Bộ chính trị, khu trung tâm, phân khu ba, nhà để xe.
Vị trí này thường không có kiểm tra do các thiết bị bảo vệ và một số lượng lớn quân lính đã chốt ở cửa ra vào duy nhất rồi.
Có một bóng người thoải mái bước đi giữa nhà xe mà không hề có ý định ẩn giấu chính mình.
“Rồi... vẫn còn một số chướng ngại nhưng đã bị loại bỏ bằng cách sử dụng chiến lược khẩn cấp. Dù họ có kiểm tra ‘mắt đỏ’ về khu vực nghi vấn thì chúng vẫn chẳng thể tra ra được thông tin về chúng ta.”
Người đàn ông có một thiết bị liên lạc màu đen trên tai.
Hắn mang một chiếc mũ đen kéo sụp quá mi mắt, trang phục của hắn cũng gồm một bộ đồ màu đen và đôi giày màu đen. Đó không phải là cách hóa trang để hòa lẫn vào màn đêm mà để trở thành bóng đen.
“Nhưng đúng là việc phòng nghiên cứu ngầm dưới đất bị hủy diệt quả là một đòn đau. ‘Đứa trẻ ngủ vùi’ mà ta bắt được cũng đã bị đánh bại còn những cá thể phù hợp với thí nghiệm ‘song sinh’ thì quá hiếm... ơ? Thế là phải bắt con khác à? Nói dễ nghe nhỉ, bắt Yuugenshu đâu phải chuyện chơi.”
Môi hắn cong lên sau chiếc mũ quả dưa.
“Tôi thì vẫn như thường lệ thôi, còn Maha-san? Hắn chiếm sân khấu từ đầu đến cuối. Có vẻ như lần này hắn gặp một đối thủ khá mạnh nên những con rối đều chẳng làm ăn được gì. Có lẽ giờ là một thời điểm phù hợp để đưa bản thể thật của hắn ra khỏi ‘phòng tối’ , nhưng hắn quá ngại ngùng đi.
Hắn không hề che giấu nụ cười khi nói đến người còn lại.
“Những cặp song sinh vẫn tiếp tục thí nghiệm à? Lúc nào cũng nghiêm khắc cả, chẳng phải chúng hiện tại đang được thí nghiệm trong khoảng một trăm tám mươi giờ rồi sao? Dù rằng chúng ta không thể tạo ra được một kết giới vượt qua được kết giới băng kính mà không có nó... Thôi được rồi, có gì tôi sẽ làm cho chúng cái bánh ngọt để tưởng thưởng cho những nỗ lực của chúng. Ơ? Ngài sẽ giúp tôi nếm thử à? Đừng có nói thế, giúp tôi đàng hoàng coi.”
“À, vậy ngươi muốn ta giúp ngươi làm bánh sao? Sở trường của ta là nấu nướng mà, một sở trường rất hữu dụng.”
Một tiếng cười khúc khích phát ra từ đầu dây bên kia.
“Có vẻ như chúng sẽ trở thành tro cả, nên xin miễn.”
“Thế à? Thật đáng tiếc.”
“Thế là thời khóa biểu của những người khác... ara, một người trong ‘bánh xe thiên đường’ đã xuất tướng rồi sao? Hiểu rồi, tức có vài kẻ ở Bộ chính trị cũng đã chú ý đến chúng ta rồi đó. Nếu vậy hẳn ‘mắt đỏ’ đã tìm ra được nơi chúng ta ẩn náu rồi. Sẽ rất phiền nếu Thiên kết cung được cung cấp thông tin đó... Nếu chúng lẻn vào trụ sở của chúng ta thì chúng ta sẽ chào mừng chúng trọng thể sao? Hiểu rồi, cuối cùng cũng đến thời điểm chúng ta bước ra sân khấu.
Hắn ngắt cuộc gọi.
Cất lại thiết bị vào trong áo, hắn hít thở một hơi thật sâu.
“... Ta rất hạnh phúc. Cuối cùng rồi thì ta cũng gặp được cậu. Giờ cuối cùng mọi thứ cũng có thể bắt đầu được rồi.”
Một tiếng huýt sáo nghe như tiếng thở dài.
“Thời gian đóng băng đã bắt đầu dịch chuyển. Những mảnh ký ức bị lãng quên. Giấc mơ của những đứa trẻ chìm vào quên lãng. Thứ đang say ngủ dưới tận đáy sâu Uế ca địa đàng chi viên...”
Đoạn độc thoại khó hiểu vang vọng trong nhà xe. Nó không hề vang vọng; mà xuyên thủng.
Tuổi, gương mặt, nguồn gốc, sức mạnh, tên và mục đích thật sự của hắn không ai biết được. Tất cả mọi thứu đều bí ẩn – điều duy nhất về hắn là hắn gọi mình là I-gun I.
“Giờ thì Sheltis, hãy cùng hát lên câu chuyện của chúng ta.”
Trong một khu vực tăm tối và u buồn, I-gunI nở nụ cười như đức mẹ đồng trinh Mary.