Khi kết thúc đã là nửa đêm.
Đã qua rất lâu rất lâu.
Cảm xúc mãnh liệt phai đi, lý trí của cả hai dần trở về, tuy vẫn còn ôm nhau, nhưng đương nhiên đã có thêm một chút khoảng cách xa lạ.
Đây có lẽ là tình huống mà cặp nam nữ nào cũng gặp phải sau khi 419.
Vốn không quen biết, chỉ dựa vào cảm xúc nhất thời.
"Uống nước không, tôi rót cho cô một ly." Ôn Thanh Hữu nói.
"Được."
Người đàn ông xuống giường, mặc áo choàng tắm vào.
Đột ngột rời khỏi vòng tay ấm áp, Tưởng Lệnh Vi vậy mà lại có cảm giác không thích ứng.
Không biết cảm giác đó có phải là lưu luyến không, nhưng trước kia cô ấy chưa bao giờ có cảm giác như vậy.
Cô ấy ngồi dậy, tựa vào thành giường nhìn bóng lưng Ôn Thanh Hữu.
Anh ấy rất cao, lấy một cái cốc, xoay người rót nước, từng động tác đều tràn ngập phong độ tao nhã.
So với dáng vẻ trên giường vừa rồi cứ như hai người khác nhau.
Anh ấy mang nước đến, Tưởng Lệnh Vi uống một ngụm, nhanh chóng uống hết.
Ôn Thanh Hữu hỏi: "Khát lắm sao?"
Tưởng Lệnh Vi trả cốc không lại cho anh ấy, đoán được ý trong câu nói này của anh ấy, giọng điệu cũng có chút nghiền ngẫm: "Anh cũng không giống vậy."
Ôn Thanh Hữu giật mình, sau đó cụp mắt cười: "Tôi không có ý đó."
"Mặc kệ anh có ý gì." Tưởng Lệnh Vi chậm rãi nhặt quần áo trên đất lên: "Tôi cũng không thèm để ý mấy thứ đó."
Tưởng Lệnh Vi mặc lại quần áo, lại như cố ý, lúc cài áo ngực nói: "Có thể giúp tôi không."
Không đợi Ôn Thanh Hữu trả lời, cô ấy đã đưa ra lý do hợp lý:
"Vừa nãy anh đè tay tôi tê rần rồi."
Ôn Thanh Hữu dừng lại, không nói gì, trực tiếp đi đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Từ từ đưa tay đến dây áo, nắm hai đầu, móc vào nhau.
Ngón tay cong lên cố ý vô tình lướt qua da thịt, dòng điện điên cuồng chạy loạn trong cơ thể hai người.
Bầu không khí trầm lặng khó hiểu, để mặc mọi thứ cuộn trào mãnh liệt.
Ôn Thanh Hữu buông tay, nói: "Xong rồi."
Tưởng Lệnh Vi quay đầu nhìn anh ấy một cái, khóe mắt mang theo ý cười: "Anh thường xuyên cài giúp người ta lắm à?"
Ôn Thanh Hữu không trả lời câu hỏi này, chỉ nói: "Đẹp lắm."
"Anh đang nói cái gì?" Tưởng Lệnh Vi xoay người lại, hơi ưỡn ngực lên, đối mặt với anh: "Cái này, hay là nội y?"
Ôn Thanh Hữu vẫn chỉ cười nhẹ, không nói gì nữa.
Tưởng Lệnh Vi đương nhiên cũng không giống mấy cô gái mười tám tuổi ngây thơ truy hỏi, bắt đầu mặc váy vào, Ôn Thanh Hữu nhìn cô ấy: "Không ngủ thêm một lát sao?"
"Không sợ tôi ngủ ở chỗ anh luôn sao."
"..."
Kéo khóa váy xong, Tưởng Lệnh Vi đứng dậy.
Ôn Thanh Hữu cũng đứng dậy theo.
Tựa như đã kết thúc một câu chuyện xưa vội vã dồn dập, lúc nói tạm biệt, Tưởng Lệnh Vi lần đầu tiên nảy ra suy nghĩ khác trong đầu.
Cô ấy nhìn Ôn Thanh Hữu, bỗng nhiên nói: "Hay là, làm quen một chút?"
Im lặng một hồi, Ôn Thanh Hữu tới trước mặt cô ấy, hôn nhẹ lên trán, giọng nói trầm thấp cũng truyền từ trên xuống: "Take care."
Tưởng Lệnh Vi lập tức hiểu.
Trò chơi mà thôi, không ai muốn nghiêm túc.
Chuyện này trước giờ chỉ có bắt đầu, không có kết thúc.
Bởi vậy cuối cùng cô ấy cũng mỉm cười, tiêu sái nói tạm biệt.
Trở lại phòng, Tưởng Lệnh Vi đi tắm để rửa sạch hương vị lưu luyến trên người.
Tắm xong muốn ngủ tiếp một lát, nhưng dù thế nào cũng không cảm thấy buồn ngủ.
Cô ấy lấy điện thoại ra, mới phát hiện Châu Nha đã nhắn tin cho cô ấy lúc mười một giờ hơn.
[Cậu sao rồi? Đến thật rồi?]
[Sao không về? Đang bận sao?]
[Fuck cậu sẽ không cùng anh ta... Cậu điên rồi à? Lần đầu tiên gặp mặt!]
Trong nhận thức và hiểu biết của Châu Nha, Tưởng Lệnh Vi không dễ yêu ai, lại càng không dễ lên giường với người khác.
Tưởng Lệnh Vi bình tĩnh mở một chai rượu, rót vào ly, sau đó ra ban công ngồi xuống.
Cô ấy vừa uống rượu vừa nhìn ra mặt biển cách đó không xa.
Dù mặt trời chưa mọc, nhưng vẫn có những đốm sáng li ti rải rác trong bóng tối.
Nước biển dập dờn, giống như đôi mắt đen láy khi động tình của anh ấy.
Đúng vậy.
Tưởng Lệnh Vi nghĩ, cô ấy điên rồi sao.
Vừa nãy cô ấy vậy mà lại có ý nghĩ không muốn kết thúc trò chơi này.
Nhưng anh ấy rất lý trí.
Vừa từ chối, vừa kéo cô ấy lại.
Tưởng Lệnh Vi uống một hơi cạn rượu trong ly, vị chát tràn xuống cổ họng, nhấn chìm tất cả những suy nghĩ kỳ lạ trong lòng cô.
Cô trả lời tin nhắn của Châu Nha:
[Chơi một chút thôi, kết thúc rồi.]
Mặc dù ở ngay tầng dưới của cô ấy.
Nhưng đã định sẵn là một người sẽ không bao giờ gặp lại.
Gia đình cô ấy sẽ ở Miami chơi ba ngày, cho nên, phòng của Tưởng Lệnh Vi ba ngày sau mới trả.
Mười giờ sáng hôm sau, cô ấy đã thay quần áo mới, lúc ngồi trên sô pha ở đại sảnh khách sạn đợi cha mẹ và Phó Văn Thanh xuống, vô tình nhìn thấy Ôn Thanh Hữu.
Anh ấy đi cùng vài người đàn ông da trắng, anh ấy ở giữa, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Anh ấy xách theo vali trong tay, có vẻ như chuẩn bị đi.
Tưởng Lệnh Vi nhìn theo bóng lưng anh ấy, mãi đến khi anh ấy rời đi.
Biến mất ở đại sảnh khách sạn.
Cô ấy bỗng mỉm cười.
Không biết trong một giây nào đó vừa rồi, cô ấy đang mong chờ điều gì.
Mong chờ anh ấy quay đầu lại?
Tưởng Lệnh Vi lắc đầu tự giễu.
Cô ấy làm sao vậy, chỉ là một kẻ qua đường vội vàng mà thôi, sao còn nghiện.
Phó Văn Thanh cùng con trai con dâu cũng nhanh chóng xuống, ba người đều vui vẻ như hôm qua, tràn đầy mong đợi vào hôm nay:
"Lệnh Vi, hôm nay đưa bà nội đi đâu chơi đây?"
Tưởng Lệnh Vi hoàn hồn, tùy ý đeo kính râm lên, cười nói: "Đến trung tâm thanh phố mua sắm đi."
Đúng vậy, mọi người đều đã qua hôm nay rồi.
Hôm qua chỉ còn là quá khứ.
Từ giờ phút này, ngày hôm qua đã bị xóa bỏ trong lịch của cô.
Hai tháng sau.
Một ngày nọ, Ôn Thanh Hữu nhận được cuộc gọi của Chu Việt ở công ty.
"Hình như em gái cậu đang làm chuyện gì đó rất nguy hiểm."
Mấy năm nay Chu Việt vẫn luôn làm việc cho Ôn Thanh Hữu, ở trong nước giúp anh ấy trông cha và em gái.
Ôn Thanh Hữu nhíu mày: "Chuyện nguy hiểm gì?"
Chu Việt thành thật trả lời những gì anh ta điều tra được: "Em ấy tiếp cận một người đàn ông có thế lực rất lớn trong giới giải trí, tôi đoán có lẽ là muốn trả thù Thẩm Minh Gia."
Ôn Thanh Hữu lập tức ngồi thẳng dậy, sau khi hiểu được tin tức từ câu nói này, vẫn có chút không rõ: "Sao lại nói là nguy hiểm?"
"Bởi vì, em ấy giả vờ mất trí nhớ, còn nhận người kia là anh trai của mình." Dừng một chút, Chu Việt nhẹ giọng nói: "Cũng có nghĩa là cố ý coi đối phương là cậu."
Ôn Thanh Hữu: "..."
Quyết định về nước, cũng chỉ mất thời gian hai ngày.
Lúc thu dọn hành lý, Ôn Thanh Hữu lấy cúc áo trong ngăn kéo ra.
Nói chính xác thì không phải cúc áo, là hạt châu đính trên váy.
Của người phụ nữ kia làm rơi.
Lúc rời khỏi khách sạn, Ôn Thanh Hữu đã nhìn thấy nó, vốn định tiện tay vứt đi, nhưng biết vì sao, cuối cùng lại cất vào trong túi.
Mang về New York.
Cho đến nay.
Những đêm mất ngủ, Ôn Thanh Hữu đều lấy hạt châu này ra xem, hình bóng cô ấy bất giác hiện ra trước mắt.
Dáng vẻ cô ấy ngồi ở quầy bar mỉm cười với anh ấy.
Dáng vẻ cô ấy mặc sơ mi trắng lười biếng tựa vào ban công.
Dáng vẻ cô ấy đỏ mặt toát đầy mồ hôi không thể kiềm chế.
Ôn Thanh Hữu vốn tưởng rằng chỉ là tình một đêm, lại không ngờ sau khi trở lại New York, những hình ảnh đó dù thế nào cũng không biến mất.
Giống như hạt châu kia, đính thật sâu vào thế giới của anh ấy.
Anh ấy bắt đầu thừa nhận nỗi nhớ nhung của mình, thậm chí mong ngóng được gặp lại lần nữa.
Sau này anh ấy cũng quay lại bãi biển đó, đúng như dự đoán, không thu hoạch được gì.
Vô số đêm sau đó, anh ấy trằn trọc, khi nghĩ đến cô ấy cơ thể cũng sẽ phản ứng, nhưng cuối cùng cũng không thể chạm vào cô ấy chân thật được nữa.
Tựa như bọt biển đầy màu sắc rực rỡ, vỡ rồi thì khó có thể tìm lại được.
Vốn định cứ để mọi chuyện từ từ trôi qua như vậy, thời gian sẽ xoa dịu tất cả, nhưng Ôn Thanh Hữu không ngờ, sau khi về nước, lời nói của em gái Ôn Dư đã khiến anh ấy thức tỉnh.
... Anh, anh từng làm chuyện gì khiến anh hối hận chưa.
Lúc ấy, điều đầu tiên hiện lên trong đầu Ôn Thanh Hữu chính là...
Nếu thời gian quay trở lại đêm đó của hai tháng trước, khi cô ấy đề nghị làm quen, anh ấy nhất định sẽ đồng ý không chút do dự.
Chứ không phải từ chối.
Nhưng không có nếu.
Thời gian cũng không thể quay lại thật, để cho anh lựa chọn lại lần nữa.
Lúc đó, Ôn Thanh Hữu đưa Ôn Dư rời khỏi nhà Tưởng Vũ Hách, hai người ngồi ở sân bay, đối mặt với vấn đề này, trong lòng lại nghĩ đến hai người khác nhau.
Cuối cùng, Ôn Dư lựa chọn không quay đầu lại.
Cô phải tiến về phía trước, cô phải đi đến bên cạnh người mình thích.
Cho dù con đường phía trước đầy gai góc, cho dù cuối cùng có thể sẽ không có kết quả tốt.
Cô vẫn đi mà không chùn bước.
Thời điểm đó, Ôn Thanh Hữu vô thức bị thứ gì đó trên người em gái mình cảm hóa.
Anh ấy bắt đầu nghĩ, có lẽ... Anh ấy cũng có thể thử.
Cho dù giống như mò kim đáy bể, cho dù chỉ là hy vọng mong manh, nhưng trong hơn một tháng sau khi về nước, Ôn Thanh Hữu vẫn luôn tìm kiếm khắp các quán bar ở Kinh Thị, Giang Thành, Ma Đô, và nhiều thành phố khác, mong có thể gặp lại bóng dáng ấy.
Anh ấy dựa vào cuộc trò chuyện chỉ biết được cô ấy đến Mỹ du lịch, còn lại không biết gì cả.
Tìm như vậy khó như lên trời, gần như là không thể.
Ôn Thanh Hữu hiểu, chẳng qua là muốn cố hết sức thử một lần, giành lấy tia hi vọng nhỏ nhoi kia mà thôi.
Mãi đến sau này, Ôn Dư không chùn bước cũng buồn bã trở về Giang Thanh, Ôn Thanh Hữu mới hiểu ra, câu hỏi trắc nghiệm trong đời sẽ không bao giờ có cơ hội chọn lại lần hai.
Anh ấy dần bỏ cuộc, đặt vé máy bay trở lại New York.
Nhưng hai tuần trước khi đi, tình cảm của em gái xảy ra chuyển biến.
Tưởng Vũ Hách đến Giang Thành tìm Ôn Dư.
Trong mối quan hệ không rõ ràng, Ôn Thanh Hữu cũng không yên tâm để anh và Ôn Dư ở cùng nhau. Bởi vậy, đêm đó hai người hẹn gặp nhau ở quán bar, anh ấy kiên quyết thuyết phục Ôn Dư, đúng mười hai giờ đến quán bar đón cô.
Lại không ngờ rằng, khi nhóm người tàn cuộc ra về, Ôn Dư nắm tay một người phụ nữ giới thiệu với anh ấy:
"Anh, đây là chị Tưởng, là đại tiểu thư nhà họ Tưởng, Tưởng Lệnh Vi."
Buổi tối ở Giang Thành rất náo nhiệt, bốn phía đều là người, trước cửa quán bar càng xa hoa trụy lạc.
Rất giống đêm đầu tiên bọn họ gặp nhau.
Ôn Thanh Hữu bất ngờ không kịp đề phòng, đã gặp được người phụ nữ có gương mặt hoàn toàn khớp với hình ảnh xuất hiện vô số lần trong tâm trí anh ấy.
Anh ấy gặp lại cô ấy mà không hề có sự chuẩn bị trước.
Lại còn dưới một mối quan hệ trùng hợp đầy bất ngờ như vậy.
Cô ấy là chị của người đàn ông mà em gái anh ấy thích.
Lại từng có tình một đêm với anh ấy.
Trong mấy giây ngắn ngủi đó, trong lòng Ôn Thanh Hữu đã sớm bị sóng lớn cuộn trào mấy lần, nhưng trên mặt vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên đưa tay về phía cô ấy: "Xin chào, Tưởng tiểu thư."
Tưởng Lệnh Vi rõ ràng cũng giật mình một chút, nhưng giống anh ấy, cũng bình tĩnh đáp lại lời chào của anh ấy.
Cả hai đều che đậy rất tốt.
Như thể chưa từng gặp nhau.
Càng không thể có một đêm hoang đường như vậy.
Khi đó tình cảm của Tưởng Vũ Hách và Ôn Dư còn đang dây dưa, anh nhất quyết muốn cô cùng đến khách sạn để ký hợp đồng, Ôn Thanh Hữu vừa khéo nhân cơ hội này thuận nước đẩy thuyền, bước vào thế giới của bọn họ.
Nói chính xác là bước vào thế giới của cô ấy.
Tưởng Lệnh Vi.
Trên đường đến khách sạn, Ôn Thanh Hữu hỏi Ôn Dư: "Tưởng Vũ Hách có thêm chị gái từ khi nào vậy."
Ôn Dư trả lời anh ấy: "Hai tháng nay chị Tưởng cùng bà nội đi Mỹ nghỉ dưỡng, vừa về nước không lâu, lần này đến Giang Thành chơi."
Chơi?
Cùng ai.
Người đàn ông khác sao.
Nhưng bọn họ lúc trước không phải chơi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ôn Thanh Hữu bất giác cảm thấy khó chịu, anh ấy im lặng không nói nữa, Ôn Dư lại lẩm bẩm một mình rất nhiều tin tức về Tưởng Lệnh Vi.
"Anh đừng nghĩ chị Tưởng chỉ là bình hoa thích chơi bời, người ta chính là phó chủ tịch của tập đoàn Á Thịnh đó, cả bộ phận pháp vụ đều cho chị ấy quản, đúng rồi, chị ấy còn là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Khoa Luật Đại học Colombia, rất lợi hại."
Chỉ có mấy từ, Ôn Thanh Hữu đã hiểu rõ hơn về Tưởng Lệnh Vi.
Cuối cùng cũng hiểu vì sao cô ấy lại để lại cho mình tác dụng chậm mạnh mẽ như vậy, đến giờ vẫn không thể nguôi ngoai.
Hóa ra sức quyến rũ này được toát ra từ xương.
Cô ấy không phải là một người phụ nữ bình thường thích ăn chơi.
Xe Tưởng Vũ Hách ngay phía trước, Ôn Thanh Hữu theo phía sau, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng người phụ nữ ngồi phía trước trong xe.
Trước đây tìm thế nào cũng không thấy, không ngờ khi anh ấy sắp từ bỏ, cô ấy lại xuất hiện.
Đây có tính là ông trời cho anh ấy một cơ hội nữa không?
Im lặng một hồi, Ôn Thanh Hữu giả vờ tùy ý hỏi Ôn Dư: "Ưu tú như vậy, kết hôn chưa."
Ôn Dư không biết chuyện phong nguyệt của anh trai và Tưởng Lệnh Vi, không phòng bị nói toạc ra:
"Chưa, thậm chí còn không có bạn trai, lúc nãy ở quán bar còn nói bà nội Tưởng đang giục chị ấy."
Ôn Thanh Hữu không nói gì.
Nhưng, khóe môi hơi cong lên.
Trở lại khách sạn, bãi đỗ xe, hai chiếc xe đỗ song song nhau.
Tưởng Vũ Hách và Tưởng Lệnh Vi xuống xe, Ôn Thanh Hữu và Ôn Dư cũng nhanh chóng theo sau.
Bốn người đi cùng nhau, trong lòng đều không yên, mỗi người đều cất giấu tâm tư riêng.
Trong một khoảnh khắc, ánh mắt Ôn Thanh Hữu và Tưởng Lệnh Vi chạm vào nhau, nhưng cô ấy nhanh chóng tránh đi, như thể không muốn giao tiếp với anh ấy.
Ra khỏi thang máy, Tưởng Vũ Hách thản nhiên nói với Ôn Thanh Hữu: "Chuyện hợp đồng, tôi chỉ muốn bàn với một mình Ôn Dư."
"Tùy ý." Ôn Thanh Hữu vốn cũng không định theo vào trong, anh ấy nhìn đồng hồ: "Tôi sẽ tới đón Dư Dư trước mười hai giờ."
Tưởng Vũ Hách không nói gì, đóng cửa.
Nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, lúc này Ôn Thanh Hữu mới chậm rãi dời tầm mắt sang cánh cửa bên cạnh.
Người trong đó mới là mục đích thật sự khi theo đến đây của anh ấy.
Anh ấy đi tới, giơ tay, gõ cửa.
Tưởng Lệnh Vi cũng không ngại ngùng không tiếp, thật ra gặp lại trong mối quan hệ này khiến cô ấy cũng rất ngạc nhiên, em trai của cô ấy, và em gái của đối phương.
Một lần 419 xuyên quốc gia.
Vậy mà mấy tháng sau có thể gặp lại, còn là theo cách này.
TV cũng không dám diễn như vậy.
Vậy nên lúc đầu Tưởng Lệnh Vi cứ tưởng mình nhận lầm người rồi.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt sau cặp kính kia, cô ấy như thể bị đưa về đêm nóng bỏng đó ngay lập tức.
Cô ấy biết người gõ cửa là anh ấy, bình tĩnh mở cửa, nhìn anh ấy một cái, nép người sang một bên.
Ôn Thanh Hữu ăn ý vào trong, đóng cửa lại.
Trong phòng nhất thời im lặng, hai người cũng không biết nên bắt đầu bằng chủ đề gì.
Hồi lâu, Ôn Thanh Hữu mới chủ động nói: "Vừa trở về sao?"
Tưởng Lệnh Vi: "Ừm."
Sau đó lại tiếp tục là một khoảng lặng rất dài.
Giữa bọn họ quả thật không biết bắt đầu từ đâu để nói, ngay cả chào hỏi cũng có vẻ xấu hổ một cách dư thừa.
Những gì có thể nói tựa hồ chỉ có cái đêm xúc động đó.
Sốt ruột thoát khỏi bầu không khí xấu hổ này, Tưởng Lệnh Vi trực tiếp bày tỏ rõ lập trường của mình: "Anh Ôn, tôi mong anh đừng để em trai tôi biết chuyện của chúng ta."
Ôn Thanh Hữu dừng một lúc: "Được."
"Còn có em gái anh, đừng để em ấy biết."
"Được."
Tưởng Lệnh Vi hít một hơi thật sâu, cuối cùng nói: "Chúng ta cũng vậy, coi như chưa từng quen biết đi."
Nhưng lần này Ôn Thanh Hữu không trả lời dứt khoát như vậy.
Vài giây sau anh ấy mới mở miệng, giọng điệu thản nhiên, cũng rất có lực: "Không thể."
"...?"
Tưởng Lệnh Vi ngẩng đầu, có chút không hiểu: "Anh có ý gì?"
Ôn Thanh Hữu nhìn cô ấy chằm chằm, hai tháng không gặp, gương mặt này của cô ấy lại không có chút xa lạ nào.
Tựa như chỉ một đêm kia thôi cũng đủ ghi nhớ cả đời, mãi mãi đều không thể thoát ra được.
"Tôi đổi ý rồi." Ôn Thanh Hữu nói.
Tưởng Lệnh Vi giật mình, tim đập nhanh, nhưng sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ: "Đổi ý gì?"
"Tôi muốn làm quen em, muốn tìm hiểu em."
"..."
Tưởng Lệnh Vi mơ hồ mấy giây, cảm giác như nghe được những lời không chân thật, xa vời không quen như vậy.
"Xin lỗi." Cô ấy bất giác nở nụ cười, lại lắc đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tôi đã xóa ngày đó ra khỏi trí nhớ rồi, tôi với anh, chưa từng xảy ra chuyện gì cả."
Những lời này lập tức kéo xa khoảng cách giữa hai người sau khi gặp lại, thậm chí còn xa hơn trước.
Ôn Thanh Hữu hỏi cô ấy: "Chưa từng xảy ra?"
"Đúng, chưa từng xảy ra."
Khi lời này nói ra, nhiệt độ trong phòng chợt lạnh đi.
Không khí đóng băng từng chút một, giằng co đến ngưng trệ, ngay cả hô hấp cũng như thiếu dưỡng khí, mỏng manh dồn dập.
Ánh mắt Tưởng Lệnh Vi vẫn còn nhìn ngoài cửa sổ, cô ấy hít sâu một hơi, đang định tiếp tục dặn đối phương đừng liên lạc với nhau nữa, đột nhiên bị một đôi tay nâng mặt lên.
Cưỡng ép phải đối mặt với anh ấy.
Tưởng Lệnh Vi không kịp phản ứng, hơi thở nóng rực đã phả đến, chặn hết những lời cô ấy muốn nói.
"..."
Tưởng Lệnh Vi mở to mắt, không ngờ Ôn Thanh Hữu lại không kiêng nể gì như vậy, đẩy anh ấy ra, kéo quần áo anh ấy, cố gắng tách nhau ra.
Nhưng đều là phí công vô ích.
Chỉ trong chốc lát, kháng cự và vướng mắc cũng lặng lẽ biến thành hùa theo trong vô thức.
Tưởng Lệnh Vi thích thành phố Miami là bởi vì nó nhiệt tình tự do, luôn khiến người ta phải ngạc nhiên.
Đêm đó hai tháng trước là vậy.
Cô ấy không dám xác định đêm nay gặp lại có phải vậy không, nhưng ý thức đã không tự chủ được thay cô ấy đưa ra đáp án.
Sau một hồi, Ôn Thanh Hữu mới buông cô ấy ra, hơi thở khàn khàn: "Tôi hỏi em lần nữa, đã xảy ra chưa."
Tưởng Lệnh Vi điều hòa hơi thở, cố gắng kéo linh hồn lạc mất quay về.
Cô ấy không biết Ôn Thanh Hữu hành động như vậy là có ý gì.
Là muốn cùng cô ấy ôn lại tình duyên như sương sớm của bọn họ vào cùng một đêm, cùng một khách sạn, ở thành phố này sao?
Cô ấy thừa nhận, cô ấy không thể chống đỡ được.
Vì vậy Tưởng Lệnh Vi đã nhượng bộ: "Chi bằng anh nói thẳng đi, anh muốn gì."
Ôn Thanh Hữu nhìn cô ấy, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói một chữ.
"Em."