1. Hiện tại: 1.4 km; còn 18.6 km
Dù cả mặt đường được phủ nhựa nhưng hầu như chẳng có xe cộ nào quanh đây. Tứ phía tôi đều chỉ là những học sinh Cao trung Kamiyama mặc đồ thể dục, tạo cảm giác cứ như con đường nhựa dẫn suốt vùng núi phía sau trường được làm chỉ để phục vụ cho Cúp Hoshigaya vậy. Ibara sẽ sớm tới và tôi cần đảm bảo mình nhớ lại rõ ràng những sự kiện xảy ra trong tuần tuyển mộ thành viên mới.
Khoảng cách giữa đợt xuất phát của các lớp thường là khoảng ba phút. Tôi ở lớp A còn Ibara ở lớp C, như vậy hai đứa xuất phát cách nhau sáu phút. Ở cây số đầu tiên tôi giữ tốc độ chung với lớp, chỉ khi đến đoạn lên đồi khi gặp Satoshi tôi mới chậm lại. Trung bình ra thì có lẽ tôi đang chạy tương đương tốc độ của môn đi bộ nhanh.
Đã nghe ở đâu là người bình thường đi bộ được tầm bốn cây số một giờ. Chạy thì chắc gấp đôi. Trong một quyển sách tôi từng đọc có đoạn người nào đi bộ dưới bốn dặm một giờ sẽ bị trừng phạt.[1] Không may là tôi khá mơ hồ công thức chuyển từ cây số sang dặm nên không thể dùng cách này để tham chiếu. Thôi kệ, cứ xem như tốc độ hiện tại là trung bình giữa đi và chạy – sáu cây số một giờ. Ibara hẳn là chạy đàng hoàng nên sẽ nhanh hơn trung bình một chút nên tôi quyết định là bảy cây số một giờ. Rồi, vậy khoảng cách hiện tại giữa tôi và Ibara xuất phát sau sáu phút là…
Là…
Những phép nhân và chia cứ chạy vòng vòng trong đầu. Tôi không có dốt toán và bài này cũng chẳng phải dạng khó gì, chỉ là tính tất cả trong đầu so với việc làm trên giấy với một cây bút đòi hỏi những kĩ năng khác nhau. Thêm nữa là tôi còn phải chạy nên đầu óc khó có thể hoạt động bình thường, còn tốn thời gian nữa. Nhưng trong khi viện dẫn lý do này kia tôi đã nhào nặn các công thức tính quãng đường, thời gian với cả vận tốc lúc nào không hay. Xem nào, trong một phút một người sẽ đi bộ được khoảng mười bảy mét… vậy nhỏ có thể bắt kịp tôi ở cây số thứ bốn phẩy một tính từ điểm xuất phát. Thế thì ước lượng khoảng cách hiện tại là… nói chung là không còn xa nữa.
Nói là sợ không đủ thời gian lẫn quãng đường để giải quyết vấn đề là thế nhưng rốt cuộc chỉ vì những con tính về thời gian còn lại tôi hóa ra lại tốn nhiều thời gian hơn. Thật là tức cười, vậy tôi chỉ có hai cách khả dĩ để bù lại lượng thời gian và quãng đường đã mất.
Một, chạy nhanh hơn một chút.
Còn hai là cố gắng nhớ nhanh hơn những sự việc diễn ra vào ngày đó.
Ngày hôm đó, nếu trí nhớ của tôi tốt, thì cũng chẳng khác gì hôm nay. À không, lạnh hơn chứ.
[1] Lấy từ tác phẩm “The Long Walk” (Cuộc dạo chơi kéo dài) của nhà văn Stephen King.
2. Quá khứ: bốn mươi hai ngày trước
Thứ sáu, ngày cuối cùng trong tuần tuyển mộ thành viên mới, thường được gọi với cái tên là Ngày Hội Tuyển Mộ. Không phải cụ thể một ai đã định danh mà chỉ là gọi thế thì nó tiện. Từ đầu tuần trở đi những học sinh năm nhất cứ sau giờ học lại được tập trung và ngồi trong nhà thể thao. Thứ hai là buổi giới thiệu của Hội học sinh và những thành viên trụ cột, và từ thứ ba các CLB sẽ thay phiên nhau lên sân khấu để cho các em học sinh mới thấy rằng mình tuyệt vời thế nào. Luôn có một số lượng rất đông các CLB đăng ký nên việc giành ra bốn ngày cho công tác quảng cáo là hợp lý.
Việc tương tự cũng xảy ra vào năm ngoái, và dĩ nhiên một người chẳng ưa ồn ào như tôi đã chuồn sớm. Nhưng hiện tại tôi đang thuộc về phe “ồn ào”, thế nên điều tra “đối thủ” cũng là điều nên làm. Ngày thứ ba Chitanda kéo tôi sền sệt về phía nhà thể thao.
Mỗi CLB được tối đa năm phút cho việc trình bày. CLB Kịch Nói dựng một vở trào phúng, Cộng đồng Nghiên cứu Thời trang thì dĩ nhiên là trình diễn thời trang. CLB Đồng ca và Acapella thể hiện sự khác nhau giữa hai trường phái âm nhạc, còn CLB Điền kinh thì mang theo đệm để thực hiện những cú nhảy cao. Cũng có những CLB không được thuận buồm như vậy. Cái nơi gọi là Cộng đồng Thần Học chẳng những chỉ đang có mỗi một thành viên mà thành viên đó hình như còn chả muốn phô ra cái gì. Với âm điệu thì thầm, người nữ sinh ấy trình bày một hơi về lịch sử của biểu tượng Kabbalah rồi tắt mic đi về. CLB Nấu Ăn Mới thì khỏi nói, vì chẳng thể nấu liền một cái gì đó trong năm phút nên tất cả những gì họ có thể làm là mời các em năm nhất tới bàn của họ vào Ngày Hội Tuyển Mộ để thưởng thức món salad sơn thảo đặc biệt của họ. CLB Cờ vây chào sân bằng một ván cờ, nhưng nhìn kiểu gì thì cũng thấy hai chữ thất bại. Chẳng có cái bàn bình cờ[1] nên có trời mới nhìn ra hai kỳ thủ đặt cờ ở nơi nào, và để sự việc thêm thê thảm thì đó lại chính là hai thành viên duy nhất của CLB, đồng nghĩa với việc người bình cờ cũng chẳng có. Khung cảnh đó thanh bình, yên lặng giống như thời gian ngừng trôi vậy.
Nhưng giờ không phải lúc để tội nghiệp cho họ. Năm phút hóa ra lại là khoảng thời gian quá dài.
CLB Cổ điển được xếp để trình bày vào thứ năm. Do bận công chuyện nên gần đây Satoshi và Ibara không ghé qua phòng Địa Chất, tuy nhiên tới ngày thứ tư thì chẳng hiểu sao cả bọn lại tề tựu đông đủ.
“Chúng ta sẽ làm gì?”
Trong câu hỏi này tôi không chỉ tự hỏi rằng sẽ làm gì cho hết khoảng thời gian năm phút, mà còn ngờ rằng cả bọn có thể làm được cái gì hay không.
“Hiện tại thì cứ cố hết sức đã.” Ibara trả lời với giọng điệu rõ là nhỏ chẳng định làm thế.
“Đồng ý, cố hết sức.”
Tôi đáp cho có lệ, nhưng bất ngờ bị nhỏ hoạch lại: “Cố cho cái gì mới được?”
Ai mà biết? Chính cô nương là người nói cơ mà.
“Ưm, vì là hội trưởng nên tớ phải là người phát biểu làm sao để các em thấy rằng CLB Cổ Điển có những điểm đặc biệt riêng, nhưng mà…”
Chitanda dường như cũng do dự. Xét về câu nói vừa rồi thì nhỏ, chẳng nghi ngờ gì, là chưa nghĩ ra cái “diểm đặc biệt” nào hết. Không chỉ có thế…
“Chitanda này, dù cậu có lên đó nói hay nói đẹp cách mấy thì cũng chả ai thèm tới CLB Cổ Điển đâu.”
“Chắc không? Ít nhất cũng nhìn vô gương rồi hãy nói!”
“Không, cậu ấy nói đúng mà.” Chitanda cố gắng làm dịu Ibara lại. “Tớ biết mình không giỏi thuyết phục người khác lắm.”
Chitanda sở hữu một ý chí mạnh mẽ cùng sự chân thành vô hạn, nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ ý chí đó được thể hiện quá đơn phương và nhỏ cũng không biết sử dụng những mánh lới để dẫn dắt người khác theo ý mình. Nói là thế nhưng cũng phải công nhận Ibara đúng, tôi nên nhìn lại bản thân trước khi phê phán ai. Nếu bản thân là người bị đẩy lên lên khấu, trước mặt một đám học sinh năm nhất tôi ngờ rằng mình có thể nói gì sáng tạo hơn những lời như “Tụi anh không hẳn là làm cái gì cụ thể, nhưng chắc chắn là có phòng họp. Nếu tụi em đến… thì vui.” Thôi thì hy vọng vào nhỏ vậy.
“Tớ không nghĩ Chi-chan như thế, là tớ thì chắc tớ sẽ ấp úng mà chẳng nói cái gì đúng chủ đề ấy chứ.”
Ừ, khoản này thì đồng ý thật. Như vậy chỉ còn mỗi một người.
Satoshi mang một biểu cảm không vui, nhưng mắt thì đầy hớn hở.
“Có nên không nhỉ. Ờ thì trong trường hợp không còn cách nào khác ấy, tớ nghĩ mình đủ khả năng câu giờ một chút.”
Chỉ cần vậy là đủ để Satoshi tỏa sáng.
“Nếu các cậu ô-kê vụ thứ năm thì bây giờ nghĩ về việc phải làm gì cho thứ sáu là vừa. Có cần xài ga hay điện gì thì ngày mai phải nộp giấy yêu cầu nhé.”
Hắn nói với chất giọng đầy ra vẻ Hội học sinh rồi đứng dậy. Tôi chưa biết việc hắn đã lên lon thành phó chủ tịch và bận bịu từ đó cho đến tận gần đây. Thế rồi giờ tan học của thứ năm cũng đến. Fukube Satoshi bước lên sân khấu với tư cách là đại diện duy nhất của CLB Cổ Điển, và ngay lập tức khai mạc phần trình diễn của mình bằng vô vàn những câu tấu hài độc thoại như: “Trên đường đến đây anh có nghe tiếng cưa máy phát ra từ CLB Xây dựng, nhưng dù nhìn kỹ cỡ nào cũng chả thấy gì hết. CLB Cổ điển nhé mọi người!” Khiếu hài hước vừa phải của Satoshi nhận được nhiều tiếng cười từ đám học sinh năm nhất và trọn vẹn phần trình bày không-sai-một-lỗi được khép lại sau đúng bốn phút ba mươi giây. Một tràng vỗ tay vang lên, hắn từ từ bước xuống để nhường sân khấu lại cho CLB Bàn tính.
Đến lúc này tôi mới thực sự ngưỡng mộ tài năng trời phú cho thằng bạn chí cốt này. Thực tế phần trình bày của Satoshi chẳng dây mơ rễ má gì tới CLB Cổ Điển, và dù chẳng có gì như thế hắn vẫn hoàn thành chỉ tiêu đề ra – nói cho hết năm phút. Đó là một cái tài mà tôi chẳng đời nào bắt chước được.
Và rồi thứ sáu cũng đến. Trời rất quang đãng.
Trước tòa nhà trường Cao trung Kamiyama, trong khu vườn hoặc là cái bùng binh (ai thích gọi sao thì gọi) có những khoảng không gian khá hào phóng lốm đốm vài bụi cây. Vào giờ nghỉ trưa các CLB sẽ đặt gian hàng của mình ở đó. Những bụi cây khiến các dãy bàn không thể được xếp thẳng mà phải quẹo qua, cong lại rồi mọc nhánh như tạo hình ra cả cái cây vậy.
Tôi đang có mặt để bày biện cho CLB Cổ Điển. Satoshi bận công việc bên Hội học sinh, và giống như áp dụng vào mình phương châm “Việc không cần làm thì bỏ” tôi không định bắt Ibara hay Chitanda phải làm mấy việc khuân vác. Hết buổi trưa chỉ có xếp bàn và mang ghế. Trong giờ học chiều tôi có thể nhìn thấy khu vực của mình qua cửa sổ. Hàng tá những chiếc bàn xiên nagng xiên dọc khiến từ đây nhìn ra hệt như một khu vườn mê cung.
Khi chuông báo hết giờ còn chưa vang thì những thành viên trong lớp tôi, 2-A, đã bắt đầu mất đi sự kiên nhẫn. Những tiếng lào xào.từ khắp nơi vang không ngớt.
“Chuẩn bị tới đâu rồi?”
“Trước nhất là phải làm cái này.”
… và đủ thứ khác nữa. Có một tên rút ra chiếc băng in chữ “Tất thắng” mà buộc vào bắp tay. Một tên khác rút ra con gấu bông từ trong cặp rồi cố gắng nhét vào hộc bàn. Chẳng đời nào đoán nổi họ thuộc CLB gì nhưng tôi hiểu sự gấp gáp ấy. Nếu không kịp đón tụi học sinh năm nhất thì mọi công cuộc từ bài giới thiệu đến lập gian hàng đều thành công dã tràng. Khởi đầu quyết định tất cả.
Chuông reo báo hiệu giờ học kết thúc. Tất cả học sinh trong lớp ngay lập tức ào ra ngoài cửa như thác lũ. Có thể tưởng tượng viễn cảnh tương tự đang diễn ra ở mọi phòng học các lớp năm hai và ba. Hơi do dự nhưng cuối cùng tôi cũng phải nối đuôi theo cái dòng thác ấy.
Khu vườn mới vừa nãy chỉ có những dãy bàn ghế giờ đã được trang hoàng bởi cơ man áp phích, bảng biểu và tờ rơi. Liếc đại một cái tôi cũng có thể thấy nào là “Hãy ghé thăm CLB Hóa học! Để phương trình tương lai của bạn được phản ứng!”, hay “Muốn đánh cuộc với tuổi trẻ hay không? Thẳng thắn là tốt, CLB Bóng rổ đang chờ bạn!”, rồi “Vui vẻ cắt xén, vui vẻ chưng diện! Cộng đồng Nghiên cứu Thời trang là chúng tôi.” “Triều đại nhà Hán đã sụp đổ, CLB nghiên cứu Lịch sử sẽ thống nhất!” và “Một người nữa là mười một! Hãy gia nhập CLB Bóng đá.” Đội Cổ vũ trình diễn đội hình múa cờ tâp thể giữa vòng tròn tạo bởi CLB Cổ Động, mùi hương của trà đen lan tỏa từ Cộng đồng Nghiên cứu Bánh kẹo. CLB Tiệc trà bày ra một tấm thảm rất sang trọng và đằng xa chụm lại một nhóm người đeo băng đầu hẳn là từ CLB Phát thanh. Chưa tới mười phút kể từ chuông báo hết giờ mà nơi này chẳng khác gì một vườn bách thú mới bị phá cổng.
Mọi thứ được bắt đầu vào ba giờ rưỡi và phải được dọn dẹp khi đồng hồ điểm sáu giờ. Khoảng thời gian hai tiếng điên rồ này chính là cái người ta gọi là Ngày Hội Tuyển Mộ. Thực tế là hai từ “tuyển mộ” không được hiểu với nghĩa “nhẹ nhàng mời gọi” mà là “kéo vào bằng mọi cách có thể” quả thực đã trở thành thương hiệu của trường này.
Hầu hết các CLB đều nhận được một cái bàn thông thường, nhưng tùy thuộc số lượng thành viên có mặt, độ nổi tiếng và nhiều yếu tố khác mà một số sẽ nhận được nhiều bàn hơn hoặc loại dài hơn. Những vấn đề này đều được quyết từ trước. CLB Cổ Điển được cấp bàn số mười bảy nên tôi tha thẩn bước vể cái bàn của mình. Chitanda đã đến trước, nhỏ gọi:
“Oreki-san, ở đây.”
Chẳng có kỳ vọng gì lớn lao, nhưng đúng như dự kiến, cái bàn được đặt ở sát một cái góc khuất. Trên bàn dựng một tấm bìa các-tông ghi chữ “Cổ Điển Hội”. Nét chữ vừa thanh vừa đầy đặn. Nếu không có miếng bìa này chắc chả ai Đoán nổi cái CLB nào đang cố chiêu mộ họ, nhưng lạ một cái đây không nằm trong dự kiến chuẩn bị của chúng tôi. Có lẽ nhận ra suy nghĩ, Chitanda mỉm cười.
“Tớ mới viết xong thôi. Có lẽ làm cho nó dễ thương một chút thì hay hơn nhưng khi ấy tớ lại không nghĩ ra.”
Vậy ra đây là chữ viết tay của Chitanda. Trong vở thì nét chữ của nhỏ cũng bình thường nhưng thư pháp thì lại phóng khoáng đến kỳ lạ. Đúng như nhỏ nói – chẳng có chút gì có thể coi là dễ thương cả. Sẽ là nổi hơn nếu có Ibara vẽ thêm một chút hình minh họa nhưng chuyện đã rồi.
Chitanda khoác một chiếc áo màu đen và đang yên vị trên một chiếc ghế xếp. Phía trước không cài khuy để lộ ra lớp áo len trắng cùng chiếc nơ. Tôi cũng đang mặc áo len trắng. Ngày Hội Tuyển Mộ có đang náo nhiệt cách mấy thì trời tháng Tư vẫn lạnh kinh khủng. Nhìn xung quanh cũng thấy cả người tuyển lẫn được tuyển đều phải mặc thêm một hai lớp áo dày.
Bên cạnh CLB Cổ Điển là gian hàng của CLB Tranh mực và CLB Bách Nhân Thi, mỗi bên có một người ngồi gác. Tôi chào qua loa ngồi đi qua họ để đên ngồi cạnh Chitanda, ngay ở giữa tấm bìa các – tông “Cổ Điển Hội”.
Satoshi sẽ không đến vì quá bận việc bên Hội học sinh. Đành chịu.
Chitanda mở lời:
“Tớ nghĩ Mayaka-san sẽ không đến.”
“Vì CLB Manga?”
“Tớ cũng không nghĩ rằng cậu ấy sẽ đến đó.”
Tôi gật đầu mà không nói gì. Nghe thiên hạ thì gần đây quan hệ của Ibara với Hiệp hộp Nghiên cứu Manga đã trở nên rạn vỡ khi dường như chỉ việc nhìn mặt nhau thôi đã khó. Nhưng mà nói gì thì nói giờ mà Ibara đến thì mới là vấn đề.
Lúc mang ra tôi cứ nghĩ mấy cái bàn này cũng to lắm, nhưng thực tế thì chỉ bằng một góc so với những cỡ lớn hơn.
Nói thẳng ra là nhỏ phát sợ…
Nội chỉ hai chúng tôi ngồi cạnh nhau thì không khí cũng đã hơi ngột ngạt. Giá mà Chitanda hiểu ý chút để dịch sang bên thì tôi đã được thoải mái hơn, nhưng xem ra cô tiểu thư này không màng lắm đến không gian riêng tư của người khác và xem việc hai đứa ngồi sát tới chạm vai nhau là bình thường.
Hít thở một cái. Chẳng có gì phải phàn nàn khi mình không là người duy nhất thấy chật. Chỉ tính trong tầm mắt thì bên CLB Nhiếp ảnh lẫn CLB Hoạt động Toàn cầu còn chật chội hơn, và dù có chìm trong cái đầm lầy chật hẹp ồn ã này thì ai cũng phải hết sức quảng bá cho mình. Tôi nên làm gì để thu hút tụi học sinh năm nhất đây?
Với những biểu cảm hào hứng pha lẫn e sợ khi bước vào một nơi toàn học sinh năm trên và gương mặt mới tốt nghiệp sơ trung còn tươi roi rói, từng nhóm các học sinh năm nhất tiến vào khu vườn mê cung. Lúc này tôi thề rằng mình đã nghe những tiếng liếm môi như thể chực chờ con mồi sắp đến của một số người. Những tiếng cười giả tạo và chiêu trò dẫn dụ tràn nhập Ngày Hội Tuyển Mộ.
CLB Cổ Điển cũng không cho phép mình thất bại. Nào nào, hãy đến đây thưa quý ông quý bà. Đến đây, hỡi những vị khách còn chút thời gian để bỏ qua. Nếu quý vị nếu gia nhập CLB Cổ Điển đầy hào hoa thì bàn đăng ký chúng tôi ở ngay đây!
Sau năm phút, tôi bắt đầu nản. Chẳng ai chịu dừng lại ở cái bàn này cả.
“Tớ có nói là sẽ cố đưa về vài đứa năm nhất, nhưng đưa bằng cách nào mới được.” Tôi càu nhàu khi nhìn vào dòng học sinh cứ vô tình đi ngang qua.
Chitanda ngồi thằng người. Đặt hai tay lên đùi, nhỏ nói mà không nhìn tôi:
“Nếu có keo bẫy chim thì dễ rồi nhỉ.”
Tôi biết keo bẫy chim là thứ gì nhưng chưa bao giờ thấy ngoài đời. GIống như… một cái lưới à?
“Dùng lưới bắt bộ không tốt hơn sao?”
“Có thể, nhưng không hợp pháp.”
“Tớ không nghĩ người ta thấy đâu.”
“Oreki-san là kiểu người sẽ lờ đi đèn đỏ vào giữa đêm sao?”
“Tớ là kiểu người không bao giờ ra ngoài vào giữa đêm.”
Cuộc trò chuyện dở hơi tới nỗi khiến tôi phát bực.
“Vậy cậu là kiểu sẽ dừng lại nếu có đèn đỏ à.”
“Đường đi dạo khuya của tớ không có đèn giao thông.”
Thực sự là dở hơi mà!
Biết rằng chuyện này kiểu gì cũng xảy ra nên tôi đã thủ sẵn một quyển truyện chữ trong túi áo khoác. Đó là một tuyển tập truyện ngắn. Lấy nó ra, tôi nói với một Chitanda vẫn-ngồi-nhìn-thẳng như một tiếp tân chuyên nghiệp.
“Không có việc gì làm thì tớ ngồi đọc nhé.”
Vừa nói xong Chitanda liền quay mặt lại. Với nụ cười thánh thiện nhỏ nói nhỏ nhẹ: “Đừng.”
“Nhưng đâu có ai tới…”
“Đừng. Xin hãy cứ ngồi đây.”
Hiểu. Tôi bỏ lại cuốn truyện vào túi áo. Nghĩ kĩ thì nếu ngồi đọc sách như bất cần tới những hoạt động tuyển mộ thì đứa năm nhất nào mà dám lại gần. Ôi, nhưng mà cứ ngồi không vầy thì càng về chiều trời sẽ càng lạnh. Tôi khoanh tay qua đầu. Chitanda có lẽ cũng cảm thấy một sự phung phí thời gian đáng kể. Dù tinh thần trách nhiệm lớn cỡ nào nhỏ cũng chẳng phải một món đồ bất di bất dịch nên tôi đồ rằng hai đứa sẽ về sớm nếu chút nữa vẫn không có gì xảy ra. Nhỏ đang nhìn về phía một đứa học sinh trông đầy phấn khích ở một CLB khác.
Dòng người tiếp tục trôi qua. Chả hiểu sao tôi lại lên tiếng.
“Những nơi bị nguyền rủa quả là có thật nhỉ.”
“Đúng thế.”
Chitanda đáp ngay lập tức khiến tôi chả biết tiếp lời sao. Một thoáng trôi qua nhỏ mới quay về phía tôi mà nghiêng đầu.
“Không phải đó là điều cậu đang nói sao?”
Cái “đó” là gì mới được? Tôi quyết định không nghĩ quá sâu mà tựa lại vào ghế.
“Cậu biết đấy. Ví dụ như trong một khu thương mại hay hội chợ chẳng hạn, dù trông không phải là thiếu đắc địa so với những nơi lân cận nhưng sẽ có một nơi mà dù có xây bao nhiêu lần thì hoặc là bị phá, hoặc là thay chủ mới liên tục không biết bao nhiêu lần. Trước khi khách người ta nhận ra điều đó thì lại một cửa tiệm mới được xây nên và chắc chắn nó sẽ ế ẩm. Tớ nghĩ rằng những nơi như vậy có tồn tại.”
“A, tớ hiểu rồi.. Một nơi luôn bị đổi chủ. Thật là kì lạ nhưng mỗi khi họ đổi bảng hiệu là tớ lại chẳng thể nhớ cửa hàng trước đó là về cái gì.”
“Quả vậy phải không? Và khi nó bị bỏ trống thì sẽ chả ai nhớ rằng trước đó đã từng có cửa hàng.”
Chitanda gật đầu và sắc mặt nhỏ như van nài tôi tiếp tục. Tôi quay mặt để tránh nhìn thẳng vào mắt nhỏ, rồi gõ nhẹ lên bàn bằng mu bàn tay mà nói:
“Tớ nghi là chỗ này.”
“Chỗ ‘này’, ý cậu là nơi chúng ta đang ngồi?”
“Ừ.”
Có một dãy bàn được xếp trong khu vực được bao phủ bởi những bờ giậu. Theo thông báo chính thức từ Hội học sinh thì CLB Cổ Điển được xếp vào trong đó, tuy nhiên sau khi quan sát hướng di chuyển của dòng các học sinh năm nhất đi thăm quan tôi đã phát hiện một điểm không ổn. Khi họ bước vào trong vòng thì lưng sẽ hướng về phía chúng tôi, và nếu không có hứng và muốn đi thẳng về phía trước thì xem như chúng tôi đã bị lọt vào điểm mù. Chỉ những đứa hiếu kỳ, dù chỉ là một chút thôi, muốn đi dạo vòng quanh khu vực bị tách biệt này thì mới có thể đối diện. Đám đông thì cũng có người này người kia nên địa điểm này thực sự không quá tệ, nhưng chả hiểu vì sao tụi năm nhất lại không một đứa nào dừng lại chỗ chúng tôi, thậm chí là để ý tấm bìa viết tay của Chitanda.
“Cứ như có cái gì khiến người ta cảm thấy khó chịu nếu phải dừng ở đây thì phải.”
Chitanda nhìn một nhóm học sinh khác đi qua rồi từ từ đáp:
“Tớ nghĩ vấn đề lớn nhất là tụi mình không chịu gọi.”
Những lời gọi với âm thanh lớn đan xen nhau trong không gian kéo đến tận vườn trước. “Nè, nhìn em anh biết ngay là một cậu chàng ưa giải đố. Có phải ngay khi chúng ta đang trò chuyện thì em cũng đang nghĩ tới một câu đố đúng không? Anh biết. Nào, câu hỏi số một!” “Tụi này cũng tổ chức những buổi hùng biện bằng tiếng Anh, đảm bảo điểm Anh ngữ của em sẽ tăng vọt, thường là thế!” “Không không, mình sẽ bắt đầu với luật cơ bản. Dễ nhớ lắm. Chỉ cần nhớ “vàng” và “bạc” ở chỗ nào là được![2]” “Em nấu ăn có giỏi không? Không thì tốt, bởi vì vào CLB Nấu Ăn Mới em chỉ có giỏi hơn mà thôi. Hãy đến phòng họp tụi này ngay để thưởng thức nào!” “CLB Thiên Văn! CLB Thiên Văn đang ở đây! Các bạn có thích những vì sao và những hành tinh xoay quanh nó? Và không thể nhìn rõ bất kỳ cái nào?”
Tôi cũng mới nhận ra thôi, nhưng thậm chí những CLB chỉ có một người gác như CLB Tranh mực hay Bách Nhân Thi cũng lên tiếng mời gọi học sinh. Tại sao lại có suy nghĩ rằng cứ ngồi yên như vầy rồi than rằng “không ai đến” nhỉ? Thật là vô lý.
“Nhưng… có cái kia bày ở trước tụi mình thì, tớ cảm thấy không công bằng một chút.”
Nhỏ nhìn chăm chăm về thứ mình vừa nói.
“Cái kia” chắc là một trong những thứ góp vào một gian hàng nổi trội thu hút được nhiều học sinh đi ngang qua. Một tấm băng rôn lớn đề chữ “SẴN SÀNG CHO TIỆC TRÀ” khá bắt mắt với hình ảnh những chú mèo và gấu trúc được đính vào bằng đinh ghim. Hương trà đen cũng từ đó tỏa ra. Trên bàn của họ có một bình giữ nhiệt, hai chồng ly giấy, một tờ đơn đăng ký cùng một cây bút. Cuối một đầu bàn còn có một bếp ga và ấm nước màu vàng kim, loại mà mấy đội thể thao hay ngửa cổ lên uống trong mỗi trận ấy. Chiếc ấm cỡ đại sáng loáng này chắc cũng phải chứa đựng non mười lít. Lúc này bếp không được bật nên có lẽ thứ mà nhỏ muốn nói là trái bí ngô không đụng hàng ở phía đối diện. Cái thứ khổng lồ có mắt và miệng được khắc để trở thành một vật trang trí cho Lễ hội ma. Ma vào tháng tư à?
Đứng giữa bàn là hai cô gái. Cả hai đều chỉ đeo tạp dề bên ngoài đồng phục học sinh, vì máu lửa quá mà cái lạnh không xâm nhập được chăng?
Nhỏ nhắn trong sự to lớn của đồ vật xung quanh, hai cô nàng vẫy tay liên hồi mà giới thiệu:
“Hãy đến đây và cắn một miếng. Những chiếc bánh quy mà ai cũng phát thèm! Xin mời xin mời!”
“Bí quyết là chúng tôi đã trộn một chút dược liệu bí ẩn vào những chiếc bánh này. Giờ các bạn đã mắc bẫy. Các bạn có thấy cơ thể mình tự muốn gia nhập CLB của chúng tôi phải không? Thấy chưa thấy chưa. Muốn gia nhập tới mức bủn rủn chân tay luôn kìa. Đơn đăng ký ở đây!”
“Đúng là những miếng bánh thần kỳ. Nhưng ăn nhanh quá bị mắc nghẹn là khủng khiếp lắm, nên chúng tôi đã pha sẵn trà đen đây!”
Vừa nói cô nàng vừa cầm chiếc bình giữ nhiệt mà đổ trả vào một chiếc cốc giấy.
“Này em, cậu bé ở đằng kia. Em rất thích bánh quy đúng hông nè!”
“A a đúng rồi! Ôi một gương mặt tròn trịa như những chiếc bánh quy vậy. Nào xin mời, chả cần quan tâm vì sao, cứ cắn thử một miếng nào!”
Vì một lý do nào đó tôi cảm thấy hình như mình đã gặp bộ đôi này. Ở đâu nhỉ? Nhưng nếu gặp thì tại sao tôi lại chẳng nhớ mặt? Xem ra họ chuẩn bị rất nhiều bánh quy và liên tiếp phân phát cho người đi qua. Có thành công trong việc tuyển mộ thành viên mới hay không thì chẳng biết, nhưng tôi chắc chắn rất nhiều học sinh đã dừng lại nhận bánh.
“Là Cộng đồng Nghiên cứu Bánh kẹo nhỉ.”
“Đúng thế, ai cũng không thể không nhìn qua đó mà chả màng đến CLB Cổ Điển.”
Dùng đồ ăn để quyến rũ tụi năm nhất thật là một hành động không đẹp. Mà tụi năm nhất chỉ vì mấy cái bánh bich quy mà chịu gia nhập thì cũng là loại tham lam, không phù hợp với CLB Cổ Điển. Trong khi tôi tự thỏa mãn bản thân bằng cái trò nghĩ mình là “người được chọn” thì Chitanda lại có dấu hiệu không bình thường. Nhỏ cứ dán mắt vào phía gian hàng của Cộng đồng Nghiên cứu Bánh kẹo mà không nháy tới một lần.
Chẳng lẽ…
Tôi gọi nhỏ bằng giọng lo sợ.
“Chitanda?”
“Hở… ơ, có gì không?”
“Chẳng lẽ…”
“Vâng?”
“… cậu muốn một cái bánh bích quy à?”
Chitanda suy tư một hồi rồi đáp lại đầy thành thật.
“Nếu nói không thì là nói dối.”
“Thì cậu cứ đi lấy một cái.”
“Cám ơn, nhưng tớ không thể. Tụi mình có những ưu tiên cao hơn.”
Rồi nhỏ hướng mắt về hướng cũ và nhìn chằm chằm.
“Bộ có cái gì bất thường bên đó sao?”
Mắc bẫy, rốt cuộc tôi cũng nhìn qua. Một cặp đôi máu lửa. Một chiếc bình giữ nhiệt, chồng ly giấy và những mẫu đơn đăng ký. Chiếc bếp ga, bí ngô và bánh quy...
Thực sự không bàn cãi rằng có những sự lựa chọn kỳ lạ cho việc trình bày gian hàng của họ, có thể nói thứ kỳ lạ nhất nằm ở sự nhiệt huyết không biết lạnh của hai cô nàng.
Ngoài ra thì chỉ một hai chỗ.
“Ờ, có chút gì đó.”
Đó là một cú lỡ miệng khi ngay lập tức Chitanda quay sang nhìn tôi. Vì cái bàn quá nhỏ nên khi làm vậy tôi có thể cảm thấy nhỏ gần đến nỗi phản xạ tự làm tôi giựt ngược lại mà không kịp nghĩ.
“Thật ư? Lạ ở chỗ nào?”
“Chỗ nào là sao? Cậu là người bảo là lạ mà?”
Hoặc là nhỏ đang chơi một trò cân não cấp độ cao với tôi, như kiểu “Nó lạ ở cái chỗ mà chỉ Cộng đồng Nghiên cứu Bánh kẹo có thể có.”
Chitanda lại dòm về đám đông đang nhận bánh quy mà thì thầm trả lời:
“Tớ biết, nhưng vấn đề là từ lúc nãy tớ không thể không cảm thấy có cái gì kì kì. Luôn có cảm giác đó khiến tớ rất khó chịu.”
“Ồ, có thể chỉ là…”
“Xin chờ đã!”
Tôi nuốt lời rất kịp lúc.
“Xin đừng nói vội. Tớ đang cố gắng nghĩ ra câu trả lời. Đúng thế, tớ cảm giác phần nào đó là mình biết.”
Rất nhiều lần tôi từng được yêu cầu phải đưa ra câu trả lời nhưng đây là lần đầu tiên bị bảo rằng đừng làm vậy. Khi còn bận xem xét độ hiếm hoi của sự kiện tôi có dịp nhìn cận một bên mặt của Chitanda khi nhỏ tiếp tục nhìn về phía trước. Cuối cùng nhỏ cũng lên tiếng.
“Là bí ngô. Tớ có cảm giác quả bí ngô này bất thường.”
Quả bí ngô có hai con mắt hình tam giác và cái miệng hình răng cưa nhìn thế nào cũng thấy là một Jack O’Lantern đúng chuẩn. Tôi chỉ có thể thấy là nó khá bắt mắt, nhưng hình như Chitanda đang theo đuổi một luồng suy nghĩ khác.
“Nông phẩm loại này chưa được hợp pháp hóa ở Nhật Bản… Không, không phải. Chỉ là một giống thường của bí ngô mà thôi.”
“Thế à?”
“Bí ngô được trồng vào mùa thu, nhưng tớ nghĩ nếu bảo quản tốt thì vẫn có thể dùng đến giờ.”
“Ờ.”
“Nhưng bí ngô vẫn chưa được thương mại hóa thành nông sản vụ mùa. Tớ không nghĩ có nơi nào trong thành phố Kamiyama có trống bí ngô.”
“Tớ sốc đấy.”
“Nhưng có thể mua ở siêu thị. Là giống đại trà hay giống chuyên dùng xuất khẩu nhỉ.”
“Tại sao cậu lại xem xét trên phương diện nông nghiệp thế?”
Thực ra đó không phải vấn đề. Khi nhỏ cứ liên hồi trật đường rầy một cách hết sức vi diệu tôi bắt đầu cảm thấy càng cù nhây sẽ càng chẳng đi đâu về đâu.
Chitanda lẩm nhẩm một chút với bản thân, nhưng rồi thở dài một cái.
“Tớ nghĩ là sai cả rồi. Tớ không biết, chịu thôi. Tại sao lại hiếu kỳ về một quả bí ngô nhỉ?”
Nhỏ trở nên e lệ như muốn hối lỗi về sự bướng bỉnh của mình.
“Tớ hiếu kỳ!”
Thường thì tôi luôn thấy những chuyện loại này là rắc rối.
Tính hiếu kỳ vô hạn định của Chitanda luôn là nguồn cơn của những rắc rối vô hạn định không chỉ tới CLB Cổ điển, mà còn tới con người cao quý luôn cố gắng tiết kiệm năng lượng như tôi. Suy cho cùng ấy, dù tôi không giải quyết phần lớn trong số đó thì tình hình hiện tại cũng khó mà tệ hơn bây giờ. Thế nhưng thậm chí chính tôi cũng chẳng hiểu tại sao hết lần này đến lần khác mình lại dính vào những rắc rối đó. Có lẽ phải trách đôi mắt to kỳ lạ của Chitanda.
Tuy nhiên hôm nay, khi Chitanda nói rằng nhỏ hiếu kỳ vào thời điểm và địa điểm này tôi lại không cảm thấy khó chịu. Dù sao thì ngồi ở đây, không được đọc sách hay đứng dậy đi đâu đó thì một chút tranh luận không phải là ý tồi. Hơn nữa dường như tôi cũng có một ý niệm đầy đủ về thứ gây cho Chitanda cái cảm giác lạ kì kia. Xem ra cuộc tranh luận sẽ không diễn ra lâu. Tôi bắt đầu nói:
“Quả bí ngô đó khá lớn đúng không?”
Chitanda khẽ nghiêng đầu.
“Nó thuộc giống Cucirbita pepo[3] nên thực tế cũng không lớn lắm, so với…”
Đột nhiên nhỏ chuyển tông.
“Cậu vẫn có thể dùng tay vòng qua nó đúng chứ? Vậy thì nó chỉ to hơn miếng bìa các – tông này mà thôi.”
Nhỏ nhìn vào miếng bìa rồi gật đầu.
“Đúng thế. Lớn hơn hẳn.”
“Quả bí ngô đó được đặt ở một đầu bàn trong khi đầu kia là bếp ga, thế mà giữa chúng lại có hai thành viên của Cộng đồng Nghiên cứu Bánh kẹo nhảy nhót không ngơi và phát bánh quy cho mọi người. Trong khi tại cái bàn này là hai người tụi mình và nó đã chật thế này đây.”
“Vậy sao? Cậu thấy chật à?”
Đúng như tôi nghĩ, nhỏ chẳng thấy phiền gì cả. Bỏ đi. Vì chúng tôi đang quan sát từ những khe hở trong đoàn học sinh chờ lấy bánh, đồng thời vị trí của nó hơi chéo nếu lấy mốc là chúng tôi nên hẳn là sẽ gây khó khăn cho Chitanda trong việc ước lượng. Câu trả lời giành cho nhỏ thực tế rất đơn giản.
“Cái bàn của họ lớn hơn của tụi mình. Khi phụ xếp bàn tớ đã để ý một số CLB sử dụng những chiếc bàn ngoại cỡ. Cậu không biết điều đó nên cảm thấy lạ là phải.”
“A…”
Chitanda thốt lên một tiếng, nhưng mặt nhỏ không tỏ ra hớn hở cho lắm.
“Đó là một chiếc bàn ngoại cỡ. Dựa vào khoảng cách giữa quá bí ngô bên này và bếp ga bên kia có thể đấy điều đó. Đúng thế, như cậu đã nói tớ không nhận ra điều này. Nhưng cảm giác của tớ là về một thứ khác… Như vậy thì tại sao họ lại đặt quả bí ngô ở đó?”
Giờ chúng ta đến với câu hỏi “tại sao”. Một câu hỏi khó.
“Chẳng phải là dùng để trang trí sao? Tặng bánh quy trong khi trang hoàng theo phong cách Lễ hội ma thì cũng hợp lý không phải sao?”
Chỉ là không đúng tháng thôi.
Chitanda lại nhìn về phía trước.
“Có lẽ tớ nên nói cách khác: Nếu họ không đặt quả bí ngô ở đó thì chuyện gì sẽ xảy ra?”
Tôi tưởng tượng theo câu hỏi vừa được đặt. Chuyện gì sẽ xày ra nếu lấy đi quả bí ngô, và trên bàn chỉ còn chiếc bếp ga và ấm nước…
“Cái bàn sẽ khá là rộng rãi.”
“Chính xác.”
Nhỏ quay sang tôi và, như muốn nhấn mạnh luận điểm của mình, nói một cách chậm rãi.
“Nếu quả bí ngô đó không tồn tại thì chẳng phải họ sẽ làm được rất nhiều thứ với khoảng không đó sao?”
Tôi nghĩ rằng mình hiểu ý nhỏ.
Xét đến việc sử dụng quả bí ngô đơn thuần làm vật trang trí thì Cộng đồng Bánh kẹo rõ là tự giới hạn phần không gian của mình, nhưng dù đã làm vậy thì chẳng có vẻ gì là họ bị chật chội. Vậy ngay từ đầu phần không gian giành cho họ là quá lớn, và đó là chiếc bàn được cấp theo yêu cầu…
“Có phải cậu định nói việc họ xin mượn bàn lớn là lãng phí?”
Chitanda khẽ lắc đầu.
“Ý tớ không phải thế. Chỉ là trông có vẻ họ chỉ cần sử dụng một khoảng không cỡ như tụi mình là đủ. Tại sao lại phải xin bàn lớn nhỉ?”
Hội học sinh có trách nhiệm phân bố vị trí gian hàng cho từng CLB và thông thường chính họ sẽ phê duyệt những đơn xin dùng bàn loại lớn. Một CLB mang nhiều dụng cụ kềnh càng như CLB Kèn đồng xin được cấp bàn lớn thì chẳng ai phải nghĩ tới lần hai. Tuy nhiên Cộng đồng Bánh kẹo rõ là không cần nhiều không gian đến thế. Từ nãy đến giờ vẫn chỉ là hai cô nàng ấy đứng quảng cáo. Tôi có thể nghĩ ra nhiều lý do khả dĩ giải thích được.
“Khả năng một: số lượng bàn ngoại cỡ năm nay dư dả nên CLB nào cũng tranh thủ muốn có một cái, và Cộng đồng Bánh kẹo nằm trong số đó.”
“Cậu thực sự nghĩ thế à?”
Nghe một lời nhận xét thẳng thắn về một giả thuyết nửa vời khiến tôi thực sự muốn nuốt lại toàn bộ.
“Không hẳn…”
“Tớ cũng không nghĩ thế. Nếu là vậy thì quá bất công với CLB Nhiếp ảnh và Cắm hoa ở đằng kia.”
Tôi có thể thấy CLB Nhiếp ảnh bị chìm ngập trong những bức hình của họ vì không cách nào kiếm ra không gian để treo hết lên, nhưng so với CLB Cắm hoa thì còn hạnh phúc chán. Họ trưng bày một dàn các tác phẩm trang trí nối nhau đến hết bàn và kết quả thì như một cánh rừng quá chật chội hơn là từng tác phẩm nghệ thuật. Thậm chí mặt của các thành viên chúng tôi còn không nhìn thấy. Có lẽ dự định của họ là mỗi người mang theo một sản phẩm và cố trưng bày cho đủ nhưng không dè đến diện tích mà mình có. Với lại, vì phụ xép bàn nên tôi thứa biết số lượng bàn lớn không dư dả như vậy.
Những chiếc bàn ngoại cỡ được phân cho những CLB cần không gian trưng bày lớn. Cộng đồng Bánh kẹo chỉ cần cái bàn nhỏ. Thường thì là vậy, nhưng tại sao lại không như vậy?
“Khả năng hai: Cộng đồng Bánh kẹo đã hối lộ Hội học sinh để có được một cái bàn lớn.”
Tuyển mộ thành viên mới là nhiệm vụ sống còn với các CLB. Chỉ có những kẻ đần độn mới đến sự kiện này mà không chuẩn bị sẵn vài mánh lới. Sau đó hồi lâu trong mắt của Chitanda có chút gì đó buồn. Nhỏ cảm thấy suy luận này là quá tàn nhẫn sao? Nhưng rốt cuộc nhỏ cũng chịu lên tiếng.
“Vậy… sau khi đã làm mọi cách để có được chiếc bàn lớn, hai cậu ấy…”
“Đặt một quả bí ngô to đùng lên.”
Không, sai rồi. Rõ là có nghịch lý ngay từ căn bản. Nếu không có cách nào để sử dụng một cách hiệu quả phần không gian dư đó thì ngay từ đầu lý do gì khiến họ phải xin bàn lớn cơ chứ? Nếu giả định rằng việc có bàn lớn là một chủ đích thì có khả năng họ xin cấp không phải vì cần, mà là vì điều đó sẽ gây bất lợi cho những CLB khác. Theo giả thuyết này thì Cộng đồng Bánh kẹo chỉ xí một cái bàn lớn để phục vụ cho mục đích quấy phá mà thôi. Không phải là không có khả năng, nhưng khoảng cách giữa “khả năng” và “thực tế” lớn đến độ nào thì ai cũng biết. Tôi không tin họ làm tới mức đó và Chitanda cũng vậy.
“Tạm thời để qua một bên đi. Giờ là khả năng ba.”
Sâu trong lòng tôi nghĩ đây mới là đáp án chính xác. Liệt ra hai cái trước… ừm… chỉ là cách giết thời gian mà thôi.
Phải tìm từ tốt tốt chút để diễn tả mới được.
“Cộng đồng Bánh kẹo đã điền vào đơn yêu cầu một vật dụng đặc biệt, và kết quả là họ được cấp bàn lớn vì không gian dư thừa phục vụ cho mục đích an toàn.”
“Vậy đó là vật gì?”
Là thứ chắc chắn phải được cho phép mới có thể sử dụng.
“Lửa. Chiếc bếp ga đang đặt trên bàn.”
Vừa nghe xong Chitanda liền quay đầu nhìn về phía Cộng đồng Bánh kẹo.
“Một chiếc bàn ngoại cỡ về chiều dài được cấp cho họ vì sử dụng lửa trong không gian hẹp là rất nguy hiểm. Tuy nhiên nếu cái bếp chỉ chiếm một khoảng ở đầu bàn thì sẽ rất trống trải. Vì vậy họ thêm vào trái bí ngô ở đầu bên kia để đạt được sự cân bằng hoàn hảo. Cậu có thấy vậy không?”
Chắc như bắp rằng tôi đã giải quyết xong bí ẩn về quả bí ngô. Tốn nhiều thời gian hơn dự kiến, nhưng tôi chắc rằng Chitanda sẽ thỏa mãn.
… Và đó là một suy nghĩ ngây thơ. Chitanda vẫn nhìn chằm chằm mọi thứ trên cái bàn quá khổ, hai thành viên đến-giờ-vẫn-nhiệt-huyết đang phát bánh quy cùng những ly trà đen.
Sau một khoảng im lặng trông có vẻ lo âu. Chitanda từ từ quay về tôi.
“Tớ hiểu. Giá như có thể coi đó là một suy luận tuyệt vời, nhưng…”
Tôi nhìn lại vào những món đồ. Một chiếc bình giữ nhiệt, chồng ly giấy, chiếc bếp ga và ấm đun nước…
“Họ chưa hề sử dụng bếp ga.”
Đúng là hiện tại không có lửa. Nhìn là biết. Nhưng có là vậy thì ý của Chitanda cũng chẳng hợp lý chút nào.
“Thế thì sao? Chưa dùng lúc này đâu có nghĩa tí nữa thì không?”
Hiện tại trà đang được rót từ bình giữ nhiệt, nhưng nếu cứ phân phát thì rồi cũng sẽ hết. Khi điều đó xảy ra họ sẽ cần bật bếp ga để nấu thêm. Điều này con nít mẫu giáo cũng biết.”
Chitanda chợt dí sát mặt nhỏ vào tôi. Khi quay lại thì hai đôi mắt như đã chốt vị trí. Tôi có cảm giác đôi đồng tử ấy đang nhìn thấu toàn bộ tâm can của mình.
“Oreki-san, cậu vừa nghĩ rằng tớ đần đúng không?”
“Không phải…”
“Vậy, vậu nghĩ là tớ ngốc?”
Tôi chỉ nghĩ là, theo một cách lô-gíc thì thậm chí con nít mẫu giáo cũng hiểu.
Chitanda dựa lưng vào ghế và tiếp tục nói, tỏ vẻ không vui.
“Tớ đâu có nói mà không suy nghĩ trước. Nhìn thật kỹ về những thứ trên bàn tớ mới nhận ra điều đó.”
Chitanda từng chứng tỏ khả năng nhìn, nghe và ngửi tuyệt vời của mình. Có lẽ vị giác cũng không ngoại lệ. Phải chăng nhỏ đã nắm bắt được thứ mà tôi không thể bằng khả năng đó?
“Vậy cậu nhìn thấy gì?”
“Không có thứ nào là cậu không thể.”
Nhỏ không dỗi, tôi tin rằng đó là một lời thách đấu. Trời ạ! Nghĩ thế tôi liền căng mắt để hy vọng tìm ra một cái gì đó…
Ừ thì không thể nói là không có gì khả nghi.
“Cái ấm đó trông mới cóng. Dường như là chưa bị đun một lần nào.”
Nói là thế, nhưng nhìn từ đây thì ai mà biết nó có thật sự chưa từng được sử dụng hay không. Liếc nhanh qua Chitanda, tôi có thể thấy nhỏ cười mỉm rất nhẹ mà không định nói gì… Có nghĩa câu trả lời này đã sai.
“Cộng đồng Bánh kẹo đang phát trà đen bằng những chiếc cốc giấy, còn trà được đổ từ bình giữ nhiệt. Khi hết thì dĩ nhiên họ phải đun thêm một mớ…”
Khoan đã! Người ta không đun trà đen!
A, ra là thế. Dù Cộng đồng Bánh kẹo có thực sự dùng nó để đun nước, thì chỉ có nước thôi họ làm được gì?
“Tớ hiểu rồi. Cậu đang nói về trà đen đúng không?”
“Chính xác,” nhỏ đáp, hơi ưỡn ngực về phía trước đầy kiêu hãnh. “Hai thứ được phát là bánh quy và trà đen. Dù họ có định đun nước bằng ấm thì cũng chẳng có nghĩa gì nếu không có lá trà, nhưng tớ không thấy bất cứ mẫu lá trà nào trên bàn cả. Hẳn là họ phải ủ trà ở một nơi nào đó rồi đổ vào bình giữ nhiệt.”
Dù luôn công nhận khả năng đặc biệt về giác quan, nhưng cũng có vài lúc tôi thấy sự nhìn sâu của nhỏ cũng phi thường như vậy. Không cảm thấy khó chịu vì lần hiếm hoi bị xem thường nhưng tôi cũng phản pháo:
“Có thể cốt trà đang ủ đã có sẵn trong bình giữ nhiệt và họ chỉ cần đổ trực tiếp nước sôi vào là xong, hoặc có thể lá trà đã để sẵn trong ấm…”
Chưa kịp dứt câu, đôi mắt Chitanda đã nở to.
“Oreki-san… đừng nói tớ là cậu chưa từng ủ trà đen nhé.”
Tôi cứng họng.
Vì chính xác là thế. Tôi thích cà phê hơn nhiều, và dù có uống trà đen nhưng đó chỉ là loại mua từ máy bán nước tự động. Kết quả là tôi chưa từng một lần nào pha trà, và vì không muốn thừa thận cuộc sống thảm hại của mình tôi quyết định không nói gì là tốt nhất.
“Nếu làm vậy thì trà sẽ càng ngày càng đắng. Đó là lý do trà đen phải được ủ trong bình có lưới ngăn bã và tại sao những gói trà đen được định lượng để chỉ sử dụng cho một lần pha. Cũng giống như khi pha trà túi lọc vậy, cậu phải bỏ túi lọc đi sau khoảng thời gian nhất định.”
“Thế à?”
“Thế đấy.”
Ra là vậy. Tôi không rõ về toàn thể, nhưng ít nhất hiểu được rằng việc không có cả lá trà lẫn bình chuyên dùng để ủ trà đen chắc chắn là không bình thường. Như vậy số trà đen trong bình giữ nhiệt là tất cả họ có và cái ấm chẳng thể dùng vào việc pha thêm. Sự trở nên phức tạp đáng kể rồi đây.
“Tớ đoán vậy nghĩa là Cộng đồng Bánh kẹo đã quyết định không dùng chiếc bếp mà họ chuẩn bị từ trước. Như vậy nó cũng giống như quả bí ngô, hiện tại chỉ là vật trang trí.”
Tôi dừng lại mà nghĩ một chút.
“Dù có không xài nhưng tớ vẫn nghĩ giả thuyết của mình về việc họ xin cấp bàn lớn, sau khi được chấp thuận sử dụng ga là đúng. Lạ là ở cái cách họ không hẳn là dùng đó cho việc gì. Thế là thế nào nhỉ?”
“Đúng vậy.”
Để sự trở thành rắc rối là điều không lường trước. Từ một phút nổi hứng để giết thời gian và giờ tôi bị kéo đến nước này. Vô tình khi nghĩ về điều này tôi rời mắt nhỏ Chitanda và nhỏ cũng hướng mắt đi chỗ khác…
Đứng trước mặt hai đứa là một học sinh.
Làn da ngăm dưới bầu trời đầy mây trái ngược với mùa xuân. Tóc cắt ngắn. Khuôn mặt và sắc thái đều ánh lên bản chất đầy sức sống và dũng khí. Một chiếc áo khoác dày có thể che đi giới tính của chủ nhân nếu như không bị gỡ khóa mà để lộ lớp áo len và nơ bên trong. Gần như cùng một lúc tôi và Chitanda nhận ra sự xuất hiện của người nữ sinh. Không phải là quên mất mình đang ở trong Ngày Hội Tuyển Mộ nhưng tôi đã không nghĩ rằng có người thực sự ghé qua nơi này. Cô gái đã đứng đây bao lâu rồi?
Nhìn cả hai chúng tôi ngồi đó, ngơ ngác không nói nên lời, cô đút hai tay vào túi áo khoác mà khẽ cúi đầu.
“Chào anh chị.”
Rồi nở một nụ cười rất tươi.
Chitanda là người hồi phục trước.
“Ô… ồ, ưm, em có hứng thú gia nhập sao? Chị tên là Chitanda, hội trưởng CLB.”
Cố bé đang đút tay vào túi trả lời bằng một cái cười khác.
“Cũng không hẳn, nhưng em đang đi vòng vòng để xem một lượt các CLB ạ. Rồi em thấy hai anh chị hình như đang bàn luận về cái gì thú vị lắm nên tới đây. Tên em là Oohinata, học năm nhất.”
Đó là lần đầu tiên tôi nghe cái tên này. Nó không hẳn là hiếm như “Chitanda” nhưng vẫn có cái gì đặc biệt… kiểu như tôi sẽ khó mà quên được, thế là đã xét đến khả năng nhớ mặt và tên khá hạn chế của tôi rồi. Hơn nữa hình như khuôn mặt này đã nhìn thấy ở đâu. Chỉ có một lý do duy nhất khiến tôi có thể biết mặt một học sinh năm nhất mà thôi.
“Em học trường sơ trung Kaburaya à?”
Oohinata nhìn tôi và cười như có cái gì hạnh phúc lắm.
“Vâng”, cô bé gật đầu. Có vẻ là kiểu người thẳng tính.
“Ra vậy.”
Đúng như tôi nghĩ cô bé từng là học sinh lớp dưới. Có lẽ nói một chút về trường cũ thì hay hơn… nhưng vì chẳng có gì để nói nên tôi không hỏi gì thêm nữa, thay vào đó là Chitanda.
“À… tụi chị đang tuyển thành viên nên… em thấy sao? Ở CLB Cổ Điển tụi chị làm… nhiều thứ.”
Nói hay.
“Em cũng chẳng biết nữa, nghe có vẻ phức tạp quá. Anh chị hẳn là bàn luận về văn học cổ điển Trung Hoa hay đại loại vậy nhỉ? Ý em là em cũng thích văn học Nhật và các thứ…”
“Không, tụi chị không có đọc mấy cái đó. Dĩ nhiên nếu em muốn thì chúng ta có thể thử.”
“Vậy sao? Nhưng mà…”
Tôi chẳng biết Oohinata đang để đầu óc ở đâu, nhưng ngay lập thứ nhỏ tiến một bước mà dí sát mặt vào Chitanda.
“Một người bạn nói với em rằng người ta nên kết thúc những gì họ bắt đầu. Vậy… rốt cuộc quả bí ngô đó có gì vậy ạ?”
“Hả…”
Ồ, vậy là cô bé đã nghe lỏm chuyện chúng tôi.
“Em đã nghe từ đoạn nào?”
“Ưm”, cô bé mắm míu môi tỏ ra suy tư.
“Từ cái đoạn mà anh bảo chị ấy có thể lấy vài chiếc bánh quy nếu muốn.”
“Vậy là từ đầu rồi còn gì!”
Chitanda để vuột một tiếng hét, má đỏ au.
“Em nghe hết rồi sao? Xấu hổ quá.”
Một cuộc trò chuyện kiểu này mà bảo là xấu hổ à?
Đó là một phản ứng bất ngờ khiến Oohinata phải ấp úng.
“Dạ dạ em xin lỗi. Em không định nghe trộm đến hết vậy đâu, chỉ là… Em thực sự cảm thấy hiếu kỳ về quả bí ngô mà anh và chị đang nói tới ấy, nên cứ chôn chân ở đây. Em cũng tự hỏi là anh chị sao lại có thể nghĩ ra quá trời về cái quả bí ngô đó thôi ạ.”
Nói xong nhỏ cúi đầu.
“Em thực sự xin lỗi.”
“Không… không sao đâu.”
Chitanda vừa nói vừa lấy tay che miệng như muốn ho. Oohinata cũng giữ bộ mặt hối lỗi một hồi nhưng rồi cũng trở lại như cũ.
“Vậy vụ quả bí ngô là sao ạ?”
Không tính Chitanda thì sao cô bé năm nhất này lại quả hiếu kỳ về một chuyện vẩn vơ như vậy nhỉ? Nghĩ vậy nhưng tôi nghĩ mình nên tiếp tục như thể chưa có gì xảy ra. Tôi kể lại một số chi tiết để gợi nhớ.
“Không lầm thì tụi anh đang nói về cái bếp ga không được sử dụng. Lý do họ thừa không gian để đặt quả bí ngô là vì họ có một cái bàn ngoại cỡ. Lý do họ có một cái bàn ngoại cỡ là vì họ đã hộp đơn yêu cầu sự cho phép sử dụng bếp ga. Tuy nhiên thực tế thì cái bếp ga lại không được sử dụng và tụi anh đang mắc kẹt ở đó.”
Tôi nhìn qua Chitanda khi kết thúc màn gợi nhớ nhưng nhỏ chỉ cúi mặt xuống mà không có phản ứng. Xem ra nhỏ rất là xấu hổ. Từ lúc gia nhập CLB Cổ Điển Chitanda luôn mang theo sau mình hết rắc rối này đến rắc rối khác, nhưng đây lại là lần đầu tôi thấy nhỏ như vậy. Có cái gì nhập vào nhỏ thế nhỉ?
“Vậy thế này thì sao?” Oohinata hỏi với phong thái như muốn tham gia vào chiến trận. “Hai chị ấy ban đầu định dùng bếp ga vì một lý do nào đó không liên quan đến việc ủ trà, nhưng phút chót kế hoạch thay đổi nên họ không xài nữa. Quan trọng ở đây là mục đích, thứ khiến họ phải đặt bếp trên bàn dù không định sử dụng.”
“Thú vị đấy.”
Cô bé hẳn là tập trung kĩ lắm mới có thể suy luận ra như vậy, đó là chưa nói khả năng đúng là rất cao.
“Nhưng anh nghĩ việc làm bánh quy và trà đen đã được quyết định từ trước và khó có khả năng là chỉ mới hôm nay. Sẽ là gượng ép nếu giả định rằng ngoài hai thứ đó ra họ còn muốn dùng bếp ga để làm cái gì nữa.”
“Chúng ta đâu cần giả định tất cả đúng không ạ. Nếu họ có sẵn nguyên liệu làm bánh và trà trong tay thì dù có quyết định hôm nay cũng đâu có khác gì? Làm buổi sáng thì sẽ xong buổi trưa, dễ mà.”
Đã là Cộng đồng Bánh kẹo thì chín trên mười phần phải có sẵn nguyên liệu làm bánh quy đề dùng khi cần. Xem ra đó không là vấn đề. Tôi giơ tay chỉ vào một vật khác.
“Bánh quy thì anh đồng ý, nhưng tấm biển kia không phải là một thứ có thể làm xong trong nửa ngày.”
Tấm biển lớn với dòng chữ “SẴN SÀNG CHO TIỆC TRÀ” với đầy đinh ghim. Sẽ là cực khó để hoàn thành tất cả những chỗ khâu đó giữa các tiết học mà không bị phát hiện.
“Họ phải nhất trí từ trước về chủ đề ‘tiệc trà’ nên mới có tấm biển đó.”
“Gì cơ?”
Oohinata trông buồn rầu ra mặt.
“Dạ, nghe anh nói vậy thì em phải đồng tình thôi. Khó quá nhỉ.”
Nhìn cô bé tôi không thể không cảm thấy mình vừa mắc sai lầm. Tôi chẳng còn nghĩa vụ phải khai sáng cho thêm một con nhỏ nào nữa nên tại sao lại không nói một câu giúp sự trở nên dễ dàng như “Có lẽ em đúng rồi đó” nhỉ? Một lựa chọn quá sức vi phạm phương châm tiết kiệm năng lượng.
“Vậy thì, để xem nào…”
Nhỏ lại tiếp tục suy nghĩ. Xét trên phương diện không phải là người phát hiện sự kì lạ của quả bí ngô thì cô bé này khá là nhiệt tình đây. Cái gì mà “người ta phải kết thúc những gì họ bắt đầu” chứ? Dám cá là chỉ là cô bé muốn thế.
Dường như không thể nghĩ ra cái gì nữa, Oohinata tự dưng trừng mắt nhìn qua chỗ Cộng đồng Bánh kẹo mà nói:
“Nhưng mà chắc chắn họ là người xấu.”
“Sao em lại nói thế? Anh cũng đã ăn vài cái bánh quy của họ rồi đấy.”
“Họ đến tận đây để phát à?”
“Anh có mua vài bịch bánh hồi Lễ hội văn hóa. Cơ mà tại sao em lại bảo họ là người xấu?”
Oohinata lại một lần nữa nhìn qua bên đó rồi ưỡn ngực tuyên bố.
“Đây là bạn em nói, nhưng mà người không có bảng tên thì thường là xám xịt.”
Thế à? Cá nhân thì tôi không muốn đi ra ngoài với một miếng giấy đề “Oreki Houtarou” đính vào áo. Hay có lẽ đây chỉ là một phép ẩn dụ. Khi còn chưa nghĩ ra lời nào để đáp trả thì Chitanda bất ngờ ngẩng mặt lên.
“Đúng rồi!”
“Dạ… sao ạ?”
“Oohinata-san thật tuyệt vời! Quá đúng, chính xác là như vậy.”
Oohinata lùi lại trong hoảng sợ. Chitanda này, đừng có dọa cô bé năm nhất ngây thơ này chứ.
“Ý cậu là sao?”
Vừa nghe một cái, Chitanda liền quay lại và như thể chuẩn bị khoan một lỗ trong đầu tôi bằng ánh mắt dữ dội của mình.
“Điều kỳ lạ là quả bí ngô được đặt ở đó.”
“Chẳng phải đó chính xác là điều tụi mình bàn nãy giờ sao?”
“Không, không phải. Tớ nói về cái này này.”
Nói xong nhỏ chỉ vào thứ duy nhất nằm trên bàn chúng tôi – tấm bìa có chữ “Hội Cổ Điển”.
“Tớ biết là có cái gì kì lạ mà. Cộng đồng Bánh kẹo rõ ràng đã thiếu một thứ.”
Cạnh một Chitanda hừng hừng sinh khí, Oohinata khẽ đưa ra một câu hỏi:
“Ưm… nãy giờ anh chị cứ nhắc về cái gọi là Cộng đồng Bánh kẹo ấy, nhưng chính xác nó là cái gì vậy ạ?[4]”
“Cậu thấy chưa?”
Đó là tất cả những gì tôi cần để nhận ra. Cộng đồng Bánh kẹo rõ là thiếu một thứ lẽ ra bắt buộc phải có.
Không thể tin được. Vì quá quen với truyền thống của Cao trung Kamiyama mà tôi đã bỏ qua một vấn đề quan trọng. Nhớ ra hai cô nàng bí ngô kia khiến tôi biết ngay họ là thành viên của Cộng đồng Bánh kẹo, tuy nhiên…
“Ra là vậy. Không có lấy một dòng chữ ‘Cộng đồng Nghiên cứu Bánh kẹo’ ở trên bàn hay băng rôn.”
“Chính xác. Điều quan trọng nhất khi tuyển mộ thành viên mới là tên của CLB thì họ lại không có, trong khi một thứ không liên quan như bí ngô thì lại được ưu ái sử dụng làm tớ rất hiếu kỳ.”
Lờ đi Oohinata khi cô bé gật đầu với phát hiện mới liên quan đến Cộng đồng Nghiên cứu Bánh kẹo, tôi bắt đầu suy nghĩ. Là sai sót sao? Không, chẳng thể nào. Với một CLB bỏ quá nhiều công sức cho Ngày Hội Tuyển Mộ như họ thì sai sót này không thể xảy ra. Vậy thì chẳng lẽ lại đúng như điều Oohinata đã tuyên bố, rằng họ đã làm điều gì mờ ám đến mức không thể lộ tên? Đó có thể là cái gì? Ngay từ đầu ai là mục tiêu của hành động mờ ám ấy nếu nó là có thật? Liệu có liên quan đến chi tiết chiếc bếp ga được cho phép nhưng rốt cuộc lại không được sử dụng hay không?
Một số lượng không nhỏ tiếng la ó lọt vào tai. CLB Đố vui, CLB Hùng biện, CLB Nhiếp ảnh, CLB Cắm hoa, CLB Nấu ăn Mới, CLB Thiên văn, và giờ là Cộng đồng Nghiên cứu Bánh kẹo…
“Oreki-san?”
Tôi đối mặt với Chitanda.
Có lẽ tôi đã hiểu phần lớn chuyện gì đang xảy ra rồi.
“Vị trí mà quả bí ngô đang yên vị vốn không thuộc về Cộng đồng Bánh kẹo.”
Tôi quyết định không vòng vo mà đến thẳng kết luận. Hẳn là có nhiều điều cần giải thích đã bị lược bỏ nên Chitanda tiếp tục nhìn vào tôi.
“Ý cậu ‘không thuộc về’ là sao?”
“Ưm… có thể đi từ đầu là tốt nhất.”
Tôi ngừng lại đủ lâu để sắp xếp những chi tiết trong đầu theo trình tự.
“Cơ bản là thế này. Ta xem như nếu có một CLB điền vào đơn để xin sử dụng bếp ga thì họ sẽ được cấp một chiếc bàn lớn. Tuy nhiên, vào cái ngày tổ chức sự kiện thì cái CLB sử dụng cái bàn đó – Cộng đồng Bánh kẹo – lại không cần đến chiếc bếp ga. Tại sao lại như vậy? Chỉ có thể là vì CLB xin sử dụng bếp ga không phải là họ.”
“Nghĩa là…” Chitanta lấy tay bụm miệng. “Họ trộm chiếc bàn này sao?”
Hai cô nàng bí ngô đó á? Không, chẳng đời nào.
“Ý tớ là có sự đổi bàn, giữa Cộng đồng Bánh kẹo và bất cứ ai muốn sử dụng cái bếp ấy. Điều này có thể giải thích tại sao lại có chuyện nộp đơn xin phép mà lại không sử dụng. Bởi vì họ vốn không định dùng tới chiếc bàn lớn và phải dùng quả bí ngô để lấp bớt không gian. Đó cũng là lý do họ không thể để tên, nếu không sẽ có rủi ro là Hội học sinh biết được có CLB không tuân theo sắp xếp của mình.
“Nhưng… nhưng…”
Có lẽ không thể tin ngay được, Chitanda lắc đầu.
“Như cậu nói thì bộ CLB ban đầu được cấp cái bàn lớn lại ngậm răng chịu thiệt à? Ai lại làm thế?”
Không trả lời trực tiếp, tôi lia ngón tay qua một nhóm các gian hàng cạnh nhau mà nói:
“Trong đây có một CLB có thể muốn sử dụng bếp ga nhưng đã không làm vậy.”
“Tại sao anh phải chơi đố vui nhỉ?” Oohinata chen vào. “Nếu nói về một CLB thường sử dụng lửa thì cũng đâu có bao nhiêu?”
Ôi cô bé năm nhất ngây ngơ. Em đã quá coi thường số lượng và chất lượng trong bộ sưu tập các CLB của Cao trung Kamiyama rồi. Chỉ cần một lỗi lầm nho nhỏ là CLB Cổ Điển có thể bị bắt phải dọn ra một bữa trưa gồm tempura cùng súp miso thịt heo, và đừng có hỏi vì sao. Trường này nó thế.
… Và mỗi lúc như vậy khổ nhất luôn là thằng này.
Chitanda thì thầm:
“Ồ đúng rồi. Sao tớ lại quên nhỉ?”
Chitanda cũng có mặt ở nhà thể thao khi buổi quảng cáo diễn ra. Trí nhớ của nhỏ vượt tôi nên không bất ngờ khi nhỏ còn nhớ.
“Là CLB Nấu ăn Mới phải không? Họ đã nói rằng sẽ chiêu đãi mọi người món salad sơn thảo tại bàn của họ vào Ngày Hội Tuyển Mộ.”
Tôi gật đầu.
CLB Nấu ăn Mới có đang phát thức ăn cho các học sinh đi qua? Không. Đến tận lúc này tất cả những gì họ làm chỉ là bảo các học sinh đến phòng họp CLB nếu muốn thử một chút đồ ăn.
“Có lẽ vì nguyên liệu chưa chuyển tới kịp chăng?”
“Thảo mộc ấy à? Nếu kẹt tới mức phải đưa luôn cái bàn ngoại cỡ của mình cho Cộng đồng Bánh kẹo thì họ có thể nói dối và nấu đại mấy thứ tào lao mà.”
“Tào lao… Cậu không thể ít nhất nói là họ có thể dùng một số nguyên liệu chế biến sẵn để làm một món khác ư?”
“Ừ thì họ có thể nói dối và dùng một số nguyên liệu chế biến sẵn để làm món khác.”
Chitanda trừng mắt nhìn tôi. Cầu được ước thấy còn đòi gì nữa?
“Không phải vậy. Đó là một lỗi nghiêm trọng hơn. Một sự việc đã xảy ra khiến họ không thể cung cấp thức ăn ngay tại bàn cho học sinh năm nhất.”
“Có lẽ họ không thể loại bỏ được vị đắng của thảo mộc chăng? Không ai muốn ăn một món bị đắng cả.”
“Cũng vậy thôi. Tất cả những gì họ cần làm là bắt đầu lại với những gì có thể chế biến được và sẽ ổn. Phải là một thứ rất nghiêm trọng mới khiến họ từ bỏ một cái bàn đủ lớn để thoải mái đặt tất cả dụng cụ làm bếp cũng như nguyên liệu, như cách mà Cộng đồng Bánh kẹo đang thoải mái ấy. Sự thật là CLB Nấu ăn Mới trao đổi vị trí với Cộng đồng bánh kẹo và phải giữ nó trong bí mật nghĩa là họ đã làm điều gì nhưng không thể báo cáo. Một việc đủ rủi ro để khiến người ta phải hoài nghi rằng tại sao xin bàn lớn cùng bếp ga như thế mà lại chẳng động đến. Tớ cũng cá rằng cậu sẽ không thấy một tấm biển nào đề “CLB Nấu ăn Mới” bất cứ đâu quanh đây.”
Một câu nói hay của Oohinata – “Người không có bảng tên thì thường là xám xịt”.
Trong vài khoảnh khắc tôi thấy giọng mình ấp úng. Có lẽ giữa một chiến trường đầy những tiếng la ó và mời gọi thì việc nghe sẽ khó khăn nên Chitanda thi thoảng cứ chồm về phía tôi. Oohinata cũng rướn người mà chìa ra khuôn mặt rám nắng của cô bé, cũng là người đặt ra câu hỏi sau cùng.
“Một lỗi lầm như thế có thể tồn tại sao ạ? Em không có ý xúc phạm, nhưng một CLB có thể đối xử với món ăn của mình tệ nhất là kiểu gì? Dù hậu đậu cách mấy thì món ăn phải dở cỡ nào mới khiến họ phải ra vẻ là nó không tồn tại ạ?”
Chỉ suy luận theo hướng đó thì còn non quá.
“Điều này liên quan đến việc xử lý nguyên liệu. Một nhà hàng nổi tiếng cũng có thể sập tiệm nếu mắc lỗi lầm này.”
“Chờ đã, ý cậu là…”
Tôi gật đầu và hạ giọng xuống tối đa.
“Ngộ độc.”
[1] Bàn cờ có kích thước lớn hơn nhiều so với bàn chơi thông thường, được dựng đứng và các quân cờ có nam châm. Người bình luận viên sẽ dựa theo nước đi của các kỳ thủ để đặt cờ lên bàn cho khán giả thấy.
[2] Chỉ “Kim” và “Ngân”, những quân trong trò chơi cờ Shogi của người Nhật.
[3]Một trong những giống bí ngô thông dụng nhất.
[4] Nãy giờ Chitanda và Houtarou đều dùng thể viết tắt của Cộng đồng Nghiên cứu Bánh kẹo (seika-kenkyuukai) thành “seikaken”. Sự rút gọn trong tiếng Nhật không phải lúc nào cũng dễ hiểu với người ngoài
3. Hiện tại: 4.1km; còn 15.9km
Đến cuối ngày thì hóa ra tôi đã đúng gần hết về việc ngộ độc, nhưng giả thuyết của Chitanda về việc không chuẩn bị kịp nguyên liệu cũng đúng. CLB Nấu ăn Mới đã thất bại trong việc chuẩn bị thảo mộc, và xem ra họ định nấu một món súp miso với thành phần chính là dương xỉ diều hâu. Một vài thành viên đã nếm thử vào giờ nghỉ trưa báo rằng họ bị đau bụng. Nếu việc giấu nhẹm sự việc là hoàn toàn chủ đích thì khả năng cao là những thành viên bị ngộ độc thậm chí đã không lên phòng y tế hay tìm kiếm sự hỗ trợ khác. Nghe tôi nói xong Chitanda chạy về trường ngay lập tức. Một tiểu thư nhà nông như nhỏ hẳn là không hề xem nhẹ hậu quả từ ngộ độc thực phẩm.
“Họ có thể cần giúp đỡ,” nhỏ chỉ kịp nói câu đó, nhưng tôi không thể cũng bỏ cái bàn này mà đi được. Oohinata tiếp lời: “Ồ, vậy em đi với” rồi đuổi theo. Tôi được nghe chuyện xảy ra sau đó từ lời thuật của cô bé.
“Chị Chitanda lao thẳng vào phòng Nấu ăn mà không chút do dự. Ban đầu các anh chị trong CLB Nấu ăn Mới cố gắng giả ngơ, nhưng khi nhận ra rằng chị ấy đã biết hết mọi chuyện thì họ đành phải lôi ra những thành viên bị ngộ độc. Hình như chị ấy cũng quen vài người trong đó nên chuyện được giải quyết nhanh hơn là em tưởng.”
“Chitanda có người quen ở khắp nơi. Vậy mấy người bị ngộ độc có ổn không?”
“Không ổn lắm ạ. Họ cực kỳ muốn về nhà để nghỉ nhưng cũng biết là không thể. Ngay khi nhìn thấy người bệnh chị Chitanda liền lao ra ngoài rồi quay lại, dẫn theo một chị mà suýt nữa em đã nhầm thành bác sĩ. Cũng có cơ sở vì em được biết gia đình chị ấy điều hành bệnh viện và trông chị cũng rất bảnh nữa, và hơn hết là cực kỳ tức giận bởi tình hình lúc đó.”
Chắc là chị Irisu rồi. Oohinata dùng chữ “tức giận” nhưng tôi ngờ rằng chị ấy biết cái cảm giác đó.
“Chị ấy bắt những người bệnh nôn ra bằng nước muối và nói với những người khác đưa họ đến chỗ chị nếu có chuyển biến xấu, vì đưa tới bệnh viện chỉ làm tình hình rối hơn mà thôi.”
“Anh đồng tình. Nếu là ngộ độc thức ăn thì bác sĩ sẽ liên hệ về phòng y tế của trường là cái chắc.”
“Thật sao? Chẳng phải giữa bác sĩ và bệnh nhân có cái quyền được giữ bí mật gì cơ mà?”
“Anh bó tay.”
“Nhưng tóm lại là những thành viên bị ngộ độc sau khi nôn đã bình phục trở lại.”
Thế là tốt.
CLB Nấu ăn Mới đã tạm thời giấu được sai lầm của họ. Theo lời Oohinata thì Chitanda đã giáo huấn cả hội một cách rất đanh thép về việc xử lý các loại thảo mộc trên núi và xem thường hậu quả từ hành động thiếu trách nhiệm của mình. Đến lúc này tôi khẳng định sẽ chẳng còn ai tới bàn của CLB Cổ Điển nên quyết định lấy cuốn truyện ra đọc.
Chỉ mới qua một đoạn văn thì Oohinata lại lên tiếng, mà nở một nụ cười thật cươi y như lần đầu tôi để ý sự hiện diện của cô bé.
“Em sẽ gia nhập. Anh chị nói lại CLB này tên gì đi ạ.”
Chitanda đáp:
“Thật ư? Tụi chị còn chưa giải thích là chúng ta sẽ làm gì…”
“Em chắc chắn.”
Nhìn một lượt qua tôi rồi đến Chitanda, cô bé mỉm cười một lần nữa.
“Em cảm nhận được sự thân thiện của anh chị. Nhìn thấy người khác được trải qua những giờ phút thú vị cùng bạn bè của họ là điều em thích nhất trần đời!”
Tôi không nhớ mình đã nói thêm câu nào nữa.
Con dốc càng ngày càng khắc nghiệt, và số học sinh chạy vượt qua tôi trong khi vật lộn với sự thiếu o-xy cũng tăng lên. Đây không phải là ý định, nhưng trước khi kịp nhận ra tôi đã giảm tốc tới mức không khác gì đi bộ. Có lẽ là do suy nghĩ nhiều quá.
Một cậu bạn cùng lớp năm trước vượt qua. Nhớ không lầm thì cậu chàng học lớp 2-C. Vậy là lớp 2-C đã bắt kịp và gần hơn tôi nghĩ. Quay đầu lại nhằm tìm kiếm Ibara, tôi có thể thấy một hàng dài học sinh đang nối đuôi nhau leo dốc như một đàn kiến chăm chỉ. Nếu cứ xởi lởi như chú châu chấu ham chơi kia thì tôi sẽ chết mất[1]. Quay lại phía trước tôi đã thấy đỉnh đồi. Xem ra từ nãy giờ đi thì nhiều chứ chả chạy được bao nhiêu, và chắc chắn nỗ lực ước lượng khoảng cách giữa tôi và Ibara đã thất bại thảm hại.
Nhằm bù cho sai sót tôi quyết định tăng tốc bằng những bước dài trên đoạn dốc thoải gần sát đỉnh. Tầm nhìn mở rộng ra, và tôi cảm thấy một làn gió lạnh cắt qua rất khẽ như thể đó chỉ là tưởng tượng. Tôi đã nghĩ về một đoạn dốc chúc xuống ngay khi vừa qua đỉnh nhưng hóa ra là nhớ lộn. Một trăm mét nữa trải qua ở một độ cao cố định, tôi thấy một ngôi đền nhỏ được đặt ven đường. Không biết người ta thờ thần gì ở đây nhỉ, nhưng cứ cầu nguyện trong lòng cho an tâm. Một mớ câu hỏi chưa có lời giải đáp vẫn còn ở trước mặt và thường những lúc như vậy sự mộ đạo của tôi mới được thể hiện.
Đường bắt đầu mở sang hai bên. Dựa vào màu sơn tôi có thể đoán những căn nhà thấp thoáng nơi đây đều đã rất xưa. Lọt thỏm giữa chúng là một cái máy bán nước tự động mới tinh mà nhìn kiểu gì tôi cũng thấy lạc quẻ.
Tôi chầm chậm bước trên con đường phẳng. Tình thế giống như thiên đường sau địa ngục nên chẳng kỳ lạ khi trước mặt có không ít học sinh cũng đi bộ. Một cậu chàng to bự chạy đến như thể vừa nước rút từ đoạn lên đồi dừng lại thở lấy thở để, rồi khom người để bóp hai đầu gối. Tôi tự hỏi cậu chàng chỉ muốn vượt qua thử thách đầu tiên càng nhanh càng tốt hay định cứ cố thế này đến hết chặng thi.
Không có chứng cứ nhưng tôi quyết định nghĩ rằng Ibara sắp bắt kịp. Nếu nhỏ rồi sẽ vượt tôi thì việc hai đứa chạy trên đường phẳng sẽ tốt hơn là cố gắng nói chuyện với ai khi đổ dốc. Để điều đó không xảy ra tôi mới phải cù nhây ở đây.
Ibara à…
Khi biết tin Oohinata sẽ gia nhập nhỏ đã phản ứng như thế nào?
Tôi nhớ phản ứng của Satoshi. Hắn đã chúc mừng bằng phong cách làm quá thường ngày của mình dù thực tế chỉ có một thành viên mới. “Nghĩ đến việc Houtarou có thể dụ dỗ được một cô bé… Thiệt tình là tớ vẫn chưa thể chấp nhận một chuyện vô lý như vậy. Quả là một kỳ tích mà!” Thế đấy. Và với Oohinata hắn bắt đầu hỏi một tràng về trường Sơ trung Kaburaya, như có gì đổi hay có thầy cô nào chuyển đi không.
Mặt khác tôi lại không có cảm tưởng rằng Ibara cũng như vậy. Trước khi nhận ra điều đó thì họ đã thân thiết như chị em. Hồi mới gặp Chitanda cũng vậy. Sự hòa hợp nhanh như thế có lẽ là do bản tính ít thu mình của nhỏ được gầy dựng từ thói quen nặng lời với người khác. Oohinata cao hơn, nhưng lạ là khi nghe nói chuyện tôi có thể biết ngay ai là chị và ai là em. Đó là lúc nào nhỉ? Tôi nhớ lại.
“Hina-chan trông khỏe khoắn quá nhỉ. Ý chị là em còn để da rám nắng này.”
Nghe vậy Oohinata trông có vẻ hơi xấu hổ.
“Cứ mỗi khi trượt tuyết là vậy đó ạ, nhưng vốn da em cũng sậm rồi.”
“Ô, trượt tuyết cơ à Có gần đây không”
“Thi thoảng thôi ạ, năm nay em trượt ở Iwate[2].”
“Trượt một ván hay sao?”
“Không ạ, chỉ trượt hai ván bình thường thôi ạ. Bộ chị trượt được một ván sao?”
“Ván nào chị cũng không biết.”
Đó là cuộc hội thoại đầu tiên đến tâm trí tôi.
Trong tâm trí ấy, hai chị em đã cười rất tươi.
Không biết bao nhiêu lần tôi cứ quay mặt lại trong khi chân thì bước tới trước.
Dự đoán đã đúng. Khi đi được nửa con đường bằng phẳng tôi đã thấy khuôn mặt của Ibara xuất hiện khi nhỏ vừa lên đến đỉnh. Hai tay ép chặt vào thân trong khi mắt nhìn xuống đất, thêm cái băng đô khiến tôi không nhìn thấy mắt. Những nhịp thở dốc là bằng chứng cho một cuộc “leo đồi” đầy nghiêm túc. Nhỏ đánh tay hẹp nhưng khi đường càng mở rộng thì đôi tay càng quơ thoải mái hơn. Những nhịp chạy đều rất ổn định.
Tôi giơ tay rồi từ từ chờ nhỏ chạy tới gần. Sau khi đã bắt được vận tốc tôi chạy song song với nhỏ và giữ khoảng cách vừa một thân người có thể len vào.
“Ibara.”
Thứ được quăng về tôi chỉ là một cái liếc.
Nhỏ không nói gì và bắt đầu tăng tốc. Đây là tình huống đã được tiên liệu, nên không do dự tôi đi thẳng vào vấn đề.
“Tớ chỉ cần hỏi một câu thôi Ibara. Một câu thôi, về Oohinata.”
Đã vậy nhưng Ibara chẳng thèm quay mặt tới một lần, nhưng tôi có thể nghe một từ thốt ra giữa những nhịp thở đều.
“Gì?”
Một câu hỏi đã được chọn sẵn.
“Hôm qua cậu có bảo là đã gặp Oohinata ở hành lang, và nghe rằng cô bé sẽ không gia nhập CLB Cổ Điển.”
Ibara khẽ gật đầu.
“Lúc đó Oohinata đã nói gì đó về Chitanda. Satoshi có kể cho tớ. Cậu ấy bảo cô bé đã đề cập tới Chitanda giống như Phật. Điều đó có chính xác không?”
Lần đầu tiên trong ngày Ibara quay mặt lại nhìn tôi. Trong một thoáng tôi nghĩ mình nhìn thấy sự bối rối trong biểu cảm đau khổ của nhỏ. Không lâu sau nhỏ lại nhìn xuống chân mà chạy, và như để bù lại phần dưỡng khí tiêu hao nhỏ hít một hơi sâu.
Tiếp xúc quá gần rất dễ khiến nhỏ bực, nghĩ vậy tôi mới cố ý giữa khoảng cách khi hai đứa đang chạy song song, thế nhưng đột ngột Ibara áp sát. Trong vài mét chạy chung ấy nhỏ chỉ nói một câu duy nhất và không phép ngắt lời.
Tôi giảm tốc độ. Ibara tiếp tục chạy và sau đó biến mất khi nhỏ bắt đầu xuống dốc.
Những con chữ của Ibara cứ tiếp tục vang vọng trong đầu.
“Không phải. Lời của Hina-chan là ‘Chị Chitanda đúng là một vị Bồ Tát phải không ạ?’”
[1]Lấy từ câu chuyện ngụ ngôn “Châu chấu và kiến” của Aesop, kể về một con châu chấu do ham chơi mà không lo tìm chỗ trú như kiến, nên khi gặp bão đành chịu chết.
[2] Một quận phía Tây Bắc của Nhật Bản.