1. Hiện tại: 19.1km; Còn 0.9km
Tôi cẩn thận buộc chặt dây giày. Cơn đau bên chân phải đã dịu đi. Tất cả những việc cần làm trong cuộc hành trình tranh Cúp Hoshigaya đã hoàn tất. Vạch đích đã cận kề nhưng tôi không muốn chạy. Thong dong trên con đường dốc xuống khá thoải hướng về ngôi đền thanh vắng, tôi băng qua một chiếc cổng Torii[1] vĩ đại mà tiến thẳng vào tiền sảnh. Đây là một đường thẳng nên Oohinata sẽ không bị lạc, dù còn lo nhưng tôi tự ngăn mình hở tí lại ngoái đầu về sau để chắc chắn…
Nhắm rồi mở, tôi chợt nhận ra chiếc xe đạp leo núi quen thuộc được đỗ ở bên đường, gần đó là Satoshi đang tựa lưng vào tường mà khoanh tay. Chưa kịp lên tiếng hắn đã chen vào.
“Nói sao nhỉ… ‘tai vách mạch rừng’ mà. Ban tổ chức được báo rằng có một cặp đôi đã rời khỏi lộ trình nên Tân phó chủ tịch Hội Học Sinh phải đích thân lùng ra cho bằng được.”
Vậy là vẫn bị nhìn thầy à. Không chỉ vậy, họ còn lịch sự thông báo cho ban tổ chức nữa.
“Đoán vị trí giỏi nhỉ.”
“Dĩ nhiên, xét trên việc con đường tắt mà tụi này được báo rằng cái cặp ấy đi vào chính xác là con đường tớ đã chỉ cậu Houtarou à.”
Vậy sao? Tôi chả nhớ. Nhưng đây không phải con đường mình tự dò ra nên chắc phải vậy thôi.
“Rồi chuyện có bị thổi ra to không?”
Satoshi nhún vai.
“Nếu muốn vậy tớ đã không đến đây.”
“Không là cảnh sát thì chả lo.”
“Nhưng đây vẫn là sếp phó về tất tần tật những vấn đề của học sinh nhé. Hay quý ngài đây muốn bị quản giáo thật?”
Chẳng có vẻ gì là đùa cợt trong lời nói vừa rồi. Không chờ đợi hắn hỏi tôi một câu khác.
“Vậy kết quả thế nào?”
Hai mươi cây số của những ký ức, những câu chuyện và “kết quả thế nào” ư? Chỉ là thế này.
“Cô bé sẽ không gia nhập.”
“Vậy à.”
Satoshi hẳn là đã dự tính trước điều này, dù vậy hắn vẫn thở dài mà nói:
“Tiếc quá.”
Rồi tiếp tục.
“Nhưng ít nhất cậu cũng biết lý do nhỉ.”
“Sao lại nghĩ thế?”
“Nếu không thì, Houtarou à, chẳng có lý gì cậu lại muốn nói chuyện riêng với cô bé. Nếu được cậu có thể kể cho tớ chứ?”
Tôi không thể gật. Cả lý do của Oohinata, cả sự thật đằng sau lý do cô bé e sợ Chitanda đến mức không thể nhìn mặt. Dù có là thằng bạn chí cốt Satoshi đi nữa tôi cũng không thể. Có lẽ hiểu nỗi do dự của tôi Satoshi bước lên trước.
“Tớ không bắt cậu phải nói. Thôi thì mình cứ đi đi. Nếu cậu không nhanh hướng về đích thì tớ cũng chả thể nghỉ sớm.”
Chúng tôi đi trên con đường lát đá giống như lúc mới rời khỏi trường Cao trung Kamiyama. Đúng như đã hứa Satoshi không nói gì thêm, nhưng thế lại khiến tôi không thể im lặng.
“Chuyện đó không liên quan đến tụi mình.”
Nỗi sợ trong quá khứ, người bạn đã khác trường và nỗi lo trong hiện tại, chẳng có cái nào thậm chí còn liên quan đến ngồi trường của chúng tôi.
“Tớ có một cảm giác…” Satoshi nói. “Một cảm giác rằng sự vốn là như vậy. Tớ dễ buông bỏ nhiều hơn cậu, nhưng dù chúng ta có bỏ qua tất cả những gì trước và trong ngày hôm nay thì mọi chuyện không thể như trước nữa. Dù sao thì khi nó còn không liên quan tới trường lớp thì chúng ta đành bất lực.”
Hắn đã từng bảo tôi đừng cố gánh mọi thứ lên mình. Vốn dĩ tôi chẳng có liên quan gì cả.
“Sao cậu lại nghĩ thế?”
Thả lỏng vai, hắn tiếp tục đẩy chiếc xe về trước mà trả lời:
“Chẳng lý do gì. Tớ chỉ nghĩ rằng vốn chả có gì xảy ra khi chúng ta ở trong trường. Thực tế thì những lần nói chuyện với Oohinata đều diễn ra ở ngoài.”
Ngẩng mặt lên, hắn lại thêm vào.
“Chúng ta là học sinh. Bàn tay của chúng ta không thể vươn ra ngoài sân trường. Ngay từ đầu chúng ta đã vô phương rồi Houtarou ạ.”
Thực sự là vậy sao?
Satoshi nói không sai. Sơ trung Kaburaya với tôi từng là tất cả những gì trong tầm mắt. Giờ đây chúng tôi đã là học sinh cao trung, và “cái lồng” mang tên Kamiyama này có chăng chỉ lớn hơn mà thôi. Nhưng thực sự, thực tình có phải là thế? Nếu chúng tôi cứ tiếp tục cuộc sống này một cách vô lo vô nghĩ thì không chỉ năm hai, mấy chốc bàn tay này sẽ vươn ra khỏi Cao trung Kamiyama. Rồi qua sáu hay nhiều năm nữa cuối cùng chúng tôi cũng cùng nhau vượt ra khỏi tất cả những thứ còn được gắn với “ghế nhà trường”. Nếu cứ mãi nghĩ rằng bàn tay ấy sẽ không vượt qua nổi bốn bức tường nơi chúng tôi học tập thì sau cả khoảng thời gian kia, chẳng khác nào là một sự tống tiễn đột ngột vào vùng đất hoang khi mặt trời đã bắt đầu lặn hay sao?
Sai rồi.
Giống như việc Chitanda phải gánh vác nhiều trọng trách của gia tộc, giống như việc bà chị yêu dấu luôn chu du mọi chốn giang hồ, bàn tay của chúng ta phải vươn đến khắp mọi nơi. Vấn đề chỉ là chỗ ta có nghị lực để làm điều đó hay không. Với một người tiết kiệm năng lượng tôi luôn chối từ những nỗ lực trông có vẻ bất khả ấy, nhưng ngay lúc này trong thâm tâm tôi, dù chỉ một chút, có sự khao khát này.
Chitanda đã nói rằng nếu Oohinata thực sự buồn khổ về việc gì thì xin tôi hãy giúp đỡ. Lời hứa đó cuối cùng đã không làm được và chẳng có biện minh nào. Tôi đã giải quyết mối hiểu lầm giữa họ, phần còn lại tùy thuộc vào cách Oohinata đối mặt với nó từ đây. Nhưng nếu tôi nói: “Tớ chỉ xen vào thôi, chứ không chịu trách nhiệm” mà trong tâm lại nghĩ rằng “Đó là phiền phức nên tôi chả muốn dây vào” thì sao? Đó không phải vấn đề tôi có giúp được hay không, mà là lời ngụy biện cho việc đẩy cô bé ra bên lề cuộc sống, hay nói cách khác – vứt bỏ.
… Quá mệt mỏi rồi. Những ý nghĩ không còn ghép vào nhau nữa. Lảng sang chủ đề khác tôi nói lên thứ vừa thoáng qua trong đầu:
“Satoshi. Cậu đã từng nghe cái tên ‘Souda Sonoko’ bao giờ chưa?”
Nhưng lại bằng một âm lượng quá nhỏ.
“Cậu nói gì cơ?”
“… Không, không có gì.”
Dù Oohinata có lo sợ chuyện “người bạn” của cô bé bị đưa ra ánh sáng tôi vẫn có cảm giác rằng phải có một sự kiện nào đó. Một khoảnh khắc khiến cô bé bắt đầu chĩa mũi dùi về phía Chitanda ngay từ đầu. Ví dụ như nhỏ vô tình nói ra tên của người đó chẳng hạn. Theo dòng ký ức tôi chỉ nhớ đúng một lần Chitanda chủ động đề cập tới một cái tên trước mặt Oohinata – đó là khi nhỏ nói dối việc đã được cậu bạn “Souda” cho mượn cuốn kỷ yếu nhằm tìm địa chỉ của tôi. Phải chăng Oohinata bắt đầu sợ khi biết Chitanda có giao thiệp với một gia đình mang họ là “Souda”? Nhưng nếu không có phần tên “Sonoko” thì cô bé có lẽ chỉ nghĩ rằng là vô tình trùng họ thôi. Trong những lần nói chuyện trước đây Oohinata chỉ dùng từ “bạn đó”[2] đúng một lần, và về sau đã chuyển thành “bạn kia”. Phải chăng sự “vô tình” để lộ danh phận của bạn mình càng tiếp thêm cho nỗi sợ vốn đã rất thống khổ của cô bé?
Tất cả chỉ là suy diễn vô căn cứ nên cách duy nhất là xác nhận với Chitanda. Nhưng nếu không còn quyết tâm cứu cô bé thì có lẽ tôi thậm chí chẳng có tư cách để đi hỏi.
Một chiếc cổng trời vĩ đại khác xuất hiện ở cửa đền. Satoshi leo lên chiếc xe đạp và nói:
“Từ đây cuộc thi sẽ lại tiếp tục. Chạy đàng hoàng nhé.”
Tôi gật đầu rồi nhìn hắn nhấn pê-đan chạy đi. Với những bước chân cứ nhè nhẹ, từ từ được gia tốc tôi trở lại lộ trình chính. Toàn bộ học sinh năm hai chắc là đã về đich vì trước và sau đều chỉ còn năm nhất. Ngẩng đầu lên tôi trông về bệnh viện Rengou. Từ đằng sau Cao trung Kamiyama sẽ từ từ hiện ra…
Nương một cơn gió giật tôi ngoảnh lại phía sau, nhưng trong những gương mặt mệt mỏi ấy tôi chẳng còn nhận ra gương mặt rám nắng và hay cười ấy nữa. Cô bé đã cách bao xa. Đó là một khoảng cách mà không ai có thể ước lượng được nữa.
~It walks by past~[3]
[1]
Một kiến trúc làm bằng đá có hình cổng thường thấy ở các ngôi đền Thần đạo ở Nhật Bản.
[2]
Trong tiếng Nhật khi muốn chỉ “người đó” (ngôi thứ hai) thì dùng “sonoko”, còn “người kia” (ngôi thứ ba) thì dùng “anoko”. Ý của Houtarou là Oohinata ngoài lần đầu để vuột miệng ra chữ “sonoko” (giống tên của bạn mình) thì từ lần sau đã không như thế, tức là muốn giấu đi người tên “Sonoko” đó. Trong bản dịch người dịch đã lược bớt từ “đó” và “kia”.
[3] Mỗi tập của “Hội Cổ Điển” đều có hai tựa đề : một tựa đề ở đầu truyện và một tựa đề phụ bằng tiếng Anh có liên quan đến một tác phẩm văn học. “It walks by past” lấy từ tác phẩm “It walks by night” được nhà văn John Dickson xuất bản năm 19a.