Huyết Yên Kiếp

chương 5: ăn miếng trả miếng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trước một cánh rừng khô cháy, chẳng biết từ khi nào đã có ba người đứng bất động chờ đợi. Ba người này trông đều đã có tuổi, làn da thô ráp đầy những nếp nhăn, trên gương mặt họ có thể nhìn thấy rõ ràng những nếp nhăn sâu hoắm, chỉ nhìn qua cũng đủ biết đây là những nhân vật đã kinh qua hầu hết sóng gió trên giang hồ! Người đứng bên phải cùng mình mặc áo vải, ống tay áo ống quần đều xắn cao lên, chân mang giày cỏ, chiếc nón nan lật ngược ra sau lưng, nếu trên vai vác thêm chiếc cuốc hoặc một chiếc đinh ba thì đúng là một lão nông chính hiệu.

Khi Dịch Hương Trúc và Nhậm Sương Bạch dừng lại trước mặt ba người, lão nhân có dáng dấp nông dân hơi ngước mặt lên, làm lộ ra bộ râu ngắn chơm chởm dưới cằm, cất giọng ôn hòa nói :

- Trúc nhi, ngươi đã dẫn được hắn đến rồi đó sao?

Dịch Hương Trúc bước lên mấy bước, tay chỉ Nhậm Sương Bạch nói :

- Đại thúc, chính là người này!

Lão nhân nhìn Nhậm Sương Bạch từ đầu tới chân một lượt, cất tiếng cười hào sảng nói :

- Tiểu huynh đệ, ngươi là Nhậm Sương Bạch?

Nhậm Sương Bạch thản nhiên gật đầu nói :

- Chính là tại hạ!

Lão “Ừm” một tiếng trong cổ họng, chậm rãi nói :

- Nhìn bên ngoài thì chẳng thể nhìn ra ngươi là một nhân vật ghê gớm đến vậy, lấy đầu hai người dễ như hái hai trái dưa hấu vậy! So với ba huynh đệ bọn ta, ngươi chẳng chịu kém chút nào.

Nhậm Sương Bạch chậm rãi hỏi :

- Xin lãnh giáo tôn danh đại tánh của ba vị.

Lão nhân đưa tay gãi gãi lên mái tóc bạc rối bù trên đầu, cười cười nói :

- Ta họ Tằng, Tằng Kiếm, bọn miệng lưỡi kém đức trên giang hồ đặt cho ta cái ngoại hiệu, gọi là “Quật Doanh lão nông”. Ngươi biết hai chữ “Quật Doanh” nghĩa là gì không? Là “đào mồ” là “cuốc mã” đó!

Một bên má Nhậm Sương Bạch hơi giật, hơi thở của chàng cũng trở nên nặng nề hơn, tuy nhiên sự thay đổi này là vô cùng nhỏ, ngoài bản thân chàng ra chẳng ai có thể nhận thấy được! Chàng đã biết mình đang phải đối mặt với những nhân vật như thế nào rồi.

“Quật Doanh lão nông” có ba huynh đệ kết nghĩa, ba người đi đến đâu cũng như hình với bóng, làm như thiếu một người thì hai người kia chẳng thể sống nổi vậy. Trong ba huynh đệ kết nghĩa, “Quật Doanh lão nông” đứng đầu, lão nhị là “Khai Quan quỷ tẩu” Ngô Trạm, lão tam là “Vô Duyên tiều tử” Bành Nguyên. Từ nãy giờ chỉ có mỗi một mình Tằng Kiếm lên tiếng, nhưng Nhậm Sương Bạch cũng đã cảm nhận được, trước mặt chàng lúc này ngoài Dịch Hương Trúc ra đúng là có ba người.

“Quật Doanh lão nông” Tằng Kiếm chậm rãi nói :

- Tiểu huynh đệ, xem ngươi còn trẻ thế này, chắc ngươi không biết lão phu là hạng người thế nào, có phải không?

Nhậm Sương Bạch bình thản nhiên nói :

- Ngược lại, vãn bối đã ngưỡng mộ oai danh của Tằng tiến bối đã lâu!

Tằng Kiếm cất tiếng cười ha hả nói :

- Đúng là sóng Trường Giang lớp sau đè lớp trước, thời của mấy lão già vô dụng như bọn ta đã qua rồi, thời buổi này là thời của bọn trai trẻ như ngươi, giang hồ ngày nay sẽ là thiên hạ của lớp người trẻ tuổi, chỉ có điều, phải chứng tỏ là ngươi đủ bản lãnh để cầm trịch, có khi chỉ một chút sơ suất là suốt đời chẳng ngóc đầu lên được nữa!

Nhậm Sương Bạch gật đầu, chậm rãi nói :

- Tằng tiền bối dạy chí phải.

Tằng Kiếm giơ tay chỉ lão nhân thân thể gầy gò khô đét như con ma nghiện bên cạnh nói :

- Đây là nhị đệ của ta, “Khai Quan quỷ tẩu” Ngô Trạm!

Người đứng bên cạnh Ngô Trạm có thân hình cao lớn dị thường, đúng là lưng hùm vai gấu, tuy lão đã lớn tuổi nhưng thân hình vẫn cuồn cuộn cơ bắp, mình mặc chiếc áo bông cũ rách, quần vải vá chằn vá đụp, lưng cột dây gai, lại còn giắt một chiếc búa to bản nơi lưng, đúng là một tiều phu chính hiệu.

Chẳng chờ Tằng Kiếm giới thiệu, lão đã cất tiếng oang oang nói :

- Lão đại, chẳng cần phải mất công giới thiệu, ngươi quên rằng họ Nhậm kia là một tên mù sao? Ba huynh đệ chúng ta với hắn ai cũng như ai thôi, có nhìn thấy hình dáng ra sao đâu!

Tằng Kiếm lắc đầu nói :

- Đây là lễ số, người ta thường hay nói tiên lễ hậu binh mà, hắn có nhìn thấy hay không đó là việc khác, chúng ta dù sao cũng không thể thất lễ được. Lão tam, chúng ta dù là những nông phu tiều phu nơi thôn dã, nhưng cũng phải biết lễ nghi!

Lão nhân lưng hùm vai gấu này đương nhiên là “Vô Duyên tiều tử” Bành Nguyên, lão đưa tay sờ sờ vào chiếc búa nơi thắt lưng, giọng trầm trầm nói :

- Đừng có thong thả thái quá như vậy, tên tiểu tử này chẳng cần biết đối phương là ai đã có thể ngang nhiên theo chân Trúc nhi tới đây, một tên mù lại có được lòng tự tin như vậy, nếu không phải là có ngón nghề cứng cỏi thì cũng là gan lớn bằng trời!

Tằng Kiếm hừ lạnh nói :

- Ngón nghề của hắn cứng cỏi đến độ nào thì lát nữa chúng ta sẽ biết, còn gan hắn lớn bằng trời thì chúng ta đã biết rồi, hắn dám lấy đầu của Vạn Chí Viễn và Âu Dương Trường Phong cũng đủ để chứng tỏ điều đó!

Bành Nguyên hừ một tiếng nặng trịch, nói :

- Đúng là đồ không biết trời cao đất rộng là gì, cuồng ngạo vô lễ!

Sắc diện Tằng Kiếm trầm hẳn xuống, giọng băng lạnh nói :

- Nhậm Sương Bạch, hai chiếc thủ cấp ấy ngươi mang đi đâu rồi?

Nhậm Sương Bạch bình thản nói :

- Việc đó đối với ba vị quan trọng lắm sao?

Song mục Tằng Kiếm phát xạ tinh quang nói :

- Người dù đã chết cũng phải được chết toàn thây, ngay cả trọng phạm bị xử trảm, sau khi hành hình gia đình còn được phép mang thủ cấp về an táng. Nhậm Sương Bạch, ai mà không có thân nhân? Ngươi nhẫn tâm để cho thân nhân của hai người phải ngày ngày cúng tế hai cái xác không đầu sao?

Nhậm Sương Bạch thở dài nói :

- Khi giao việc cho vãn bối, Khuất tiền bối đã có nghiêm lệnh, phải mang hai chiếc thủ cấp ấy trở về phục mạng, nếu không, không thể chứng minh được vãn bối đã hoàn thành nhiệm vụ!

Tằng Kiếm lạnh lùng nói :

- Ngươi nói vậy nghĩa là hai chiếc thủ cấp hiện ở chỗ Khuất Tịch?

Nhậm Sương Bạch gật đầu nói :

- Không sai, hiện đang ở chỗ Khuất tiền bối.

“Vô Duyên tiều tử” Bành Nguyên nghiến răng nói :

- Vậy thì ngươi đem chỗ ở của Khuất Tịch nói cho bọn ta biết!

Nhậm Sương Bạch im lặng một lúc lâu, chậm rãi nói :

- Vãn bối không thể nói được!

Tằng Kiếm bước lên một bước lớn, khí thế chấn nhiếp hồn người nói :

- Nói thật cho ngươi biết, nếu ngươi giao hai chiếc thủ cấp ấy ra, hoặc giả chỉ cho bọn ta biết chỗ trú thân của Khuất Tịch, lão phu có thể niệm tình cho ngươi được chết toàn thây, bằng ngược lại, ngươi sẽ được chết y hệt như Vạn Chí Viễn và Âu Dương Trường Phong vậy!

Bành Nguyên sợ những lời của Tằng Kiếm chưa đủ rõ nghĩa, giải thích thêm nói :

- Nghĩa là đầu ngươi ở một nơi, thân ngươi ở một nẻo, vĩnh viễn không bao giờ đi đầu thai được!

Khóe mép Nhậm Sương Bạch hơi nhếch lên, trông như một nụ cười, bình thản nói :

- Ba vị tiền bối, trông ba vị khí thế ngất trời, chỉ nói chuyện các vị mà chẳng nói gì đến tại hạ, có lẽ các vị cho rằng Nhậm Sương Bạch này là không có nữa chăng?

Tằng Kiếm hừ lạnh một tiếng, nói qua kẽ răng :

- Nếu lão phu không có cách để trị ngươi thì phái người dẫn ngươi đến đây làm gì? Hừ, chính ngươi mới là hạng chẳng biết trời cao đất dày, coi ba huynh đệ bọn ta cầm bằng rác rưởi.

Nhậm Sương Bạch lắc đầu, nhẹ nhàng nói :

- Xin ba vị bớt giận, cho đến bây giờ tại hạ vẫn còn có điều chưa hiểu, không biết ba vị và cả Dịch cô nương nữa có quan hệ thế nào với Vạn Chí Viễn và Âu Dương Trường Phong mà lại quan tâm đến việc này một cách quá đáng như vậy?

Tằng Kiếm hừ lạnh nói :

- Thì lão phu nói rõ cho ngươi biết để ngươi có chết cũng chết cho minh bạch. Âu Dương Trường Phong là cháu gọi ta bằng cậu, cũng vì mối quan hệ này mà Vạn Chí Viễn bái lão tam làm nghĩa phụ. Ngươi thấy hai mối quan hệ ấy đủ để cho ba huynh đệ ta quan tâm đến việc này chưa?

Dịch Hương Trúc nãy giờ đứng lặng một bên cũng lên tiếng tiếp lời :

- Còn ta thì phụ thân ta là bằng hữu chí giao với tam vị đại thúc đây, tiếng là bằng hữu nhưng tình thân như thủ túc, mười năm trước cha ta lui về quy ẩn đem ta phó thác cho tam vị đại thúc chăm sóc. Tam vị đại thúc coi ta như con ruột, việc của ba người cũng chính là việc của ta, bởi vậy lúc nãy ta đã nói với ngươi giữa bọn ta và Vạn Chí Viễn, Âu Dương Trường Phong vừa là thân hữu vừa là họ hàng...

Nhậm Sương Bạch thở dài hỏi :

- Các vị theo dõi tại hạ đã bao lâu rồi?

Dịch Hương Trúc mỉm cười nói :

- Từ khi ngươi làm mưa làm gió ở “Cửu Toàn đường”, một mình đánh bại người của “Hà Phi phái” từ trên xuống dưới, ngươi cũng biết rồi đó, các tin đại loại như vầy được truyền đi rất nhanh. Mấy người bọn ta được tin lập tức theo dấu đuổi theo, ngoại hình của ngươi đặc biệt, chỉ cần lưu tâm một chút, chẳng sợ ngươi chạy thoát!

Nhậm Sương Bạch thở dài nói :

- Có cừu nhân như các vị kể ra cũng chẳng phải là điều may mắn...

Tằng Kiếm vung mạnh song quyền, quát :

- Hảo tiểu tử, chẳng cần phải phí lời vô ích nữa, ngươi có chịu giao thủ cấp của Vạn Chí Viễn và Âu Dương Trường Phong ra đây không?

Nhậm Sương Bạch lắc đầu, nói :

- Tiền bối cũng biết rồi đó, dù tại hạ có muốn giao cũng không thể giao ra được!

Bành Nguyên nghiến răng quát :

- Vậy ngươi chỉ chỗ trú thân của Khuất Tịch cũng được!

Nhậm Sương Bạch vẫn lắc đầu :

- Xin thứ cho tại hạ khó lòng tuân mạng!

Tằng Kiếm nộ hỏa bốc cao, gầm lên :

- Ngươi đúng là ăn mật gấu, cả cái thủ cấp ngươi cũng không cần nữa sao?

Nhậm Sương Bạch giọng bình thản lạnh lùng nói :

- Ba vị tiền bối, tại hạ có một điều muốn nhắc nhở, ba vị cũng nên cẩn thận giữ cái đầu của mình!

Tằng Kiếm như con hổ hóa điên, gầm lên :

- Ngươi đúng là đồ không biết trời cao đất dày, u muội đến ngươi là giống gì ngươi cũng quên tuốt đi rồi! Nhậm Sương Bạch! Ba chiếc thủ cấp ở đây, ngươi có tài cán gì thì cứ đến mà lấy!

Hai tay Nhậm Sương Bạch rút vào trong ống tay áo, gương mặt phẳng lặng chẳng hiện chút nộ khí, trầm tĩnh nói :

- Xin ba vị tiền bối động thủ đi!

Bành Nguyên cuồng nộ, bỗng phát lên cười ha hả, nói :

- Đúng là đồ đui mù có khác! Hạng như ngươi mà cũng cần đến cả ba huynh đệ bọn ta ra tay sao?

Dịch Hương Trúc cười nhẹ bước lên nói :

- Tam thúc thúc, xin người chớ nổi giận, hãy để điệt nữ giáo huấn hắn!

Bành Nguyên bỗng trở nên trầm tĩnh nói :

- Võ công của hắn cao thấp thế nào còn chưa biết được, nhưng loại người ăn gan hùm mật gấu như hắn luôn là loại có thể làm được những việc tày trời, ngươi phải cẩn thận lắm lắm mới được!

Dịch Hương Trúc cũng khá trầm tĩnh, mỉm cười nói :

- Điệt nữ không còn là đứa trẻ lên ba nữa, tam thúc thúc, ít nhiều gì điệt nữ cũng đã có mấy năm lăn lộn trên giang hồ, Nhậm Sương Bạch dù có ba đầu sáu tay, muốn gia hại điệt nữ cũng chẳng phải dễ dàng gì!

Bành Nguyên quay sang Tằng Kiếm nói :

- Thế nào, lão đại? Có nên để Trúc nhi thử một chút không?

Hơi trầm ngâm một thoáng, cuối cùng Tằng Kiếm gật đầu nói :

- Thôi được, Trúc nhi, phải cẩn thận đó!

Dịch Hương Trúc bước lên một bước nữa, đưa tay ngoắc Nhậm Sương Bạch nói :

- Nhậm Sương Bạch, đại thúc của ta đã nói rồi đó, trận đầu tiên này ta thù tiếp ngươi!

Nhậm Sương Bạch giọng trầm trầm nói :

- Dịch cô nương, cô nương phải cẩn thận, phải vô cùng cẩn thận mới được!

Dịch Hương Trúc hơi biến sắc, “xì” một tiếng thật dài nói :

- Nhậm Sương Bạch, ngươi cũng đừng có tự đánh giá mình quá cao như vậy, ai cường ai nhược phải thử xong mới biết, ta là “Huyết Phượng” chứ đâu phải gà con, ngươi chớ có quên điều đó!

Nhậm Sương Bạch khép mắt lại, chậm rãi nói :

- Vậy thì xuất thủ đi, Dịch cô nương!

Dịch Hương Trúc cười lớn, giọng đầy mỉa mai nói :

- Nhậm Sương Bạch, ngươi cũng chẳng cần làm ra vẻ ăn chắc như vậy, ngươi có nhắm mắt hay không cũng chẳng có gì khác biệt cả!

Nhậm Sương Bạch im lặng, hai tay vẫn giấu kín bên trong tay áo.

Thân hình hơi nghiêng về phía trước, Dịch Hương Trúc đột ngột nhảy vọt lên, đồng thời một ngọn trường liên ngân quang lấp lánh cũng xuất hiện nơi tay, trường liên nhằm ngay cổ Nhậm Sương Bạch cuốn tới, những vòng bạc chuyển động trong không khí phát ra tiếng hú cao vút nghe chẳng khác nào ma kêu quỷ khóc.

Nhân ảnh chớp động, thân hình Nhậm Sương Bạch trong thoáng chốc đã hóa thành bảy nhân ảnh hư thực khó phân, bảy luồng lãnh điện từ bảy hướng khác nhau đồng thời kích về một mục tiêu duy nhất, thân hình Dịch Hương Trúc!

Ngân liên vừa kích vào khoảng không, thân hình Dịch Hương Trúc đã lập tức nhảy ngược về phía sau, nàng ứng biến khá nhanh nhẹn, nhưng vẫn không sao thoát khỏi bảy thân ảnh hư hư thực thực bay lượn quanh người, bảy luồng lãnh điện tung hoành cắt nát không gian, trông như tuyết bay đầy trời, vừa đẹp mắt lại vừa khủng khiếp, mang đầy sát khí!

Không sai! Nhậm Sương Bạch vừa xuất thủ đã dùng ngay đến “Kiếp Hình tứ thuật”, thi triển chiêu thứ nhất “Thất Ma Tát Võng”! Tằng Kiếm mặt mày thất sắc quát lớn :

- Trúc nhi, lui mau!

Chẳng phải là Dịch Hương Trúc không biết tiến thoái, nhưng nàng đã lực bất tòng tâm. Một đám tóc mây tung lên trời theo gió bay tứ tán, sau đó nhẹ nhàng rơi xuống đất chẳng phát ra một tiếng động nhỏ nào, mỗi một sợi tóc rơi xuống như một lời than thở không thành tiếng.

Dịch Hương Trúc tung người bay ngược ra phía sau hơn trượng mới dừng lại, kiểm tra lại toàn thân thấy không bị thương tích gì hồn vía mới tạm trở về với bản thể, tuy nhiên toàn thân nàng cũng không ngăn được run lên bần bật.

Mái tóc mây của nàng đã bị cắt một đoạn gần nửa thước, bằng phẳng tựa như nàng ngồi yên để cho người ta cầm kéo mà cắt vậy!

Nhậm Sương Bạch không nhân cơ hội đắc thủ để truy sát đối phương, thật ra thì chàng không hề có ý muốn lấy mạng Dịch Hương Trúc, nếu muốn, với một đao vừa rồi, cắt lấy thủ cấp của nàng còn dễ dàng hơn là cắt một đoạn tóc gấp nhiều lần.

Trên cơ thể con người, chỉ có tóc bị cắt đi mà không làm thương tổn, không làm người ta đau đớn, nhưng đồng thời tóc lại ở ngay trên đầu, cắt tóc có tác dụng cảnh cáo rất lớn.

Tằng Kiếm nhảy một bước đến bên Dịch Hương Trúc, run giọng hỏi :

- Trúc nhi, ngươi không sao chứ? Hắn không làm thương hại đến ngươi chứ?

Dịch Hương Trúc vẫn còn run lẩy bẩy, một tay nắm chặt đuôi tóc, khẽ lắc đầu nói :

- Không sao... điệt nữ không sao cả...

Tằng Kiếm giận xanh xám cả mặt mày, nghiến răng nói :

- Lão phu ngang dọc giang hồ hơn nửa đời người, loại người tàn độc như vầy thật chẳng có mấy ai, mẹ nó, không cừu không oán, vừa xuất thủ đã thi triển sát chiêu giết người, độc thì cũng phải có mức độ, độc đến độ này thì vạn người chưa có một!

Dịch Hương Trúc đã lấy lại được bình tĩnh, nghiến răng nói :

- Đại thúc, điệt nữ học nghệ không tinh, làm cho đại thúc phải mất mặt.

Tằng Kiếm khoát tay, cố dằn cơn cuồng nộ đang dâng trào trong cổ họng nói :

- Không việc gì, thắng bại là việc thường của con nhà võ, làm gì có chuyện thắng mãi mà không bại? Trúc nhi, ngươi yên tâm đi, mối nhục này đại thúc sẽ rửa sạch cho ngươi!

Bành Nguyên trừng mắt nhìn Nhậm Sương Bạch, cất tiếng cười âm âm nói :

- Hảo tiểu tử, quả nhiên chẳng phải tầm thường, đao pháp của ngươi quả nhiên mang đầy tà khí, nhưng ngươi đừng mừng quá sớm, Trúc nhi chẳng qua chỉ là thử một bước đầu thôi, chủ trận hãy còn ở phía trước!

Nhậm Sương Bạch nhếch mép cười nói :

- Tại hạ có vẻ đang vui mừng sao, Bành tiền bối?

Bành Nguyên quát lớn :

- Ngươi còn dám biện bác với ta?

Nhậm Sương Bạch cười lạnh nói :

- Chẳng cần phải nạt nộ như vậy, Bành tiền bối, làm như vậy cũng chẳng hù dọa được ai.

Bành Nguyên bỗng cất tiếng cười quái dị nói :

- Ta không hù dọa ngươi, Nhậm Sương Bạch, ta sẽ cho ngươi thấy thủ đoạn của ta!

Nhậm Sương Bạch mỉm cười nói :

- Luyện võ mồm thì chẳng thể có được thủ đoạn kinh nhân!

Gương mặt Bành Nguyên co giật liên hồi, trán nổi gân cuồn cuộn, gằn từng tiếng nói :

- Thứ đồ hỗn láo ngạo mạn, ngày hôm nay không giết ngươi, ngươi sẽ chẳng coi thiên hạ ra gì nữa!

Nhậm Sương Bạch hơi ngước mặt lên, hướng về phía Bành Nguyên, buông gọn :

- Mời!

Rút phắt chiếc phủ to bản giắt ở thắt lưng ra, Bành Nguyên dựng chiếc phủ ở giữa ngực, đó chỉ là một chiếc búa đốn củi thông thường, cán ngắn chưa đầy một thước làm bằng cành cây không đẽo gọt, lưỡi búa chẳng biết bằng thứ thép gì, chỉ thấy tuyền một màu đen nhánh, đầu lưỡi búa trông cũng khá sắc bén, nhưng nói gì thì nói, đó chẳng qua chỉ là một chiếc búa đốn củi mà thôi.

Thanh miến đao dựng đứng trong tay Nhậm Sương Bạch, hàn quang ngưng tụ nơi thân đao, chỉ có vệt màu đỏ là phát xạ huyết quang, tựa như có thể bay vọt ra ngoài bất cứ lúc nào.

Gầm lên một tiếng chấn động không gian, Bành Nguyên cử phủ nhắm giữa mặt Nhậm Sương Bạch chém tới, tốc độ chẳng nhanh nhẹn gì cho lắm, cũng chẳng ra chiêu thức ảo diệu gì, nhưng Nhậm Sương Bạch lập tức cảm nhận được một mối nguy tiềm ẩn, đồng thời chàng cũng nhận ra đằng sau một thế bình thường ấy ẩn chứa vô vàn biến hóa.

Nhậm Sương Bạch đứng bất động, chờ đến khi lưỡi phủ còn cách trán chừng ba thước, thân hình Nhậm Sương Bạch đột ngột hụp xuống, động tác của chàng nhanh nhẹn đến xuất thần.

Ngân quang lóe lên, đao phủ chạm nhau phát ra một tiếng “keng” chấn động lá nhĩ, kèm theo lửa tóe đầy trời, lưỡi phủ hơi dạt ra ngoài, gần như cùng lúc, một đạo huyết quang đỏ rực nhằm ngực Bành Nguyên kích tới.

Bành Nguyên hét lớn một tiếng, hoành phủ quét ngang, thân hình Nhậm Sương Bạch cũng theo đó bay vọt lên không, mười một đao nối đuôi nhau trùm xuống đầu Bành Nguyên, ngân quang tung hoành, tưởng chừng như có một quả lưu ly cầu vừa bị vỡ ra!

Đừng thấy Bành Nguyên thân hình thô kệch mà tưởng lão chậm chạp, thân hình lão lướt đi nhẹ nhàng giữa một rừng đao quang, lưỡi phủ trong tay gạt đỡ phản công, mười một đao của Nhậm Sương Bạch bị hóa giải sạch, chẳng có đao nào chạm được vào vạt áo của lão.

Gừng, quả nhiên càng già càng cay!

Tằng Kiếm chú mục nhìn vào trường đấu, không ngăn được buột miệng khen :

- Khá lắm, lão tam! Xem ra công lực ngươi lại thăng tiến thêm một bực!

Bành Nguyên chú mục nhìn vào mặt Nhậm Sương Bạch, chẳng dám phân thần đáp lời Tằng Kiếm, chỉ qua vài chiêu ngắn ngủi, lão đã kịp nhận ra đối thủ của mình có một tiềm lực hùng hậu không biết đến đâu mà nói, đặc biệt pho đao pháp của đối phương cơ hồ không còn là võ công nữa mà là yêu thuật, chưa nói đến việc xuất đao biến thế hoàn toàn đi ngược lại với võ học thường tình, ngay cả góc độ xuất thủ và cách vận dụng lực cũng không bị hạn chế bởi cơ khớp trong cơ thể và quy luật quán tính. Chẳng hạn như cầm một tảng đá ném ra, theo lẽ thường tảng đá phải theo chiều hướng đi xuống, nhưng đằng này nó lại cứ bay theo hướng ngang, chẳng có điểm dừng. Thứ đao pháp dị thường như vậy biết thế nào mà phòng bị? Nhưng Tằng Kiếm không đích thân lâm chiến, chỉ đứng bên ngoài mà nhìn thì làm gì cảm nhận được nỗi khổ tâm của lão, lời khen của Tằng Kiếm chẳng những không có tác dụng cổ vũ, ngược lại còn mang ý nghĩa mỉa mai.

Lúc này Nhậm Sương Bạch tay phải cầm đao, tay trái hai ngón cái và ngón trỏ nhẹ nhàng kẹp lấy sống đao, uốn cong thân đao thành hình vòng cung, giơ cao trước mặt.

Hơi thở của Bành Nguyên trở nên nặng nề dồn dập, song mục chăm chú nhìn vào mặt Nhậm Sương Bạch, toàn bộ cơ bắp trong người lão căng cứng lên, tựa như mũi tên đã lên dây, chỉ còn chờ một cử động nhỏ của đối phương là lập tức phát tên.

Hai ngón tay Nhậm Sương Bạch đột ngột buông ra, lưỡi đao bung thẳng ra phát lên một tiếng “oang” thâm trầm ngân vang, đầu đao hóa thành một vòng tròn sáng rực, giữa vòng tròn dường như có hơi sương mờ mờ ảo ảo, mang theo những tiếng động ì ùng như tiếng sấm xa, bất thần, một đạo ngân quang từ bên trong vòng tròn bắn xẹt ra, nhanh như một ngôi sao xẹt giữa tầng không!

Bành Nguyên quát lớn một tiếng, thân hình nhảy lên cao, phủ ảnh loang loáng nhằm đạo ngân quang chém thẳng xuống. Nhưng thế đao xuất phát từ trong vòng tròn của Nhậm Sương Bạch tưởng chừng như vô cùng vô tận, luồng ngân quang lẽ ra chỉ chớp lên rồi tắt, nhưng không, nó cứ theo riết thân hình Bành Nguyên như bóng theo hình, thế đao luân hồi tiếp nối nhau, không để cho đối phương có thời gian để lấy hơi!

“Khai Quan quỷ tẩu” Ngô Trạm từ đầu đến giờ đứng im thin thít, bỗng cất giọng âm trầm nói :

- Lão tam không xong rồi!

Tiếng đầu tiên vừa phát ra thì thân hình lão đã cất lên, đến khi tiếng cuối cùng chưa dứt thì lão đã nhảy vào vòng chiến. Binh khí của lão chỉ là một cây thiết bổng dài chừng ba thước, đầu ngoài của thiết bổng hình dẹp sắc nhọn, thứ công cụ này rất phù hợp để cạy nắp áo quan!

Thân hình Nhậm Sương Bạch bất thần mờ đi rồi tan ra, thoáng chốc đã biến thành bảy thân ảnh, đương nhiên, kèm theo mỗi thân ảnh có một vầng ngân quang, bảy vầng ngân quang từ bảy hướng khác nhau kích tới, đến cả chiêu thức tấn công từ mỗi phía cũng không đồng nhất!

Thân hình Ngô Trạm lộn vòng trên không, động tác nhanh nhẹn đến không thể tưởng được, trông chẳng khác nào hồn ma hữu hình vô chất, chiêu “Thất Ma Tát Võng” cũng không thể vây khổn được lão!

Song mục như hai ngọn lửa đỏ rực, Bành Nguyên gầm lên như con hổ đói từ bên ngoài lao vào, múa phủ sấm sét, phối hợp với cây thiết bổng của Ngô Trạm, cây thiết bổng trông rất bình thường nhưng được Ngô Trạm thi triển thì oai lực vô song, chiêu thức thiên biến vạn hóa, chẳng biết đường nào mà phòng vệ!

Thế là Nhậm Sương Bạch buộc phải thoái lui năm bước, đây là lần đầu tiên chàng buộc phải thoái lui trước đối phương.

Tằng Kiếm vỗ tay như sấm, quát lớn :

- Thời cơ đã đến rồi! Trúc nhi, chuẩn bị “bàn tiêu”!

Cái gọi là “bàn tiêu” là một chiếc đĩa đồng vàng chóe, dày độ gần tấc, trên mặt đĩa đục chín chiếc lỗ nhỏ, mỗi chiếc lỗ có gắn ba cái lưỡi gà, cạnh đĩa có một chiếc vòng nhỏ, một sợi dây dài cột vào chiếc vòng. Nắm lấy sợi dây mà quay, chiếc đĩa bay vòng trong khoảng không phát ra tiếng kêu cao vút, đinh tai nhức óc.

Dịch Hương Trúc chẳng chờ Tằng Kiếm nhắc đến lần thứ hai, vội ném chiếc đĩa lên không rồi nắm lấy một đầu dây quay tít, không gian lập tức tràn ngập tiếng kêu như ma kêu quỷ gào!

Đây quả là một thủ đoạn hết sức tàn độc, “bàn tiêu” được thiết kế nhằm đánh vào nhược điểm của Nhậm Sương Bạch. Đối với người khiếm thị như Nhậm Sương Bạch, mọi ứng biến đều nhờ vào thính giác, nay thính giác đã bị âm thanh làm nhiễu loạn, không những chẳng còn nhờ vào thính giác để phán đoán động tác của đối phương mà còn bị tiếng kêu quái dị làm điên đảo thần hồn!

“Bàn tiêu” vừa cất lên, gương mặt Nhậm Sương Bạch thoáng hiện một nét dị dạng, chàng lập tức đứng yên bất động, đầu hơi cúi thấp, bế hô hấp lắng nghe. Bên ngoài, Ngô Trạm và Bành Nguyên chia hai bên tả hữu nhè nhẹ áp sát.

Chín chiếc lỗ trên “bàn tiêu” phát ra tiếng kêu cao thấp khác nhau, tạp âm loạn xạ, cho dù là một người sáng mắt còn bị thần hồn thất tán, huống hồ là một người khiếm thị?

Tằng Kiếm đắc ý cười ha hả nói :

- Nhậm Sương Bạch! Ngươi có bản lãnh của ngươi, ta có diệu sách của ta. Ha ha ha! Phen này để coi ngươi còn hống hách nữa thôi!

Dịch Hương Trúc vận lực quay “bàn tiêu” càng lúc càng nhanh, vẻ phấn chấn vô cùng, nói :

- Đại thúc! Biện pháp này của đại thúc thật diệu dụng, tình hình này gã họ Nhậm chết chắc rồi!

Tằng Kiếm cười lớn nói :

- Mẹ nó! Đấu lực chẳng bằng đấu trí, lời minh huấn của cổ nhân quả không sai! Tên tiểu tử thối này chết chắc rồi!

Ngô Trạm và Bành Nguyên ở hai bên giáp công, khi đến gần Nhậm Sương Bạch một khoảng cách vừa tầm, cả hai nhìn nhau hội ý, cùng gật đầu. Bất thần cả hai đồng loạt động thân, Ngô Trạm điểm chân nhảy vọt lên không, từ trên cao hết sức bình sinh công xuống một bổng, Bành Nguyên quát lớn một tiếng hơi rùn người xuống, hoành phủ tấn công hạ bàn. Hai tay tuyệt đại cao thủ toàn lực tấn công, khí thế như sấm vang chớp giật, khí thế kinh nhân!

Một luồng hàn quang như ánh chớp giữa đêm mưa giông bay xẹt về phía Ngô Trạm, cùng lúc, một làn huyết quang đỏ rực xẹt thẳng về phía Bành Nguyên, chiêu thứ hai của “Kiếp Hình tứ thuật”, “Phân Hồn Liệt Phách”, mang nặng sát cơ nhắm thẳng đối phương kích ra!

Quang ảnh nhoáng lên một cái, một nửa chiếc đầu của Ngô Trạm đã bị chém văng đi mất dạng trong bóng đêm, một màn huyết ảnh bùng lên lãng đãng trong gió đêm lạnh thấu xương. Đầu vai Nhậm Sương Bạch bị thiết bổng cắm sâu vào dính luôn ở đó, chàng loạng choạng thoái lui bốn năm bước, bắp chân phải cũng bị quét rúng một phủ máu thịt tơi bời, nhưng Bành Nguyên cũng phải trả giá bằng một bàn tay trái, bàn tay trái của lão bị chém đứt tiện ngang cổ tay!

Tằng Kiếm gầm lên một tiếng, nhảy bổ tới, trên tay lão cũng xuất hiện một chiếc phương tiện sản, đầu sản sáng hoắc sắc ngọt, lúc di chuyển tạo thành một vệt hàn quang sáng rực trong bóng đêm.

Nhậm Sương Bạch trúng một sản lăn lông lốc dưới đất, đến hơn một trượng ngoài mới dừng lại.

Quang cảnh trước mắt làm cho Dịch Hương Trúc chết sững đến quên cả việc quay “bàn tiêu” để mặc cho nó rơi xuống đất.

“Bàn tiêu” ngừng quay, âm thanh quỷ quái cũng im bặt, Nhậm Sương Bạch toàn thân bê bết máu gắng gượng chống tay đứng dậy. Song mục trống rỗng của chàng bỗng lóe lên hai luồng ánh sáng kỳ dị rồi tắt ngấm, thanh miến đao mềm rũ trong tay cũng theo đó duỗi thẳng ra dựng đứng dậy!

Tằng Kiếm đang định xông tới kết liễu Nhậm Sương Bạch, xảy phát hiện ra Dịch Hương Trúc bỗng dưng đứng chết lặng, để “bàn tiêu” rơi xuống đất, dù Nhậm Sương Bạch đang bị trọng thương, nhưng lão cũng không dám chắc sát chiêu tiếp theo của lão có thể kết liễu được đối phương.

Chỉ nghe lão quát lớn :

- Trúc nhi! Ngươi đứng ngẩn ra đó làm gì? Quay mau! Quay mau!

Dịch Hương Trúc rùng mình một cái như vừa chợt tỉnh cơn mê, vội vàng vận lực quay mạnh “bàn tiêu”, tiếng kêu ré lên như ma tru quỷ réo lại tràn ngập không gian.

Một sản chí mạng của Tằng Kiếm lúc nãy cắm phập vào sườn trái Nhậm Sương Bạch, chấn gãy mấy cọng xương sườn, đến khi chàng lộn người ra phía sau, đầu sản hất ngược lên tạo thành một vết thương sâu hoắm kéo dài lên đến tận đầu vai. Toàn thân chàng đầy những vết thương chí mạng, cảm giác của chàng lúc này như có một đám lửa khổng lồ đang thiêu đốt khắp người.

Bành Nguyên từ dưới đất lồm cồm đứng dậy, tay phải ôm lấy cổ tay trái, cất giọng như sói tru nói :

- Lão đại! Lão đại ơi! Lão nhị đi rồi, chết rất thảm thiết, chết chẳng toàn thây, tên chó chết Nhậm Sương Bạch chém lão nhị một đao mất nửa cái đầu rồi... Lão đại, chúng ta phải phân thây hắn thành muôn đoạn để báo thù cho lão nhị...

Gương mặt Tằng Kiếm co rút biến dạng trông chẳng khác nào ác quỷ, cả giọng nói lão cũng thay đổi đến chẳng nhận ra nữa :

- Lão tam, ngươi yên tâm đi, tên tiểu tử thối này chẳng chạy thoát được đâu, giờ thì ngươi coi ta lấy cái mạng chó của hắn, moi ngũ tạng hắn ra cho chó ăn để báo thù cho lão nhị!

Tiếng hú quỷ khốc thần sầu của “bàn tiêu” vẫn vang động không gian, thêm vào đó là tiếng tru tréo của Bành Nguyên và tiếng căm hờn run rẩy của Tằng Kiếm khiến cho hiện trường vốn tràn ngập mùi máu tanh biến thành một địa ngục trần gian!

Toàn thân Dịch Hương Trúc lúc này mồ hôi nhễ nhại, hai cánh mũi phập phồng kịch liệt, hơi thở ồ ồ nặng nề, lúc đầu nàng chỉ dùng một tay để quay “bàn tiêu” bây giờ đã dùng đến hai tay, nhưng chiếc “bàn tiêu” đã quay chậm lại, tiếng kêu cũng không còn cao vút như lúc đầu nữa!

Song mục Tằng Kiếm vẫn không rời mắt khỏi người Nhậm Sương Bạch, miệng quát lớn :

- Trúc nhi! Quay nhanh lên chút nữa! Ngươi không còn sức lực nữa rồi sao?

Tiếng quát vừa dứt thì thân hình lão cũng đã bay vọt lên không, phương tiện sản hóa thành một cơn sóng thần cuồng nộ, tưởng có thể nhận chìm, nghiền nát bất cứ thứ gì trên đường đi của nó. Cứ nhìn khí thế của chiêu thức này, Nhậm Sương Bạch chắc chắn phải bị phân thây muôn đoạn chứ chẳng không.

Cũng chẳng biết Nhậm Sương Bạch có cảm giác được oai thế khủng khiếp lan tỏa ra từ thế công của Tằng Kiếm không, chỉ thấy miến đao múa lên thành một vầng ngân quang sáng rực, thân hình chàng cũng hòa làm một với vầng đao quang, trông như con thần long từ dưới đáy vực bay vọt lên không trung. Tuy nhiên hướng vọt lên lại ngược về phía sau, trong nháy mắt đã biến mất trong bóng đêm thâm trầm.

Tằng Kiếm hơi ngẩn người trong một thoáng, bị chậm mất một bước, không kịp chặn Nhậm Sương Bạch lại. Lão điên tiết gầm lên như con mãnh thú bị thương, vừa gầm vừa loạng choạng đuổi theo hướng Nhậm Sương Bạch vừa phóng đi.

Truyện Chữ Hay