...
Hê hê...
... Haha, ahahaha... fufuuu.
Tiếng cười sung sướng của trẻ con hòa lẫn vào tiếng cười của một người khác.
“Ới ới I-gun I, thế này được rồi chứ? Nhiệm vụ hoàn tất.”
“Ừ, nhiệm vụ hoàn tất.”
Trong căn phòng nhỏ giờ phủ đầy một mùi hương ngọt ngào.
Trong một căn phòng nhỏ đến một cái bóng đèn cũng chẳng có thì nguồn sáng duy nhất là ánh trăng chiếu qua song cửa.
“Neue và Neosis, làm việc tốt lắm. Ta rất dở với máy móc nên hai đứa đã giúp ta rất nhiều.”
“Dễ mà, chỉ cần cố nhớ chúng thôi.”
“Phải, cố nhớ đi.”
Giọng của hai đứa trẻ vang khắp căn phòng. Nhưng chủ nhân của hai giọng nói ấy không hề có mặt trong căn phòng này. Chỉ có tiếng nói của lũ trẻ cứ vang vọng.
“Thật không may, người ta luôn có sở trường và sở đoản, mấy đứa biết chứ?”
Một người đàn ông cao ráo đội chiếc mũ quả dưa che sụp xuống tận mí mắt mỉm cười trả lời.
Hắn ta đội chiếc mũ màu đen, mang giày đen và mặc đồ đen. Giữa bộ trang phục tuyền một màu đen ấy, những lọn tóc vàng lọt ra khỏi chiếc mũ màu đen tung bay trong gió.
“I-gun I dở với máy móc một cách đáng ngạc nhiên.”
“Ừ, thậm chí còn phải giặt đồ bằng tay chứ không phải bằng máy nữa.”
“Nhưng hai đứa biết không, giặt đồ phải giặt tay mới tốt chứ.”
Một lần nữa tiếng cười lại rộ lên.
“Thế thì đi mà chia sẻ sự tử tế ấy với kẻ đó ở Thiên kết cung đi.”
“Ừ, nên làm vậy đi.”
“Ừ, bị I-gun I chọc tức lắm. Còn giờ hẳn hắn ta đang sợ hãi.”
“Cũng tại vì ta quá thích anh chàng này.”
Chụp lấy một quả dâu đỏ, người đàn ông có tên I-gun I nở một nụ cười.
“Ta sẽ rất vui nếu cậu ta nhận ra ai là người gửi. Ta không thể không cảm thấy sung sướng nếu cậu ấy sẽ nhanh nhanh đến giáp mặt với ta.”
“Ha-y. Đúng, anh rất tốt với hai đứa em.”
“Ừ, anh rất tốt, bởi vì anh rất tốt, nên lời hứa...”
“Đừng lo. Nó sẽ hoàn thành khi ta trang trí nó bằng những quả dâu như thế này... Có một điều thế này. Lẽ ra đã có rất nhiều dâu hơn thế này rồi, nhưng Natraja-san đã ăn sạch.”
Chúa tể của những thư tịch cũ rũ vai xuống cứ như không có chuyện nào tuyệt vọng hơn thế.
“Ơ... lại nữaaaaaaaaaaaaaa, à à à à?”
“Noesis biết không, kiểu đấy gọi là ăn vụng đấy. Nó là kẻ thù của con gái nên nếu cứ làm vậy riết thì bị mập đó.”
“Ô hay, ai sẽ mập vậy?”
Trong một thoáng, căn phòng tối bỗng nhuộm một màu đỏ.
Màu đỏ này còn đỏ hơn cả những quả dâu chín mọng. Thứ ánh sáng nhuộm đỏ tất cả mọi thứ từ từ di chuyển lên không trung sau một tiếng vút nhẹ.
“Phải Natraja-san đó không, đã xong việc ở Bộ chính trị chưa?”
“Thư ký là một công việc đơn điệu. Lúc nào cũng điện đàm trao đổi và điện đàm trao đổi. Và hôm nay là ngày mà ta phải hộ tống một thành viên nghị viện vì chai sake... mà ta lờ đi rồi quay về đây. Khi ta bị tra hỏi thì ta có cảm giác như muốn nói ‘xin lỗi, vì ta là gián điệp mà.”
Một người phụ nữ xuất hiện trong căn phòng không một tiếng động.
“Nhưng Natraja-san à, chẳng phải chị thích sake sao? Tôi nghĩ chị hộ tống người đó vì sake cũng có sao đâu.”
“Uống sake thì cũng phải tùy tình huống chứ. Tôi thích chỉ hai người đối ẩm sake ở một nơi yên tĩnh. Tôi ghét những đám đông nát rượu.”
Người phụ nữ được gọi là Natraja đưa một chiếc cốc rỗng lên bằng bàn tay trắng như tuyết của mình.
“Ê Igun-I, cái bánh vẫn chưa xong à? Tôi cũng muốn ăn nữa.”
“Vậy Natraja-san à, chị có thể giúp tôi trang trí nó được không?”
“Ôi, chẳng phải tôi đã giúp nướng bánh rồi còn gi? Dù nhiệt độ có hơi sai nên bánh bị cháy một ít.”
Người phụ nữ mỉm cười khi đôi môi gợi cảm của chị ta chạm vào chiếc cốc. Vẫn giữ tư thế ấy, chị ta đưa một tay về phía chiếc mũ đen của Igun-I...
“Tốt quá, nếu điều đó không xảy ra thì hẳn tôi đã không phải rút lại điều này.”
Ngay trước khi bàn tay ấy chạm vào chiếc mũ, Igun-I kéo sụp mũ xuống.
“Với lại về chuyện chúng ta mới nói lúc nãy, anh nhờ cặp sinh đôi làm gì à?”
“Có đấy, có đấy; chúng em vừa mới gửi một thông điệp đến lục địa trôi dạt của Thiên kết cung .”
“Ừ, anh ấy yêu cầu mà. Bọn em vừa mới gửi thư đi.”
Đúng, hai tiếng nói cùng cất lên.
“Chỉ là chút chuyện nhỏ thôi. Tôi muốn người tôi thương phải khổ sở đôi chút. Nhưng nếu không hoàn hảo thì bức thư hẳn sẽ vẫn còn để lại dấu vết, đúng không? Thế nên tôi mới nhờ hai đứa. Sẽ thật tuyệt nếu cậu ta nhận ra đó là tôi.”
“Thói quen hay ho quá nhỉ. Trong khi tôi vẫn đang nghiêm túc làm việc thì cậu lại đùa giỡn được.”
Người phụ nữ đặt chiếc cốc lên bàn và thở dài.
“Bộ chính trị đã phát hiện ra nơi này rồi.”
“Ôi chết.”
Igun-I vẫn tiếp tục trang trí chiếc bánh bằng những quả dâu mà không chút hoang mang.
“Số Chín trong đội quân bí mật ‘Bánh xe thiên đường’...”
“Dường như là vậy. Có vẻ như nơi này đã được ‘mắt đỏ’ ghi lại trước khi cậu và Maha chiếm quyền điều khiển Mắt đỏ Mikuva. Đúng như dự đoán, có một số kẻ cũng biết sử dụng cái đầu của mình đấy chứ.”
“Fufu, còn chúng ta đáp trả thế nào đây? Số Một nói sao?”
“Không hề.”
Câu trả lời của chị ta thật đơn giản.
“Hiện hắn đang tu luyện nên không nói một lời nào. Từ khi chất xung quanh thì có thể đoán ‘sao không đối mặt với chúng đàng hoàng rồi lật ngược thế cờ nhỉ?’”
“Tôi chưa thấy số Một làm điều gì khác ngoài tu luyện cả.”
“Phải... dù rằng thi thoảng cùng uống sake với tôi cũng có sao đâu.’
Chị ta nhìn một cách thận trọng về phía cánh cửa gương trong suốt.
“Mà sao thi thoảng không mời số Ba nhỉ?”
“Không. Chỉ có hai người chúng tôi thì biết nói chuyện gì với nhau chứ? Chẳng khác gì tặng cho cộng sự của tôi một món đồ trang sức cả. Mà tổ chức hiện đang có việc của họ nên tôi cũng sẽ vui vẻ với họ tí chút. Tôi sẽ rất hứng thú nếu có một quý ông xuất hiện.
Chị ta cẩn thận rút ra một quả dâu trang trí trên chiếc bánh và cho nó vào miệng mình.
“Một quý ông, chẳng hạn như ai thế?”
“Chẳng phải có một Sennenshi sử dụng đại kiếm sao? Ummm... Nhớ tên anh ta là Leon. Trông anh ta giống người ấy như tạc vậy. Igun-I này, cậu đã gặp anh ta ở quần đảo trôi dạt Archipelango mà, phải không?”
“Ừ, họ đúng là ảnh gương của nhau. Một sự tái tạo hoàn hảo. Cả hai cũng đều sử dụng đại kiếm, và cách cậu ta rút kiếm cũng chẳng khác số Một là mấy.”
“Nói thế càng khiến ta thêm trông đợi. Ahhh, ta ngóng trông điều ấy; phải phục vụ chàng một cách tuyệt vời mới được.”
Đôi môi gợi cảm của chị ta cong lên và nở một nụ cười duyên dáng.
“Năm, sáu, hai đứa cũng ngừng tập luyện đi, và lập nhóm là vừa.”
“Đ... ược, chẳng phải thế rất tuyệt sao, thế là ta có thể trốn tập được rồi đó Noel nhỉ?”
“Ừ, hay quá, Noesis.”
“Tôi đang rất chờ đợi điều này... Tôi chẳng biết Sheltis có đến không.”
“Hm? Cậu nói gì à?”
Đáp lại lời của cô gái tai thính.
“Không. Kh... ông hề.”
Trả lời với một nụ cười thuần khiết, một lần nữa Igun-I im lặng