“Thiên đường Ảo ảnh là sự khởi đầu – Cô sẽ có ấn tượng gì sau khi được chứng kiến thế giới trước khi kết giới băng kính được thiết lập?”
“Tôi… con người không thể đánh bại được những con quái vật đó… Nhưng”.
“Hãy cho những kẻ xâm lược ấy nếm thử sức mạnh của loài người đi”.
“Vậy thì Sheltis, ta đợi cậu ở văn phòng Bộ chính trị”.
“Có khi cả ta và cậu đều chẳng thay đổi gì. Có lẽ ta chẳng đủ tư cách để đánh giá thế nào là một con người. Tuy nhiên…”
“Ê, quả bóng đen xì kia, tao có một lời cảnh báo dành cho mày – Mày tưởng mày có thể đánh giá thấp loài người bọn ta ư?”Mở đầu: Một giấc mơ tiếp nối một giấc mơ
“Monica-sempai… chị từ bỏ chức vụ nữ tư tế tập sự thật sao?”
Trong một căn phòng mà toàn bộ đồ dùng cá nhân đã được dọn đi hết, chỉ còn sự yên lặng ngập tràn trong không gian cô tịch ấy.
Có hai cô gái mặc thường phục đang nhìn nhau.
“Sempai, sao chị không nói với em chứ?”
Cô gái với gương mặt ngây thơ, đáng yêu cất cao giọng. Đôi mắt màu ngọc bích của cô ầng ậng nước, và mái tóc vàng óng của cô phản chiếu choáng ngợp ánh sáng của trần phòng.
“… Điều đó là thật, đúng không?”
“…”
Còn cô gái với mái tóc màu anh đào cột kiểu đuôi gà lại hoàn toàn trái ngược, cô không hề nói thêm một lời nào.
Với thân thể mảnh mai, trông cô gái tầm mười lăm – mười sáu tuổi. Đối nghịch với gương mặt bình thản và trang nghiêm thì đôi mắt màu xanh xám của cô ẩn hiện vẻ cô đơn đằng sau nó.
“Sao… chị không nói với em?”
“Không phải chị không nói cho ai, chỉ là… chị không nói với em thôi”.
Không thể chịu đựng nổi cái nhìn đăm đăm của đứa em, Monica quay mặt đi.
“Chị đã đến bài thi cuối để trở thành một nữ tư tế. Chị chẳng có gì phải hối tiếc cả. Thế nên chị nghĩ chị sẽ chấm dứt ở đây”.
Nữ tư tế – đó là những cô gái có nghĩa vụ bảo vệ lục địa trôi dạt bằng cách sử dụng thứ năng lượng kỳ diệu được gọi là Shinryoku. Hiện chỉ có ba người đạt đến chức vị đó.
Để trở thành người thứ tư thì Monica từ lâu đã tu luyện với chức danh nữ tư tế tập sự.
Từ khi khởi đầu bằng chức danh nữ tư tế tập sự năm bảy tuổi đến năm mười lăm tuổi thì đã ròng rã chín năm. Nhỏ đã bị đông cứng trong băng khi còn sống rồi chìm sâu xuống nước. Trong quá trình chịu đựng những bài tập luyện khắc nghiệt đến mức gần như điên loạn ấy thì shinryoku của nhỏ trở nên tiến bộ.
Nhỏ đã cố được đến bài thi cuối… nhưng không thể trở thành nữ tư tế được.
“Khỏe cho em rồi còn gì. Một nữ tư tế tập sự như chị quyết định rời cuộc chơi thì em sẽ nhẹ đi một đối thủ”.
“… Sempai”.
“Chị đùa thôi, đùa thôi mà… Nhưng chị xin lỗi, chị đùa hơi quá”.
Thấy Yumi cứ lặng lẽ nhìn nhỏ thì nhỏ hối cô bé ngồi xuống ghế. Sao ta không ngồi xuống nói chuyện nhỉ? – Nhưng đàn em của nhỏ chẳng hề để ý.
“U, um… Monica sempai này. Em nghĩ nếu là chị thì hẳn chị sẽ trở thành nữ tư tế thôi. Bởi nữ tư tế tập sự đến được bài thi cuối thực sự rất hiếm”.
“Hướng dẫn những nữ tư tế tập sự mới những kỹ năng Shinryoku cơ bản nhất ư, hướng dẫn á?”
“D-dạ!”
Trông vô cùng vui vẻ, Yumi cứ gật đầu lia lịa.
“Vậy thì chị không phải dọn ra khỏi đây… em vẫn còn muốn học hỏi nhiều điều ở chị cho đến tận lúc này”.
Hoàn toàn khác biệt với đứa đàn em…
Monica lặng lẽ cất tiếng, cúi mặt.
“Chị nghĩ chị chẳng còn gì để dạy em nữa cả. Phần còn lại hoàn toàn phụ thuộc vào em”.
“… Không thể nào”.
“Không phải chị lạnh lùng. Chỉ là em đã tiến bộ rất nhiều. Chị đang khen em đấy”.
Lần này thì Yumi gục đầu đầy thất vọng.
“… Chị đi thật, đúng không?”
“Ừ, đó là điều mà chị đã quyết định trước bài thi cuối. Nếu kết quả không đạt thì đành chịu”.
“Chúng ta không thể… gặp lại ư?”
Nhỏ không còn là nữ tư tế tập sự, tức nhỏ sẽ rời khỏi căn phòng này, rời khỏi tòa tháp.
Thường thì thế, tuy nhiên…
“Trong trường hợp này thì chưa chắc à”.
“Ơ?”
“Có khi chúng ta sẽ gặp lại nhau ở một nơi không ngờ đấy em ạ”.
“… Thế”.
Ý chị là sao nhỉ – Đó là những gì mà Yumi rất muốn nói ra.
“Chào nhé, Yumi. Chị sẽ cổ vũ em trên con đường trở thành một nữ tư tế xuất chúng”.
Vác hành lý lên vai, Monica vẫy chào đàn em của nhỏ.
Rồi ba năm sau.
Lúc đó, cả hai đều không nghĩ rằng họ lại một lần nữa gặp nhau trong tháp.