“Ngươi thèm khát một đối thủ đúng không?” Lưu Tích trong bữa ăn có hỏi.
Đại đô đốc hơi nhếch miệng lên cười, dạng như hắn cảm thấy bất ngờ và thú vị trước câu hỏi của Lưu Tích. Không sai, chỉ là người nói ra câu này có một thân phận khá đặc biệt. Một phó đô đốc còn non trẻ mà đã nghĩ đến cái gọi là “thèm khát đối thủ” của kẻ mạnh… đây không phải là một điều bình thường.
“Ngươi có biết đến cảm giác đấy không?” Đại đô đốc không đáp lại mà chỉ hỏi ngược.
Hắn tên Quang Đăng, một cái tên đơn giản.
Quang Đăng muốn xem xem rốt cuộc Lưu Tích được đồn đại khác người đến mức nào. Có thể hóa Hấp Huyết Quỷ, có thể lấy được toàn bộ sự quan tâm của đô đốc Hương Anh Túc, có thể xoay chuyển trời đất mỗi nơi hắn đi qua. Cả cái Tam Hợp này đều biết đến danh Lưu Tích, điều đó không phải là sai.
“Có thể coi là đã từng cảm nhận qua.” Lưu Tích đáp lại.“Haha, ta mong rằng ngươi không đến mức độ như ta… ngươi hiểu được phần nào thì cũng tốt, xin hãy thông cảm cho ta. Ngươi biết không, có những lúc, ta chỉ muốn lao đầu xuống những cấm địa khủng khiếp nhất để tìm cho mình một đối thủ… cảm giác về sức mạnh lắm khi muốn nuốt trọn ta.” Quang Đăng vừa nhấp rượu vừa giãi bày, lòng nặng như núi.
Sức mạnh, đó vẫn luôn là một khái niệm mơ hồ. Có những kẻ muốn vứt bỏ tất cả để đạt được nó, có những kẻ dành ra bao nhiêu năm để được thỏa mãn nó, có những kẻ cố để giành lấy nó và làm điều mình muốn. Sức mạnh nếu có đủ thì có thể làm tất cả nhưng đôi khi không có cũng không sao.
Sức mạnh là gì, điều đó tùy thuộc vào cảm quan mỗi người.
“Ta mong sẽ có ngày ta đủ sức làm đối thủ của ngươi, khi đó, ngươi sẽ không cần phải tìm kiếm đối thủ nữa.” Lưu Tích đột nhiên nói, nở một nụ cười.
Hắn sẽ còn vươn xa hơn cả đại đô đốc nếu muốn đạt được tham vọng của mình. Đây không phải một lời nói suông, đây là lời hứa với người cấp trên cũng như thách thức. Dĩ nhiên, Lưu Tích mong rằng khi bị khiêu khích thế này, Quang Đăng sẽ lấy lại được cảm giác muốn chiến thắng và từ đó siêng năng rèn luyện hơn hiện tại.
“Ừ, mong có ngày như vậy, đến lúc đó, nhất định ta sẽ đấm ngươi một cú lệch hàm!” Quang Đăng cười hả hê, nâng chén uống cùng Lưu Tích.
Sau ngày hôm đó là sẽ có một cuộc tấn công bất ngờ của quân Kim Tộc. Lý do là bởi Hoàng Thao bị Kim Tộc truy đuổi đến tận đây. Đô đốc Kim Tộc cố sức ngăn cản việc hai tộc đấu đá nhau nhưng rồi bị Hoàng Thao ám sát mà chết ngay lập tức.
Trong lúc hấp hối, đô đốc Kim Tộc mới nói ra về việc Huyết Giới năm xưa từng chống lại bạo chế tài của Hỗn Giới, là kháng chiến quân mạnh mẽ nhất. Bây giờ, vạn giới vẫn đang phân làm hai phe, một phe phục dịch cho Hỗn Tộc và một phe là kháng chiến. Thạch Tộc thuộc phe phục dịch nên năm lần bảy lượt muốn đến phá Huyết Giới.
Vũ Ngân Nhu được đánh thức một phần kí ức khi nhìn thấy đô đốc Kim Tộc kia. Đó là cha nàng. Lệ tuôn như suối thác, nàng gục xuống, gần như chết đi sống lại vài lần. Bao nhiêu năm xa cách mới được gặp một lần, ấy vậy mà vừa gặp đã chia li.
Nàng cầu xin Lưu Tích sử dụng dạng hợp thể một lần nữa nhưng lần này thay vì hắn điều khiển, nàng sẽ điều khiển. Vậy là một thân nữ thần uy dũng hiện ra giữa trời, truy sát đến cùng Hoàng Thao nhỏ bé kia. Nhưng vì để cái tâm lên trên cái trí nên sức mạnh của hợp thể ấy lan sang cả đại quân xung quanh, giết xuống biết bao sinh mạng nhỏ bé trong nháy mắt.
Quang Đăng thấy vậy, buộc phải đưa ra một quyết định: đối đầu với hợp thể Lưu Tích Ngân Nhu. Trận chiến diễn ra khốc liệt, cả hai bên đều không ngã ngũ sớm, cả một vùng đất xung quanh bị hủy diệt chỉ bởi dư âm đòn tấn công giữa hai bên. Nhân cơ hội ấy, Hoàng Thao lại lẩn lên một phi thuyền mà chạy đi.
Cuối cùng, hợp thể kiệt sức mà giải thể, Quang Đăng cũng đã dính trọng thương không thể qua khỏi. Đại đô đốc trong phút cuối cảm ơn Lưu Tích vì đã cho hắn đấu một trận thỏa chí thỏa sức, không uổng một đời hắn tập luyện.
Lưu Tích toàn thân đầy thương tích vẫn nhấc cây gậy sắt lên, ngay lập tức lên một phi thuyền rồi bắt đầu đuổi theo Hoàng Thao. Không lâu sau, hắn phát hiện Bạch Tiên Vân đã trốn vào phi thuyền ấy lúc nào không hay, nàng cũng tham gia vào cuộc hành trình này.
Hắn bắt đầu cuộc phiêu lưu giai đoạn tiếp theo: tiến ra vạn giới, truy lùng Hoàng Thao.
Thông báo: tôi không đủ sức để viết nữa, nói cách khác là truyện sẽ dừng ở đây. Nghiêm túc thì tôi không có gì để bào chữa cho sự vô trách nhiệm và yếu kém của mình. Tôi không đủ vĩ đại và kiên trì để tiếp tục viết một bộ có rất ít tương tác như thế này, gần như là bộ truyện này bị cách ly khỏi hệ thống khiến người đọc mới không tiếp cận được vậy. Thậm chí tôi còn không rõ người đọc có nhận ra tôi đặt tên là "hồi" chứ không phải là "chương" hay không. Có thể do tôi viết tệ thật và chỉ đang ảo tưởng mình có khả năng. Bệnh xong, việc cũ dồn lên đầu, hậu covid cũng nặng, tôi không thể tiếp tục viết.
Chúc những người đang viết hoặc có ý định viết sẽ đi được tới cùng, tôi đã không thể làm được điều đấy. Việc từ bỏ như thế này cũng khiến tôi rất khó xử nhưng thực sự thì nó là câu trả lời dứt khoát nhất, không còn mỗi ngày một chương, có ngày hai chương, có ngày cúp chương, tôi sẽ chấm dứt, chân thành xin lỗi và chấp nhận mọi lời sỉ vả của những người từng ủng hộ bộ truyện này.
Xin lỗi, một lần nữa, việc này rất khó để tha thứ mà…