởi lượng nhiệt vô cùng lớn xung quanh.

“Nó chẳng giúp được gì lúc này đâu.”

“Ô? Tại sao lại thế?”

Sột soạt

Natraja đứng trên bệ của điện thờ, với một vẻ mặt khá thú vị. Đưa cái nhìn trìu mến về phía cột trụ ngay phía dưới, ả cho lửa và rượu vào cùng một cái cốc rỗng.

“Ngọn lửa mà ta biết đều là những đứa trẻ ngoan tuân thủ các quy luật vật lý đó.”

“Ô, nói hay chửa? Hóa ra ngọn lửa của ta đều là lũ quái thai sao? Ta tốn hơi bị nhiều thời gian để thuần hóa chúng đó.”

Một ngọn lửa bốc lên ở đầu ngón tay vẫn còn để ngoài không khí của ả. Ngọn lửa dần tăng kích thước, tăng độ sáng và sức nóng, và cuối cùng trở thành một ngọn lửa lớn.

“Cái này chỉ là cấp độ ruồi bâu thôi.”

… Một kiểu sử dụng shinryoku ấy mà. Một trong số những ứng dụng thường gặp nhất.

Nếu như kết giới băng kính thiên vền “băng” thì thứ này khống chế “lửa”.

“Cũng kiểu như Zeadoll-sama ở thánh đường thiêng liêng phải không?”

Kuro mở chiếc quạt sắt mà nhỏ lấy ra từ trong túi.

… Ừ chẳng sai

… Phép này cũng thường.

Phép của Natraja không phải là thứ quá khó tạo thành.

Cũng như tinh thể băng kính của Hyouketsu Kyoukai vốn dĩ “vật chất không hề tồn tại trên thế giới này”, những vật thể mà Huick hiện thực hóa “cứng, rắn và trong suốt.” khó thể hiện hơn. Tuy nhiên nếu là lửa thì quá đơn giản.

Nhưng…

“Thứ đó sẽ dễ dàng biến cái điện thờ này thành tro mất.”

“Không sao, ta sẽ yêu cầu Bộ chính trị hỗ trợ chi phí sửa chữa.”

Ngọn lửa xung quanh Chúa tể của những thư tịch cũ không hề dịu đi, mà trái lại nó còn cháy mạnh hơn, bốc cao hơn, gần như chạm tới trần điện thờ.

“… Một thảm họa di động.”

Những thanh kim loại đóng vai trò trang trí trên trần thánh đường bắt đầu chảy ra do quá nóng. Chỉ trong khoảnh khắc mà tung ra được ngọn lửa mạnh đến dường này.

Chẳng phải là vấn đề về độ khó hay cái gì đó đại loại.

Mà đẳng cấp xuất chúng thực sự.

“! Huick-sama!”

Hắn nhảy ngay về phía sau khi nghe Kuro cảnh báo. Ngọn lửa đi sát sàn sạt qua mũi gã. Ngay sau đó hắn nhoài người lăn về phía phải, kịp thoát được ngọn lửa tiếp theo và lao về phía người ra đòn.

Nhưng.

“Hơi chậm rồi.”

Khoảnh khắc đôi môi của Natraja cử động đầy duyên dáng, một ngọn lửa bốc từ dưới chân lên bao trùm lấy ả.

“Đâu, khoảng cách này vậy là ổn.”

“Di chuyển”

Kuro xuất hiện từ phía sau gã và lao về phía ngon lửa đang rực cháy. Nhỏ không hề giảm tốc và dùng cây quạt sắt trên tay đập thẳng vào bức tường lửa.

“Ha!”

Cây quạt sắt dễ dàng chặt đứt bức tường lửa đỏ.

… !?

Chúa tể của những thư tịch cũ ngẩn mặt ra vì ngạc nhiên. Ngay sau đó một ngọn phi đao được phóng ra. Và chỉ một cái cất tay, chiếc cốc trên tay Natraja giờ chỉ còn lại phần đáy trên tay cô ả.

“Oaaa, ra ngươi cũng có thể làm được vậy nữa.”

Một âm thanh the thé vọng khắp điện thờ.

“Quạt sắt sử dụng với tốc độ siêu âm tạo thành sóng, chính sóng ấy đã đập tan ngọn lửa của ta – ngươi tính được đến vậy và ngay khoảnh khắc đó ném phi đao. Những hành động xứng đáng của một bậc thầy.”

“Tôi rất hài lòng về những lời tán dương của công nương. Dù lý ra đó là những gì tôi phải nói. Công nương biết ngay những gì đã xảy ra… quan sát tốt lắm.”

“Chỉ là ta thích những thứ lấp lánh thôi.”

Hai tay hai ngon phi đao đang lấp lánh trên tay chúa tể những thư tịch cũ.

Bên tay trái chính là ngọn phi đao đã phá vỡ ly thủy tinh. Bên tay phải chính là ngọn phi đao Huick bắn ra tiếp nối với cái trước đó. Dù cái trước có bị tránh đi hay bắt được thì cái sau vốn nhắm trực diện vào vai kẻ thù cũng dễ dàng bị bắt bài.

“Hừmmm? Nhìn lại thì thấy cái sau nhỏ hơn nên khó bắt hơn.”

Chúa tể những thư tịch cũ nhìn kỹ lưỡng hơn vào hai ngọn phi đao.

“Đừng nhìn kỹ thế chứ, lộ bài hết bây giờ.”

“Chết, ta xin lỗi. Nhắc mới nhớ ta có nghe qua Huick trong “bánh xe thiên đường” là điệp viên xuất sắc. Chuyên nghề về đột nhập và gây nhiễu loạn quân địch, cũng là một kẻ sử dụng được nhiều loại vũ khí bí mật nhất.”

… Thông tin lại bị rò rỉ rồi.

Gã không thể giấu nổi nụ cười cay đắng, thằng ngốc nào khai sạch sẽ vậy.

“Một trong số những nguyên lão của Bộ chính trị. Có vẻ như lão đang cố gắng thần thánh hóa một người khác trong tổ chức chăng?”

“… Đám dê già này… tới lúc nghỉ hưu là vừa.”

“Giờ thì ta đã có đủ thông tin ta cần biết rồi, vậy ta rút được chưa?”

Ra là vậy.

“Chính cô là gián điệp được cài vào Bộ chính trị.”

Gã đã nghi ngờ đó hẳn là một trong số những thư ký của các nguyên lão, vị trí cao cấp của họ dư sức điều khiển được những chỉ thị về đảo Cây, vốn là căn cứ của tổ chức thứ ba.

… Và chẳng ai có thể nghĩ tới đó là một trong số những đầu não của chúa tể thư tịch cũ.

“Nếu ta không biết điều này thì có khi ta cũng chẳng thể bắt được chúng đâu.”

Cạch

Hai phi đao trong tay ả ta gãy lìa. Vốn được tạo thành từ vật liệu siêu cứng nên việc bẻ gãy chúng chưa bao giờ là chuyện đơn giản.

“… Tôi cạn lời rồi.”

“Ô, chính ta mới phải nói những lời đó chứ.”

Ả ta dùng chân giẫm nát hai lưỡi phi đao mà không hề nhìn đến chúng.

“Con số chỉ những người trong bánh xe thiên đường ứng với số vũ khí mà người đó sử dụng được… Vậy thì “Số chín” Huick à? Ngươi có thể sử dụng được bao nhiêu vũ khí cùng một lúc vậy?”

Natraja thét lên, cùng lúc đó ngọn lửa bốc cao và dữ dội hơn.

“Không đủ không đủ không đủ không không đủ. Chỉ thế mà ta phải thân chinh đến đây có ý nghĩa nào nữa? Cho phép ta để ngươi biết được số hai chúa tể của những thư tịch cũ là người như thế nào nhé…”

Ả ta đặt tay lên cổ, thở ra một hơi.

Trong ánh mắt ấy là một sự quyến rũ chết người, cũng như một sự cuồng điên khó diễn tả.

“Ngọn lửa của ta sẽ còn mạnh hơn, mạnh hơn nữa. Nếu không muốn thành tro bụi thì ngươi cũng nên nghiêm túc hơn đi.”

***

Một sự trùng hợp bất ngờ

Có hai con người hoàn toàn giống nhau, dù không chung dòng máu hay môi trường nuôi dưỡng. Hắn ta không hề có chút ý niệm nào chối bỏ điều ấy.

… Tuy nhiên.

… Mọi thứ có thể dễ dàng giải thích đến thế sao?

“…”

Leon hướng cái nhìn nghi ngờ về phía người đàn ông đứng trước mặt mình.

Người đó giống hệt cậu từ vóc dáng đến khuôn mặt, cả kết cấu xương cũng như cách các cơ liên kết. Đến cả cái tên, Armadel cũng trùng tên với anh trai Leon… Đây lẽ nào chỉ đơn thuần là một sự trùng hợp?

“Sao?”

“Anh không nhận ra em sao?”

“Hỏi lạ thật, Sennenshi Leon Nestorius Ova, người bảo vệ cho nữ tư tế. Làm gì có mấy ai ở Orbie Clar không biết cơ chứ?”

Không có chút lưỡng lự nào trong âm sắc của Armadel. Chẳng chút giấu diếm hay tỏ vẻ như nhận ra điều gì đó.

“Ý em không phải vậy.”

“Thế là gì?”

“Anh… không có chút ký ức nào về gương mặt của em sao?”

Anh trai chính là lý do cậu lựa chọn đại kiếm, cũng chính là lý do cậu quyết định trở nên mạnh hơn.

Nếu anh cậu không ở đó hẳn cậu cũng sẽ không vào Sophia, cũng chẳng bao giờ gặp gỡ Syun-rei, Yumi hay Sheltis cả.

“Không nghĩ là sẽ được một Sennenshi hỏi câu đó ngay khoảnh khắc ta gặp nhau.”

Anh chàng tóc vàng sử dụng đại kiếm lên tiếng, bật cười khan.

“Ta có nhớ mang máng những đồng đội của mình có nói về việc một Sennenshi có gương mặt giống ta như tạc. Mà khổ nỗi chuyện người giống người ta nghe nhiều lần lắm rồi.”

“Em chỉ hỏi anh một câu này thôi.”

Cậu lên tiếng trước cả khi Armadel trả lời.

“Gia đình và anh em thì sao?”

“Ta không có.”

“… Vậy để em đổi câu hỏi. Trước khi gia nhập Chúa tể của những thư tịch cũ anh đã làm gì?"

"Ta không nhớ.”

Một lời nói dối trơ trẽn. Leon nghĩ chẳng qua đó chỉ là cách anh ta né tránh câu hỏi – nhưng những lời tiếp sau khiến cậu bất ngờ.

“Ta không có chút ký ức nào trước khi ta đến đây. Ta có nghe bác sĩ nói ta bị ngất sau một vết thương chí mạng, nhưng ta chẳng nhớ chút gì về điều ấy.”

“Mất trí nhớ?”

“Có lẽ vậy. Nhưng giờ ta thấy nó chẳng là vấn đề.”

Câu trả lời tệ nhất

… Không, rõ ràng mình có tính đến khả năng này sau bằng ấy năm qua.

Không thể nào anh mình chết được. Tức lý do anh ấy chưa quay lại chỉ có thể là đang trong tình trạng thập tử nhất sinh hoặc một điều gì đó khác hẳn.

“Đó là tất cả những gì ngươi muốn hỏi?”

“Phải.”

Leon bình thản trước sự tàn nhẫn của thực tế và tiếp tục với giọng đều đều.

“Tôi có một người anh trai tên là Armadel, cũng sử dụng đại kiếm… và giống anh y hệt.”

“…”

“Tôi không biết anh có phải anh ấy hay không… Không, chính ra phải là tôi đã có kết luận anh thực sự rất giống anh ấy. Tuy nhiên…”

Cậu nhìn thẳng vào đối phương.

Tôi ngờ rằng anh chả bận tâm ma gì tới chuyện này.

“Dĩ nhiên”.

Armadel nhanh chóng đáp trả.

“Dù cho ngươi có xem ta là người anh thất lạc đi nữa thì với ta điều đó quá bất ngờ và thiếu bằng chứng. Ngoại trừ việc ‘giống nhau’ thì rất có thể đó là cái bẫy để biến kẻ thù thành đồng minh.”

Lý do ngắn ngủi, nhưng vậy là quá đủ. Leon cũng không dễ giải đáp được những điều ấy.

“… Hiểu.”

“Vậy ngươi sẽ làm gì?”

“Đi theo lý tưởng của mình thôi.”

Cậu nhấc mũi thanh đại kiếm vốn nãy giờ chúc xuống dưới và hướng thẳng về ngực kẻ đối diện.

“Ta đấu đi, nếu tôi thắng, tôi sẽ đưa anh về tháp để các bác sĩ có chuyên môn điều trị cho anh dù anh muốn hay không. Anh không ý kiến gì chứ nhỉ?”

“… Giờ mới nghe lọt tai.”

Người đàn ông trước mặt cậu lần đầu tiên nở một nụ cười. Cũng giống như Leon, hắn ta nhấc thanh đại kiếm và hướng về phía ngực Leon.

“Dịch chuyển ta đi, Igun-I.”

“Hả?”

Một lúc sau, một âm thanh vang lên vang vọng khắp sàn đấu bằng đá.

“… Đột ngột chưa, ngay giữa lúc tôi và Sheltis đang có quãng thời gian tươi đẹp.”

“Sẽ hơi bị nhiều vấn đề nếu những kẻ đột nhập gây vạ ở đây. Cặp sinh đôi về thành dưỡng sức rồi.”

“Rồi rồi, đồ ngược đãi nô lệ. Vẫn chỗ đó như mọi lần, đúng không?”

“Ừa.”

“Vậy thì cứ thế mà làm, cáo lỗi nếu có hơi nhức đầu chóng mặt nhé.”

Cùng thời điểm giọng nói biến mất.

“Bài ca hư vô.”

Một vòng sáng lấp lánh hiện diện từ không khí. Không xanh, không đỏ cũng chẳng trắng: một cánh cửa không màu.

“… Cái gì vậy?”

Một cánh cửa ánh sáng hiện ra dần trở nên chói mắt. Mới đầu như ngọn nến, sau sáng như đèn điện, rồi mặt trời, và hơn thế nữa…

!

Cậu nhắm mắt lại theo phản xạ.

…?

“… Gió thổi?”

Cảm giác đầu tiên cậu cảm nhận được là cơn gió mát nhẹ thoảng qua làn tóc mình. Mà ở dưới sàn đấu bằng đá dưới lòng đất làm sao có thể có gió được?

Cậu cảm thấy nền đất cứng dưới chân mình. Hoàn toàn khác biệt với sàn đá lạnh cóng trước đó.

… Cái này?

Ma thuật nào đây?

Cậu chỉ tay về phía ngọn thác đang gầm rú phía sau lưng. Thác đang đổ ào từ một gờ đá xa xa đằng kia. Câu có thể cảm nhận được những vệt nước bắn vào mặt mình và tiếng thác đổ xa xa. Đó không phải là một ảo ảnh, và khung cảnh trước mặt cậu không thể là nhân tạo.

“Các giác quan của ngươi rất chính xác.”

“Hả?”

“Thế giới thực cả đấy, không phải là Lagoon ngươi từng đến, mà chắc là một nơi nào đó giữa khu sinh quyển hay khu bảo tồn thiên nhiên trên Orbie Clar.”

… Không thể nào

Phải mất vài giờ trên chiếc phi cơ siêu âm họ mới đến được Lagoon, nhưng giờ cậu đã về lại Orbie Clar chỉ trong một cái nháy mắt?

“Đó là ma thuật của gã tự xưng Igun-I. Hắn có vẻ như muốn dùng nó lúc nào cũng được, nhưng bản thân hắn lại bảo nó ‘hạn chế’ hơn so với “Lục giác hoàng kim” của Maha.”

“… Thôi thì sao mà chả được.”

Nghĩ về bản chất của thứ ma thuật này không phải là việc cần làm ngay lúc này. Việc mình cần làm… là đối mặt với thằng cha này. Tất cả những thứ khác chỉ là tạp niệm. Mình sẽ không có chút cơ hội nào nếu không thể tập trung vào điều trước mắt.

… Mình có nên hạnh phúc vì điều ấy?

Bóng hình mình theo đuổi bao năm nay giờ là đối thủ của mình.

Thật kỳ diệu khi một lần nữa mục tiêu của mình một lần nữa đứng trước mặt mình.

… Mình.

… Mình đã chạm được đến mục tiêu chưa?

Cậu nhấc thanh kiếm lên và ngay lập tức vào tư thế. Mục tiêu những nỗ lực của cậu, ý nghĩa đằng sau kiếm thuật của cậu. Vị trí tối cao cậu có thể đạt được trong tòa tháp. Cậu đã tiến được xa đến như thế.

Đó chính là lý do…

“Tới luôn đi.”

Leon lao về phía kẻ đang đứng trước mặt mình.

***

Đắm chìm trong ánh sáng rực rỡ.

Liên tục đi lên đi xuống lối cầu thang thoát hiểm.

… Mình chạy liên tục như thế này đã bao lâu rồi?

“Hộc… haaa… !”

Yumi đặt hai tay lên tường rồi dựa hẳn vào tường, vừa tựa người vừa thở dốc.

“Ishtar-san, những lúc như thế này chị đi đâu mất?”

Ishtar chắc chắn đang giữ thiết bị liên lạc với đội đột nhập, nhưng lúc này chẳng thấy chị ta đâu cả. Hỏi Meimel toàn “em đừng lo về chị ấy.”

… Ishtar là người giữ nhiệm vụ liên lạc cầu nối.

… Nhưng vô vọng rồi. Tốn nhiều thời gian quá, phải quay về chỗ Syun-rei thôi.

Để quay về tầng 287, chỗ Syui-rei đang đợi thì đi thang máy dành riêng cho các nữ tư tế nhanh hơn cả. Nhỏ lê bàn chân mỏi nhừ đến chỗ thang máy vốn nằm ở hướng bắc của mỗi tầng…

“… Leon!?”

Tiếng Syun-rei ngạc nhiên vang vọng trong đầu cô thông qua truyền âm.

“… Tìm thấy Leon rồi!”

“Ơ?”

Trước khi Yumi kịp hiểu Syun-rei đang nói gì thì hình ảnh từ thấu thị của Syun-rei truyền đến nhỏ.

Ở một ngọn thác sao?

Trong bóng của thác nước đang đổ ào ạt là hai bóng người sử dụng đại kiếm đang lao vào nhau. Một trong số đó – chang trai tóc bạc trong bộ áo choàng trắng là người mà Yumi biết rõ.

“Nhưng rõ ràng truyền âm bị chặn rồi mà? Hay cậu đã vượt qua nó vậy?”

“… Đây không phải là Lagoon?”

“Nhưng-nhưng rõ ràng thấu thị thấy được mà ta?”

“… Khu thiên nhiên của Orbie Clar đó. Thấu thị tớ dành riêng cho Leon bỗng dưng dịch chuyển từ Lagoon… và hiện hữu ở khu vực phía đông của khu thiên nhiên.”

Điều này nghĩa là sao?

Một hiện tượng vô cùng lạ thường đang diễn ra trước mặt nhỏ khiến Yumi á khẩu. Dù cho Leon có quay về Orbie Clar từ Lagoon đi nữa thì đó cũng chẳng phải là một điều có thể dễ dàng thực hiện.

Và đối thủ Leon đang đối mặt.

Có tận hai Leon?

Gã tóc vàng nhìn giống Leon như tạc từ vóc dáng hình thể cho đến cách sử dụng đại kiếm. Tuy nhiên… gã là ai?

Sức mạnh đủ để đánh ngang tay Leon, thậm chí có thể đỡ đòn được và phản công lại. Ngay khi Leon né được bằng thứ tốc độ siêu đẳng thì cũng lúc đó đối phương đấm ngay một phát vào mạng sườn, không để Leon có thời gian lấy thăng bằng.

… Một đối thủ phi thường.

… Ngoài Leon thì chẳng ai khác có thể đỡ được cú phản đòn đầu tiên ấy.

Hắn cũng là một thành viên trong tổ chức thứ ba sao?

Nhưng sao hắn lại giống Leon đến thế? Mình không thể xem hắn ta như người lạ được.

“Syun-rei…”

“… Tớ chẳng biết nữa.”

Tiếng truyền âm bỗng trở nên nhỏ và run rẩy.

Tớ không biết, tức Syun-rei cũng không biết gì về hắn ta.

“… Tớ đã xác định… địa điểm. Quận năm ở vị trí phía đông khu thiên nhiên.”

Thường nhỏ không hoảng hốt đến vậy.

Vì đó là Leon, vốn không thể bị đánh bại với cây đại kiếm của cậu ấy.

Nhỏ tin vào điều đó.

Nhưng từ trận đấu họ vừa mục kích mới nãy… dù chỉ một thoáng chốc, nhưng chẳng phải Leon đang bị dồn ép sao?

“… Leon.”

Âm thanh nguyện cầu của Syun-rei vang vọng khắp tòa tháp và biến mất trong không trung.

***

Cạch!

Đôi giày của nhỏ đạp vào rễ cây chọc ra từ lòng đất.

“Ối… ối. Suýt tí nữa thì.”

Nhỏ đặt tay vào thân cây để lấy lại thăng bằng khi suýt tí nữa thì té ngã.

“Ô, vẫn chưa ngã à?”

Người bảo vệ ngoái nhìn lại, mỉm cười nhẹ.

Nhìn bàn tay chìa ra về phía mình, nhỏ cất tiếng…

Tsali-san này…

“Gì?”

“Khi em ngã xuống thì chị có chìa tay ra nữa không?”

Eyriey hỏi Tsali, giọng đầy lo lắng.

“Tốt nhất là tự lo cho bản thân vẫn hơn.”

Thay vì đưa ra câu trả lời thì người được hỏi chỉ việc nhún vai.

“Bởi vì Eyri-nee không chịu nhìn kỹ chỗ đang đứng thì có.”

“Ấy ấy, sao lại nhìn em như thế? Chị sai rồi! Chỉ là em đang quan sát một con bướm rất đẹp đậu trên phiến lá thôi mà!”

“Nãy vấp dây cũng nói y như thế.”

“Hừ, vì lúc đó có tiếng chim kêu bất thường…”

“Không không, không phải cố ý trêu hay gì đâu.”

Tsali rút tay lại và tiếp tục bước đi. Giọng nói có vẻ như đang khoái trá tận hưởng phản ứng của Eyriey.

“Con nít luôn để ý đến nhiều thứ hơn những thứ dưới chân. Nên tránh vấp ngã chỉ vì tò mò nhé.”

“… Cảm giác như chị nhấn mạnh chỗ ‘trẻ con’ hơi bị nhiều rồi đó.”

“Thế em khác đứa trẻ chỗ nào?”

Tsali cười, và quay người lại nhìn vào ngực Eyriey…

“Cỡ đồ lót so với năm ngoái vẫn chẳng thay đổi.”

“S-sao chị biết?”

“Chị lớn cái gì lại chả biết.”

Chị ta mỉm cười trêu chọc rồi tiếp tục bước đi.

“Hơ hơ… Tsali-san này, sao lại gọi em là Eyri-nee?”

“Đã bảo là Yuto hay nói kiểu thế với chị mà nhỉ?”

“Không phải, vì em nhỏ hơn chị nên gọi em là Eyriey được rồi. Ngoài Yuto thì người khác gọi em Eyri-nee nghe kỳ lắm.”

“Haha…”

Sau vài giây

“Eyri-nee, Eyri-nee, Eyri-nee… Cứ là Eyri-nee nhé, quen mồm.”

“Thế sao?”

Mới gọi có vài tiếng đã bảo quen mồm?

“Vậy đó.”

“… À thì thế nào mà chả được.”

Nhỏ rất cố gắng để đuổi kịp người phụ nữ đang đi phía trước. Có vẻ như người đó đi chậm lại một chút vì quan tâm đến nhỏ, nhưng sự khác biệt về sải chân dẫn đến chỉ một chút thiếu tập trung nhỏ sẽ bị bỏ xa ngay.

Và.

Chị ta băng qua một nhánh rễ cây đưa ra rồi đột ngột dừng hẳn.

“Chúng ta đến nơi rồi.”

“Ơ? Đây là đâu?... Mà cái này là…?”

Tsali nhìn đăm đăm về phía cơ sở nghiên cứu đang hiện hữu. Không hề có cửa sổ hay bất kỳ thiết bị nào, chỉ là một cánh cửa dẫn xuống tầng một.

“À, em nhớ có thấy cái này trước đây rồi! Lúc em đi với Yuto và Leon ấy. Chúng ta cũng làm điều tương tự lần này ạ?”

“Đại loại vậy. Mà… thứ chấn động này?”

Chị ta ngước nhìn lên bầu trời trong xanh điểm chút mây trắng trên đầu.

“Vài người bị di chuyển rồi.”

“Di chuyển? Ý chị là Sheltis và đồng đội bị dịch chuyển đến một địa điểm khác?”

“Không rõ bao nhiêu người bị bốc đi, nhưng họ không còn ở Lagoon này nữa.”

“Ơ ơ!??? Chúng ta bỏ công tới đây tìm họ!”

“Quay về chứ?”

Tsali chỉ về phía cánh cửa đang mở to.

Làm gì tiếp đây – Ánh mắt người phụ nữ hiện rõ vẻ thách thức.

“… Hừm, nhưng có thể vẫn còn một số người ở đây.”

“Đồng ý.”

“Vậy ta đi tiếp! Em không thể yên tâm khi không thấy mặt mọi người được!”

“Tốt.”

Chị ta xoa đầu nhỏ.

“… Nàyyyy, lại xem em như con nít rồi.”

“Eyri-nee à, dễ thương quá đi.”

Người bảo vệ mỉm cười, ánh mắt sáng lên cái nhìn châm chọc. Trông cứ như sự hòa quyện giữa nghiêm túc và đùa cợt vậy.

“Chúng ta vào trong, theo chị.”

“À, dạ-dạ…”

Cứ vào thẳng không cần để ý gì sao? Tsali mạnh dạn bước qua cánh cửa mà không hề có chút phòng bị nào. Ngay cả bước xuống cầu thang dẫn xuống hầm chị ta cũng bước thẳng không chút đắn đo.

“Này, này, Tsali-san từng đến đây rồi sao?”

“Không, thực sự mà nói chị chẳng biết sau đó sẽ như thế nào đâu. Chỉ là có một số mật ngữ như kiểu hướng dẫn đi như thế nào nên chị chỉ việc đi theo.”

Xéo xéo phía trước – trên bức tường có một chiếc đĩa nhỏ bằng kim loại có một vết xước nhỏ. Rất dễ nhận ra vì nó ngang mắt người nhìn.

“Ồ ồ, chị nhắc em mới để ý.”

Một khi nhận ra thì Eyriey cũng có thể tự lần mò được. Hẳn đó là dấu hiệu mà đội tiên phong để lại cho người đến sau.

“Chẳng biết Sheltis có ở phía trước không.”

“Chị cũng chịu. Hy vọng có thể gặp được một người nào đó khác.”

“Hơ? Người khác là ai?”

“Kẻ dựng nên cái chỗ này. Chị muốn biết lý do từ hắn trước hết.”

Tsali nheo mắt lại tỏ ý thách thức. Chụp lấy tay chị ta từ phía sau, Eyriey kéo lại.

“À á, đ-đợi đã… Em thấy có gì đó đang tới.”

Tiếng bước chân vang lên từ phía hành lang bên trái. Điểm lạ lùng là dù chúng mang giày nhưng nghe cứ như tiếng kim loại vậy. Và từ tiếng vọng… không chỉ một hai tên.

“Lính canh? Có lẽ chúng ta bị xem như những kẻ đột nhập phi pháp rồi.”

Làm gì giờ? Bịa ra lý do? Hay là thời điểm để trình làng sản phẩm chống những kẻ rình mò?

Trước khi nhỏ kịp quyết định phương án thì một bóng đen hiện ra từ hành lang.

Một cái bóng trong hình hài con người. Được bao bọc toàn thân bởi giáp, tay trái bằng sắt to oành và tay phải là một khẩu súng. Trên đỉnh đầu là một phong ấn shinryoku màu xanh.

Lính thiết giáp hạng nặng được trang bị bởi vũ khí phản Yuugenshu, số lượng bọn này đủ đông để gây kẹt xe toàn hành lang.

“Ê-ê…?”

Thay vì lính canh thì bọn này là những vũ khí chuyên biệt để đối phó Yuugenshu? Với số lượng bằng này thì chỉ cần người trần mắt thịt xớ rớ ngay đó thôi…

… Toi.

… Và bọn này con nào con nấy đều là thứ dữ cả. Chúng còn chẳng cần biết đối phương là con người hay con gì?

“Tsali-san!”

Eyriey chụp lấy tay chị ta tính bỏ chạy.

Trước đó nhỏ thấy một tên lính robot ở hàng đầu tiên đã vào tư thế sẵn sàng nạp đạn. Và hàng loạt đạn được khạc ra…

Cả loạt đạn… hả?

“Ủa mình có bị thương đâu ta.”

Eyriey sè sẹ mở mắt ra và thấy Tsali hùng dũng đứng trước mặt mình.

“… Hơ?”

“Đã bảo với em chị là một bảo vệ xuất sắc mà, phải không nè?”

Cạch. Chị ta bình thản mỉm cười, dưới chân là loạt đạn mà ban nãy con robot bắn ra.

Chị ta cắt đôi chúng ngay trên không? Không, không hẳn. Những viên đạn đổi hướng đâm hết xuống dưới. Chẳng rõ lý do nhưng có lẽ đó chính là điều thực sự đã xảy ra.

“Ta đi tiếp chứ, Eyri-nee? Có vẻ như cuộc tìm kiếm bắt đầu thú vị hơn rồi.”

“Hơ? Nhưng bọn kia…”

“Có gì ở đó à?”

Tự nhiên bị hỏi ngược lại, Eyriey ngơ ngác. Cả dàn robot giờ đứng yên như phỗng.

“Ơ… ơ. Chị… chị…”

“Ai biết được? Có khi thấy chị quyến rũ quá chúng quên cả cử động không chừng.”

Có lẽ chị ta sử dụng một kỹ thuật gì đó như Sheltis mà Eyriey không thể theo kịp. Dù cố nghĩ đến cách nào đi nữa thì Eyriey cũng chẳng thể hiểu nổi.

“Ồ ồ ồ!!! Em không hiểu lắm, nhưng Tsali-san thật tuyệt!”

“Bình tĩnh lại chưa công nương?”

Tsali gạt mớ tóc mai sang bên, tiếp tục tiến bước.

“Chúng ta sẽ đi nhanh hơn bình thường nhé, vì hơi bị nhiều chỗ cần phải soát.”

***

“Đó là… bản đồ thiên thể, có thể giúp nhìn thấy tương lai ư.”

Người đàn ông có biệt danh “màu xám tối đen” không hề di chuyển. Một khẩu súng trường lớn trên tay phải, và một khẩu súng tự động nhỏ bên tay trái. Chúng đều được sơn màu trắng và được ngụy trang giống như mẩu xương của sinh vật.

“Viên đạn ma thuật không thể né. Vì nó được bắn sau khi biết trước hướng kẻ địch di chuyển rồi còn gì…”

“Nghiên cứu kỹ quá nhỉ.”

Thể hiện cảm xúc trên gương mặt vẫn còn băng bịt mắt. Horn nhìn vào Beltoma.

“Nghiên cứu? Đâu, ta tìm kiếm chứ.”

Người đàn ông trong bộ đồ ngụy trang từ đầu đến chân lắc đầu.

“Vì người tri kỷ.”

“Rất tiếc, ta đã nói ta không có ý định trở thành tri kỷ của ngươi, ta còn nhiều việc phải làm lắm.”

Cảm nhận sức nặng của khẩu súng trên tay, cô nhìn thẳng vào đối thủ. Tầm bảy mét, khoảng cách đủ để bắn trúng không cần ngắm, cho cả hai bên…

“…”

Cả hai vẫn cứ đứng đó, gườm nhau. Khẩu súng trên tay cả hai vẫn giữ nguyên tư thế và cả hai vẫn đứng vững như đám cây rừng gần đó.

Một khoảng lặng.

Và thứ phá vỡ khoảng lặng ấy là một cơn gió chướng hất đám bụi và lá cây lên không trung.

Ngay lập tức đạn được bắn ra từ nòng súng của cả hai bên.

Chỉ một tiếng súng !!!

Ngay lập tức bay người sang bên và vặn nửa thân trên, cô kịp tránh viên đạn nhắm thẳng vào ngực mình. Thuận đà quán tính, cô lao sang trái và chạy ngược chiều kim đồng hồ.

Chỉ một tiếng súng vang lên

Tức hắn và mình chính xác cùng khai hỏa một lúc.

Chúa tể của những thư tịch cũ cũng chạy theo hướng ngược kim đồng hồ. Dậm chân xuống đất bằng một lực chẳng giống như cây chết khô hắn đang ngụy trang, hắn thi triển thứ thân pháp nhẹ nhàng như cánh bướm vậy.

“Thật vô nghĩa”

Dưới ảnh hưởng của Bản đồ thiên thể, thì dù Beltoma có cố cỡ nào cũng không thể thoát nổi. Cô giương súng lên nhắm vào vị trí tương lai “màu xám đen tối” đang lao đến và khai hỏa.

Thế là xong.

Ngay lúc Horn nghĩ thế, một tiếng súng khác vang lên hất văng viên đạn của Horn ngay giữa không trung.

“Hả?”

Hoàn toàn khác biệt với hàng rào Mateki của Yuugenshu. Vừa nãy… hắn bắn hạ được viên đạn tưởng chừng không thể tránh sao?

“Hóa ra đạn ma thuật bất khả tránh cũng chỉ có vậy thôi à?”

Một làn khói trắng bốc ra từ khẩu súng của Beltoma.

“Khi đã ra khỏi súng thì đạn không thể bay theo quỹ đạo khác được. Thế nên… ta chỉ cần đợi nó đến rồi bắn thôi.”

“Nói nghe đơn giản lắm.”

Với một viên đạn bất khả tránh thì né nó dĩ nhiên vô nghĩa.

Nên tất cả những gì cần làm là gạt nó khi viên đạn được bắn ra.

Tuy nhiên về mặt lý thuyết thì thế.

Thực tế con người làm sao thấy được đường đạn.

Để chống lại viên đạn của Horn cần phải biết quỹ đạo viên đạn, cùng với khả năng phản xạ vượt khả năng của con người cùng với một kỹ thuật siêu đẳng.

… Mình không thể tin được có một kẻ tay ngang có thể thỏa mãn được cả mấy điều trên.

Một kỹ năng thượng thừa cộng thêm trực giác cực nhạy. Trong số các Sennenshi chỉ có mỗi Ran và Leon.

“Viên đạn quá thật thà đó thôi.”

Tên chúa tể của những thư tịch cũ nghiêng người xuống sát đất cứ thể như hắn đang bò và tiếp tục tăng tốc. Cô bắn hai viên đạn về phía lối thoát của hắn và một viên nhằm mục đích nhử mồi.

Nhưng tất cả chúng đều bị vô hiệu hóa bởi Beltoma.

… Hóa ra vừa rồi không phải ăn may

… Mà hắn có thể đỡ được toàn bộ số đạn của mình với độ chính xác 100%.

“Nhìn từ nòng súng thì có thể biết ngay quỹ đạo đạn… Nên dù đạn ma thuật có mạnh cỡ nào… chỉ cần thấy được khoảnh khắc khai hỏa thì việc xác định được đường đạn dễ như ăn bánh nhỉ?”

Cạch.

Đối thủ của cô rút khẩu súng trường bên tay phải. Khoảng cách là bảy mét. Với một tay bắn tỉa thì bằng đó là quá gần, nhưng với Horn thì cô vẫn dư sức xoay sở.

Mình sẽ dự đoán được đường đạn của hắn bằng Bản đồ thiên thể.

Sẽ chẳng vấn đề gì nếu cô né được viên đạn vào ngay lúc đó.

“Muốn né sao?”

“… Hả?”

“Nếu muốn né thì ta đếm nhịp cho. Đếm đến ba nhé.”

Tiết lộ cho đối thủ thời điểm bắn luôn sao, hay hắn đang lừa mình?

Không, không có vấn đề gì với bản đồ thiên thể cả. Hắn không định theo nhịp đếm đấy chứ?

“Ba… hai… một… bắn.”

!

Rõ ràng cô thấy được khoảnh khắc hắn khai hỏa bằng Bản đồ thiên thể. Và cùng lúc đó cô chạy theo hướng ngược chiều kim đồng hồ, rồi sau đó nhảy 180 độ sang phía đối diện.

Cạch.

Tiếng một thứ gì đó cứng rạn vỡ.

Ngay sau đó Horn cảm thấy một cái đau thấu trời bên vai trái.

!!!

Một tiếng thét không thành lời phát ra từ Horn. Chiếc áo khoác cô mặc bị xé nát và bộ đồ ngụy trang bên dưới bê bết máu.

… Mình đã… né được… nhưng sao… bị bắn trúng xương bả vai?

… Cái gì đã xảy ra?

“Tiếp nào.”

“Giỡn mặt ta hả?”

Nghiến chặt răng, cô dấn thêm một bước về phía trước. Mặt đối mặt, súng đấu súng, cô bóp cò khẩu súng tự động. Khoảng cách giữa cả hai chỉ là năm mét. Lúc đó dù hắn có cố bắn hết số đạn cũng không thể bắn trúng hết được.

Một tiếng súng nổ vang.

Sau đó gã cúi xuống nhìn thấy một viên đạn đâm sâu vào đùi, với người còn lại viên đạn găm sâu vào hông.

“Xước rồi. Khoảng cách này đúng là quá gần đối với ta.”

Beltoma tặc lưỡi khi nhìn xuống vết thương ở đùi.

“Nhưng thế là quá đủ.”

“… Ứ…”

Cố đè nén cơn đau ở hông trái, Horn khuỵu xuống nhưng tay vẫn nắm chặt khẩu súng.

… Ra vậy.

… Bản đồ thiên thể của mình không hoạt động.

Không hề che đậy hơi thở mệt nhọc của mình, khóe miệng của cô cong lên thành một nụ cười khinh miệt.

“Hóa ra một viên đạn vô hình cũng đâu phải không thể tránh.”

“Vốn là vậy.”

Xương động vật – khẩu súng của chúa tể những thư tịch cũ trông có vẻ như một khúc xương rất lớn.

… Kỹ năng của Beltoma có được nhờ khẩu súng này, hay do chính hắn?

… Dù sao đi nữa độ chính xác của nó hoàn toàn phi thực tế.

Một viên đạn bắn đi với tốc độ siêu thanh.

Thường tốc độ 400m/s đã được gọi là nhanh lắm. Tuy nhiên đạn của Beltoma khả năng bắn ra với vận tốc gấp đôi, mà có khi gấp ba không chừng.

Beltoma bóp cò – và gần như ngay sau đó cô trúng đạn, thế nên trước khi cô kịp phác họa mọi thứ với bản đồ thiên thể thì mọi chuyện đã xong rồi.

Bản đồ thiên thể đúng là có thể dẫn ra hình ảnh.

Nhưng cô thì không quan sát kịp.

“Chắc ta không cần giải thích nhỉ?”

“Ta bảo rồi? Ta không phí thời gian với ngươi đâu.”

… Nhận ra thủ thuật.

… Cũng là lúc mình phải trả một cái giá rất đắt.

Dù cho cô có biết được trò hắn sử dụng, nhưng cô không có cách nào phản đòn lại được.

… Nếu ở thời điểm nào khác chắc mình đã nghĩ đến chước thứ 36.

Nghiến chặt răng để ráng chịu đựng cơn đau đang lan xuống vùng bụng, cô cố gắng giữ bình tĩnh.

Chĩa mũi súng xuống đất, lấy nó làm điểm tựa đứng lên.

… Không được đầu hàng.

… Mình đã dự tính sẽ tham gia nhiệm vụ này dù Meimel có yêu cầu hay không.

“Sẽ có phần thưởng xứng đáng thôi”

“Đã nhận được báo cáo, có vẻ như chị đã tiêu diệt được đám Yuugenshu… Nên hãy tin vào những điều sắp đến, tin vào những gì chị đã làm, và tin vào em.”

Nữ tư tế Yumi, tôi nợ Người việc thanh tẩy mateki của đứa bé ở trại mồ côi. Thực sự món nợ đó quá lớn.

… Nuôi Yuugenshu. Mục tiêu của đám chúa tể những thư tịch cũ là đặt các nữ tư tế vào vòng nguy hiểm.

… Dĩ nhiên chị mình thì phải bảo vệ, nhưng không thể nào không ơn đền oán trả với nữ tư tế trẻ con đó được, đúng không?

“Hóa ra cuối cùng mình phải nợ một kẻ rất phiền hà.”

Cô lầm bầm trong lặng lẽ, rồi một lần nữa quay sang nhìn đối thủ.

“Ok xong, ta đã có quyết định cuối cùng.”

“Đầu hàng chăng?”

Beltoma lên tiếng, còn Horn thì lắc đầu lộ vẻ cao ngạo. Cô nhấc mũi súng vốn đang chĩa xuống đất, và rồi…

“Ta đã có cách lật ngược tình thế rồi.”

Cô nhắm vào đối thủ - mà không, vào chân hắn ta rồi bóp cò. Hàng loạt viên đạn cắm xuống đất bốc lên một màn bụi mù.

Khói chắn?

“Ta không hề muốn, nhưng chắc chúng ta sẽ phải đánh nhau lâu đó.”

Gió thổi bạt làn khói đi, và khi mọi thứ trở nên rõ ràng thì – Horn đã không còn ở đó, chỉ còn những vệt máu đỏ loang đâu đó giữa biển cây rừng.

***

“Huick-sama!”

Một cơn lốc lửa xông tới từ phía sau lưng ngay điểm mù của gã cùng thời điểm Kuro thét lên cảnh báo. Những tia lửa liên tục bắn ra như đạn pháo.

… Thế này bao giờ mới xong.

Ngay trước khi gã bị cơn lốc lửa nuốt chửng, hai ngọn phi đao được phóng ra.

“Óa á á á!!!”

Natraja thét lên khi né đòn. Sượt qua cằm ả chỉ vài phân, một ngọn phi đao cắm xuống sàn nhà, ngọn thứ hai cắm sâu vào cây cột đá phía xa.

“Xuất sắc, mình cứ tưởng hai ít ra phải được một chứ!”

“Ôi chao… chị đại à, mắt chị tốt ghê.”

Gã hít sâu một hơi trong khi dùng tay quệt mồ hôi trán. Nhìn quanh ngôi đền thì giờ đây đã 60% chìm trong biển lửa. Huick quay sang nhìn kẻ địch đang đứng trên bục.

“Sao cô không trúng quách một đòn nhỉ?”

“Ô hô, ta sẽ cân nhắc sau khi ngươi bị ngọn lửa của ta thiêu cháy.”

Chúa tể của những thư tịch cũ đặt một ngón tay lên đôi môi đầy quyến rũ ấy và nở nụ cười. Dưới chân ả ta, ngay trên tường và trên trần đầy rẫy phi đao Huick phóng ra, nhưng không cái nào trúng đích cả.

“… Thật phi phàm.”

“Vẻ đẹp của ta ư?”

“Đúng là tôi phải công nhận điều đó, nhưng có một điểm còn hơn thế.”

… Sao ả ta có thể biết được vũ khí bí mật của mình nhỉ.

Dù rõ ràng mình đã cố tình sử dụng ngọn lửa để che giấu điều đó, nhưng ả ta né được, như kiểu biết trước điều đó vậy. Trực giác thôi không đủ. Phải có lý do gì đó khiến ả ta tránh được phi đao mỏng như lá liễu và trong suốt như kính cường lực này.

“Nên tôi nghĩ đến hơi bị nhiều giả thuyết.”

Lần này gã bay người sang bên để tránh những tia lửa đang bắn tới. Thuận đà quán tính, gã lao tới một cây cột và đạp lên nó để phi thân lên cao hơn – giờ gã đã ở trên một chùm đèn.

Ngọn lửa bao quanh Natraja. Huick quan sát thấy ngọn tháp lửa đó giờ bốc cao đến tận trần và thở ra một hơi.

“Hừ, biết ngay là thế mà.”

“Ý ngươi là sao?”

“Lửa của cô có hai loại.”

Luận điểm của gã càng trở nên chắc chắn sau khi quan sát mọi thứ từ trần cho đến sàn. Ngọn lửa của Natraja có hai loại, loại có thể đốt cháy được vật thể, và một loại khác thì không.

“Ngọn lửa thực sự phải phát sáng và tỏa nhiệt. Loại thứ hai chỉ phát sáng nhưng không tỏa nhiệt. Đó thực ra là kết giới shinryoku ngụy trang dưới dạng ngọn lửa mà thôi.”

“…”

“Tôi cứ tưởng thuật kết giới phải có màu xanh chứ nhỉ? Mà thế thì quá lộ liễu nên cô sử dụng thủ thuật để ngụy trang nó dưới dạng ngọn lửa và bao bọc quanh cơ thể mình. Ngay lúc vũ khí của ta đi vào vùng ảnh hưởng của nó thì cô cảm nhận được ngay và tránh né dễ dàng. Cô có thể thấy được phi đao của ta bằng cách đó.”

“… Hừ, chuẩn rồi.”

Natraja thẹn thò đưa tay gãi má.

“Thật đáng ngạc nhiên, chẳng biết đã bao lâu rồi bí mật của ta mới bị bóc trần ngay trận khai mạc như này.”

“Thế có phần thưởng nào cho tôi không?”

“Ta sẽ tặng ngươi một chùm lửa nhé, yên tâm toàn hàng thật cả.”

“Thôi cho em xin…”

Gã bay người khỏi chùm đèn và tạo khoảng cách với ngọn lửa đang bốc cao.

“Có điều gì đó không ổn.”

“Hử?”

“Ta cũng nghĩ y như vậy. Người mang danh “số Chín” mà chỉ ném ra có hai ngọn phi đao trong tình huống này thôi sao? Từ cái tên của ngươi thì rõ ràng ngươi có thể cân được chín loại cùng lúc cơ mà.”

“Tức danh xưng của tôi chỉ là trò bịp chứ sao. Nếu tôi ném được một lúc chín thứ thì khác gì thằng sơn đông mãi võ đâu.”

“… À vậy thì để ta buộc ngươi phải ném tất cả ra nhé.”

Từ sau lưng Natraja, một khối cầu lửa cực lớn bốc cháy, tia lửa bắn ra ngập tràn điện thờ.

“Ê ê, tính đốt luôn chỗ này hả.”

“Nếu ngươi chết cháy trước thì sàn nhà sẽ không sao đâu. Có thể đồng ý giúp ta chuyện đó không?”

“Quên đi giùm”

… Trận địa pháo thăng thiên.

Gã giấu mình sau những cây cột đá ngay sau lưng mình và để cơn bão lửa tràn qua… Mà vậy thì điện thờ thành biển lửa mất. Lúc đó thì gã sẽ chẳng thể nào rút ngắn khoảng cách để triển khai các loại vũ khí cận chiến được.

“Nhiệt độ đúng là một đối thủ đáng ngại.”

Hắn tặc lưỡi khi dùng tay quệt mồ hôi đang chảy ra như thác lũ. Dù cho không trúng đòn trực tiếp, nhưng khả năng chết khát không phải là nhỏ.

… Hết cách rồi.

… Phải giải quyết vụ này càng nhanh càng tốt.

“Oii, Kuro, đằng đó sao rồi?”

“Không vấn đề gì lớn. Chỉ là đồ tôi mặc giờ nó dính sát vào người trông gớm chết đi.”

Giọng của người trợ lý vang ra từ cây cột ngay bên cạnh.

“Sao không cở…”

“Dẹp.”

“… Chẳng duyên dáng chút nào.”

Gã mỉm cười khô khốc khi dựa lưng vào trụ đá.

“Có thể làm vậy được không?”

“Nếu tôi có nói không thì sếp cũng ra lệnh à.”

… Trả lời hay lắm.

Gã lấy ra một ngọn phi đao từ chỗ cất giữ ở thắt lưng. Mỗi tay cầm bốn ngọn phi đao, tổng là tám. Đó là tín hiệu.

“Tôi đi trước.”

Kuro cầm cây quạt sắt và phóng ra từ trụ đá với một tốc độ nhanh khủng khiếp.

Chéo ngay bên cạnh là một cơn mưa lửa y như bão tuyết. Cô ta chỉ quẹt nhẹ một đường bằng cây quạt sắt chúng tản mác hết.

“Tốt.”

“Đã xong đâu.”

Khóe mắt cô thấy bóng dáng của kẻ đầu sỏ Natraja, một lần nữa cô vung quạt lên gạt đám cầu lửa cản đường. Khoảng chân không trong không khí được tạo ra bởi quạt sắt đủ sức dẹp tan đám lửa…

“Huick-sama!”

Cùng thời điểm với tiếng nói của người trợ lý. Huick nhảy ra từ phía sau một cây cột và chạy dọc theo con đường Kuro đã mở khi dẹp tan đám lửa.

“Chị đại à, cũng tới lúc rồi. Hơi đau tí thôi nhé.”

Cầm tám món vũ khí trên tay, gã lao thẳng về phía đối thủ không chút do dự.

“Để ta nướng hết mấy mũi phi đao ấy bằng lửa của ta nhé.”

Rào – ngọn lửa bốc cao trước khi Natraja gầm lên. Một lần nữa ả ta dẹp bỏ lớp shinryoku bảo vệ được ngụy trang bằng ngọn lửa để gọi ra ngọn lửa thật.

“Người có thể xuyên qua được ngọn lửa của ta không?”

“Không, vì ta có làm thế đâu.”

Gã vung hai tay ra để cản đường ngọn lửa, và Huick ném tám ngọn phi đao cùng lúc.

Kenggg!

Ơ?

Nhịp thở của Natraja bỗng dưng rối loạn. Toàn bộ những ngọn phi đao ả tưởng nhắm đến mình bỗng dưng trận hướng hết – cái bắn lên trần, cái rơi xuống sàn nhà, những cái khác lại lệch quá xa mục tiêu và cắm thẳng vào tường.

“Ném đủ tám cái rồi nhé.”

“Ném trượt hết… Tính làm gì?”

Chúa tể của những thư tịch cũ cảnh giác nhìn xung quanh và bất thần nhảy lui lại.

Thụp.

Lưỡi phi đao thứ chín rớt thẳng từ trên đầu xuống. Nó đâm sượt qua vai Natraja và rơi xuống dưới chân.

“Ô ô, né được luôn à?”

Gã thở dài khi nhìn ngọn phi đao thứ chín đi trượt mục tiêu.

… Cứ ngỡ ả ta dẹp lớp kết giới rồi.

… Cảm nhận được bằng trực giác sao?

“Hờ hờ.”

Chúa tể những thư tịch cũ cúi xuống lượm mũi phi đao trên nền gạch, nhìn đăm đăm vào lưỡi dao sáng bóng như muốn đục cho nó một cái lỗ và khóe miệng cong lên thành một nụ cười quyến rũ.

“Suýt tí nữa thì… Lưỡi phi đao thứ chín, con bài tẩy của ngươi đây à?”

“Ai biết, ta không nghĩ mình giỏi đến vậy đâu.”

“Hừ, nhưng ngươi ném nó lúc nào vậy? Nó rõ ràng không có vết trầy xước nào… dù rõ ràng phần mũi của nó phải bị ngọn lửa của ta nung chảy, ta cũng chẳng thấy ngươi ném ra cái gì khác ngoài tám mũi phi đao cả.”

Ả ta lấy ngón tay miết ngọn phi đao.

“Ta vẫn có thắc mắc… Phi đao này không phải đồ thật. Trông cứ như chúng được làm bằng sắt, nhưng không phải, chúng chỉ là các phân tử sắt được bọc thêm một lớp shinryoku dẫn đường. Và tám ngọn phi đao ngươi ném ra lúc nãy nữa. Chúng dù là đồ thật, nhưng được phủ một lớp shinryoku. Có mục đích gì chăng?”

“Chị đại à, chị làm nghiên cứu sao?”

“Có lẽ, mà chỉ khi phải phân tích những thứ thú vị như vậy… chắc thế.”

Ném ngon phi đao sang bên, ả ta bình thản đứng trên điện thờ, khoanh tay nhìn xuống.

“Với việc tám ngọn phi đao được sử dụng để tạo kết giới quanh khu vực này, ngọn phi đao thứ chín được tạo thành, có đúng không?”

“…”

“Ô, ta nói sai sao?”

“… Không không, phải nói là hoàn toàn chính xác. Đến tôi cũng chịu cơ mà.”

Hắn xòe hai bàn tay ướt đẫm mồ hôi và thở dài.

… Thật đáng nể khi ngươi có thể thấy được bản chất ngay lần đầu tiên ta dùng nó.

Đây là thủ thuật shinryoku mà chỉ mỗi Huick biết. Không giống như chúa tể những thư tịch cũ. Gã không thể tự do tạo ra lửa và cần có khoảng không gian kết giới để kích hoạt. Mặt khác khi kết giới hoàn thành thì gã có thể bắn tỉa bất cứ lúc nào.

Do đối thủ cứ ngỡ rằng gã sẽ ném phi đao nên “phi đao thứ chín vốn không hề được ném” đúng là một đòn bất khả tránh… có vẻ là như vậy.

“Cơ chế hoạt động rất thú vị. Nhưng sau khi trò mèo bị lật tẩy thì trò chơi cũng đến lúc kết thúc chứ nhỉ?”

Chúa tể của những thư tịch cũ hất mái tóc đang tung bay và búng nhẹ ngón tay.

Cùng lúc đó, toàn bộ ngọn lửa quanh ả bùng cháy dữ dội và tạo ra một cơn mưa cầu lửa. Trần nhà, tường và sàn đồng loạt bốc cháy.

Ngọn lửa bao trùm điện thờ ngóc đầu dậy như thế nó là một con rắn…

“Ta thắng rồi.”

“Đời nào?”

Huick dùng tay ấn mạnh mũ sụp xuống đầu và tuyên bố rành mạch với đối thủ đang đứng trên bục.

“Trong trận chiến của những cú lừa này, ta là người thắng.”

!!!

Ngọn lửa đang trong tư thế sẵn sàng tấn công bất kỳ lúc nào bỗng dừng lại.

“Đã bảo nó sẽ đau một tí rồi mà.”

“… Cái… này… là…”

Natraja nhìn xuống ổ bụng của mình bị một mũi phi đao đâm thủng.

“… Ngươi… ném nó… lúc nào?”

“Ta có ném đâu, nó cũng được tạo thành từ shinryoku cả thôi. Đúng như ngươi nói, ta ném tám mũi phi đao để đánh dấu lãnh thổ và tạo ra một lưỡi phi đao khác ngay tại đó.”

“… Nhưng ngươi là… Số chín…?”

“Số Mười rồi.”

Gã nhìn thẳng vào mặt Natraja.

“Ta tự gọi mình là số Chín để đánh lừa đối thủ thôi.”

???

Người mang danh Số chín không nghi ngờ gì có thể sử dụng thành thục chín loại vũ khí. Đó là những gì mà ả ta mặc định, nhưng không may thay Huick không ngu đến mức để trò bịp của mình bị lật tẩy ngay trước khi hành sự.

… Mà thực ra ta cũng không hẳn là số Mười đâu.

“Ứ.”

Bộ sườn xám ả ta đang mặc giờ thấm một màu đỏ ở đoạn giữa. Ả ta rút phi đao ra khỏi bụng trông rất căm tức nhưng cuối cùng lại rên lên đau đớn.

“Cô nên thôi trò đó đi. Dù cho lục phủ ngũ tạng không bị ảnh hưởng nhưng hẳn phần cơ dưới của cô cũng te tua rồi. Nếu cô không chịu ngồi yên thì bộ đồ đắt tiền kia khéo còn thê thảm hơn…”

Huick ngừng ngang rồi nhìn đăm đăm vào ả ta. Gã có thể thấy được dạ dày của kẻ địch khi ả ta đang khuỵu xuống. Dưới bộ đồ là lớp da trần, và lớp da ấy được bao bọc bởi một lớp vảy phát ra thứ ánh sáng xanh tím.

Đây là…

“Ngươi… thấy rồi… à.”

Một giọng nói tràn ngập sự oán hận vang vọng khắp điện thờ

“Huick-sama, ả ta là một trong số những ‘Koh nomad.”

Một chủng tộc á nhân sống ẩn dật trong khu vực đầy rẫy những con rồng, mưa như thác lũ, sa mạc trải dài… hiếm khi thấy xuất hiện ở Orbie Clar.

Có tầm nhìn rất xa, thể lực tuyệt vời và đặc điểm nhận dạng của họ là lớp vảy màu xanh tím bao quanh làn da. Lớp vảy ấy là kết quả của sự tiến hóa nhằm thích nghi với môi trường khắc nghiệt, nhưng phần lớn người ‘Koh nomad” ghét phải phô làn da của mình ra ngoài, và họ sống chủ yếu che giấu nó.

“… Ừ, nhưng điều đó có nghĩa là sao.”

Huick biết rằng người Koh nomads có lớp vảy phủ từ cổ trở xuống, ra tận khuỷu tay, xuống đùi, phủ từ ngực đến lưng. Nhưng Natraja chỉ có một lớp vảy nho nhỏ ở phần bụng. Vai và đùi rõ ràng là làn da trắng hồng rạng rỡ.

“… Ta phải… phẫu thuật… nhiều lần để loại hết chúng.”

Natraja lý ra ổ bụng đang chảy máu đang cố gắng đứng lên.

“Nó đau… đau lắm… Không rõ ta đã mất ngủ bao đêm… nhưng để xứng đáng với Armadel-sama thì ta không có gì hối tiếc.”

… Lần này… rắc rối thật rồi.

Một sự hận thù khát máu lan khắp điện thờ. Huick cắn chặt môi trước cảnh tượng chúa tể của những thư tịch cũ trong mắt gã giờ đây như một kẻ hoàn toàn khác.

Dùng phẫu thuật tách bỏ lớp vảy. Nhưng vẫn còn đâu đó những lớp vảy nho nhỏ còn sót lại ẩn dưới lớp y phục kia.

“Thật mỉa mai thay.”

Ả ta chỉ ngay vào ngực mình. Con dao đâm vào vết thương đó nông một cách bất thường, và máu giờ đã ngừng chảy. Lớp vỏ cứng ấy đã ngăn phi đao đâm sâu hơn vào da thịt.

“Cả hai ta… đều rất không may.”

Chúa tể của những thư tịch cũ thong thả bước từng bước xuống điện thờ.

“Hai ngươi… đã thấy được… thứ không nên thấy. Thứ mà ta không muốn cho ai biết ngoài Armadel-sama.”

Đôi giày cao gót của ả bắt lửa sau một tiếng bụp. Ngọn lửa bắt vào vạt áo trên bộ đồ ả đang mặc và nguyên cơ thể ả chìm trong ngọn lửa màu đỏ. Ngọn lửa mạnh hơn khi mái tóc màu đỏ và làn da trắng hồng của ả bốc cháy.

… Tự dùng lửa của mình để đốt mình?

… Ả ta điên rồi sao?

“… Hai kẻ đáng chết chúng bay.”

Khoảnh khắc những tấm kim loại trang trí trên trần điện thờ chảy ra trước sức nóng của ngọn lửa thì cùng lúc đó trần cũng như những cột đá chống bị ngọn lửa cho chảy ra thành nước cả.

Cơn cuồng nộ lửa bốc lên sau lưng ả giờ trông giống như một cơn sóng thần. Chỉ nhìn thôi cũng đã khiến đôi mắt người bình thường bị tổn thương nặng nề. Cường độ của nó cũng nóng chẳng khác gì mặt trời.

“… Đến mức đó sao?”

Không thể xem thường được, đánh trực diện chẳng khác gì tự sát.

Quạt sắt của Kuro thì sao?

Ẩn sau những cây cột? Dẹp, bị ngọn lửa kia đụng vào lại chả chảy ra ngay.

Phòng thủ hay tránh né cũng vô ích cả. Chẳng có cách nào để ngăn chặn ngọn lửa cuồng nộ này lại.

“Ta sẽ để cho hai bay trải qua nỗi đau giống vậy.”

Ngay khi Huick và phụ tá đến được lối ra thì cùng lúc đó cơn cuồng nộ lửa cũng ập đến.

“Kuro, đừng ngoái lại, thành than bây giờ.”

Cơn sóng thần bằng lửa ập đến, độ cao của nó chạm đến trần điện thờ làm chảy cả đèn treo, cột, và cà sàn nhà bằng cẩm thạch chỉ trong chớp mắt.

“Chậc.”

Chạy ra khỏi điện thờ, họ đến ngã ba nơi họ chia tay Leon và Sheltis.

“Chưa xong đâu.”

Kuro gào lên. Ngọn lửa đốt cháy xung quanh thành tro bụi, đuổi theo sát họ.

“… Thoát nổi không trời?”

“Chạy ra cổng ngay! Đừng để bị lửa táp vào bằng mọi giá!”

Quay lưng về phía ngọn lửa đang ập tới. Huick gào lên với người trợ lý.

Ngay lúc đó…

Đoạn hành lang họ vừa đi qua ngùn ngut cháy…

***

Một cơn gió chướng thổi qua.

Những chiêu kiếm siêu nhanh lướt nhoang nhoáng qua không khí tạo thành những khoảng chân không giờ trở nên ngoài khả năng quan sát của cả hai đấu thủ.

… Tập trung, đừng để lỡ mất thanh âm của gió.

Để đáp trả cho cái bóng của đối thủ đang lùi lại, cậu tiếp tục lấn tới và truy đuổi đến cùng. Dồn sức mạnh từ chân sau lên lưng, từ lưng lên vai và vung kiếm…

Nhất trụ kình thiên.

!

Tuy nhiên lúc thanh kiếm vẫn còn lơ lửng, Leon ngay lập tức nhảy sang bên dù chưa kịp xuất chiêu. Đúng khoảnh khắc ấy bỗng nhiên một đầu mũi kiếm vọt ra không hề báo trước dễ dàng đâm toạc áo cậu.

“Hừ!”

Khi cú đâm ra hết đòn thì cậu cũng ra chiêu, nhưng chiêu kiếm của cậu cũng chỉ cắt được vài sợi tóc của Armadel. Ngay lập tức thanh kiếm của Armadel hất từ dưới lên để cắt ngang kiếm chiêu của cậu.

… Không kịp đánh bồi rồi.

Cậu kịp thời vặn người né được thanh kiếm đi sượt qua dưới cằm. Ngay sau đó cậu dùng cú đấm của mình để ngăn chặn cú đấm khác đang trên đà lao tới. Cả hai không ai nhìn vào mũi kiếm hay cú đấm của nhau.

Mà họ tập trung vào hông và vai của đối thủ - những điểm quan trọng nhất vì nó khởi đầu cho đòn tấn công và dựa vào trực giác để né đòn.

Kengggg!

Một âm thanh chát chúa vang lên khi hai thanh kiếm va vào nhau.

“Ra chúng ta ngang nhau về sức mạnh!”

Armadel cười nhẹ, hai chiếc mũi gần như chạm vào nhau.

“Tức là chỉ có kiếm thuật mới có thể phân định được thắng thua giữa hai ta. Hãy để kiếm chiêu lên tiếng đi.”

“… Ta lại không nghĩ vậy!”

Cậu hít một hơi thật sâu và chuyển trạng thái từ dấn tới sang xoay vòng, cậu dùng lực ly tâm hất văng Armadel ra.

Cạch.

Kiếm thủ tóc vàng nhẹ nhàng đáp xuống đất cách đó vài mét.

“Ngươi không thích đấu sức à?”

“Chỉ phí năng lượng.”

Cậu ta nhanh chóng đáp trả và sửa lại tư thế cầm kiếm. … Hai tay run nhè nhẹ. Lúc hai thanh kiếm va chạm đã khiến hai tay cậu tê dại và không thể cầm kiếm đúng tư thế.

… Sức mạnh ngang nhau? Đùa á?

… Rõ ràng là mình dưới cơ một chút.

Nói về sức mạnh thể chất, tốc độ di chuyển, khả năng ra quyết định. Trên tất cả thì cấp độ sử dụng đại kiếm của hai ta cũng khác biệt, mình dưới hắn ta về tất cả mọi thứ: từ tốc độ ra đòn, sự liền mạch của kiếm chiêu, cách thức xuất kiếm, kỹ thuật, sự biến đổi trạng thái từ phòng ngự sang tấn công, và nhiều nữa…

Khoảng cách thực lực. Dù mỗi thứ chỉ thua một chút nhưng trong thực chiến, khi tất cả chúng cộng vào nhau… khoảng cách đó hẳn không hề nhỏ.

… Đây chính là chúa tể của những thư tịch cũ sao.

… Đây chính là.

“Ngươi bị làm sao à?”

Thật vui vì đó chính là anh.

Armadel gần như không tin vào mắt mình khi Leon không hề che giấu nụ cười của cậu.

“… Có lẽ.”

Bởi cuối cùng cậu đã có thể khẳng định được anh mình vẫn còn sống dù giờ đây họ đứng ở hai đầu chiến tuyến?

Không phải.

“Ta tiếp nào.”

Cậu nắm chặt thanh kiếm với hai tay vẫn còn run rẩy rồi lao người tới. Không chiêu trò, cũng chẳng âm mưu, chỉ là nạp thêm chút tốc độ vào kiếm chiêu, tăng tốc đến mức cực hạn.

Đối diện với cậu, kiếm thủ tóc vàng lặng lẽ giơ kiếm quá đầu.

Hai đòn là quá dư thừa.

Cậu xây dựng chiến thuật bằng cặp mắt của mình, rút ngắn khoảng cách bằng hai chân, tay nắm chặt kiếm chờ lúc xuất thủ.

… !

Một tiếng rống không thành lời.

Không chỉ một người, mà những hai người đều đột ngột gầm lên làm rung chuyển cả khu thác nước.

Hai ánh chớp nháng lên.

Sự giao thoa giữa vàng và bạc chỉ xảy ra trong thoáng chốc. Sau đó cả hai đều rút về, quay lưng về phía thác nước.

“Có thể nói cả hai bên đều trúng đòn.”

Armadel lên tiếng khi quay người lại, và trên áo hắn ta là một vết rách nhỏ ngay bả vai. Tuy nhiên chỉ lớp áo bị dính đòn và chẳng có dấu hiệu nào cho thấy hắn ta bị thương cả.

“… Khốn kiếp!”

Leon thở hồng hộc, quay người lại.

Cạch… cậu thở khó nhọc, cố quên đi cơn đau nhói ngay khuỷu tay phải.

“Chỉ là một vết xước cho ngươi, bõ bèn gì?”

“Nói dễ nghe ghê nhỉ.”

Khuỷu tay phải của cậu giờ nhuộm đỏ, và từng giọt máu thấm qua chiếc áo choàng trắng rơi xuống đất. Rõ ràng khuỷu tay đã bị trúng thương. Nếu cứ để yên không điều trị thì coi như cậu không còn có thể cầm kiếm được nữa.

Nhưng…

“Ta nói vậy vì gương mặt của ngươi có vẻ rất vui sướng.”

“Dĩ nhiên rồi.”

Giờ khi mọi thứ đã thành ra như vậy, thật khó để Leon kìm chế được nỗi vui sướng trong tim.

Ta vui lắm.

Bởi vì cuối cùng cậu cũng đã xác định được anh cậu, hình mẫu lý tưởng cậu luôn vươn tới vẫn còn sống? Không phải.

Mà vì sau bằng ấy năm, người đó vẫn luôn là mục tiêu cậu chưa thể chạm đến được.

… Cứ ngỡ ký ức đẹp tươi vẫn chỉ mãi là ký ức.

… Cậu sợ rằng một ngày hình mẫu lý tưởng đó sẽ chỉ còn là một nắm xương tàn.

Nhưng điều đó hoàn toàn sai.

Như cậu đã hình dung… không, mà thực tế là một kiếm sĩ xuất chúng hơn cậu đang ở ngay trước mặt đó thôi.

Armadel Nestorius Ova.

Số một chúa tể của những thư tịch cũ, Armadel bạc.

“Vì anh vẫn là anh… nên tôi cần phải mạnh hơn.”

Cậu dùng bàn tay phải vô lực nắm lấy thanh kiếm và dùng tay trái giữ chắc lấy tay phải. Leon có thể thấy được mũi kiểm của cậu đã bị mẻ.

Rắc.

Một vết nứt chạy dọc từ mũi kiếm trước khi phân ra thành hằng hà sa số bao bọc quanh thanh kiếm của cậu.

Ra ngươi có thể phá vỡ thanh kiếm được làm từ kết giới băng kính sao?

Cậu giờ đã không còn ngạc nhiên nữa, mà sững sờ. Thanh kiếm kinh qua nhiều trận chiến với Yuugenshu mà không hề bị cùn dù chỉ một chút…

… Hắn quá mạnh.

… Làm sao mình có thể bắt kịp hình mẫu lý tưởng ấy đây?

Ánh mắt của cậu mờ dần, cậu đứng thẳng cố gắng nhìn vào đối thủ trông giống y hệt mình.

“…”

Bỗng dưng cậu nhớ lại gương mặt của nữ tư tế mà cậu có nhiệm vụ phải bảo vệ. Mái tóc đen dài, thân thể nhỏ nhắn, gương mặt trẻ trung. Gương mặt mà có khi trở nên đáng sợ hơn bất kỳ nữ tư tế nào khác.

“… Syun-rei.”

Leon khẽ khàng thốt ra một cái tên dù biết thừa rằng người đó không nghe được.

“… Lẽ nào cả người cũng nghĩ như thế về tôi?”

Một Sennenshi không được phép thua.

Nhưng trừ việc đó thì họ không được phép để nữ tư tế sống trong cô độc. Có lẽ lúc này cậu phải vi phạm một, mà có lẽ là cả hai trong số những điều không được phép ấy.

“Xin lỗi… vì sự ích kỷ duy nhất của tôi.”

Cậu thở hắt ra một hơi rồi tập trung tinh thần. Chiến ý của cậu đã trở lại, quét bay sự mỏi mệt, quyết tâm của cậu đã đè nén được các giác quan và vô hiệu hóa cơn đau ở khuỷu tay.

Đưa thanh kiếm lên ngang vai, và lên cao quá đầu.

“Sennenshi thứ tư, Leon Nestorius Ova, xuất chiến.”

“Tới đây đi.”

Tắm mình trong thác nước.

Âm thanh của hai kiếm thủ vang vọng khắp vùng chiến sự.

!!!

Cả hai đều sử dụng thanh kiếm có độ dài bất thường, dài ngang chiều cao người lớn.

Kiếm sĩ tóc bạc chém từ trên xuống, còn kiếm sĩ tóc vàng quét kiếm từ phía bên sang. Dù tốc độ của họ nhanh không tưởng, nhưng độ chính xác của kiếm chiêu có thể sánh được với việc bổ đôi một cây kim siêu nhỏ.

Kenggg.

Hai thanh kiếm chạm vào, rồi lướt qua nhau tạo thành một chấn động nho nhỏ.

Cả hai kiếm thủ đều đứng yên như tượng.

“… Xuất sắc.”

Cuối cùng Armadel cũng lên tiếng.

“Cả tinh thần lẫn kiếm chiêu đều đúng thật danh bất hư truyền. Đúng là người bảo vệ của các nữ tư tế.”

Những giọt máu đỏ tươi chạy dọc theo bàn tay cầm kiếm của hắn. Vết thương trên vai phải của Armadel là bằng chứng thép cho thấy Leon đã phần nào chạm được tới lý tưởng của cậu.

“… Khốn… kiếp…”

Ngay sau lưng Armadel vang lên một giọng nói khác.

Rắc… rắc…

Tiếng nói của Sennenshi vang lên cùng với âm thanh của một thứ gì khác nứt gãy. Cùng lúc đó cậu bước từng bước mạnh mẽ từ vị trí của mình để rút thanh kiếm đang cắm sâu dưới nền đất.

Kenggggg…

Như âm thanh băng vỡ, thanh đại kiếm của cậu vỡ thành trăm ngàn mảnh vụn.

“…”

Người Sennenshi lặng nhìn trăm ngàn mảnh vỡ ấy văng tứ tán trong không trung. Bộ đồ cậu đang mặc rách te tua từ vai trái sang vai phải, và máu từ vai cậu đổ ra thấm cả mặt đất.

Rồi cuối cùng cậu nhắm mắt lại…

“… Tôi… xin… lỗi…”

Những từ ấy dành cho ai?

Chàng kiếm sĩ tóc bạc thốt ra những lời nói ấy và ngất xỉu. Cậu trượt khỏi mỏm đá đang đứng và rơi thẳng xuống dưới.

“…”

Leon rơi thẳng xuống dòng thác. Hai tay cậu vẫn nắm chặt thanh đại kiếm giờ chỉ còn mỗi chuôi.

“…”

Một âm thanh lặng lẽ cho thấy có một cái gì đó rơi vào dòng nước vang lên.

Armadel không quay người lại, tra kiếm vào bao và bước đến gờ thác.

“Ta không nghĩ ngươi là một kẻ chỉ mới thế đã chết đâu.”

Không còn ai nghe tiếng của hắn, câu nói ấy giờ trộn lẫn với tiếng thác nước gào rú và biến mất.

Truyện Chữ Hay