Lưu Tích chạy, ngay lập tức, nhưng tốc độ của những quả tên lửa kia cũng không phải là thường. Hắn bay tuy rất nhanh, nhưng khoảng cách giữa hắn với những khối bom di dộng có thể nổ chết cả một con quái thú kia cứ càng lúc càng gần.
“Giãy giụa trong gì cơ chứ? Loại tên lửa dùng để ghim và triệt hạ phi thuyền cỡ quân sự, ngươi có cơ man để né tránh sao? Trừ khi có thể vượt qua tốc độ phi thuyền, còn lại thì đừng có mơ.”
Tên Hỏa Huyết kia trừng mắt cười như điên. Tuy rằng ở nhiều khi thịt bình phàm có thể đả bại cả máy móc, nhưng về tổng thể mà nói, máy móc vẫn có cực kì nhiều ưu thế khi đối đầu với sinh vật. Không mệt mỏi, không than vãn, không bị những ảnh hưởng như sợ hãi hay bất cứ cảm xúc gì khác về mặt tâm thần.
Lưu Tích cũng biết điều này. Không gian này không giống như rừng núi mà trống trải tựa như một đồng bằng rộng lớn. Đạn bắn trong rừng, có thể trúng vào cây, có thể nấp, còn đạn bắn giữa đồng bằng, một khi đã ghim thì chắc chắn trúng.
Hắn đang trong tình thế như vậy, quá khó để có thể tránh khỏi sát thương từ những quả tên lửa này.
Sắp rồi…
Cơ thể Hấp Huyết Quỷ tăng khả năng hồi phục, tốc độ và cả thể lực, nhưng nói chung thì cũng chỉ là tăng từ cơ thể chính mà ra. Nếu cơ thể chính không đủ lực, dù lên Hấp Huyết Quỷ cũng không được mạnh như các lúc khác.
Bản chất của Hấp Huyết Quỷ là để chống lại cái chết mà Thuần Huyết chuẩn bị nhận được, Lưu Tích bây giờ đã có thể ép buộc để bật nó lên, nhưng chung quy vẫn cần có máu. Chống lại cái chết, xét cho cùng cũng là hút máu rồi hồi phục, hút máu rồi mạnh lên.
Đối đầu với Hải Cương, hắn điên cuồng rút máu, biến thành một con quái vật mất kiểm soát.
Đối đầu với lũ Hắc Thử, hắn hút máu đến cả nghìn con, sở hữu sau lưng mũi Huyết Tiễn, đủ để khiến cả Ngọc Tiêu và Lục Nhiên hợp lực mới chặn được.
Còn lúc này đây, kể từ khi bật Hấp Huyết quỷ, hắn chưa được nếm giọt máu nào…
Lưu Tích cảm giác như mình sẽ không trụ được khi nuốt trọn mấy quả tên lửa kia.
Sắp rồi, hắn có thể cảm thấy cả gió rít sau lưng, đã rất gần với vụ nổ ấy rồi…
Đùng!!!!!
Lưu Tích văng ra xa, dư âm từ vụ nổ kia khiến khắp nơi xung quanh đó rung lên, hắn cũng nhận một lượng sát thương gây choáng không nhỏ. Nhưng lạ thay, Lưu Tích không cảm thấy bản thân tan ra thành từng mảnh như hắn đã từng nghĩ, có lẽ là do vụ nổ đó quá nhẹ sao?
Không…
Là do hắn không hứng trọn vụ nổ ấy, đơn thuần chỉ bị dính sát thương tàn dư, dư âm thuần túy.
Lưu Tích ngoái đầu lại, hắn biết ai đã làm gì. Như một cơn gió, Lưu Tích chạy thẳng đến chỗ của Viêm Vọng, đúng hơn là nửa trên của Viêm Vọng. Một phần thân bên dưới, những thớ cơ cường tráng mà Viêm Vọng từng sở hữu đã biến mất, bị nát thành trăm mảnh.
“Khụ khụ, hai kẻ tạo ra ta luôn tự cao, nhiều lúc là sơ hở. Băng Huyết có nhiệt độ cơ thể thấp, Hỏa Huyết có nhiệt độ cơ thể cao, vì vậy, tên lửa bọn hắn sử dụng cơ chế rất thô sơ: nhắm đến nhiệt lượng mục tiêu như ngươi mà bắn, lý do cũng bởi chắc chắn nó sẽ không bay ngược đến bọn chúng như trong phim.
Nhưng ta có khả năng đặc biệt, Lưu Tích ạ, ta có thể tùy ý điều khiển nhiệt độ cơ thể. Đó là một khả năng hoàn toàn vô dụng, thậm chí có thể nói là phế vật, chả có tác dụng gì trên chiến trường.
Nhưng ngươi biết không? Lúc này, nó đã có tác dụng rồi đấy, ta đã điều chỉnh mình để có nhiệt độ bằng ngươi, lần đầu tiên trong đời, ta thực sự cảm thấy bản thân có ích. Lần đầu tiên trong đời, ta đủ mạnh để cứu một sinh mạng… Ta cũng sợ chết chứ, ta cố để tránh nó nên vẫn còn chút hơi tàn để nói với ngươi những lời này.
Ta nhận nhiệm vụ dụ ngươi đến đây từ lâu rồi, chính xác hơn là từ lúc ngươi vô địch niên khóa. Khi được giao nhiệm vụ, ta tìm hiểu về ngươi, ngưỡng mộ ngươi, rồi những chiến công của ngươi lại khiến ta càng lúc càng ghen tị. Ta thực sự đã muốn tự tử vào lúc đó, ngươi thực sự đã cứu ta vào lúc đó.
Ta là một con súc vật, một sinh vật bị nguyền rủa, đến mức dám bán đứng bạn bè như vậy. Hãy sống tiếp và sống thật quang vinh, hãy để ta tiếp tục ghen tị với ngươi…”
Viêm Vọng tắt thở. Hắn muốn được chỉnh sửa lại để mạnh lên, hắn thực sự đã rơi vào đáy sâu tuyệt vọng hắn thực sự đã được Lưu Tích truyền cho cảm hứng để sống tiếp. Nhưng một tên phế vật cả đời như Viêm Vọng rốt cuộc vẫn không có gì khao khát hơn ngoài sức mạnh…
Và vì cái sức mạnh được hứa hẹn ấy, hắn quyết định sẽ tiếp tục kế hoạch, dụ Lưu Tích đến đây.
Cho đến khoảnh khắc vừa rồi, khi nhận ra mình đã bị lừa, sự hối hận và cắn rứt đã khiến Viêm Vọng hành động như vậy. Thân làm một kẻ từng sống trong phòng thí nghiệm này, hắn biết nhiều điều hơn người khác tưởng, ví dụ như điểm yếu của vũ khí này chẳng hạn.
Lưu Tích không biết phải nói gì hay biểu cảm gì nữa. Hắn hận Viêm Vọng, nhưng hắn cũng cảm thấy tội nghiệp cho một kẻ khốn cùng phải vùng vẫy bằng mọi cách để thoát thân như Viêm Vọng.
Lưu Tích cúi xuống, nhe hai răng nanh ra, hút lấy từng hơi sâu từ những gì vương vãi trên mặt đất. Dù đây có là thứ máu gì đi chăng nữa, có tệ hại đến thế nào chăng nữa, hắn vẫn cần nó để có cơ hội phản công.
Nguồn năng lượng cực lớn được đổ vào cơ thể Lưu Tích, từng ngụm đều như khiến hắn bừng tính, cảm giác về Hấp Huyết Quỷ càng lúc càng mạnh lên, đến mức mà hắn nghĩ hắn đã quay lại trạng thái sung mãn nhất.
Lưu Tích cảm nhận dòng huyết mạch hỗn độn cả băng cả hỏa đang chảy trong cơ thể mình, nó đang cố bài xích cơ thể và các tế bào của hắn, hắn cũng hiểu điều đó, dù gì hắn cũng đã từng trải qua cảm giác mang 20 loại Dị Huyết trong người rồi.
Bụi từ vụ nổ lúc này mới bắt đầu tản đi gần hết, hai tên nghiên cứu giả tàn độc kia cuối cùng đã chạm mắt Lưu Tích. Lúc này, một tay hắn là một cây gậy dài, đang phát sáng, được tạo nên từ huyết mạch lai tạo của Viêm Vọng.
“Cuối cùng cũng nhìn thấy ngươi rồi, lúc này khóa mục tiêu, ngươi chết chắc!!!” Tên Hỏa Huyết kia hét lên.
Ngay lập tức, cả hắn và nữ nhân Băng Huyết kia đồng thời bóp cò, nhắm thẳng vào Lưu Tích. Số tên lửa kia hung hăng lao về phía Lưu Tích, tiếng rẽ gió vang vọng cả gian phòng.
Lưu Tích điềm nhiên tách cây gậy kia và dồn máu ra làm hai mươi mũi tên máu. Mỗi mũi đều hơi phát sáng, được hắn đặt khắp nơi trong không trung này.
Đùng!!!!
“Thế quái nào?” Một tiếng hét vang lên, tỏ rõ sự bất ngờ của tên Hỏa Huyết kia. Hắn nhìn những quả tên lửa với sức công phá kinh khủng của mình phát nổ giữa không gian này, Lưu Tích thì vẫn ung dung tự tại như một vị thần cái thế, đứng đó mà nhìn thẳng vào bọn này.
Quỷ dực sau lưng đập, hai mắt hắn hơi sáng lên một chút, nói ra từng từ từng chữ một, chậm rãi như thể đang tuyên bố với những kẻ hạ đẳng hơn mình:
“Ta chỉ sử dụng năng lực của đứa con các ngươi hắn hủi thôi, đồ khốn…”
Rõ ràng là vậy, Lưu Tích chỉ điều khiển những mũi tên lơ lửng trong không gian này để có nhiệt độ bằng cơ thể hắn, tạo ra độ nhiễu cho đường đi của tên lửa. Hắn làm theo cách mà Viêm Vọng từng làm, dùng chính kế đấy để đối đầu.