Hyouketsu Kyoukai no Eden

chương 4: tinh thể cấm ky

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Những tia nắng mặt trời ít ỏi chiếu xuyên qua khu rừng dày đặc. Hơi nước đọng trên cây dần bốc hơi, nhưng vẫn còn vương lại sáng lấp lánh trên những thân cây.

“Hì – rừng đêm có một cái gì đó thật bí ấn, nhưng rừng buổi sáng cũng tuyệt chẳng kém. Mùi cỏ cây cứ còn mãi đây”.

“Eyri – nee ơi. Em thấy con bướm to bằng này này!”

Cô gái trong bộ đồ bảo hộ hít một hơi thật sâu trong khi duỗi chân tay. Cô bé tóc đen bên cạnh cứ nhảy nhót chung quanh với nụ cười trên môi.

“Hai người đừng đi xa quá đấy”.

Leon cũng nhanh chóng tăng tốc để tránh không mất dấu hai con người cứ chực chờ biến mất kia.

… Hăng hái thật đấy.

Cả đêm qua họ ngồi nghịch rồi nên cậu cứ thắc mắc nguồn năng lượng của họ từ đâu ra.

“À, thấy máy bay rồi!”

Eyriey chỉ về phía vật thể màu bạc mà họ có thể nhìn thấy qua những tán cây.

“Thế chúng ta cứ đứng đây đợi à?”

“Ừ, tối qua mình đã gửi một email đến huy hiệu của Sheltis rồi. Có vẻ như chúng ta đến đây trước”.

Sau khi đi vòng quanh máy bay một lần thì vẫn chưa thấy bóng dáng hai người kia đâu.

“… Máy bay hỏng nhẹ hơn mình tưởng”.

Máy bay đang nằm trên mặt đất sau khi đâm vào một cái cây.

Dù bị những sinh vật tích điện tấn công nhưng nhìn bên ngoài vẫn chẳng có hỏng hóc nào đáng chú ý. Điều tệ nhất chỉ là lớp sơn bên ngoài bị bong tróc khi máy bay đâm xuống đất.

“Nhưng hẳn nhiên nó rơi vì nguồn điện cung cấp cho động cơ thiếu ổn định”.

“Vì thế nên nó rơi à?”

“Máy móc thật ra cũng nhạy lắm. Tuy nhiên mình sẽ kiểm tra một lượt. Sau một đêm thì có thể nó sẽ bay trở lại được, còn nếu không thì có thể phát tín hiệu cấp cứu”.

Nói xong nhỏ phấn khích lao vào làm việc với máy bay.

… Ra mình phải trông trẻ trong khi giao máy bay cho nhỏ này?

“Yuto đến đó được không? Đằng kia có cái cây to lắm!”

Leon thở dài khi cúi đầu nhìn xuống cô bé đang níu chặt ống quần cậu.

“Anh cũng đi nữa, đừng đi quá xa máy bay đấy nhé”.

***

Nguồn điện cấp cho động cơ giờ đây đã trở lại bình thường, và lớp vỏ ngoài đã được phục hồi đến tám mươi phần trăm.

“Vậy là mọi thứ đều ổn cả. Ngoan lắm”.

Trong khi nhỏ đang ve vuốt bảng điều khiển trong buồng lái thì Eyriey ném đôi găng tay màu xanh ra ngoài cửa sổ. Ban đầu nhỏ lo rằng sẽ xảy ra đoản mạch khi nhỏ kiểm tra động cơ, nhưng có vẻ như nhỏ đã quá lo xa. Thật sự nhỏ vô cùng ngạc nhiên khi thấy mọi thứ vẫn bình thường.

“Eyriey”.

Nhỏ quay lại và thấy một chàng trai tóc bạc đang đứng đó.

“À, đúng lúc thật đấy. Có vẻ như máy bay có thể vận hành được rồi”.

“Tốt… mình cũng gặp phải vấn đề đây, Yuto đang đợi bên ngoài. Bạn ra luôn nhé”.

Nói xong Leon bước ra khỏi buồng lái.

Chuyện gì đây?

Dù vẫn rất hoang mang nhưng Eyriey vẫn bước theo sau.

“A, Eyri – nee ơi! Em thấy thứ này hay lắm!”

“Gì vậy Yuto?”

Sau khi bước ra khỏi máy bay thì cả Yuto và Leon đều bước về phía cô bé.

“Chuyện gì xảy ra quanh đây vậy?”

“Trong khi bạn đang kiểm tra máy bay thì mình cũng kiểm tra quanh khu vực này. Bạn có lưu ý điểm gì bất thường trong khu rừng nguyên sinh này không?”

“Mình chẳng biết phải trả lời câu hỏi bất ngờ của bạn như thế nào, bởi mình không rành lắm về sinh học”.

“Đặc biệt là về những cái cây trong khu vực này”.

Leon chỉ về phía một số cây lớn chụm lại với nhau. Cũng có khoảng hơn chục cây, và chúng nhô lên khỏi khu rừng như quả đồi nhỏ.

Chúng xếp thành hình tròn cứ như đang che chắn cho một thứ gì đó vậy.

“Ô?”

“Phải rồi, đây chính là nơi duy nhất mà một đám cây cao chụm lại với nhau như vậy. Mình đến đó để xem xét kỹ hơn và… mình nghĩ tốt nhất bạn nên đến nhìn tận mắt”.

Leon quay người đi, áo chùng phấp phới bay trong gió.

“Ơ, đợi đã, chúng ta không đợi Sheltis ở chỗ máy bay sao?”

“Mình đã liên lạc với hắn rồi. Có vẻ như phải một lúc nữa hắn mới đến đây, nên mình nhắn hắn đến thẳng khu vực này để cùng tìm kiếm”.

Chính xác là cái gì vậy?

Trong một trạng thái nửa hoang mang, nửa tò mò thì Eyriey đi phía sau Leon và Yuto.

“Thật ra chính Yuto tìm ra nó đấy”.

Chàng trai trẻ vạch những nhánh cây để tiến bước bất thần dừng lại.

… Đây là?

“Một cơ sở nghiên cứu ư?”

Đó là một tòa nhà hình chữ nhật màu xám. Trên tường không hề có cửa sổ hay một bức hình trang trí nào, toàn rêu xanh. Có vẻ như tòa nhà này đã ngụy trang để lẫn vào môi trường chung quanh.

“Kỳ lạ nhỉ? Mà đợi đã, đây là một cơ sở nghiên cứu. Nhưng nếu đúng vậy sao nó không nằm trên bản đồ của Bộ chính trị chứ?”

“Đó chính là điểm đáng ngờ nhất của nơi này”.

Leon nhìn đăm đăm vào tòa nhà trước mặt.

“Một cơ sở nghiên cứu được xây dựng trên một hòn đảo biệt lập, một cấu trúc khép kín không hề có cửa sổ. Đám rêu xanh trên tường như lớp ngụy trang giữa rừng cây nên hoàn toàn tránh được sự quan sát từ trên không… Thế chính xác Bộ chính trị đang toan tính cái gì đây?”

*Cộp* – Chàng kiếm sĩ tóc bạc bước về phía trước tòa nhà với bước chân vững chãi.

“Ra đến cửa chính còn chẳng có nữa ư? Kệ, hãy tìm ra một địa điểm mà chúng ta có thể vào. Mình đi bên phải, còn Eyriey và Yuto đi bên trái nhé”.

“Hiểu. Chúng ta sẽ đi một vòng đúng không? Đi nào Yuto”.

Quay lưng về phía Leon, Eyriey bắt đầu bước về phía bên trái tòa nhà cùng với Yuto.

“… Lại nữa, thật ngạc nhiên khi em có thể tìm ra được những thứ này đấy Yuto”.

“Ehehe, thấy em giỏi không?”

“Chà, cũng chẳng lạ nếu bọn chị không thể thấy nó. Không thể nào nhìn ra nếu không đến thật gần”.

Được rồi, giờ thì cửa vào nằm ở đâu đây?.

Hai người họ vừa đi vừa quan sát kỹ. Tuy nhiên dù nhìn kỹ những bức tường của tòa nhà đến đâu thì họ vẫn chẳng thể tìm ra được cái gì trông như “lối vào” cả. Lớp vữa màu xám của tòa nhà đã dần phai đi do thời tiết… chỉ từ chi tiết đó có thể luận ra được cơ sở này không phải mới được xây dựng trong thời gian gần đây.

Khi họ rẽ sau bức tường thứ nhất thì đến bức tường thứ hai.

Cũng chẳng khác nhiều so với bức tường thứ nhất – không hề có cửa sổ hay hình trang trí nào. Thứ đập nhiều nhất vào mắt họ ngoài rêu là những sợi dây leo bò dọc theo những bức tường.

“Oài – chịu thôi. Chẳng biết Leon có tìm được gì ở đằng ấy không”.

Bất thình lình nhỏ nhận ra xung quanh mình yên ắng một cách bất thường

… Yuto?

Cô bé đứng yên như tượng ở góc quanh thứ nhất trông như toàn bộ mọi cử động của cô bé đã biến mất.

Đôi mắt màu hổ phách của cô bé sáng lên, kiểu như nhận ra một điều gì đó

“Yu-“

Ngay lúc Eyriey tính kêu lên.

“Ra ở đây ư?”

Có lẽ do gió nhưng Eyriey chỉ có thể nghe loáng thoáng những gì phát ra từ miệng cô bé. Ở khoảnh khắc kế tiếp thì bàn tay của Yuto phát sáng, tựa như khí nóng bốc lên vậy.

“Guooooooooooooooooooooo!!!”

Một âm thanh cứ như tiếng rống của một con quái vật cất lên. Bức tường trông chẳng có gì đặc biệt bỗng thụt vào trong và *Keng* – một lối vào đủ cho một người lớn bước đi xuất hiện khi bức tường hoàn toàn chìm vào bên trong.

Một lối đi bí mật?

“Eyri – nee, ở đây, ở đây này. Hay quá hay quá!”

“Ơ? À, hừm… hừm”.

Eyriey cuối cùng cũng lấy lại nhận thức khi nhỏ nghe Yuto gọi bằng chất giọng trẻ con của cô bé… Có khi nào nhỏ bị ảo giác không?”

“Hay lắm! Đây có phải lối đi bí mật không? Sao em tìm được hay vậy?”

“Hì… dạ là do…”

Yuto đặt ngón tay lên môi.

“Yuto cũng chẳng biết nữa! Trông bức tường này rất sạch sẽ”.

“À, hiểu rồi. Ở đây còn chẳng hề có rêu”.

Khác hẳn với những bức tường họ thấy, do bức tường này có thể chuyển động nên sẽ khó có rêu mọc ở đấy. Hẳn Yuto vô tình nhìn thấy chứ chưa hề có ý nghĩ sâu xa nào.

“Hai người tìm thấy gì chưa?”

Chàng trai tóc bạc bước về phía họ từ góc đằng xa.

“À, tin tốt đây. Yuto đã tìm được lối vào bí mật rồi”.

“Ô? Em góp công rất lớn đấy, chính em cũng đã tìm ra cơ sở nghiên cứu này mà”.

“Ehehe…”

Cô gái nhỏ nhắm mắt hạnh phúc khi Leon xoa đầu.

“Phần mình tìm thấy cánh cửa bình thường ở phía bên kia. Nó đã bị khóa, nhưng khóa đơn giản thế thì cũng chẳng mất nhiều thời gian để phá hủy… Vậy chúng ta vào lối nào đây?”

Eyriey chỉ về phía hành lang tối không chút do dự.

“Dĩ nhiên là lối đi bí mật rồi”.

“Mình cũng nghĩ vậy”.

Leon khoanh tay gật đầu.

“Mình sẽ dẫn đường. Lần này trở đi hai người phải thật cẩn thận đấy”.

***

“Một cơ sở nghiên cứu ẩn náu trong rừng nguyên sinh à – cách họ che giấu tòa nhà này cũng sáng tạo nữa. Leon và các cô gái đúng có khác thật”.

“… Khỉ, cứ ngỡ có thể về ngay. Xem ra mọi thứ không đơn giản như anh nghĩ”.

Sheltis cười chán nản khi nhìn tòa nhà màu xám.

Nó cao khoảng hai tầng lầu. Do không hề có cửa sổ, cũng chẳng có mép nối nên có khi có nhiều tầng hơn ước tính.

“Mọi thứ đằng kia thế nào?”

Cậu khoanh tay như đáp trả câu hỏi của Monica, đứng cách cậu một khoảng.

“Tuyệt không có gì. Mình đã kiểm tra kỹ xung quanh, nhưng chỉ có duy nhất một nơi trông đáng ngờ”.

Có một cái khóa bằng đồng rất mới trên cánh cửa. Cánh cửa kim loại giờ bị rỉ gần hết, nhưng cái khóa lại như mới – bằng chứng cho thấy mới đây đã có người sử dụng nơi này.

“Mình tìm thấy được một lối đi bí mật ở đằng kia… dù rằng đã có ai đó tìm ra nó rồi. Tất cả những gì mình thấy chỉ là lối vào”.

“Hẳn là Leon. Hắn vừa mới gửi tin nhắn cho mình sẽ kiểm tra nơi này trước, và nhờ chúng ta giúp khi đến nơi”.

“Vậy chúng ta làm gì đây? Đuổi theo họ ở lối kia sao?”

“Không”.

Cậu chỉ vào cánh cửa ở giữa, và nằm cái khóa.

“Chúng ta sẽ đi lối này”.

“Mình cũng nghĩ vậy”.

Monica vung song đoản côn trên tay phải. Trong đôi mắt sắc sảo của nhỏ thoáng một nụ cười.

Cánh cửa bị phá hủy chỉ bằng một âm thanh đanh gọn.

“Được, ta đi thôi”.

Lý do nữ hoàng gửi Sennenshi đến hòn đảo này.

Nếu lý do đó chính là cơ sở nghiên cứu này đây…

“Monica, có lẽ việc tớ nhắc lại điều này là không cần thiết, nhưng hãy cẩn thận đấy”.

Nắm chốt cửa, Sheltis mở cánh cửa bước vào cơ sở nghiên cứu.

Hành lang tối, và hẹp.

Mỗi bước đi của họ thổi bay một đám bụi mù vào không khí.

“Mình đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho việc này, nhưng vẫn không thể ngờ cơ sở nghiên cứu này lại tồi tệ đến thế”.

Monica nhăn nhó khi sờ vào một bức tường phản chiếu một cách xấu xí gương mặt họ.

“Chật, tối, lại có mùi hôi hôi… Mình không thích nơi này chút nào”.

“Mình cũng cảm thấy vậy. Dù rằng chúng ta đến đây để tìm một cái gì đó thì mình cũng mong mọi thứ xong lẹ lẹ để còn ra khỏi đây”.

Khi họ đứng trước cánh cửa cuối hành lang thì Sheltis quay sang nhìn Monica.

“Mở nó ra nhé”.

Sau khi nhận được cái gật đầu đồng ý của Monica thì cậu dồn lực vào bàn tay. Bất ngờ cánh cửa mở ra dễ dàng.

Trước mặt họ là một khoảng không gian rộng lớn, tối mù. Có vẻ như ở đây rất đáng ngờ, nhưng do bên trong không chút ánh sáng nên họ không thể nắm bắt được bên trong căn phòng.

“Sao đây Iris? Sao em không phát sáng như một cái đèn xem nào. Phát sáng gấp ba chục lần so với thông thường đi thì chúng ta có thể thấy rõ bên trong căn phòng này”.

“Nếu anh muốn thì em có thể làm được. Tuy nhiên do quá tải nên em sẽ

nóng còn hơn cả một cái chảo đấy”.

“… Thôi để tìm công tắc”.

“Thấy rồi”.

Tiếng Monica vọng lại từ đằng xa.

Một tiếng *choang* vang lên, và ngay lập tức ánh sáng tràn ngập căn phòng.

“… Một thư viện?”

Sheltis lầm bầm khi ánh sáng chiếu rọi gian phòng.

Đó là một khoảng không gian rất lớn ăn sâu vào bên trong khoảng mười mét, và hai bên bức tường chất đầy những kệ sách lớn xếp dãy. Mỗi cái kệ có chiều cao khoảng ba mét, và tầng trên cùng của kệ chỉ có thể tiếp cận được bằng thang.

Có bốn cái bàn tròn ở giữa phòng, và mỗi bàn có ba ghế. Có cả máy tính để bàn trên mỗi bàn.

“Mô tả thực vật, sự phân bố các loài, cải tạo đất, thời tiết ở đảo trôi dạt… Có lẽ đó là những thứ mà những người khai phá hòn đảo này để lại. Mỗi báo cáo đều rất chi tiết”.

Monica gõ phím với một tốc độ rất nhanh. Các chi tiết hiện ra trên màn hình trước mặt họ không nghi ngờ gì chính là những thông tin mà các nhà nghiên cứu để lại.

“Những cuốn sách trên kệ cũng toàn những thông tin tương tự”.

“… Tức đây chỉ là một cơ sở nghiên cứu bình thường?”

Sheltis lơ đãng rút ra một quyển từ điển bách khoa trên kệ và xem lướt qua. Tuy nhiên đây chỉ là một quyển từ điển thông thường. Ngày phát hành và nhà phát hành cũng chẳng vấn đề gì.

“Có thể đây chỉ là ngụy trang. Cần kiểm tra kỹ mọi ngóc ngách không?”

“Hừ – chúng ta nên để mọi thứ cho đội nghiệp vụ thì hơn. Chúng ta có biết gì về mấy thứ này đâu”.

Trong quá trình điều tra quần đảo trôi dạt thì những người lính chỉ đóng vài trò thăm dò để chắc rằng ở đây không có quái vật hay không tồn tại những nguy hiểm kiểu như đất sụt hay đại loại. Những đội nghiệp vụ phải mãi sau này mới đến để điều tra kỹ hơn hòn đảo.

“Thế chúng ta đi gặp đội trưởng Leon chứ?”

“Chắc vậy, mà tớ cũng chẳng biết liệu họ…”

Ngay lúc đó.

Dưới chân cậu bất ngờ rung chuyển.

***

Quay trở lại một tiếng trước.

“… Sao, giờ làm gì đây?”

Leon dừng lại khi thấy một cảnh tượng kỳ quặc trước mặt cậu.

Sau khi đi qua một hành lang rất hẹp mà người lớn phải khó lắm mới qua được thì cuối đường là một căn phòng ngập tràn máy móc.

Dưới chân họ là hàng loạt những sợi dây xanh đỏ với những kích cỡ khác nhau chằng chịt như mạng nhện. Có rất nhiều những đường ống treo trên tường và trên trần, tai họ ngập tràn âm thanh khí thổi qua ống.

Trước mặt họ là những chiếc máy tính đủ kích cỡ. Trông như chúng đều kết nối xuống đất, và tất cả những gì có thể thấy là những bóng đèn nhỏ sáng lên thứ ánh sáng kỳ lạ.

“… Ô”.

Eyriey bước quanh căn phòng, nhưng bất thình lình dừng lại. Nơi nhỏ đang nhìn chính là những dụng cụ đo đạc đặt ở góc sâu nhất trong căn phòng.

“Nơi này là trung tâm điều khiển chính của tòa nhà ư?”

“Hai mươi điểm, điểm tối đa nhé. Với lại…”

Nhỏ đáp trả mà không hề quay đầu.

“Khoảng hai mươi phần trăm số máy móc trong phòng này là nguồn năng lượng và đủ thứ khác. Điều này không khó nhận thấy, nhưng mình không chắc về số tám mươi phần trăm còn lại. Mình nghĩ nó điều khiển một cái gì đó ở một nơi khác. Nếu không phải thì mình cũng bó tay”.

“Nếu vậy tức bạn không hiểu những chiếc máy tính này dùng để làm gì ư?”

Có lẽ nhỏ đã đoán được Leon sẽ hỏi câu này nên Eyriey cười đầy cay đắng và gãi đầu.

“… Ừm, những gì tốt nhất mình có thể làm chỉ là đoán thôi. Được không?”

“À, ừ”.

“Vậy mình nói nhé. Đây có lẽ là “thiết bị điều khiển”.

Sau khi nghe giọng nói của mình âm vang khắp căn phòng thì nhỏ nói tiếp.

“Máy tính lớn này đang online và vẫn vận hành dù chẳng có ai trong căn phòng này. Từ đó suy ra nó trong tình trạng như vậy vì những máy móc này được dùng để duy trì cái gì đó”.

Tiếng nhỏ rất quyết đoán dù chỉ là đang đoán định.

Nhỏ hẳn rất chắc chắn về những suy đoán của mình. Còn Leon cũng rất tin vào những lời nói đó.

“… Vậy nó đang điều khiển cái gì?”

“Chịu. Tuy nhiên nó hẳn phải nằm ở một nơi nào đó trong cơ sở này. Ban đầu mình nghĩ rằng lối đi này sẽ dẫn chúng ta đến một nơi nào đó. Nhưng có vẻ như chúng ta đã đến ngõ cụt rồi. Nếu vậy hẳn phải có những lối đi hay căn phòng bí mật khác”.

Sau khi xem xét xung quanh lần nữa thì tiếng thở dài của Eyriey hướng về một góc căn phòng.

“Mình sử dụng thứ này một lúc được không?”

Đó là một thiết bị riêng rẽ nằm ở chính giữa căn phòng.

Tất cả những gì hiển thị trên màn hình của nó là một cái nền màu trắng.

“Đây là…”

Bất kỳ ai bước vào căn phòng này hẳn đều thấy thiết bị này trước. Tuy nhiên do nó quá bắt mắt nên Leon không dám sơ sảy đụng vào.

Có thể đó là một cái bẫy.

Dù có không phải đi nữa thì cũng có thể sẽ xảy ra sự cố gì đó khi họ làm việc với nó. Trong tình huống xấu nhất có khi nó đã được cài sẵn chương trình tự hủy sẽ thổi bay nguyên cả cơ sở này.

“Xin lỗi, với thứ này…”

“Ấy chết, mình lỡ chạm vào rồi”.

“Hơ!?”

“Ahaha! Đó là do bạn chậm trả lời quá đấy thôi”.

Eyriey mỉm cười ranh mãnh khi nhỏ gõ liên tục lên bàn phím với một tốc độ cực nhanh.

“Hơn thế nữa, thiết bị này không phải là cái bẫy đâu”.

“Tại sao?”

“Khả năng người ngoài vào được đây vốn rất nhỏ. Đây là một hòn đảo không đăng ký, và chúng ta buộc phải hạ cánh xuống đây trong khi vẫn chưa được phép Bộ chính trị. Đầu tiên chúng ta tìm thấy cơ sở nghiên cứu này tọa lạc trong một khu rừng nguyên sinh một cách tình cờ, sau đó chúng ta bất ngờ tìm được một lối đi bí mật trước khi chúng ta đến được đây. Bạn nghĩ rằng việc tạo thêm một lớp bảo vệ để phòng ngừa liệu có cần thiết?”

Hoàn toàn trái ngược với giọng thờ ơ thì lý do của Eyriey rất logic.

… Và có lẽ đúng như lời nhỏ nói.

Cũng tương tự với Leon. Nếu không phải là mật lệnh của nữ hoàng hẳn cậu sẽ chẳng bao giờ đặt chân đến hòn đảo này. Khả năng cậu tự thân thăm dò Quần đảo trôi dạt là không hề nếu nhiệm vụ của cậu chẳng liên quan đến nó.

“Và còn một lý do khác nữa. Có vẻ như rất dễ để vận hành thiết bị này. Nếu nó là một cái bẫy chẳng phải nó cần phải phức tạp hơn sao?”

Ngón tay của Eyriey nhảy múa liên tục trên bàn phím cứ như đang chơi piano vậy. Nhịp độ gấp gáp đó cũng có cái đẹp của nó. Nhỏ bất thình lình nhấc khẽ một ngón tay lên, và rồi…

“Rồi, xem chúng ta có gì ở đây nào…”

Ngay lúc nhỏ gõ phím cuối cùng.

Thì có tiếng di chuyển của một vật nặng nào đó.

“Một điều hay ho xuất hiện rồi đấy”.

AI vui vẻ nói, phá tan sự im lặng.

“Thật bất ngờ… Chúng ta có làm gì đâu, vậy hẳn là nhóm Leon và các cô gái đã làm một điều gì đó ở phía họ. Hay có thể đó là một người khác đang dụ chúng ta vào bẫy. Chúng ta nên làm gì đây Sheltis?”

Monica đứng bên cạnh, tay cầm song đoản côn .

Lời nói của nhỏ cho thấy cả hai đang ở trong trạng thái căng thẳng đến thế nào. Nhỏ nhìn xuống dưới chân mình mà không hề chớp mắt.

Một cầu thang dẫn xuống phía dưới.

Thứ âm thanh rầm rầm ban nãy khiến sàn phòng dịch chuyển, và lối vào tầng hầm đã mở.

Dưới chân họ là một khoảng không đen kịt, dù cố nhìn thế nào họ vẫn chẳng thể thấy được phía cuối con đường.

“Nếu điểm đến chuyến đi của chúng ta nằm ở đấy thì tớ nghĩ chúng ta xuống trước thì hơn”

Sheltis nói điều đó với Monica khi cậu chú mục nhìn vào bậc tam cấp.

“Chúng ta không đợi chỉ thị từ đội trưởng Leon sao?”

“Eyriey và Yuto vẫn còn ở chỗ hắn. Nếu chúng ta phải đợi hắn trước khi tiến hành thì các cô gái hẳn cũng sẽ đi theo. Eyriey chẳng phải lính, còn Yuto còn quá nhỏ nên tớ không muốn bất kỳ ai trong số họ đối mặt với hiểm nguy”.

“Lựa chọn thông minh lắm. Sẽ dễ hành động theo cặp nếu gặp chuyện hơn. Chúng ta sẽ do thám trước”.

Hừm – Lúc cậu tính gật đầu đồng ý với AI thì…

Cậu để ý thấy Monica, vốn dĩ đứng bên cạnh cậu, giờ đây im lặng một cách bất thường.

“…”

Cô gái trẻ nắm chặt song đoản côn , sắc mặt chuyển sang trắng dã.

“Monica?”

“… Á… á á…”

Nhỏ bất thần mở to mắt.

“Cậu có ổn không? Nét mặt cậu trông đáng sợ quá”.

“… Mình ổn, có hơi choáng một chút thôi”.

Nói xong nhỏ dấn bước lên phía trước.

“Được rồi, do đã quyết định vậy nên ta nhanh chóng xuất phát thôi”.

“Hừm”.

Monica chầm chậm bước xuống bậc tam cấp dẫn xuống tầng hầm, khi tiếng giày của nhỏ vang vọng thì Sheltis nhanh chóng theo bước sau khi ngoái nhìn lại đằng sau lần nữa.

*Cộp… cộp…*

Tiếng bước chân của hai người vang vọng khắp đoạn đường khi họ bước xuống các bậc tam cấp với tầm nhìn trước mặt họ tối đa chỉ là hai mét. Sau khi xác nhận tình thế hiện tại thông qua âm thanh vang vọng lại thì cậu nắm chặt AI đang đeo lủng lẳng trước ngực mình.

“Iris này, cầu thang này có vẻ mục quá nhỉ”.

“Em cũng nghĩ vậy”.

AI đáp trả nhanh hơn cậu nghĩ.

“Vật liệu xây nên những bậc thang này rõ ràng khác hẳn với vật liệu sử dụng để xây dựng sàn nhà và tường nhà ở phía trên. Sàn nhà được xây dựng bằng hợp kim chịu lực còn ở đây toàn bằng vật liệu rẻ tiền. Đó là lý do những bước đi của anh phát ra tiếng động đấy”.

“… Nghĩa là gì?”

Monica, lúc này đang đi phía trước cậu quay đầu lại hỏi.

“Khả năng rất cao rằng những bậc tam cấp này được xây dựng sau này. Nếu vậy thì khả năng bậc tam cấp này là một cái bẫy đã bị loại trừ đi nhiều”.

Đó cũng là lý do tại sao những bức tranh giả luôn trông “thật” hơn đồ thật. Do mục đích của sự giả tạo là “càng thật càng tốt”, nên rõ ràng chẳng ai tạo ra một cái bẫy mục nát như vậy cả.

“Có nghĩa là chúng ta đang đi đúng hướng?”

“Ừ, khả năng này rất cao”.

Cậu nhẹ siết chặt chuôi kiếm. Do bậc thang quá hẹp nên cậu không thể tạo hình lưỡi kiếm được. Và thế là AI ở vào chế độ chờ, sẵn sàng tạo hình lưỡi kiếm vào bất kỳ lúc nào cậu cần đến.

*Cộp…*

Tầm nhìn của họ đột ngột mở rộng khi họ bước xuống bậc thang cuối cùng.

… Nơi này là?

Đó là một căn phòng rất lớn cũng đáng ngờ như căn phòng bên trên vậy.

Sự khác biệt duy nhất là thay vì cả tá kệ sách là những chiếc máy tính đen phủ khắp căn phòng.

Dây nhợ dưới chân họ đan kết chằng chịt như mạng nhện, trong khi những ống lớn treo lủng lẳng từ trên trần. Thứ chiếu sáng mọi thứ là một ánh sáng đỏ quái dị chiếu từ trên trần xuống.

Đó là một cảnh tượng kỳ lạ. Tuy nhiên điều lạ nhất chính là vật đặt ở chính giữa căn phòng.

Đó là một màn hình cực lớn kéo dài từ dưới đất lên đến tận trần.

“… Nó đang chiếu cái gì vậy?”

Monica cẩn thận tiến lại gần.

*Zzzz… zzz… zzz!*

Một màn hình đen trắng đầy tín hiệu nhiễu. Họ không chỉ bị buộc phải giải mã hình ảnh đơn sắc mà độ phân giải của màn hình cũng thấp nữa.

“Nó bị hỏng à?”

Nhỏ nhíu mày.

… Không, không phải.

Màn hình không hề hỏng. Thứ nó đang hiển thị chính là thứ nằm ở chính giữa…

… Một cô gái?

“Sheltis, sao vậy?”

“Có lẽ như… có một cô gái ở giữa màn hình”.

Cậu có thể thấy rõ cái gì đó như bóng của một cô gái ở chính giữa những tín hiệu nhiễu ấy.

Và rồi một cái bóng trong suốt khác xuất hiện, phủ lên cô gái – có thể đó là băng hay tinh thể nào đó. Cô gái bị bọc trong một tinh thể cứng, trong suốt. Đó là những gì Sheltis thấy được từ màn hình trước mặt.

“Xin lỗi, nhưng em không thể xác nhận được những gì anh vừa nói. Chị Monica thì sao?”

“Mình cũng chẳng thấy gì. Có khi đó chỉ là ảnh ảo do những tín hiệu nhiễu của màn hình tạo ra”.

Một ảnh ảo do sự biến dạng của những tín hiệu nhiễu. Đúng là không thể bác bỏ khả năng đó. Chưa cần kể đến Monica, nhưng cậu rất tin vào khả năng xử lý hình ảnh của AI .

… Tức chỉ có mỗi mình nhìn thấy được thôi sao?

Cậu dụi mắt, và nhìn vào giữa màn hình lần nữa.

Ánh mắt của cậu gặp phải cái nhìn của cô gái trên màn hình.

… Shel… tis.

… Anh là người.. đang nhìn vào ta ư?

… Nhìn vào giấc mơ bị bị đóng băng của Uế ca địa đàng chi viên… Nhìn vào tinh thể cấm ky ư…

Ngay lúc đó, một cảnh tượng bất thình lình hiện ra trong đầu cậu.

Một thế giới toàn vũng nước đen ngòm.

Một chàng trai trẻ với mái tóc màu đỏ trà từ từ chìm xuống, hai mắt nhắm nghiền.

Sâu, sâu thẳm.

Cậu chìm xuống dưới thế giới toàn bóng đêm, một thế giới cực kỳ chậm, cục kỳ yên tĩnh.

Thứ ánh sáng màu tím đậm ấy phủ trùm lên cơ thể cậu cứ như đang ban phước cho cậu vậy…

… Sheltis…

… Ở lục địa trôi dạt, khi mọi thứ đều vẫn chỉ là giấc mơ, thì ở Uế ca địa đàng chi viên khi mọi thứ đều đông cứng…

… Ngươi… và mateki của ngươi… đánh thức…

“Sheltis!”

“Ê Shel – Sheltis!”

!

Sheltis cuối cùng cũng tỉnh táo khi Monica lắc mạnh vai cậu.

“Chuyện gì xảy ra với bạn thế?”

“À không…”

Lúc đó thì cô gái trẻ trên màn hình quay đầu nhìn về phía cậu… không, cô gái đang nhìn cậu.

Ngay lúc bốn mắt gặp nhau thì trước mặt cậu nhìn thấy một cảnh tượng.

Mình… đây ư? Phải chăng mình đã quay lại lúc mình rơi xuống uế ca địa đàng chi viên?

“Sheltis, bạn ổn chứ?”

“… Hừm, Monica và Iris này, hãy nhìn kỹ lại một lần nữa vào trung tâm màn hình đi. Mình chắc là có một cô gái ở đó mà”.

*…Crắc…*

Có âm thanh cái gì đó đang rạn vỡ, kiểu như cười nhạo những gì cậu vừa nói.

Họ cú ngỡ âm thanh đó ban đầu phát ra từ màn hình, nhưng màn hình vẫn toàn tín hiệu nhiễu và đơn sắc.

Nếu không phải ở màn hình thì là cái gì?

“Đằng sau nó?”

Monica bước vòng quanh màn hình gần như choán hết cả căn phòng và tìm được đường lẻn ra phía sau. Ngay lúc cơ thể nhỏ biến mất đằng sau màn hình thì Sheltis vội vã nhắc nhở.

“Monica, cẩn thận”.

“Mình biết, chỉ là mình tò mò không biết cái gì đằng sau…”

Tiếng của Monica đột ngột ngắt quãng một cách bất thường.

“…”

“Monica?”

“… Á á á…!”

Một tiếng thét cao vút vang lên.

“Monica, sao vậy?”

Cậu lao ngay ra phía sau màn hình và chạy đến ngay chỗ cô.

Đây rồi.

“Đây là…”

Ngay đến AI cũng chẳng thể thốt nên lời.

Thứ xuất hiện trước mặt họ là một bể nước rất lớn.

Trong bồn nước ấy chứa đầy thứ chất lỏng màu xanh và rất nhiều những bọt bong bóng nhỏ. Chỉ có vậy.

Tuy nhiên AI chẳng thể thốt nên lời. Monica cắn môi nhìn vào bồn nước.

Còn với Sheltis…

Cậu lặng lẽ nắm chặt chuôi kiếm sau khi thấy thứ chứa trong bồn nước ấy.

Trong đó là một Yuugenshu.

“Báo động”.

“Phát hiện sự bất thường ở bước sóng thôi miên của vật thí nghiệm 2, mã ‘đứa trẻ ngủ vùi’.”

Một âm thanh tự động bất thần vang lên từ trên trần. Cùng lúc đó đèn báo hiệu màu đỏ bắt đầu nhấp nháy khắp căn phòng.

“Eyri – nee. Em sợ lắm…”

“Báo – báo động gì vậy! Hay tại ban nãy mình lỡ ấn nhầm nút nào?”

Yuto ép sát vào Eyriey, vốn đang ôm cô bé rất chặt.

“Không phải đâu”.

Leon lắc đầu phản đối, nhìn căn phòng giờ đây ngập tràn sắc đỏ.

Như những gì nhỏ nói mới nãy, khả năng có bẫy ở đây rất thấp. Nếu vậy lý do có đèn báo động hẳn hoàn toàn khác.

Vật thí nghiệm số 2.

Thông báo có nêu một thuật ngữ kỳ lạ. Họ không hề tìm thấy một thứ nào như thế ở căn phòng họ đang đứng. Nếu như vậy khả thi nhất chính là việc Eyriey đã kích hoạt một cái gì đó ở một nơi khác khi vận hành thiết bị.

“Eyriey, đưa Yuto ra máy bay ngay! Mình sẽ đi gặp Sheltis và Monica. Có vẻ như chính nơi họ đang đứng là nguyên nhân thực sự của việc này”.

“Ừ, mình cũng nghĩ vậy. đi thôi nào Yuto!”

Eyriey dự tính sẽ chạy ngay sau khi nắm lấy tay Yuto. Lúc ấy…

Cùng lúc với tiếng ì ầm dưới mặt đất cũng như tiếng kim loại kêu loảng xoảng thì bức tường bên trong đổ sập xuống.

“Báo động”

“Xác nhận quá trình thôi miên ‘đứa trẻ ngủ vùi’ thất bại. Có vẻ như sự xâm nhập của bên thứ ba đã đánh thức nó”.

“Để ngăn ngừa những tổn thất kế tiếp thì quá trình tự hủy ‘đứa trẻ ngủ vùi’ cũng như bên thứ ba đã được kích hoạt”.

*Zu… zuuu…*

Sàn nhà đang rung chuyển.

Một thứ to lớn màu đen sáng chầm chậm tiếp cận họ trong căn phòng.

“Robot chiến đấu ư?”

Eyriey nhanh chóng nhận ra khi chỉ mới nhìn thoáng qua.

Một bộ giáp dày ánh lên màu sáng kim loại. Hai tay nó đều được trang bị vũ khí hạng nặng, và sau lưng nó là một thứ giáp trông như lớp vỏ. Không chỉ có thế, những đường lằn màu trắng xanh chạy dọc thân thể nó. Những lằn ấy cứ chớp sáng liên tục, và thứ ánh sáng này phủ trùm lên toàn bộ con robot chiến đấu.

“Robot vũ trang hạng nặng, được khắc shinryoku… Họ đưa được cả thứ này lên đảo à”.

Con robot rầm rập tiến lại.

Đối mặt với sự hiện diện choáng ngợp đó, Leon lặng lẽ xuất kiếm.

“B-bạn tính làm gì vậy? Chẳng phải bạn nên bỏ chạy trong tình huống này ư?”

“Đối tượng thứ ba được nhắc đến kia hẳn là Sheltis và Monica. Một điều gì đó hẳn đã xảy ra với họ, thành ra mình phải giải quyết tên này”

“Không, ý mình không phải vậy…”

“Không sao đâu”.

Sau khi nói xong thì Leon lao về phía con robot.

“Dù sao đi nữa, nếu bạn không muốn trúng tên bay đạn lạc thì hãy kiếm góc phòng mà nấp đi”.

***

*… Piki… ki… ki*

Những vết nứt bắt đầu xuất hiện từ bể nước chịu lực. Thứ chất lỏng màu xanh chảy ra đầy sàn phòng.

Mỗi khi làn sương tím bao phủ con quái vật kích hoạt thì vết nứt trên bồn nước càng rộng hơn.

“Sao lại có thể… ai đã làm việc này… nuôi dưỡng Yuugenshu?”

“Chuyện đó chúng ta sẽ điều tra sau. Chuyện quan trọng hiện giờ là giải quyết nó và phải chắc rằng ta vẫn còn sống rời khỏi đây”.

Sheltis bước lên trước mặt Monica và nhìn thẳng vào kẻ địch.

… Yuugenshu phản ứng với sự xâm nhập của chúng ta ư?

Linh cảm của cậu nói rằng cậu không cách quá xa khỏi sự thật. Mệnh lệnh của nữ hoàng không phải là cơ sở này. Chính xác ra đó phải là hình ảnh trên màn hình lớn, cũng như con Yuugenshu được nuôi này.

Đúng vậy, không chỉ có duy nhất một mục đích đằng sau nhiệm vụ của họ. Xem xét các khả năng thì ai cũng có thể hiểu được sự thiếu một mục tiêu cụ thể sau mật lệnh nữ hoàng.

“Iris”.

“Bắt đầu tạo dựng lưỡi kiếm kháng Yuugenshu. Lấy lõi bạc làm tâm và bọc chung quanh nó lớp băng lấy từ kết giới băng kính. Giới hạn hủy diệt tăng lên gấp bảy lần”.

Một lưỡi kiếm mỏng màu bạc xuất hiện từ chuôi kiếm không lưỡi. Tinh thể băng xanh ngọc bắt đầu phủ lấy nó và dần dà tạo thành hình lưỡi kiếm.

Bồn thủy tinh giờ đây vỡ tan tành.

*Phụt*… con Yuugenshu ướt mem bước ra khỏi bồn nước , bốn chi của nó tiếp xúc với mặt sàn.

Một con quái vật hoang dã phát ra một làn sương màu tím quái đản khắp thân thể, khiến bất kỳ ai nhìn thấy cũng phải rùng mình ớn lạnh. Giữa làn sương màu tím đen ấy là một cặp mắt đỏ rực đầy sát khí hướng về phía họ.

“… Không thể không đánh ư?”

“Chắc vậy – Nó đến kìa!”.

Con quái vật rống lên, và một sự biến đổi gây sốc xảy ra ngay sau đó.

Truyện Chữ Hay