Huynh Hữu Đệ Công

chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mặt bị đưa ra sau gắt gao hôn lấy.

Lại dời lực chú ý !

Được rồi, tôi thừa nhận kĩ thuật hôn của nó cao minh, nụ hôn dài chục phút làm hít thở không thông nổi, bất tri bất giác ngay cả công tác hậu diện cũng đã làm xong.

"Không được.........." Tôi còn dựa vào nơi hiểm yếu chống lại. "........Ta muốn giận rồi, ngươi dám, ngươi......"

"Anh à," Ở đằng sau ôn nhu đến muốn chết, khẽ hôn lấy. "Lâu như vậy không thấy, anh một chút cũng không muốn em sao ? Hửm ?"

Không muốn ngươi thì ta sẽ không đến........

Từ từ ! Không được nói sang chuyện khác, ngón tay ngươi hướng đi đâu vậy !!

"Chẳng lẽ anh mặt khác đã có người mình thích, cho nên cũng không chịu cho em đụng vào ?" Ngón tay bị tôi luống cuống tay chân đè lại, nó liền phát ra thanh âm ai oán muốn chết.

A, đừng vòng vo nữa, ta chỉ lo học, nào có chuyện đi luyến ái.

"Em chọc giận anh chán ghét sao ? Anh......."

Cái này, cái này cũng không có mà. Mặc dù có hơi giận thật.....

"Anh, anh là không phải không cần em ?" nghe như thể sắp khóc tới nơi.

Ai, xả đi nơi nào, ngươi là em trai ta, như thế nào có thể không cần ngươi.

Nhịn không được mềm lòng đưa tay lên sờ sờ đầu của nó. "Ta không có."

"Kia có cho em làm hay không ?" Giọng điệu đáng thương như chó con, còn quẩy quẩy như em bé, giống như bị ngược đãi cùng ủy khuất. "Trước kia anh đều cho em làm.........."

Vì, sờ soạng trước kia, không có làm lúc rõ như ban ngày thế này.

"Anh, anh à.........." Cái mũi trên cổ tôi cứ cọ tới cọ lui, làm nũng giống như kiểu vật cưng.

Ai...........

"Rồi, được rồi......."

Lời còn chưa dứt, hai mông đã bị mãnh mẽ bài khai, tiếp theo một cái gì đó nóng cháy cứng rắn đã đưa đến.

"Ô ──────────! ! !"

Vô lại ! Độc ác như vậy ! Cho dù đã chuẩn bị, như vậy cũng rất đau, ô, thiệt muốn khóc.

Không đợi tôi mắng, cái thằng theo chủ nghĩa hành động kia đã muốn bắt đầu nắm lấy thắt lưng tôi dùng lực đẩy tới.

"Ô ── a. . . . . . Đau quá. . . . . ." Hình như sắp nứt ra rồi, tôi không cốt khí liền khóc ra nước mắt đầy mặt. "Chậm một chút, đau. . . . . ."

Mẹ nó, vừa rồi còn đáng thương vậy, nhanh như vậy liền biến thành Đức lang khuyển. . . . . .

"A....." Lạc Thiệu Cung cung hít một hơi thật sâu, thanh âm vô tận nhu hòa, va chạm thì lại càng trầm trọng. "Ngoan, nhịn một chút là được rồi... Em muốn anh đã lâu.... Em nhịn không được.... Anh à......."

Trừ bỏ đau đớn vì ma sát kịch liệt, luật động dồn dập khi xương cốt phải tản ra cũng khiến cho tôi nức nở không thở nổi.

Vô lại, vì cái gì người phải nhẫn nại là ta mà không phải ngươi chứ !

Cái lưng trần trụi cọ xát trên cái áo khoác thô ráp của nó, nơi liên kết tùy theo động của dị vật càng lúc càng mở ra. Tự bản thân cũng gần như ngồi trên người nó, nó lại áo mũ chỉnh tề, hiểu biết này làm cho tôi có chút cuồng loạn ở trên người nó công kích giãy dụa : "Không....... không, lỡ.... có người đi vào......"

"Sẽ không." Hôn lấy vành tôi của tôi giống như trấn an, động tác ở phần eo cũng không chậm lại một chút. "Không có người........"

"Tô Chí Du, Tô....." Chút thanh tỉnh còn sót lại của tôi còn ý thức được chủ nhân của phòng này. Hắn chắc chắn là có chìa khóa, để cho hắn bắt gặp anh em chúng tôi như vậy, dù thế nào cũng sẽ đi báo cáo lại với trường học......

"Anh, dám gọi tên người khác, anh muốn bị trừng phạt có phải không ?!" Đỉnh đầu hung hăng, nghe được tôi thét chói tai mới thả lỏng lực đạo, lại nhân cơ hội cắn cằm của tôi một cái. "Đừng động hắn, ngoan..... chuyên tâm một chút........."

Vừa hôn lên cái cằm nhỏ giọt mồ hôi của tôi, vừa đẩy mạnh độ rộng, chỉ cần hưng trí vừa lên, là ai cũng không ngăn được. Chỉ sợ Tô Chí Du giờ mà phá cửa vào, dám nó cũng vẫn như thế.

"Nhưng, a..........." Trong lúc chống đối đến thanh âm cũng khàn khàn, vất vả hớp hơi. Tứ chi tuy rằng tự do, nhưng nửa điểm tác dụng cũng không có, không thể giãy ra khỏi lồng ngực đó, cũng không có biện pháp giảm bớt cái kia đang đánh sâu vào, rõ ràng là cam chịu ngã vào ngực nó, nhắm mắt lại cắn môi, toàn thân không thể khống thế cứ theo tiết tấu mà run rẩy.

"Từ bỏ..... sẽ bị nhìn thấy......" Mơ hồ cũng có thể nghe được những người trên hành lang ngoài cửa đang nói chuyện, càng ngày càng có những tiếng bước chân, cảm thấy sợ hãi, thế mà tên kia một chút cũng không băn khoăn tâm tình của tôi, chỉ biết tự cố tự tìm khoái cảm ở bên trong, không chút để ý chỉ nói cho có lệ : "Không sao, sẽ không đâu."

Lòng tràn đầy thứ không thoải mái, thế mà cơ thể cứ tự nhiên nhi nhiên chậm rãi tìm được phương thức thừa nhận, đành phải cố sức nâng lên cánh tay ôm lấy cổ nói.

"Anh.... Bộ dáng này chỉ có thể cho em thấy đó nha...... Không thể ở trước mặt người khác khóc.... ừm... bằng không........ rất......... nguy hiểm............"

"Ô....." Lưng dựa vào nó, trong lay động chỉ cảm thấy cả người đều phải ngã ra, nhưng lại không thể ổn định cơ thể, đành phải cố sức phối hợp nâng cánh tay lên ôm cổ nó.

Đôi tay đang nắm lấy thắt lưng bóp lại càng chặt, phối hợp cùng luật động từng chút từng chút đem tôi cao cao nhấc tới, rồi lại ấn cuống : "Anh...... thật tốt........... thật đáng yêu......."

Liều mạng xoay thắt lưng muốn giảm bớt xung lượng đáng sợ, nhưng vẫn chỉ có thể vô lực bị nó áp chế từ đầu tới đuôi cứ thế mà xỏ xuyên qua.

"Thật muốn đem anh giấu đi...... ừm....... ai cũng không cho xem......."

Nụ hôn ẩm ướt thuận thế từ cổ lên cằm, cuối cùng bao trụ lấy tôi làm tôi không thể nào gào thét được.

Trên dưới vừa dao động như vậy làm cho người ta hít thở không thông, cơ hồ lấy hết không khí, nhịp đập của trái tim cũng sắp vượt giới hạn, trước mắt một mảnh mơ hồ, phát ra thanh âm không đầy đủ.

Ngay phía trước bị gắt gao cầm lấy, phình lên không thể phóng thích, thứ mềm mại bên trong lại bị dục vọng bành trướng của nó dồn dập va chạm, tôi chỉ có thể thất thần phát run, loại tra tấn ác ý này biến hóa thành nhiều phương thức cứ liên tục như vậy, dù tôi có rên ri hay thét chói tai cũng không chịu ngừng.

Cuối cùng vài cái va chạm cuối cùng, thứ nhiệt lưu dũng tiến ra, tôi tới cực hạn muốn ra lần thứ hai, vẫn bị thứ ngạnh sinh của nó ngăn chận.

Đáng giận là cái tên này ngừng lại thở hổn hển một chốc, lại bắt đầu động tác, một tay vẫn chặt chẽ kềm chế tôi.

Tôi bị trước sau giáp công trước mắt biến thành màu đen, kêu cũng kêu không được.

Chịu đựng đến lúc nó cảm thấy mĩ mãn buông tay, dưới thân đã sớm ướt nhẹp.

Cuối cùng lúc một trận nhiệt lưu phát ra tôi chỉ cảm thấy giống kẻ bị chết chìm lâu ngày trồi lên mặt nước, liều mạng hé miệng muốn điều chỉnh hô hấp, nhưng ngay cả thở cũng phải cố sức.

Sức cùng lực kiệt tụa vào trong lồng ngực của Lạc Thiệu Cung làm cho nó dùng khăn tay mềm mại chà lau, gương mặt ướt sũng cứ ấm áp từng đợt... Nó lại chuyên tâm trí chí liếm liếm, ôn nhu đến mức làm cho người tôi liếc mắt một cái liền thấy nó chột dạ.

Vô lại !!! Bản thân phải thỏa mãn ba bốn lần mới cho ta bắn, tật xấu cũng lộ ra hết rồi, giờ còn giả mù sa mưa cẩn thận săn sóc thì ích lợi gì.

Tôi tức khí quay đầu đi chỗ khác.

"Anh, anh giận à ?" Lang khuyển nhanh chóng biến thành mỹ khuyển, nhiệt tình dịu ngoan đưa mặt lên cọ xát, "Em không cố ý, còn không phải bởi vì anh thật sự rất đáng yêu.... Thấy anh bộ dáng kia đã muốn đem anh chọc cho khóc....."

Mỗi lần đều lấy cái cớ này. Giả vờ đáng yêu cũng vô dụng.

"Còn có, cũng là phải trừng phạt anh nha, anh khi đó cùng Tô Chí Du hai người trong toilet làm gì ?" Cánh tay ôn nhu chà lau đột nhiên nhéo tôi một cái cho hả giận, tôi bất ngờ không kịp phòng, cúi đầu ô một tiếng : "Cái gì chứ....."

"Tên ngu ngốc này ! Còn hé miệng, chờ nó hôn anh à ?"

"Nó nói là muốn vệ sinh răng thôi." Lớn tiếng biện giải, mông đã trúng một cú bạt thiệt mạnh.

"Em hôn anh nhiều lần như vậy, vệ sinh còn chưa đủ ? Chẳng lẽ còn cần tìm người giúp ? Anh có biết là ở trước mặt nó hé miệng, thì với mở ra chân có gì khác nhau ?! Nếu không có em, anh đã sớm bị ăn sạch mạt tịnh !! Nó muốn dẫn anh đi chơi anh còn dam nói ? Nó chỉ biết đưa anh lên giường thôi, có hiểu hay không tên đại ngốc !"

"Ngươi không nói thì ta thế nào biết được !" Thực ủy khuất.

"Hiện tại anh đã biết chưa ? Tóm lại, cách xa nó một chút cho em, nó từ trước đến nay nam nữ thông ăn, nửa điểm tiết tháo cũng không có, anh nếu như bị nó coi trọng, thì ngay cả miếng thịt thừa cũng không còn, không có kết cục tốt, về sau ngay cả nói chuyện với nó cũng không cho, hiểu chưa ?!"

"Cái gì chứ, tên “bác sĩ” đó thoạt nhìn thật không giống người xấu. Nói chuyện với hắn cũng sẽ không như thế, ta không phải con nít !" chính ngươi cùng hắn sớm chiều ở chung cũng bình an vô sự đó thôi, vì cái gì ta nói với hắn hai câu thì nhất định có tai ương ? Ta không vô năng đến như vậy, chỉ có ngươi mới khinh ta là đứa ngốc.

"Người xấu thì trên mặt cũng đâu có đóng dấu !" Lạc Thiệu Cung nhẫn nại nói.

"Đối với ngươi thoạt nhìn hai người cũng không sai biệt lắm, hơn nữa người còn không phải giống nhau, cũng chỉ là muốn theo ta lên giường thôi, lại sao với nó thật à."

"!"

Thanh âm ken két gì vậy.

Sau đó nửa ngày cũng không nhúc nhích.

"Phải không ? Em với nó không khác nhau sao ?"

Biểu tình xem như đang cười, chính là trên trán nổi gân xanh.

Tôi nuốt nuốt nước miếng, rụt lại một chút.

"Chính là nghĩ muốn lên giường với anh ? Có phải như vậy hay không ?"

"Ô oa.........." Chưa kịp phản ứng chân đã bị nó đưa lên vai. Loại đằng đằng sát khí yêu cầu tư thế cao độ làm cho tôi lập không chút tiền đồ liền đầu hàng : "Ta nói sai rồi......... cho ta rút lại, ngươi so với hắn tốt lắm, tốt nhiều lắm, tốt nhiều lắm nhiều lắm........."

Dưới loại tình huống này, hay la trước bo bo giữ mình đã, về phần khí khái hay không, từ từ bàn bạc......

"Phải không ? Em tốt hơn thế nào ? Anh nói cho em nghe xem." Cười đến đáng sợ, ánh mắt đều đánh tới.

"............." Keo kiệt, không nói lý, tự cho là đúng, hỉ nộ vô thường...... a, không đúng, đều là khuyết điểm.........

Dùng hết sức lực đầu óc bay lộn, thời gian do dự càng lâu, chân càng đau, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt của nó cũng hắc ám như đáy nồi. �

"Như thế nào, thật sự không nghĩ ra được ?"

"..........." Không kiên nhẫn, có đôi khi còn thực hung..........

"Em ngay cả một chút tốt đẹp cũng không có sao ?!" Từ trong hàm răng nói ra.

Tôi đáng thương cứ vậy mà xanh mét mặt, đại não đã muốn ngừng lại.

"Tốt lắm, anh không cần nghĩ đến cố sức như vậy ! Em biết lí lẽ mà "

Bị ném thật mạnh lên giường, chưa kịp đứng lên đã bị phía sau ngăn chặn, không chút lưu tình tiến vào.

"Oa a ───── không được. . . . . . Từ bỏ. . . . . . Ta không cần ──"

Ghét nhất là cái tư thế quỳ nằm úy sấp này, cảm giác chính mình giống như giống khuyển dùng........

"Vô lại, dừng tay cho ta ! Vô lại........." Đau đến liều mạng đánh vào giường. "Ô a..... không được đi vào, đau quá........"

Nội tạng đều bị quấn lại thành một đống, chưa từng bị đối đãi thô bao như vậy, tôi chịu không nổi đá đánh lung tung : "Vô lại.... Ngươi so với tên “bác sĩ” còn mục hơn !"

Động tác quàng quạc trỏ vào. Tôi vội đẩy nó ra, khó khăn xoay người lại.

Nó ngơ ngác nhìn tôi, tuy rằng sắc mặt vẫn hổ thẹn như thế, nhưng gương mặt không phải ra vẻ muốn giết người như vừa rồi, biểu tình có chút bất lực.

Truyện Chữ Hay