Huyết Vũ Vi Phong

chương 31: vụ án họa sĩ nổi tiếng của insadong bị giết 02

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Báo cáo kiểm xác có rồi sao?”

Một đoàn người đi vào sở pháp y, cảnh sát Hwang và Choi Dong Man lập tức chạy đến bên cạnh bác sĩ Sok lộ ra bộ dạng mất hồn mất vía. Hôm nay bác sĩ Sok lộ ra cặp đùi đẹp mê hồn…

“Không khác nhiều lắm với cái mọi người đã quan sát thấy. Trước ngực bà ta và trên đùi đều bị vật nhọn đâm nhưng không phải vết thương trí mạng. Nguyên nhân tử vong chân chính là vết thương trên đầu gây ra tổn thương não.” Nói rồi bác sĩ Sok đổi hai chân một chút, Hwang Soon Bum và Choi Dong Man thiếu điều chảy nước miếng nhưng công tố Min mà bác sĩ Sok muốn quyến rũ thì vẫn không hề rục rịch.

“Bà ta chết ngay tại chỗ à?” Min Tae Yun bình thản hỏi.

Bác sĩ Sok tỏ vẻ chán nản, bắt đầu chuyên tâm làm việc, chị đứng dậy đi đến cạnh nạn nhân: “Vết thương không lớn lắm, hẳn là mất máu từ từ, đau đớn mà chết.”

“Vậy hung khí là gì?” Yoo Jung In đứng bên hỏi.

“Nhìn vết thương trên đùi bầy nhầy lởm chởm thế này, tôi nghĩ chắc không phải dao… xem này,” Bác sĩ Sok vén vải lên, lộ ra vết thương trên đùi Kim Jae Young.

“Thứ gì đó màu xanh…” Đường Vũ Tân vạch miệng vết thương ra nhìn kỹ “Là phẩm màu?”

“Đúng thế, một loại phẩm màu gọi là ultramarine, tôi đoán hung khí hẳn là một trong các dụng cụ vẽ của bà ta.” Bác sĩ Sok nhìn người Đường Vũ Tân quấn đầy băng, tốt bụng nhắc nhở “Công tố Đường, tốt nhất là cô cách nạn nhân xa một chút đừng để nhiễm khuẩn.”

“Ồ, phải rồi, cám ơn.” Đường Vũ Tân nghe nói liền trốn ra sau lưng công tố Min.

“…” ‘Không Lẽ Mình Chặn Được Vi Khuẩn?’ Min Tae Yun rủa thầm.

“Không lẽ là… dao vẽ?” Lần này Yoo Jung In tìm ra đầu mối rất nhanh.

“Cái này thì công tố viên các vị phải tìm hiểu vấn đề rồi. Còn như vết thương trên đầu bà ta thì…”

“Là chai rượu đúng không.”

“Đúng.”

“Nói vậy… nghe công tố Min nói, trong phòng có chai rượu, còn dao vẽ…” Cảnh sát Hwang suy luận.

“Dao vẽ có khả năng còn ở trong nhà Kim Jae Young. Yoo Jung In, lát nữa cô soát phòng làm việc của Kim Jae Young một lượt xem.”

“Được! Mặc kệ ra sao, kẻ cướp dùng dụng cụ vẽ của nạn nhân giết bà ta rồi lái xe của bà ta chạy trốn, rốt cuộc là hai hay là bốn người làm tôi cũng muốn làm rõ manh mối.” Yoo Jung In lộ ra nụ cười đắc ý. Lần này cô cũng vượt qua được Đường Vũ Tân một lần, có điều nguyên nhân không phải là vì Đường Vũ Tân bị tai nạn đụng trúng đầu chứ?

“Cô có ý kiến gì không?” Min Tae Yun hỏi Đường Vũ Tân vẫn trốn sau lưng anh trầm tư.

“Tôi cảm thấy, cái cô Yoon Sae Ah hẳn là đầu mối quan trọng. Có rất nhiều điểm đáng ngờ không giải thích được nên tôi muốn xem thử tình huống bên đó.”

Min Tae Yun nghĩ lướt qua, thấy Đường Vũ Tân nói không sai. Cho dù Yoon Sae Ah bị sốc vì dì mình chết thì cũng không có khả năng ăn nói lộn xộn không có logic như thế, nên anh đồng ý với ý kiến của Đường Vũ Tân.

“Vậy là tiếp theo chúng ta sẽ chuyển chiến tuyến qua phòng thẩm vấn hả?” Hwang Soon Bum hỏi mọi người.

“Vì sao tôi phải làm thế với dì tôi chứ?”

Phòng thẩm vấn. Yoo Jung In đang hỏi cung Yoon Sae Ah, không biết vì sao Yoo Jung In cảm thấy cái cô Yoon Sae Ah này chính là hung thủ, không phải hung thủ thì cũng là đồng lõa.

“Nghe nói tranh của dì cô rất có giá.” Yoo Jung In lộ ra vẻ mặt đương nhiên.

“Ý của công tố viên là, chỉ vì tiền mà có thể giết người dì đã nuôi nấng mình thay cho cha mẹ sao?” Mắt Yoon Sae Ah đẫm nước nhìn Yoo Jung In không thể tin được, “Tôi không phải người như thế.”

“Ôi cha, chẳng lẽ cô ta đang đóng kịch?” Cảnh sát Hwang đứng ngoài phòng thẩm vấn quan sát tình hình bên trong, thở dài khó tin: “Nếu là đóng kịch thì cô ta đúng là tài thật.”

“Cô ta không diễn.” Đường Vũ Tân đứng bên cạnh nhìn Yoon Sae Ah trên màn hình, âm thầm thở dài. Một cô gái giỏi giang như thế, đáng tiếc lại bị chứng tâm thần phân liệt.

“Ồ! Vậy những gì Yoon Sae Ah nói đều là thật?” Cảnh sát Hwang vừa nghe Đường Vũ Tân nói liền lên tinh thần, nếu cao thủ tâm lý học tội phạm Đường Vũ Tân cũng không thấy có vấn đề thì chứng tỏ Yoon Sae Ah quả thật không có vấn đề.

“Đúng, ít nhất hiện tại cô ấy nói thật.”

“Nhưng chúng ta vẫn không tìm được manh mối có ích mà…” Cảnh sát Hwang lén lút liếc Min Tae Yun, nói tiếp: “Chúng ta đi tìm chứng cứ khác, công tố Đường, đi chung nhé?”

“Làm gì?” Đường Vũ Tân lấy làm lạ nhìn Hwang Soon Bum muốn lôi cô ra khỏi phòng thẩm vấn.

“Công tố Min và công tố Yoo đang thẩm vấn Yoon Sae Ah, hai chúng ta đương nhiên đi chỗ khác tìm manh mối rồi. Ôi trời, mau đi nào, cô không muốn nhanh nhanh nhìn thấy Sonata của cô à?”

Thấy hành động bất thình lình của cảnh sát Hwang như thế, Đường Vũ Tân đảo mắt, chìa tay ra trước mặt Min Tae Yun, nói: “Đưa đây.”

“Cái gì?” Min Tae Yun sửng sốt.

“Lấy ra.” Đường Vũ Tân lặp lại, cô muốn xem Min Tae Yun còn cứng đầu đến chừng nào.

“Công tố Đường, cô bị đụng đầu ngớ ngẩn rồi hả?” Hwang Soon Bum sờ trán Đường Vũ Tân “Hình như hơi nóng…”

Không sai, giờ phút này công tố viên Đường của chúng ta đang phát sốt.

“Cô bị sốt?” Min Tae Yun đưa tay sờ trán Đường Vũ Tân, nóng quá…”

“Không quan trọng.” Đường Vũ Tân cao giọng, “Trọng điểm là, lấy đồ ra đây.”

“…” Min Tae Yun câm nín nhìn Đường Vũ Tân. Chỉ bằng vài động tác nho nhỏ của cảnh sát Hwang là cô biết anh định làm gì sao?

“Ầy, tôi nói công tố Đường à… rốt cuộc cô muốn thế nào? Không phải sốt quá ngớ ngẩn rồi chứ? Tôi đã nói rồi mà, bệnh nhân thì ở nhà nghỉ cho khỏe, thanh niên bây giờ thật là, chẳng biết nghe lời gì cả…”

“Cảnh sát Hwang Soon Bum, anh cảm thấy lần nào cũng dung túng cho công tố Min là tốt cho anh ấy ư? Anh không biết thứ đó là độc dược đối với công tố Min sao?”

“Cái gì?” Lần này Hwang Soon Bum cũng ngớ người.

“Rốt cuộc có lấy ra không? Không là tôi cướp đấy!” Nói xong Đường Vũ Tân thật sự thò tay vào túi quần bên phải Min Tae Yun.

“…” Min Tae Yun bó tay, móc mẫu máu còn nóng hổi ra đưa cho Đường Vũ Tân.

“Cái cái cái… gì? Chuyện này là sao?” Hwang Soon Bum sửng sốt nhìn màn trước mắt.

“Xem ra tôi không thể lơ là chút naò rồi? Anh muốn tôi dưỡng bệnh mà không yên lòng được hả? Có phải tôi nằm liệt giường không dậy nổi rồi anh mới lọt tai không?” Đường Vũ Tân hỏi liền ba câu, đủ thấy trong lòng cô bực bội và ấm ức nhường nào.

“Tôi…” Min Tae Yun há miệng, đột nhiên phát hiện mình không biết nói gì.

“Khoan khoan khoan… rốt cuộc có chuyện gì? Chẳng lẽ công tố Đường biết cậu…” Cảnh sát Hwang nhìn hai người, đầu óc rối tinh rối mù.

“Vâng, cô ấy biết.” Min Tae Yun thật thà đáp.

“Lúc nào?”

“Anh còn nhớ chuyện cổ Đường Vũ Tân bị thương không?”

“Nhớ…” Hwang Soon Bum lục lọi trí nhớ một chút, lập tức trợn mắt hoảng hồn “Chẳng lẽ vết thương đó?!”

“Đúng, vết thương trên cổ cô ấy là do kẻ kia làm.”

“Vậy mà cô còn sống?” Ai ngờ Hwang Soon Bum lại hỏi Đường Vũ Tân một vấn đề rất đáng ăn đòn.

“Không lẽ anh mong tôi chết?!!” Đường Vũ Tân trừng mắt.

“Khụ, tôi không có ý đó… tôi chỉ thấy lạ sao cô còn sống…”

“Nhờ công tố Min cứu tôi, lúc đó tôi cũng tưởng mình chết rồi, may mà công tố Min tới kịp.”

“À.” Hwang Soon Bum lộ ra vẻ mặt thản nhiên, kế đó lại thắc mắc: “Vậy sao cô biết thân phận của Tae Yun?”

“Ngốc thế! Ngoại trừ việc công tố Min không chịu nổi mùi máu của tôi, mắt đổi sang màu xanh ra, cảnh sát Hwang cảm thấy còn có sinh vật nào có thể đánh đuổi được ma cà rồng? Siêu nhân à?” Đường Vũ Tân trợn mắt nhìn Hwang Soon Bum.

Bị Đường Vũ Tân chế nhạo, Hwang Soon Bum cười cười hậm hực: “Vậy cô nói mẫu máu thì có chuyện gì? Độc dược?”

“Đúng! Tốt nhất là đừng uống máu người chết. Ma cà rồng uống máu người chết sẽ giảm tuổi thọ. Hơn nữa chắc cảnh sát Hwang biết mỗi lần công tố Min uống máu đau đớn thế nào, vậy mà anh nhẫn tâm nhìn được!” Lúc này toàn bộ oán giận của Đường Vũ Tân trút hết lên đầu Hwang Soon Bum, cô luôn canh cánh trong lòng việc Hwang Soon Bum biết Min Tae Yun uống máu có hại thế nào mà không ngăn cản…

“… Sao cô biết rõ thế?” Hwang Soon Bum kinh ngạc trước kiến thức uyên bác của Đường Vũ Tân về ma cà rồng.

“Có gì mà tôi không biết?” Đường Vũ Tân nhướng mày.

“Nhưng, nếu tôi không uống… vụ án làm sao bây giờ?” Lần đầu tiên Min Tae Yun bỏ đi năng lực ma cà rồng để phá án, cảm thấy lúng túng.

“Đương nhiên là dùng cái này.” Đường Vũ Tân chỉ vào đầu mình, “Không phải tất cả công tố viên đều có ma cà rồng trấn thủ, chẳng lẽ bọn họ cũng không thể phá án?”

“Cái gì mà ma cà rồng?” Yoo Jung In thẩm vấn Yoon Sae Ah xong đi ra, nghe một câu khiến cô thấy khó hiểu.

“Tôi nói cái đám bán xe kia đều là lũ hút máu!!” Đường Vũ Tân bất bình gào lên, len lén nhét mẫu máu vào túi mình.

“… Bây giờ đều như thế cả, Vũ Tân cô nên nghĩ thoáng một chút.” Yoo Jung In vỗ vai Đường Vũ Tân.

“Tôi muốn xin xe tăng luôn! Nghĩ luẩn quẩn cái gì!” Đường Vũ Tân hỏi vặn lại.

“Vậy mới nói là nghĩ lẩn quẩn…” Yoo Jung In bó tay, hỏi tiếp “Mọi người thấy sao? Lời khai của Yoon Sae Ah ấy?”

“…”

“…”

Min Tae Yun và Hwang Soon Bum đều im re, mới rồi nói chuyện với Đường Vũ Tân, căn bản hai người không nghe rõ bên trong nói gì…

“Yoon Sae Ah nói thật.” Đường Vũ Tân biết trước kịch bản, lập tức tiếp lời.

“Nói vậy cô ta không phải hung thủ? Vậy cái áo dính máu phải giải thích sao đây?” Yoo Jung In không phục, trực giác mách bảo cô, Yoon Sae Ah có khả năng đứng đằng sau người lái chiếc SUV màu bạc kia.

“Tôi không có nói cô ta không phải hung thủ. Tôi còn có chuyện muốn tìm hiểu nơi Yoon Sae Ah, mọi người cứ lần theo manh mối của mình đi.”

“Đường Vũ Tân, cô phải nghỉ ngơi.” Min Tae Yun nghiêm túc nhìn Đường Vũ Tân. Cô gái này, sao không biết thương mình chút nào thế? Trong ấn tượng của anh, người bị thương nhiều nhất Tổ công tố hình như là cô.

“Tôi hỏi xong sẽ đi nghỉ, được chứ?” Quả thật, Đường Vũ Tân sắp không chịu nổi, đầu óc sắp nóng cháy thành bột rồi.

“Nói có giữ lời không?” Min Tae Yun hỏi.

“Đương nhiên, tôi không giống ai đó đâu.” Đường Vũ Tân chỉ gà mắng chó.

“…”

“Yoon Sae Ah, tôi là công tố viên Đường Vũ Tân. Tôi còn vài nghi vấn với mấy câu trả lời vừa rồi của cô tôi, cô phối hợp với tôi một chút được chứ?” Phòng thẩm vấn, Đường Vũ Tân đi vào mỉm cười với Yoon Sae Ah.

“Được thôi.” Yoon Sae Ah nhìn cô công tố viên ăn bận quái dị trước mặt. ‘Ở Đây Cũng Có Cosplay sao?’

“Tôi nhớ vừa nãy cô nói, cô cho rằng mình bị bắt trói nhưng cô cũng không chắc chắn lắm. Bởi vì lúc đó bệnh ngủ của cô vừa vặn phát tác?”

“Đúng, có lúc tôi bị cưỡng ép chìm vào giấc ngủ, bản thân tôi không thể khống chế được, thậm chí lúc nào ngủ tôi cũng không biết, chỉ biết bản thân bất thình lình ngủ thiếp đi.”

“Vừa nãy cô nói, dù ngủ nhưng cô vẫn có thể nghe được giọng của bà Kim ư?”

“Phải, tôi nghe rõ ràng tiếng của bà Kim, nhưng sau khi tỉnh dậy không nhớ rõ bà ấy đã nói cái gì.”

“Cô không hề nhìn thấy bà Kim à? Đổi câu nói, lúc bà Kim đến đều là khi cô ngủ ư?”

“Phải.” Yoon Sae Ah ngẫm nghĩ một chút, hình như đúng là thế, chẳng lẽ là trùng hợp thật sao?”

“Hồi nãy cô có nhắc đến K, cô chính mắt gặp K rồi à?”

“Hình như cũng không có…”

“Vậy K cũng tới sau khi cô ngủ ư?”

Yoon Sae Ah gật đầu.

Đường Vũ Tân ghi chép lên biên bản, sau đó hỏi: “Lúc nãy cô nói mình bị trói tay chân, bịt miệng và bị nhốt trong một chỗ rất hẹp. Tôi muốn hỏi, nếu cô không bị trói, chỗ đó hẹp đến nỗi không thể nhúc nhích sao?”

“Cũng không phải không có cách, có thể nhúc nhích một chút nhưng cử động lớn hơn thì không được.”

“Vậy có thể miêu tả mức độ cử động mà cô làm được cho tôi không?”

“Cái này khó hình dung quá… chỉ là cảm thấy rất chật chội…”

“Được, tôi biết rồi, cám ơn cô đã hợp tác.” Đường Vũ Tân xếp giấy bút lại, đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

“Hỏi xong rồi?” Không dè Min Tae Yun chưa đi, vẫn đứng bên ngoài chờ Đường Vũ Tân ra.

“Anh có việc gì à?”

“Tôi đưa cô đến bệnh viện.”

“Không phải chứ? Chẳng qua hạ đường huyết mới phát sốt thôi mà, có cần đi bệnh viện đày đọa không? Tôi uống miếng nước ấm, uống thuốc là ổn rồi. Huống chi vụ án còn chưa xong, tôi cản anh uống máu đương nhiên phải chịu trách nhiệm phá án chứ.”

“Lúc nào cô mới biết yêu bản thân một chút đây?” Min Tae Yun đột ngột hỏi.

“Cái gì?” Đường Vũ Tân hoảng hồn khi thấy giọng điệu dịu dàng đầy bất ngờ của Min Tae Yun.

“Vụ đạo diễn cũng thế, vụ án lần này cũng vậy. Thậm chí cả gã áo đen bám lấy cô cũng thế. Vì sao luôn đẩy bản thân vào nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào hả?” Nói xong, Min Tae Yun cảm thấy tim mình đau thắt lại.

“Sao tôi biết chứ…” Lần này Đường Vũ Tân nói thật, ngoại trừ người áo đen lần đó ra, những sự kiện khác đều không nằm trong phạm vi khống chế của cô mà, sao trách cô được?

“Bên người cô đều không phải đồ vô dụng, có lúc có thể để người bên cạnh chia sẻ với mình một chút, không cần chịu đựng một mình có được không?”

“Để người khác chia sẻ ư?” Đường Vũ Tân cười chua chát, nhờ người khác… vậy cô đến thế giới này có ý nghĩa gì nữa?

Thấy vẻ mặt Đường Vũ Tân đột nhiên thoáng nét cười đau thương chua xót khiến người ta không thể hiểu được, Min Tae Yun có cảm giác nơi mềm yếu đóng băng trong đáy lòng bao nhiêu năm nay vang lên tiếng nứt gãy răng rắc…

Truyện Chữ Hay