“… Được, một chàng trai như cậu rất cần thiết cho tòa tháp”.
Hắn đã tình cờ gặp phụ trách Yumelda khi phụ trách vi hành khu dân cư. Đây chính là xuất phát điểm cho việc hắn gia nhập Thiên kết cung , trở thành một tân binh.
Mới sáng sớm, Vaiel bước ra xa khỏi bãi tập luyện.
“Ôi… chết tiệt, sao mọi thứ lại trở thành thế này chứ”.
Chính Kagura, nếu như hắn nhớ đúng. Kẻ đã phá vỡ giấc ngủ trưa của kẻ khác rồi thậm chí còn ép buộc hắn bằng một sự việc chỉ có phân nửa giá trị đe dọa khiến hắn phải gia nhập nhóm.
“Gì mà ‘do đây là một trận đấu giữa các nhóm nên anh phải bảo vệ tôi?… Sao mà trông cậy vào một thằng như mình được chứ. Cứ nghĩ sẽ có người giúp đỡ khi bản thân gặp khó khăn đâu khác gì một giấc mơ hão huyền”.
Thọc tay vào túi và khom người xuống, hắn bắt đầu chỉ trích những hình ảnh xuất hiện trong đầu. Hắn biết dù có nói ra cũng vô ích, mấy thứ này có đến một nửa là những thứ hắn thích nói.
“… Vô nghĩa, thật vô nghĩa”.
Tặc lưỡi, Vaiel nhanh chóng đến chỗ ngủ trưa quen thuộc.
Có lẽ mình cứ ngủ một giấc trước khi trận đấu bắt đầu.
Cái ghế ở ngoại vi bãi tập luyện chính để dành cho mục đích này. Đó là một phần của bãi tập luyện nhưng ở khu xa đến mức các phụ trách cũng chẳng phiền đi kiểm tra mấy chỗ đó. Nhờ thế mà chỗ này trở thành điểm đến ưa thích của hắn.
Tiếp tục đi dọc theo con đường mòn, cuối cùng hắn cũng thấy được cây đại thụ báo hiệu điểm đến.
Một nơi hoang vắng và ít ai biết như mọi lần. Cái ghế phía dưới gốc cây nữa, dù rằng giờ đây ở đó đã có người, chỉ một người đang ngồi đó…
“Aaa, cái gì thế này?”
Thấy một chuyện hiếm khi xảy ra, hắn đột ngột dừng lại và lấy tay dụi mắt.
Cái ghế này thường không ai ngồi. Cái đầu của một ai đó cứ lẩn khuất sau chiếc ghế.
Mái đầu nhỏ, mái tóc đen tết thành hai bím phía sau. Cái đầu cũng chỉ hơi hiện hữu nên dựa trên chiều cao thì đó khó có thể là một người lớn được.
“Này, này, nay, đừng đùa chứ… một đứa nhóc ư?”
Hắn thở dài, ngẩng đầu nhìn trời. Con bé tên Kagura gì gì đấy vài ngày trước cũng đã đến đây. Có vẻ như số phận của hắn là phải dính đến con nít rồi.
“Ôi, rốt lại là ai nữa đây. Đứa oắt con nào mới sáng sớm đã đến chiếm chỗ ông”.
Đây là bãi tập luyện nên nhiều khả năng đó là một người lính. Không thể nào có chuyện một phụ trách hay lính chính quy nghỉ ở một nơi xa xôi thế này nên nhiều khả năng đó là một tân binh nhỏ tuổi trốn tập.
“Ôi, chỗ này của mình cơ mà”.
Lấy tay phải gãi đầu, hắn bước tới trong khi tay trái vẫn để trong túi.
Còn mười mét… năm mét… ba mét, và rồi.
“Này, người kia, kẻ mà ông đây không quen biết”.
Bước về phía trước, hắn nhìn vào kẻ đã chiếm chỗ.
“Chỗ này cả triệu năm nay đã thuộc về ông rồi. Nếu không muốn răng môi lẫn lộn thì cút ngay. Rõ chưa? Nếu vậy thì…”.
Cút ngay. Vaiel không kịp nói ra những từ xuất hiện trong tâm trí mình.
Người ngồi trên ghế không phải lính.
“? Yuto không hiểu ý anh là gì?”
Nghiêng đầu, cô bé nhìn hắn ta bằng cặp mắt đen trong veo.
Mái tóc đen tuyền của cô bé được thắt thành hai bím ở phía sau. Cô bé mặc bộ đầm trắng một mảnh rất đáng yêu. Một chiếc khăn màu xanh da trời quàng quanh cổ cô bé trông rất hợp thời trang. Dù có nhìn cách gì đi chăng nữa thì rõ ràng đây là một người dân thường.
“… Hôm nay đúng là ngày mình xui tận mạng”.
“Ngày xui à?”
Cô bé nhìn hắn bằng những cử chỉ rất duyên dáng
Phớt lờ, Vaiel đặt một tay lên lưng ghế, còn một tay ấn mạnh xuống đầu mình.
… Đến đau đầu mất thôi, Cái con nhỏ Kagura gì gì đấy cũng thế này, nhưng tại sao mấy hôm nay mình cứ phải gặp toàn con nít thế này.
“Mà sao nhóc lại ở đây?”
“Yuto không ở đây được ạ?”
“Không phải. Đây là bãi tập luyện, thành ra một nhóc con như nhóc không thể vào đây được đâu”.
“? Nhưng Yuto ở đây rồi mà?”
“… Khốn kiếp… Được rồi, giờ ta sẽ hỏi nhóc theo cách mà nhóc có thể hiểu được”.
Vưa buồn ngủ, vừa bực mình, với một vẻ mặt gần như đe dọa, Vaiel đưa mặt mình đến gần hơn. Gương mặt này thường khiến con nít sợ phát khóc… Hay đã từng như thế.
“Ahaha, onii-chan, mặt anh đáng sợ chưa kìa”.
“Hả? Tại ta đang buồn ngủ nên đâu thế làm khác!”
“Yuto đang tràn đầy năng lượng, anh biết không…? Em ngủ đủ giấc!”
Thế quái nào mà hắn lại làm cho cô bé cảm thấy rất vui vẻ.
“… Khỉ thật, thôi sao cũng được. Làm sao mà nhóc đến được đây?”
Vừa nói, Yuto vừa ngước mắt nhìn trời.
“Yuto đang đi tìm Eyri-nee”
“Eyri-nee? Ai vậy?”
“Eyri-nee là Eyri-nee? Yuto luôn đi với Eyri-nee mà”.
“… Hiểu rồi, đó chính là người giám hộ nhóc”
Rốt lại hắn cũng hiểu được tình huống cơ bản.
Có rất nhiều người dân đến Thiên kết cung tham quan… Nhưng cũng có một vài đứa trẻ nhân lúc cha mẹ chúng không để ý liền chạy biến đi rồi lạc đâu mất. Hẳn con bé này cũng là một trong số đó.
“Ôi, giám hộ thì phải coi sóc trẻ con đàng hoàng chứ”.
Hắn thở dài và nhìn cô bé tên Yuto đang ngồi chính giữa chiếc ghế.
“… Dù ta có nói đi nhóc cũng không đi hử?”
“? Được rồi, vậy thì năm mươi năm mươi đi”.
Mỉm cười, cô bé dịch chuyển về phía một đầu chiếc ghế trong khi cứ khua khoắng hai chân.
“Ô, nhóc cuối cùng cũng hiểu. Nhóc tốt tính thật đấy”.
Ngồi xuống vị trí còn trống, hắn dựa lưng vào thành ghế.
… Bực mình đến mức giờ hắn có muốn ngủ cũng chẳng được.
Trong trường hợp này hắn đâu thể đòi hỏi cho bản thân sự xa xỉ? Dù sao đi nữa cô bé kia mới là người đầu tiên ngồi đây và chính cô bé đã hào phóng chia chỗ cho hắn một nửa.
Khoanh chân tay, hắn nhắm mắt lại…
… Mình… không thể… ngủ thế này.
Bình thường hắn ngay lập tức đi vào cõi mộng nhưng lần này chẳng dễ dàng chút nào.
Không cần phải nói nguyên nhân chính là cô bé bên cạnh hắn. Trong khi cô bé cứ khua khoắng hai chân thì cứ thi thoảng cô bé liếc trộm hắn. Hắn vốn đã nhận ra chuyện này từ nãy.
“Này”.
“Gì ạ?”
“Nhóc đã ở đây bao lâu?”
“Hì, em cũng chẳng biết. Nhưng từ hôm qua… em chẳng biết Eyri-nee đi đâu”.
Bờ vai cô bé rũ xuống buồn bã. Trông như cô bé chỉ muốn khóc sau khi tắt đi nụ cười mới nãy. Tốt nhất hắn không nên hỏi thêm. Dù có gì đi nữa thì đó đã là quá khứ.
“Này, từ hôm qua đến giờ… tức nhóc đã ở đây cả tối à?”
“… Yuto không biết về nhà khi trời tối mà”.
Chẳng có mấy người qua đây và không thứ đèn nào có vẻ như đang bật. Hóa ra con bé này ở đây cả đêm… phải thế không ta?
“Này, này, anh có biết Eyri-nee không?”
Nhỏ kéo vạt áo trái đồng phục của hắn.
“Haaa, làm sao mà ta biết cô ta được?”
“… Xin lỗi”.
Cô bé cúi đầu trông có vẻ buồn và cô đơn. Dưới cái nhìn đầy khẩn cầu và kỳ vọng ấy, Vaiel bất giác quay đầu đi nơi khác.
…
… Khỉ thật, sao lính ai cũng như vậy cả.
Những người lính gánh trách nhiệm nặng nề bảo vệ các nữ tư tế khỏi Yuugenshu không hề nghĩ đến việc có một cô bé cần giúp đỡ ngay trước mũi họ.
… Bao giờ cũng vậy. Những người lính chung quanh hắn cứ luôn lập những đội mạnh chỉ để được thăng tiến.
Không một ai nhận ra cô bé này đi lạc. Những ai thề sẽ bảo vệ các nữ tư tế chỉ chăm chăm nhìn lên đỉnh tháp, quên mất việc chìa tay ra cho những người cần giúp đỡ trước mắt mình.
“… Hoàn toàn sai, quá sai”.
Thay vì trở thành một người lính anh hùng, thì một người bình thường vẫn cứ là “người bình thường”.
Đó chẳng phải là tư tưởng chủ đạo của một người lính ư?
“Chẳng ai hiểu cả”.
Hắn cắn chặt sự đắng cay đó trong miệng mình.
“Này, anh biết Eyri-nee chứ?”
“Ahhhhh, ồn quá đi! Đừng có nhìn ta bằng thứ ánh mắt đó chứ!”
Tiếng gầm đó khiến Yuto ngạc nhiên làm cho cô bé rụt vai lại. Liếc nhìn cô bé, Vaiel thở dài đứng lên.
“Thôi, nhóc cũng đừng dậy đi”.
“Ơ?”
“Anh sẽ đưa nhóc đến tầng một. Họ sẽ hiểu nếu nhóc thông báo trong toàn tháp”.
“Em sẽ tìm thấy Eyri-nee?”
Thái độ của cô bé giờ thay đổi hẳn một trăm tám mươi độ, ánh mắt giờ sáng lấp lánh.
“Dù sao đi nữa thì ta cũng phải đi thôi”
“Dạ!”
Gật đầu, cô bé mỉm cười chìa bàn tay phải ra.
… Này.
… Đừng có bảo là con bé muốn nắm tay mình chứ?
“Khỉ thật, có ai nhìn đâu, được rồi”.
Để để phòng, hắn nhìn quanh và cuối cùng cũng nắm lấy bàn tay ấy… khoảnh khắc hắn nắm lấy bàn tay đó thì thân thể cô bé nhẹ nhàng được nâng lên không trung.
“Oa oa oa!”
Cô bé nắm chặt chân hắn, có vẻ như chiều cao của cả hai khác nhau đến nỗi nắm tay nhau thì chân Yuto không thể chạm đất được.
“Ôi… đây có khác gì phần thưởng khuyến mãi đâu”.
Thế này tiện cho hắn, nhưng có lẽ cô bé không hề nghĩ thế. Cô bé khoanh tay nghĩ ngợi rồi bất thần ngẩng mặt lên.
“Cõng!”
“Hả?”
“Cõng! Yuto muốn được cõng!
“… Này, này, này, đừng có nhặng lên thế chứ nhóc. Tính giở trò gì với ông nội Vaiel đây hả”.
“Vaa-nii? Vaa-nii?”
“Đừng có gọi tắt tên người khác thế, nghe đây, trong cái thế giới này, suy nghĩ ngây thơ như nhóc…”
“… Em không được cõng ạ?… vậy Yuto sẽ đi bộ”.
Cô bé dằn dỗi bước lên phía trước.
Trông cái lưng như tỏa ra một sự cô độc không thể nói thành lời.
“… Khỉ thật, này, đợi tí…!”
Chụp lấy cô bé bằng cả hai tay, hắn nhấc cô bé lên chỉ bằng một động tác.
“Oa oa oa!”
Yuto vẫy vẫy tay như muốn bơi trong không khí vậy. Phớt lờ sự vẫy vùng bất ngờ của cô bé, Vaiel bế cô bé lên vai, xong tư thế cõng.
“Giờ thì không có than vãn gì nữa rồi đấy nhé”.
“Oaaaa! Cảm ơn Vaa-nii!!!”
“… Đã bảo đừng có gọi tắt tên người khác thế cơ mà”.
“Vaa-nii! Vaa-nii! Tuyệt quá… còn cao hơn cả Shel-nii!”
“… Thôi kệ, muốn gì thì làm đi”.
Thở dài chẳng biết bao nhiêu lần để đáp trả lại một cô bé đang phấn khích trên vai. Vaiel bước về phía tòa tháp.
***
Thiên kết cung , tầng một, sảnh thông tin.
Từ những hướng dẫn viên du lịch cho đến những người đến phỏng vấn, để chăm sóc trẻ lạc thì phải đến cả tá người hiện diện ở đây. Chỉ tính trong tòa tháp thì ở đây là một khu vực cực rộng ken đặc người.
“Này, này. Hôm qua cũng đã hỏi rồi mà, nhưng chẳng có thông tin gì là sao?”
“Yuto-san đúng không. Mái tóc đen với bộ đầm một mảnh màu trắng. Tuổi khoảng…”
Lễ tân gõ vào thiết bị tìm kiếm.
Eyriey nhìn vào màn hình như muốn ăn tươi nuốt sống khi vẫn đang tựa người vào cửa sổ.
Yuto ơi, em đi đâu?
Từ trưa hôm qua, và cho đến đêm khuya, nhỏ lao bổ đi tìm nhưng không thấy.
Từ khi hai người lạc nhau ở tầng trên tòa tháp thì nguyên một ngày dài đã trôi qua. Trong quãng thời gian đó thì thật khó mà hình dung cô bé đi quanh tòa tháp mà không bị một ai đó bắt gặp được. Nhỏ hy vọng hiện thời cô bé đang được ai đó chăm sóc.
“Rất tiếc nhưng vẫn chưa có thông tin”.
“Thế ư… cảm ơn”.
Nhỏ nhắm mắt lại, cắn môi.
… Lần này con bé đi đâu chứ?
Thực sự mà nói đây không phải lần đầu Yuto đi lạc. Cô bé nhiều khi như bốc hơi dù Sheltis và nhỏ có cố công đi tìm cách gì chăng nữa họ vẫn chẳng thể tìm thấy.
Nhưng vài ngày sau cô bé bất thần trở lại với nụ cười ngập nắng.
Nhỏ cũng rất muốn tin lần này cũng như thế nhưng nhỏ vẫn không thể loại bỏ khả năng cô bé thật sự đã bị lạc.
“Sheltis nữa… Chẳng biết khi nào hắn mới tới”.
Tự mình quyết định luôn rất khó, mới nãy nhỏ vừa mới nhờ cậu ta giúp đỡ. Nhỏ nhắn gặp nhau ở tầng một, quầy thông tin nên chắc hẳn hắn sẽ đến sớm thôi.
“Cũng như hôm qua, nếu như tìm được điều gì chúng tôi sẽ báo với Eyriey-san”.
“Rất trông đợi ở chị. Cô bé rất dễ thương nên em nghĩ chị sẽ biết ngay thôi. Cô bé có mái tóc màu đen rất đẹp thắt lại thành hai bím. Bộ đồ của cô bé cũng có màu rất nổi nên sẽ dễ nhận ra thôi”.
“A, Eyri-nee kia kìa… Đằng này, đằng này!”
“Rồi rồi, cứ Eyri-nee thế này… thế nọ mãi”.
Nhỏ quay đầu lại và ở đó… cô bé với những đặc điểm nhận dạng nhỏ vừa mô tả lúc nãy cho lễ tân đang vẫy tay và nở một nụ cười như che hết gương mặt.
“Yuto?”
“Eyri-nee! Oaaaa, em vui quá. Eyri-nee kìa! Nhìn đây, nhìn đây, Vaa-nii”.
“… Ừ rồi, đây”.
Chàng trai đang cõng Yuto cho đến tận lúc này thả cô bé xuống và cô bé chạy hết tốc lực về phía Eyriey. Eyriey dang rộng tay ôm cô bé thật chặt.
“Yuto! Chị mừng quá… em đã đi đâu?”
“Ehehe, Yuto cũng chẳng biết nữa”.
“… Ôi, đúng như chị đoán. Hơ? Em đang cầm cái gì thế?”
Bàn tay bé nhỏ của Yuto đang cầm một thứ gì đó.
Một là túi kẹo được bọc trong giấy nylon và thứ hai là một bức tượng pha lê của linh vật tòa tháp Rồng . Cả hai đều là hàng lưu niệm được bán ở lối vào tầng một.
“Chị biết không, Vaa-nii mua chúng cho em đấy!”
Yuto chỉ về phía chàng trai vừa mới cõng Yuto cách đây chưa lâu.
“Anh đưa Yuto về ư? Rất… rất cảm ơn anh, em chẳng biết con bé bị lạc từ chỗ nào và đang tìm dở”.
“… Cô bé lảng vảng ở chỗ bãi tập luyện ấy”.
Chàng trai trẻ thở dài vẻ mệt mỏi. Đó là một người cao ráo với mái tóc màu vàng được cắt ngắn và một gương mặt trông cũng sáng sủa, nhưng thái độ bất mãn khiến hắn tương đối du côn.
“Bãi tập luyện… ? À, hèn gì tìm không ra”.
“À… em đi tìm Shel-nii”.
“Tìm Sheltis? À… Thế ư, báo chị một tiếng chẳng tốt hơn sao”.
Và nhỏ gõ trán mình vào trán Yuto.
“Ehehe, xin lỗi Eyri-nee nha”.
“Hiểu là tốt rồi. Rất cảm ơn anh vì đã đưa cô bé về, cũng như túi kẹo và món quà lưu niệm nữa”.
“… Nhóc con này cứ than đói. Chỉ là để nó im mồm lại thôi”.
Hắn gãi đầu, hay chỉ là nhỏ nghĩ vậy. Xong việc hắn quay người đi.
“À đợi đã! Em chưa biết tên anh. Để cảm ơn…”
“Thôi khỏi cảm ơn đi, và đó cũng chẳng phải chuyện gì lớn đến mức tui phải để tên lại”.
Quay mặt đi, hắn tính bỏ đi thì…
“Vaiel?”
Đó cũng là lúc một ai đó gọi tên hắn.
Mái tóc màu đỏ trà bù xù và một ánh mắt dịu dàng, một chàng trai trẻ trong bộ áo khoác đen… Sheltis nhìn trân trối về phía họ.
***
… Sao Vaiel lại ở cùng với Eyriey và Yuto?
“À, thế này”.
Cậu quay người lại về phía cô bé đang mỉm cười.
Cậu chẳng rõ đầu cua tai nheo thế nào, nhưng dù sao đi nữa cũng đã tìm thấy Yuto, đúng không? … Trước khi Sheltis cất tiếng thì Eyriey chỉ về phía chàng trai trẻ bên cạnh nhỏ.
“Và một người tử tế tìm ra Yuto”.
“… Vaiel ư?”
“Ừ, anh ấy còn cõng con bé về đây. Rồi cả mua kẹo cho Yuto đang đói và cả quà lưu niệm nữa! Đúng không?”
“… Tui chẳng làm gì to tát cả”.
Hắn quay người rồi bước đi với những bước chân nhanh như chạy vậy.
“À, đợi-đợi đã Vaiel?”
Dù gọi khản cổ thì vẫn chẳng ai đáp trả.
Hoàn toàn trái ngược với kẻ đã hòa vào đám đông rồi đi khuất, họ bị bỏ lại bơ vơ trên tiền sảnh.
“Eyriey… Hỏi lại lần nữa nhé, Vaiel đưa Yuto về à?”
“Ừ. Mà ông quen với anh ta á?”
“À, nếu phải nói thì đúng là thế. Một mối quan hệ phức tạp”.
Hoang mang, cậu chẳng biết trả lời sao, còn Yuto cứ thọc vào chân cậu.
“Shel-nii, anh biết không. Vaa-nii rất dịu dàng với Yuto đó!”
***
Trên con đường dẫn vào bãi tập luyện.
Đi dọc theo con đường mòn, cuối cùng cậu cũng thấy được tấm lưng của Vaiel.
“Kia rồi. N-Này, đợi đã. Em có điều muốn hỏi”
“À? Gì đây, kiểu như giờ mi đã thành trẻ lạc rồi à?”
Gương mặt bất mãn thường lệ ngoái nhìn qua vai và giọng của hắn giờ cũng mất hẳn vẻ ca cẩm thường nhật.
“… Mệt ư?”
“Chăm con oắt kia từ sáng giờ sao không mệt được”.
… Đúng là hắn đã chăm sóc cho Yuto.
“Cảm ơn”.
“À à à? Chẳng cần phải cảm ơn tui đâu”.
“Hai người kia là người quen của em”.
Vaiel im lặng nhíu mày. Tư thế đó khiến con tim Sheltis nhói nhẹ.
Cứ ngỡ hắn là một tân binh lười biếng cứ cho rằng mọi thứ thật phiền phức.
Mọi người quanh cậu đều nghĩ vậy cả, mình cứ ngỡ hắn là một tên du côn chứ.
Nhưng Kagura và Yuto.
… Tớ nghĩ anh ấy là người tốt, thế không được sao?
Shel-nii, anh biết không. Vaa-nii đối xử với Yuto rất dịu dàng!
… Có khi nào mình đã bỏ qua phần quan trọng nhất của hắn ta?
“Vaiel này, anh không mấy khi tham gia tập luyện đúng không?”
“Tham gia luyện tập? Cái đó tùy người”.
“Không, chỉ là em thắc mắc anh làm gì khi không tập luyện thôi”
“Ngủ trưa”.
“Còn khi không ngủ trưa?”
“…”
Họ bước đi một lúc mà không ai nói thêm tiếng nào, đến một ngã ba, họ dừng lại. Và rồi.
“Chẳng ai hiểu đâu”.
Hắn ta lầm bầm với một giọng rất thấp.
“Chiến đấu mù quáng để trở thành những lính chính quy hay tập luyện chăm chỉ hơn bất kỳ ai để trở thành kẻ mạnh. Tham gia mãi vào những thứ đó khiến họ bỏ qua những gì quan trọng nhất”.
“… Những gì quan trọng?”
“Khi mấy người tập luyện thì có ai chăm sóc cho oắt con kia, như vừa nãy?”
Hắn thọc tay vào túi và tiếp tục nói đầy bất mãn.
“Cứ thoải mái tập luyện và lập nhóm. Nhưng đừng có quăng mấy thứ đó vào cho tui. Nếu tui không ở đó thì còn ai bảo quản nhà kho? Ai sẽ giúp nhóc con mới nãy?”
“Đó là…”
Không thể nói thêm được gì. Không phải vì cậu bị áp chế, mà chính những từ của hắn ta có một ý nghĩa nhất định.
Tức về cơ bản…
Khi những người lính khác đang miệt mài luyện tập thì hắn ta trông chừng nhà kho ư.
Trong khi những người lính khác lập nhóm để được thăng cấp thì hắn ta đi loanh quanh giúp những người gặp chuyện như Yuto ban nãy ư?
“Anh… ngày nào cũng làm vậy sao?”
“Còn ai khác ngoài tui chứ, thế đó”.
Sheltis như ngừng thở trước câu trả lời cụt lủn đó.
… Một mình… không ai hay, anh ta đã cố gắng hết sức.
Những bài tập và nhiệm vụ tạo thành hoạt động nhóm. Hắn ta không hề tham gia vào những hoạt động đặc thù của một người lính để có thể giúp đỡ những người khác ở những nơi mà không ai biết tới.
Thay vì những nữ tư tế trên đỉnh tháp, cũng có những người suy nghĩ hoàn toàn khác.
… Ra đó là ẩn ý sau những lời nói của phụ trách Yumelda.
Hoàn toàn khác biệt với cậu, nhắm đến việc giữ trọn lời hứa với một nữ tư tế.
Cảm giác của một người cố gắng đạt được đến hình ảnh của một người lính mà cậu đã hình dung… chúng đã thay đổi.
Mục tiêu của họ khác nhau, nhưng nhiệt thành của họ… cậu cảm thấy chúng giao nhau.
“… À, em nghĩ mình nên xin lỗi. Em hoàn toàn không hề nhận ra anh đã làm việc cực nhọc đến thế nào”.
“Ơ ơ? Đừng có nịnh người ta không phải lúc thế chứ. Chẳng hay ho gì đâu”.
Vaiel đe dọa cậu với cái nhìn khó chịu thường lệ.
“KHông, em không nịnh, em nói nghiêm túc đó”.
“Thế ý mi là gì?”
Sheltis cắt ngang đầu anh ta và
“Lần sau em cũng sẽ giúp một tay. Không chỉ trong tập luyện… Monica và Kagura cũng sẽ giúp nếu họ biết anh đang làm gì”
“Haha, ngốc. Có chết ta cũng chẳng dám nhận đâu”.
“Tại sao?”
“Mi vẫn không hiểu”.
Và Vaiel quay mặt đi.
“Nếu để phụ nữ dính vào những phiền phức như thế này thì mi không đáng mặt đàn ông đâu. Chính vì thế ta đã bảo ta sẽ làm một mình”.
***
“Sheltis… và cả Vaiel nữa. Thật hiếm khi thấy cả hai đi chung với nhau”.
Thiên kết cung , trục đường chính.
Monica đưa tay chỉ về phía con đường dẫn đến bãi tập luyện ngoài trời.
“À, về… ngày hôm qua, xin lỗi vì để cậu nhìn thấy tính xấu của tớ”.
Cậu nhìn nhỏ một lúc sau khi nhỏ nói hết câu…
“Chuyện về ‘Monica-sempai’ á?”
“Ừ… Tớ không nghĩ tớ sẽ gặp em ấy ở một nơi như thế”.
Nhỏ gật đầu, mặt cúi gằm.
… Mình biết Monica vẫn còn bận tâm về chuyện đó.
Nhỏ chỉ mới bị Yumi dồn ép đến mức phải bỏ chạy hôm qua thôi mà không thể nói gì ngoài những lời lảm nhảm vô nghĩa.
Cậu được nghe Yumi kể nhỏ chính là sempai của cô lúc cả hai vẫn còn là nữ tư tế tập sự, nhưng Sheltis rất hứng thú muốn biết Monica, nhân vật chính, nghĩ gì.
“Bất thình lình chạy biến như thế, Yumi… tớ có làm trái ý nữ tư tế không?”
“Không hề, mà ngược lại cậu ấy muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn”.
“… Thế ư”.
Biểu cảm của Monica dần chuyển sang một nụ cười cô đơn.
“Monica cũng không ghét nữ tư tế, đúng chứ?”
“Dĩ nhiên, em ấy giờ đã là một nữ tư tế… và từng là hậu bối của tớ ngày xưa”.
Dần dần, với một giọng nói tựa như nhỏ đã nắm được cốt lõi của ký ức mình, nhỏ kể lại với cậu.
“Ba năm về trước, khi tớ từ bỏ vai trò của nữ tư tế tập sự thì tớ không hề nói với em ấy tớ sẽ trở thành một tân binh… Đôi lúc tớ cảm thấy mình đã phản bội lại em ấy khi chúng tớ đã cùng nhau làm việc cực nhọc trong quãng thời gian dài… và càng trở nên khó nói. Tớ muốn nói với em ấy khi tớ trở thành lính chính quy”.
“Và rồi thời gian trôi đi”.
“Đó là một câu chuyện đáng xấu hổ… Đứa hậu bối của tớ ngày nào giờ đây đã trở thành một nữ tư tế xuất chúng rồi”.
Sự sợ hãi trong đôi mắt màu xám ấy trở nên rõ ràng. Sự ghen tị vì đã để hậu bối của mình vượt qua… Mà còn hơn cả thế, Monica nhìn về phía xa xăm với một cái nhìn phức tạp.
… Thật tuyệt, nhỏ này không hề ghét Yumi.
“Sẽ thật tuyệt nếu cả hai có thể nói thêm một chút trên chuyến đi đến Bộ chính trị”.
“Ừ, vì lý do đó chúng ta buộc phải thắng ở vòng loại cuối cùng”.
Nhỏ nắm hai tay lại thành nắm đấm.
Nhỏ nhìn thẳng về phía địa điểm được rào chắn bởi lưới thép dây… cánh cửa dẫn đến bãi tập luyện ngoài trời.
“Chào buổi sáng”.
Từ phía bên cánh cửa, Kagura gửi lời chào, bên cạnh nhỏ là máy tính cơ động .
“Chào buổi sáng, đến sớm thế Kagura”.
“Vừa mới đến thôi, mà họ đến rồi kìa”.
Nắm lấy máy tính cơ động , nhỏ quay người lại chỉ về phía…
Bóng dáng của năm người tiến lại gần họ từ phía bên kia bãi tập luyện. Phụ trách và bốn tân binh khác.
“Fufu, nhóm của Monica cũng đã có mặt. Vậy như dự kiến, chúng ta sẽ nêu chi tiết về phương thức sát hạch ở vòng loại cuối cùng và giới thiệu giám khảo… cuối cùng là các thành viên sẽ phải giới thiệu lẫn nhau”.
Phụ trách lấy điếu thuốc trên môi chỉ về phía họ.
Đối mặt với họ chính là nhóm trưởng nhóm bên kia, một chàng trai trẻ tân binh tóc đen.
Trông anh ta vào khoảng hai mươi tuổi. Anh ta trông cao ráo, gương mặt ưa nhìn. Trên đó là một nụ cười ngạo nghễ. Nhưng ánh mắt dữ tợn và khiêu khích của anh ta cứ như muốn nuốt chửng một ai đó.
“Heeh? Giới thiệu cũng cần thiết ư?”
Với một thái độ ngạo mạn, hắn ta cười to tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Giới thiệu hay gì gì đó để làm gì, chẳng phải hai phía đã điều tra về nhau rồi sao?”
“Ta quyết định điều đó là cần thiết”.
“… Vậy nếu phụ trách đã nói thế”.
Với một tay bỏ trong túi áo đồng phục, hắn nhìn lướt qua một lúc với một cái nhìn chiếu cố.
“Tôi là Nash, Nash. G. Endolfin. Rất vinh dự. Ba người kia cũng cần phải giới thiệu à? Bắt đầu từ phía trái sử đại kiếm là Kimberly, người sử trường thương đứng giữa là Lasdax và thành viên nữ duy nhất, người sử dụng shinryoku là Myun-fa”.
Nash nhún vai đầy kiểu cách.
“Còn các người?”
“… Tôi là”.
“Mà đâu cần phải hỏi nữa”.
Kuku, một tiếng cười nhẹ vang lên.
“Ngươi là nhóm trưởng Monica, đúng chứ? Con bé kia là Kagura, và thằng nhãi kia là Sheltis. Phía sau là Vaiel. Kết quả của vòng sơ loại thứ nhất dù đã được công bố nhưng ta vẫn thấy khó tin, bị trúng hai lần đúng là đáng nể. Các người cũng đã giải quyết gọn đẹp đối thủ ở vòng sơ loại thứ hai. Trận đấu đầu tiên mất sáu phút mười lăm giây. Trận thứ hai… là bao nhiêu vậy Myun-fa?”
“Mười phút mười bảy giây”.
“Đúng vậy. Cả hai con số ấy đều rất ấn tượng. Dù chúng ta cứ ngỡ các người chỉ là một nhóm ô hợp. Qua được vòng sơ loại đầu tiên và thắng trong các trận đấu đồng đội, đến mức nghiền nát nhóm của Shandy hôm qua. À, tính toán ban đầu của ta là sẽ đụng nhóm của Shandy trong trận chung kết hôm nay”.
… Họ đã nghiên cứu rất kỹ.
Không thể hiện ra ngoài mặt, trong lòng Sheltis thầm vỗ tay.
Bài diễn thuyết của họ dù tỏ thái độ hiếu chiến và ngạo mạn nhưng có thể thấy họ là một nhóm khó chơi, nghiêm túc và không hề lơ là việc thu thập thông tin đối thủ.
“Nash, nói xong chưa?”
Vẻ mặt của phụ trách vẫn không hề đổi sắc.
“Tham gia vòng sơ loại cuối cùng là hai nhóm này, thế thôi. Sau đây là thể lệ thi của giám khảo”.
Phụ trách phất áo chùng và một lính chính quy xuất hiện để thay thế.
Mái tóc vàng óng ả của nhỏ cột lại thành hai bím sau đầu. Cô gái với đôi mắt màu nâu đỏ trên gương mặt duyên dáng này mặc đồng phục ở nửa trên, còn phần dưới là váy ngắn.
“… I’sa?”
Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Sheltis vô tình buột miệng.
“Chúc một ngày tốt lành, các tân binh. Tôi là giám khảo cho vòng thi này, I’sa”.
Nhưng nhỏ chỉ liếc nhìn một thoáng về phía cậu và nói tiếp như chưa hề quen biết cậu.
“Đúng tám người như dự kiến. Vây thì không nên để chậm trễ hơn nữa”.
Nhỏ nói thế với một nụ cười và một ánh nhìn đầy ngụ ý.
“Vậy thì đã đến lúc đi vào chi tiết của vòng sơ loại cuối cùng… vòng đấu này không phải là bài test sức mạnh chiến đấu của các nhóm nữa mà xác định sự đoàn kết trong nhóm. Nhiệm vụ là đi tuần tra khu thiên nhiên. Tôi sẽ đi cùng để khảo sát cụ thể từng nhóm một”.
… Đúng là nhiệm vụ tuần tra như mình nghĩ.
Vòng sơ loại cuối cùng là bài test về tinh thần đồng đội. Với những nhiệm vụ sẵn có thì ngay đến cả lính chính quy cũng phải đi tuần tra. Việc biến công việc tuần tra của một lính chính quy thành bài test dành cho tân binh là một việc đơn giản.
“Thời gian là ba ngày. Sau khi hoàn tất công tác chuẩn bị thì tập trung lại vào trưa mai. Có câu hỏi nào không?”
Trong số tám người có mặt ở đây thì không cánh tay nào giơ lên. Cho rằng không có thêm câu hỏi nào thì I’sa nheo mắt lại.
“Nếu không có câu hỏi gì nữa thì tôi cảnh báo với các bạn một điều… Nhóm trưởng Nash. G. Endolfin, thái độ ngạo mạn ấy không hợp với một tân binh đâu. Tôi khuyên cậu nên sửa tính ấy đi”.
“Ôi trời, thế mà mình lại đi nghiêm túc lắng nghe kia đấy”.
Hắn nhún vai vẻ chế giễu.
“Ngay trong lúc tôi đang giải thích thì anh nhắm mắt lại và mỉm cười khiêu khích ư? Vậy tôi muốn anh hiểu rõ hơn về vị thế hiện tại của anh”.
“Vị trí… vị trí ư?”
Dưới cái nhìn của lính chính quy vốn là cấp trên trực tiếp. Nụ cười của Nash vẫn không hề biến mất.
“Đó là về phần cô thôi, đúng chứ. Ví dụ về một đứa em thất bại của một người chị quá thành công là một ví dụ kinh điển còn gì?”
“Chẳng liên quan gì đến chị tôi cả. Tôi là giám khảo và tôi không có ý định sử dụng những đặc quyền của chị mình. Tôi sẽ đánh giá kỳ thi này một cách công tâm nhất”.
“Thế thì tốt thôi. Vậy thì chúng tôi cần phải hoàn tất phần chuẩn bị trước trưa mai, nên chúng tôi xin phép”.
Nhóm Nash bước ra khỏi khu vực tập trung. Sau khi không còn thấy lưng hắn nữa thì Sheltis đưa mắt nhìn I’sa vẫn còn đứng đó.
“Giờ ổn chứ?”
“Chuyện gì kia?”
“À… ừm… vài thứ”.
Về những vết thương mà nhỏ đã dính phải trong trận đấu với Maha. Về bạn đồng chiến đấu, tay xạ thủ Jin, về vai trò giám khảo trong lần thi này. Có quá nhiều thứ cậu muốn hỏi nên cậu chẳng biết phải bắt đầu từ đâu cả.
“Ngốc, ít nhất cũng phải chuẩn bị sẵn trong đầu trước khi lên tiếng chứ”.
I’sa thở dài khoanh tay lại. Đó không phải thái độ của một giám khảo mà là của một con người luôn tự tin, ngạo nghễ mà Sheltis từng quen.
“Ừ… vậy thì bắt đầu từ chuyện ấy”.
“Vụ Maha à? Phần tớ cũng chỉ bị thương nhẹ và quá trình phục hồi của Jin vẫn đang tiến triển tốt. Nếu là chuyện tại sao tớ là giám khảo cho bài thi này thì chính tớ yêu cầu đấy, Jin hiện vẫn đang trong tiến trình hồi phục mà.
“Hehe, hiếm khi thế nhỉ. Cậu nói cậu chủ động đăng ký làm giám khảo?”
Dù rằng vai trò giám khảo cần nhiều thời gian và nỗ lực.
“À, các tân binh vượt qua bài thi này sẽ cùng đi với chị tớ đến Bộ chính trị, đúng chứ? Tớ không muốn một kẻ vớ vẩn nào đó cùng đi với chị mình nên tớ muốn đích thân chọn ra người đó”.
“Chị cậu sẽ cùng đi… cùng đi ư?”
Cậu hoang mang nhắc đi nhắc lại vài lần câu nói của I’sa. Những người sẽ tham gia chuyến đi đến Bộ chính trị gồm có Yumi, thư ký bộ nội vụ và các tinh binh. Tức chị của I’sa là một trong số họ.
Vậy đó là ai…
“He, chị của I’sa là một thư ký trong tháp ư?”
“Nói ngu ngốc gì thế, chị ấy là tinh binh, tinh binh đấy. Vị trí gần nhất với chức danh Sennenshi”.
Bất thình lình lời cảnh báo của Leon vang lên.
“Cẩn thận, nếu ông hành động bất cẩn sẽ có một người đoán ra được ông là ai ngay”.
“Ông cũng đã biết người hiện đang đứng trên đỉnh của các tinh binh chứ gì.
Nếu tui nói “Jesshuhova” hẳn ông sẽ hiểu ngay, hai người so tài với nhau cả trăm lần rồi cơ mà”.
“Không lẽ nào?”
“Không lẽ nào cái gì?”
“À, lẽ nào… cậu là em gái của Ishtar…?”
“Ô, thế cậu cũng biết à. Thì chị quá nổi tiếng nên điều đó cũng chẳng lạ gì”.
I’sa ưỡn ngực đầy tự hào.
“… Có vẻ như mình đã dần hiểu ra”.
Có nhiều lính nữ nhưng chỉ có một số ít trở thành tinh binh cấp cao. Tuy nhiên trong nhóm nhỏ ấy vẫn luôn tồn tại một người lính nữ đủ khả năng hạ gục một nam tinh binh.
… Người đứng trên tất cả chính là Ishtar Is Ismael.
Đó cũng chính là “sếp” của I’sa. Chị của nhỏ mạnh đến mức ở một khoảng cách quá lớn so với đám tinh binh còn lại.
“Thôi để chuyện này sang bên. Tớ rất mừng khi giám khảo là I’sa. Điều này khiến tớ cảm thấy thoải mái hơn một lính chính quy nào khác, gặp người không quen dễ làm tớ căng thẳng”.
“… Vẫn khờ khạo như mọi lần. Nhưng sự thật là tui sẽ rất công tâm khi xét cái này”.
I’sa chỉ tay về phía cậu.
“Đây là bài kiểm tra chọn ra người đi cùng với chị thành ra tui không có ý định ưu ái cậu chỉ vì tui biết cậu đâu. Tui là giám khảo đánh giá tân binh mấy người đó, nhớ đấy”.
Cậu nhìn vào ngón tay đó và ngước lên. Trao đổi ánh nhìn với Kagura và Monica. Sheltis thay mặt họ đại diện cho nhóm.
“Tớ biết, nhóm cũng có dự định tham gia vòng thi này một cách công bằng”.
“Tốt, vậy thì không vấn đề gì. Cố gắng hết mình nhé”.
I’sa thở ra một hơi rồi quay người lại bước đi.
“Vậy hết giờ tập trung. Tui về trước”.
“Ê-ê, đợi đã Vaiel. Chúng ta cần phải thảo luận chiến lược vòng sơ loại cuối cùng chứ”.
Monica cố níu Vaiel hiện sắp đi khỏi.
“Tui buồn ngủ rồi. Tui sẽ nghe kết quả cuộc họp sau”.
“Thế ích kỷ lắm…”
Ngay trước khi Monica cất tiếng, Sheltis cắt ngang.
“Đợi… đợi đã Monica! Xin lỗi nhưng hôm nay bỏ qua cho anh ta nhé!”
“… Nếu Sheltis đã năn nỉ đến mức đó thì ok thôi”.
Monica chấp thuận với một cái nhìn khó chịu.
“Nhưng chuyện gì xảy ra thế?” Nếu có lý do thì tớ rất muốn biết”.
“À… thì nếu cậu cứ ép còn Vaiel bỏ chạy thì sẽ rất rắc rối”.
Không hề đề cập đến chuyện Yuto sáng nay, cậu cố đẩy mọi thứ qua trót lọt bằng một nụ cười giả tạo.
… Tuyệt đối không được nói về chuyện đó ư.
… Dù rằng anh ta đã làm được những việc rất tuyệt chỉ một mình nhưng anh ta chẳng hề nói với ai.
***
Một sự im lặng chết chóc.
Một sự im lặng đến mức như đau đớn và một cái lạnh như muốn đông cứng không khí.
Căn phòng thần thánh trên tòa tháp vốn kết nối với thiên đàng – Thánh đường tầng 281.
Các thiết bị tế lễ trong căn phòng này sáng lên màu đồng và mặt trăng cùng với những ngôi sao khắc trên kính. Màu xanh da trời của trần phòng mô phỏng bầu trời xanh ngọc.
“…”
Yumi đứng lặng ở đó, một mình, với cặp mắt nhắm nghiền.
Nhấn chìm bản thân vào lặng lẽ, cô cảm nhận được dòng thời gian bằng toàn bộ thân thể khi cô đối mặt với thiên đàng.
[Hãy để bản thân tôi đáp ứng được những nguyện ước trong khả năng......]
[ele So Phi-a-s Arma-Riris]
Đôi môi cô mấp máy câu chú kích hoạt sức mạnh bản thân. Trong một khoảnh khắc, những hạt màu đỏ ngập tràn bao phủ quanh Yumi trong bộ trang phục trắng tuyền.
Đỏ, đó chính là màu sắc Shinryoku của những người chuyên về lĩnh vực thanh tẩy.
Sức mạnh để thanh tẩy mateki.
“Em không nhất thiết phải biết những câu thần chú thanh tẩy mateki phức tạp. Tựu trung lại chỉ là giải phóng shinryoku mà thôi”.
Đó chính là những lời khuyên bảo từ nữ tư tế đàn chị, Meimel.
Giải phóng shinryoku trong cơ thể và thanh tẩy mateki. Chỉ có thế. Thứ quyết định tính hiệu lực của nó không phải là bước sóng shinryoku hay kỹ thuật gì cả. Lý do mà cô được ban cho danh hiệu nữ tư tế thanh tẩy cũng như vậy.
… Mình cứ ngỡ mình sẽ cố hết sức.
Syun-rei chuyên về những thần chú lãnh thổ, còn Meimel chuyên về kết giới.
… Cô cứ ngỡ chỉ cần cô cố gắng hết sức để không làm hổ danh nữ tư tế.
… Nhưng Mateki trong cơ thể Sheltis…
Mateki ăn sâu bám rễ trong cơ thể người bạn thanh mai trúc mã của cô là thứ duy nhất cô không thể làm được gì.
Cộng hưởng Elbert – một hiện tượng mà khi một mateki đủ mạnh và một shinryoku với bước sóng tương đương sẽ đẩy nhau và bẻ cong những định luật vật lý tạo ra những luồng sáng mạnh mẽ kèm với tia lửa.
“Yumi, hãy đánh thức khả năng chỉ riêng con mới có đi”.
Có một phương pháp để vượt qua cộng hưởng Elbert. Và điều đó có liên quan mật thiết đến hình dạng shinryoku của cô. Nữ hoàng Salah đã nói thế.
… Nhưng điều đó là gì chứ.
… Mình không biết tại sao lại có sự liên kết về “hình dạng” Shinryoku của bản thân và cộng hưởng Elbert. Syun-rei nói shinryoku của mình có hình “nụ hoa”.
Nụ hoa loa kèn đỏ, cậu ấy nói thế.
… Hừ, nhưng nói về màu đỏ.
“Cũng là màu sắc của ánh sáng thanh tẩy…? Hay đó chỉ là một sự trùng hợp…?”
Màu sắc của shinryoku ám chỉ sự thanh tẩy và màu sắc của “hình dạng” shinryoku của cô là như nhau.
Màu đỏ, có lẽ đó là một gợi ý.
“…”
Không ổn, khi nghĩ đến những thứ có thể liên hệ được thì không thể nghĩ ra được điều gì. Dù cho cô có chuyển tất cả mọi thứ cô học từ khi còn là nữ tư tế tập sự từ trước ra sau thì từ ngữ “hoa loa kèn đỏ” chưa bao giờ xuất hiện khi cô nghiên cứu shinryoku.
“Thế à? Người vẫn chẳng thể nhớ ra được gì sao?”
Một giọng nói mà cô không thể nào nhận ra đột ngột cất lên từ sau lưng.
“A-ai đó?”
Cô giật bắn quay mình lại sau lưng.
Phía kia là một quầng sáng cực lớn màu tím choán đầy tầm nhìn của cô. Bao trùm trong lớp sương màu tím ấy chính là một con quái vật kỳ lạ với thứ ánh mắt đó au phát sáng lấp lánh.
“Yuugenshu? Kh-không thể nào… sao nó lại có mặt trong thánh đường?”
Yuugenshu đột nhập vào thánh đường cách đây một tháng trong cú tổng tấn công dữ dội khi chúng vượt qua được kết giới băng kính… Chẳng lẽ vẫn còn một con sót lại kể từ thời điểm đó?
“Kuuu!!!”
Không có thời gian để nghĩ tại sao ở đây có Yuugenshu nữa. Dù sao cũng phải kích hoạt câu thần chú để bảo vệ bản thân…
■ ■, …… ■, ■ ■ ■, ■ …… ■ …… ■ ■ ■■■, ■, ■ …… ■
Oe/ Dia = U hiz gazzinis sis wei sighn. Quo zess wiz xes kyele
Lớp khói mù bao quanh con Yuugenshu phát sáng thứ ánh sáng màu xanh. Thứ ánh sáng xanh đó trở thành những tia sáng và những tia sáng đó hợp lại thành chùm sáng mỏng hơn sợi tóc.
Mateki đã được kích hoạt.
Không ổn… thần chú không hoạt động đúng lúc?
Thứ ánh sáng tỏa ra theo những vòng tròn đồng tâm với tâm là con quái vật ở chính giữa và sàn phòng tiếp xúc với thứ ánh sáng đó đang bị ăn mòn dữ dội… Không kịp tung ra câu thần chú phòng ngự hay thanh tẩy, Yumi bị quầng sáng mateki nuốt chửng.
Cô quyết định đón nhận cái chết
…
… Hơ?
Không hề cảm thấy đau đớn. Từ những trải nghiệm khi tiếp xúc với mateki, rõ ràng phải có cảm giác buồn nôn và đau đớn. Tuy nhiên chẳng hề có cảm giác nào như thế cả, tại sao chứ?
Cô rụt rè mở mắt ra.
Trước mắt cô là thánh đường phát ra thứ ánh sáng lập lòe như cách đây chưa lâu. Sàn và tường lý ra đã bị mateki ăn mòn vẫn còn nguyên vẹn còn trần phòng phát ra ánh sáng lấp lánh.
Trên tất cả, con Yuugenshu giờ biến mất tăm tích. Thế nó từ đâu…
“Ảo ảnh vừa rồi đẹp như thật chứ nhỉ?”
“!”
Cô giờ quay người về phía phát ra tiếng nói vốn dĩ ngay bên cạnh.
“… Ai đó?”
Một màu đen rạng rỡ – một người phụ nữ với mái tóc dài đứng đó.
Chị ta mặc một bộ đồ đen bó sát với chiếc áo ngoài bằng bạc. Trông vào khoảng hai ba hai bốn tuổi. Trông không già, nhưng với nụ cười trên gương mặt… sắc bén và đẹp như một lưỡi kiếm đã được trui rèn qua một thời gian dài.
“Tôi ư? Tôi là…”
Cô ta lấy tay chải đầu và quay đôi mắt màu hổ phách về phía Yumi.
Ngay cả lúc này, cặp nhũ hoa của cô ta trông cứ như muốn phun trào ra khỏi bộ ngực bó sát. Hai bên hông cô ta tạo thành một thân hình quyến rũ có thể nhìn rõ dưới bộ trang phục. Thân hình quyến rũ đầy chất ma mị của cô ta đến mức khiến cho Yumi dù cùng giới tính cũng phải há hốc.
“Tên tôi là Tsali. Tôi cũng chẳng phiền nếu được gọi là ‘chủ nhân bầu trời’ đâu.”
Đôi môi tô son đen của cô ta phát ra những tiếng cười khúc khích.
… Tsali?
Một cái tên trước đây cô chưa từng nghe thấy. Không, phải nói rằng ngay từ đầu liệu cô ta có phải là người của Thiên kết cung ? Cô ta mặc một bộ trang phục trông cứ như người trong tòa tháp, nhưng Yumi chưa bao giờ thấy chiếc áo có kiểu thiết kế lạ lẫm như vậy.
“Con Yuugenshu ban nãy chỉ là một ảo ảnh, là điều chị muốn nói, đúng chứ?”
“Ảo ảnh thiên đường. Mọi thứ chỉ là một phần trong ký ức của “Tinh thể cấm ky” và phần tôi chỉ cho nó một hình dạng mà thôi”.
Trái tim của cô đập mạnh lên trong một thoáng.
… S-sao? Cảm giác gì thế này?
Ảo ảnh thiên đường, tinh thể cấm ky… Mình không thể nắm bắt được. Nhưng khoảnh khắc mình nghe đến hai cái tên đó thì một thứ gì đó như bốc hỏa trong cơ thể mình.
“Vừa-vừa nãy… chị đã làm gì đó, đúng không?”
Áp tay lên khuôn ngực phập phồng, Yumi nhìn cô ta, nhưng cô ta cứ mỉm cười và lờ đi như không biết.
“Không, tôi chẳng làm gì cả. Chỉ là tôi lỡ mồm đề cập đến chìa khóa của thế giới này. Người chỉ phản ứng với những thuật ngữ ấy một cách tự phát… shinryoku của người cộng hưởng với những cái tên ấy”.
Chìa ra nắm tay trái, Tsali ngoảnh mặt lên trần và mở lòng bàn tay ra.
Một thứ đồ xinh xắn bằng thủy tinh xuất hiện. Được khắc ngay giữa tinh thể thủy tinh màu tím đen là một con rồng có cánh. Cô nhận ra ngay lập tức, đó chính là món hàng lưu niệm bày bán ở Thiên kết cung .
Đó cũng chính là linh vật của tòa tháp “Rồng ”. Sao cô ta lại mang thứ đó chứ?
“Thứ này rất thú vị. Trong lúc mình không để ý thì họ đã bày bán thứ này trong tháp”.
Con rồng nhỏ đặt trong lòng bàn tay chị ta. Đó chỉ là một thứ đồ lưu niệm mà ai cũng có thể lấy được nhưng cô ta nhìn nó đầy âu yếm bằng đôi mắt mơ màng.
“Có… một ai đó chăng?”
“Tôi mua nó đấy, cùng với một túi đầy kẹo”.
“Ơ?”
“À, chẳng sao. Thứ tôi muốn đề cập đến là thật thú vị khi bằng cách nào con rồng này lại trở thành linh vật của Thiên kết cung dù chẳng ai nhớ đến nguồn gốc của nó… chính là ý nghĩa. Nữ tư tế à, mà chính ra là Yumi, Yumi Ele Soufflenictole”.
“… Ý chị là sao?”
“Ý tôi là chỉ có Người là nhân vật duy nhất không thay đổi trong suốt ba năm qua”.
“!”
Trái tim cô cảm nhận một thứ cảm giác quặn thắt. Như có một thứ gì đó sắc nhọn chọc vào đau nhói. Cô nắm chặt tay nhưng chừng đó vẫn chưa đủ nên cô cắn môi.
“… Tôi… vẫn chưa hòa nhập, nhưng”.
“Người đã cố gắng hết sức trong vai trò nữ tư tế ư? Cố gắng hết sức sẽ dẫn đến thành quả? Đó cũng chỉ là một ảo ảnh mà thôi; những đợt huấn luyện mà Người đã hiến dâng cả thân thể mình vào đó chẳng qua cũng chỉ là một ảo ảnh không hơn. Đó là một ảnh ảo không hề được phản chiếu trong gương”.
“Điều… điều đó không đúng!”
Nhưng dường như Tsali có vẻ như đang chờ đợi những lời nói đó để nụ cười trở nên rộng hơn, và rồi…
“Người đã bao giờ để ý rằng thế giới quanh mình hiện đã thay đổi với tốc độ rất nhanh không?”
“… Ơ?”
“Chàng trai ngã xuống Uế ca địa đàng chi viên đã trở lại lục địa trôi dạt. Kết giới băng kính bị xuyên phá, dù chỉ trong một khoảnh khắc dẫn đến một cuộc tổng tấn công quy mô lớn. Mặt khác chiếc thùng nước được tìm thấy ở quần đảo trôi dạt . Tất cả chúng dường như đều xảy ra cùng lúc. Nếu như tất cả chúng đều có liên quan đến nhau thì sẽ thế nào?”
… Mình rất muốn biết chị ta là ai.
Những sự cố mà chỉ có các nữ tư tế trong tòa tháp được biết thì cô ta đã biết rõ đến mức đó.
“Thế giới hiện tại đang hỗn loạn. Dù rằng Người đang ở trung tâm của vũng xoáy thì người vẫn chưa thể nhận ra điều đó. Vì thế nên tôi ở đây… Đúng, đây chính là một cơ hội tốt để thời gian đông cứng bắt đầu chuyển động”.
Tsuki chầm chậm mở lòng bàn tay phải.
“Thay đổi đi. Thứ kích hoạt khiến cho shinryoku của Người nở rộ vẫn chưa đủ mạnh đâu. Vì thế nên tôi đến đây để truyền đạt chuyện đó cho Người. Thay thế cho bà nữ hoàng vô tâm kia, tôi sẽ hướng dẫn cho Người một giai điệu mà Người chưa biết”.
Thứ nằm trên bàn tay cô là một tinh thể màu đỏ tươi trông cứ như cánh hoa
[Keinez ]
Cô ta huýt một giai điệu gì đó.
Ngay lúc đó ánh sáng ngập tràn. Mảnh tinh thể màu đỏ tươi vụn vỡ thành từng mảnh nhỏ và văng tứ tán trong không khí, sau đó từng mảnh vỡ khúc xạ ánh sáng tạo nên một cơn bão sắc màu.
Thứ ánh sáng chiếu khắp thánh đường hội tụ lại tạo thành một bóng hình duy nhất.
… Cái… cái gì thế?
Trước mắt cô, luồng sáng hội tụ lại tạo thành một cánh cửa.
“Điểm bắt đầu của ngàn năm trước, ở ảo ảnh thiên đường. Giờ thì Yumi Ele Soufflenictole. Khi Người nhận thấy thế giới như thế nào trước khi xuất hiện kết giới băng kính được dựng lên thì cảm tưởng của người sẽ thế nào?”
Từ phía cánh cửa phát ra thứ ánh sáng chói ngời như bình minh.
Rồi Yumi bất tỉnh nhân sự.
Bầu trời bừng lên một màu đỏ.
… Đây… là đâu?
Ấn mạnh tay xuống đầu đang đau dữ dội. Yumi run rẩy gắng gượng đứng lên.
Cô đã ngã xuống một nơi mà cô chưa bao giờ thấy trước đó… Nhìn quanh cô thấy những đài phun nước, một băng ghế dài và nhiều con dốc trải dài trên đồi cát.
“Một công viên sinh thái ư?”
Những cây đại thụ được trồng quanh công viên và có lẽ đóng vai trò thay cho rào chắn. Ở cách nơi cô đứng một trăm mét là một dãy những cấu trúc to lớn.
Nếu đó là một công viên trong thành phố thì quanh Thiên kết cung có rất nhiều… Tuy nhiên cô chưa hề thấy nơi nào như thế này. Và thứ khiến cô tò mò nhất chính là.
“… Bầu trời trông thật đáng sợ”.
Nhìn lên bầu trời cô bất giác cảm thấy khó chịu. Những đám mây đen to thật to, còn bầu trời lại có màu đỏ như máu… Chị ta đã nói cô sẽ được thấy thế giới trước khi kết giới băng kính được tạo lập. Khi cô bước vào thì cô ngã xuống đây.
Một giấc mơ? Một ảo ảnh? Không, không phải thế. Nền đất cứng, mùi không khí, cảm giác khi thấy những đám mây. Không thể nào chúng là ảo ảnh được. Đây rõ ràng là thế giới thực. Nhưng dù thứ sức mạnh nào có được sử dụng đi nữa thì thế này…
“… Không”.
Nghĩ mấy chuyện này để sau. Cô buộc phải tìm cách để ra khỏi nơi này trước.
“Báo động khẩn cấp, báo động khẩn cấp”.
Ngay lúc cô tính nhấc chân lên thì chuông báo động bất thần vang lên.
“S-sao… cái gì đã xảy ra?”
“Một tiểu đoàn Yuugenshu đang tiếp cận từ hướng Nam”.
“Những ai đang sống ở khu dân cư nhanh chóng vào hầm trú ẩn ngay”.
… Yuugenshu, không lẽ nào!
Một cảm giác nhói nhẹ ở lồng ngực. Yumi theo phản xạ ngước lên nhìn trời.
Bầu trời màu đỏ quạch và những đám mây đen. Một phần của những đám mây bị xé nát một cách không tự nhiên… thật lạ. Trời không gió sao những đám mây có thể di chuyển kiểu đó được?
“Tôi lặp lại, một tiếu đoàn Yuugenshu đang tiến tới”.
“Những ai đang sống ở khu dân cư nhanh chóng vào hầm trú ẩn ngay”.
Mọi thứ đột ngột thay đổi. Ngay lúc cô cứ ngỡ những đám mây đen không còn di chuyển nữa… thì nó rơi ngay xuống đất.
Như mình đoán!
Đó không phải là đám mây, và thứ đó đang được bao phủ trong một làn sương tím đen chính là…
“Một con Yuugenshu?”
Những kẻ tấn công từ bầu trời đáp xuống công viên.
Juuu… uu… uuuu…
Sự ăn mòn của mateki. Phần đất mà con Yuugenshu đáp xuống sôi lên và phân rã.
“… Con thống lĩnh lần trước!”
Cắn môi và phất tấm áo chùng, cô nhìn đăm đăm vào con Yuugenshu vừa mới đáp xuống.
Một cặp cánh và bốn chi to chà bá như một con rồng. Cô làm sao có thể quên được, đây chính là con Yuugenshu chỉ huy cuộc tấn công.
■ ■, …… ■, ■ ■ ■, ■ …… ■ …… ■ ■ ■, ■, ■ …… ■
Oe/ Dia = U hiz gazzinis sis wei sighn. Quo zess wiz xes kyele.
Từ miệng con Yuugenshu phát ra thứ âm thanh như một lời nguyền rủa.
Những tia sáng màu tím đen cuộn xoắn như một xoáy nước và tụ tập quanh con Yuugenshu, sau đó bỗng dưng mở rộng trong một khuôn viên đường kính vài trăm mét.
[Hãy để bản thân tôi đáp ứng được những nguyện ước trong khả năng......]
[ele So Phi-a-s Arma-Riris]
Đầy quyết tâm, cô kích hoạt thần chú thanh tẩy có khả năng kháng mateki. Theo sau lời chú thì những hạt mầm màu đỏ bao quanh cô…
Một cơn ớn lạnh.
“! Ky aa”
Bị luồng mateki đẩy lùi, cô bị thổi bạt đi về phía sau. Bị chấn dội những mười mét, cô văng mạnh vào hàng đại thụ mọc quanh công viên.
Cô thua nốc ao trong trận đấu tay đôi giữa shinryoku và mateki ư? Điều này… không thể… cho đến lúc này… điều đó vẫn chưa hề xảy ra.
“… Ka… aa…?”
Cô không thể thở nổi bởi cơn đau dữ dội phát ra phía sau lưng.
… Tệ thật… đợt mate… ki… tới… mình cần phải… tập trung.
Tâm an.
Cô buộc tâm trí mình phải cắt rời khỏi cơn đau nhục thể và chỉ tập trung vào thần chú shinryoku mà thôi.
Đó là một tư thế mà hai đầu gối và cả hai tay đều để trên nền đất. Thêm vào đó cô ngẩng mặt lên. Tầm nhìn của cô mờ đi nhưng cô vẫn cố mở mắt ra và nhìn đăm đăm vào con Yuugenshu.
… Ta… không thể… thua.
… Mình… là một nữ tư tế… nên mình không thể thua.
Cô chuẩn bị sẵn câu thần chú để bảo vệ mình trước đợt mateki kế tiếp…
Nhưng dù cô có đợi bao lâu đi nữa thì đợt tấn công tiếp theo cũng không tới.
“Ơ?”
Không quan tâm đến cô nữa, con Yuugenshu vỗ cánh bay đi… Tại sao nó lại đi dù mình vẫn còn sống? Con Yuugenshu rõ ràng cũng biết điều đó mà.
… Tosaaa.
Từ phía bên cạnh cô phát ra một âm thanh nhỏ kiểu như có một cái gì đó vừa mới rơi xuống đất vậy. Một con Yuugenshu khác? Cô điều khiển thân thể bị thương của mình quay về hướng đó. Ở đó không phải là đồng bọn của quái thú.
“… Một đứa bé?”
Người ngã đập mặt xuống nền đất là một con người… một đứa bé tầm mười tuổi. Áo quần cậu bé tả tơi và làn da nửa kín nửa hở của cậu như đang bị ăn mòn bởi những vết bầm màu tím đen.
… Mateki đó không hề nhắm đến mình.
Cô vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra một điều đã quá trễ: Con Yuugenshu vốn dĩ đã nhắm đến đứa bé này từ đầu. Đó là lý do tại sao khi hoàn thành mục tiêu nó vỗ cánh bay đi.
… Phải thanh tẩy cho cậu bé ngay.
Chuyển hướng câu thần chú vốn nhắm đến con Yuugenshu thì cô niệm chú thanh tẩy cho đối tượng mà cô tiếp xúc.
Hỡi bảy sắc màu của những giấc mơ tiếp nối
Yu/ ubinis ole = C kis tih Ies
“… Em sẽ ổn thôi”
Ôm chầm lấy cậu bé đang lả đi, cô thì thầm.
Hỡi mùa xuân đang say ngủở cuối đường, hãy ước đi, mảnh tinh thể thức giấc cùng với con đường.
mios huda yum xeph fel hypne shel sephat, xephnis wision.
Giờđây ở nơi này, thứâm thanh của ngợi ca, sự hòa nhịp vào khúc ca thiên đườn.
mehnes nelar, Ee toga-s-sia vea clar = C nelves zahl tis kyel Sophit.
“Chị sẽ chữa lành cho em”
Khi hai thân thể chạm nhau cô có thể cảm nhận được hơi ấm của cậu bé, và của cô.
Thứ ánh sáng màu đỏ tươi vốn ban phúc cho cô giờ đây di chuyển từ tay cô sang phía cậu bé.
Những hạt mầm rơi xuống, nhẹêm ngập tràn hướng đến thời điểm định mệnh.
kei yum lisy r-blow-s-miel xins clue Is-Ye-fio missin.
Hỡi nguyện ước, hãy trở thành con đường của ngàn tia hy vọng.
Ris sia sophia, shel evoia steras tis lef ilis.
Thứ ánh sáng màu tím đen vốn đang dần ăn mòn thân thể cậu bé va chạm với thứ ánh sáng thanh tẩy màu đỏ tươi.
Cả hai luồng sáng cuộn xoáy vào nhau.
…
Rồi luồng sáng màu đỏ tươi…
Bị làn sương tím đen đẩy ra và ngay lập tức tan biến.
“… Ơ?”
Cô không thể tin được vào cảnh tượng đang diễn ra trước mắt mình.
“… Không thể… đùa ư, đúng không?…”
Thần chú thanh tẩy của mình vô hiệu? Không thể nào nó lại bị đẩy ra như trường hợp của Sheltis được. Shinryoku rõ ràng đã đi vào cơ thể cậu bé. Nhưng rồi nó bị kháng lại…
Cô đã thấy hiện tượng này rất nhiều lần.
Những người chỉ mới là nữ tư tế tập sự hay bị đẩy như thế khi họ cố thanh tẩy mateki.
Lý do là công lực của họ vẫn còn quá yếu. Dù phim có được quay với chất lượng cao thế nào thì nếu TV chất lượng thấp thì bức tranh thu được cũng có chất lượng thấp… dù lượng shinryoku có đủ nhưng nếu công lực của thần chú không đủ thì cũng thế thôi.
… Mình mắc phải sai lầm như của một nữ tư tế tập sự ư?
Như mới nãy. Thần chú phòng ngự của cô đã thất bại trước mateki. Và nếu tính cả hiện tượng xảy ra khi cô sử dụng thần chú thanh tẩy thì ngay lập tức cô hiểu ra, vô cùng đơn giản.
Công lực mateki của con Yuugenshu vượt qua công lực shinryoku của mình, một nữ tư tế?
Thần chú phòng ngự của cô không thể giúp được gì và thần chú thanh tẩy của cô chẳng khác gì hơn trò trẻ con.
… Thứ, cái thứ này…
… Cho đến tận bây giờ… dù mình đã cố hết sức tập luyện… đổ máu và nước mắt…
Cô ôm trong lòng đứa bé đang dần mất nhận thức, cô mất sức và khuỵu gối.
Sự công phá của mateki ăn mòn cậu bé vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. Thân thể cậu bé giờ chuyển sang tím đen chính là bằng chứng của việc các tế bào trong cơ thể đang dần hoại tử do nhiễm mateki. Dù vậy cô vẫn chỉ có thể giương mắt nhìn mà thôi.
Thế, thế này…
“Khi Người thấy thế giới trước khi kết giới băng kính được tạo thành, người sẽ có ấn tượng thế nào?”
Đây chính là thế giới của ngàn năm trước.
Trước khi kết giới băng kính được tạo lập, hẳn nhiên lũ Yuugenshu đáng sợ như con vừa nãy chạy rông.
“… Mình không muốn điều này”.
Cắn môi đến bật máu, cô gạt lệ.
… Mình không muốn điều này.
Cô không muốn đầu hàng.
Chính vì thế giới như thế này nên mới cần phải có một ai đó. Bởi thế giới như vậy nên các nữ tư tế cần phải có mặt. Nếu nữ tư tế đầu hàng thì mọi thứ sẽ chấm dứt… Vì thế mình không đầu hàng.
Cô tập trung sức mạnh lần nữa trên bàn tay đang ôm cậu bé.
Khi cô bắt đầu sử dụng lại câu thần chú thanh tẩy thì bỗng nhiên gương mặt của Yumi cứng đờ.
… Zuuu… uuuuu… uuu… uu
Một cơn chấn động trên nền đất và một thứ gì đó vô cùng lớn gầm lên.
“!”
Cô cảm nhận được làn da mình nhói nhẹ khi mặt đất rung chuyển. Không phải do chấn động mà do thứ áp lực cực lớn bởi thứ đang dần đến gần đây, cô cảm nhận được ngay cả khi không hề thấy chúng.
Nó ở đó… và nó đang đến!
Khoảnh khắc cô cảm nhận được điều đó thì giữa những khoảng trống trong công viên…
Cao như một tòa nhà mười tầng, một con Yuugenshu chưa hề được biết đến bao giờ.
Đôi mắt của cô tiếp xúc với thứ ánh mắt đỏ bầm như mắt người ấy.
“… Á… á…”
Cơ thể cô không cách gì cử động được. Khoảnh khắc ánh mắt gặp nhau thì cô gần như bị đông cứng lại…
… Mình không thể thắng.
… Mình không thể… không, con người không cách gì thắng nổi con quái vật đó.
Thời gian như đông cứng cho đến khi cơ thể cô, trái tim cô và bản năng cho cô hiểu rõ điều đó. Ngay đến con Yuugenshu mới nãy cô đã không thắng rồi. Trên tất cả, vùng bán kính do mateki của con Yuugenshu này tạo ra che chắn hết ánh sáng, che lấp mặt trời.
… Chị xin lỗi.
… Có vẻ như… chị không thể giúp được em rồi.
Ôm chặt lấy cậu bé đang dần bị mateki ăn mòn, cô không thể làm được gì ngoài việc ngước lên nhìn con Yuugenshu.
■ ■, …… ■, ■ ■ ■, ■ …… ■ …… ■ ■ ■■■, ■, ■ …… ■
Oe/ Dia = U hiz gazzinis sis wei sighn. Quo zess wiz xes kyele.
Tiếng rống của con Yuugenshu, thứ mateki khiến cả bầu trời rung động sáng lên rực rỡ đầy bí ẩn.
Vòng ánh sáng ấy che lấp Yumi và cậu bé trong công viên…
… Xin lỗi.
Ôm chặt lấy cậu bé, cô nhắm mắt lại. Không, ngay lúc cô nhắm mắt lại thì có một ai đó lao ra phía trước cô.
(Đến đi, chúng ta phải giúp lũ trẻ như đã hứa chứ.
Elma sia Risis ele Selahphenoria)
Cô gái với mái tóc có màu sắc thật bí ẩn tung bay trong không khí niệm chú.
Như những dải lụa bảy màu, mái tóc tung bay ấy chuyển sang những sắc màu thật đẹp.
Màu tinh thể… với một màu bạc trong suốt như pha lê, những nơi được ánh sáng chiếu vào sáng lên một màu vàng đẹp như ngọc.
Màu xanh ngọc bích.
Thứ ánh sáng rực rỡ và dịu dàng kích hoạt trước khi mateki ập đến.
Một thần chú shinryoku kết giới?
Luồng sáng mateki che khuất thế giới bị ngăn trở bởi kết giới ánh sáng. Ngay lúc đó.
… Dchichichidchi…
Những tia sáng trắng xanh như tia chớp nháng lên ở trên ranh giới kết giới
“Cộng hưởng Elbert?”
… Như mình và Sheltis.
Quên bẵng đi tình huống trước mặt, đôi mắt của cô bị hút vào những tia chớp nháng lên trước mắt mình.
Cộng hưởng Elbert, một hiện tượng kỳ lạ chỉ xảy ra khi một shinryoku và mateki với công lực tương đương nhau va chạm. Điều này đã xảy ra giữa một con Yuugenshu chưa từng ai biết tới và cô gái nhỏ kia?
Mateki và Yuugenshu biến mất.
Con Yuugenshu sau khi hiểu ra đòn tấn công của mình đã bị ngăn trở bỗng khựng lại. Đúng lúc đó một lần nữa cô gái niệm chú.
[Với tôi, nguyện ước duy nhất mà tôi có thể......]
[Yu/ ris-ia Sophie, Arma-Selah]
Đó là một kết giới màu xanh ngọc trải rộng ra đến tận chân trời.
Quầng sáng bao quanh con Yuugenshu rồi tiếp sau đó một ngọn lao ánh sáng vàng đâm xuyên qua nó, ghim nó xuống dưới đất. Cuối cùng kết giới xanh ngọc chuyển sang màu đỏ tươi… màu sắc thanh tẩy vốn hiệu lực nhất khi chiến đấu với Yuugenshu.
“… Tuyệt diệu”.
Cô không thể nói gì hơn ngoài hai từ đó.
Màu xanh ngọc là màu của kết giới. Màu vàng rực là màu của thần chú cao cấp và cuối cùng là một thần chú kết giới cực mạnh.
Một sự kết hợp ba loại thần chú khác nhau. Với vùng tấn công như thế, mạnh mẽ như thế. Và tất cả chúng được kích hoạt chỉ bằng một lời chú.
“Cậu bé kia bị nhiễm mateki. Tôi thanh tẩy nhé?”
Để cho mái tóc trong suốt của mình tung bay, cô gái nhỏ quay về phía cô.
Cô bé mặc một chiếc áo và chiếc váy trông bình thường. Đôi vai và thân thể nhỏ nhắn, mảnh mai đến mức trông thật mong manh, cao cũng chỉ khoảng Syun-rei. Trông cô bé cũng chỉ mới hơn mười tuổi một chút, có vẻ mười ba, mười bốn tuổi.
“À… à… ừm”.
Có hai lý do khiến cô lắp bắp. Lời hứa cô sẽ thanh tẩy cho đứa bé vẫn chưa thực hiện được. Mặt khác cái nhìn của cô như chìm trong đôi mắt trong như ngọc của cô bé kia.
Ánh mắt mọng ướt thấm đẫm nỗi buồn mang một sắc màu lam ngọc.
Làn da của cô bé trắng như tuyết, mịn màng không chút tì vết. Cô bé trông thật đáng yêu, và trông cô bé cứ như trông thấy một cô tiên vậy.
… Cô bé này là ai?
“Thần chú, để tôi làm cho nhé”.
Nhìn về phía Yumi đang ôm cậu bé trong tay, cô bé nói một cách điềm đạm.
“Nếu cậu ta cử động sẽ càng lây lan nhanh hơn. Giữ cậu bé như thế đi”.
“Ừ-ừ!”
Cô gái quỳ xuống đất và ca bài ca thanh tẩy.
[Với tôi, nguyện ước duy nhất mà tôi có thể......]
[Yu/ ris-ia Sophie, Arma-Selah]
Đó là bài ca thanh tẩy của cô bé ư?
Trùng hợp chăng? … Nó gần giống với bài ca thanh tẩy của chính mình. Và giọng nói ấy, có vẻ như mình đã từng nghe ở đâu đó. Không phải chỉ một hay hai lần, có vẻ như dạo sau này mình rất hay nghe thấy giọng nói đó.
“Có lẽ ổn rồi”.
“Ơ, đã-đã ổn rồi sao”.
Cô quay lại nhìn cậu bé. Màu tím đen độc hại giờ đã biến mất và da cậu bé giờ đây trở lại màu sắc cũ. Vẫn còn một số chỗ bị nhiễm nhưng nếu tiểu phẫu sẽ ổn thỏa.
“Chị là một người rất tử tế, đúng không?”
Nghe tiếng gọi mình một cách đột ngột, Yumi ngạc nhiên.
“Ơ?”
“Cậu bé không hề vùng vẫy cho đến phút cuối cùng. Cậu bé rất bình ổn. Có lẽ những cảm xúc của chị đã truyền được đến cậu bé”.
“… À, thế-thế ư. Tại chị quá tập trung thôi…”
Nhưng cô cảm thấy hạnh phúc. Cô gần như cảm thấy cùng cực thất vọng bởi không thể làm được gì và cô cảm thấy thứ cảm giác đó gần như biến mất chỉ bằng một câu nói đơn giản.
“Ừ-ừm… em tên là gì?”
Hãy để chị biết tên em. Cô tính nói thế nhưng cảm nhận được sự hiện hữu phía sau lưng cô bé, cô cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Thứ áp lực này…
Con Yuugenshu khổng lồ chưa ai biết tới vốn đã bị hạ gục giờ một lần nữa đứng dậy. Nó giờ như một con thú bị thương. Làn sương màu tím giờ đây ngập đầy thân thể nó.
“S-sau lưng em! Vẫn chưa xong đâu”.
“… Không”.
Liếc mắt nhìn con quái vật, cô bé nói nhẹ nhàng.
“Mọi thứ đã kết thúc”.
Một thứ ánh sáng từ trên trời lao xuống bổ dọc con Yuugenshu thành hai mảnh.
Có thứ thanh âm như gương vỡ. Thân thể to lớn của con Yuugenshu vỡ tan thành từng mảnh nhỏ và tan biến như lượng shinryoku còn lại.
… Chuyện gì đã xảy ra?
Cô bé chẳng làm gì, mà con Yuugenshu cũng không thể tự sát. Nếu thế.
…
“Shasa, ổn chứ?”
Một cô gái tóc bạc mặc bộ giáp nhẹ xuất hiện.
Trông cô gái hơi cao hơn Yumi một chút, cả hai cùng tuổi. Giọng nói nghiêm cẩn và vẻ mặt vô cảm không thể đọc nổi cảm xúc rất hợp với nhau. Cô gái ấy đứng ở đó.
“Dĩ nhiên. Mà phía kia thế nào? Cư dân sơ tán hết cả rồi chứ?”
Shasa – cô gái có mái tóc trong suốt mỉm cười.
“Dựa trên bản đồ mật độ dân cư thì sơ tán hoàn chỉnh hết 98%. Những người còn lại giao hết cho bộ phận hướng dẫn. Chúng ta giờ sẽ chuyển từ tấn công du kích sang chiến tranh tổng lực”.
Cô gái tóc bạc đưa bàn tay phải ra. Không phù hợp chút nào với một cô gái tuổi teen, trên tay cô là một thanh đại kiếm cao quá chiều cao của cô.
… Đừng bảo chính cô gái này cắt con Yuugenshu ra làm đôi đấy chứ?
… Với thanh kiếm đó ư?
“Cần báo cáo về tình hình chiến đấu không?”
Shasa gật đầu và cô gái tóc bạc tiếp tục phần hai.
“Con Yuungenshu cỡ trung đó là con cuối cùng còn lại trong thành phố. Tuy nhiên chúng ta xác nhận có 1700 con Yuugenshu đang ở không phận phía Bắc. Tôi nghĩ rằng chỉ một mình tôi là đủ để dọn dẹp bọn này. Thời gian dự kiến là 17,2 giây tính từ 4:30 chiều”.
“Chị cứ làm thế, còn tôi sẽ thanh tẩy những nơi còn bị ô nhiễm trong thành phố”.
“Được. Tuy nhiên do sự biến dạng không gian nên những con đại ca sẽ xuất hiện trong vòng tám tiếng nữa. Dựa trên tín hiệu sẽ có hai con. Chúng đều sở hữu bài ca ”.
“… Hai con này sẽ rất phiền đây. Hai ta chia nhau chứ?”
Gương mặt của Shasa nhanh chóng trở nên nghiêm trọng.
Đây chính là cô gái vừa mới đối phó với con Yuugenshu kia một cách dễ dàng.
“Ừ, dù thế là bất đắc dĩ nhưng con Yuugenshu có thể sử “khúc ca đen” sẽ kháng kết giới, kháng thần chú cấp cao, thần chú lãnh thổ và thần chú shinryoku cầu nguyện. Vui lòng tấn công nó chỉ với thần chú thanh tẩy”.
“Tôi biết, chúng ta không thể thua… hãy cho những kẻ xâm lược kia biết khi con người trở nên nghiêm túc sẽ như thế nào. Và nhắc mới nhớ”.
Shasa nghiêng đầu vẻ dễ thương.
“Yuto thế nào rồi? Em ấy có làm sao không?”
“Nhóc đó đang vướng vào một trận chiến với cả trăm kẻ xâm lược ở không phận phía Tây. Chúng cũng đều sở hữu “Khúc ca đen” nhưng nhóc đó
lại bảo giúp một con bé mười bốn tuổi có lý hơn là giúp tui”.
Shasa quay mặt đi dằn dỗi rất hợp với tuổi.
“… Không biết ai mới cần giúp à”.
“Có cần phải trả lời không?”
“Tui không cần – Vậy tám tiếng sau ta gặp lại. Sẽ thông báo địa điểm sớm. Trông cậu vào chị đấy [Nữ thần cơ giới Mikuva]-san”.
Shasa mỉm cười tinh nghịch.
Còn cô gái tóc bạc với biểu cảm không thể nhận ra kia dịch chuyển cặp mắt màu đỏ và…
“Tôi nhớ đã từng giới thiệu mình là Ilis nhỉ?”
… Ilis, chị ấy nói Ilis ư?
… Và, vừa nãy… Nữ thần cơ giới Mikuva… chính xác là gì…
“Vậy giờ chúng tôi phải đi thôi”.
“Ơ, U-um”.
Dưới cái nhìn của Shasa thì Yumi chỉnh lại tư thế.
“Xin lỗi, nhưng tôi vẫn có việc phải làm. Lũ Yuugenshu trong thành phố đều đã bị Ilis quét sạch nên an toàn rồi đó. Trở về nhà giờ đã an toàn nên”.
“Đợi-đợi đã! Ừm… các bạn là…”
Cô với tới hai người đang đi.
Cô vươn tay tới.
Rồi Yumi một lần nữa ngất đi.
“… Ư ư”
Má cô cảm thấy lành lạnh. Khi Yumi tỉnh lại cô nằm úp mặt xuống sàn.
“Đây là… thánh đường ư?”
Cô vô thức lấy tay dụi mắt. Những đồ tế lễ màu đồng, trần nhà xanh ngọc, cái lạnh choán đầy căn phòng. Không có gì để nghi ngờ, đây chính là thánh đường mà cô đã quá quen thuộc.
… Chuyện gì… ban nãy vậy?
… Một giấc mơ chăng?…
Không, ký ức ấy quá rõ ràng cho một giấc mơ, và cô vẫn còn nguyên cảm giác mệt mỏi. Giống như cô đang phải di chuyển giữa giấc mơ và hiện thực vậy.
“Đúng rồi, người đó…”
Người phụ nữ có thân thế bí ẩn với cái tên Tsali. Người đã cho cô nhìn thấy một cảnh tượng mà cô chẳng rõ đó là mơ hay thực. Tốt nhất phải hỏi cô ta, nhưng…
“… Cô ta không có đây?”
Yumi bật dậy nhìn quanh nhưng chẳng thấy có dấu vết nào của cô gái kia.
Cứ như ảo ảnh hay sốc nhiệt vậy. Dù sao đi nữa lẽ nào mọi thứ kể cả sự tồn tại của cô gái kia chỉ là một giấc mơ thôi sao? Cô thở một hơi sâu khi áp tay lên ngực.
Lúc đó cô nhìn lại bộ trang phục của mình và bất giác ngừng thở.
“… Đây là!!!”
Một mảnh áo của cô bị xé rách.
Lúc nào? Hôm qua ư? Không, bộ trang phục này do một thợ may lành nghề tạo ra mà. Chị ấy không thể nào bỏ qua vết rách lớn thế này và bản thân Yumi sẽ chú ý nếu có vết rách lớn đến thế.
Như vậy tức nó chỉ mới bị rách hôm nay, và còn hơn cả thế…
“Bị mateki chấn lùi, cô bị thổi bạt đi. Thổi bay khoảng mười mét cô va mạnh vào hàng cây đại thụ mọc trong công viên”.
“Không… không lý nào”.
Cô nhìn xuống chân mình, vẫn còn sốc. Vẫn còn bùn bám trên đầu ngón chân. Nếu đó là thứ còn vương lại sau trận chiến của cô với con Yuugenshu thì mọi thứ trở nên rõ ràng.
“Đó không phải giấc mơ…”
Yumi khuỵu xuống, đặt tay lên nền đất đầy hoang mang.
Tất cả đều là thật, thế giới như cô đã thấy?
“… Đó là thế giới của ngàn năm trước”.
Thế giới lúc chưa có kết giới băng kính. Một thế giới luôn bị Yuugenshu đe dọa, những con Yuugenshu có sức mạnh mà thế giới hiện đại không cách gì có thể tưởng tượng ra. Nó dữ dội hơn, kinh khủng hơn, và ngập tràn thất vọng… nhưng hai người đó.
Cô gái có tên Shasa và Ilis đã chiến đâu.
“Hãy cho những kẻ xâm lược ấy thấy rằng khi con người nghiêm túc sẽ như thế nào”.
Trong một thế giới tang tóc ấy, họ vẫn chiến đấu bằng tất cả những gì có thể.
“…”
Họ ngập tràn sự dịu dàng và nhiệt huyết, cả hai đều nhiệt thành và xuất chúng.
… Có lẽ tất cả chúng đều là thật.
Cô không rõ người phụ nữ tên Tsali ấy là ai, và cho cô thấy thế giới đó nhằm mục đích gì.
Nhưng từ những gì cô đã nhìn thấy ở thế giới đó… hai cô gái Shasa và Ilis, chiến đấu với Yuugenshu để cứu một ai đó không phải là dối trá. Cô cảm thấy như vậy.
“…”
Cô thở ra một hơi lạnh.
“Mình… thật ngốc”.
Từ sâu thẳm trong tim, cô vẫn còn vô cùng khờ dại khi hình dung về mức độ đáng sợ của Yuugenshu.
Cô cứ ngỡ chỉ cần các nữ tư tế còn tiếp tục nguyện cầu cho kết giới băng kính thì thế giới vẫn còn an toàn. Nhưng điều đó hoàn toàn sai: ở Uế ca địa đàng chi viên nằm bên dưới kết giới này, những con Yuugenshu ngoài sức tưởng tượng vẫn đang còn ẩn mình. Không còn nghi ngờ gì việc chúng ẩn nhẫn chờ thời cơ kết giới hoàn toàn bị phá hủy.
Bảo vệ thế giới khỏi những con quái vật đó là nghĩa vụ của các nữ tư tế.
… Mình vẫn còn thiếu thứ sức mạnh đó.
… Mình phải mạnh hơn. Cả về thể chất lẫn tinh thần, cũng như shinryoku nữa.
Nếu không cô sẽ chẳng thể giúp được Sheltis. Chỉ cần cô không thể thanh tẩy được mateki thì cô chẳng thể giúp được gì cho chàng trai đã ngã xuống uế ca địa đàng chi viên cả.
“… Sheltis”.
Tiếng của cô vang vọng. Khi lắng nghe âm thanh dội lại từ bốn bức tường yên lặng…
“Có vẻ như… mình đã hiểu được điều gì đó”.
Yumi nhẹ áp hai bàn tay lên bộ ngực phập phồng và nhẹ nhàng nhắm mắt lại.