Vùng tám bảy – Không phận bộ chính trị.
Có rất nhiều những hòn đảo không tên nằm trong quần đảo trôi dạt , một trong số đó được bao phủ trong cánh rừng nguyên sinh bạt ngàn.
“Đây, nhiệm vụ hoàn tất nhé”.
Igun – I gật đầu thỏa mãn sau khi hắn mang lại đôi găng tay trắng.
Cho tay vào túi áo ngực của chiếc áo khoác đen, hắn lôi ra một chiếc đồng hồ để kiểm tra thời gian.
Còn bảy phút nữa là giữa trưa. Hắn muốn đi dạo dọc theo cánh rừng nguyên sinh, nhưng hắn buộc phải gặp Maha, vốn rất khắt khe về mặt thời gian. Thời gian vừa đúng giờ hẹn, hẳn Maha đang bực mình vì phải đợi.
Lúc đó…
“Hử? Có người gọi sao?”
Điện đàm trong túi áo hắn rung lên.
“Chào – à, nhọc cho các vị quá. Thí nghiệm hoàn tất rồi sao? Tuyệt… Ơ, không tốt tí nào! Chuyện xảy ra… hừ”.
Sau khi nghe điện đàm xong.
“Ô, tên bù nhìn của ngài Maha thua rồi à? Thùng nước bị hủy diệt ư?”
Khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười nham hiểm.
“Lạ nhỉ. Tôi cứ ngỡ ngài Maha rất tự tin với con bù nhìn của ngài ấy chứ. Ô? Người của Thiên kết cung … Sennenshi? Ơ, con rối kia được điều khiển tự động nên ngài Maha không hề có ý tưởng nào… Haha, thật nực cười. Sao tôi biết được?”
Hắn nói cứ như hát.
Giọng của I-gun I đầy vui vẻ.
“Phải, nhiệm vụ của tôi ở đây đã hoàn thành. Màn hình của ‘tinh thể cấm ky’ cũng như thùng nước có ‘đứa trẻ ngủ vùi’ đã hoàn toàn bị hủy diệt. Hì, giờ tôi về đây”.
Hắn ngắt cuộc gọi và cho điện đàm vào túi.
“Thế à… ra đó là chuyện đã xảy ra… mừng trở lại”.
Nụ cười ban nãy của hắn càng lúc càng rộng hơn.
“Mừng trở lại, Sheltis. Ta đợi ngươi cũng khá lâu rồi”.
Giang rộng đôi tay, I-gun I nhìn lên bầu trời. Giống như hắn đang chờ đợi một ai đó từ rất lâu rồi vậy.
“Thế này cô đơn lắm. Ta đã đợi chuyện này từ rất lâu… Ta luôn đợi ngươi trở về mà. Nhanh, nhanh, nhanh nữa lên, về bên ta”.
Nhanh, nhanh nữa, nhanh lên. Hãy dùng mateki của ngươi để lấp đầy khoảng trống bên trong ta.
Trắng hơn tuyết, và đen hơn màn đêm.
Đỏ hơn máu tươi, xanh hơn biển cả.
Một màu sắc rạng rỡ hơn mặt trời, mặt trăng, những vì sao, và cầu vồng.
Hãy nhuộm bản thân ta bằng những màu sắc ấy.
Chuyển ta thành màu sắc của ngươi đi… để ta có thể ở bên ngươi”.
Một cơn gió nhẹ thổi qua rừng cây.
Khi sự tĩnh lặng trở về với khu rừng thì hắn đã không còn ở trên quần đảo trôi dạt nữa.