“Trực ca đêm, ngủ bù đã. Gặp sau – Sheltis”.
Một mảnh giấy viết tháu gắn trên cánh cửa.
Đồ đạc trong phòng cậu chỉ gồm giường, tủ, bàn và ghế. Về mặt tốt thì trông rất ngăn nắp và thoải mái, còn nói thẳng ra thì chẳng có gì đáng nói cả. Còn ở một góc phòng thì-
Có một thanh niên đang ngủ, nhịp thở đều đặn lên xuống.
So với một chàng trai thì bàn tay thanh mảnh của cậu trông khá mong manh, còn gương mặt phảng phất đôi chút nữ tính. Mớ tóc màu đỏ trà phảng chút tím của cậu không được gọn gàng cho lắm, cứ như được cắt tỉa sơ sài vậy. Dựa trên chiều cao thì có thể đoán cậu trong khoảng mười sáu đến mười bảy tuổi. Tuy nhiên khi ngủ trông cậu cứ như trẻ lại một hai tuổi.
“Phù…”
Chẳng biết cậu đang nói mơ, hay chỉ đơn thuần là hít thở.
Bên cạnh chiếc giường cậu đang nằm là một chiếc tạp dề gấp gọn vắt sau lưng ghế. Dưới sàn là một mảnh giấy nằm lăn lóc với dòng chữ “Thời gian biểu, Sheltis”.
Cậu quên tắt đèn trên trần, và dưới ánh sáng của nó chỉ mỗi chiếc đồng hồ ngay cạnh cái gối kêu tíc tắc với thời gian. Lúc đó-
“Shel-nii, Shel-nii!”
Cánh cửa phòng bất thình lình bật mở, và một cô bé đứng ngoài hành lang thò đầu vào phòng.
Đó là một cô bé thơ ngây mới được khoảng năm, sáu tuổi, cặp mắt cô bé ngập tràn niềm vui. Mái tóc màu đen sáng được thắt lại thành hai bím, và một chiếc khăn màu xanh da trời quàng quanh cổ cô bé. Diện mạo của cô bé khiến cho người đối diện phải có một ấn tượng lâu dài.
Sau khi quét qua nhìn quanh phòng, cô bé bất thình lình nhìn vào một điểm, đó chính là cậu thanh niên vẫn đang thiêm thiếp ngủ. Sau khi nhìn cảnh đó một lúc thì-
“… À!”
Cô bé vỗ hai tay vào nhau rồi nở một nụ cười tinh quái, sau đó chạy xộc vào căn phòng nhỏ.
“Shel-nii, Shel-nii-“
Cô bé chạy đến cái ghế cạnh giường, và sử dụng nó làm bàn đạp để thực hiện một cú nhảy.
Tiếp theo thì…
“Shel-nii, đến giờ, DẬY RỒI – -!”
“Ứ?”
Một tiếng thụp trầm đục.
Cú phi thân của cô bé trúng trực tiếp vào đầu chàng trai.
“… Con gái không được nhảy nhót như thế.”
Lấy tay ôm cái đầu vẫn còn đau nhức, Sheltis nhấc thân ra khỏi giường.
“Oaa- cái giường tuyệt quá ha. Cơ thể cứ lún xuống ấy nhỉ?”
Bởi giường được làm từ vật liệu có tính đàn hồi chứ sao… Ê Yuto, có nghe anh nói không đấy?
“Ơ-nhưng…”
Cô bé tên Yuto ngừng nhún nhảy trên giường, và ngẩng đầu lên nhìn.
“Eyri-nee nói nếu em làm thế chắc chắn anh sẽ dậy mà”.
“… Anh sốc quá mới dậy đấy. Trong giấc mơ của anh cánh đồng xinh đẹp tự nhiên nhuốm màu đỏ máu”.
“Nhưng Shel-nii cuối cùng cũng dậy rồi. Nhanh nhanh tới quảng trường đi! Eyri-nee nhắn Shel-nii tới càng nhanh càng tốt”.
Sheltis miễn cưỡng trèo ra khỏi giường vì gấu áo cậu cứ bị kéo riết.
“Quảng trường hử? Nhỏ này lại thí nghiệm gì nữa đây?”
“Mmm, thì như thường lệ thôi! Nhanh nhanh lên!”
Yuto vẫy vẫy tay hối thúc.
“Thật là, Eyriey toàn thích mang lại phiền phức cho anh thôi…”
Cậu lấy một áo khoác ngắn vắt lên vai và ra ngoài với chiếc áo trắng và quần đen mặc nãy giờ khi đang ngủ.
… Giờ nghỉ vốn đâu dễ kiếm nay đã mất.
Sau khi để lại tờ thời gian biểu lên mặt bàn, Sheltis rời khỏi nhà.
Quán cafe sân vườn Hai chú thiên nga nằm trên tuyến phố chính của Khu dân cư.
Nơi gọi là “quán cafe” này thực chất chỉ là bề nổi, món hồng trà của quán cũng tầm thường. Tuy nhiên đó là một quán rất kỳ lạ, các món bánh và thực đơn món ăn thay đổi hàng ngày khiến nó trở nên nổi tiếng trong mắt khách hàng.
“Bếp trưởng à, cô đang bận sao?”
Sau khi bảo Yuto đợi bên ngoài, Sheltis mở cửa phụ nhà bếp. Cùng với âm thanh phát ra từ cái máy rửa chén tự động đang tích cực làm việc là mùi hồng trà quen thuộc.
“Ara, Sheltis, cháu đến đây tình nguyện giúp cô à?”
Trong căn bếp vốn đang rỗi rãi do đã qua bữa trưa là một phụ nữ với mái tóc vàng búi cao quay đầu về phía Sheltis.
Dù thế tay cầm dao của bà vẫn cứ cắt rau không ngừng.
“Làm gì có ạ? À phải rồi, con ra ngoài một lúc được không? Eyriey nói nhỏ lại thí nghiệm mấy thứ máy móc mới ở quảng trường”.
“Không hay đâu. Nếu con không đến ngay thì lại có người bị thương nữa cho xem. Vì đằng nào mấy cái máy đó cũng ngoài tầm kiểm soát tiếp nữa thôi”.
Bếp trưởng đặt con dao xuống cái thớt rồi khoanh tay với gương mặt nghiêm nghị. Dù cho bà là chủ quán cafe, nhưng do sở thích cá nhân nên bà thích được gọi bằng “bếp trưởng” hơn.
“Nhớ về đây trước khi hết giờ nghỉ nhé. Quán đang thiếu người đấy”.
“… Quán bận thế mà cô vẫn có dư thời gian để thử món mới sao ạ?”
Sheltis thở dài khi nhìn thấy tấm lưng của bà chủ.
Căn bếp chật cứng nguyên vật liệu. Trong suốt hai năm làm chân sai vặt trong tiệm này, Sheltis chưa hề thấy được một ngày mà công thức nấu ăn cũ được dùng lại.
“Không phải kết hợp mới đâu, mà là một món mới hẳn hoi. Fufu, đợi mà xem nhé.”
Bàn tay của bà bắt đầu cắt tỉa những quả cây trang trí mà không hề thay đổi hướng nhìn. Thực sự một lượng lớn khách thích các món ăn của bà nên đành chấp nhận thế thôi.
“Thế lại lần nữa, tối nay ăn gì đây bếp trưởng?”
“Món bít tếch thân mềm nóng sốt Mumu và súp đặc cây hoảng sợ Jirususu”.
“Dẹp tên các món ăn sang bên, không phải nguyên liệu sử dụng có hơi ghê ghê sao cô?”
Những chiếc vỏ bự màu hồng của một sinh vật nhuyễn thể trên thớt chính là Mumu thân mềm, trong khi cái cây màu đỏ sáng đầy gai đang bốc hơi đằng kia chắc là cây Jirususu.
“Ara, đừng đánh giá mọi thứ chỉ dựa vào vẻ ngoài chứ. Tất cả chúng đều rất ngon à.”
Bếp trưởng che miệng cười.
“Mumu thân mềm và cây Jirususu đều chứa chất độc chết người cả… nhưng chúng đều rẻ mà.
“Bếp trưởng à- Cô mới nói gì ạ?”
Đừng lo, cô đã dọn dẹp sạch sẽ phần có độc rồi. Chúng tuyệt đối an toàn.
“… Nhìn nụ cười nguy hiểm của cô thì thật khó mà tin được lắm”.
“Mà cũng có sao đâu khi chính con sẽ là người test thử xem có độc hay không mà Sheltis?”
“Con ư?”
Sheltis giật lùi một bước vì quá sốc. Ngay lúc đó bếp trưởng quay người trở lại với cái bình trước mặt.
“Được rồi, thôi nói nhảm là vừa. Nhanh đưa Eyriey về thôi. Một mình cô không thể giải quyết mọi thứ mà không nhờ tới hai đứa được.”
“Thôi con đi… Khéo ở lại phải làm cái que thử độc mất thôi”.
Cúi chào bếp trưởng đang vẫy tay. Sheltis rút khỏi bếp.
***
Gió mát quá đi.
Một cơn gió thổi qua mái tóc màu đỏ trà của Sheltis, kiểu như muốn đẩy cậu một cái từ sau lưng vậy.
“… Mình bị đuổi xuống khu dân cư từ Thiên kết cung đến giờ đã được hai năm rồi sao?”
Chàng thanh niên Sheltis đang đứng bên đường với cảm giác mất mát giờ ngẩng đầu lên.
Những đám mây trắng như bông bị gió thổi tan thành từng mảnh, sau đó mỗi cơn gió đi về một hướng. Bất chấp trời mưa hay nắng, thậm chí tuyết rơi, không hề có ngày nào mà không có gió thổi cả.
Đó chính là đặc trưng của thành phố – mà không, của lục địa mà loài người đang sống mới đúng.
Lục địa trôi dạt – Orbie Clar.
Đó là tên của lục địa dưới chân loài người hiện tại, cũng là tên của thế giới loài người đang sống.
Lục địa trôi lững lờ trên bầu trời ở khoảng cách mười ngàn mét so với biển băng vĩnh cửu – chính là Orbie Clar, vùng đất duy nhất mà con người sinh sống.
Chẳng ai biết được làm thế nào, hay vì đâu mà lục địa này lại trôi nổi trên bầu trời như vậy. Tuy nhiên theo như truyền thuyết thì lục địa này đã trôi lững lờ trên biển băng vĩnh cữu cả ngàn năm trước rồi.
Từ khi lịch sử bắt đầu được ghi chép lại thì loài người đã hiện diện ở lục địa trôi dạt này.
Hằng hà sa số những hòn đảo trôi dạt xung quanh Orbie Clar đều mang trên mình những cối xay gió lớn để tận dụng những cơn gió không ngừng này nhằm sản sinh ra điện.
Sau đó điện được truyền tới lục địa chính, Orbie Clar qua hệ thống dây cáp điện.
Tức xã hội tiến lên mức cơ giới hóa một cách hoàn toàn tự nhiên. Xe gắn máy và xe hơi di chuyển trên đường hầu hết là những phương tiện chạy bằng điện, di chuyển trong khi lơ lửng trên không cách mặt đường vài tấc. Còn khi ngước nhìn lên bầu trời sẽ thấy những chiếc máy bay thon gọn duyên dáng bay ngang qua.
“… À mà Yuto đâu rồi nhỉ?”
Nghe tiếng bước chân sau lưng khiến Sheltis quay người lại, và nhìn thấy cô bé lẫm chẫm chạy về phía cậu.
“Shel-nii, sẵn sàng chưa?”
“Hừm, ta đi được rồi.”
Yuto bám chắc vào Sheltis từ lúc cậu gật đầu.
“Shel-nii. Em muốn điều này.”
Cô bé vừa nhún nhảy vừa chỉ tay. Cô bé này muốn gì đây? Vừa nói chuyện vừa đi chăng? Ngay lúc Sheltis định hỏi thì Yuto mỉm cười ngẩng đầu lên.
“Yuto muốn được bế cơ”.
“À – Hiểu rồi”.
Cậu khuỵu xuống và bế cô bé lên vai rồi đứng dậy trở lại.
“Oaaa – cao quá! Em cao hơn Shel-nii rồi này!!!”.
“Đợi – đợi đã Yuto! Đừng có lắc lư thế, nếu không anh không đứng vững được đâu.”
Sau khi làm dịu cơn phấn khích của cô bé đang ngồi trên vai mình. Sheltis bắt đầu đi về phía bắc đường chính.
Những con đường của lục địa trôi dạt này gần như được lát bằng những viên gạch màu xanh sáng. Người ta bảo rằng bề mặt của chúng, vốn phát ra những tia sáng màu bạc mạnh mẽ khi được ánh sáng mặt trời chiếu sáng có tác dụng như hệ thống điều nhiệt, có khả năng giữ cho nhiệt độ được ổn định không phụ thuộc mùa.
“Shel-nii, nhìn sau lưng anh kìa. Thời tiết thật đẹp, và chúng ta có thể thấy tòa tháp rõ lắm!”.
“Hở…?”
Cậu quay người lại đằng sau khi nghe thấy tiếng Yuto.
Ở một khoảng cách tương đối xa so với khu dân cư hai, ở trung tâm lục địa trôi dạt này-
Sừng sững một ngọn tháp cao chọc trời.
Thiên kết cung .
Được xây ngay trung tâm Orbie Clar, đó chính là công trình kiến trúc lớn nhất lục địa.
Với chiều cao hai ngàn mét, hai trăm chín mươi mốt tầng, đây chính là tòa tháp có chiều cao vượt quá cả chiều cao mà chim có thể bay, mây có thể trôi, chĩa thẳng lên bầu trời.
Yuto vẫn nhớ những gì Shel-nii nói. Nữ hoàng ở tầng cao nhất tòa tháp, và ở tầng dưới đó là năm nữ tư tế.
Nữ hoàng và năm nữ tư tế. Không một ai ở Orbie Clar không biết họ. Ngọn tháp Thiên kết cung chính là nơi được xây dựng đặc biệt dành riêng cho họ.
Đúng vậy. Vì họ chính là những người phụ trách “kết giới” bảo vệ lục địa trôi dạt này-
Hừ…
“Ơ, Shel-nii ghét tòa tháp ấy ư? Yuto thích nó vô cùng- trông nó lấp lánh đẹp thật mà”.
“Anh không ghét nó… Chỉ là anh có những ký ức đậm nét về nó thôi”.
Yumi, giờ đây cậu ra sao?
Dưới ánh mặt trời rạng rỡ, Sheltis nheo mắt lại và nhìn lên đỉnh tháp.
Từ khi mình đến khu dân cư này, mình đã hiểu được thêm nhiều điều về việc con người có thể sống thanh bình trên lục địa trôi dạt này nhờ có những người làm việc không ngừng nghỉ trong Thiên kết cung kia.
“Ký ức? Shel-nii từng vào trong tháp rồi sao?”
Vừa cõng Yuto, vốn đang há hốc miệng vì ngạc nhiên, Sheltis vừa lắc đầu vừa mỉm cười cay đắng.
“Đó là chuyện đã lâu lắm rồi. Mà Eyriey vẫn đang đợi chúng ta ở quảng trường, đúng không? Nếu không đến đó nhanh lại bị la nữa đó em.”
“À đúng nhỉ! Shel-nii, nhanh nào! chạy đi!”
“Ừ, ừ… Yuto này, anh cứ ngỡ em quên sạch cả rồi.”
Cậu quay người lại về phía quảng trường.
Quay lưng lại tòa tháp, Sheltis bắt đầu bước đi.
***
“Chẳng phải rất đẹp sao Shel-nii! Nhiều cờ xinh quá!”
Ngay khi đến quảng trường, Yuto bắt đầu trở nên vui vẻ.
“… Ra là lễ hội ngàn sao sắp đến rồi.”
Sau khi đặt Yuto xuống đất, Sheltis nhìn quanh quảng trường.
Qua quãng đường do con người làm ra thì đến cánh đồng xanh trải dài trước mắt họ.
Quảng trường Len-
Trong một khoảng không gian trống đủ lớn để tổ chức một đại hội chạy nước rút, những chiếc lá màu xanh đen trông sống động hơn dưới bàn tay chăm sóc tận tình của con người, con trẻ chạy chân trần trên quảng trường. Ở một phía quảng trường thì cờ phướn đủ màu tung bay trong gió, và ngay dưới đó là những quầy hàng nhỏ đứng san sát.
Vô vàn lá cờ và quầy hàng hẳn nhằm chuẩn bị cho một lễ hội lớn sẽ được tổ chức ở quảng trường này.
“Thế nào, Shel-nii? Em rất trông đợi lễ hội này đó! Em nghe nói các quầy hàng bán nhiều đồ ăn lắm!”
“… Trước đó chúng ta phải đối mặt với một thứ nhiều áp lực hơn em ạ”.
Sheltis khoanh tay nhìn về phía trước mặt.
Một con robot màu xám đang rượt theo một cô gái tuổi teen đang mặc đồ bảo hộ.
“Sh… Sheltis! Nhanh cứu tui coi – - !.
Đó là một con robot toàn thân đầy gai nhọn, trông cứ như được tạo thành bởi hằng hà sa số những cây kim sắc nhọn.
Chiều cao của nó cũng ngang ngửa Sheltis. Và nó đang ngoan cố đuổi theo một cô gái đang chạy trối chết với những cử động linh hoạt khác hẳn với kiểu của một cỗ máy.
“À. Lần này nó hoạt động trơn tru hơn rồi. Hẳn Eyriey đã dành nhiều công sức cho nó lắm nhỉ?”
“Này… Này Sheltis! Đây không phải là lúc ông ấn tượng với nó đâu… Oa! Đau-đau quá! Đau thấu trời xanh! Đừng có tìm chỗ trốn đằng kia nữa, nhanh cứu tui coi…!”
Eyriey ngoái đầu lại phía sau, gào to sau khi bị gai nhọn của con robot chích vào lưng.
Với cặp mắt nâu, một thân thể nhỏ nhắn với mái đầu đầy những lọn tóc màu cam luộm thuộm. Mười sáu tuổi, nhỏ hơn Sheltis một tuổi, có sở thích kỳ quặc là nghiên cứu về máy móc.
“Lại nữa rồi, mà lần này nó rất là khá nhé. Em có đồng ý không Yuto?”
Cậu nhìn vào cô bé bên cạnh mình. Đôi mắt cô bé sáng bừng lên.
“Hihi. Eyri-nee giỏi quá!”
“Đừng… đừng nói chuyện nữa mà, nhanh làm điều gì đó đi~~~~!”
Ở một Orbie Clar được cơ giới hóa đến mức này thì tồn tại rất nhiều robot có thể mô tả chính xác những cử động của con người. Dù vậy muốn tạo ra được nó cần có một kỹ năng nhất định về kỹ thuật.Eyriey hẳn là người duy nhất ở lục địa có thể lắp ráp được một con từ đầu, hoàn toàn do sở thích cá nhân cả.
“… Vấn đề ở chỗ, Máy móc của Eyriey luôn bất ngờ không thể điều khiển được”.
Sau khi quan sát được một lúc thì cỗ máy vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.
Nhỏ này cứ luôn lắp ráp máy móc ở quảng trường, và chẳng biết tại sao lúc nào chúng cũng đều không kiểm soát được. Người dân ở quảng trường đã quá quen với cảnh này, và có khá nhiều người đang đứng cổ vũ cuộc rượt bắt giữa hai đối tượng. Chẳng ai sợ hãi cả.
“Thế tui lại phải làm gì đây? Như thường lệ à?”
“Đúng… Đúng vậy! Ấn vào cái nút sau lưng đồ quỷ sứ này đi!”
“Tui đang nghĩ tại sao bà không chế ra một bộ điều khiển từ xa cho tiện nhỉ?”
“Ngay lúc tui đang định làm một cái thì cái máy này mất kiểm soát đấy chứ-“
… Đã nói rồi, ít nhất phải làm bộ điều khiển từ xa trước đã.
Sheltis nuốt vào những gì định nói ra, rồi chuyển nó thành một tiếng thở dài.
“Dù sao đi nữa thì Yuto cũng nên kiếm chỗ trốn đi em. Ở đây nguy hiểm lắm”.
… Có vẻ như mọi thứ hơi rắc rối hơn thường lệ.
Trông cảnh con robot rượt theo Eyriey khá hài hước, tuy nhiên không thể bỏ qua việc nó được một động cơ khá mạnh hỗ trợ. Suy cho cùng, sức mạnh của nó đủ để nâng một thanh kim loại vài trăm kí lô. Ngay đến một người lớn trúng một quyền của nó cũng văng xa hàng mét.
“Được rồi, đầu tiên…”
“-*Kịch*. Cậu bắt đầu lao tới bằng cách đá nhẹ vào nền đất, rồi dần tăng tốc. Gió thổi rạt qua tai cậu, trong khi khung cảnh trong mắt cậu cứ mờ dần.
“Khuỵu xuống coi!”
Không đợi đến lúc Eyriey làm vậy, đầu ngón chân của Sheltis chạm mạnh vào nền đất.
Một cú bật vượt quá chiều cao của một người trưởng thành hay con robot, có cảm giác như ảnh hưởng của trọng lực đã bị loại bỏ. Bàn chân phải của Sheltis hạ cánh an toàn xuống vai phải con robot, vốn đang sắp bắt kịp Eyriey.
*Crắc*. Tấm kim loại che vai cong đi do cú va chạm, và tư thế con robot trở nên loạng choạng. Tuy vậy nó vẫn không dừng lại. Ngay lúc Sheltis đáp xuống thì con mắt của đối thủ tập trung vào cậu.
“Khá đấy… chỉ một cú đá vẫn chưa đủ sao?”
Cậu uốn người để tránh cú đấm bằng tay trái, sau đó nhìn vào những bàn tay đang tiến đến chỗ mình như một cú kẹp. Các chi tiết máy móc to đùng như khúc gỗ đang tiến đến chỗ cậu từ góc chết phía trên đầu…
*Hây*!
Một âm thanh nhẹ cất lên. Lúc đó những người chứng kiến mọi thứ từ đầu đến giờ đều nín thở. Lý do là nhân ảnh của cậu thanh niên chợt mờ đi trong khoảnh khắc-và chỉ trong một cái chớp mắt cậu đã nhảy lên cánh tay của con robot.
Tất cả mọi thứ đều diễn ra chỉ trong một sát na. Chỉ cần một sai lầm nhỏ thôi cậu sẽ bị bàn tay của con robot thổi bay ngay. Dưới góc nhìn của một người bình thường hẳn sẽ không cho phép cậu thực hiện những hành vi mạo hiểm như thế.
“Ồ ồ”
Cậu nhảy lên vai con robot từ bàn tay nó, và đặt tay lên đầu nó. Rồi sau đó cậu chống tay thực hiện một cú lộn mèo và đáp xuống sau lưng con robot… Cái nút đây phải không nhỉ?
Cậu ấn vào cái nút màu đỏ lồi ra từ sau lưng. Con robot khựng lại trong một thoáng.
“Phải rồi, thành công lớn nhé… Ê?”
Một cảm giác kỳ quặc thoáng qua cậu, làm cho Sheltis phải chớp mắt và đứng như mọc rễ trên nền đất.
Dù cho không thể cử động thì con robot vẫn dao động nhè nhẹ. Lạ thật đấy. Lý ra nút stop phải buộc mọi cơ chế cử động ngừng hoạt động cả chứ.
“À, Sheltis này! Ngừng chút đã!”
Tiếng của Eyriey phá tan sự yên lặng.
“Ấn cái nút màu xanh ấy, vì nút đỏ là nút tự hủy mà.”
“… Bà vừa mới nói cái gì thế?”
“Tui bảo nút “dừng lại” là nút màu xanh cơ mà. Đừng bao giờ ấn vào cái nút màu đỏ”.
… Mình vừa mới ấn vào cái nút màu gì vậy trời?
Sheltis chẳng nói chẳng rằng, quay nhìn con robot lần nữa.
Ngay phía dưới nút màu đỏ bự chà bá là cái nút be bé màu xanh. Nhìn kỹ hơn thì trên nút đỏ có viết “đừng ấn” bằng chữ viết tay rất xấu.
“Chẳng lẽ ông đã ấn vào rồi sao?”
“Đừng có chế ra thứ nguy hiểm như vậy chứ – - !”
Chẳng còn thời gian để chạy nữa, Sheltis giờ đã bị đám khói đen tỏa ra từ con robot nuốt chửng.
“Thật là- người bình thường đâu ai ấn vào cái nút màu đỏ, rõ là màu cảnh báo nguy hiểm, phải không Yuto?”
“Dạ, Eyri-nee”.
Yuto và Eyriey vui vẻ bước đi, tay nắm tay.
“… Thôi thì có lẽ lỗi tại mình vì đã không quan sát kỹ.”
Một lúc sau Sheltis bắt kịp hai người kia.
“Mmmm? À, đừng lo. Tên nó là nút tự hủy, nhưng thực ra chỉ là một thiết bị tạo khói bình thường thôi”.
“Tui không nghĩ vấn đề nằm ở đó đâu!”
Cậu cố vẫy tay và trụ vững tư thế. Dù nói vậy nhưng do cậu ngay lập tức nhảy ra nên thân thể của cậu không ám khói đen.
“Nhưng nhờ có ông mà tui cuối cùng cũng được cứu”.
Eyriey nói trong khi mặc bộ đồ bảo hộ dính đầy dầu mỡ.
“… Nhìn thấy nụ cười của bà thì đúng là tui không cách nào nổi cáu với bà được”.
“Hơ? Sheltis, chuyện gì vậy?”
“Không, không… có gì”.
Cái nhìn của nhỏ làm Sheltis cảm thấy ngượng nên vô tình quay mặt đi… Đúng vậy, cậu lúc nào cũng dấn thân vào nguy hiểm do tự mình muốn thế. Dù cho mỗi ngày đều bận rộn, thì tận đáy sâu những ngày đó hoàn toàn thỏa mãn. Trong hai năm ngắn ngủi kể từ khi cậu đến khu dân cư thì cuộc sống hiện tại của cậu đâu đến nỗi tệ.
“Nói thế chứ Shel-nii thực sự rất giỏi! Ai ai cũng khen Shel-nii bảnh như thế nào!”
Yuto đang nhắc lại câu chuyện đã xảy ra ở quảng trường.
“Thế à? Anh thấy mấy chuyện đó cũng thường thôi.”
“Thôi thôi. Đừng đùa nữa”.
Eyriey lắc đầu.
“Tui cứ toát mồ hôi lạnh cứ mỗi khi nhớ lại cảnh bị một con robot điên khùng rượt chạy nè. Mã lực của nó chẳng phải chuyện đùa đâu. Sheltis có thể né được nó, nhưng nếu bị nó đá một cú thì tui chả dám nghĩ tới cảnh tượng tiếp theo đâu… Thật nguy hiểm quá mà!”
“… Bà đã nói thế thì lần sau làm con bé bé hơn đi, để không phải lo về việc nó nổi điên bất tử.”
Ngay lúc đó Yuto thọc vào lưng cậu, biểu thị muốn được cõng. Sau khi bế cô bé lên vai, Sheltis lại tiếp tục bước đi.
“Tui có thể làm gì đây? Nếu tui không thử con robot ở kích thước đó thì tui không thể nào biết được cơ chế chuyển động của các thiết bị di chuyển đâu. Nhưng nhờ có nó mà tui có thể độ lại cái xe trước cuối tuần này.”
“Cuối tuần?”
Sheltis ngẩn người ra trong thoáng chốc. Cậu không có chút ý tưởng nào về việc Eyriey độ lại cái xe cả. Trước cuối tuần… có chuyện gì đã xảy ra chăng?
“Quên rồi sao? Chẳng phải mọi người đồng ý tổ chức một bữa tiệc thịt nướng ngoài trời cuối tuần này à?”
“Mọi người là những ai?”
“Đó là Yuto, Eyri-nee và Shel-nii.”
Yuto, vốn dĩ đang ngồi trên vai cậu nhấn mạnh thêm điểm đó bằng cách đu đưa cả hai chân.
“Ơ, anh đâu đã nghe gì”.
“Lạ thế. Yuto chưa nói gì với Sheltis à?”
“Eyri-nee chưa báo cho Shel-nii ư?”
Cả hai cô gái đều khựng lại cùng một lúc. Có vẻ như người này cứ tưởng người kia đã báo Sheltis rồi.
“… Thế nào cũng được. Cuối tuần tức là ngày mốt, đúng không? Quyết định hơi bị bất ngờ à – liệu cửa tiệm có thể chi trì nổi không thế?”
Cậu nghĩ về Bếp trưởng, hẳn vẫn đang đợi cậu trở về trong căn bếp của quán Hai chú thiên nga . Nếu cả cậu và Eyriey đều nghỉ việc cùng một lúc thì trong quán chỉ còn lại mỗi bà.
“Hừm, tui đã báo rồi nên đừng lo. Lúc đó Bếp trưởng có nói: “Tốt nhất là chuẩn bị tinh thần trước khi về đây đấy!”
“Bếp trưởng tức lên chứ gì? Hẳn rồi mà”.
“Chẳng quan trọng. Tiếp sau niềm vui bao giờ chẳng là nỗi đau chứ”.
Sau khi nghe Eyriey nói một cách thoải mái như thế thì Sheltis chẳng còn cách nào hơn ngoài ôm đầu gào: “Đầu tui mới nãy bị Yuto đá một cái giờ đau trở lại rồi”.
Những ngôi sao sáng trên bầu trời đêm như những hạt ngọc tô điểm cho vẻ đẹp của bầu trời.
Sau khi mặt trời lặn, người ra đường thưa dần thì quán Hai chú thiên nga cũng sắp đóng cửa. Cửa hàng không có giờ đóng cửa cố định. Thay vào đó họ chỉ đóng cửa khi hết khách.
Dù có cơ giới hóa đến mức nào đi nữa thì cuối cùng những việc thế này vẫn chỉ có con người làm được.
Cậu lau từng cái bàn đặt trên lề đường, sau đó xếp lại ghế rồi dồn về một chỗ trước khi bưng bàn vào trong quán. Do số lượng nhiều nên việc này khá là tốn thời gian.
“Xong hết rồi nhé!”
Sheltis dừng lại và nhìn quanh trước khi ngẩng đầu nhìn trời.
Sao sáng quá.
Vào buổi sáng trời quang mây tạnh, còn vào đêm là một bầu trời đầy sao không có gì ngăn cản tầm nhìn.
Gió thổi không phút nào ngơi trên khắp Orbie Clar. Nhờ thế mà không có đám mây nào trụ lại Orbie Clar quá lâu. Mặc dù trong năm thường xuyên có mưa nhưng chưa bao giờ quá nặng hạt. Ngay cả lúc mưa bất thình lình chỉ việc nấp ở một chỗ trú chân nào đó có sẵn ở khu dân cư thì trời sẽ quang ngay lập tức.
“Bếp trưởng à. Con xếp gọn rồi-“
“Cảm ơn con, con nghỉ được rồi. Con gọi Eyriey giúp cô được không?”
Tiếng Bếp trưởng vang vọng từ trong cửa hiệu.
“Hừm. Giờ này chắc Eyriey đang ở trong phòng”.
Cậu giặt sạch giẻ lau bàn rồi bước vào bên trong tiệm. Đi dọc lối đi dành cho nhân viên cậu đến được gian nhà nghỉ dành cho nhân viên.
Chỉ có ba người làm việc ở quán Hai chú thiên nga , ngoài bếp trưởng kiêm chủ quán thì hai người còn lại là nhân viên tạm thời. Một trong hai là Sheltis, với nhiệm vụ rửa chén và làm việc vặt, chẳng hạn như bồi bàn.
Người thứ hai là Eyriey, cũng sống ở khu dành cho nhân viên như cậu.
“Eyriey, có trong đó không?”
“Vào đi, cửa không khóa-“
Ngay lúc cửa bật mở thì một thứ mùi như dầu máy xộc vào mũi.
“Ầm ầm”… Âm thanh cứ như côn trùng đập cánh phát ra từ những màn hình chất đầy bốn góc phòng, cũng như từ chiếc máy tính khổng lồ kết nối với nó.
“Oa! Phòng bà lại mới nâng cấp nữa sao?”
Nhìn xuống dưới chân thấy chừng chục sợi dây cáp quấn vào nhau.
“Ehehe, tui đã sửa lại cái máy tính mới bằng lương vừa lãnh. Tốc độ xử lý giờ tăng lên gấp hai nhé”.
“… Nó có công dụng gì vậy?”
“Tốc độ chính là điểm sống còn của một cỗ máy mà. Chẳng phải như thế sẽ trông bảnh hơn sao!”
Nhỏ đứng trên ghế vừa nói, ra chiều thỏa mãn lắm.
“Được rồi, có tin tốt cho bà đây Eyriey. Cái máy rửa chén của tiệm trục trặc rồi”.
“Không thể nào?”
“Với lại một số nút bấm trên máy tính tiền bị hỏng, và đèn trong toilet bị mờ”.
“Ôiii – bực mình quá đi, đúng thời điểm quyết định mới chết!”
Eyriey bứt tóc với một vẻ mặt đầy cau có. Công việc của nhỏ là bảo trì thiết bị trong tiệm. Phạm vi công việc của nhỏ từ sửa máy cho đến trang trí trong quán. Nhìn thì có vẻ nhàn, nhưng rắc rối xảy ra rất thường xuyên.
“… Đành chịu vậy. Sửa xong tui sẽ quay lại”.
“Thời điểm quyết định?”
“Ờ, lúc này đó!”
Nhỏ chỉ về phía màn hình phía trước.
Trên màn hình màu xanh là một vỏ bọc hình chữ nhật khá phức tạp đang được vẽ bằng con trỏ.
“Thí nghiệm hôm nay đấy. Động cơ điều khiển robot hoạt động khá tốt khi thử nghiệm ở quảng trường. Có thể tối nay tui sẽ hoàn tất phần hiệu chỉnh sau cùng”.
“Bà tính cài đặt nó vào cái xe mà chúng ta sử dụng để đi dã ngoại sao?”
“Đúng, nếu chúng ta không tối ưu hóa toàn bộ thì sẽ không xong. Cứ đợi mà xem. Đó sẽ là một chuyến đi thú vị”.
“Tui sẽ hạnh phúc hơn nếu nó không hỏng bất ngờ… À, nhắc mới nhớ”.
Sheltis nghĩ đến cô bé quàng chiếc khăn xanh khi ngồi trên ghế đặt ở góc phòng.
Hôm đó Yuto rảnh chứ?
“Hừm, em ấy nói có thể đi được”.
Dù cô bé rất gắn bó với cậu nhưng Yuto không phải là em ruột cậu, cũng như một người bạn cậu đã biết từ lâu. Khác với hai kẻ đang sống ở Hai chú thiên nga thì có vẻ như Yuto có nhà để về.
“Vậy à…”
“Sao thế? Trông mặt ông có vẻ mệt mỏi”.
Eyriey khoanh tay lại và ghé sát mặt vào.
Đối diện với hành động đó thì Sheltis lắc đầu cười.
“Đâu có, chỉ đôi chút cảm khái thôi. Thế là tui đã biết bà và Yuto cũng được hai năm rồi”.
Đã hai năm qua kể từ khi cậu bị buộc phải đến Quận hai khu dân cư. Ngày đó, lúc một Sheltis không nhà lang thang trên phố cậu bất thình lình đi ngang qua tấm biển “tuyển người” của quán Hai chú thiên nga . Quen biết Eyriey ở đó là thời điểm mọi thứ bắt đầu.
“Từ lần gặp đầu tiên Eyriey đã có hứng thú với máy móc rồi”.
“Hẳn rồi, mà thật ra Sheltis cũng thay đổi nhiều đấy chứ. Lần đầu tui gặp ông thì ông cứ như gần chết rồi ấy. Tui hỏi cái gì ông cũng có trả lời đâu”.
“… Đó là vì việc bị đuổi khỏi Thiên kết cung là một cú sốc quá lớn với tui”.
“Bị đuổi sao?”
“À không… chỉ là lảm nhảm với chính mình thôi”.
- Chuyện xảy ra hai năm trước giờ có nói ra chỉ khiến Eyriey thêm sốc.
Không nhất thiết phải cho ai biết chuyện đã xảy ra giữa cậu và Thiên kết cung . Những từ mà cậu lỡ mồm nói ra ấy có vẻ như Eyriey chưa nghe rõ, chỉ vì cậu nói quá nhỏ.
“Phải rồi, sao ta không đổi chủ đề đi nhỉ?”
Vừa nói nhỏ vừa đưa cho Sheltis một cái cốc. Hơi nóng mang theo một thứ mùi ngòn ngọt. Nhỏ đã cho thêm một lượng nhỏ mật ong thay vì đường cho món hồng trà – đó là cách thưởng trà yêu thích của nhỏ.
“Hử?”
“Sheltis, ông đã để ý đến cô gái nào chưa? Tui đang nói đến tình yêu ấy”.
Nghe đến đó Sheltis phun hết ra mớ trà vừa mới uống.
“Óa, sao lại thế! Hỏng màn hình bây giờ!”
“Đó là tại bà bỗng dưng hỏi câu quái gở thế ấy chứ!”
“Thế à. Vậy câu trả lời của ông là gì? Tui rất là quan tâm đấy nhé-“
“… Tui quyết định im lặng là vàng”.
“Chà chà, nhìn thái độ của ông – có nghĩa là đã có ai đó rồi”.
Nhìn đôi mắt của Eyriey sáng bừng lên thích thú Sheltis vô thức cúi mặt nhìn xuống dưới. Không phải do cậu xấu hổ, mà do cậu không biết được câu trả lời thực sự như thế nào.
“Tuy nhiên tui không nghĩ hai chúng tôi sẽ có cơ hội gặp lại đâu”.
“Ara. Tại sao vậy?”
“Nói đơn giản chuyện này lằng nhằng lắm… Tui sợ sẽ mang lại phiền toái cho cậu ấy nếu chúng tôi gặp nhau. Lý do tui đến sống ở khu dân cư – lý do lớn nhất”.
Phải rồi. Có lẽ sự tồn tại của tôi vốn dĩ không thể tha thứ, ngay cả khi ở trong khu dân cư.
Bởi vì Yumi với tôi là hai sự đối nghịch hoàn toàn. Cậu ấy giờ đã là một nữ tư tế mà cả lục địa ai cũng kính ngưỡng.
“Ô ô – Bạn ấy cũng sống ở khu dân cư hai này sao?”
“Không, cậu ấy đang ở Thiên kết cung cơ”.
“Hừ, ra làm việc trong tòa tháp to kia à. Nhân viên trong đó sao?”
Ngón tay của Eyriey chạm vào màn hình xanh trước mặt nhỏ.
Màn hình thay đổi, trên màn hình lúc này hiện ra một tòa tháp cao màu trắng.
“Gọi cậu ấy như vậy cũng được, dù có đôi chút không đúng. Mà sao tự nhiên bà lại hỏi tui vậy?”
“Hừm – chẳng có gì đâu, có thể cho rằng tui tò mò cũng được… Mà lạ nhỉ, sao mặt ông đỏ lựng lên thế Sheltis? À, có khi nào Sheltis nghĩ rằng tui thích ông nên mới hỏi vậy chứ gì? Thế nào? Tui nói có đúng không?”
“Không… Không có mà…”
Sheltis vội vã xua tay như chối bỏ điều đó, nhưng như thế càng khiến nụ cười của nhỏ thêm rộng hoác.
“Ahaha, tui có làm ông hiểu lầm chỗ nào ư? Tui xin lỗi, nhưng tui chưa bao giờ xem Sheltis như một đối tượng để yêu cả. Khảo sát máy móc thú vị hơn nhiều”.
“… Nghe thật tàn nhẫn”.
“Được rồi, không đùa nữa. Nói thật thì-“
Eyriey nắm hai tay vào nhau và giơ cao lên phía trên, tạo ra một tư thế thoải mái.
“Tui rất thích chơi đùa với Yuto và Sheltis, ông biết không?”
Nhìn vào nụ cười ấy, Sheltis á khẩu trong một thoáng. Cậu nhận ra rằng ở khu dân cư này hai người họ là bạn cậu, những người sẵn sàng chấp nhận cậu với một nụ cười tin tưởng.
“Sheltis thì sao?”
Sau những phút suy nghĩ – mà chính xác phải nói giả vờ suy nghĩ thì Sheltis trả lời.
“Tui thấy cũng đâu đến nỗi”.
“Thế à, vậy không vấn đề. Tui rất trông đợi bữa tiệc thịt nướng cuối tuần này. À, nhiệm vụ của Sheltis là đi mua thịt nhé. Ít rau cũng không sao, nhưng thịt phải chất lượng đấy!”.
“…Tui rút lại những gì mới nói được không?”
***
Những ánh sáng trắng buổi sớm chiếu nhè nhẹ lên nền đất dưới chân họ.
Làn sương còn vương lại trên quảng trường nhiều khả năng là hơi nước bốc hơi từ cơn mưa đêm qua. Trong không khí trong lành ấy thoang thoảng mùi cỏ.
Quảng trường Len, mới chỉ qua hai ngày mà chỉ có lác đác vài ba người đi dạo.
“Đúng là sáng sớm có khác”.
Sheltis duỗi tay ra và hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên và nhìn vào tháp đồng hồ tọa lạc ở một phía quảng trường.
Họ dự kiến gặp nhau lúc bảy giờ sáng ở quảng trường. Cả Yuto lẫn Eyriey đều không phải kiểu người hay cao su nên chắc cả hai cũng sắp đến nơi – đúng lúc cậu nghĩ đến đó thì.
Tiếng những bước chân vội vã vang khắp quảng trường.
“Shel-nii, để anh phải đợi rồi!”
Đó là gương mặt quen thuộc của một cô bé khoảng năm, sáu tuổi. Trên cổ cô bé quàng chiếc khăn màu xanh như thường lệ, đi kèm với bộ đầm một mảnh màu đỏ nhạt và một đôi giày trắng. Có vẻ như đó là bộ đồ cô bé mặc để đi ra ngoài, vì chúng có màu sáng hơn thường lệ.
“Phải rồi, Eyri-nee đâu ạ?”
Yuto vung tay nhảy cẫng lên.
“Anh nghĩ chắc sắp tới rồi… Kìa, đến rồi kìa”.
Một vật thể to đùng tiến sát lại họ, cùng với tiếng gió thổi sắc đanh. Trông ở phía xa có một khối gì đó có màu xám kim loại nhưng càng gần càng thấy rõ.
Đó chính là một chiếc xe máy chạy điện cực lớn.
Nhìn từ phía trước Yuto chỉ có thể gào lên.
“Oa… xe lớn quá đi!”
Đó là một cái xe ba bánh với một bánh trước và hai bánh sau. Toàn thân cái xe được sơn bóng phát ra ánh kim. Nó đủ rộng để ba người đàn ông ngồi cạnh nhau. Chiều cao của nó cũng phải đến vai Sheltis.
“Xin lỗi vì để hai người phải đợi – Buổi sáng tốt lành!”
Eyriey nhảy từ ghế lái xuống mà không đợi cho cái xe dừng lại. Nhỏ vẫn mặc bộ đồ đầy dầu ấy, nhưng với nhỏ này hẳn đó là bộ trang phục phù hợp nhất.
“Eyriey này, một mình bà làm được cả thứ đấy sao?”
“Chứ sao! Tui mua các bộ phận từ cửa hàng đồng nát và tự mình ráp nó lại đấy. Rẻ mà!”
Nhỏ tự hào vỗ vỗ vào ghế xe. Nếu như chưa quen với mớ robot mà Eyriey đã tạo ra hẳn Sheltis đã phải hỏi rằng chiếc xe này hoàn thiện đến mức nào.
“Cho hỏi lại, chúng ta đi đâu với cái xe to béo này đây?”
“Ơ? À, có vẻ như tui chưa nói với ông nhỉ. Đó là công viên thiên nhiên ở vùng ngoại vi khu tự nhiên ấy. Không có sinh vật nguy hiểm nào ở đó dù xảy ra chuyện gì đi nữa.”
Tính từ trung tâm lục địa trôi dạt này chia ra làm ba khu.
Đầu tiên là trung tâm lục địa, ngọn tháp cao chọc trời ấy, Thiên kết cung .
Bao quanh nó là khu Một, hay gọi là “khu dân cư”, con người sống ở đó. Khu dân cư lại tiếp tục được chia thành quận Một, quận Hai và quận Ba, tính từ nơi gần trung tâm nhất. Đó chẳng qua chỉ là cách để dễ nhận dạng những địa điểm đặc biệt ở khu dân cư.
Tiếp là khu Hai, hay còn gọi là “khu thiên nhiên” mà ở đó môi trường được điều tiết. Nói một cách đơn giản đó là một công viên nhân tạo. Người ta hay đến đó tham quan hay tụ tập vào những dịp nghỉ lễ.
Xa hơn nữa là những khu vực ở rìa lục địa trôi dạt, chính là khu Ba hay còn được gọi là “khu bảo tồn sinh quyển ”. Do có ít người đến đây nên hệ thống sinh quyển ở đây vẫn còn nguyên sơ. Vì ở đó có khá nhiều sinh vật nguy hiểm nên nếu muốn vào khu vực đó phải được sự chấp thuận của Thiên kết cung .
Tuyệt, ở khu thiên nhiên thì chẳng vấn đề gì.
“À, nhẹ hết cả người. Cứ ngỡ chúng ta sẽ đến khu bảo tồn sinh quyển chứ”
“Đó cũng là một phần trong kế hoạch mà”.
“… Đừng giỡn. Ở khu bảo tồn sinh quyển toàn tổ của đám Rồng đất không đó”.
“Ừ – săn rồng nghe hay đấy”.
… Tôi suýt mất mạng khi tôi cùng với Leon đến nơi đó thực hiện nhiệm vụ vào năm mười bốn tuổi.
Sheltis nuốt những từ đó vào bụng mà không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.
“Thôi quên đi, ta đi nào! Để đồ hết vào ngăn để hành lý phía sau xe. Xong chưa? Vậy Yuto ngồi ghế trước, còn Sheltis ngồi ghế sau nhé”.
Khi nghe tiếng nhỏ hối thúc thì Sheltis đành ngồi vào cái ghế màu đỏ.
“Hừm, nhớ thắt dây an toàn đấy. Yuto đã thắt chưa?”
“Xong ạ-!”
Cả Yuto và Eyriey đều thắt dây an toàn trước ngực. Khi thấy cảnh tượng đó Sheltis cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
… Dây an toàn? Xe ba bánh mà cũng cần dây an toàn ư?
“Sheltis, nhanh thắt dây vào coi, nếu không bị thổi bay mất bây giờ.”
“Thổi bay ư?”
“Bởi vì một khi thứ này đã khởi động nó sẽ đạt vận tốc một trăm cây số giờ trong vòng sáu giây”.
“Ê… ê, nếu đã thế thì-“
Cậu không thể không bật ra khỏi ghế ngồi.
Luật trên lục địa ghi rõ rằng tốc độ tối đa của xe cộ dân sự chỉ là tám mươi cây số giờ. Còn khi đi trên đường phố trong khu dân cư thì tốc độ tối đa cho phép chỉ là bốn mươi. Nếu một ai đó vượt quá mười cây số so với tốc độ cho phép thì tuần canh trên trời sẽ hụ còi và đuổi theo cho tới tận cùng thế giới.
“Tuần canh…”
“Biết rồi. Một khi chúng tìm thấy con mồi thì chúng sẽ rượt theo với vận tốc một trăm năm mươi cây số giờ chứ gì?”
“Biết rồi mà còn-“
Trước khi cậu kịp nói hết câu thì Eyriey đưa cao bàn tay nắm chặt.
“Cái xe đáng yêu của tớ có thể đạt tốc độ tối đa một trăm tám mươi cây số giờ khi chở ba người đấy. Nếu bị phát hiện thì cắt đuôi dễ mà”.
“Chẳng phải như thế còn tệ hơn sao?”
“Mọi thứ là thế đó. Chúng ta đi cắm trại thôi”.
“Yay! Đi nào!”
“Ơ? Ơ ơ ơ? Ngay cả Yuto cũng tham gia sao? Đợi… đợi đã… Tui chưa thắt dây an toàn mà-!”
“Đừng có nói chuyện khi xe đang tăng tốc. Cắn nhầm lưỡi giờ.”
Động cơ bắt đầu rít lên, và chiếc xế độ bất hợp pháp lao về phía trước như một viên đạn mới bắn ra khỏi nòng, cùng với tiếng thét vui vẻ của hai cô gái và một tiếng thét kinh hoàng của Sheltis vang vọng khắp quảng trường buổi sớm.
Trước mặt họ trải dài một thế giới xanh màu.
Khác với nền đất cứng ở quảng trường, trên mỗi mét vuông ở đây là vô vàn cây cối với những kích cỡ khác nhau choán hết cả tầm nhìn. Ở bên phải họ là cả một rừng cây trải dài vô tận.
Tiếng chim hót khỏe khoắn vọng xuống từ thinh không, còn ở bãi cỏ thì những sinh vật nhỏ xinh đang di chuyển theo từng nhóm nhỏ.
- Phía Nam của khu thiên nhiên, công viên số Bốn.
“Có lẽ đây là lần đầu tiên tui đến đây”.
Một tay cầm lấy cái túi hành lý đặt ở sau xe, Sheltis vừa quan sát chung quanh.
Mặc dù tên gọi công viên thiên nhiên nhưng không khí ở đây cũng không khác nhiều so với khu Ba bảo tồn sinh quyển . Sự khác biệt duy nhất chỉ là ở đây không có những con quái vật có thể tấn công con người.
“À, tui đã cố vào càng sâu càng tốt. Hẳn sẽ chẳng ai làm phiền chúng ta nướng thịt ở đây đâu”.
“Eyri-nee, bỏ~em~ra~đi!”
Eyriey chụp lại được Yuto vốn đang vui vẻ chạy phía trước.
“Yuto cũng phải giúp chị nữa. Chị lái xe cả buổi sáng nên giờ dạ dày cứ kêu gào. Lái xe một mạch bốn tiếng mệt kinh khủng”.
“… Lại còn cả việc bị tuần canh rượt nữa chứ”.
Sheltis vừa ca cẩm vừa mở túi hành lý.
Cậu bắt đầu dựng bếp nướng, rồi đặt vào đó hai ba viên “đá nhiên liệu”. Việc còn lại giờ đây chỉ là nhấn nút châm lửa.
“Nguyên liệu nướng thịt đâu?”
“Tất cả trong thùng lạnh ấy. Yuto, mở ra đi”
Yuto mở cái thùng màu xanh ra. Bên trong hộp được chia ra làm hai phần, ngăn lạnh phía trên toàn rau, trong khi phía dưới là cá và thịt đông.
“Được rồi, do Sheltis đã chuẩn bị cho chúng ta loại thịt hảo hạng này nên phải nhanh nướng chúng thôi-“
“… Để tui nói trước, lương tháng này của tui đổ hết vào đó rồi đấy. Mà chẳng phải chúng ta làm rau trước ư? Nấu nó lâu hơn mà?”
Sheltis đã từ bỏ phần nào hy vọng sẽ được ăn một thứ gì đó nên thay vào đó cậu chủ động xếp rau lên vỉ nướng. Nếu không thì sau bữa tiệc sẽ còn thừa cả mớ rau.
“Thịt sẵn sàng chưa-?”
“Yuto, đừng ăn thịt chưa chín chứ. Này, anh sẽ đưa em ít rau”.
Cậu ngăn Yuto vốn đang len lén ăn thịt và chuyển vài cọng rau qua.
… Lạ thật, sao cứ có cảm giác hoài niệm vậy ta?
Khi nhìn thấy khung cảnh đó trong tim cậu ngập tràn một thứ cảm xúc khó có thể diễn tả nên lời.
Đúng rồi. Trước đây cũng từng xảy ra một chuyện tương tự.
- Yumi, Leon và mình cũng đã từng nướng thịt thế này.
- Giờ cả hai người họ đều đã giữ vị trí cao nhất trong Thiên kết cung… Mình cũng phải cố gắng ở khu dân cư này thôi.
“Á, Shel-nii ngừng ăn kìa”.
Sau khi nhận thức được thực tại.
Cậu thấy Yuto đang ngồi một bên chờ đợi cậu. Một tay cô bé cầm đĩa, còn một tay cầm nĩa, phồng má lên vẻ bực mình.
“À, xin lỗi. Anh hơi choáng một chút”.
Cậu vội vã cho thịt và rau lên vỉ nướng.
“Sheltis mệt à? Thi thoảng ông cứ đứng trân trân đấy”.
“Không, không phải thế-“.
Ngay lúc cậu lắc đầu với câu hỏi của Eyriey thì.
- “Xoảng”.
“!”
Sheltis bất thình lình đánh rơi cái đĩa và cái đồ gắp thịt cậu đang cầm rồi nhanh chóng quay đầu nhìn lại khu rừng sau lưng họ.
“Đợi… đợi đã nào! Sao lại vứt cả rau lẫn thịt đi thế!”
“Im lặng”.
Cậu căng thẳng nhìn vào khu rừng, trong khi cản Eyriey lại.
Cậu cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, kiểu như có một khối băng đâm vào lưng cậu vậy.
Có lẽ nào…
“Eyriey, trong xe có cái lao điện dùng để tự vệ, đúng không? Mấy thứ dồn cục ấy.”
“Ừ… có”.
“Cho tui mượn đi”.
Sau khi cầm trên tay những thứ sắc nhọn bằng bạc thì Sheltis kéo dài nó ra ngang chiều cao của mình.
Dù được gọi là “lao” nhưng nó có một đầu tròn, sẽ phóng điện khi ấn nút. Nó được làm bằng hợp kim, vừa nhẹ, vừa bền. Thường được phụ nữ lựa chọn làm vũ khí phòng vệ.
… Dù chẳng có nhiều công dụng nhưng có còn hơn không vậy.
“Đợi… đợi đã Sheltis, ông đi đâu thế? Phía kia là rừng đấy!”
“Hai người đứng đợi ở đây. Sẽ về ngay”
Cậu từng bước từng bước tiếp cận khu rừng.
Cậu đi qua ranh giới cánh rừng, và đi theo con đường bên trái. Sau khi đi được vài mét cậu đổi hướng và cuối cùng đứng trước mặt một cái cây to-
… Đây là-
Ngay lúc đó có hai tiếng bước chân đạp lên các nhánh cây khô.
“Ê – Sheltis đừng có đi một mình chứ!”
Eyriey vừa nắm tay Yuto vừa đá văng những nhánh cây để tiến lại gần cậu.
“Đợi đã Eyriey. Tốt nhất bà đừng đến gần đây.”
Sheltis giơ cao tay để ngăn không cho họ đến gần hơn.
…
“Sh… Sheltis! Sao ông cứ im lặng từ khi – -!”
Chạy đến sau lưng cậu, Eyriey ngẩng đầu lên và gào lên.
“… Cái… cái gì thế kia?”
Những nhánh cây của cái cây to cả trăm năm tuổi đã mục rữa thành một màu tím ngắt, và nó chết như thế.
Ở đầu một nhánh cây mảnh là một chiếc lá.
Tất cả chúng đều nhuộm màu tím một cách kỳ lạ, và đều đã thối rữa cả.
Không chỉ thế, cả những chiếc lá rụng, những nhánh cây khô và cả đất nữa – tất cả chúng đều tỏa ra một làn sương màu tím. Sự phân rã làm ăn mòn cả những cái cây xung quanh.
“Sương tím… có lẽ nào… do “nó”…?”
Eyriey tái mét đứng chôn chân trên nền đất.
“…”
Sheltis cúi người xuống tính chạm vào đất, vốn đã chuyển dần sang màu tím-
“ – - Sheltis”
Nhưng Eyriey cầm vai cậu kéo lại.
“Ông đang nghĩ gì thế hả! Ông cũng biết ông sẽ bị nhiễm ngay khi tiếp xúc với thứ đó mà!”
“… Đúng, xin lỗi”.
Cậu rụt tay lại, và nhìn trân trân vào cảnh tượng ăn mòn xảy ra ngay trước mặt. Dấu vết trên nền đất vẫn còn mới. Hẳn thứ này chỉ mới xuất hiện cách đây chừng một giờ trước… không, có khi còn gần đây hơn. Chắc chỉ mới vài phút trước thôi.
“Yuto, Eyriey. Tốt nhất chúng ta nên rút ngay khỏi đây. Trong những tình huống như thế này tốt nhất chúng ta nên nhường sân cho những người có kinh nghiệm”.
Cậu đứng dậy và quay nhìn hai cô gái đứng sau lưng.
“Những người có kinh nghiệm… Người ở Thiên kết cung