– Tỷ tỷ, người muốn làm gì đây? Ba ngày? Ba ngày sau chúng ta lấy cái gì mà đền cho người ta đây.
– Hê hê, tỷ tỷ của muội là người xinh đẹp nhất, thông minh nhất trên đời này ( nổ thấy ghớm) lẽ nào lại không có biện pháp sao? Hoa Nhi, chúng ta còn có một biệt lâu đúng không?
– Vâng, đó là một căn lầu gác, là nơi chủ nhân cũ dùng để thưởng nguyệt a. Nhưng sau này bị tiểu Dung Mệnh doạ sợ phải rao bán. Tỷ phu nhân đó đã mua luôn để tỷ tỷ tiêu khiển a ( tg: ta bái phục tỷ, tài nói phét của tỷ giờ là đỉnh nhất thiên hạ a. HN: cần gì ngươi phục, ta còn phục chính ta nữa cơ mà. Tg: bĩu môi HN: vác dao, rượt tg: ù té quyền)
– Ta cũng đã xem qua, tuy chỉ là lầu thưởng nguyệt nhưng lại rất rộng rãi giống như một tửu lâu, lại sạch sẽ thoáng mát, địa thế cũng đẹp, phong thuỷ tốt. Yên Phong, ngươi làm cho ta cái biển thật đẹp ghi : MỸ NHÂN Y CỤC, sau đó dọn dẹp sạch sẽ biệt lâu cho ta. Hoa Nhi, muội hãy vào thành tập hợp tất cả nữ nhân trong thành, nếu có được nữ nhân càng thanh tú càng tốt, có điều không có cũng không sao, sau đó hãy lựa chọn trong số họ những người có tay nghề may vá khéo léo nhất cho ta. Lạc Lạc, ngươi nói với cha đưa một khoản tiền rồi tới tiệm vải ở trong thành, lựa chọn cho ta một số vải tốt mang về. Còn nữa, ngươi hỏi luôn ở nơi này có ai biết dệt sợi không. Đi làm đi.
– Tỷ tỷ/ chủ nhân, người muốn làm gì a?
– Rồi các ngươi sẽ biết. thế nào? Lời ta nói không nghe? ( lại là khuôn mặt lạnh lùng đáng sợ, ba người kia hốt quá phắn lẹ).
Bọn họ đi rồi, Lạc Hy mới trở vào trong phủ. Nàng đến gần cây Dung Mệnh cầm cành của nó mà giật không thương tiếc.
– Á, đau đau quá. Ô ô chủ nhân sao lại kéo tóc của ta. Đau chết đi được.
– Dung Mệnh, ta vất vả cả nửa ngày mà ngươi thì lại ở đây đánh một giấc ngon lành a. Ngươi thật đáng yêu a. ( cười nham hiểm)
– Chủ… chủ nhân… ( Tiểu Dung Mệnh nuốt nước bọt cái ực. Hai năm trước ,khi Lạc Hy dần cho hắn một trận khóc không được cười không xong, nàng ấy cũng cười như thế a).
– Sao vậy? ta có làm gì ngươi đâu a? làm gì mà co rút lại vậy? ( vuốt vuốt mặt, bước tới gần).
– Chủ nhân… ô ô ô… ta sai rồi chủ nhân… chủ nhân sai gì ta cũng làm… ô ô ô… đừng có đánh ta a…
– Ây da, ngươi còn nhỏ, ta nào dám bắt ngươi làm gì. Nhưng mà ngươi đã có lòng thì ta đây cũng phải có tý nước mắm chứ nhỉ. Dung Mệnh ngoan, hi hi, lại đây, lại đây…
– Chủ nhân… người có gì cứ dặn dò… Dung Mệnh đứng đây là được rồi ( nhích ra xa hơn).
– Hầy, vậy cũng được. Ngươi, mau đi kiếm cho ta ít hạt giống sợi bông, sau đó trồng ở hậu viện cho ta. Ta mặc kệ ngươi làm cách nào, phải làm cho số bông đó mọc được ở cái đất nước chết tiệt này, làm được không?
– Điều này có gì đâu mà khó, chủ nhân cứ tin tưởng ở ta a. ( đang định đi, lại bị kéo giật trở lại).
– Từ từ đã, ta đã nói xong đâu. Tối nay, ngươi cùng ta đến một nơi.
– Đi đâu a chủ nhân?
– Hoàng cung.
– Hoàng cung, để làm gì ạ?
– Trộm.
– ….
Bọn Hoa Nhi lăn lộn cả một ngày cuối cùng cũng làm xong việc. Ba người ngồi dồn lại với nhau thở hổn hển.
– Tỷ tỷ, đã tìm xong rồi, tìm cả thành được đúng năm người a.
– Chủ nhân, biệt lâu đã dọn dẹp xong rồi, cũng đã làm xong biển.
– Chủ nhân, vải đã mua được, nhưng mà vì đắt quá nên tiền dự trữ của chúng ta sắp hết rồi. Hơn nữa cũng chỉ có một người biết dệt sợi, có điều bà lão cũng đã hơn tuổi rồi. chỉ e…
– Không sao, ta đã có đối sách. Hoa Nhi, sáng mai muội tìm thêm vài người khéo tay khác đến cho ta, Lạc Lạc hãy mời bà lão ấy đến, chúng ta sẽ nhờ bà ấy dạy cho những người khác.
– Sợi ở đâu mà dậy a?
– Đừng quên chúng ta còn có một linh hồn của cây cỏ a. Không phải lo.
– Con không lo nhưng mà ta lo muốn chết đây này. ( Tiêu lão gia đi vào, dáng vẻ bất bình).
– Cha, cha lại sao vậy?
– Con xem, hôm qua ta còn cầm cái túi tiền vẫn nặng tay a, hôm nay thì nó thế này đây ( giơ túi tiền lên). Hầy…
– Phụ thân, người không phải lo đâu, con đã có cách rồi ( Nàng phát hiện ra người cha này rất ham tiền nha).
– Thật sao? Cách gì?
– Mai mọi người sẽ biết thôi. Con cảm thấy mệt rồi, con muốn nghỉ sớm một chút a. Mọi người từ từ bàn bạc.
Nói rồi nàng nhanh chân lẻn về phòng, chốt chặt cửa.
– Dung mệnh, Dung Mệnh…
– Ta ở đây chủ nhân.
– A… ngươi làm ơn đừng có nhảy ra bất ngờ thế đc không? thật doạ chết người ta mà. Nhanh, chúng ta xuất phát thôi.
– Chủ nhân, bây giờ vẫn còn sớm a, đi trộm bây giờ sẽ bị phát hiện đó.
– Ngốc ( cú đầu), giờ này bọn họ chắc chắn đang ăn uống hoặc vui chơi, an ninh nới lỏng, chúng ta đi lúc này là thích hợp nhất. Mau đi thôi.
– Vâng.
Một luồng sáng màu xanh lục và lam tím vụt biến mất, trong phòng bây giờ chỉ là màn đêm.
Hoàng cung Hạ Quốc…
– Chủ nhân, sao người lại biến thành mèo? Lại còn bắt ta làm cây hoa nữa.
– Suỵt, khẽ thôi. Đi ăn trộm phải nguỵ trang chứ. Hầy, không biết Ngân Cung phòng ở chỗ nào a?
– Sao người không trộm trong quốc khố, chỗ đó Dung Mệnh biết a.
– Ngốc ( giơ vuốt mèo), quốc khố có ấn ký của hoàng cung, lấy ra xài làm sao được. Chỉ có Ngân Cung phòng là nơi cung cấp, phân phát bổng lộc cho quan lại, phi tần, hoàng thân quốc thích a. Tiền đó lấy tiêu sẽ không sợ bị phát hiện, cũng không sợ phải áy náy nữa. thôi mau đi tìm thôi. Ngươi qua bên đó, ta tìm bên này.
Thế là một con mèo trắng nhanh nhẹn trườn trên nóc nhà, dò dò tìm kiếm, một chậu hoa Mẫu đơn “ chạy” luồn lách qua hành lang. Dò dò một hồi…
– A ha, đây rồi. Dung Mệnh ta tìm được rồi. Dung Mệnh???
– Ô ô ô chủ nhân, ta bị con mụ phi tần của hoàng đế tóm được rồi, ả còn muốn tỉa cành của ta nữa. Cứu ta ô ô ô…
– Hầy, vô dụng. Đợi ở đó một lúc đi. Ta lấy tiền xong sẽ qua cứu ngươi.
Nói rồi nàng dùng vuốt mèo cậy một hòn ngói lên, phi thân đáp xuống cái tủ phía trên đầu quan kiểm toán. Quan kiểm toán đang phân chia ngân phiếu và bạc, gói thành từng gói để sang một bên. Lúc ông ta vừa quay đi thì có một cái móc câu nhanh nhẹn thả xuống móc cái gói lên. Ông vẫn không hay biết. Đến khi Lạc Hy trộm được mười gói, thấy cũng đủ rồi liền bao chúng lại thu nhỏ đeo trên lưng. Nàng nhẹ nhàng chuồn lên mái nhà, phi thân mèo đi mất, nhẹ nhàng không một tiếng động. Còn ông quan kia thì…
– , , ,… quái. Rõ ràng ta đã xếp đủ gói rồi mà giờ lại thiếu mất mười gói nhỉ? Có khi ta đếm nhầm mất rồi. Hầy, già rồi, trí nhớ kém quá.( rồi lại tiếp tục gói tiền) ( tội nghiệp).
Lúc này…
– Tiểu Hoa, bao ngươi lấy cái kéo mà lâu quá vậy? Chậu hoa này thật đẹp, ta sẽ lấy nó làm quà tặng thái hậu, nhất định thái hậu sẽ rất thích. Ta sẽ làm cho Phi Yến Trân Bảo kia phải thua nhục nhã, ha ha ha.
– Nương nương, kéo đây.
– Đưa ta.
Lúc nàng ta vừa định đưa kéo lại gần thì…
– A, đừng, đừng có cắt ta, đau lắm a.
Nói xong, liền nháy câng câng về phía vườn hoa để trốn ( yêu thụ ngàn năm mà kém thế). Hai người kia chết trân tại chỗ, sau một hồi chỉ kịp thét lên một tiềng QUỶ rồi lăn đùng ra ngất.
Lúc này mới thấy tiếng Lạc Hy…
– Tiểu quỷ, ngươi ở đâu?
– Chủ nhân, ta ở đây a. ô ô ô chân ta bị kẹt vào cái khe rồi, mau cứu ta.
– Hầy.
Một mèo một cây ra sức lay, cuối cùng cũng thoát được, bọn họ nhanh chân lẻn vào bóng đêm hướng tường thành đi tới. Chợt Lạc Hy kéo Dung Mệnh núp vào bồn hoa. Dung Mệnh không hiểu gì, nhìn theo hướng mắt Lạc Hy.
Ở đó có bóng người đang nằm trên cỏ, chân bắt chéo rung rung…
– Well I wonder, could it be. When I was dreaming ‘ bout you baby You were dreaming of me”…
– What?