*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thế còn về nhà của tên đó, mày đã tìm thấy chưa?” Lưu Tích hỏi Minh Đa.
“Thằng ngu này, mày coi thường tao đến thế à? Tất nhiên là tao biết nhà tên kia lâu rồi, chỉ cần nhìn cái nhà nào có một đống thùng thiết bị mới mua là rõ. Nó có một khoản tiền lớn mà, chi tiêu cũng ghê gớm lắm!” Minh Đa gằn giọng đáp lại.
Lần này, trong lúc Lưu Tích vắng mặt, Minh Đa đã chuẩn bị đến mức chu toàn rồi, tuyệt không có thứ gì phải lo nghĩ thêm, chỉ đợi thằng bạn đến rồi lao vào đánh. Nói thật là nãy giờ Minh Đa cũng bồn chồn tay chân, chỉ mong sớm được xông vào xưởng của tên kia.
“Được, vậy đi thôi.” Lưu Tích có vẻ hơi yếu lí khi cãi nhau. Minh Đa thì đắc thắng, đè đầu một con ngựa bất kham, có thể coi đó là một cảm giác đặc biệt.
Ba người bọn hắn đi về cuối con phố. Ở đó có một xưởng biệt lập với xung quanh, tồi tàn, lụp xụp, nói chung là trông rất không có thiện cảm. Nhưng đúng như những gì Minh Đa nói, rất nhiều hộp dụng cụ mới đã được chuyển đến ngoài xưởng, thậm chí còn chưa được bốc dỡ.
Một xưởng trông thế này, chắc chắn không có khách, càng không thể có một khoản tiền xuất hiện nhanh đến vậy.
Ba người bọn hắn đứng trước cái xưởng lụp xụp, đang suy nghĩ xem nên làm gì.
Lao vào, có thể cách đó hơi bạo lực, cũng rất có khả năng sập bẫy.
Bấm chuông tử tế, nhưng nơi này không đủ tử tế để có một cái chuông.
Gọi cửa, nhưng lại không biết tên mà gọi.
“Kiểm tra đột xuất ei!!!” Minh Đa hét một tiếng.
Ngay lập tức, có âm thanh phát ra từ bên trong căn xưởng. Tiếng này quả thực không giống tiếng mở cửa cho lắm, nó giống âm thanh của một cái gì đó đang tụ lực hơn.. Minh Đa hơi tiến đến một chút, chìa tai ra nghe.
Đùng!!!!
Trong tích tắc, cả một chùm sáng lớn được phóng qua cánh cửa sắt kia. Một chùm năng lượng lớn đến mức khó có thể tưởng tượng, có thể nói là sẽ xé xác bất kì kẻ nào ăn trọn nó. Với áp lực này, nó có thể đưa nhục thể phàm thai hóa thành cát bụi
Chùm pháo năng lượng này đủ sức giết một Huyết Tộc…
Lưu Tích gần như nín nghẹn nhịp thở của mình vào. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả những gì hắn có thể làm là tung ra một cú trọng quyền cực mạnh nhằm thẳng vào Hải Cương và Minh Đa. Hai bên bị cú đấm ấy tách ra với một tốc độ chóng mặt.
Vụt!!!
Minh Đa ôm chân đau đớn còn Hải Cương nghiến răng giữ vào vết máu trên cánh tay mình. Hai bọn hắn vẫn dính một phần của chùm sáng nhưng chí ít là không bị đe dọa đến tính mạng.
Còn về phần Lưu Tích, cả nắm đấm của hắn đã bốc hơi, không còn một dấu hiệu nào là còn tồn tại. Lần đầu tiên Lưu Tích trải nghiệm cảm giác kinh khủng này. Không phải bị nghiền nát hay cắt đi, cảm giác như từng phân tử trên cánh tay đó đều đã bị phân rã.
Triệt để biến mất.
“Đuổi theo hắn!” Minh Đa hét lên khi nhìn thấy một bóng phi thuyền bay ra khỏi căn xưởng lụp xụp kia. Đó chắc chắn là kẻ có tội, hắn đã lập ra kế hoạch để tẩu thoát từ trước rồi.
Bắn pháo, giết được thì giết, không giết được thì ngay lập tức lên phi thuyền bỏ trốn. Lưu Tích vẫn ôm cánh tay còn chưa hồi phục hết, mở tung Huyết Dực ra và đập từng hồi mạnh, ráng sức đuổi theo phi thuyền kia.
Dường như hắn đang làm điều vô ích, người thường đuổi kịp phi thuyền vốn không phải điều có thể làm.
Nhưng hắn buộc phải làm.
Minh Đa bấm điều khiển của cái phi thuyền cực xịn của mình, chuyển nó sang chế độ lái tự động rồi đặt mục tiêu là bám đuôi thứ kia. Dễ như bỡn, với chất lượng của quái xế này, việc bắt kịp một phi thuyền khác không phải điều cần bận tâm.
Lưu Tích nhìn thấy, nhanh chóng nhảy vào buồng lái, ngồi im chờ cho khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng được rút ngắn.
Và rồi, hắn sẵn sàng tư thế…
Rầm!!!!
Một gậy chí mạng của Kim Bổng đánh thẳng về phía cái phi thuyền đằng trước. Vỏ của nó móp vào ngay lập tức, kêu lên một tiếng như tiếng trống đập. Thế rồi có khói, có tia lửa, có những dấu hiệu báo rằng nó đã chịu tổn thất nặng nề và chuẩn bị rơi.
Phi thuyền của đối thủ, thực sự đã rơi. Lưu Tích cũng nhảy khỏi phi thuyền mình, bổ người lao xuống đuổi theo.
Hắn biết rằng tên kia sẽ giở trò.
Quả thực, khi phi thuyền rơi gần chạm đất, một cái dù đã được bung ra. Có người đang liệng trên cái dù ấy, cố gắng trốn chạy, nhưng điều đó là vô ích.
Tình thế lúc này, có thể nói đúng là diều hâu gặp chim sẻ, thậm chí là chim sẻ còn khuyết tật.
Xoạc!!!
Lưu Tích tóm được tên kia, Huyết Trảo xẻ phăng dây dù. Chỉ trong nhát mắt, kẻ tình nghi chế tạo tàu vũ trụ đã nằm trong tay của Lưu Tích.
Hắn dùng một thứ ánh mắt cực kì kinh hãi để đối diện với người đang khống chế mình. Cũng dễ hiểu thôi, một kẻ có cánh máu, vuốt máu, bay lượn như quỷ tóm được mình, chẳng mấy ai là không thấy sợ. Lưu Tích chưa xử lí ngay tên này mà bay ngược về, hội quân với Minh Đa và Hải Cương.
Khi hắn đáp xuống, Minh Đa đã ngồi bên máy tính trong xưởng rồi. Lôi Huyết hắn tràn vào hệ thống, kiểm kê từng mục một, cũng tường tận sự tình về vụ chế tạo tàu vượt không gian. Chỉ đợi Lưu Tích áp giải tù bình về, Minh Đa nói ngay:
“Điểm đến của con tàu đó nằm ở đâu?”
Tên kia còn cứng miệng không đáp. Khai ra tức là thừa nhận mình có tội, hắn ngậm miệng vừa để tránh tội cũng vừa để tránh việc bị thanh trừ. Làm việc theo giao ước của thế giới ngầm, nếu khai ra đã là vi phạm, sớm muộn gì cũng sẽ chết.
“Điểm đến của con tàu đó nằm ở đâu? Kiểm kê số vật liệu ngươi nhập về hay số tiền ngươi kiếm được đều đã nằm trong đầu ta rồi, muốn giấu cũng không giấu được đâu. Nói nhanh nếu không muốn phải dùng đến đại hình!” Minh Đa thét lên.
Hắn đã có bằng chứng rõ ràng trong máy tính, khác với vụ của Nguyệt Phú là không có bằng chứng rõ ràng. Hơn nữa, vụ này gấp rút, bọn hắn được quyền sử dụng chức phó đô đốc để tiến hành tra khảo.
Nhưng tên này dường như vẫn trọng giao ước kia hơn, quyết không nói dù chỉ một lời.
Lưu Tích siết mạnh Huyết Trảo đang tóm lấy vai của hắn, mặt hắn cũng lộ rõ vẻ đau đớn thế nhưng một lời cũng không nói ra. Thực sự, kẻ này không phải tầm thường, sức chịu đựng thuộc dạng khá.
“Để ta làm cho.” Một giọng nói thoáng qua đầu của Lưu Tích.
Thế rồi, một bên đồng tử của hắn chuyển thành sắc hồng của Hương Huyết, từ cơ thể xuất hiện một làn khói thoang thoảng. Thứ sương mù ấy xộc vào cánh mũi của tên đang bị tra khảo này, Lưu Tích vẫn không hề biết chuyện gì đang xảy ra.
“Ta sẽ cho hắn thấy địa ngục trần gian, việc còn lại là của ngươi.” Giọng nói trong đầu Lưu Tích lại vang lên một lần nữa.
Quả nhiên, bọn hắn thấy tên kia gục xuống, nước mắt nước mũi giàn giụa, miệng liên tục run lẩy bẩy, tay chân co giật như đang chịu cơn bệnh nặng. Một lúc sau, những triệu chứng ấy qua đi, chỉ thấy hắn dập đầu rối rít xin khai:
“Ta khai, ta khai, xin đừng đưa ta vào nơi đó nữa. Phi thuyền được chế tạo cho một người tên Hoàng Thao, hắn đã nhận hàng vào khoảng một tuần trước, hắn cất cánh hay chưa thì ta không biết. Theo giới luật của xã hội đen, ta chỉ được biết đến đó, xin đừng bắt ta chịu… nơi đó, đừng, ta không muốn, hay là giết ta đi, vậy cũng được, ta không muốn nhìn thấy chốn đó một lần nào nữa.”