061 - ♥14
Tôi thấy tim mình đang đập loạn lên.
Trong những lúc thế này có một cách để giữ bình tĩnh, đó là xem tất cả những người đang nhìn vào mình như bí ngô. Vì ở nhà cũng có trồng bí ngô nên với tôi nó là một thứ không khó để tưởng tượng. Tôi sẽ có thể bình tĩnh, phải bình tĩnh và nên bình tĩnh…
Ôi không! Nhưng trước mặt tôi không phải người mà là một chiếc micrô!
Vậy thì phải thử cách khác. Tôi sẽ dùng ngón trỏ viết chữ “Nhân” (人) lên lòng bàn tay kia rồi “nuốt” nó.
Viết lên tay ba lần, tôi nuốt vào và cũng lúc đó nhận ra…
Cái chữ tôi đã viết không phải chữ “Nhân” mà là chữ “Nhập” (入)[1]!
“Chúng ta sẽ bắt đầu khi hết nhạc. Cậu sẵn sàng chứ?”
“V, vâng.”
“Nhạc hết trong năm, bốn, ba…”
“Là bài ‘Breath’ của nhóm The Prodigy!”
“Chào các bạn, hãy để bữa cơm trưa bắt đầu với một chủ đề đang rất nóng tại hội Kanya! Khách mời của chúng ta trong ngày cuối cùng là Citanda Eru-san lớp 1-A, hội trưởng đương nhiệm của CLB Cổ Điển! (vỗ tay). Vâng quả là một tràng vỗ tay nồng nhiệt dù chỉ là hiệu ứng âm thanh của chúng tôi.”
“…”
“Rồi, giờ thì chúng ta rốt cuộc cũng đã đến ngày cuối cùng. Chủ đề hôm nay dĩ nhiên là về sự kiện ‘Juumoji’. Cho ai tới giờ vẫn tù mù thì đó là một chuỗi các vụ trộm đồ từ rất nhiều CLB khác nhau ngay sau khi lễ hội khai mạc. Quá dữ phải không? (Nói một cách háo hức) Và chúng ta cũng phải thừa nhận rằng tên đạo chích này cũng rất hào hao đấy. Đầu tiên hắn nhắm vào CLB Acapella, rồi CLB Cờ vây, Hiệp hội Tiên tri và CLB Làm vườn, rồi cứ thế theo trình tự Ngũ Tự Âm. Những thứ bị lấy đi cũng có trình tự như vậy : gồm chai nước, quân cờ, lá bài Tarot ‘Vòng xoay định mệnh’ và cố ý hỏi) cái gì nữa nhỉ”
“(Nhanh hóng trả lời) Một khẩu AK.”
“Vâng, đúng thế. (Hỏi vu vơ) Nhưng ‘AK’ là gì vậy?”
“Đó là một khẩu súng nước. CLB Làm vườn tính dùng nó như một biện pháp cứu hoả.”
“Ra là vậy, bạn đã điều tra rất kĩ càng nhỉ. Vâng, nếu đã đọc ấn bản đặc biệt của Nguyện san Cao trung Kami hẳn là bạn đã biết CLB Cổ Điển của bạn Chitanda-san đây sẽ là đích đến cuối cùng của ‘Juumoji’. Trông thì có vẻ vô phương truy lùng nhưng hắn thực sự đã để lại một đầu mối, nằm ở chính cái tên ‘Juumoji’ (Thập văn tự) ám chỉ việc hắn sẽ chỉ nhắm vào mười CLB, bắt đầu từ [A] và kết thúc ở [KO]. Về điều này bạn cảm thấy thế nào?”
“À vâng, (ngừng chút) với sự giúp đỡ của mọi người tụi mình chắc chắn sẽ bắt được tên trộm ‘Juumoji’ tại trận.”
“Thật sao? (hào hứng) Bạn quả là tự tin!”
“Ô, à không hẳn đâu.”
“(Cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện) Nhưng bạn vẫn nghĩ rằng có thể tóm được hắn phải không nào?”
“… CLB Cổ Điển của tụi mình nằm tại tầng bốn dãy Chuyên biệt, ở góc hành lang ấy. Đó là phòng Địa Chất. (không chần chừ) Và như các bạn đã biết, phòng Địa Chất cũng như hầu hết các phòng ở góc hành lang đều chỉ có một lối ra vào. Như vậy đây là một địa điểm không được ưa thích lắm đối với tên trộm. Nếu mọi người cùng giúp đỡ thì dù có trộm thành công đi nữa hắn cũng sẽ không thoát được.”
“Vậy tụi này phải giúp bằng cách nào?”
“Bằng cách đến phòng Địa Chất. CLB Cổ Điển tụi mình hiện tại chỉ có bốn thành viên, số lượng như vậy rõ ràng là quá mỏng để có thể canh gác cả phòng. (nói thật chân thành để gây ấn tượng) Vì vậy tụi mình rất mong có được thêm sự giúp sức của càng nhiều người càng tốt!”
“Ưmm, (nói điềm nhiên) nhưng chỉ đến thôi sao? Mình cảm thấy còn cái gì thiếu thiếu.”
“(Dừng một lúc) Thật ra, để đối mặt với ‘Juumoji’ tụi mình đã chuẩn bị vài thứ.”
“Phải thế chứ. Vậy, (hạ giọng xuống một chút) bạn đã chuẩn bị thứ gì vậy?”
“Cũng không hẳn là phải chuẩn bị nữa. Bạn biết đấy, ba ngày qua ‘Juumoji’ đã luôn thành công trong việc hoàn thành trình tự mười chữ cái của hắn, nhưng mình cũng lo rằng hắn chưa tìm được vật gì bắt đầu bằng chữ [KO] trong CLB Cổ Điển. Không phải loại người dễ từ bỏ chắc chắn hắn sẽ ra sức đáp ứng kì vọng của những người muốn biết hắn là ai. Chính vì thế, để dễ dàng cho đôi bên tụi mình đã chủ động chuẩn bị một bản thảo của quyển tập san ‘Kem đá’.”
“(Bất ngờ) Bản thảo ư?”
“Vâng. ‘Kem đá’ là tên tập san của CLB tụi mình. Một cái tên khá là kì lạ nhỉ? Thực chất nằm sau cái tên ấy là một bí mật có liên quan tới Lễ hội văn hoá Cao trung Kamiyama, hay còn gọi là ‘Hội Kanya’ cho ngắn. Với những ai cảm thấy hiếu kì xin hãy đến và mua một quyển để tìm hiểu về bí mật này.”
“Một bí mật liên quan tới hội Kanya sao? Giờ thì mình hiếu kì rồi đó, nhưng vậy thì liên quan gì đến vụ ‘Juumoji’?”
“Ồ, xin lỗi, ý mình là về bản thảo của tập san ấy. Đó không phải là một bản thảo bình thường, mà là một bản thảo đã được biên tập cẩn thận trước khi in. Vậy đó là một ‘Bản thảo sau biên tập’ ([KO]URYOU GENKOU '校了原稿').”
“(Hớn hở) Aha, rất là hay! Một thứ bắt đầu bằng chữ [KO]. Vậy đây chẳng khác nào một lời khiêu chiến tới ‘Juumoji’ phải không?”
“Ưm, (làm bộ ngượng một chút) có thể xem là vậy… Nhưng không phải là tụi mình không lo lắng đâu.”
“Tại sao?”
“Người tự xưng là ‘Juumoji’ đã thực hiện tất cả vụ trộm của mình mà chưa để lại dấu vết nào, nên hắn phải là một cá nhân vừa liều lĩnh vừa không thiếu cẩn trọng. Và lần này mọi sự chú ý sẽ hướng về phía CLB Cổ Điển, nơi hắn đặt chân đến sau cùng nên dĩ nhiên là tụi mình phải lo lắng. (Chầm chậm nhấn mạnh) Có lẽ là còn cách khác, nhưng tới giờ tụi mình chỉ nghĩ được đến thế mà thôi.”
“Mình hiểu, vậy là các bạn thực sự nghiêm túc trong cuộc đối đầu này nhỉ?”
“Đúng thế. (Cười và nói thật nhỏ nhẹ) Và dù sao tập bản thảo là do tụi mình chuẩn bị trước nên chẳng thể biết được hắn có trộm nó hay không, nên tụi mình mong sao thật nhiều người đến CLB Cổ Điển càng tốt mới hy vọng có thể bắt được hắn.”
“Và đó là tất cả những gì chúng ta có… (giọng căng tràn sức sống) Mục tiêu cuối cùng, CLB Cổ Điển, đã trang bị đầy đủ! Điều còn thiếu chỉ nằm ở con người mà thôi! Và họ vừa gửi lời cầu viện đến những người mong muốn vạch mặt tên ‘Juumoji’ hay thậm chí là còng tay hắn mà đưa ra ngoài ánh sáng. Nói là thế nhưng chưa có nghĩa là hắn chắc chắn bị bắt… vì vậy xin hãy chung tay bảo vệ CLB Cổ Điển, toạ lạc tại phong Địa Chất tầng bốn dãy Chuyên biệt ngay buổi trưa hôm nay. Và đó là khách mời Chitanda Eru-san lớp 1-A, hội trưởng CLB Cổ Điển của chúng ta. Cảm ơn các bạn đã quan tâm theo dõi, và thay mặt CLB Phát thanh tôi xin chúc bạn may mắn!”
“Xin cám ơn, tụi mình sẽ cố hết sức!”
Micrô tắt.
Nhờ vậy tôi được phép đánh một cái thở dài.
Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ đưa tất cả những ghi chú mà Fukube-san và Mayaka-san đã viết vào cuộc trò chuyện, bao gồm “Kịch bản sau biên tập”, “Giới thiệu nội dung của ‘Kem đá’” và “Địa điểm phòng họp CLB”. Đồng thời tôi cũng viết them vào những lời dặn của chị Irisu: “Đừng đưa ra những yêu cầu mà bên kia trông đợi sẽ được trả công” và “Đừng để người ta nghĩ vấn đề đó là to tát”. Với lời khuyên thứ nhất, tôi đã chắc chắn rằng trong chuyện này chẳng có gì để phải trả công cả, và với lời khuyên thứ hai tôi đã không đề cập đến việc chúng tôi còn cả núi tập san chưa bán hết. Cuối cùng tôi đã thực hành thành công một lời khuyên quan trọng của chị, là làm người ta thấy rằng “chỉ có họ mới đủ khả năng thực hiện yêu cầu đó cho mình”.
Nhờ rất nhiều sự chuẩn bị và lời khuyên tôi mới có thể động viên mình tham gia cuộc phỏng vấn này. Nghĩ vậy tôi nhắm mắt lại, từ tận đáy lòng cảm ơn mọi người đã tiếp cho mình sức mạnh.
“Ui chà, làm tốt quá. Dù chưa hùng hồn lắm nhưng cậu đã truyền tải được hết những gì mình muốn nói rất đầy đủ.”
Yoshino-san vỗ nhẹ vào vai tôi mà nói.
Tôi đột ngột thấy nhói một cái. Ồ, không, không phải vì những lời của Yoshino-san đâu, mà là một cảm giác khó chịu từ trong tim. Tôi đã luôn nhận thức về thứ cảm giác đó trong suốt lễ hội, và ngay bây giờ, ngay sau buổi phỏng vấn, nó đã trở nên như một thứ kim châm. Khó để tả ra bằng lời quá…
Thôi, hiện tại mình chỉ được phép nghĩ tới CLB Cổ Điển. Liệu chúng tôi có thể vượt qua không? Mọi chuyện sẽ kết thúc tại phòng Địa Chất không lâu nữa.
Đặt tay lên ngực, tôi hít vào một hơi thật sâu.
062 - ♠18
Đã quá hai giờ chiều.
Tôi nhìn đồng hồ trong khi tay đưa một cuốn “Kem đá” cho người có khuôn mặt không cảm xúc đang đứng đối diện.
“Là hai trăm yên ạ.”
Sau khi trả tiền anh ta rời khỏi hàng rồi một người khác bước lên…
Đây không phải một giấc mộng ban trưa. Đang có thêm nhiều người đến, thêm nhiều cuốn tập san được bán. Đây là sự thực. Phòng Địa Chất đang chật kín người.
Theo lời Satoshi thì phòng triển lãm CLB Hành động toàn cầu sáng nay cũng đã khá đông người. Nếu họ có thể thu hút được nhiều những người chỉ muốn bắt lấy “Juumoji” thì với tư cách là mục tiêu cuối cùng, chúng tôi được thế này âu cũng bình thường thôi, đó là còn chưa nói tới màn quảng cáo trong buổi phát thanh trưa nay. Kết quả là chúng tôi đã bán được rất nhanh so với tốc độ hai “Kem đá” một giờ như trước đó.
Dĩ nhiên, đông người không đồng nghĩa với bán chạy. Vì thế công lớn trong giấc mơ có thật này phải thuộc về Chitanda, cùng những màn PR tới-tận-cùng của Satoshi. Mỗi cuốn tập san được bán ra là tôi lại thêm phần kinh ngạc bởi nhiệt huyết của họ.
Trong phòng còn có Ibara, mặc đồng phục thể dục và đã tới đây bất chấp nghĩa vụ bên CLB Manga.
Cả ba lúc này đã đứng vào trung tâm căn phòng, tạo thành một hình tam giác với lưng hướng ra ngoài còn tay thì dang rộng. Trong cái tam giác lớn là một tam giác khác được tạo bởi những miếng sticker màu vàng dán trên mặt một cái bàn. Ở tâm hai tam giác là một xấp giấy A4. Ở trang bìa đặt trên cùng ghi “Bản thảo Kem đá”. Đó chính là cái mồi “Bàn thảo sau biên tập” mà CLB Cổ Điển đã công khai sữ dụng để tuyên chiến với “Juumoji”.
Tiện cũng nói luôn, đó thực ra chỉ là phần bài viết do Ibara đảm nhận, vì chúng tôi đã viết quá nhiều còn Satoshi thì lại ít thảm thương.
Ba hiệp sĩ bảo vệ xấp bản thảo, nhấn mạnh trước đám đông sự nghiêm túc trong cuộc đối đầu sắp diễn ra giữa CLB Cổ Điển với “Juumoji”. Không ai biết khi nào hắn hành động nên những người tới đây hoặc là đang ngáp ngắn ngáp dài hoặc nghe lời quảng cáo của Satoshi mà mua một cuốn “Kem đá” đọc chơi. Ngồi ở đây thì không nhìn được, nhưng tôi biết có một tấm áp phích quảng cáo do chính tay Ibara vẽ đã được dán ngoài cửa. Cuộc đối đầu này với tôi nó mang màu sắc của một bộ phim “Spaghetti kiểu Tây”, tức là càng nghĩ một cách bình tĩnh thì càng thấy nó tức cười. Nhưng có xấu hổ tới mức nào thì nó cũng đã thành công khi trao cơ hội cho học sinh trường Kami được giải trí cho tới tận giờ hút cuối cùng của lễ hội.
Vì bận rộn với công việc bán tập san, tôi không cách nào biết…
Ê, nghe hay quá ta, để tôi lặp lại.
Vì bận rộn với công việc bán tập san, tôi không cách nào biết được “Juumoji” có đã lẻn vào phòng, dưới lớp đồng phục của một học sinh hay thường phục của một vị khách bên ngoài hay không. Hắn có đang chờ một cơ hội để xé toang hàng phòng ngự tam giác của Chitanda, Satoshi và Ibara hay không. Quan sát hàng rào an ninh chặt chẽ tôi thầm ước Đừng có ra tay bây giờ, vì hy vọng khoảng thời gian trong mơ này sẽ được kéo dài thật dài, bán được nhiều tập san nhất có thể.
Dù có là thám tử học đòi hay chỉ là vãng lai hiếu kì, tôi cũng không tránh khỏi việc nghe lỏm những cuộc đối thoại:
“……Liệu hắn có tới không……”
“……Sáng nay cũng trộm được mà……”
“……Nghi đây chỉ là trò chơi do Hội học sinh bày ra quá……”
“……Ê, đây chẳng phải là To Terra… cái quyển mà cậu bảo vừa đọc mới đây……”
“……Họ có đang làm quá không vậy? Làm sao hắn qua được lớp an ninh này……”
"……Được nếu hắn là Lupin[2]……”
Không may là “Juumoji” không phải Lupin, mà chỉ là một học sinh cao turng Kamiyama. Chẳng có vẻ gì là hắn sẽ tung ra những màn ảo thuật đáng kinh ngạc để chạm tay được vào xấp bản thảo. Ibara trông cũng đầy lo lắng. Chắc nhỏ cũng hiểu rằng vụ án “Juumoji” có thể sẽ không có lời giải dù chúng tôi bào vệ xấp bản thảo thành công đi nữa…
Tôi lại quan sát.
“Kem đá” vẫn đang bán chạy. Năm cuốn, mười cuốn, hai mươi cuốn.
Thời gian trôi qua. Năm cuốn, mười cuốn, hai mươi cuốn,…
Tôi đã được mở những cái hộp mà chưa bao giờ nghĩ mình sẽ mở, và từ từ lấy những chồng tập san ra đến khi nhìn thấy đáy. Doanh số hiện tại chỉ là quá tuyệt vời. Tôi muốn hát lên. Nếu không là một người “tiết kiệm năng lượng” có lẽ tôi sẽ tự mình đi kinh doanh dựa vào chính cái kinh nghiệm này.
Nhưng rồi cái gì cũng có giới hạn của nó. Sau khi bán được tầm tám chục cuốn tập san số người mua bắt đầu giảm, và tôi đã bắt đầu nghe thấy những tiếng thì thầm từ những người mất kiên nhẫn. Ba “vệ sĩ” của chúng ta chắc cũng đã mệt rồi. Đến lúc này tôi nghĩ mình cũng đừng có tham lam quá. Đã đến lúc cho ai đó kết thúc chuyện này rồi đấy.
“…”
Tôi hướng mắt một cách vô định vào đám đông.
Và điều đó đã xảy ra.
Một ánh chớp loé lên.
“…Á!”
Tôi không biết ai vừa hoảng hồn như vậy nhưng tất cả mọi người đều nhất loạt hướng mắt về nơi phát ra tiếng la.
"Hả?”
"C, cái gì thế?"
Mọi người đã nhận ra cái gì vừa có chuyện, với Chitanda và Ibara là hai người biết sau cùng vì lưng đang hướng về cái đó. Nói cách khác, có chuyện đã xảy ra với “Bàn thảo sau biên tập” mà hai nhỏ đang phụ trách canh gác.
Xấp bản thảo lẽ ra phải được bảo vệ kĩ càng bất thình lình rực lên như một bó đuốc. Ánh sáng loé lên quá chói lọi khiến mọi người sững sờ mà đứng như trời chồng.
Lửa không lớn, nhưng là từng đốm nhỏ nối tiếp nhau mà phụt lên. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến trong một khoảnh khắc không ai kịp có phản ứng gì. Quay lại để nhìn điều vừa diễn ra sau lưng mình, Chitanda kinh ngạc tới nỗi chỉ biết đi giật lùi.
Chợt tiếng ai đó la lên,
“LỬA! DẬP MAU!”
Nhanh như điện, Satoshi là người đầu tiên phản ứng khi hắn vẩy xấp bản thảo một cách điên cuồng. Lửa đã tắt nhưng hắn vẫn tiếp tục vẩy, rồi dùng tay áo đập mạnh vào những chỗ còn xém đỏ.
Nhờ phản ứng nhanh của Satoshi mà không có hoả hoạn xảy ra. Nhưng xấp bản thảo đã bị cháy gần hết, mọi thứ xảy ra như chỉ trong một chớp mắt. Hắn giơ phần còn lại của bản thảo lên cho mọi người cùng chứng kiến.
Ai cũng đã thấy rõ một cái lỗ to tướng đen xì xuyên qua cả xấp giấy.
Satoshi trông vừa bực tức vừa mấy máy môi, lầm bầm: “Chúng ta thua rồi.”
Sau cơn sốc, những tiếng xì xào bắt đầu lan ra,
"......Là hắn sao......"
"...... 'Juumoji' làm ư? Thiệt là điên mà......"
"......Bị cháy hết rồi......"
"......Vậy là tiêu tùng xấp bản thảo......"
Những cuộc bàn tán ngày càng trở nên phấn khích.
Giọng ai đó cất lên,
“Hắn chắc chắn phải để lại tấm thiệp. Mọi người đi tìm đi!”
Đám đông nhanh chóng chia thành hai phe “vãng lai” và “thám tử”, một bên thì tiếp tục chuyện trò với nhau về sự việc vừa rồi còn bên kia thì ra sức lùng sục xung quanh.
…Rất nhanh chóng tấm thiệp đã được tìm thấy. Nó được thả xuống sàn nhà, kẹp trong một cuốn “Kem đá” trông như đã bị rất nhiều người đạp lên. Gài vào cuốn tập san có một bản “Hướng dẫn vui hội Kanya” cùng, dĩ nhiên, là tấm thiệp. Một bạn nữ đã phát hiện ra nó.
“Cho tớ xem!”
Satoshi tới gần, và ngay bên cạnh hắn,
“Giỡn sao!?”
Ibara cũng tới. Rồi tôi cũng rời ghế, cầm theo hộp tiền mà nhìn qua vai Satoshi.
Đó là một tấm thiệp với nét chữ đã quá quen thuộc:
CLB Cổ Điển đã mất bản thảo sau biên tập của họ
"Mười chữ cái" đã hoàn thành.
Juumoji
Và rồi Chitanda cũng tới để xem.
Bụm miệng cùng đôi mắt nở to, nhỏ sốc tới mức đứng không vững.
[1] Phông của máy tính không thể hiện tốt sự khác biệt này. Chữ “Nhân” được viết bằng môt nét sắc dài từ trên xuống, rồi từ giữa nét sắc viết một nét huyền; còn chữ “Nhập” được viết bằng môt nét huyền dài từ trên xuống, rồi từ giữa nét huyền viết một nét sắc.
[2] Tên đầy đủ là Arsène Lupin - tên trộm hào hoa trong bộ tiểu thuyến trinh thám của nhà văn Pháp Maurice Leblanc.