“Eyri-nee, Eyri-nee.”
“… Hả?”
“Dậy, dậy, trưa rồi.”
“Ứ… mới trưa thôi, thêm một giờ nữa đi… hả… trưa rồi?”
Gần như gào lên kinh hoàng, Eyriey lao ra khỏi giường.
Chải vội mái tóc rối bù, nhỏ vội vàng thay bộ đồ ngủ.
“Không thể nào, tới giờ rồi sao? Ngủ quên mất tiêu…! ”
Trong khi đang thay bộ đồ bảo hộ ưa thích ngập mùi dầu mỡ của nhỏ thì nhỏ nheo mắt lại trước thứ ánh sáng chói chang ngoài cửa sổ.
“… Hm.”
Chầm chậm lấy lại bình tĩnh, nhỏ nhìn quanh xem chỗ mình đang ở.
Một chùm đèn sang trọng đang nhấp nháy trên đầu và một tấm thảm cao cấp dưới chân. Chiếc giường mà nhỏ đang ngủ đủ chỗ cho ba người nằm mà vẫn còn dư.
“… Phòng mình trở nên sang trọng thế này từ bao giờ nhỉ?”
“Đây là khách sạn mà ạ.”
Yuto nằm xuống một tấm đệm cỡ lớn, vui vẻ lên tiếng.
“Hôm qua, ở tòa tháp í…”
“À phải, phải, em có gặp Shasa-chan.”
Cuốn sổ ghi chép của nhỏ rơi xuống dưới gối.
“… À à, mình đang xem lại ghi chép về buổi họp… rồi ngủ gật luôn hử.”
“Eyri-nee, Eyri-nee! Yuto cũng ghi chép mà. Xem nè, “Sớm hôm đó, Yuto cùng với Eyri-nee ngồi lái phi thuyền.”
“Ồ-, tuyệt lắm Yuto; chị cũng đảm bảo sẽ ghi lại mọi thứ. Mà dù sao đi nữa Shasa-chan cũng bảo không thể gặp được em ấy hôm nay rồi.”
Lật cuốn sổ ghi chép, nhỏ dừng lại ở trang giấy có một mảnh đánh dấu lớn gắn vào.
“Hử? Hai ngày trước khi lên đường thì “hành lý” tới, mà chắc toàn đồ ăn vặt thôi. Sau đó là bằng lái phi thuyền hạng chuyên gia, mà nó trong túi mình rồi nên thôi khỏi. Sau đó… hả? tới tầng 59 chỗ bộ cơ khí để làm thủ tục rồi sau đó di chuyển đến sân bay tầng 65.”
“Mấy thứ lặt vặtttt thì Shasa-nee có bảo ‘Để chị lo cho!”
“Đúng là thư ký tòa tháp có khác. Chị quá dở với mấy việc như vậy nên nhẹ hết cả người à.”
“Chị có thể làm phi công hộ tống phái đoàn của Thiên kết cung và Bộ chính trị được không?”
… À thì mình đã đi cùng Sheltis, Monica và Leon đến quần đảo trôi dạt rồi, nên vụ này cũng thường thôi.
Lần trước tàu bị một đám ong điện tấn công, còn vụ này chỉ là một nhiệm vụ xâm nhập bình thường nên chắc sẽ an toàn hơn lần trước… mà có chắc thế không?
“… Chẳng lý gì người ta lại bắn hạ những kẻ đột nhập bằng phi thuyền nhỉ?”
“Eyri-nee!”
Yuto, vốn vẫn đang nhảy nhót ầm ĩ trên ghế sofa bất thần ôm vai nhỏ.
“Eyri-nee, Shasa-nee nói, ‘Nếu là Eyriey thì sẽ ổn thôi.’.
“Hừ, dĩ nhiên. Chị cũng nghĩ như vậy. Giờ thì phải đảm bảo đưa Sheltis và mọi người đi đến nơi, về đến chốn nhỉ! Và chị cũng được trả công còn gì.”
“Ồ-!”
Vẫn bồng Yuto trên tay, nhỏ ngã người xuống sofa.
“Quyết định vậy rồi thì giờ ta đến chỗ bộ phận hàng không trực thuộc bộ cơ khí và nộp chứng nhận phi công cho họ. Shasa bảo chúng ta đi lúc nào ấy nhỉ?”
“4 giờ sáng ạ.”
“…”
“Nếu không thì thủ tục không xong kịp đâu, chị ấy bảo thế.”
“…”
Nhỏ liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ điện tử.
“… Mấy giờ rồi?”
“Hơi quá 12h trưa một chút ạ. Eyry-nee, Yuto đóiiiii!”
“… Aaaaa, chết rồi! Yuto, ăn cái donut này đi, chị chạy tới tầng 59 đây!”
Eyriey ném một chiếc bánh trong túi của mình cho Yuto và chạy hết tốc lực.
***
Thiên kết cung , tầng 287.
Trong căn phòng của nữ tư tế mà cậu có nhiệm vụ phải bảo vệ, cậu đang ngồi xếp bằng trên một tấm thảm trải sàn.
Như một thói quen.
Cậu không thoải mái lắm khi ngồi trên ghế, lần nào cũng có cảm giác khó chịu và bất an. Tuy nhiên nếu là một bộ sofa thì đó là chuyện khác, nhưng nếu không thì cậu thích đứng hoặc ngồi dưới sàn hơn.
Điều này càng tiện lợi khi cậu tập trung vào một điều gì đó.
“__”
Cậu ngồi thẳng lưng và nhắm mắt lại.
Cầm chắc trên tay thanh đại kiếm có chiều dài khác thường vốn dĩ dành riêng cho cậu, cậu dồn hết sức chém xuống một đường. Hình dung đường kiếm lý tưởng trong tâm trí, cậu sử kiếm theo đường kiếm ấy cả trăm ngàn lần bằng mũi kiếm của mình.
Luyện tập trong tưởng tượng.
Đó là điều cậu thường làm mỗi khi không thể tập luyện thực chiến do phải ở cạnh nữ tư tế.
… Kiếm thuật của mình vẫn còn có thể tiến bộ hơn.
… Mình còn có thể mạnh hơn nữa.
Tận sâu trong tâm trí cậu là hình ảnh của một người khác đứng ngay bên cạnh mình, đôi khi đó là Sheltis, Ran hay Horn…
… Không rõ khi nào mình có thể vượt qua được hình mẫu lý tưởng ấy.
… Vượt qua anh trai mình.
Dù cho cậu có rèn giũa kiếm thuật của mình đến đâu thì khoảng cách giữa hai người vẫn không hề ngắn lại. Để thu ngắn khoảng cách dù chỉ 1cm, hay 1 mm cậu vẫn cứ mãi vung kiếm trong tâm trí mình.
“… Leon.”
Khung cảnh ấy tan biến trong tíc tắc.
“… Mai anh đi sao?”
Trên chiếc giường là một cô gái đang nằm đó với vẻ mặt âu lo. Không phải vì không thể dậy, mà vì chẳng còn chút sức lực nào để ngồi dậy nữa.
“Syun-rei, sẽ không sao đâu, đừng cố ngồi dậy làm gì. Ngủ ngoan nhé, hôm nay tôi ở đây.”
“…”
Nhỏ đã cầu nguyện cho Kết giới băng kính suốt ba ngày liền.
Nhỏ chỉ vừa mới bàn giao lại kết giới cho nữ hoàng Salah ba giờ trước đó. Toàn bộ sức lực tan biến, thường thì nhỏ sẽ chìm vào một giấc ngủ sâu thật sâu mà không hề thức giấc dù bất kỳ chuyện gì xảy ra.
“… Meimel nói với em anh sẽ đi cùng với một số người khác bên Bộ chính trị.”
“Ừ.”
Meimel đã chuyển các thông tin bằng truyền âm trong khi vẫn đang cầu nguyện cho kết giới. Thế nên Syun-rei biết rõ việc cậu sẽ đột nhập vào tổ chức thứ ba.
“… Anh phải đi sao?”
Anh rời bỏ em mà đi sao?
Ánh mắt của cô gái tóc đen như đang muốn thể hiện điều ấy.
“Vậy là Meimel đã báo cho người rồi.”
Nhỏ lặng lẽ gật đầu.
“Tức người cũng hiểu nhiệm vụ của mình.”
Nhỏ sẽ cùng với Yumi ở lại tòa tháp và giám sát hành động của đội đột nhập bằng thấu thị.
Đó là một vai trò quan trọng, do phải đề phòng nhóm “Bánh xe thiên đường”, nhưng đồng thời cũng để liên lạc với Horn, vốn ở một nhóm riêng.
“Chính vì có Người quan sát nên tôi mới có thể làm nhiệm vụ mà không quá lo lắng.”
“…”
“Khi tôi đi thì nhiệm vụ bảo vệ người sẽ được chuyển lại cho Ran. Mà thực ra nếu Người lo lắng thì có thể quan sát tôi qua thấu thị mà.”
“…”
“Không nhắc đến chuyện thành bại, chúng tôi sẽ khởi hành vào ngày mai và sẽ trở về vào sáng hôm sau. Tôi sẽ sớm trở lại nên Người cứ nghỉ ngơi trong tòa tháp.”
“… Dạ.”
Khóe môi của cô gái giãn ra một chút
- và với vẻ mặt như thế, nhỏ lại chìm vào giấc ngủ. Mà đúng ra nhỏ quá mệt mỏi để cố mở mắt thêm chút nữa.
… Chứng tỏ nhỏ lo lắng đến mức độ nào.
Không liên quan gì đến shinryoku, trực giác của Syun-rei rất đáng nể. Hiếm khi nhỏ lo lắng như vậy khi mọi thứ đã quá trễ như thế này.
“Có thể có vài ba vấn đề hử. Người đến đây cũng vì lo lắng cho mấy chuyện đó sao?”
“… Tớ cũng chẳng biết tại sao nữa.”
Cô gái ngồi trên chiếc bàn sau lưng cậu, gương mặt hiện vẻ ưu tư.
“Trông như Người đang không được vui vẻ lắm so với thường lệ.”
“… Ừ, hôm qua có vài chuyện xảy ra.”
Yumi cười buồn, đuôi mắt nổi rõ quầng thâm. Nhỏ đến căn phòng này ba mươi phút trước. Khi cậu hỏi thì nhỏ trả lời nhỏ muốn gặp cậu, không phải Syun-rei.
“Syun-rei sẽ không thức trong ít lâu nữa đâu. Người cứ thong thả.”
“À thì thay vì đến tán gẫu, tớ nghĩ có khi tớ sẽ bị Leon mắng chăng? Mấy chuyện không vui đã xảy ra.”
“Sao lại là tôi, Meimel mới là chuyên gia mấy chuyện này chứ?”
Cậu chỉ là một người lính, không phải nữ tư tế.
Khi một người lính nặng lời chẳng khác gì một phụ trách đang vung cây roi và hét thật to. Với một nữ tư tế thì điều đó lại hoàn toàn khác; họ khích lệ tinh thần của người đang nói chuyện với họ trong khi đang tìm hiểu về trạng thái tinh thần của người đó. Và đó là kỹ năng của nữ tư tế đàn chị của Yumi, Meimel.
“… Vì tớ muốn hỏi quan điểm của các bạn trai, dĩ nhiên không phải Sheltis rồi.”
“Không vấn đề gì, nhưng đừng trông đợi gì nhiều ở tôi nếu vấn đề quá nan giải.”
“Câu trả lời giả sử thôi cũng được. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu có một điều gì đó khiến cậu bận tâm ngay trước một nhiệm vụ quan trọng như lần này?”
“Tùy vào vấn đề, nhưng thường thì tôi sẽ quên nó ngay.”
“Quên đến khi nào?”
Với câu hỏi thứ hai, cậu ngửa mặt lên trần trong yên lặng.
“Không ít thì nhiều nó cũng ra khỏi đầu rồi. Thế nên tôi sẽ không để tâm đến nó cho tới khi tôi trở về khi xong nhiệm vụ và nhìn vào mẩu ghi chú dán lên cửa phòng tôi.”
“Vì cậu muốn tập trung hoàn toàn vào nhiệm vụ?”
“Phải, tôi không muốn mắc sai lầm vì có vướng mắc nào đó.”
“… Đúng vậy.”
Cắn nhẹ môi dưới, nhỏ thì thầm như đang nói chuyện với chính mình. Đôi mắt màu hổ phách cứ đảo qua lại.
“Vậy sao? Mọi người ai cũng làm thế ư?”
“Dĩ nhiên.”
“… May mà nói chuyện với cậu.”
“Hử?”
“À không có gì, chỉ là nói với chính mình thôi, đang nghĩ rất may vì hỏi ý kiến cậu, vì tớ nghĩ cậu sẽ cho một câu trả lời thẳng thắn như thế này.”
Yumi dụi dụi con mắt thâm quầng và thở một hơi dài.
“Ừ, tớ đã lo về chuyện ấy cả một đêm dài, nhưng thế không tốt! Chẳng giống tớ chút nào! Tớ sẽ để bản thân không nghĩ gì về chuyện của Monica-senpai cho tới ngày mốt. Yup, yup, tớ sẽ tập trung hết sức vào nhiệm vụ quan trọng phía trước. Mình có thể làm được mà… tới luôn.”
“… Yumi, giữ yên lặng nào.”
“… Chết, tớ xin lỗi.”
Bị Syun-rei nằm bẹp rên giường trách móc, Yumi hối lỗi cúi đầu xuống.
***
Ánh nắng mặt trời đang dần khiến mặt đât như bốc hơi.
Họ đi mải miết với những thiết bị luyện tập nặng nhọc đằng sau lưng ngang qua sa mạc trông như trải dài tới tận đường chân trời. Hành lý của họ là cả tuần cắm trại với những lều bạt, lương thực, bộ đàm và áo quần khẩn cấp… Tổng khối lượng của chúng còn hơn cả một người đàn ông trưởng thành.
…
…
Chẳng ai nói tiếng nào, thận trọng không để phí sức, họ cứ mải miết đi về phía trước. Cuối cùng họ cũng có thể thấy một hàng vạch màu trắng phía trước mặt.
“…”
Cả nhóm tăng tốc. Họ lặng lẽ tiến bước trong năm phút kế tiếp và cuối cùng cô gái đội trưởng của nhóm bước qua vạch đích…
“… Hành trình… hoàn tất.”
Bằng một giọng đứt quãng, Monica, người dẫn đầu nhóm ngẩng đầu nhìn trời.
“… Tưởng… chết rồi chứ…”
“Nóngggg, đúng là… hành xác mà.”
Sau đó đến lượt Kagura và Vaiel bước qua vạch đích, thở đầy nặng nhọc. Sheltis là người cuối cùng ngả lưng qua vạch đích.
“Á… đúng là dữ dội mà, không ngoài dự đoán.”
Với đống hành lý trên lưng, Sheltis dùng tay quệt mồ hôi trán. Mồ hôi cứ liên tục chảy ra, đến mức bộ đồ cậu đang mặc từ áo đến quần đẫm ướt mồ hôi.
“Anh làm được rồi. Dù trước đó các chị đã rút lui khi chỉ mới đi nửa đường.”
“… Đó là do lần ấy bọn mình bất cẩn, để cho cái nóng len vào cuộc trò chuyện.”
“Đúng vậy, nếu lần đó cứ im lặng mà đi thì hẳn là qua rồi.”
Monica và Kagura đang dùng khăn lau mồ hôi vẫn đang ra như thác đổ. Còn Vaiel, người cán đích thành công lần trước trông có vẻ như vẫn còn khỏe chán.
… Đúng như mình nghĩ, Vaiel đã được huấn luyện kỹ càng.
Trước đó cậu ta đã có được một thân hình khá chuẩn, và với việc chuyên cần luyện tập khi tham gia vào nhóm, thể lực của cậu ta tăng nhanh đáng kinh ngạc, ngay cả Sheltis cũng thừa nhận vậy.
“Có vẻ như Vaiel có thể gánh thêm 10% khối lượng nữa nhỉ.”
“Không, không hề, theo như tính tóan của em thì ảnh có thể vác thêm 13% cơ.”
“Làm như ta rảnh lắm làm mấy thứ như thế.”
Một câu trả lời không ngoài dự đoán bao nhiêu.
“Thay vào đó thì sao mi vẫn cứ thoải mái ở đây vậy?”
“Tớ á?”
“Ngoài mi ra thì còn ai. Chuyện gì xảy ra với đội kia vậy? Mi bị đá đít ra ngoài à?”
“À, chuẩn bị cho chuyến đi kết thúc nhanh hơn những gì tớ dự kiến.”
Cậu nhún vai trước câu hỏi của Vaiel.
Cậu đã chuẩn bị sẵn hành lý từ đêm qua. Sau đó cậu rảnh tới mức tham gia vào buổi tập luyện mà lý ra cậu không cần có mặt.
… Và sau đó mình sẽ nói mình xin vắng mặt một buổi.
… Nhưng ngẫm lại mình không giỏi mấy chuyện đấy cho lắm.
Cậu cảm thấy có chút ngượng ngịu nên chắc là cậu sẽ không nói gì thêm.
“Nhưng hôm nay huấn luyện quá nặng nên hẳn các cơ sẽ rất nhức mỏi vào ngày mai. Cái đó chẳng dễ chịu gì đâu, vậy hôm nay dừng ở đây thôi nhỉ?”
“Đồng ý.”
Monica đặt balô xuống và lên tiếng đồng tình.
“Sheltis, hôm nay thế là được rồi. Dù sao đi nữa thì mình cũng đã đăng ký đấu tập cho nhóm ba người. Bọn này sẽ ổn mà không cần đến cậu.”
“À, vậy tớ có thể xem…”
“Không, hôm nay thế là được rồi. Kagura, cầm hộ mình cái túi. Vaiel, đăng ký thủ tục với phụ trách đi. Mình sẽ tiễn Sheltis.”
“… Rõ.”
Cậu bị buộc phải đi cùng với Monica đến cửa ra của bãi tập ngoài trời.
‘Vậy thì… luyện tập tốt nhé Monica.”
“… Sheltis.”
“Hở?”
Ngay trước khi cậu quay người bước đi thì nhỏ cản lại.
“À à… nói gì nhỉ… đừng quá cẩu thả trong nhiệm vụ ngày mai đấy. Tránh cho tớ cái cảnh phải vào viện thăm cậu như hồi bị con Yuugenshu tấn công lúc quay về vậy.”
“Tớ xin lỗi.”
Cậu mỉm cười hối lỗi khi nhớ lần bị chấn thương ở đầu trong nhiệm vụ lần ấy.
“Và…”
‘Và gì?”
“À mà… thôi.”
Monica cứ ngập ngừng… Điều đó khiến mình tò mò; bởi có mấy khi thấy nhỏ lúng túng như thế đâu.
“Cậu sẽ đi vào ngày mai nên dù cho có trễ đi nữa thì cậu cùng sẽ có mặt sáng mốt nhỉ. Không rõ ngày nghỉ lễ tuần sau cậu có rảnh không?”
“Rảnh không á? Chắc là có, tớ chưa có kế hoạch gì cả.”
Nếu có thì chắc cũng chỉ Eyriey và Yuto đến thăm thôi, nhưng cặp này rất tùy hứng nên cậu không chắc được.
“T-thế á!? Vậy… mình hỏi cái này… hôm đó ấy mà… cậu cùng đi với mình đến chỗ khu dân cư được không? Mình muốn cậu… dẫn mình đi tham quan một vòng.”
“Khu dân cư á?”
“Mới nãy Kagura có nói với mình cậu khá là rành rẽ nơi ấy. Mình cũng từng sống ở đó nhưng từ khi trở thành nữ tư tế tập sự thì mình toàn ở đây. Thế nên mình chẳng rõ thành phố giờ như thế nào nữa.”
“Nếu chỉ có vậy thì dễ ấy mà.”
Nơi đó chẳng khác gì cái sân sau nhà cậu do cậu đã làm cho quán Hai chú thiên nga từ khi bị đuổi khỏi tháp hai năm về trước.
“Buổi tối chắc được chứ nhỉ?”
“À, ơ… ơ… kh-không! Mà đợi đã… nếu… nếu cậu có thời gian thì tầm trưa trước cổng chắc là được. Vậy thì chúng ta có thể cùng ăn trưa với nhau cũng như cùng đi dạo ở khu dân cư. Dĩ nhiên là mình đãi.”
“Rồi. Vậy tớ sẽ tìm một nhà hàng nào ngon ngon nhé.”
“Hứa-Hứa rồi đó.”
Monica gật đầu, đôi má ửng hồng.
“Tớ sẽ cố nhớ - Gặp sau nhé.”
Quay lưng lại với cô gái đội trưởng, cậu đi về phía tòa tháp.
“… Thế là Monica bắt đầu hành động rồi, hmmm.”
“Ừ, đúng là tân binh không có quá nhiều dịp để tới chỗ khu dân cư. Thường lính chính quy sẽ đảm bảo an ninh trật tự ở đó.”
“Không, ý em không phải vậy.”
“Hả?”
“… Hừ, em đã ngờ là anh chả biết gì, chuyện đó có lý do đặc biệt cả. Chỉ có một điều…”
Trong một thoáng, tinh thể ngập ngừng, có lẽ như đang chọn từ để nói.
“Nếu mọi thứ không rẽ theo hướng không định trước thì chắc sẽ ổn cả.”
“Đúng rồi đó ó ó ó… tên sát gái kia.”
Có tiếng nói phát ra từ phía phải, dưới tán cây đại thụ.
“Anh là…”
Thong thả xuất hiện trước mặt cậu là một người đàn ông cao dong dỏng với một vẻ mặt vui vẻ. Gã mặc một chiếc áo khoác màu tối bên ngoài chiếc áo màu nâu và một cái quần tiệp màu với nó. Ngược hẳn với bộ đồ chẳng mấy hào nhoáng chính là chiếc mũ cao bồi rất khác lạ.
“Chúng ta gặp hôm qua rồi nhỉ? Trông anh vẫn khỏe. Mà anh có biết không, anh giai, hẳn là anh cũng nhận ra dù bản mặt ngố tàu của anh cứ vờ vịt. Ngay giữa trưa chính là thời điểm đẹp cho một cuộc h… ứ ứ ứ!!!”
“Huick-sama, ăn nói thiếu suy nghĩ quá đó.”
“Th-thiếu suy nghĩ, có đâu… mà đánh bằng gì mà đau thế? Hơn ngày thường nhiều.”
“Cạnh vali đấy.”
Đau quá – Số chín thở dài xoa xoa thái dương. Cô trợ lý đứng cạnh anh ta đang cầm một chiếc vali lớn với vẻ mặt vô cảm.
“… Huick?”
“Ồ ồ, hóa ra anh vẫn nhớ tên tôi. Nghe này anh giai, nhớ tên rất là quan trọng đó. Cách để tiến thân trong xã hội là hãy nhớ phương thức liên lạc và tên của những người mình làm việc cùng. À mà đó không phải là điều quen thuộc cho những người lính ha.”
“Thế… anh có chuyện gì với tôi sao? Tôi tưởng mai chúng ta sẽ lên đường.”
“Quan sát để học hỏi.”
Người đàn ông đến từ Bộ chính trị hất hàm về phía bãi tập luyện mà cậu vừa mới đi ra cùng với Monica.
“Nghỉ ngơi ở khách sạn cũng vui đấy, nhưng giờ tôi đang ở Thiên kết cung , nên việc đi loanh quanh mở rộng kiến thức chính là điều cần có ở một người trưởng thành. Và khi tôi mới đi được một lúc thì tìm ra một thứ rất thú vị. Bãi tập của các bạn ở phía kia đúng không?”
Đám hàng rào dây thép dùng để ngăn cách bên ngoài và bên trong bãi tập.
Đó là một khi vực rộng lớn có sức chứa tầm một ngàn tân binh. Với những người mới thấy lần đầu hẳn nhiên khu vực này dễ dàng thu hút sự chú ý.
“À, anh muốn bọn này làm hướng dẫn cho anh chứ gì.”
“Không không, tôi không muốn làm những điều khiến các bạn khó xử. Thay vì xem người khác tập thì Kuro và tôi muốn tham gia luôn cơ.”
“Tham gia tập luyện? Nhưng như thế là…”
Những vũ khí được sử dụng ở đó là những thứ do Thiên kết cung sản xuất, nên người ngoài rất khó vào được bãi tập luyện. Họ chỉ có thể xem từ bên ngoài hàng rào mà thôi…
“Đừng lo thế.”
Kuro, vốn dĩ lặng im đứng nhìn bỗng nhiên lên tiếng với một nụ cười hiếm hoi.
“Bọn này đã bị tóm và bị một người tự xưng là phụ trách đuổi ra rồi.”
“À, biết ngay.”
“Chán, thật là đồ máu lạnh. Để bọn này tập chung với họ tí có sao đâu.”
Số chín mím môi tỏ vẻ chán nản.
“Ngay lúc bọn này bị đá đít thì bọn này thấy anh giai. Thế nên tôi gọi lại để hỏi thăm ấy mà. Anh có khỏe không?”
… Ý anh là sao?
“Anh nên chuẩn bị tinh thần một đi không trở lại là vừa.”
Thành viên trong đội quân bí mật của Bộ chính trị nở nụ cười thân thiện.
“Sẽ có ba thời khắc nguy hiểm. Khi chúng ta bước vào căn cứ của địch, khi chúng ta khám xét chỗ của chúng, và khi chúng ta rút lui. – Nghe hay đúng không? Chúng ta đang đột nhập vào căn cứ của những kẻ dám khiêu chiến với Bộ chính trị giữa ban ngày ban mặt. Bị phát hiện là điều không thể loại trừ. Bị tóm rồi rút lui nhưng không thành cũng chẳng phải điều gì xa lạ.”
“… Còn nếu chúng ta bị bắt thì sao?”
“Ai mà biết? Lúc đó mọi người muốn làm gì thì làm thôi.”
Bên cạnh người đàn ông nhún vai đầy bỡn cợt, người phụ nữ đứng cạnh nói tiếp.
“Các bạn có thể quậy nát trụ sở, bị bắt làm con tin hay quyết định theo phe địch. Những người trở lại lục địa trôi dạt là những người thành công trong việc rút khỏi trụ sở.
“Không chút kiêng dè nhỉ.”
“Ôiii, thật là dễ thương làm sao, những điều như này cần phải được đề cập trước khi lên đường. Lần này chúng ta được hỗ trợ bởi những người rảnh rỗi trong Thiên kết cung nên tốn công như vậy cũng đáng. Phải khôngggggggggg, Kuro?
“Dĩ nhiên, chúng ta cũng đã thông tin cho các nữ tư tế rồi.”
… Ra lý do là vậy.
Đội tiên phong, đội độc lập tác chiến, và hơn thế nữa, sự hậu thuẫn của các nữ tư tế. Lý do chị ta chuẩn bị kỹ càng như vậy bởi chị ta đã sẵn sàng cho mọi sự hy sinh.
“Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Gặp sau; tôi trông đợi vào sự thể hiện của cậu ngày mai đó, được chứ?”
“Xin phép.”
Số chín nhẹ nhàng vẫy tay còn Kuro cúi đầu thật thấp.
Nhìn hai người họ bước đi từ phía sau. Sheltis vô thức nắm chặt hay tay đến mức toát cả mồ hôi.
***
Nơi ở của các tinh binh.
Bao gồm các tầng từ 251 đến 259, đây vừa là nơi ở vừa là nơi tập luyện của các tinh binh, vốn là những ứng viên tiềm năng cho vị trí Sennenshi. Trong đó riêng tầng 259 dành riêng cho Ishtar, người đứng đầu đội tinh binh.
“… Onee-sama, cái máy dị hợm kia là gì vậy ạ?”
Một khối vuông màu bạc trông như có thể vo tròn lại được bất cứ lúc nào. Có mấy chỗ đáng nghi cứ đôi lúc chớp lên và vài con số tự nhiên chuyển thành đồ thị trên màn hình LCD.
“Bọn chị được yêu cầu phải kiểm tra cái thứ này, nhưng chị thậm chí còn chẳng biết nó là gì.”
Nhỏ đá nhẹ vào gờ của cái khối đó, thở dài.
… Ôi, cứ tưởng chị ấy gọi mình vì chuyện gì.
Liếc mắt nhìn vào người chị đang loay hoay trong bếp. I’sa thở dài.
“Mm- I’sa-chan, mọi thứ sao rồi?”
“Chẳng ra sao hết. Thế nên em mới hỏi chị cái máy này để làm gì.”
“Người ta bảo chị đó là thiết bị liên lạc. Em nhìn không ra à?”
Một tiếng nói nhí nhảnh phát ra từ trong bếp.
“Nếu em chỉ mới nhìn đã biết thì em đâu có hỏi chị. Mà cái thứ này… à thì trông thứ thiết kế thô thiển này thiếu nhiều chi tiết đến mức em chỉ thấy nó y như một cái hộp kỳ quặc màu bạc thôi.”
“Kỳ vọng vào mấy thứ do bộ cơ khí làm ra chỉ phí thời gian thêm.”
Người trả lời là một người đàn ông hói đầu phong thái đĩnh đạc đang ngồi uống trà.
“Với một thiết bị liên lạc thì hai điểm quan trọng nhất là độ tin cậy và độ bền. Sau đó là khả năng chịu va đập.”
“… Thế thì cậu cũng giúp một tay đi Jin. Nếu chúng ta không sớm quay lại tập luyện thì đội trưởng sẽ nhai đầu chúng ta mất.”
Jin Ixnaris – xạ thủ hai súng tạo thành đội với I’sa. Dù vẫn chỉ mới qua tuổi hai mươi nhưng vẻ ngoài điềm đạm cùng cái đầu trọc khiến cho anh ta có vẻ trưởng thành hơn so với tuổi.
“Đúng rồi. Jin là xạ thủ nên chắc cậu rất rành máy móc đúng không? Việc điều tra cần phải làm nhanh rồi trả lại cho chủ của nó, không sẽ phiền lắm.”
“Cũng được thôi, nhưng ai đưa chị cái này vậy?”
“Horn-chan đấy.”
“Ặc.”
Gương mặt của I’sa nhăn nhó khi chị mình vui vẻ thốt ra cái tên ấy.
Sennenshi thứ ba, Horn Nova. Vốn là một siêu kỹ sư chuyên về súng ống, đội trưởng đội Ba.
“Em… không ổn lắm với con người ấy đâu.”
Đặc biệt là vẻ mặt vô cảm, cho dù nói chuyện về bất kỳ chủ đề nào thì đến một cái nhíu mày cũng không thèm cất lên, và thực sự giờ chị ta cứ nghĩ bản thân mình chẳng khác gì một con robot, bởi chính chị ta cũng chẳng đọc được cảm xúc của chính mình. Cơ mà chị của chị ta lại bảo “Con bé thực ra nhát lắm.”… nhỏ đôi lần muốn hỏi nhưng không đủ can đảm hỏi chính chủ.
“Nhưng onee-sama? Sao đội trưởng Horn lại làm thế?”
“Bọn chị sẽ sử dụng nó trong nhiệm vụ sắp tới và Horn-chan sẽ mang theo thiết bị liên lạc cũng như phụ tùng. Thế nên Ishtar được nhờ kiểm tra nó.”
“… Có vẻ như giờ chị sẽ bị xử do không hoàn thành nhiệm vụ rồi.”
“Thôi xong nhanh nào. Cái hộp to đùng này là thiết bị liên lạc chính và cái đống phụ tùng này là thiết bị cầm tay đúng không?”
Lấy từng thứ một ra một cách thành thục, Jin ném sang một bên.
“Em sẽ thử đến đầu bên kia của tầng này và gọi vào, nên mọi người nhớ xác định là nghe được nhé.”
“… Điều tra thế là đủ chưa nhỉ?”
“Với một thiết bị liên lạc điều quan trọng nhất là nói được và nghe được.”
Xạ thủ hai súng lên tiếng bằng một giọng nghiêm trang và tiến đến góc phòng với thiết bị liên lạc cầm tay trên tay.
… Họ đã chuẩn bị sẵn cả thiết bị liên lạc.
… Tức họ sẽ phải thông tin cho nhau ở một khoảng cách mà ngay đến cả truyền âm cũng thất bại?
I’sa cũng không rõ nhiệm vụ của chị mình là gì. Thường thì chị hay nói nhỏ biết trước nên lần này nhỏ cũng hiểu đây là một nhiệm vụ khó khăn và phức tạp.
“Thôi thì hỏi cũng chả ích gì… sao rồi Jin? Nếu em không lên tiếng thì bọn này cũng không điều tra được gì đâu.”
“__”
“Ơ? Không nghe gì cả.”
Nhỏ có thể thấy Jin đang nói gì đó ở góc phòng nhưng lại chẳng thể nghe được gì từ thiết bị liên lạc quan trọng kia.
“Này, onee-sa…”
“À à, phải rồi I’sa-chan, cầm cái đó phải cẩn thận nhé. Có nhiều chỗ chỉ cần chạm nhẹ là vỡ đó.”
“Như thế thì làm sao mang ra ngoài được?”
“Phải… thế nên cái hộp chống sốc đó là để đặt thiết bị vào bên trong. Em phải nâng niu cái máy này như cưng em bé vậy.”
“…”
Nhỏ len lén nhìn xuống thiết bị liên lạc màu bạc dưới chân mình, một thiết bị dễ vỡ. Nhỏ chỉ có thể nghĩ ra được một lý do duy nhất khiến nó không hoạt động.
… Sao mép của cái hộp tự dưng bị móp vậy ta?
Lúc nhỏ chẳng hề nhận ra thiết bị liên lạc này là cái thứ củ cải gì.
“Bọn em được nhờ nghiên cứu cái này, nhưng em có biết đó là cái gì đâu chứ?”
Nhỏ đá nhẹ vào cái máy và thở dài…
“Kh-khônggggggggggg!? Em có đá mạnh đến thế đâu?”
“I’sa-chan!? Sao lại gào lên như thế?”
“Onee-sama, onee-sama, đồ ngốcccccc!? Em lúc nào cũng bảo chị chuyện quan trọng cứ phải nói trươc cơ mà à à à…!”
Ném bộ thiết bị nhận tin sang bên, I’sa ôm đầu gào thật to.
***
Đêm xuống.
Bầu trời nhuộm một màu đỏ của hoàng hôn chợt tắt lịm trước khi nhỏ kịp nhận ra.
“… Gió mát ghê.”
Kagura rùng mình vì một cơn gió bất thình lình thổi ngang qua nhỏ.
Cái nóng oi bức của bãi tập luyện chẳng rõ đã biến mất tự lúc nào, và cơn gió lúc này cũng lạnh như da nhỏ vậy.
“Ô, đội trưởng à, dừng được chưa vậy?”
“Ừ, dừng ở đây đi.”
Monica, đồng ý với Vaiel khi bộ đồng phục của nhỏ giờ có màu chẳng khác nào màu cát.
“… Hôm nay mọi người mệt rồi.”
Nhỏ gọi máy tính để hiển thị trở lại những dữ kiện mà nó thu thập được.
Phần đầu của buổi tập luyện hôm nay là hành quân xa ngoài trời trong khi mang balô nặng đằng sau còn phần sau là tập đấu đối kháng với đội hình ba người. Phần lớn những hình ảnh ghi lại được là của phần sau.
Đội hình chiến đấu không có Sheltis.
Không khó để hình dung đó là những trận đấu khó khăn, nhưng kết quả của cả hai trận đấu là hai trận thắng. Dù rằng trước đó họ đã có thông tin về đối thủ, mà kết quả như vậy thực sự bất ngờ.
“Vaiel làm việc nhiều gấp đôi ngày thường nên mình cũng đỡ việc hơn.”
“… Thua thì bị phụ trách chửi cho à.”
Người được nhắc đến rút bàn tay đẫm mồ hôi ra khỏi rồi quay mặt đi. Sau lưng anh ta thì Kagura và Monica nhìn nhau cười mỉm.
… Nhưng thế này là tốt rồi.
Điều mà Monica thiếu là sự tự tin. Điều này dần được cải thiện khi có thêm kinh nghiệm chiến đấu và giờ đây nhỏ đã có thể tự mình tham gia vào tiền tuyến. Ngay cả một người hay trốn tập như Vaiel giờ cũng đã chịu tập luyện thường xuyên hơn.
… Mình cũng vậy nữa, giờ thay vì tham gia tập luyện hai ngày một tuần thì giờ tăng thành ba ngày một tuần rồi.
Việc nghiên cứu của nhỏ coi như đình lại, nhưng kế hoạch nghiên cứu trong tháng đã hoàn thành từ lâu nên chả có vấn đề gì.
Nói chung mọi người đều cơ bản là mạnh hơn.
“Sheltis sẽ về vào sáng mốt nhỉ?”
“Nghe bảo là thế.”
Thế thì sao? – Monica thắc mắc.
“Không… chỉ là cậu ấy không hề nói gì kiểu ‘đi nhé’. Dù nhiệm vụ chỉ có mỗi một ngày, tớ thấy thế hơi bất thường.”
Không phải nhỏ kiểu trông đợi một kiểu báo cáo trang trọng của cấp dưới trước khi làm nhiệm vụ. Nhưng với tính Sheltis không nói ‘đi nhé’ thì đơn giản điều đó là bất thường.
“Không tò mò sao, Monica?”
“Mình nghĩ hẳn cậu ấy có nhiều thứ để lo nghĩ hơn vì nhiệm vụ lần này rất quan trọng… Thôi để cậu ấy yên đi.”
Nhỏ đặt cả hai tay lên thanh trượng giắt bên hông.
Mái tóc màu đỏ anh đào của nhỏ bay bay trong gió, Monica ngước nhìn bầu trời.
“Chúng ta chỉ có thể đợi cậu ấy về thôi.”
***
… Mình đã như thế này bao lâu rồi?
Một căn phòng im ỉm.
Cậu nằm gác tay lên bàn.
“Sheltis, nếu anh ngủ gật kiểu đấy thì ngủ dậy đầu anh sẽ bù xù lắm đó.”
“… Anh có ngủ đâu.”
Chỉ là có chút ngẩn ngơ. Lầm bầm như thế trong đầu, cậu ngồi bật dậy.
“Nhìn này, đầu tóc anh bù xù cả rồi. Chải ngayyyy.”
“Có ai đến đâu mà lo.”
Không ai đến, mà cậu cũng chẳng định gặp ai
“Ô, thế anh không tính đi gặp Yumi à? Từ mai anh sẽ tham gia vào một nhiệm vụ quan trọng và chị ấy cũng là một thành viên trong nhóm… anh có thể lấy lý do ấy được mà.”
“Thôi không cần đâu, ít nhất là hôm nay và ngày mai.”
Lưng hay vai cậu không cảm nhận được sức nặng, nhưng vài đầu ngón tay có cảm giác tê tê.
Sự căng thẳng này rất khác so với những nhiệm vụ từng trải qua trước đó.
Cậu sẽ xâm nhập vào căn cứ của tổ chức thứ ba và rất có thể sẽ gặp lại Igun-I.
Hơn thế nữa, có thể cậu sẽ tìm được cách khu trục mateki có trong cơ thể mình.
Vấn đề là liệu cậu có thể an toàn trở về lục địa trôi dạt không.
“Có lẽ như anh đang rất căng thẳng. Thế nên anh không muốn gặp cậu ấy.”
“Bởi vì nó sẽ khiến Yumi lo lắng khi anh gặp chị ấy sao.”
“… Có lẽ.”
Không phải vì cậu không muốn gặp, chỉ vì cậu có cảm giác tốt nhất đừng gặp.
“Như một lời cầu nguyện vậy à? Để lần sau anh có thể gặp chị ấy với một báo cáo tốt lành.”
“Lại một điều phản khoa học nữa.”
“Chả sao.”
Tất cả chỉ vì cậu muốn lại gần Yumi thêm một chút.
Với mục tiêu rõ ràng ấy, cậu muốn đè nén cảm giác đang dâng trào trong lòng.
“… Thật khó chịu khi mối quan hệ giữa chúng ta cứ mãi như vậy.”
“Ý anh là cộng hưởng Elbert?”
Đó là tương tác đẩy xảy ra khi shinryoku và mateki có sức mạnh tương đương tiếp xúc nhau. Chính vì hiện tượng ấy nên cậu và Yumi mãi không thể chạm được vào nhau, dù chỉ một ngón tay.
“… Anh muốn làm một điều gì đó về điều này.”
Cậu giữ cho giọng mình không quá căng thẳng.
Cậu rất muốn nói “Xin lỗi vì để cậu đợi lâu”, và rất muốn nghe câu “chào mừng trở về.”
Cậu không thể để Yumi đợi mãi trên đỉnh tháp.
Cậu luôn cứ làm nhỏ lo lắng. Hơn một năm qua, nhỏ vẫn chưa có Sennenshi và điều đó dễ khiến nhỏ bất an.
“Ít nhất… Anh muốn báo cáo một điều gì đó vui vẻ.”
Một chút nữa thôi. Những điều ấy liệu khiến cho Yumi vui được bao lâu? Cậu muốn giảm nhẹ nỗi lo của Yumi. Lời nguyện cầu của cậu là như thế.
“Thế thì anh nên ngủ sớm. Anh quyết định không gặp chị ấy còn gì.”
“… Có ngủ được đâu.”
Trả lời tinh thể một cách cụt lủn. Sheltis quay người lại rồi gục đầu xuống bàn.
***
“Sheltis, Sheltis, dậy ngay. Sáu giờ rồi.”
… Cậu còn chẳng nhớ mình đã ngủ nữa kia.
Khi Sheltis tỉnh dậy, chỉ còn một tiếng nữa là khởi hành.
“Anh cảm thấy thế nào?”
“Hì, anh nghĩ không vấn đề gì. Mà có vẻ như vai với đùi anh vẫn còn hơi căng cứng thì phải.”
“Ôiii – Thế nên em mới bảo anh dẹp cái tư thế kỳ quặc ấy rồi ngủ đàng hoàng đi.”
“Mọi thứ sẽ tự chỉnh lại khi anh đi ấy mà.”
Để lại tinh thể trên giường, cậu hít một hơi rồi bước vào phòng tắm. Trong lúc rửa mặt bằng nước lạnh cậu thì thầm…
“Đi thôi.”
Chỉ cậu nghe thấy những lời ấy.
***
Thiên kết cung , tầng 65.
Tiếng động cơ đang chạy tạo thành những âm thanh ầm ầm cùng với tiếng chong chóng động cơ đang quay với tốc độ siêu âm.
Có tầm một, hai chiếc phi thuyền siêu nặng đang hạ cánh trên đường băng chống sốc. Những nhân viên bảo trì đang làm việc cũng đang mặc bộ đồ chống sốc.
“Mới sáng mà đã nhộn nhịp ghê.”
Tinh thể lên tiếng bằng giọng đầy ngưỡng mộ.
Sân bay trong tòa tháp – tầng này được kiểm soát bởi Bộ cơ khí và là một khu vực đáng ngờ, ngay cả với những người bên trong tháp. Những người đang tích cực di chuyển ở đây không phải là đám thư ký mà toàn là dân kỹ thuật trong những bộ đồ bảo hộ.
“Ô, đến sớm vậy anh giai. Phải phục anh đến sớm ba mươi phút trước giờ hẹn đó.”
“Đâu, tôi đang sợ là mình chẳng ngủ được chút gì đêm qua.”
Ngay sau lưng số chín , vốn đang khoanh tay và chẳng mang gì theo là nữ trợ lý của anh ta trong bộ cánh chỉn chu. Hai thành viên trong Bộ chính trị đang hiên ngang đứng ngay giữa sân bay.
… Còn Leon và Horn vẫn chưa thấy xuất hiện.
“Sao hai người lại ở đây?”
“Hở, chẳng phải ta sẽ gặp nhau ở đây à? Hay tôi nhớ nhầm?”
“À không… không phải; tại chỗ này là ngay trung tâm của tầng. Đứng ở mấy chỗ rộng lớn như này có vẻ như chẳng dễ chịu cho lắm nhỉ? Với lại đứng đó mọi người cũng tò mò nên tôi toàn đứng ở mép tường thôi.”
“Chính xác.”
Kuro, lên tiếng xác nhận từ phía sau bằng một giọng nhã nhặn.
“Ngay cả trong lúc thời điểm thuận lợi nhất thì bọn này vẫn là khách không mời. Tuy nhiên Huick-sama nhanh chóng cảm thấy hứng thú với đám phi cơ… và không hề muốn đi khỏi chỗ này.”
“Yup, yup, tôi luôn có cảm tình với những thứ máy móc đặc dị như cái này chẳng hạn.”
Số chín nhìn vào chiếc phi cơ màu bạc đậu ngay bên cạnh.
“Anh giai à, anh đi chiếc này chưa?”
“… Umm, tôi nghĩ là chưa.”
Đó là một chiếc máy bay hoàn toàn khác so với những chiếc thường dùng để chở những người lính. Ngay từ đầu, dạng hình trụ của nó trông khá là chật chội kiểu như bị nén lại vậy. Trọng lượng của cặp cánh cũng bị giảm nhiều nên trông chúng mỏng dính.
Cặp cánh ấy chủ yếu là để phá hủy luồng khí thay vì tận dụng nó.
“Tôi cũng không mấy khi thấy thứ này.”
“Em cũng nghĩ vậy, thứ này là…”
Một thiết bị chuyên dụng cho những nhiệm vụ đặc biệt. Một thiết bị tắt âm được gắn vào đôi cánh, và cách nó được sơn cũng để tránh việc bị radar dò ra. Thế nên số người lên tàu cũng không nhiều để tăng tốc độ và hạn chế khả năng bị phát hiện… là cách để mô tả nó. Thật không may nó vẫn đang trong quá trình hoàn thiện.
Một thanh niên bước tới trong bộ đồ trắng bắt mắt.
“Đây là chiếc sẽ được sử dụng cho nhiệm vụ lần này. Mọi người đã chất hành lý lên chưa?”
“Chưa, tại nhìn nó lạ mắt quá nên mọi người vẫn đang mải ngắm.”
“Đúng rồi.”
Leon liếc nhìn Sheltis và hai người trong Bộ chính trị.
“Có vẻ như chẳng ai mang theo gì. Thế lại tiện bởi vì hành lý nặng nề sẽ không ổn lắm do thứ này không chịu được những gì quá nặng. Giờ thì còn mỗi Horn…”
“Hành lý của tôi chất lên hôm qua rồi.”
Nữ Sennenshi xuất hiện cùng lúc với tiếng giày nện trên sàn. Trên vai cô là một khẩu súng trường.
… Mình, Leon và Horn, cùng với hai người nữa trong Bộ chính trị.
… Vậy là có mặt đông đủ.
“Phục mọi người ghê, có mặt đông đủ 15 phút trước giờ khởi hành. Điều duy nhất đáng tiếc là chẳng có ai ở đây tiễn cả.”
“Ngẫm mới thấy có lý, đặc biệt là với Leon.”
“Tôi?”
“Phải, Syun-rei đâu rồi?”
Lần trước khi do thám quần đảo trôi dạt thì nhỏ nén nỗi sợ người để đến tiễn cậu đi. Khá là bất ngờ khi lần này nhỏ không đến.
“Ở cùng với Yumi rồi.”
“… Ờ ha.”
Việc của Syun-rei là theo sát họ mọi lúc cùng với Yumi bằng thấu thị. Nói như kiểu Leon là nhiệm vụ đã bắt đầu.
“Ê ê, mấy người chắc cũng biết Kuro và tôi là người bên Bộ chính trị còn gì, vậy cho bọn tôi biết về thiết bị bí mật này có bị làm sao không? Mọi người hào phóng đến thế sao?”
“Hôm kia chị tôi và Meimel-sama đã quyết định như vậy.”
Horn đáp trả cụt lủn.
“Có nhiều lý do để việc này được thông qua, mà chắc phía Bộ chính trị cũng đang phát triển kỹ thuật tương tự rồi.”
“Ồ ồ ồ. À thì đúng như dự đoán… Ta trả lời được chứ nhỉ, Kuro?”
“Đó là nghĩa vụ của ngài, tôi vô can.”
“Này, vậy có hơi quá đáng không đấy?”
“Dẹp chuyện đó sang bên…”
Cô nàng nhanh chóng quay đầu sang bên.
“Liệu chúng ta có kịp khởi hành đúng giờ không đây? Nếu vậy thì giờ mọi người đã phải ngồi vào chỗ hết rồi chứ?”
“Không, tại vì vừa mới có thông báo từ phía Bộ cơ khí. Có vẻ như phi công vẫn chưa sẵn sàng. Tất cả vì việc hồ sơ tiến hành chậm trễ.”
“Hừ, thế này thì hơi bị đáng lo đây. Sẽ ổn nếu như chẳng có bất kỳ tai nạn nào xảy ra chỉ vì một quyết định vội vã.”
Sheltis cảm thấy khó chịu trước lời đáp trả của Leon.
… Vì ngay kế hoạch này ngay từ đầu cũng đã rất vội vàng rồi.
“Tôi cũng mới nhận được thông báo có một số vấn đề về người được chọn làm lái phụ. Chẳng biết có liên quan gì giữa điều đó với việc chậm trễ trong công tác bảo trì không.”
Horn nhìn vào buồng lái, chỗ phi công ngồi.
“Ô, có cả lái phụ sao? Hay thế?”
“Chẳng rõ. Tuy nhiên lần này do “phía trên” đề cử. Chắc không phải là chị đâu, nên nhiều khả năng Meimel nhúng tay vào rồi.”
Có vẻ chẳng mấy hứng thú nên giọng Horn cứ bằng bằng.
“Dù sao đi nữa, nhanh giùm…”
“Eyri-neeeeee, nhanh lên, phía nàyyyyy!”
Đó cũng là lúc tiếng của một đứa trẻ con vang vọng khắp phi trường.
… Eyri-nee?
… Rồi còn giọng nói vừa nãy.
“Hơ… tự nhiên có cảm giác bất an. Lạ thật, rõ ràng đây là một nhiệm vụ quan trọng, nên hẳn phi công phải là một người đầy kinh nghiệm chứ.”
“Hử? Kinh nghiệm à? Ông nói tôi?”
Một bóng hình thân quen dần hiện ra.
Đó là một cô gái với cái nhìn tinh nghịch và mái tóc màu cam đầy sức sống.
Xuất hiện trong bộ đồ bảo hộ bám đầy dầu mỡ, không một chút điểm trang, nhưng chính phong cách đó mới hợp với cô gái này nhất.
“Ê Sheltis, chào buổi sáng, phi công giàu kinh nghiệm đến rồi đây.”
Nhỏ vẫy vẫy tay chào.
“… Phi công.”
“Này, sao ông lại tự nhiên ôm đầu thế hử?”
“Uaaaaa, đúng như mình nghi mà à à!? Tại sao cứ mỗi lần mình thấy có chuyện là lại ra đúng y vậy? Lại còn lo ngay ngáy trước khi cất cánh nữaaaaaa!?”
Ngay trước mặt Eyriey, Sheltis gào lên thật lớn.
“Này, thô lỗ vừa thôi, với phi công phải đối xử đàng hoàng chứ.”
“Tôi nhớ lần trước bà lái thì phi thuyền bị đâm còn gì!?”
“Uuu, chỉ là tai nạn thôi mà, lần này tôi sẽ đáp đúng vào đường băng khẩn cấp.”
“Đường băng khẩn cấp thì rõ là tai nạn còn gì nữa!?”
… Cậu chẳng còn chút hơi sức nào để tranh cãi nữa.
… Sao Eyriey là trở thành phi công cho Thiên kết cung được vậy, cái đó cậu cũng chịu. Nhưng rõ ràng Yumi không hề nhúng tay vào việc này.
“Cô gái kia.”
“À đây, đây. Gọi tôi á?”
Eyriey quay người về phía Horn.
“Cô là phi công?”
“Ừ, tôi là Eyriey, và tôi sẽ điều khiễn cỗ máy này, nên xin chàoooo! À, còn đây là cơ phó.”
“Em là Yuto - … Eyri-nee, cơ phó là gì?”
“Phụ tá cho chị.”
“Dạ rồi, ta hãy cùng nhau làm việc thật tốt nhé, yayyy.”
Cơ phó tự phong trông vui hết cỡ nên cứ dang hai tay ra. Với cảnh tượng ngay trước mặt này thì người đầu tiên lên tiếng là số Chín .
“… Ê, ê, ê, cô gái ơi, mấy cô là phi công của Thiên kết cung à?”
Nhân vật quan trọng ấy từ từ tiến đến gần, cặp mắt chau lại.
“Cô gái à, tôi sẽ kiểm tra lần nữa, có chắc là không nhầm lẫn gì đấy chứ?”
“Ừ, ừ, tôi sẽ cố gắng hết sức, anh cũng vậy nhé.”
“…”
Sau khi hắn ta ngắm nụ cười của Eyriey đủ lâu để đục trên đó một lỗ qua ánh nhìn.
“Ra vậy, các người bắt thóp được ta rồi.”
“Hử?”
Mặc kệ Sheltis, vốn bật ra câu hỏi mà không chút suy nghĩ thì người được hỏi tỏ vẻ ngoan ngoãn khi nhìn phụ tá của mình rồi cả hai gật đầu với nhau.
“Ê Kuro, mấy nhóc này khá lắm nhé. Ở tuổi này đã là phi công rồi. Ta cũng không nghĩ là có những người như vậy ở Thiên kết cung đâu.”
“Phải, và được giao làm nhiệm vụ lần này tức họ rất được tin tưởng đó.”
“… Không thể xem thường được.”
“Phải gọi là đáng nể mới đúng.”
Hai thành viên trong Bộ chính trị vừa nói vừa gật đầu với nhau.
… Đúng là Eyriey và Yuto.
Cậu đã làm việc chung với cả hai hồi còn làm ở quán hai chú thiên nga trong suốt hai năm. Ít nhất cậu cũng đủ cơ sở để tin rằng lý do của việc họ được chọn không phải như những gì hai người bên Bộ chính trị đánh giá.
Nhưng…
“Sheltis nói gì thế hả, ông không hiểu mệnh lệnh à?”
Sau hai người bên Bộ chính trị thì đến lượt Leon xuất hiện với nụ cười toe toét.
“Gì?”
“Thấy hai kẻ bên Bộ chính trị giật mình chưa. Hẳn đó chính là Meimel với nhiệm vụ làm bất ngờ đối thủ đó.”
“Có lý, có lý, em cũng sẽ yên tâm hơn khi có Eyriey đi cùng.”
Thêm vào đó cả tinh thể cũng nhấp nháy vẻ phấn khởi.
“Bị lừa!? Mọi người có đánh giá họ cao quá không đấy!?”
Cậu ngao ngán, nhưng chắc gì đã có ai buồn nghe đâu.
“Phải rồi, Horn! Hẳn chị cũng hiểu việc hai người đó làm phi công đâu phải có ý nghĩa gì sâu xa chứ… hơ?”
Tự nhiên Horn bỗng biến mất. Ngay lúc cậu đang hoang mang ngó quanh quất…
“Nhỏ thế mà đã làm phi công là quá giỏi rồi, chị cho nhóc cái này.”
“Oyo? Đây-đây là… kẹo đặc sản của Thiên kết cung vốn chỉ bán một ngày mười cây!? Em-em được phép ăn nó ạ!?”
“Oaaa - , cảm ơn onee-chan! Yuto thích lắm lắm!”
Cậu còn chẳng biết từ đâu Horn có được nó, nhưng Horn đưa cho cô bé hai cây kẹo que, lại thêm cả việc Horn nở nụ cười hiếm hoi nữa chứ.
“Ít nhất cũng phải nghi ngờ sao hai người đó là phi công chứ ứ ứ ứ… !”
Thành trì cuối cùng dễ dàng sụp đổ, cậu ôm đầu gào lên.
… À, cứ tưởng Horn chỉ thích mấy đứa trẻ ở trại mồ côi thôi.
… Hóa ra Horn rất thích trẻ con.
“Sheltis, sao xụ mặt thế kia?”
“Oi, oi, vui lên nào anh giai.”
“Shel-nii, anh sao thế? Anh có ổn không?”
Yuto ôm chân cậu, nhìn với vẻ mặt đầy lo lắng.
“Rồi rồi, ta đi thôiiii!, Sheltis, vui lên, đi nào.”
“… Không, chỉ là, tôi… cứ ngỡ sẽ có ai đó phản đối hai người… mà thôi… mọi người thấy ổn… thì biết làm sao được.”
Sheltis đành xếp hàng bước lên phi thuyền.
***
Thiên kết cung , tầng 287.
“… Phi thuyền đã cất cánh.”
“Giờ nó đang ở khoảng cách khá xa so với tòa tháp. Có bốn người trong đội tiên phong và một người độc lập tác chiến nên tổng cộng là 5 người, phi công có 2 người nữa.”
Nhìn vào những hình ảnh được Syun-rei truyền tới, nhỏ liên tục sử dụng truyền âm để chuyển tải thông tin tới một số địa chỉ khác.
“… Leon đang uống trà.”
“Leon đang uống… hả liên quan gì chứ?”
Nằm dài trong phòng, Yumi thở dài nhắm mắt lại.
… Khó quá.
… Biết thông tin nào mà báo bây giờ.
Yumi truyền tải thông tin từ thiên lý nhãn của Syun-rei đúng như những gì nhỏ nhìn thấy. Tường thuật lại mọi việc sẽ giúp cho tinh binh Ishtar nắm được tình hình qua thần chú shinyroku lãnh thổ.
“… Leon đang nói về điều gì đó, trông anh ấy khá là vui vẻ.”
“Umm, Syun-rei này, có thể nói về những người khác ngoài Leon mà.”
“… Xin lỗi.”
Hình ảnh chàng trai Leon nhỏ nhìn thấy giờ dần chuyển sang màn hình toàn cảnh, trong đó có cả Sheltis và những người khác.
… Mà chuyện này cũng chẳng trách được.
Theo dõi bằng thấu thị không khác gì xem truyền hình trực tiếp từ góc quay của người truyền thông tin, và dĩ nhiên mọi thứ phụ thuộc vào người ghi hình. Chẳng hạn với Syun-rei thì việc nhỏ chỉ tập trung vào Leon và bỏ quên những thứ khác là điều dễ hiểu.
… Lần trước tập dượt thì cả tối chỉ toàn gương mặt Leon khi đang ngủ thôi.
… Thì Syun-rei là vậy mà.
Và.
“Ối, có chuyện rồi, Leon đi vào phòng thay đồ.”
Thông tin truyền âm từ Meimel bỗng vang lên trong đầu cô.
“… Ừ-ừ, thì thế.”
“Thế thì thay vì mải ngắm hành khách, sao không chuyển sang hướng đó nhỉ? Như vậy có thể mượn tiếng dùng việc công làm chuyện tư, em biết mà!”
“… !!!”
Syun-rei gào lên trong đầu.
“Me-i-me-l!!! đang làm nhiệm vụ mà, nên đừng làm Syun-rei hoảng chứ!”
“Ôi, ác thế. Làm bé hoảng… chị đã làm thế đâu nào. Ấy Ran gọi. Gặp sau nhé.”
Giọng nói nhỏ dần, với tiếng cười khúc khích.
“… Yumi, giờ là Sheltis.”
“Sheltis?”
Tiếp sau đó, hình ảnh được truyền tới Yumi là cảnh người bạn thời thơ ấu của cô bước vào phòng thay đồ.
!
“… Chúng ta có thể theo dõi cậu ấy với thấu thị còn gì.”
“N-Na-Này, tính làm thế thật á? Tớ-tớ-tớ… không hứng thú gì với Sheltis thay đồ đâu nhá!!!”
Mà chuyện nhỏ ngắm Sheltis thay đồ cũng đã từ rất lâu rồi… 10 năm về trước lại chả.
… Không… chỉ là…
… Vì nhiệm vụ thì xem cũng có sao đâu… Nhỏ nghĩ thế. Mà không-không, bình tĩnh lại đã nào! Đúng như mình nghi, thế thì có gì tốt lành đâu!
“… Sheltis bước ra rồi, chỉ cởi áo khoác ngoài thôi.”
“… Báo động giả, phù.”
Nhỏ thở một hơi dài.
“Có vẻ như chị đã phải lòng cậu ấy rồi.”
… Mình sẽ phải tạm quên chuyện này đi, vậy mới có thể tập trung vào nhiệm vụ và chuyên tâm luyện tập được.
Thứ duy nhất nhỏ có thể đoán là đấy chỉ là cảm xúc trong tim của Monica-senpai và chị ấy vẫn chưa thổ lộ với Sheltis.
… Nếu có thì còn xa Sheltis vẫn hành động như chưa có gì xảy ra.
… Nhưng lúc này trông Sheltis rất bình thản.
“H-hừm? Mà Syun-rei này, có thể nhìn sang buồng lái được không?”
Hình ảnh truyền tải giờ từ khoang hành khách đã chuyển sang buồng lái.
Việc Eyriey ngồi ghế cơ trưởng là chuyện bình thường. Dĩ nhiên việc nhỏ được chọn làm phi công rõ là ngạc nhiên, mà dễ có bàn tay của Meimel trong vụ này.
Vấn đề là ở ghế cơ phó…
Vị trí cơ phó trông mờ mờ ảo ảo, nhưng làm gì có chuyện đó được, tức là…
“Ơ còn vị trí cơ phó…”
“Nhiễu tín hiệu. Một thần chú shinryoku khác đang được dùng.”
Nhiễu tín hiệu, đúng như mình nghĩ. Toàn bộ Thiên kết cung được bao trùm bởi một kết giới nhằm ngăn chặn sự quan sát bằng thiên lý nhãn. Nhưng nhỏ cũng đã từng phá vỡ một kết giới tương tự khi đến Bộ chính trị rồi.
… Còn lần này khác hoàn toàn.
… Kết giới mạnh đến mức có thể vượt qua cả Syun-rei?
“… Một thần chú rất đẳng cấp. Nếu mình không để ý chắc cũng không phát giác được.”
“Đến mức đó sao?”
Vấn đề không phải là Syun-rei đang gặp khó, mà là Syun-rei nhận ra mình đang ở thế bất lợi.
Nếu đúng là vậy thì trong trường hợp Syun-rei không để ý thì hình ảnh truyền về cơ phó sẽ là “ghế trống”, chứ không phải mờ mờ ảo ảo như tín hiệu nhiễu.
Nhưng để có thể làm được điều đó thì người sử dụng thần chú phải có trình độ tương đương nữ tư tế. Nhưng sao lại ghế cơ phó? Phải chăng có người không muốn bị phát hiện đang ngồi đó?
“Mình sẽ hỏi Meimel sau. Mình ngờ chính Meimel đã đề cử Eyriey nên chắc chắn biết cơ phó là ai.”
“… Ừ.”
“Tớ sẽ tiếp tục quan sát.”
Yumi nhắm mắt lại, nằm xuống giường và thở ra một hơi dài.
***
Phi thuyền vẫn đang di chuyển ổn định với tốc độ siêu âm.
Mọi thứ đều trong tình trạng ổn định. Vượt qua radar quan sát từ một chiếc radar từ phía đối thủ… thành công.
“À à nút này để nâng độ cao và nút này làm ngược lại. Fufu, và màn hình này để theo dõi áp suất khí quyển.”
“… Ừm, Eyriey này, thế trên tay bà là cái gì vậy?”
Không rời mắt khỏi những thông tin trông có vẻ quan trọng trên màn hình, nhỏ liên tục lật giở những trang tài liệu quan trọng trong đống dày cộp trên tay.
“À, cái này là những tư liệu về thiết kế và hướng dẫn sử dụng phi thuyền. Nó khác hẳn với loại tôi quen nên vừa để cái của nợ này ở chế độ tự lái tôi vừa nghiên cứu nó.”
“… Sao bà không nhớ trước khi cất cánh cho tôi nhờ.”
Chống cùi chỏ lên thành ghế cơ trưởng, Sheltis ngao ngán.
“Anh ơi, anh ơi, Shel-nii! Nhìn này, Yuto đang lái máy bay…”
“Xem nào… ặc, ối giời ơi! Eyriey, Eyriey, Yuto tháo cần điều khiển kìa!”
“À – kệ nó đi, tôi tháo cái đó đấy.”
“Hả?”
Người trong câu hỏi, Eyriey, vẫn không rời mắt khỏi đống tài liệu.
“Nếu cần điểu khiển gắn vào hệ thống thì việc Yuto nghịch với nó sẽ gây ảnh hưởng, nên nếu tôi tháo nó ra thì không xảy ra điều này. Và dĩ nhiên sau đó tôi sẽ gắn lại như chưa từng có gì xảy ra.”
“Kỹ năng của chị vẫn độc bộ thiên hạ như nào giờ.”
“… Anh lo quá.”
Tuy nhiên thực tế là phi thuyền vẫn đang bay, và thiết bị này vẫn vận hành hoàn hảo đến mức chính cậu cũng phải ngạc nhiên.
“Eyriey, số 1 trên cái radar đằng kia là gì vậy?”
“Cái đó không phải của Bộ chính trị à?”
Bỏ đống tài liệu dày cộp sang bên, Eyriey cởi thắt lưng quanh hông.
“Hừm… ngồi lâu quá tê cả người. Radar của Bộ chính trị không phải là một thứ quá đáng ngại. Chỉ là chúng nó dẫn đường cho phi thuyền khi đi ngang qua quần đảo trôi dạt và chỉ dẫn phi thuyền của họ không va vào chúng ta thôi.”
“Chắc vậy, bởi Thiên kết cung có hệ thống dò tìm quy mô hơn.”
“…”
“Ô, gì nữa vậy Sheltis?”
Eyriey đứng dậy và bắt đầu tập giãn cơ.
“À, chẳng có gì đâu, chỉ là tôi đang nghĩ hóa ra chúng ta đi qua không phận Bộ chính trị rồi.”
“Yup, sớm thôi chúng ta sẽ đến nơi cần đến. Tôi đã nhận được vị trí đích xác từ anh giai bên Bộ chính trị đội mũ nên tôi biết đường mà.”
“… Thế sao.”
Những phi công có kinh nghiệm bị đá sang bên để thay vào đó chọn Eyriey. Cậu cứ ngỡ Eyriey đã biết chi tiết về nhiệm vụ lần này rồi.
“Họ cũng chẳng hề nói gì với chúng ta.”
Địa điểm của tổ chức thứ ba, cũng như cách thức họ sẽ dùng để xâm nhập. Dù nhiệm vụ lần này có lén lút đến đâu thì việc nguyên đám xông thẳng vào cũng không thể tin nổi rồi.
“Chắc sớm muộn gì họ cũng nói thôi.”
Đã vài tiếng trôi qua rồi, mà nếu số chín có nói chuyện với cậu thì hẳn cũng chỉ là mấy câu hỏi vớ vẩn về Thiên kết cung thôi.
… Mà chẳng phải hắn ta đã nói hết mọi chuyện với các Sennenshi và nữ tư tế rồi sao?
Dù sao đi nữa nếu mình không hỏi thì mình sẽ chẳng biết gì.
“Eyriey, nhờ bà lái phi thuyền nhé.”
Quay lưng về phía hai người trong buồng lái, cậu bước trở lại khoang hành khách.
“Trò chuyện lâu quá đó.”
Một căn phòng trống nối giữa khoang hành khách và buồng lái. Ở phía bên kia cánh cửa nặng trịch là Leon đang đứng đợi.
“Hai vị phi công thế nào rồi?”
“Ổn. Em cũng đã xác nhận qua màn hình là máy bay vẫn đang bay ổn định. Eyriey làm việc rất tốt, đọc kỹ hướng dẫn sử dụng phi thuyền thay vì các chỉ dẫn dành cho phi công.”
“Đọc thì tốt, nhưng anh muốn cô ta tập trung vào việc đưa chúng ta đến nơi hơn.”
Đặt tay lên song cửa, Leon cười nhạt.
“Hai tay trong Bộ chính trị đang đợi ông đó.”
“Đợi tôi?”
“Sau khi ông quay trở lại khoang hành khách thì họ sẽ bắt đầu họp chiến thuật, chúng ta vẫn chưa biết bất kỳ điều gì về nơi mình sẽ đến cả.”
“À phải, phải. Tôi cũng tò mò về điều đó đây.”
Không một ai lên tiếng về kế hoạch từ khi phi thuyền xuất phát. Đó là điều mà Số chín làm khi Meimel thông báo cho mọi người, vì không ai biết tổ chức thứ ba còn có ai trên lục địa trôi dạt .
Đó là cách mà Bộ chính trị rất thận trọng trước tổ chức thứ ba này. Chúa tể của những thư tịch cũ… Maha ‘Hoàng kim’ và Igun-I “không màu.”
Hoàng Kim , kẻ đã tấn công đội lính chính quy và Igun-I, vốn không ai biết lai lịch vẫn nằm trong vòng bí ẩn. Chẳng ai biết trong tổ chức này còn ai khác, nhưng việc mỗi người trong số họ đều là những nhân vật đáng gờm là điều không có gì phải nghi ngờ.
“Hắn là một đối thủ khó chơi, đúng không?”
“… Tôi buộc phải thừa nhận vậy; hắn là một kẻ mà mọi sự cẩn thận đề phòng đều không thừa. Tôi vẫn chưa thấy hắn chơi hết sức.”
… Đúng là chán nản.
Cậu rất muốn né việc chạm trán với mấy tay trong Chúa tể của những thư tịch cũ. Nhưng nếu cậu muốn có được thông tin từ Igun-I thì cậu không thể cứ mãi né tránh được.
“Lâu lắm mới thấy ông đánh giá đối thủ cao đến vậy.”
“Ông thì sao, Leon?”
“… Tôi ư?”
Chàng trai trẻ nhìn ra cửa sổ và hít một hơi dài.
“Không biết. Tôi cũng chẳng biết mình có căng thẳng không.”
“Ô, lạ nhỉ. Chiến đấu với một đối thủ mạnh cũng là một phần của luyện tập, em cứ ngỡ anh sẽ nói thế chứ.”
“Vì anh đang để Syun-rei đợi.”
Bằng một giọng nhẹ nhàng - ấm áp không có chút gì của sự chỉ trích. Leon nói tiếp.
“Hôm qua đến giờ Syun-rei rất bất an. Vấn đề không phải là cô ấy thấy cô đơn vì tôi đi làm nhiệm vụ, mà chính vì tôi đã tham gia nhiệm vụ lần này.”
“Ừm… ý anh là điềm báo?”
“Dẹp chuyện nó là gì sang bên, tôi rất tin Syun-rei mấy chuyện như này. Nó rất khác so với shinryoku hay tiên tri, một kiểu trực giác chẳng hạn.”
Đôi mắt của chàng trai, giờ đang nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ cho thấy một sự căng thẳng vốn dĩ không mấy khi xuất hiện.
“Tôi vẫn là một người đang trong tiến trình rèn luyện. Nhiệm vụ nào cũng vậy, tôi chẳng thể chắc chắn về mọi thứ… Thế nên tôi lúc nào cũng dồn hết sức mình tiến về phía trước, ngay cả việc điều đó khiến Syun-rei lo lắng.”
… Leon cũng như mình.
… Bởi mình không thể gặp Yumi ngày hôm qua.
Cũng phải nói rằng một phần vì đối thủ đủ mạnh để gây áp lực đến như vậy. Những thứ đợi họ đằng trước dễ có khả năng là một cuộc chiến sinh tồn, tất cả phụ thuộc vào chính họ.
“Nhưng ông không tính để cậu ấy lo mãi chứ?”
“Dĩ nhiên.”
“Biết ngay ông sẽ nói thế.”
Câu trả lời của chàng trai vẫn chắc chắn và vững vàng, chính điều đó khiến cậu rất đáng tin cậy.
“Còn ông nữa, nếu muốn thăng tiến thì đừng có long nhong. Ông tính mãi làm tân binh rồi bắt Yumi phải đợi à?”
“Rõ.”
Cậu đưa tay trả lời.
… Vậy thì.
“Đi thôi.”
Sheltis và Leon cùng lên tiếng rồi cả hai cùng bước vào khoang hành khách.
***
“Hai người cuối cùng cũng quay lại. Đợi mãi cổ dài như con hươu, có biết không?”
Số chín ngồi ngay hàng ghế đầu tiên, ánh mắt nheo lại.
“Đã sẵn sàng chưa?”
“Rồi.”
“Vậy thì ta bắt đầu đi vào chuyện chính. Bà chị cầm súng sau lưng đang dí vào cổ tôi bắt phải nói đây này.”
Yếu nhân Bộ chính trị chỉ tay về phía Horn, vốn đang ngồi ở ghế sau, cười nhạt.
“Nếu biết vậy thì giờ anh có thể nói được rồi nhỉ?”
“Ối, đáng sợ quáaaaaa. Vậy thì vào việc thôi, không bị bắn bây giờ - Kuro.”
Hắn ta búng ngón tay.
Và người phụ nữ ngồi ngay sau lưng hắn đứng lên cúi chào.
“Trước hết tôi muốn gửi lời cảm ơn chân thành đến mọi người. Thật vui khi có được những thành viên đáng tin cậy thế này trong một nhiệm vụ gấp gáp… Đi vào chuyện chính, trụ sở của kẻ địch mà chúng tôi tìm được thông qua Mắt đỏ Mikuva nằm cách quần đảo trôi dạt trực thuộc Bộ chính trị ba mươi cây số.”
“Chỉ có ba mươi cây số? Ngay dưới mũi Bộ chính trị luôn à?”
Horn khoanh tay, thở một hơi ngao ngán.
“Sao mãi đến giờ các người mới nhận ra?”
“Vì chưa có đủ bằng chứng về sự nguy hiểm của bọn này, và cả… đám kia rất ngoan cố nữa.”
Số chín ngay lập tức đáp trả
“Địa điểm mà Kuro đã xác nhận, quần đảo trôi dạt , là một khu vực nhiều đảo nhỏ quần tụ lại với nhau. Chúng quá nhỏ để canh tác nông nghiệp, và bọn tôi cũng không thể tìm được bất kỳ hệ sinh thái nào hay các hoạt động nào từng có bàn tay con người. Và phải thừa nhận tất cả chúng nằm dưới quyền quản lý của Bộ chính trị.”
“Thiên kết cung cũng có những hòn đảo kiểu như thế. Tuy nhiên phía Thiên kết cung có một hệ thống quan sát rất mạnh là Syun-rei. Meimel cũng tạo ra kết giới nên hẳn chị ta sẽ biết ngay nếu kết giới có vấn đề.”
Quần đảo trôi dạt , nơi mà con người không thể sử dụng.
Chắc chắn đó là một địa điểm lý tưởng để tổ chức thứ ba thiết đặt căn cứ.
“Xin lỗi vì cứ phải xoáy vào lỗ hổng này, nhưng việc tuần tra thì sao? Rõ ràng quần đảo trôi dạt địa thế như vậy thì quá thuận lợi cho các hoạt động phi pháp thế nên hẳn phải có các đội bảo vệ quanh đó chứ nhỉ?”
“Đúng như Sheltis-sama đã nói, luôn có đội tuần tra khảo sát quần đảo trôi dạt . Nhưng…”
Kuro đưa ra một tờ báo cáo.
Người tham gia trong việc khảo sát, cấp trên, và người viết ra văn bản này – chỉ có mỗi “người giao việc”, Ran, viết đè lên mọi dấu mộc đỏ.
“Đây là một nhiệm vụ bí mật được thực hiện bởi một quan chức cấp cao. Rất có khả năng thư ký của người đó là người do tổ chức thứ ba cài vào, và người đó đã rất cao tay đánh lừa toàn bộ cả toán điều tra bằng cách đích thân tham gia tìm kiếm.”
“… Hiểu, tiếp nào.”
“Phải, và chúng ta sẽ tiếp cận địa điểm đó. Mọi người có thể thấy địa thế đặc biệt của nó từ đây, vốn chỉ là một hòn đảo trong hằng hà sa số đảo trực thuộc quần đảo trôi dạt .”
Với Leon, Horn và cậu, Kuro đưa mỗi người một tờ giấy. Trên tờ giấy là bản đồ hòn đảo in bằng mực đen.
Trong số các hòn đảo trực thuộc quần đảo trôi dạt , chỉ một được khoanh đỏ.
“Đó là đích đến của chúng ta, tạm gọi là… “Cây”, nhưng dĩ nhiên chúng ta không thể nào bay trực tiếp đến đó được. Dù đội hình có lén lút đến đâu thì khi đáp xuống khả năng bị phát hiện vẫn rất cao nên dù cho không thấy tàu bay thì rõ ràng vẫn có bằng chứng là có người đáp xuống.”
Nữ trợ lý chỉ vào bản đồ.
“Chúng ta sẽ đột nhập bằng cách băng qua cụm ba hòn đảo thuộc quần đảo trôi dạt .”
“Chính xác.”
Số chín nhếch môi trong lúc đang ngáp dài.
“Gần như các cối xay gió chạy điện đều nằm ở quần đảo trôi dạt . Và rất may các hòn đảo này liên kết được với nhau bằng cáp thép để tạo thành một nông trại điện gió. Chúng tôi cũng đã xác định có cầu nối ba hòn đảo này với nhau. Thêm vào đó có một số đảo có thể nhảy trực tiếp được.”
Kế hoạch đột nhập đảo Cây giờ trở thành vấn đề có bao nhiêu hòn đảo cần băng qua để tiếp xúc mục tiêu. Với hằng hà sa số đảo như này việc đột nhập tránh tai mắt của tổ chức thứ ba không còn quá khó.
“Nhìn từ phía đối thủ thì hòn đảo này được chọn do quá nhiều lối thoát trong trường hợp cần rút lui. Chúng ta sẽ lợi dụng điểm đó để đột nhập vào.”
“Chuẩn.”
Đồng tình với những gì số chín nói. Sheltis cầm mép bản đồ.
… Thế này về cũng dễ nữa.
… Như vậy việc đến và đi trong nhiệm vụ lần này dễ chịu hơn mình tưởng.
“Ừm, có tầm 5 hòn đảo kết nối với đảo Cây có thể đi lại dễ dàng…”
“Phải, nên chúng ta sẽ quyết định hướng đột nhập dựa trên điều đó. Đội tiên phong chúng ta, sẽ tiếp cận Cây từ góc trên bên phải, ý kiến gì không?”
“Tôi chọn góc trái phía dưới?”
Thành viên đội độc lập tác chiến, Horn có vẻ kiên định với ý kiến của mình.
Như vậy hòn đảo ở phái góc trên bên phải đảo Cây và hòn đảo ở góc dưới bên trái nó. Đội tiên phong và đội độc lập sẽ tiến vào Cây bằng con đường của mình từ hai phía ngược nhau.
“Vậy thì phía đội tiên phong không ý kiến gì thêm. Giờ mọi người có câu hỏi nào không?”
“Tôi muốn biết có loại động vật ăn thịt lớn xác nào tấn công con người hay những sinh vật độc hại không? Mặt khác tôi cũng muốn biết độ vững chãi của nền đất.”
“Chúng không ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta đâu.”
Kuro trả lời mà không đưa ra được bất kỳ tư liệu nào. Khả năng là nữ trợ lý đã tiến hành khảo sát kỹ càng trước đó.
“Sinh vật sống chủ yếu trên những hòn đảo này là chim nhỏ và côn trùng. Mặt khác chẳng có chất độc nào hay loại cây ăn thịt nào ảnh hưởng đến con người được phát hiện cả. Còn về phía nền đất thì các kết quả điều tra cho thấy nó không khác nhiều so với khu dân cư ở . Như vậy đã ổn chưa, Horn-sama?”
“Tốt, với ta cũng chỉ cần có thế thôi.”
“Vậy việc chuẩn bị coi như hoàn tất… Giờ cũng đến lúc hạ cánh rồi nhỉ.”
Số chín lên tiếng, vang vọng khắp khoang hành khách.
GIỜ TẤT CẢ NHỮNG GÌ CÒN LẠI LÀ MỨC ĐỘ XẢO QUYỆT CỦA ĐỐI PHƯƠNG.